Thâm Quyến đang cải cách mở cửa, thì sắp xếp về đấy đi. Để cho những sinh viên này cũng nhận thức một chút cái gọi là hiện đại hóa, cái gọi là cải cách mở cửa.
Diệp Phàm cười nói. Liếc mắt nhìn Trương Lâm Hoa một cái, còn nói thêm:
- Phải tạo ra thanh thế, tuy nhiên, ở phương diện xử lý hoạt động chung phải nghiêm túc thực hành tiết kiệm, kinh phí trong bộ cũng không dư dả, lên chỗ Trưởng ban xin ít tiền cũng rất khó.
- Việc này chỉ sợ hơi khó khăn, muốn chất lượng tốt, nhưng lại không thể tiêu nhiều tiền.
Vẻ mặt Trương Lâm Hoa có chút buồn bực.
- Trưởng phòng Trương, thiếu tiền không có nghĩa là không làm được việc, cậu cứ tìm xem. Ví như khách sạn, sân bãi vừa thực tế lại tiết kiệm. Hơn nữa chất lượng cũng không thể quá kém. Như kiểu nhà khách mà giống như cái tổ chim thì lại không được. Bằng không, có người sẽ nói ban Tổ chức cán bộ chúng ta không tổ chức hoạt động mà chạy lên Thâm Quyến làm gì? Đây không phải là đốt tiền nhà nước hay sao?
Diệp Phàm nói.
- Tôi nhớ tới một nơi, tập đoàn Khách Đô cũng rất được…
Trương Lâm Hoa nói
- Cậu đã ở đó chưa?
Diệp Phàm hỏi
- Thời gian trước khai trương, tôi đã có bạn ở đó. Nói là chất lượng ba sao, nhưng phí nghỉ cũng không tính cấp tiêu chuẩn, thu phí như nhà khách bình thường.
Trương Lâm Hoa cười nói.
- Tổng bộ tập đoàn Khách Đô không phải ở tỉnh thành, nghe nói rất có danh tiếng, tài sản tập đoàn đạt tới bảy tám trăm triệu. Sao lại không làm khách sạn cao cấp chứ?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ
- Không phải tình hình như vậy, lúc ấy nghe nói có nhiều chi nhánh Thâm Quyến quy mô kém một chút, không đến 100 cái, cho nên, không thể nâng cấp khách sạn. Kỳ thật, khách sạn phục vụ, về mặt thiết bị còn kém cấp ba sao. Hơn nữa, sinh viên mới chúng ta hơn 300 người, hẳn là ở được. Nghe nói, tập đoàn Khách Đô chỉ coi đây là nơi quảng cáo, tuyên truyền thương hiệu với khách hàng. Các chi nhánh chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong tập đoàn Khách Đô bọn họ mà thôi.
Trương Lâm Hoa cười nói.
- Xem ra, lãnh đạo tập đoàn Khách Đô đúng là có chút thủ đoạn. Vì để quảng cáo, sẵn sàng kiếm ít tiền đi một chút để đề cao danh tiếng. Đối với việc buông bán mà nói, độ nổi tiếng chính là tiền mặt. Giống như các công ty Matsushita, Toyota, Microsofft, tên chính là thương hiệu. Chỉ cái tên này cũng có thể bán đấu giá đến mấy tỷ.
Diệp Phàm gật gật đầu
- Kỳ thật, vừa rồi tôi còn có điều chưa nói. Tôi muốn nói chính là…
Bộ dáng Trương Lâm Hoa hơi ngượng ngùng.
- Nói đi, chúng ta còn xa lạ như vậy sao?
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Chủ tịch Lý Bánh Mỳ của tập đoàn Khách Đô là bằng hữu của tôi, cho nên, việc này.
Trương Lâm Hoa nói ra tình hình thực tế, có chút xấu hổ.
