Đương nhiên, Lý Quốc Hùng sau khi biết thái độ của Triệu Xương Sơn cũng có ý định sẽ theo Triệu Xương Sơn. Còn Diệp Phàm trong tỉnh được coi là người phát ngôn của Triệu gia, bản thân cũng muốn bày tỏ tấm lòng muốn đi theo Triệu Xương Sơn với Diệp Phàm. Còn chuyện Quản Nhất Minh và Triệu Xương Sơn không hợp nhay thì trong tầng cao của tỉnh ai mà chẳng biết.
Trong thể chế, làm quan ghét nhất cái loại ba phải. Anh không muốn đắc tội với ai, kết quả lại là, đắc tội với tất cả mọi người.
Diệp Phàm trong lòng thoáng kinh hoàng, sớm đã nghe Lô An Cương nói trước lúc chết Quản Phi là con riêng của Quản Nhất Minh. Chẳng lẽ thời thanh niên về nông thôn Quản Nhất Minh, Lý Muội Dung và Lô Cư Nhất có gút mắc tình cảm gì đó?
Lô An Cương nói cha mình bị Quản Nhất Minh hại chết, chắc không phải vì chuyện của Lý Muội Dung chứ. Diệp Phàm cảm giác tin này chính là điểm đột phá của vụ án, dĩ nhiên là cảm kích Lý Quốc Hùng, biết ông ta cũng là có qua có lại cho toại lòng nhau.
May là tối nay mình giúp ông ta, bằng không, Lý Quốc Hùng chắc chắn sẽ không nói ra bí mật động trời này. Những chuyện cũ như thế này, muốn điều tra cũng không dễ. Mấy chục năm rồi, làm sao có thể nhớ cho được. Hơn nữa, Lý Muội Dung chắc chắn cũng không nói ra những chuyện riêng tư này.
- Cảm ơn, cụng một ly nào.
Diệp Phàm và Lý Quốc Hùng cụng ly. Hai người thoáng nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói.
Sau đó, hai người nói những chuyện vô thưởng vô phạt một lát rồi mới tạm biệt. Dĩ nhiên, Diệp Phàm cũng đề nghị Lý Quốc Hùng chiếu cố đám người Chu Ngọc Minh. Lý Quốc Hùng cũng bày tỏ thái độ sẽ đối đại với họ như người nhà của mình.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm vào văn phòng, Đồng chí Chánh văn phòng Trương Lâm Hoa lại đến.
Lần này bước vào, Trương Lâm Hoa thể hiện cung kính hơn. Đầu tiên là cung kính đưa điếu thuốc, cười hỏi:
- Trưởng ban Diệp, bên Chánh văn phòng bảo đồng chí Phó chủ nhiệm Lâm Hành Đông đến hợp tác với anh là Đại hội thuyền rồng.
Lâm Hành Đông cũng là cao thủ trong chuyện này, từng tổ chức nhiều hoạt động lớn giống vậy. Như hoạt động leo núi của cán bộ lão thành Cửu Cửu Trùng Dương của Ban tổ chức cán bộ năm ngoái cũng giúp đồng chí Lâm Hành Đông được Chủ tịch tỉnh Uông khen ngợi, nói là ông ấy làm việc, khiến các cán bộ lão thành về hưu rất hài lòng.
Nhưng, còn chuyện thư ký mà của anh không biết Trưởng ban Diệp đã coi qua tài liệu chưa? Nếu chưa vừa ý, tôi lại đi kiếm vài tài liệu tới.
- Vẫn còn chưa coi nữa, thế này đi, cứ bảo Trương Ngôn qua giúp tôi vài hôm, bên cạnh không có trợ lý cũng không tiện.
Diệp Phàm thản nhiên nói. Đối với sự thay đổi thái độ của Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm cũng đoán được một chút, chắc là Trương Lâm Hoa đi tìm Kim Thụ Dương, Kim Thụ Dương đã nhắc nhở ông ta trong điện thoại rồi.
- Trương Ngôn?
Trương Lâm Hoa ngạc nhiên, sau đó gật đầu, nói:
- Trương Ngôn không tệ, bằng cấp không thấp, tốt nghiệp Đại học Nhân dân.
