Bí thư Ngô nói đúng, mọi người ngồi đây đều hiểu được. Quân đội, nói là bảo vệ tổ quốc nhưng hiện tại là hòa bình, bọn họ có mấy cơ hội ra chiến trường.
Không, không có cơ hội đánh nhau trên chiến trường, sức lực thừa, ngược lại dùng đối với với tiểu dân như chúng ta.
Khi chính quyền và quân đội xảy ra tranh cãi, cấp trên đều nghiêng về quân đội. Lấy một câu “Chúng ta phải nắm giữ quân đội” làm câu nói đầu tiên đuổi chúng ta. Chúng ta có thể thế nào, chẳng lẽ cầm súng đánh nhau. Khu Thiên Đông có nhà khách quân khu tỉnh, khu Hoành Đô cũng có khó xử của riêng mình.
Hình như cũng có liên quan đến quân đội, gần đây tôi luôn luôn lo nghĩ việc này, haiz…
Đinh Mạo Thiên của khu Hoành Đông không ngờ vẻ mặt đau khổ, hình như là không phải giả vờ.
-Lão Đinh, anh có chuyện gì khó xử? Quân khu Thiên Đông người ta có nhà khách quân khu ở đó, không phải là chỗ anh cũng có quân khu thứ hai chứ? Hoành Đô hình như cũng không có khu huấn luyện của tập đoàn quân nào.
Lúc này trưởng ban thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng lấy giọng thoải mái trêu chọc Đinh Mạo Thiên.
Phải biết rằng Phạm Đông Bằng gần đây luôn lấy Diệp Phàm làm chuẩn. Đó là do đồng chí Trưởng ban thư ký Phạm nhìn năng lượng của Diệp Phàm làm chuẩn. Lúc trước nhậm chức hai vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cùng xuống với Diệp Phàm, mà Diệp Phàm lại rất được khen ngợi.
Phạm Đông Bằng quyết định thật nhanh, gần đây biểu hiện không tồi. Ở khu Hồng Liên thăng chức còn dễ dàng hơn một chút so với Thành ủy. Khu Hồng Liên thiếu một phó, các ủy viên thường vụ quận ủy vừa lên chính là cấp Phó giám đốc sở, Phạm Đông Bằng đương nhiên đang chờ đợi cơ hội.
Vả lại trước đây Cố Nhất Võ cũng không thích Phạm Đông Bằng. Nói một câu thời thượng thì hai người không cùng chí hướng. May mắn Phạm Đông Bằng bỏ sức mới bảo vệ được vị trí Trưởng ban thư ký của mình.
Bằng không, đã sớm bị Cố Nhất Võ đưa đến một vị trí nào đó để hóng mát rồi. Những năm gần đây, Phạm Đông Bằng cũng không thể nào được thuận lợi. Vì mũ trên đầu y luôn trong tình trạng kiệt sức. Nếu tiếp tục gây sức ép xuống dưới có lẽ sức cùng lực kiệt mà chết.
-Trưởng ban Thư ký Phạm, khu Hoành Đô tuy nói không có nhà khách quân khu nhưng khu Hoành Đô có khu liên quan chặt chẽ đến quân đội. Hơn nữa so với nhà khách quân khu tỉnh không kém hơn nhiều.
Đinh Mạo Thiên nói đến đây hình như cố ý xem thái độ của các ủy viên ngồi đây. Nói đến đây cố ý dừng lại, nhìn tất cả mọi người một cái, mỉm cười thần bí.
-Được rồi anh Đinh, đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là chỗ nào? Hiện tại là hội nghị thường vụ, không phải trò đùa của trẻ con, thật sự là đồ dơ dáy.
Phó chủ tịch Vương Đại Trung nhíu nhíu mày, hừ nói. Y có chút không quen việc Đinh Hạo Thiên tự cho là đúng.
Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu rõ, cảm thấy hai vị này không có cảm tình. Đương nhiên, Diệp Phàm đoán đúng. Vương Đại Trung tuy nói là Phó chủ tịch thường trực quận, nhưng nhân vật số một của ba khu chưa chắc nể mặt y. Có khi Vương Đại Trung đến khu kiểm tra, ba vị đồng chí đều từ chối tránh mặt.
Nói như ba vị người ta vừa nói chính là anh tuy là phó Chủ tịch thường trực quận nhưng nhiều nhất cũng chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng. Bọn tôi cũng là cán bộ cấp cục trưởng. Hơn nữa, nắm giữ một khu, Vương Đại Trung anh chỉ là một nắm quyền không thực thôi.