- Lý Bánh Mỳ, tên này có ý chăng. Có phải từ nhỏ chưa ăn đủ bánh mỳ hay không, cho nên, ngay cả tên cũng đặt là bánh mỳ. Hiện tại làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, phỏng chừng là bánh mỳ kia cũng không ăn được, ha ha ha…
Diệp Phàm không nhịn được cười to vài tiếng, liếc mắt nhìn Trương Lâm Hoa một cái, nói:
- Việc này giao cho cậu làm đi.
Xoay người, Diệp Phàm trầm ngầm một chút nói:
- Cậu có nghĩ tới, Lý Bánh Mỳ kia có phải chính là ủy viên Mặt trận Tổ quốc tỉnh Lý Bánh Mỳ hay không?
- Chính là ông ta, vẫn là đại biểu tỉnh và cả nước. Người này thích làm người khác vui, chỉ việc quyên tăng xây dựng đã đạt tới mấy chục triệu. Hơn nữa, đại hội Mặt trận Tổ quốc lần trước, Chủ tịch Lý đưa ra rất nhiều đề nghị. Ngay cả Ủy ban nhân dân tỉnh cũng tiếp thu mấy phần.
Chính là mở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, lời nói Chủ tịch Lý cũng tương đối có sức thuyết phục. Lần trước không phải biện luận về một đề tài triển khai trong cuộc họp cùng Phó chủ tịch tỉnh Chu Phương Ninh sao.
Cuối cùng bác bỏ được đồng chí Chu Phương Ninh, khiến mặt đồng chí đỏ thẫm, đường đường là Phó chủ tịch tỉnh thiếu chút nữa biến thành con chuột chui cống mà đi.
Tuy nhiên, nghe nói Chủ tịch Hội đồng Quản trị Lý rất thích bánh mỳ, mỗi ngày đều ăn bánh mỳ, một bữa không có bánh mỳ thì thấy ăn không ngon.
Hơn nữa, bữa sáng khách sạn Khách Đô lấy bánh mỳ làm đồ ăn chính, là ham mê của Chủ tịch Lý. Nghe nói trước đây nhà Chủ tịch Lý kinh tế không tốt, khi còn bé nhìn thấy quán người ta nướng bánh mỳ nóng thèm chảy cả nước miếng.
Cho nên, thề về sau thành đạt rồi thì muốn ăn hết bánh mỳ trong thiên hạ. Mà bánh mỳ Khách Đô làm tương đối ngon, nghe bạn tôi nói là bánh mỳ Khách Đô đặc biệt thơm ngon. Cái da mỏng, hương vị ngọt ngào vừa phải….
Trương Lâm Hoa cũng không dừng lại, mỉm cười.
- Ha ha ha, được, vài ngày nữa tôi cũng đi nếm thử bánh mỳ Khách Đô. Nếu là ủy viên Lý mở khách sạn kinh tế, về phương diện chất lượng như vậy không vấn đề gì.
Dù sao, kiếm tiền còn không quan trọng bằng mặt mũi ủy viên Lý. Hơn nữa, xem ra, ủy viên Lý thật đúng là người vui vẻ thân thiện.
Nếu ủy viên Lý vui vẻ thân thiện như thế, chúng ta mượn hoạt động giúp ông ấy một phen. Việc thiện thiên hạ chúng ta cũng muốn làm. Hơn nữa, Lâm Hoa cậu ngẫm lại xem, người như Chủ tịch Lý sẽ sợ cái gì?
Diệp Phàm cười thần bí nhìn Trương Lâm Hoa
- Sẽ sợ cái gì, người ta nhiều tiền thế lớn, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Chủ cũng dám chống lại, không nể mặt Tử Đô một chút, ông ta sợ ai?
Trương Lâm Hoa đáp lại, cảm thấy vấn đề Diệp Phàm đưa ra thật khó hiểu.