Đang nói thì điện thoại vang lên, là Cổ Hoài gọi đến, nói:
- Đại hội thuyền rồng sắp đến rồi, trong ban cũng có suy xét đến nguyên nhân này, nếu như anh đã đề xuất mượn dùng đồng chí Trương Lâm Hoa, vậy thì kêu đồng chí Trương Lâm Hoa qua giúp anh đi. Còn công việc cụ thể thế nào do cậu tự quyết định.
- Đồng chí Trương Lâm Hoa vừa đi, chuyện bên Chánh văn phòng cũng không ít, tôi thấy cứ để Lâm Hành Đông phối hợp là được rồi.
Diệp Phàm nói, nghĩ tại sao Cổ Hoài lại thay đổi chủ ý. Lẽ nào lại có biến cố gì đó.
- Cứ quyết định vậy đi, đồng chí Lâm Hành Đông tạm thời đến Chánh văn phòng làm Quyền chủ nhiệm thay đồng chí Trương Lâm Hoa cho đến lúc kết thúc Đại hội thuyền rồng.
Cổ Hoài nói.
Gác máy, Diệp Phàm đem quyết định của Trưởng ban Cổ Hoài nói với Trương Lâm Hoa, Trương Lâm Hoa cũng chẳng thể hiện mất mát gì lớn lao. Xem ra lời nói của Trưởng ban Kim cũng có chút uy lực.
- Chủ nhiệm Trương, ngày mai tôi đến hiện trường thuyền rồng Hải Châu Kim Mã, bên đó chắc chuẩn bị cũng khá rồi nhỉ.
Diệp Phàm nói.
- Thuyền rồng sớm đã được vận chuyển đến bãi Kim Mã của Hải Châu rồi, mỗi chiếc chon 18 người chèo, đều là chọn từ những nhân viên công tác chính thức quốc gia thuộc thành phố. Nhưng, Trưởng ban Diệp, vấn đề thứ tự lần này hơi khó làm.
Trương Lâm Hoa nói. Cũng lập tức thay đổi vai diễn.
- Thứ tự, là sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi, những loại hoạt đông này, nếu như có tính mục đích nhất định, thường che giấu tai mắt mọi người, sắp đặt trước danh thứ kia. Hoạt động, chỉ là bề ngoài thôi. Cái này gọi là điều động nội bộ, trong thẻ chế, những chuyện thế này nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
- Cái này, nếu như cấp trên không ngầm ám chỉ, thì họt động sao triển khai được?
Trương Lâm Hoa biết Cổ Hoài xuống tay với mình, nhưng chẳng thể nào phản kích, quyết định cùng làm với Diệp Phàm. Cho nên, trong lòng cũng đào hố rồi. Dĩ nhiên, chuyện này cũng liên quan đến ám chỉ của Kim Thụ Dương.
- Trước kia khi Trưởng ban Phượng tiếp nhận cấp trên nói sao? Dĩ nhiên tôi đang nói là ám chỉ.
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Cái này, tôi cũng không rõ. Hạng mục này lúc đó không phải do tôi phụ trách. Trước kia hình như cũng có tổ chức hoạt động thế này, kỳ thực, danh thứ đã được ấn định trước, hoạt động chỉ cần triển khai cho náo nhiệt là được. Có một số cán bộ không phục, nhưng cuối cùng cũng phải theo đại cục, dù sao, cánh tay cũng xoay không nổi đùi mà.
Trương Lâm Hoa nói,
- Ông nói hoàn thiện phương án cụ thể trước, thông báo cho bên Hải Châu chuẩn bị tốt. Muốn làm đến mức nào, lập tức lôi kéo tiến hành cuộc thi đến mức đó. Đừng để đến khi đó lại luống cuống chân tay, như vậy là không được, đó là không chuẩn bị tốt.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Kỳ thực, họ sớm chuẩn bị xong cả rồi. Tôi nghe nói năm vị Bí thư thị ủy của năm thành phố sớn đã tụ tập binh tướng ở Hải Chậu rồi.
Hơn nữa, mỗi đội đại diện của mỗi thị xã chỉ có ba thuyền rồng, bọn họ không ở một chỗ, mà tự bao một khách sạn nào âm thầm lên kế hoạch gì đó.
Chẳng hạn như nói về đội viên đi, mỗi đội chỉ có 54 người, dĩ nhiên, ngoài ra, mỗi thuyền rồng còn có một tay trống.
