Haha, có liên quan đến anh không?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
-Liên quan thì không liên quan, nhưng, tôi mong anh đừng có mai mối lung tung. Bằng không, tôi ở Báo Săn đấy, chắc anh cũng nghe nói rồi nhỉ, hừ!
Cố Vĩ Hùng nói đến đây, thấy Tạ Tốn biểu hiện vô cùng thân thiết với Chung Đình Đình, chân mày dựng đứng lên. Một cỗ uy hiếp tương đối mạnh. Vì Chung Đình Đình đang gắp thức ăn cho Tạ Tốn.
-Mày là cái rắm gì, mẹ nó, dám nói với đại ca của tao như vậy à.
Cùng với tiếng hừ của Lô Vĩ, Cố Vĩ Hùng bị ghế đập vào, cả người văng ra cửa, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Lô Vĩ cố ý đứng lên, giả bộ không cẩn thận, cố ý nói là do không cẩn thận nên làm chiếc ghế đụng qua đó. Cố Vĩ Hùng đành đau mà không dám kêu.
Thằng nhãi này chưa từng bị ai đánh lén như vậy, giận tím mặt. Mắng:
-Mày không có mắt à!
Rồi tát vào mặt Lô Vĩ một cái.
-Đừng đánh Vĩ Hùng.
Chung Ngọc vội kêu lên.
Lại thịch một tiếng.
Tuy nhiên, hình như không phải Lô Vĩ bị đánh, chỉ thấy một thân ảnh bị người ta đấm bay vào cửa phòng, phát ra những âm thanh nặng nề. Hơn nữa, người kia không còn đứng vững nữa, bị lẳng xuống sàn nhà.
-Mẹ nó, ông đây chơi mày luôn.
Cố Vĩ Hùng giận dữ, bò dậy. Sờ trên người lấy ra một con dao xám xịt không sáng.
Diệp Phàm biết rằng, đây là dao chuyên dụng của Báo Săn, tuy bề ngoài ảm đạm không sáng, nhưng được chế từ hợp kim. Không thể chém sắt như chém bùn, nhưng, dùng sức một chút thì có thể chọc thủng được tấm sắt. Màu sắc không sáng, là có ý đồ ngừa phản quang vào ban đêm.
Tạ Tốn vừa thấy đã lao lên đá về phía Cố Vĩ Hùng, anh ta biết thực lực của Cố Vĩ Hùng. Cũng thân thủ tam đẳng so với mình không sai biệt lắm.
Lô Vĩ tuy nói là Cục trưởng cục Công an tỉnh thành, nhưng chưa chắc đã có được thân thủ như vậy. Chỉ có Diệp Phàm là chẳng thèm động đậy, hắn biết rõ thực lực của Lô Vĩ, Lô Vĩ hiện đã đột phá ngũ đẳng bậc hai, Cố Vĩ Hùng đấu với cậu ta, chỉ có thể làm một bao cát thôi.
Bịch một tiếng.
Cố Vĩ Hùng bị Lô Vĩ giành đá trước, giống như một câu cột lăn lộn trên sàn.
-Mẹ nó, dám hành hung giết người, cùng ông đây đến cục nhanh.
Lô Vĩ nhấc chân lên, hung hăng giậm xuống ngực Cố Vĩ Hùng. Cố Vĩ Hùng bị cậu ta áp chế e rằng chẳng cách nào nhúc nhích được. Lô Vĩ thuận tay còng Cố Vĩ Hùng lại.
-Làm gì vậy?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng hô uy nghiêm.
-Công an phá án, người không phận sự mời lui ra.
Lô Vĩ căn bản chẳng thèm nể mặt người kia, quát. Lúc này, toàn bộ khách những gian bên cạnh đều chạy ra xem náo nhiệt. Diệp Phàm cũng thản nhiên đi ra.
-Chú!
