Quan Thuật

Chương 1296: Đến địa kho Phí gia đào bảo bối.

/3320


- Đại ca thì thôi, tôi ít tuổi hơn anh, tôi gọi anh là anh Phí là được rồi.

Diệp Phàm kéo Phí Nhất Độ, cười nói.

- Không được, đây là lời thề của Phí Nhất Độ, tuyệt đối sẽ không sửa lại. Phí Nhật Độ thái độ kiên quyết, đến cả ba anh ta cũng sắp phát bực.

¬- Vậy…Thôi vậy, cậu có chút giống Lang Phá Thiên, anh ta cũng gọi tôi là đại ca, ha ha ha.

Diệp Phàm đương nhiên cũng muốn càn rỡ một chút, thích thú cười lớn.

Nhưng trong lòng thì thật có chút buồn bực, tự nhủ cái cảng này biết hại chết người, thật sự có tình kết “Đại ca”. Nhưng Phí gia này quả nhiên có “Địa kho” cất giấu vật quý tốt, ha ha…

Trong lòng Diệp Phàm hồi hộp đi vào địa kho nhà họ Phí, vào đến một gian phòng, trong đó có một cánh cửa mờ ảm đã mở, nhưng lại là một cái thang máy, cứ thế rơi xuống dưới.

- Tổ tiên trước đây lên xuống phải dùng đến một cái giỏ, cái thang máy này mười mấy năm trước mới lắp, bên dưới rất sâu, chắc phải khoảng năm sâu mươi mét, còn sâu hơn cả mười ba lăng địa cung.

Phí Nhất Độ may mắn được xuống cùng Diệp Phàm. Nghe nói trong số thế hệ trẻ tuổi của Phí gia chỉ có Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ được ông nội cho phép đi xuống địa kho này.

Cuối cùng cũng tới.

Kỳ thực, có chút giống với cửa bát quái, cũng là một dòng nham dưới đất, lại còn có dòng nước trong xanh chảy qua. Chiều rộng ước có năm mươi mét, Diệp Phàm phát hiện bên trong có vẻ như trồng rất nhiều loại giống với cây rau vậy.

- Nơi này rất thích hợp trồng thuốc, cho nên, sau khi tổ tiên phát hiện liền dùng để nuôi trồng dược liệu. Có loại nhân sâm là do tổ tiên chuyển từ núi Trường Bạch về trồng, đến bây giờ cũng trồng được mấy mươi năm rồi. Cũng có trên tram năm, tuy nhiên, loại thế rất ít, đều bị dùng không ít rồi.

Phí Nhất Độ giới thiệu nói.

- Ừ! Một nơi thần kỳ.

Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng của mình để quan sát, hy vọng có thể phát hiện ra dấu vết của tổ tiên nhà họ Phí để lại.

Phí gia tuyệt đối không đơn giản. Tuy nhiên Diệp Phàm rất thất vọng, không phát hiện ra bí kíp võ công gì cả. Xem ra, truyền thuyết chỉ có ở trong tiểu thuyết thôi, trên thực tế, lấy đâu ra lắm truyền thuyết thế, chỉ là một dòng nước ngầm dưới núi có vẻ đặc biệt mà thôi.

Đành phải để tâm mà chọn thuốc thôi.

Đã đến đây rồi, cũng không thể để hời cho nhà họ Phí quá, huống hồ, đến mình còn phải mất sức, đương nhiên, tin rằng nhà họ Phí cũng sẽ không để mình thiệt đâu, hơn nữa, bởi vì hiện tại chiếc vòng cổ có hình diều hâu này lại dẫn đến cái chuyện phiền toái này.

Tuy nhiên, ở giữa vườn trồng thuốc, Diệp Phàm phát hiện một gốc cây kỳ quái. Bên trên mọc ra hai quả màu tím dài dài, có vẻ giống với khoai tây, nếu không phải là màu tím, Diệp Phàm còn tưởng rằng đấy là cây khoai tây.

- Đây là cái gì?

Diệp Phàm hỏi.