Trên thực tế một thị xã có 60 thành viên chính thức, thêm những cổ động viên làm những việc linh tinh gì đó, chắc hẳn không dưới 300 người.
Mà thị xã Kim Mã trực thuộc Hải Châu chiếm được tiên cơ địa lợi, đội của họ là đông nhất. Nghe nói Bí thư thị ủy Kim Mã Chu Tiềm Hãm đã gọi đội cổ động viên hô hào cả chục ngàn người.
Bên ban Tổ chức cán bộ cũng có vài nhân viên hiện nay đang đóng quân ở bãi Kim Mã Hải Châu, phụ trách công việc cụ thể bên đó.
Trương Lâm Hoa nói.
- Dân gian chắc cũng đoán được, ông nói, đội nào mạnh hơn một chút?
Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên, Diệp Phàm tiếng là hỏi danh thứ, trên thực tế là đang hỏi năng lực hoạt động và danh vọng của Bí thư thành ủy nào cao hơn.
- Lần này tương đối phức tạp, hình như là “thế lực ngang nhau”. Cho nên, rất khó chọn lựa. Nhưng, Bí thư thị xã Miêu Đô trực thuộc tỉnh thành Cát Hải Bình nghe nói rất có năng lượng, hơn nữa thành phố Miếu Đô cách tỉnh rất gần, gần quan thì được ban lộc mà. Hơn nữa, Cát Hải Bình là cánh tay đắc lực của Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh ủy, Bí thư tỉnh thành Tô Thanh Vân.
Còn đặc khu thành phố Hải Châu, Bí thư Chu Tiềm thị xã Kim Mã chiếm địa lợi, vì, địa điểm tổ chức chính là sông Kim Mã.
Đến lúc đó, chắc hẳn dân chúng đến xem cuộc thi đấu không dưới mấy trăm ngàn người, dưới ánh mắt theo dõi chăm chú của ngàn vạn người, chúng ta muốn “tự do” hành động, chắc hẳn Chu Tiềm này có gây ra chuyện gì hay không cũng khó nói.
Bí thư thị xã Thiên Đông trực thuộc thành phố Ngư Đồng Phí Thủy Đông, người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói là có người thân ở tỉnh. Rốt cuộc là ai, cũng chưa rõ…
Chủ nhiệm Trương Lâm Hoa như đã thuộc trong lòng bàn tay, làm cho Diệp Phàm có cảm giác người này rất thích hợp với vị trí quản gia.
Trương Lâm Hoa vừa đi, Diệp Phàm vào văn phòng của Phượng Quốc Hưng.
- Trưởng ban Phượng, về đại hội thuyền rồng lần này, cấp trên có dặn dò gì đặc biệt không?
Diệp Phàm nói thẳng, không vòng vo.
- Dặn dò đặc biệt, không thấy nghe nói.
Phượng Quốc Hưng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
- Chẳng lẽ một chút ám chỉ cũng không có?
Diệp Phàm truy vấn nói.
- Tôi chẳng nghe nói gì cae, hay là, anh thử hỏi Trưởng ban Cổ xem.
Phượng Quốc Hưng thản nhiên liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
- Haha, nếu không có thì được rồi.
Diệp Phàm cười, gật đầu, trở về văn phòng.
Gọi điện cho Cổ Hoài, nói:
- Trưởng ban Cổ, đại hội thi đấu thuyền rồng lần này có sắp xếp gì đặc biệt không?
- Có sắp xếp gì đặc biệt chứ?
Giọng điệu Cổ Hoài nghiêm túc.
- Thế Trưởng Ban Cổ có ám chỉ gì xin cứ nói, tôi sẽ sắp xếp tốt có được không?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Tôi chỉ yêu cầu tổ chức thi đấu công bằng công khai thôi, trong Ban đã quyết định giao chuyện này cho anh phụ trách, làm thế nào thì anh cứ tự suy xét đi.
Cổ Hoài thản nhiên nói rồi gác máy.
“Công bằng, công khai, công chính cái rắm!” Sau khi gác máy Diệp Phàm bực bội chửi một câu.
Lúc này, có tiếng gõ cửa khe khẽ.
- Vào đi!
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Trưởng ban Diệp, anh gọi tôi.
Trương Ngôn co cổ rụt đầu, rất khác với khẩu khí lúc đụng phải mình hôm trước.