Cố Vĩ Hùng kêu lên, vội vàng ném dao xuống.Tuy nhiên, đã muộn rồi, đám Diệp Phàm đã thấy rõ.
-Tôi là Cố Tắc Phi của tỉnh ủy, anh là người cục nào, mau thả người ra.
Cố Tắc Phi nghĩ nói tên ra, Lô Vĩ chắc chắn sẽ lập tức thả người. Chuyện này dừng lại như vậy là được rồi, bằng không, để lan ra ngoài cũng phức tạp.
-Rất xin lỗi Chủ tịch tỉnh Cố, tôi là Lô Vĩ, làm ở cục Công an thành phố Thủy Châu. Hiện đang chấp hành công vụ.
Lô Vĩ vẻ mặt đứng đắn, giải Cố Vĩ Hùng đứng lên.
-Anh là cháu của Trưởng ban Minh Châu?
Cố Tắc Phi hỏi, mày nhướng cao.
-Chào Chủ tịch tỉnh Cố, tôi là Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàm bước lên phía trước chào hỏi.
-Là Bí thư Diệp của khu Hồng Liên à, xin chào.
Cố Tắc Phi thản nhiên bắt tay Diệp Phàm.
Chung Ngọc cũng chào hỏi, nhỏ giọng nói rõ sự việc với Cố Tắc Phi.
-Hừ!
Cố Tắc Phi hừ một tiếng vào phòng riêng, không để ý đến Cố Vĩ Hùng nữa. Kỳ thật, Cố Vĩ Hùng và Cố Tắc Phi chỉ là họ hàng xa thôi. Lô Vĩ có Lô Minh Châu đứng sau, hơn nữa còn có Diệp Phàm như hổ rình mồi. Cố Tắc Phi quyết định thật nhanh, lựa chọn cách im lặng.
Không lâu sau, Cố Vĩ Hùng bị vài cảnh sát giải đến cục.
Chung Ngọc chu mồm thè lưỡi nói:
-Cục trưởng Lô, việc này tôi thấy bỏ qua đi có được không? Mọi người ai cũng uống chút rượu, đều say cả rồi.
-Không sao đâu cô Chung, cháu xem thử nó làm gì được cháu? Ông đây là quan quân Báo Săn, không đến phiên cái cục nát của Thủy Châu này quản đâu.
Cố Vĩ Hùng mắt hiện vằn đỏ, hừ nói.
-Ông đây hôm nay muốn quản mày đó, quan quân Báo Săn thì sao chứ? Vương tử phạm pháp còn chịu tội như thứ dân, đừng nói là mày.
Lô Vĩ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn mọi người, nói:
-Các vị khách, mọi người đều là nhân chứng, vừa nãy khi tôi bắt hắn hắn còn cầm dao muốn giết người. Các vị cũng đã thấy cả rồi, đợi lát nữa phiền các vị làm nhân chứng đến Cục ghi lại hồ sơ.
-Cái này, chúng tôi bận mất rồi.
Có vài vị khách vừa thấy, ngay cả Chủ tịch tỉnh Cố cũng chẳng thèm quản, mình còn quản mấy chuyện này làm gì.
Huống chi người bị bắt còn là quan quân của Báo Săn. Đối với người Thủy Châu mà nói, uy danh Báo Săn như sấm bên tai. Cho nên, cả đám người vội lui ra sau định tránh về phòng riêng.
-Công dân có nghĩa vụ hiệp trợ công an phá án và bắt giam lấy chứng cứ, nếu các vị không phối hợp tôi chỉ còn cách “mời” thôi.
Lô Vĩ hừ một tiếng, nói với mấy thủ hạ:
-Đưa các vị khách này về cục lấy lời khai. Nhẹ nhàng một chút, họ là nhân chứng.
Ăn một bữa cơm lại làm ra mấy chuyện lằng nhằng này.