- Nhiều tiền thế lớn có thể hoành tráng, Lâm Hoa, cậu nghĩ sai rồi. Tập đoàn tài chính lớn cũng chẳng qua là một chữ quan. Ví như nói công ty của chủ tịch Lý, nếu Phó Chủ tịch tỉnh Chu muốn gây phiền toái. Cứ hai ba ngày lại cho người đến công ty của ông ấy kiểm tra, tuy nói, sẽ không làm gì ông ấy, nhưng cũng có thể làm phiền ông ấy. Ông ấy còn nói gì, người ta là kiểm tra đứng đắn, một chút tật xấu của ông ấy đều có biện pháp tìm ra…
Diệp Phàm cười nói.
- Vâng, quyền lực là lớn nhất. Bởi vì, nhà nước đều là do cơ quan quyền lực nắm trong tay. Giống một số nước nhỏ, khi chính quyền loạn, nhà giàu có cũng bị phân sạch tài sản, có thời điểm, quốc gia phải thu hồi của cải của anh anh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Đương nhiên, ở một quốc gia ổ định, vẫn phải có pháp chế
Trương Lâm Hoa nói.
- Cho nên, nếu đồng chí Lý Bánh Mỳ không sợ Chủ tịch tỉnh Chu, bên trong khẳng định có quan hệ dây mơ rễ má gì đó. Hơn nữa, năng lượng người đó có thể bé sao? Chúng ta ở chi nhánh cấp dưới tập đoàn của ông ta. Mặc dù một số đồng chí cuộc đời sau này không phải bác bỏ cái gì, Lý Bánh Mỳ cũng không phải thực sự ăn chay.
Diệp Phàm mỉm cười
- Hay! Hay! Trưởng ban Diệp mượn thế như vậy quả thực là dày công tôi luyện. Ngay cả thế của một thương nhân anh cũng không chịu buông tha. Nói vậy về sau có người muốn phê bình hoạt động sát hạch của chúng ta cũng phải dè chừng xem có làm đồng chí Lý Bánh Mỳ giận dữ hay không
Trương Lâm Hoa không ngừng cười to, nịnh nọt Diệp Phàm một chút.
- Ừ, đây là nơi đầu sóng ngọn gió, chúng ta đều phải cẩn thận. Tuy rằng ban Tổ chức cán bộ thoạt nhìn yên ổn, kỳ thực, bên trong, mọi chuyện đều được cất giấu huyền cơ. Đặc biệt một số người muốn nhằm vào chúng ta, càng phải làm làm sao để không thể bắt bẻ mới được. Làm đẹp, ai có thể làm gì chúng ta nào? Cứ như vậy, cậu đi trước đi, cố gắng làm hoàn thiện một chút
Diệp Phàm giải thích nói, Trương Lâm Hoa gật đầu rồi đi.
- Chu Phương Ninh, ha hả, xem ra Lý Bánh Mỳ này thật là có chút hương vị bánh mì. Có lẽ là một người diệu kỳ, nhưng thật ra có thể biết một chút
Nhìn theo bóng dáng Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm lẩm bẩm nói
Một gian nhà nhỏ trong thành Việt Châu hai đồng chí đang ngồi.
- Lão Cổ, ông muốn làm như thế nào. Chuyện đua thuyền rồng thằng nhóc đó làm lung tung thì cũng thôi, nhưng, anh xem xem, chuyện lên biên chế như thế nào lại giao cho hắn thì làm sao sóng yên biển lặng được? Chỉ còn vài ngày thời gian nữa
Quản Nhất Minh có thể có chút tức giận, khi nói chuyện giọng điệu nặng lên không ít.
- Có biện pháp gì quản, nghe nói chuyện Trần Tiến Bình là từ miệng của lão Triệu…
Cổ Hoài vẻ mặt chua xót. Trong lòng đương nhiên bốc hỏa, không thể tượng tượng được đã hy sinh hai cấp dưới vẫn không thể làm gì Diệp Phàm. Hơn nữa, không duyên cớ đã đánh mất phòng cán bộ 1.
- Lão Triệu tạo lỗ hỏng?