Nghe Chủ nhiêm chánh văn phòng Trương nói Trưởng ban Diệp bảo mình qua giúp đỡ, lập tức hai mắt Trương Ngôn mở lớn. Những đồng nghiệp bên cạnh như đám Đồng Hân lập tức vây quanh bảo Trương Ngôn đãi khách đi.
- Đại hội thuyền rồng anh đã nghe nói chưa? Anh biết được gì nói trước đi…
Diệp Phàm chậm rãi nói, cứ để Trương Ngôn đứng như vậy, phải tỏ tư thế lãnh đạo một chút chứ.
- Tôi vốn cũng là một trong những thành viên giúp đỡ đại hội thuyền rồng, chỉ phụ trách công tác liên lạc với bên sông Kim Mã Hải Châu thôi.
Lúc đầu Trưởng ban Phượng Quốc Hưng phụ trách chuyện này, đã rút vài thành viên trong Chánh văn phòng chúng tôi qua phối hợp.
Vốn kế hoạch là mỗi thị xã có một thuyền rồng, sau đó không lâu Trưởng ban Phượng lại đổi ý, mỗi thị xã tham gia thi đấu bố trí ba thuyền rồng, giống như là đang so sánh năng lực tác chiến của bộ máy vậy…
Trương Ngôn cũng không tệ, khôi phục bình tỉnh, nói có đầu có đuôi.
- So sánh năng lực tác chiến của bộ máy, đó không phải là đánh giặc sao. Hơn nữa, thành viên thuyền rồng đều là những nhân viên công tác khỏe mạnh trong cơ quan chính phủ, những thanh niên này mới hai mấy tuổi, nhiều lắm cũng chỉ đến cấp phòng, Phó cục trưởng là cao rồi, có thể coi là bộ máy sao?
Trương Ngôn sắc mặt hơi biến sắc, vốn nghĩ Diệp Phàm đã chấm mình. Đây là dấu hiệu tốt, có thể, vận may tới rồi nên được Trưởng ban Diệp để mắt chọn mình làm thư ký cũng nên.
Trương Ngôn sau khi tốt nghiệp Đại học nhân dân đã lăn lộn nhiều năm, đến giờ chỉ là một tay chạy việc vặt, ngay cả bạn gái cũng khó giữ, nếu nói không gấp gáp thì chính là nói dối rồi.
Trong thể chế, làm quan ghét nhất cái loại ba phải. Anh không muốn đắc tội với ai, kết quả lại là, đắc tội với tất cả mọi người.
Diệp Phàm trong lòng thoáng kinh hoàng, sớm đã nghe Lô An Cương nói trước lúc chết Quản Phi là con riêng của Quản Nhất Minh. Chẳng lẽ thời thanh niên về nông thôn Quản Nhất Minh, Lý Muội Dung và Lô Cư Nhất có gút mắc tình cảm gì đó?
Lô An Cương nói cha mình bị Quản Nhất Minh hại chết, chắc không phải vì chuyện của Lý Muội Dung chứ. Diệp Phàm cảm giác tin này chính là điểm đột phá của vụ án, dĩ nhiên là cảm kích Lý Quốc Hùng, biết ông ta cũng là có qua có lại cho toại lòng nhau.
May là tối nay mình giúp ông ta, bằng không, Lý Quốc Hùng chắc chắn sẽ không nói ra bí mật động trời này. Những chuyện cũ như thế này, muốn điều tra cũng không dễ. Mấy chục năm rồi, làm sao có thể nhớ cho được. Hơn nữa, Lý Muội Dung chắc chắn cũng không nói ra những chuyện riêng tư này.
- Cảm ơn, cụng một ly nào.
Diệp Phàm và Lý Quốc Hùng cụng ly. Hai người thoáng nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói.
Sau đó, hai người nói những chuyện vô thưởng vô phạt một lát rồi mới tạm biệt. Dĩ nhiên, Diệp Phàm cũng đề nghị Lý Quốc Hùng chiếu cố đám người Chu Ngọc Minh. Lý Quốc Hùng cũng bày tỏ thái độ sẽ đối đại với họ như người nhà của mình.
Sáng hôm sau, Diệp Phàm vào văn phòng, Đồng chí Chánh văn phòng Trương Lâm Hoa lại đến.