Tuy nhiên, Lô Vĩ vừa mới tiến vào trong cục đã nhận được điện thoại của cô Lô Minh Châu, hỏi sự vụ liên quan. Dặn Lô Vĩ không cần làm lớn quá. Lô Vĩ nháy mắt đã hiểu, chắc hẳn là Phó chủ tịch tỉnh Cố gọi điện nhờ vả cô mình. Dù sao chuyện mất mặt thế này, có là họ hàng xa cũng không thể buông tay mặc kệ.
Không lâu, phó sư trưởng Báo Săn Lưu Hạo Bằng đích thân đến. Dùng lý do Quân vụ sẽ tự xử lý quan quân mắc tội để đón Cố Vĩ Hùng.
Tuy nhiên, thái độ Lô Vĩ rất cứng rắn. Yêu cầu Cố Vĩ Hùng đưa ra thỉnh cầu của thủ trưởng tối cao nhất ở Báo Săn. Cái này, đương nhiên là Diệp Phàm đang âm thầm thao túng.
Lưu Hạo Bằng vẻ mặt khó coi đi tìm Trương Cường, nào ngờ Trương Cường vừa nghe, vẻ mặt trầm xuống, đập bàn thịch một tiếng, mắng:
-Cố Vĩ Hùng lông cánh cứng quá nhỉ. Báo Săn chúng ta đóng ở Thủy Châu, đây là địa bàn của người ta. Vào phòng riêng của người ta rồi còn dám rút hung khí muốn giết người, đây là phạm tội rồi có biết không. Dù là quan quân Báo Săn cũng không cho phép làm những chuyện như vậy. Đặc biệt là đối với dân chúng không một tấc sắc trong tay. Báo Săn chúng ta là bảo vệ cho dân, sao có thể xuống tay với họ. Ảnh hưởng này, quá xấu!
-Sư trưởng, việc này tôi thấy cũng có nguyên nhân. Lúc đó đồng chí Vĩ Hùng có uống rượu, chắc là say quá nên… Dù sao thì cũng nên đem người về trước rồi nói sau, uy danh Báo Săn chúng ta không thể nào để bị hao tổn đúng không ạ?
Lưu Hạo Bằng nói, nhìn Trương Cường, lại nói:
-Đồng chí Lô Vĩ cục Công an thành phố Thủy Châu cũng quá đáng.
Biết rõ Vĩ Hùng là quan quân Báo Săn, vậy mà dám lớn tiếng muốn trừng trị cả Báo Săn. Giọng điệu lớn quá. Báo Săn chúng ta là cái gì mà đến lượt cục Công an địa phương quản lý chứ?
Tôi thấy hay là lấy danh nghĩa Báo Săn can thiệp với công an Sở tỉnh tỉnh Nam Phúc? Hơn nữa, đương sự đánh nhau cũng chính là Lô Vĩ. Đương sự mà lại xử lý đồng chí Vĩ Hùng, như vậy rất không công bằng. Cho nên, chuyện này cũng nên để công an Sở tỉnh ra mặt xử lý đúng không?
-Hừ, mặt mũi mất cả rồi còn sĩ diện cái gì. Sĩ diện là phải dựa vào toàn thể các tướng sĩ Báo Săn lấy về, chứ không phải dựa vào chuyện có thể cướp được hung thủ giết người về hay không. Đi bắt Lưu Vĩ về, nhốt lại trước. Thông báo cho quân vụ, xử lý nghiêm túc chuyện này.
Trương Cường hừ nói, viết một tờ chứng minh.
-Mẹ nó, đợi ông đây ra ngoài nhất định phải lột da thằng đó. Còn Diệp Phàm của khu Hồng Liên nữa, chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Chuyện hôm nay đều do hắn mà ra cả. Đám chó Nhật.
Trong xe Jeep, Cố Vĩ Hùng mắng.
-Chậm đã, cậu nói cái gì, Diệp Phàm, Bí thư khu Hồng Liên, có chuyện gì vậy?