Quản Nhất Minh vẻ mặt trầm xuống, nhìn Cổ Hoài.
- Việc này là thật. Lão Triệu tự mình hạ chỉ thị, chỉ thị Diệp Phàm mau chóng xử lý biên chế ổn định. Diệp Phàm cầm thượng phương bảo kiếm, người nào ở bộ môn còn dám đứng ra “chống cự”?
Cổ Hoài thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Lão Triệu gần đây có ý gì vậy?
Quản Nhất Minh hừ nói
- Có ý tứ gì, rõ ràng đấy thôi. Phải đứng ra vì tay sai ông ta nâng đỡ Diệp Phàm.
Quả thực Cổ Hoài bị tức không ít, nói ra lời thô tục.
Bởi vì, Cổ Hoài trong vấn đề chuyển quân ổn định lần này muốn chơi khó Diệp Phàm, tuy nhiên thất bại, sau không ngờ lại bị đồng chí Phượng Quốc Hưng âm thầm châm chọc vài câu.
Thiếu chút nữa đồng chí Cổ Hoài tức giận đến mức nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất thế. Tuy nhiên đầu hổ Phượng Bảo Sơn này quá lớn, Cổ Hoài cũng chỉ có thể chịu đựng
Mà Cổ Hoài cũng hiểu được, Phượng Quốc Hưng đương nhiên hy vọng mình đấu kịch liệt với Diệp Phàm, anh ta ở một bên ngồi xem hổ đấu, luôn luôn là ngư ông đắc lợi
Tuy nhiên, Cổ Hoài là Cổ Hoài, ông ta đương nhiên không ngừng việc này. Phượng Quốc Hưng cũng là một trong những mục tiêu của ông ta. Ban Tổ chức cán bộ này, vẫn là do Cổ Hoài tôi định đoạt. Mặc dù anh Phượng Quốc Hưng là một trong những con cháu của Cửu Thường, cũng phải biết quan huyện không bằng đạo lý.
- Lão Cổ, ban Tổ chức cán bộ là địa bàn của ông.
Quản Nhất Minh tương đối sâu cây, cố ý kích động Cổ Hoài.
- Ha ha, ông còn là lãnh đạo của tôi thì sao?
Cổ Hoài cố ý cười nói, đương nhiên cũng là phản kích Quản Nhất Minh.
- Lão Cổ, chúng ta không thể lại chờ đợi.
Quản Nhất Minh đành phải hạ giọng.
- Ha ha, lão Quản, ông nói một chút xem nên như thế nào?
Cổ Hoài cũng là dạng cáo già, chính mình không đưa ra cách, chờ Quản Nhất Minh ra chiêu
- Phải hàng phục một người, đầu tiên phải gạt bỏ phụ tá đắc lực của hắn mới được. Phe cánh của hắn đầy đủ khó có thể áp chế, bởi vì bọn họ hình thành một tập đoàn. Cho nên, xuống tay từ dưới, chờ hắn thành tư lệnh quang can là lúc giải quyết tốt nhất.
Quản Nhất Minh đằng phải nói, biết Cổ Hoài cố ý moi cách của mình, đạo lý này, Cổ Hoài nào có không rõ. Tuy nhiên trước mắt có việc lửa sém lông mày, nếu không xử lý chỉ sợ sẽ gặp phiền toái lớn.
- Ha ha, lão Quản, ông nói gạt bỏ như thế nào, tôi làm theo là được.
Cổ Hoài vẫn tình nguyện làm người nghe, không phải biểu quan điểm.
- Lão Cổ, ông nói nghe một chút, hai chúng ta có ‘để trong lòng không’?
Quản Nhất Minh rốt cục tức giận, giọng điệu tương đối nặng.