Lần này bước vào, Trương Lâm Hoa thể hiện cung kính hơn. Đầu tiên là cung kính đưa điếu thuốc, cười hỏi:
- Trưởng ban Diệp, bên Chánh văn phòng bảo đồng chí Phó chủ nhiệm Lâm Hành Đông đến hợp tác với anh là Đại hội thuyền rồng.
Lâm Hành Đông cũng là cao thủ trong chuyện này, từng tổ chức nhiều hoạt động lớn giống vậy. Như hoạt động leo núi của cán bộ lão thành Cửu Cửu Trùng Dương của Ban tổ chức cán bộ năm ngoái cũng giúp đồng chí Lâm Hành Đông được Chủ tịch tỉnh Uông khen ngợi, nói là ông ấy làm việc, khiến các cán bộ lão thành về hưu rất hài lòng.
Nhưng, còn chuyện thư ký mà của anh không biết Trưởng ban Diệp đã coi qua tài liệu chưa? Nếu chưa vừa ý, tôi lại đi kiếm vài tài liệu tới.
- Vẫn còn chưa coi nữa, thế này đi, cứ bảo Trương Ngôn qua giúp tôi vài hôm, bên cạnh không có trợ lý cũng không tiện.
Diệp Phàm thản nhiên nói. Đối với sự thay đổi thái độ của Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm cũng đoán được một chút, chắc là Trương Lâm Hoa đi tìm Kim Thụ Dương, Kim Thụ Dương đã nhắc nhở ông ta trong điện thoại rồi.
- Trương Ngôn?
Trương Lâm Hoa ngạc nhiên, sau đó gật đầu, nói:
- Trương Ngôn không tệ, bằng cấp không thấp, tốt nghiệp Đại học Nhân dân.
Đang nói thì điện thoại vang lên, là Cổ Hoài gọi đến, nói:
- Đại hội thuyền rồng sắp đến rồi, trong ban cũng có suy xét đến nguyên nhân này, nếu như anh đã đề xuất mượn dùng đồng chí Trương Lâm Hoa, vậy thì kêu đồng chí Trương Lâm Hoa qua giúp anh đi. Còn công việc cụ thể thế nào do cậu tự quyết định.
- Đồng chí Trương Lâm Hoa vừa đi, chuyện bên Chánh văn phòng cũng không ít, tôi thấy cứ để Lâm Hành Đông phối hợp là được rồi.
Diệp Phàm nói, nghĩ tại sao Cổ Hoài lại thay đổi chủ ý. Lẽ nào lại có biến cố gì đó.
- Cứ quyết định vậy đi, đồng chí Lâm Hành Đông tạm thời đến Chánh văn phòng làm Quyền chủ nhiệm thay đồng chí Trương Lâm Hoa cho đến lúc kết thúc Đại hội thuyền rồng.
Cổ Hoài nói.
Gác máy, Diệp Phàm đem quyết định của Trưởng ban Cổ Hoài nói với Trương Lâm Hoa, Trương Lâm Hoa cũng chẳng thể hiện mất mát gì lớn lao. Xem ra lời nói của Trưởng ban Kim cũng có chút uy lực.
- Chủ nhiệm Trương, ngày mai tôi đến hiện trường thuyền rồng Hải Châu Kim Mã, bên đó chắc chuẩn bị cũng khá rồi nhỉ.
Diệp Phàm nói.
- Thuyền rồng sớm đã được vận chuyển đến bãi Kim Mã của Hải Châu rồi, mỗi chiếc chon 18 người chèo, đều là chọn từ những nhân viên công tác chính thức quốc gia thuộc thành phố. Nhưng, Trưởng ban Diệp, vấn đề thứ tự lần này hơi khó làm.
Trương Lâm Hoa nói. Cũng lập tức thay đổi vai diễn.
- Thứ tự, là sao?
Diệp Phàm cố ý hỏi, những loại hoạt đông này, nếu như có tính mục đích nhất định, thường che giấu tai mắt mọi người, sắp đặt trước danh thứ kia. Hoạt động, chỉ là bề ngoài thôi. Cái này gọi là điều động nội bộ, trong thẻ chế, những chuyện thế này nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
- Cái này, nếu như cấp trên không ngầm ám chỉ, thì họt động sao triển khai được?