Lưu Hạo Bằng rùng mình. Vội vàng bảo lái xe dừng lại, vẻ mặt nghiêm khắc hỏi Cố Vĩ Hùng.
-Diệp Phàm thì sao chứ? Nghe nói chỉ là một Phó bí thư Thành ủy Thủy Châu kiêm Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên nhỏ bé thôi. Mẹ nó, không ngờ lại giật dây Tạ Tốn cướp bạn gái của ông đây chuyện nay không chừng…
Cố Vĩ Hùng còn muốn mắng tiếp.
Bốp một tiếng.
Cố Vĩ Hùng sờ má mình, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi Lưu Hạo Bằng:
-Sao… sao ông lại đánh tôi?
-Đánh mày, ông đây còn muốn bắn mày nữa kìa. Có làm chuyện rắm gì cũng đừng có làm hỏng việc của ông đây. Còng lại cho tôi, lập tức đem về nhốt lại.
Lưu Hạo Bằng đột nhiên như thay đổ tính cách vậy, không thèm nói thêm gì còng Cố Vĩ Hùng lại.
Tiểu tử cậu, tự cầu phúc đi. Không ngờ dám gây chuyện với sát tinh Diệp Phàm, đừng nói cậu, chính Sư đoàn trưởng Mã trước mặt thằng nhãi đó cũng chỉ còn cách lựa chọn con đường tự sát.
Thằng nhãi cậu còn muốn lột da người ta, ngược lại thì có. Mẹ nó, hèn gì thái độ Trương Cường lại cứng rắn, mạnh mẽ như thế, căn bản không hề giống tác phong anh ta trước kia. Thì ra là thế, may là ông đây biết sớm, bằng không, thật đáng sợ… Phó sư trưởng Lưu trong lòng lầm bầm, buồn thay cho đồng chí Cố Vĩ Hùng.
Lưu Hạo Bằng trước kia theo Cố gia Bắc Kinh, còn Cố Vĩ Hùng cùng họ với Cố gia. Kỳ thật cũng không có gì thân thích. Tuy nhiên, Cố Vĩ Hùng rất biết cách nịnh hót, trước kia rất được Lưu Hạo Bằng yêu thích. Tuy nhiên, sau khi biết gã gây chuyện với sát tinh Diệp Phàm, phó sư trưởng Lưu dứt khoát vứt bỏ quân cờ này.
Cố Vĩ Hùng dĩ nhiên chẳng hay biết gì, nhờ Phó chủ tịch tỉnh Cố nghĩ cách, kết quả, thấy Lô Minh Châu ngoài mặt cũng đã buông tha cho Cố Vĩ Hùng rồi. Sau đó tự nhiên, Cố Vĩ Hùng này chẳng hiểu tại sao mà phó sư trưởng Lưu lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy.
Trở về Báo Săn, phó sư trưởng Lưu giải quyết mọi chuyện. Lập tức giao Cố Vĩ Hùng cho quân vụ Báo Săn.
Hơn nữa, phó sư trưởng Lưu còn đến văn phòng Trương Cường báo cáo tình hình cụ thể. Hơn nữa tỏ thái độ phải nghiêm túc xét xử hành vi phạm tội của Cố Vĩ Hùng, tuyệt đối không thể để này con sâu làm rầu nồi canh hoen ố danh dự Báo Săn Thủy Châu.
Trương Cường thoáng nhìn đã hiểu, chắc hẳn uy danh của lão đại Diệp Phàm đã uy hiếp tên này. Sau khi Mã Thượng Chí tự sát, dã trở thành uy danh rung cây dọa khỉ mạnh mẽ. Các chức phó ở Báo Săn, bao gồm Tần Chính ủy hiện nay đều khá nghe lời mình. Biết Trương Cường là đại diện do Diệp Phàm chọn ra, ai còn dám đi gây chuyện với sát tinh Diệp Phàm này chứ.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
-Liên quan thì không liên quan, nhưng, tôi mong anh đừng có mai mối lung tung. Bằng không, tôi ở Báo Săn đấy, chắc anh cũng nghe nói rồi nhỉ, hừ!