- Ông nội nói nó là quả tình, thực tế có thể dùng làm thuốc kéo dài xuân sức, rất kích thích, tuy nhiên, ông nội không cho chúng tôi động vào, nói rằng đây là thứ đồ chơi biết hại người. Phí Nhất Độ cười nói, nhìn Diệp Phàm một cái, có chút mờ ám, cười nói:

- Không tin, đại ca ngửi xem, đảm bảo có cảm giác.

Diệp Phàm đưa mũi lại ngửi, làn hương kia vừa vào đến phổi lập tức có một dòng nước ấm dũng ra, phía dưới cái gậy kia cũng liền có phản ứng, lập tức vênh vênh chút bất nhã.

- Ha ha ha, thế nào, lúc trước tôi cũng có cái bộ dạng này.

Nhất Độ phá lên cười, vui vẻ vì người khác gặp họa.

- Thứ này, thật là lợi hại.

Diệp Phàm miệng thì thào, rất muốn ngắt một cái về chế cái thuốc kia. Tuy nhiên không tiện ngắt, sợ bị lão thái gia họ Phí giáo huấn.

Tuy nhiên, thằng nhãi này vẫn không tha được, loại quả tình này đặc biệt kích thích, thuốc được chế tốt hẳn sẽ rất lợi hại, suy nghĩ một chút, rồi giả làm bộ dạng đạo mạo, cười nói: - Ngắt cái này, chế thuốc dùng, giống trợ lực người đột phá công lực, thì cần loại dược liệu có chất kích thích đặc biệt thế này để phối, không kích thích anh làm sao có thể đột phá được, phải không?

- Ừm!

Phí Nhất Độ không suy xét, liền giơ tay ra, cẩn thận cắt 1 quả, dùng hộp ngọc cất lại, thằng nhãi này chỉ nghĩ đến chuyện đột phá lục đẳng, đâu còn suy nghĩ gì chuyện khác, nếu Diệp Phàm dùng được, tất cả bị mang đi hết anh ta cũng đồng ý.

Sau còn đào vài cọng nhân sâm mấy mươi năm, còn có cả tuyết liên. Nhìn có vẻ tương đối rồi, răng Phí Nhất Độ suýt va vào nhau.

Cứ di chuyển thế này thì ít nhất cũng đi loạn hai phần dược liệu rồi. Phí Nhất Độ không phải thằng ngốc, biết những thứ này là quá nhiều rồi, chế ra cái thứ thuốc kia có cần nhiều dược liệu đến thế này không? Nhưng mà là có việc cần nhờ người ta nên không có cách nào khác, đành phải vân vê mũi mà nhận.

- Thằng nhóc này cũng tham lam thật.

Trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện một màn hình lớn, ông cụ họ Phí và Phí Nhất Hoàn đang xem đồng chí tiểu Diêp ngắt quá nhiều thuốc.

- Ha ha, là người ai cũng thế, nếu là cháu cháu cũng sẽ thế, cơ hội như thế này thật khó có.

Phí Nhất Hoàn mỉm cười thản nhiên nói.

Trở lại mặt đất, Phí Nhất Hoàn thản nhiên liếc Diệp Phàm một cái, cười nói:

- Nếu không đủ thì lại đến lấy.

- Đủ rồi, mọi người chắc chắn nghĩ tôi tham lam rồi. Ha ha.

Không ngờ Diệp Phàm cũng thản nhiên cười nói.

- Đúng là có chút. Ông cụ họ Phí cố nhiên nói như vậy, thế này thì đúng là nói trắng ra quá.

- Ha ha, không thể nói là tham, tôi lấy có độ dừng.

Diệp Phàm một chút cũng không sợ, cười nói.

¬- Còn không tham? Đại ca của tôi?

Phí Nhất Độ quả nhiên không kìm nổi kêu lên, Diệp Phàm liếc mắt một cái:

- Cho anh được ba phần rồi, đây đúng là hàng tích trữ đến cả trăm năm.

- So sánh với việc anh đột phá lên được lục đẳng, cái này đáng gì? Nếu không, những dược liệu này để trong địa kho cũng chỉ là đồ phế thải, nhà họ Phí sẽ thiếu tiền sao?