Trương Lâm Hoa biết Cổ Hoài xuống tay với mình, nhưng chẳng thể nào phản kích, quyết định cùng làm với Diệp Phàm. Cho nên, trong lòng cũng đào hố rồi. Dĩ nhiên, chuyện này cũng liên quan đến ám chỉ của Kim Thụ Dương.
- Trước kia khi Trưởng ban Phượng tiếp nhận cấp trên nói sao? Dĩ nhiên tôi đang nói là ám chỉ.
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Cái này, tôi cũng không rõ. Hạng mục này lúc đó không phải do tôi phụ trách. Trước kia hình như cũng có tổ chức hoạt động thế này, kỳ thực, danh thứ đã được ấn định trước, hoạt động chỉ cần triển khai cho náo nhiệt là được. Có một số cán bộ không phục, nhưng cuối cùng cũng phải theo đại cục, dù sao, cánh tay cũng xoay không nổi đùi mà.
Trương Lâm Hoa nói,
- Ông nói hoàn thiện phương án cụ thể trước, thông báo cho bên Hải Châu chuẩn bị tốt. Muốn làm đến mức nào, lập tức lôi kéo tiến hành cuộc thi đến mức đó. Đừng để đến khi đó lại luống cuống chân tay, như vậy là không được, đó là không chuẩn bị tốt.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Kỳ thực, họ sớm chuẩn bị xong cả rồi. Tôi nghe nói năm vị Bí thư thị ủy của năm thành phố sớn đã tụ tập binh tướng ở Hải Chậu rồi.
Hơn nữa, mỗi đội đại diện của mỗi thị xã chỉ có ba thuyền rồng, bọn họ không ở một chỗ, mà tự bao một khách sạn nào âm thầm lên kế hoạch gì đó.
Chẳng hạn như nói về đội viên đi, mỗi đội chỉ có 54 người, dĩ nhiên, ngoài ra, mỗi thuyền rồng còn có một tay trống.
Trên thực tế một thị xã có 60 thành viên chính thức, thêm những cổ động viên làm những việc linh tinh gì đó, chắc hẳn không dưới 300 người.
Mà thị xã Kim Mã trực thuộc Hải Châu chiếm được tiên cơ địa lợi, đội của họ là đông nhất. Nghe nói Bí thư thị ủy Kim Mã Chu Tiềm Hãm đã gọi đội cổ động viên hô hào cả chục ngàn người.
Bên ban Tổ chức cán bộ cũng có vài nhân viên hiện nay đang đóng quân ở bãi Kim Mã Hải Châu, phụ trách công việc cụ thể bên đó.
Trương Lâm Hoa nói.
- Dân gian chắc cũng đoán được, ông nói, đội nào mạnh hơn một chút?
Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên, Diệp Phàm tiếng là hỏi danh thứ, trên thực tế là đang hỏi năng lực hoạt động và danh vọng của Bí thư thành ủy nào cao hơn.
- Lần này tương đối phức tạp, hình như là “thế lực ngang nhau”. Cho nên, rất khó chọn lựa. Nhưng, Bí thư thị xã Miêu Đô trực thuộc tỉnh thành Cát Hải Bình nghe nói rất có năng lượng, hơn nữa thành phố Miếu Đô cách tỉnh rất gần, gần quan thì được ban lộc mà. Hơn nữa, Cát Hải Bình là cánh tay đắc lực của Ủy viên thường vụ tỉnh ủy tỉnh ủy, Bí thư tỉnh thành Tô Thanh Vân.
Còn đặc khu thành phố Hải Châu, Bí thư Chu Tiềm thị xã Kim Mã chiếm địa lợi, vì, địa điểm tổ chức chính là sông Kim Mã.
Đến lúc đó, chắc hẳn dân chúng đến xem cuộc thi đấu không dưới mấy trăm ngàn người, dưới ánh mắt theo dõi chăm chú của ngàn vạn người, chúng ta muốn “tự do” hành động, chắc hẳn Chu Tiềm này có gây ra chuyện gì hay không cũng khó nói.
Bí thư thị xã Thiên Đông trực thuộc thành phố Ngư Đồng Phí Thủy Đông, người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói là có người thân ở tỉnh. Rốt cuộc là ai, cũng chưa rõ…
Chủ nhiệm Trương Lâm Hoa như đã thuộc trong lòng bàn tay, làm cho Diệp Phàm có cảm giác người này rất thích hợp với vị trí quản gia.