Cố Vĩ Hùng nói đến đây, thấy Tạ Tốn biểu hiện vô cùng thân thiết với Chung Đình Đình, chân mày dựng đứng lên. Một cỗ uy hiếp tương đối mạnh. Vì Chung Đình Đình đang gắp thức ăn cho Tạ Tốn.
-Mày là cái rắm gì, mẹ nó, dám nói với đại ca của tao như vậy à.
Cùng với tiếng hừ của Lô Vĩ, Cố Vĩ Hùng bị ghế đập vào, cả người văng ra cửa, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Lô Vĩ cố ý đứng lên, giả bộ không cẩn thận, cố ý nói là do không cẩn thận nên làm chiếc ghế đụng qua đó. Cố Vĩ Hùng đành đau mà không dám kêu.
Thằng nhãi này chưa từng bị ai đánh lén như vậy, giận tím mặt. Mắng:
-Mày không có mắt à!
Rồi tát vào mặt Lô Vĩ một cái.
-Đừng đánh Vĩ Hùng.
Chung Ngọc vội kêu lên.
Lại thịch một tiếng.
Tuy nhiên, hình như không phải Lô Vĩ bị đánh, chỉ thấy một thân ảnh bị người ta đấm bay vào cửa phòng, phát ra những âm thanh nặng nề. Hơn nữa, người kia không còn đứng vững nữa, bị lẳng xuống sàn nhà.
-Mẹ nó, ông đây chơi mày luôn.
Cố Vĩ Hùng giận dữ, bò dậy. Sờ trên người lấy ra một con dao xám xịt không sáng.
Diệp Phàm biết rằng, đây là dao chuyên dụng của Báo Săn, tuy bề ngoài ảm đạm không sáng, nhưng được chế từ hợp kim. Không thể chém sắt như chém bùn, nhưng, dùng sức một chút thì có thể chọc thủng được tấm sắt. Màu sắc không sáng, là có ý đồ ngừa phản quang vào ban đêm.
Tạ Tốn vừa thấy đã lao lên đá về phía Cố Vĩ Hùng, anh ta biết thực lực của Cố Vĩ Hùng. Cũng thân thủ tam đẳng so với mình không sai biệt lắm.
Lô Vĩ tuy nói là Cục trưởng cục Công an tỉnh thành, nhưng chưa chắc đã có được thân thủ như vậy. Chỉ có Diệp Phàm là chẳng thèm động đậy, hắn biết rõ thực lực của Lô Vĩ, Lô Vĩ hiện đã đột phá ngũ đẳng bậc hai, Cố Vĩ Hùng đấu với cậu ta, chỉ có thể làm một bao cát thôi.
Bịch một tiếng.
Cố Vĩ Hùng bị Lô Vĩ giành đá trước, giống như một câu cột lăn lộn trên sàn.
-Mẹ nó, dám hành hung giết người, cùng ông đây đến cục nhanh.
Lô Vĩ nhấc chân lên, hung hăng giậm xuống ngực Cố Vĩ Hùng. Cố Vĩ Hùng bị cậu ta áp chế e rằng chẳng cách nào nhúc nhích được. Lô Vĩ thuận tay còng Cố Vĩ Hùng lại.
-Làm gì vậy?
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng hô uy nghiêm.
-Công an phá án, người không phận sự mời lui ra.
Lô Vĩ căn bản chẳng thèm nể mặt người kia, quát. Lúc này, toàn bộ khách những gian bên cạnh đều chạy ra xem náo nhiệt. Diệp Phàm cũng thản nhiên đi ra.
-Chú!
Cố Vĩ Hùng kêu lên, vội vàng ném dao xuống.Tuy nhiên, đã muộn rồi, đám Diệp Phàm đã thấy rõ.