- Đương nhiên là có rồi, ở trong hội nghị thường vụ là đồng sự, ông lại là lãnh đạo cấp trên của tôi, sao lại không ‘để trong lòng’ chứ
Vẻ mặt Cổ Hoài vẫn nghiêm túc, nói
Diệp Phàm cười nói. Liếc mắt nhìn Trương Lâm Hoa một cái, còn nói thêm:
- Phải tạo ra thanh thế, tuy nhiên, ở phương diện xử lý hoạt động chung phải nghiêm túc thực hành tiết kiệm, kinh phí trong bộ cũng không dư dả, lên chỗ Trưởng ban xin ít tiền cũng rất khó.
- Việc này chỉ sợ hơi khó khăn, muốn chất lượng tốt, nhưng lại không thể tiêu nhiều tiền.
Vẻ mặt Trương Lâm Hoa có chút buồn bực.
- Trưởng phòng Trương, thiếu tiền không có nghĩa là không làm được việc, cậu cứ tìm xem. Ví như khách sạn, sân bãi vừa thực tế lại tiết kiệm. Hơn nữa chất lượng cũng không thể quá kém. Như kiểu nhà khách mà giống như cái tổ chim thì lại không được. Bằng không, có người sẽ nói ban Tổ chức cán bộ chúng ta không tổ chức hoạt động mà chạy lên Thâm Quyến làm gì? Đây không phải là đốt tiền nhà nước hay sao?
Diệp Phàm nói.
- Tôi nhớ tới một nơi, tập đoàn Khách Đô cũng rất được…
Trương Lâm Hoa nói
- Cậu đã ở đó chưa?
Diệp Phàm hỏi
- Thời gian trước khai trương, tôi đã có bạn ở đó. Nói là chất lượng ba sao, nhưng phí nghỉ cũng không tính cấp tiêu chuẩn, thu phí như nhà khách bình thường.
Trương Lâm Hoa cười nói.
- Tổng bộ tập đoàn Khách Đô không phải ở tỉnh thành, nghe nói rất có danh tiếng, tài sản tập đoàn đạt tới bảy tám trăm triệu. Sao lại không làm khách sạn cao cấp chứ?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ
- Không phải tình hình như vậy, lúc ấy nghe nói có nhiều chi nhánh Thâm Quyến quy mô kém một chút, không đến 100 cái, cho nên, không thể nâng cấp khách sạn. Kỳ thật, khách sạn phục vụ, về mặt thiết bị còn kém cấp ba sao. Hơn nữa, sinh viên mới chúng ta hơn 300 người, hẳn là ở được. Nghe nói, tập đoàn Khách Đô chỉ coi đây là nơi quảng cáo, tuyên truyền thương hiệu với khách hàng. Các chi nhánh chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong tập đoàn Khách Đô bọn họ mà thôi.
Trương Lâm Hoa cười nói.
- Xem ra, lãnh đạo tập đoàn Khách Đô đúng là có chút thủ đoạn. Vì để quảng cáo, sẵn sàng kiếm ít tiền đi một chút để đề cao danh tiếng. Đối với việc buông bán mà nói, độ nổi tiếng chính là tiền mặt. Giống như các công ty Matsushita, Toyota, Microsofft, tên chính là thương hiệu. Chỉ cái tên này cũng có thể bán đấu giá đến mấy tỷ.
Diệp Phàm gật gật đầu
- Kỳ thật, vừa rồi tôi còn có điều chưa nói. Tôi muốn nói chính là…
Bộ dáng Trương Lâm Hoa hơi ngượng ngùng.
- Nói đi, chúng ta còn xa lạ như vậy sao?
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Chủ tịch Lý Bánh Mỳ của tập đoàn Khách Đô là bằng hữu của tôi, cho nên, việc này.
Trương Lâm Hoa nói ra tình hình thực tế, có chút xấu hổ.
- Lý Bánh Mỳ, tên này có ý chăng. Có phải từ nhỏ chưa ăn đủ bánh mỳ hay không, cho nên, ngay cả tên cũng đặt là bánh mỳ. Hiện tại làm Chủ tịch Hội đồng quản trị, phỏng chừng là bánh mỳ kia cũng không ăn được, ha ha ha…
Diệp Phàm không nhịn được cười to vài tiếng, liếc mắt nhìn Trương Lâm Hoa một cái, nói:
- Việc này giao cho cậu làm đi.