Diệp Phàm hỏi ngược lại.

_ Ha ha ha…

Ông cụ và Phí Nhất Hoàn đều mỉm cười.

- Ừ, tiểu Diệp nói không sai, xét trên phương diện này, thật không phải là tham, chúng ta còn buôn bán có lời.

Phí Trường Thiên cười nói.

- Ông cụ. Nói thật với ông, những thứ này tôi phối không được, cần có cao nhân phối chế, cho nên, ngắt nhiều một chút, cũng là cho cao nhân hai phần, nếu không, người ta dựa vào cái gì mà phối chế cho mình, đúng không?

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, đương nhiên, vị cao nhân kia chính là hắn rồi, bịa đặt ra thôi. Rõ ràng là muốn hợp pháp hóa cái “Tham” này, ngăn lại lời của những người nhà họ Phí.

Nếu để cái ấn tượng ban đầu là “tham” cho Phí Nhất Hoàn, vậy con đường phát triển của hắn sau này sẽ gặp bất lợi. Cán bộ tham quá cuối cùng cũng đều gặp hạn cả, chẳng phải sao?

- Ừ, nếu cao nhân vẫn còn cần thì cậu có thể lại đến lấy, chúng tôi chỉ cần đột phá công lực, điều này thật là quan trong hơn mọi thứ khác.

Ông cụ họ Phí kiềm chế cười, nói nghiêm túc.

- Hẳn là đủ rồi, tôi mấy lần đến cầu cao nhân, nhưng ông ra rất khó tìm, lần này vừa vặn gặp ông ấy trở lại.

Diệp Phàm giả bộ đến như thật.

- Vậy giữ cho chắc chút.

Ông cụ họ Phí gật gật đầu.

- Nếu có thể, sẽ lại thêm một chút cho Bát Độ. Diệp Phàm liếc nhìn Bát Độ một cái, nói.

- Cho tôi…

Phí Bát Độ không nghĩ lại được nghe đến chuyện tốt như thế, lập tức có chút kích động, môi run run lên.

Nhìn ông nội một cái, vẻ mặt rất hy vọng, anh ta biết, chỗ thuốc ngắt về dư ra này có phần của mình hay không là còn phụ thuộc vào quyết định của ông.

Hơn nữa, Phí Bát Độ cứ nhìn Yến Hồng. Bởi vì Phí Thanh Sơn mấy chục năm không trở về. ông cụ có chút hổ thẹn với người con dâu này, cho nên đối xử rất tốt với Yến Hồng.

- Cho Bát Độ đi ông, Bát Độ cũng không dễ dàng gì.

Yến Hồng mở miệng, bà cũng rất thích đứa cháu này.

- Ôi, vốn nghĩ để cho Điệp Vũ, thôi vậy, để cho Bát Độ đi.

Ông cụ rốt cuộc cũng mở miệng.

- Cho Điệp Vũ đi, cháu không cần, khổ luyện thêm vài năm cũng có thể tăng công.

Phí Bát Độ nghe thế liền tỏ thái độ.

- Cứ định như vậy đi, Điệp Vũ là con gái, dùng cái này làm gì. Có thể có một bản lĩnh là được.

Yến Hồng nói.

- Cảm ơn bác gái.

Phí Bát Độ liền nói cảm ơn.

- Vậy ba viên đi, cấp bậc của Nhất Độ cao nhất, hai viên còn lại sẽ kém một chút, nhưng vẫn có chút tác dụng, ông, Phí bí thư, bác gái, cháu đi đây.

Diệp Phàm nói.

- Ba viên !

Ông cụ họ phí có chút không ngờ, Phí Nhất Hoàn dường như gật đầu khen ngợi, cũng không nói gì nữa. Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ đưa Diệp Phàm ra cửa.

- Thằng nhóc không tham, Phương Thành có thể thu được đứa con nuôi như vậy, đúng là cũng biết nhìn.

Ông cụ họ Phí nhìn bóng Diệp Phàm, nói.