-Tôi là Cố Tắc Phi của tỉnh ủy, anh là người cục nào, mau thả người ra.
Cố Tắc Phi nghĩ nói tên ra, Lô Vĩ chắc chắn sẽ lập tức thả người. Chuyện này dừng lại như vậy là được rồi, bằng không, để lan ra ngoài cũng phức tạp.
-Rất xin lỗi Chủ tịch tỉnh Cố, tôi là Lô Vĩ, làm ở cục Công an thành phố Thủy Châu. Hiện đang chấp hành công vụ.
Lô Vĩ vẻ mặt đứng đắn, giải Cố Vĩ Hùng đứng lên.
-Anh là cháu của Trưởng ban Minh Châu?
Cố Tắc Phi hỏi, mày nhướng cao.
-Chào Chủ tịch tỉnh Cố, tôi là Diệp Phàm.
Lúc này, Diệp Phàm bước lên phía trước chào hỏi.
-Là Bí thư Diệp của khu Hồng Liên à, xin chào.
Cố Tắc Phi thản nhiên bắt tay Diệp Phàm.
Chung Ngọc cũng chào hỏi, nhỏ giọng nói rõ sự việc với Cố Tắc Phi.
-Hừ!
Cố Tắc Phi hừ một tiếng vào phòng riêng, không để ý đến Cố Vĩ Hùng nữa. Kỳ thật, Cố Vĩ Hùng và Cố Tắc Phi chỉ là họ hàng xa thôi. Lô Vĩ có Lô Minh Châu đứng sau, hơn nữa còn có Diệp Phàm như hổ rình mồi. Cố Tắc Phi quyết định thật nhanh, lựa chọn cách im lặng.
Không lâu sau, Cố Vĩ Hùng bị vài cảnh sát giải đến cục.
Chung Ngọc chu mồm thè lưỡi nói:
-Cục trưởng Lô, việc này tôi thấy bỏ qua đi có được không? Mọi người ai cũng uống chút rượu, đều say cả rồi.
-Không sao đâu cô Chung, cháu xem thử nó làm gì được cháu? Ông đây là quan quân Báo Săn, không đến phiên cái cục nát của Thủy Châu này quản đâu.
Cố Vĩ Hùng mắt hiện vằn đỏ, hừ nói.
-Ông đây hôm nay muốn quản mày đó, quan quân Báo Săn thì sao chứ? Vương tử phạm pháp còn chịu tội như thứ dân, đừng nói là mày.
Lô Vĩ hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn mọi người, nói:
-Các vị khách, mọi người đều là nhân chứng, vừa nãy khi tôi bắt hắn hắn còn cầm dao muốn giết người. Các vị cũng đã thấy cả rồi, đợi lát nữa phiền các vị làm nhân chứng đến Cục ghi lại hồ sơ.
-Cái này, chúng tôi bận mất rồi.
Có vài vị khách vừa thấy, ngay cả Chủ tịch tỉnh Cố cũng chẳng thèm quản, mình còn quản mấy chuyện này làm gì.
Huống chi người bị bắt còn là quan quân của Báo Săn. Đối với người Thủy Châu mà nói, uy danh Báo Săn như sấm bên tai. Cho nên, cả đám người vội lui ra sau định tránh về phòng riêng.
-Công dân có nghĩa vụ hiệp trợ công an phá án và bắt giam lấy chứng cứ, nếu các vị không phối hợp tôi chỉ còn cách “mời” thôi.
Lô Vĩ hừ một tiếng, nói với mấy thủ hạ:
-Đưa các vị khách này về cục lấy lời khai. Nhẹ nhàng một chút, họ là nhân chứng.
Ăn một bữa cơm lại làm ra mấy chuyện lằng nhằng này.