Xoay người, Diệp Phàm trầm ngầm một chút nói:
- Cậu có nghĩ tới, Lý Bánh Mỳ kia có phải chính là ủy viên Mặt trận Tổ quốc tỉnh Lý Bánh Mỳ hay không?
- Chính là ông ta, vẫn là đại biểu tỉnh và cả nước. Người này thích làm người khác vui, chỉ việc quyên tăng xây dựng đã đạt tới mấy chục triệu. Hơn nữa, đại hội Mặt trận Tổ quốc lần trước, Chủ tịch Lý đưa ra rất nhiều đề nghị. Ngay cả Ủy ban nhân dân tỉnh cũng tiếp thu mấy phần.
Chính là mở đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, lời nói Chủ tịch Lý cũng tương đối có sức thuyết phục. Lần trước không phải biện luận về một đề tài triển khai trong cuộc họp cùng Phó chủ tịch tỉnh Chu Phương Ninh sao.
Cuối cùng bác bỏ được đồng chí Chu Phương Ninh, khiến mặt đồng chí đỏ thẫm, đường đường là Phó chủ tịch tỉnh thiếu chút nữa biến thành con chuột chui cống mà đi.
Tuy nhiên, nghe nói Chủ tịch Hội đồng Quản trị Lý rất thích bánh mỳ, mỗi ngày đều ăn bánh mỳ, một bữa không có bánh mỳ thì thấy ăn không ngon.
Hơn nữa, bữa sáng khách sạn Khách Đô lấy bánh mỳ làm đồ ăn chính, là ham mê của Chủ tịch Lý. Nghe nói trước đây nhà Chủ tịch Lý kinh tế không tốt, khi còn bé nhìn thấy quán người ta nướng bánh mỳ nóng thèm chảy cả nước miếng.
Cho nên, thề về sau thành đạt rồi thì muốn ăn hết bánh mỳ trong thiên hạ. Mà bánh mỳ Khách Đô làm tương đối ngon, nghe bạn tôi nói là bánh mỳ Khách Đô đặc biệt thơm ngon. Cái da mỏng, hương vị ngọt ngào vừa phải….
Trương Lâm Hoa cũng không dừng lại, mỉm cười.
- Ha ha ha, được, vài ngày nữa tôi cũng đi nếm thử bánh mỳ Khách Đô. Nếu là ủy viên Lý mở khách sạn kinh tế, về phương diện chất lượng như vậy không vấn đề gì.
Dù sao, kiếm tiền còn không quan trọng bằng mặt mũi ủy viên Lý. Hơn nữa, xem ra, ủy viên Lý thật đúng là người vui vẻ thân thiện.
Nếu ủy viên Lý vui vẻ thân thiện như thế, chúng ta mượn hoạt động giúp ông ấy một phen. Việc thiện thiên hạ chúng ta cũng muốn làm. Hơn nữa, Lâm Hoa cậu ngẫm lại xem, người như Chủ tịch Lý sẽ sợ cái gì?
Diệp Phàm cười thần bí nhìn Trương Lâm Hoa
- Sẽ sợ cái gì, người ta nhiều tiền thế lớn, ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Chủ cũng dám chống lại, không nể mặt Tử Đô một chút, ông ta sợ ai?
Trương Lâm Hoa đáp lại, cảm thấy vấn đề Diệp Phàm đưa ra thật khó hiểu.