Nhất Hoàn gật gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn bầu trời sao. Thật lâu sau, quay sang nói với ông.

Phí gia chúng ta nợ hắn một ân tình lớn, ít nhất là cấp Giám đốc sở hoặc phó bộ, cháu sẽ trợ giúp hắn.

- Chuyện chính quyền cháu quyết định đi, cảm thấy anh ta dùng được thì cháu nên bồi dưỡng, nếu anh ta có thể thành đôi với Điệp Vũ thì càng tốt.

Ông cụ nói.

- Đây là ý của Thanh Sơn.

Yến Hồng nói thêm vào.

- Còn phải xem duyên phận, tuy nhiên, cháu thấy Điệp Vũ có vẻ thích hắn.Phí Nhất Hoàn nói.

- Từ từ phát triển đi.Ông cụ nói.

- Đứa nhỏ này, chắc lại trốn trong phòng hờn dỗi rồi.

Yến Hồng cười rồi đứng dậy đi.

Hai ngay sau, bắt đầu điều tra nghiên cứu.

Diệp Phàm cùng nhóm 12 người, cấp quan lớn Thứ trưởng rồi lại thêm một vị, ngoài Thôi Nhất Tân và Trương Oánh Minh, lại thêm Lưu Chấn Phó trưởng ban Đối ngoại mậu dịch hợp tác. Nhóm này đương nhiên là lấy Diệp Phàm cũng ba vị Phó trưởng ban đứng đầu.

Thực ra, lúc ấy nơi Phó trưởng ban Lưu Chấn đi nhờ cậy không phải là tổ của Diệp Phàm, mà là Đường Lâm. Tuy nhiên, từ sau ngày Diệp Phàm từ chỗ nhà họ Phí về thì Lưu Chấn đến tìm nhóm của Diệp Phàm. May mắn lúc bắt đầu Lý tổ chức có nói, hai ngày định danh sách, nhưng mà còn có thời gian ba ngày để điều chỉnh một chút.

Lưu chấn chỉ nói “Phí bí thư” ba từ này là trong lòng Diệp Phàm đã hiểu. Lưu Chấn khẳng định là một thành viên trong tập đoàn chính trị Phí gia. Rõ ràng là Phí Nhất Hoàn đã để lộ cái đáy cho Lưu Chấn, tự Lưu Chấn đã tìm đến cửa.

Lúc bắt đầu, nhóm xác điịnh một đường gấp khúc đi Ma Xuyên, đương nhiên cũng là muốn thêm chút thời gian đi trước xem xét, thứ nhất có thể mở rộng tầm mắt, thứ hai cũng có thể có được thu hoạch mới.

Đích cuối cùng là huyện Ma Xuyên của Đức Bình. Lần này bởi vì là thành tích của cả nhóm cho nên toàn bộ tâm trí mọi người trong nhóm chưa có thống nhất.

Trước tiên là đến Phổ Hái và Chiết Ninh điều tra nghiên cứu sự phát triển kinh tế tư nhân. Trong gần sáu ngày, bọn họ đã thăm viếng tám thành trấn lớn nhỏ là: Phổ Hải, Hàng Châu, Thiệu Hưng, Nghĩa Ô…Trong quá trình xem xét trên đường đi, rất nhiều chuyện thật tai nghe mắt thấy khiến họ phải suy nghĩ rất nhiều.

Ở Nghĩa Ô, bà chủ một cửa hàng thương mại tư doanh hỏi Diệp Phàm: _ Sau khi ra nhập WTO nghe nói hàng ngoại quốc nhập vào nhiều lắm, sản phẩm địa phương của chúng tôi làm thế nào để bán đi được. Không bán được thì cón kiếm tiền cái gì, chúng tôi còn có cơm để ăn không?

Ở khu thắng cảnh núi Thiên Đài Sơn, các tiểu thương, nông dân, người lao công nói chuyện với họ về “cuộc sống” ở khu du lịch… Những điều mắt thấy tai nghe này đã động đến lòng trắc ẩn của nhóm người Diệp Phàm.

/3320

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status