Tuy nhiên, Lô Vĩ vừa mới tiến vào trong cục đã nhận được điện thoại của cô Lô Minh Châu, hỏi sự vụ liên quan. Dặn Lô Vĩ không cần làm lớn quá. Lô Vĩ nháy mắt đã hiểu, chắc hẳn là Phó chủ tịch tỉnh Cố gọi điện nhờ vả cô mình. Dù sao chuyện mất mặt thế này, có là họ hàng xa cũng không thể buông tay mặc kệ.
Không lâu, phó sư trưởng Báo Săn Lưu Hạo Bằng đích thân đến. Dùng lý do Quân vụ sẽ tự xử lý quan quân mắc tội để đón Cố Vĩ Hùng.
Tuy nhiên, thái độ Lô Vĩ rất cứng rắn. Yêu cầu Cố Vĩ Hùng đưa ra thỉnh cầu của thủ trưởng tối cao nhất ở Báo Săn. Cái này, đương nhiên là Diệp Phàm đang âm thầm thao túng.
Lưu Hạo Bằng vẻ mặt khó coi đi tìm Trương Cường, nào ngờ Trương Cường vừa nghe, vẻ mặt trầm xuống, đập bàn thịch một tiếng, mắng:
-Cố Vĩ Hùng lông cánh cứng quá nhỉ. Báo Săn chúng ta đóng ở Thủy Châu, đây là địa bàn của người ta. Vào phòng riêng của người ta rồi còn dám rút hung khí muốn giết người, đây là phạm tội rồi có biết không. Dù là quan quân Báo Săn cũng không cho phép làm những chuyện như vậy. Đặc biệt là đối với dân chúng không một tấc sắc trong tay. Báo Săn chúng ta là bảo vệ cho dân, sao có thể xuống tay với họ. Ảnh hưởng này, quá xấu!
-Sư trưởng, việc này tôi thấy cũng có nguyên nhân. Lúc đó đồng chí Vĩ Hùng có uống rượu, chắc là say quá nên… Dù sao thì cũng nên đem người về trước rồi nói sau, uy danh Báo Săn chúng ta không thể nào để bị hao tổn đúng không ạ?
Lưu Hạo Bằng nói, nhìn Trương Cường, lại nói:
-Đồng chí Lô Vĩ cục Công an thành phố Thủy Châu cũng quá đáng.
Biết rõ Vĩ Hùng là quan quân Báo Săn, vậy mà dám lớn tiếng muốn trừng trị cả Báo Săn. Giọng điệu lớn quá. Báo Săn chúng ta là cái gì mà đến lượt cục Công an địa phương quản lý chứ?
Tôi thấy hay là lấy danh nghĩa Báo Săn can thiệp với công an Sở tỉnh tỉnh Nam Phúc? Hơn nữa, đương sự đánh nhau cũng chính là Lô Vĩ. Đương sự mà lại xử lý đồng chí Vĩ Hùng, như vậy rất không công bằng. Cho nên, chuyện này cũng nên để công an Sở tỉnh ra mặt xử lý đúng không?
-Hừ, mặt mũi mất cả rồi còn sĩ diện cái gì. Sĩ diện là phải dựa vào toàn thể các tướng sĩ Báo Săn lấy về, chứ không phải dựa vào chuyện có thể cướp được hung thủ giết người về hay không. Đi bắt Lưu Vĩ về, nhốt lại trước. Thông báo cho quân vụ, xử lý nghiêm túc chuyện này.
Trương Cường hừ nói, viết một tờ chứng minh.
-Mẹ nó, đợi ông đây ra ngoài nhất định phải lột da thằng đó. Còn Diệp Phàm của khu Hồng Liên nữa, chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Chuyện hôm nay đều do hắn mà ra cả. Đám chó Nhật.
Trong xe Jeep, Cố Vĩ Hùng mắng.
-Chậm đã, cậu nói cái gì, Diệp Phàm, Bí thư khu Hồng Liên, có chuyện gì vậy?