Lời này không biết tại sao lại đến tai Vương Đại Trung, Vương Đại Trung tức giận. Lúc này tìm cớ đến ba khu kiểm tra công tác. Hơn nữa là bắt bẻ, trứng gà cũng phải tìm ra xương. Vốn muốn đến màu mè khiến nhân vật số một của ba khu thành thật một chút. Dùng thuật ngữ quan trường mà nói chính là “gõ” một chút.
Nào biết ba vị bình thường không quan hệ không ngờ kết phường, đánh một đòn khiến Vương Đại Trung thiếu chút nữa sượng mặt. Từ đó về sau, Vương Đại Trung cùng ba vị ủy viên quận ủy thường xuyên âm thầm phân cao thấp.
Hậu quả là cái gì, Vương Đại Trung là phó Chủ tịch thường trực quận. Chỉ thị của y ba ủy viên quận ủy bên dưới không chấp hành. Mà ba vị ủy viên quận ủy trong hội nghị thường kỳ âm thầm làm mấy chuyện xấu, cũng là một trong các nguyên nhân làm mà cuối cùng Cố Nhất Võ làm hỏng bét chuyện khu Hồng Liên.
Diệp Phàm đang suy nghĩ, không thể để quan hệ trong bộ máy khu tiếp tục chuyển biến xấu đi. Nếu không, lòng người tan, muốn khôi phục Hồng Liên chỉ có thể là giấc mơ.
-Ha ha, Chủ tịch Vương, hội nghị thường vụ tuy nói là nơi nghiêm túc. Nhưng, tình cờ có nút thắt cũng không ảnh hưởng đến mọi việc có đúng không?
Đinh Mạo Thiên nhìn Vương Đại Trung một cái, có chút nghi ngờ.
Hơn nữa, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện Đinh Mạo Thiên vừa nói xong liếc mắt nhìn hai vị nhân vật số một Ngô Thanh Tùng và Thái Đình một cái. Trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ, ba vị ủy viên quận ủy xem ra là đã có tin tức từ trước, muốn ở hội nghị thường vụ muốn gây rối. Hoặc là đòi điều kiện…
Việc này không thể để tiếp tục như thế không can thiệp, nếu không sẽ sinh chuyện. Và khi lửa lớn muốn dập cũng khó. Việc này nhất định phải đem đám lửa nhỏ này dập tắt trước khi nảy sinh trạng thái khác mới được.
-Rắc!
Một tiếng bật lửa trong trẻo truyền đến, lập tức ánh mắt của toàn thể các ủy viên đều bị hấp dẫn lại đây. Bởi vì chiếc bật lửa này khi đốt lửa ma sát phát ra âm thanh lớn một chút. Hình như là có người cố ý làm.
Các vị ủy viên thường vụ vừa thấy, không ngờ là Diệp Phàm tạo ra âm thanh. Hơn nữa Diệp Phàm miệng còn vểnh cao lên, mặt nhăn lại. Động tác này khoa trương một chút.
Các đồng chí ngồi đây đều lăn lộn trong quan trường đi ra nên rất giảo hoạt. Diệp Phàm vì sao cố ý gây ra tiếng động lớn như vậy, hơn nữa động tác rất khoa trương. Mặt nhăn như vậy, trán giống như thành vỏ cây thông già.
Chắc chắn phải liên quan đến những lời Đinh Mạo Thiên vừa nói. Việc này những người ngồi đây đều hiểu Diệp Phàm không hài lòng với những lời Đinh Mạo Thiên vừa nói.
Chỉ có điều Diệp Phàm đang giả bộ im lặng, là cho Đinh Mạo Thiên cơ hội tự xét lại. Nếu không, khi Diệp Phàm lên tiếng, xem ra Đinh Mạo Thiên phải ăn một chút gậy.
Vương Đại Trung vừa thấy trong nháy mắt lĩnh hội được ý tứ của Diệp Phàm. Trên mặt y cũng không biểu lộ dương dương tự đắc mà lập tức mặt càng nghiêm trọng.
Còn Đinh MạoThiên vừa thấy, mặt đang cười lập tức có chút cứng ngắc. Y không ngu ngốc, không thể tượng tượng được. vốn định nắm Vương Đại Trung sau đó kết hợp Ngô Thanh Tùng và Thái Đình chỉnh y một chút. Không thể tưởng tượng không ngờ Diệp Phàm lại nhức đầu.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, huống chi uy tín của Diệp Phàm đã từng bước tạo nên. Chính Chủ tịch quận Trương gần đây biểu hiện cũng rất thân thiết. Hình như hết thảy mọi hành động đều nghe chỉ huy của đảng. Huống chi, trước mặt Diệp Phàm y chỉ có thể được coi là một ủy viên quận ủy tép riu.