- Nhiều tiền thế lớn có thể hoành tráng, Lâm Hoa, cậu nghĩ sai rồi. Tập đoàn tài chính lớn cũng chẳng qua là một chữ quan. Ví như nói công ty của chủ tịch Lý, nếu Phó Chủ tịch tỉnh Chu muốn gây phiền toái. Cứ hai ba ngày lại cho người đến công ty của ông ấy kiểm tra, tuy nói, sẽ không làm gì ông ấy, nhưng cũng có thể làm phiền ông ấy. Ông ấy còn nói gì, người ta là kiểm tra đứng đắn, một chút tật xấu của ông ấy đều có biện pháp tìm ra…
Diệp Phàm cười nói.
- Vâng, quyền lực là lớn nhất. Bởi vì, nhà nước đều là do cơ quan quyền lực nắm trong tay. Giống một số nước nhỏ, khi chính quyền loạn, nhà giàu có cũng bị phân sạch tài sản, có thời điểm, quốc gia phải thu hồi của cải của anh anh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Đương nhiên, ở một quốc gia ổ định, vẫn phải có pháp chế
Trương Lâm Hoa nói.
- Cho nên, nếu đồng chí Lý Bánh Mỳ không sợ Chủ tịch tỉnh Chu, bên trong khẳng định có quan hệ dây mơ rễ má gì đó. Hơn nữa, năng lượng người đó có thể bé sao? Chúng ta ở chi nhánh cấp dưới tập đoàn của ông ta. Mặc dù một số đồng chí cuộc đời sau này không phải bác bỏ cái gì, Lý Bánh Mỳ cũng không phải thực sự ăn chay.
Diệp Phàm mỉm cười
- Hay! Hay! Trưởng ban Diệp mượn thế như vậy quả thực là dày công tôi luyện. Ngay cả thế của một thương nhân anh cũng không chịu buông tha. Nói vậy về sau có người muốn phê bình hoạt động sát hạch của chúng ta cũng phải dè chừng xem có làm đồng chí Lý Bánh Mỳ giận dữ hay không
Trương Lâm Hoa không ngừng cười to, nịnh nọt Diệp Phàm một chút.
- Ừ, đây là nơi đầu sóng ngọn gió, chúng ta đều phải cẩn thận. Tuy rằng ban Tổ chức cán bộ thoạt nhìn yên ổn, kỳ thực, bên trong, mọi chuyện đều được cất giấu huyền cơ. Đặc biệt một số người muốn nhằm vào chúng ta, càng phải làm làm sao để không thể bắt bẻ mới được. Làm đẹp, ai có thể làm gì chúng ta nào? Cứ như vậy, cậu đi trước đi, cố gắng làm hoàn thiện một chút
Diệp Phàm giải thích nói, Trương Lâm Hoa gật đầu rồi đi.
- Chu Phương Ninh, ha hả, xem ra Lý Bánh Mỳ này thật là có chút hương vị bánh mì. Có lẽ là một người diệu kỳ, nhưng thật ra có thể biết một chút
Nhìn theo bóng dáng Trương Lâm Hoa, Diệp Phàm lẩm bẩm nói
Một gian nhà nhỏ trong thành Việt Châu hai đồng chí đang ngồi.
- Lão Cổ, ông muốn làm như thế nào. Chuyện đua thuyền rồng thằng nhóc đó làm lung tung thì cũng thôi, nhưng, anh xem xem, chuyện lên biên chế như thế nào lại giao cho hắn thì làm sao sóng yên biển lặng được? Chỉ còn vài ngày thời gian nữa
Quản Nhất Minh có thể có chút tức giận, khi nói chuyện giọng điệu nặng lên không ít.
- Có biện pháp gì quản, nghe nói chuyện Trần Tiến Bình là từ miệng của lão Triệu…
Cổ Hoài vẻ mặt chua xót. Trong lòng đương nhiên bốc hỏa, không thể tượng tượng được đã hy sinh hai cấp dưới vẫn không thể làm gì Diệp Phàm. Hơn nữa, không duyên cớ đã đánh mất phòng cán bộ 1.
- Lão Triệu tạo lỗ hỏng?
Quản Nhất Minh vẻ mặt trầm xuống, nhìn Cổ Hoài.