Lưu Hạo Bằng rùng mình. Vội vàng bảo lái xe dừng lại, vẻ mặt nghiêm khắc hỏi Cố Vĩ Hùng.
-Diệp Phàm thì sao chứ? Nghe nói chỉ là một Phó bí thư Thành ủy Thủy Châu kiêm Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên nhỏ bé thôi. Mẹ nó, không ngờ lại giật dây Tạ Tốn cướp bạn gái của ông đây chuyện nay không chừng…
Cố Vĩ Hùng còn muốn mắng tiếp.
Bốp một tiếng.
Cố Vĩ Hùng sờ má mình, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi Lưu Hạo Bằng:
-Sao… sao ông lại đánh tôi?
-Đánh mày, ông đây còn muốn bắn mày nữa kìa. Có làm chuyện rắm gì cũng đừng có làm hỏng việc của ông đây. Còng lại cho tôi, lập tức đem về nhốt lại.
Lưu Hạo Bằng đột nhiên như thay đổ tính cách vậy, không thèm nói thêm gì còng Cố Vĩ Hùng lại.
Tiểu tử cậu, tự cầu phúc đi. Không ngờ dám gây chuyện với sát tinh Diệp Phàm, đừng nói cậu, chính Sư đoàn trưởng Mã trước mặt thằng nhãi đó cũng chỉ còn cách lựa chọn con đường tự sát.
Thằng nhãi cậu còn muốn lột da người ta, ngược lại thì có. Mẹ nó, hèn gì thái độ Trương Cường lại cứng rắn, mạnh mẽ như thế, căn bản không hề giống tác phong anh ta trước kia. Thì ra là thế, may là ông đây biết sớm, bằng không, thật đáng sợ… Phó sư trưởng Lưu trong lòng lầm bầm, buồn thay cho đồng chí Cố Vĩ Hùng.
Lưu Hạo Bằng trước kia theo Cố gia Bắc Kinh, còn Cố Vĩ Hùng cùng họ với Cố gia. Kỳ thật cũng không có gì thân thích. Tuy nhiên, Cố Vĩ Hùng rất biết cách nịnh hót, trước kia rất được Lưu Hạo Bằng yêu thích. Tuy nhiên, sau khi biết gã gây chuyện với sát tinh Diệp Phàm, phó sư trưởng Lưu dứt khoát vứt bỏ quân cờ này.
Cố Vĩ Hùng dĩ nhiên chẳng hay biết gì, nhờ Phó chủ tịch tỉnh Cố nghĩ cách, kết quả, thấy Lô Minh Châu ngoài mặt cũng đã buông tha cho Cố Vĩ Hùng rồi. Sau đó tự nhiên, Cố Vĩ Hùng này chẳng hiểu tại sao mà phó sư trưởng Lưu lại đột ngột thay đổi thái độ như vậy.
Trở về Báo Săn, phó sư trưởng Lưu giải quyết mọi chuyện. Lập tức giao Cố Vĩ Hùng cho quân vụ Báo Săn.
Hơn nữa, phó sư trưởng Lưu còn đến văn phòng Trương Cường báo cáo tình hình cụ thể. Hơn nữa tỏ thái độ phải nghiêm túc xét xử hành vi phạm tội của Cố Vĩ Hùng, tuyệt đối không thể để này con sâu làm rầu nồi canh hoen ố danh dự Báo Săn Thủy Châu.
Trương Cường thoáng nhìn đã hiểu, chắc hẳn uy danh của lão đại Diệp Phàm đã uy hiếp tên này. Sau khi Mã Thượng Chí tự sát, dã trở thành uy danh rung cây dọa khỉ mạnh mẽ. Các chức phó ở Báo Săn, bao gồm Tần Chính ủy hiện nay đều khá nghe lời mình. Biết Trương Cường là đại diện do Diệp Phàm chọn ra, ai còn dám đi gây chuyện với sát tinh Diệp Phàm này chứ.
/3320
|