Trương Lâm Hoa vừa đi, Diệp Phàm vào văn phòng của Phượng Quốc Hưng.
- Trưởng ban Phượng, về đại hội thuyền rồng lần này, cấp trên có dặn dò gì đặc biệt không?
Diệp Phàm nói thẳng, không vòng vo.
- Dặn dò đặc biệt, không thấy nghe nói.
Phượng Quốc Hưng ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
- Chẳng lẽ một chút ám chỉ cũng không có?
Diệp Phàm truy vấn nói.
- Tôi chẳng nghe nói gì cae, hay là, anh thử hỏi Trưởng ban Cổ xem.
Phượng Quốc Hưng thản nhiên liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
- Haha, nếu không có thì được rồi.
Diệp Phàm cười, gật đầu, trở về văn phòng.
Gọi điện cho Cổ Hoài, nói:
- Trưởng ban Cổ, đại hội thi đấu thuyền rồng lần này có sắp xếp gì đặc biệt không?
- Có sắp xếp gì đặc biệt chứ?
Giọng điệu Cổ Hoài nghiêm túc.
- Thế Trưởng Ban Cổ có ám chỉ gì xin cứ nói, tôi sẽ sắp xếp tốt có được không?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Tôi chỉ yêu cầu tổ chức thi đấu công bằng công khai thôi, trong Ban đã quyết định giao chuyện này cho anh phụ trách, làm thế nào thì anh cứ tự suy xét đi.
Cổ Hoài thản nhiên nói rồi gác máy.
“Công bằng, công khai, công chính cái rắm!” Sau khi gác máy Diệp Phàm bực bội chửi một câu.
Lúc này, có tiếng gõ cửa khe khẽ.
- Vào đi!
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Trưởng ban Diệp, anh gọi tôi.
Trương Ngôn co cổ rụt đầu, rất khác với khẩu khí lúc đụng phải mình hôm trước.
Nghe Chủ nhiêm chánh văn phòng Trương nói Trưởng ban Diệp bảo mình qua giúp đỡ, lập tức hai mắt Trương Ngôn mở lớn. Những đồng nghiệp bên cạnh như đám Đồng Hân lập tức vây quanh bảo Trương Ngôn đãi khách đi.
- Đại hội thuyền rồng anh đã nghe nói chưa? Anh biết được gì nói trước đi…
Diệp Phàm chậm rãi nói, cứ để Trương Ngôn đứng như vậy, phải tỏ tư thế lãnh đạo một chút chứ.
- Tôi vốn cũng là một trong những thành viên giúp đỡ đại hội thuyền rồng, chỉ phụ trách công tác liên lạc với bên sông Kim Mã Hải Châu thôi.
Lúc đầu Trưởng ban Phượng Quốc Hưng phụ trách chuyện này, đã rút vài thành viên trong Chánh văn phòng chúng tôi qua phối hợp.
Vốn kế hoạch là mỗi thị xã có một thuyền rồng, sau đó không lâu Trưởng ban Phượng lại đổi ý, mỗi thị xã tham gia thi đấu bố trí ba thuyền rồng, giống như là đang so sánh năng lực tác chiến của bộ máy vậy…
Trương Ngôn cũng không tệ, khôi phục bình tỉnh, nói có đầu có đuôi.
- So sánh năng lực tác chiến của bộ máy, đó không phải là đánh giặc sao. Hơn nữa, thành viên thuyền rồng đều là những nhân viên công tác khỏe mạnh trong cơ quan chính phủ, những thanh niên này mới hai mấy tuổi, nhiều lắm cũng chỉ đến cấp phòng, Phó cục trưởng là cao rồi, có thể coi là bộ máy sao?
Trương Ngôn sắc mặt hơi biến sắc, vốn nghĩ Diệp Phàm đã chấm mình. Đây là dấu hiệu tốt, có thể, vận may tới rồi nên được Trưởng ban Diệp để mắt chọn mình làm thư ký cũng nên.
Trương Ngôn sau khi tốt nghiệp Đại học nhân dân đã lăn lộn nhiều năm, đến giờ chỉ là một tay chạy việc vặt, ngay cả bạn gái cũng khó giữ, nếu nói không gấp gáp thì chính là nói dối rồi.
/3320
|