- Việc này là thật. Lão Triệu tự mình hạ chỉ thị, chỉ thị Diệp Phàm mau chóng xử lý biên chế ổn định. Diệp Phàm cầm thượng phương bảo kiếm, người nào ở bộ môn còn dám đứng ra “chống cự”?
Cổ Hoài thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Lão Triệu gần đây có ý gì vậy?
Quản Nhất Minh hừ nói
- Có ý tứ gì, rõ ràng đấy thôi. Phải đứng ra vì tay sai ông ta nâng đỡ Diệp Phàm.
Quả thực Cổ Hoài bị tức không ít, nói ra lời thô tục.
Bởi vì, Cổ Hoài trong vấn đề chuyển quân ổn định lần này muốn chơi khó Diệp Phàm, tuy nhiên thất bại, sau không ngờ lại bị đồng chí Phượng Quốc Hưng âm thầm châm chọc vài câu.
Thiếu chút nữa đồng chí Cổ Hoài tức giận đến mức nhất phật thăng thiên, nhị phật xuất thế. Tuy nhiên đầu hổ Phượng Bảo Sơn này quá lớn, Cổ Hoài cũng chỉ có thể chịu đựng
Mà Cổ Hoài cũng hiểu được, Phượng Quốc Hưng đương nhiên hy vọng mình đấu kịch liệt với Diệp Phàm, anh ta ở một bên ngồi xem hổ đấu, luôn luôn là ngư ông đắc lợi
Tuy nhiên, Cổ Hoài là Cổ Hoài, ông ta đương nhiên không ngừng việc này. Phượng Quốc Hưng cũng là một trong những mục tiêu của ông ta. Ban Tổ chức cán bộ này, vẫn là do Cổ Hoài tôi định đoạt. Mặc dù anh Phượng Quốc Hưng là một trong những con cháu của Cửu Thường, cũng phải biết quan huyện không bằng đạo lý.
- Lão Cổ, ban Tổ chức cán bộ là địa bàn của ông.
Quản Nhất Minh tương đối sâu cây, cố ý kích động Cổ Hoài.
- Ha ha, ông còn là lãnh đạo của tôi thì sao?
Cổ Hoài cố ý cười nói, đương nhiên cũng là phản kích Quản Nhất Minh.
- Lão Cổ, chúng ta không thể lại chờ đợi.
Quản Nhất Minh đành phải hạ giọng.
- Ha ha, lão Quản, ông nói một chút xem nên như thế nào?
Cổ Hoài cũng là dạng cáo già, chính mình không đưa ra cách, chờ Quản Nhất Minh ra chiêu
- Phải hàng phục một người, đầu tiên phải gạt bỏ phụ tá đắc lực của hắn mới được. Phe cánh của hắn đầy đủ khó có thể áp chế, bởi vì bọn họ hình thành một tập đoàn. Cho nên, xuống tay từ dưới, chờ hắn thành tư lệnh quang can là lúc giải quyết tốt nhất.
Quản Nhất Minh đằng phải nói, biết Cổ Hoài cố ý moi cách của mình, đạo lý này, Cổ Hoài nào có không rõ. Tuy nhiên trước mắt có việc lửa sém lông mày, nếu không xử lý chỉ sợ sẽ gặp phiền toái lớn.
- Ha ha, lão Quản, ông nói gạt bỏ như thế nào, tôi làm theo là được.
Cổ Hoài vẫn tình nguyện làm người nghe, không phải biểu quan điểm.
- Lão Cổ, ông nói nghe một chút, hai chúng ta có ‘để trong lòng không’?
Quản Nhất Minh rốt cục tức giận, giọng điệu tương đối nặng.
- Đương nhiên là có rồi, ở trong hội nghị thường vụ là đồng sự, ông lại là lãnh đạo cấp trên của tôi, sao lại không ‘để trong lòng’ chứ
Vẻ mặt Cổ Hoài vẫn nghiêm túc, nói
/3320
|