Đinh Mạo Thiên thay đổi rất nhanh, trên mặt không mỉm cười, trở nên nghiêm túc nói:
-Vừa rồi nói đến khu Hoành Đô liên quan đến quân đội, khu Hoành Đô của chúng ta thật sự có. Xem ra các lãnh đạo ngồi đây đều đã quên “Thuyền chính học đường”
“Thuyền chính học đường” là học đường hải quân đầu tiên của Trung Quốc chúng ta. Năm 1860 dưới sự chủ trì của đại thần Hoàng Thiên Bảo xây dựng ở Thủy Châu. Khi mới xây dựng gọi là Cầu mới đường, để tuyển người Hoàng Thiên Bảo đã chủ trì kỳ thi đầu tiên của Cầu mới đường.
Hơn nữa, tự mình tổ chức cuộc thi, phê duyệt bài thi, danh sách thí sinh trúng tuyển cuộc thi thứ nhất của Cầu mới đường sau trở thành giảng viên Bắc Dương Thủy Trương Trung Lâm.
Năm 1865 Hoành Cảng Thủy Châu xây dựng xưởng đóng tàu mới dời đến khu Hoành Cảnh đổi tên thành “Thuyền chính học đường”. Đại soái Hoàng đã vất vả ở thuyền chính học đường bồi dưỡng ra những quân lính hải quân và kỹ sư kỹ thuật đầu tiên của Trung Quốc chúng ta. Học sinh tốt nghiệp Thuyền chính học đường trở thành nòng cốt trung kiên của hải quân và công nghiệp của Trung Quốc chúng ta.
Mà hiện nay tuy nói Thuyền chính học đường đã trở thành lịch sử, nhưng mười mấy năm trước sau khi trùng tu Thuyền chính học đường đã trở thành bảo tàng quân sự.
Nghe nói Thuyền Chính học đượng là do bảo tàng quân đội quốc gia tiếp quản. Người lãnh đạo của bọn họ chưa bao giờ để ý đến người khác. Hơn nữa, chúng ta có thể nhìn thấy trên tài liệu, Thuyền chính học đường không ngờ kéo dài vào trong lòng sông Hồng Liên.
Nếu phải thực hiện quy hoạch mở rộng sông Hồng Liên lần này, chắc chắc một bộ phận của Thuyền chính học đường bị cắt quay về sông Hồng Liên. Việc này, có khả năng sao?
Đinh Mạo Thiên nói cũng có lý.
Nhất thời, mọi người đều im lặng, đây thật sự là vấn đề khó giải quyết, hơn nữa là vấn đề lớn.
-Việc này thật là có chút phiền toái, nếu phải cắt Thuyền chính học đường, phải tìm được lãnh đạo của bảo tàng quân sự quốc gia.Việc này một chút liên hệ đều không có. Hơn nữa người ta ở Bắc Kinh, sẽ để ý đến khu nhỏ của chúng ta mới là lạ.
Chủ tịch Trương Lăng Nguyên nhíu nhíu mày nhìn Diệp Phàm một cái.
-Khó khăn lớn đến mấy cũng phải tiến hành. Người xưa nói, binh đến tướng chặn. Tôi nghĩ người xưa cũng khí thế như thế này, chúng ta là lãnh đạo thời đại mới, chẳng lẽ không được như người xưa?
Khí thế của Diệp Phàm cao lên, nhìn Đinh Mạo Thiên một cái nói:
-Trước tiên anh thương lượng với người phụ trách của Thuyền chính học đường, nếu có thể bàn bạc thì chúng ta chịu thiệt thòi cũng không có việc gì.
-Bí thư Diệp, thêm việc này thì tài chính khu của chúng tôi không đủ sức. Mặc dù là Thuyền chính học đường đồng ý rời khỏi đó chúng tôi cũng không thể chịu nổi chi phí. Hiện tại giá đất Thủy Châu nói là trên trời cũng không được.
Đinh Mạo Thiên lẩm bẩm.
-Việc này anh báo cáo Chủ tịch quận Trương một chút là được.
Diệp Phàm thản nhiên nói xong, đem khối nóng bỏng tay này ném cho Trương Lăng Nguyên. Nếu gói tiền to trong tay Trương Lăng Nguyên quản lý, không thể để mọi ưu thế cho y chiếm hết, vấn đề bỏng tay này phải chính hắn giải quyết mới được.
-Bí thư Diệp, khi anh nói với tôi việc này tôi đã luôn luôn suy nghĩ vấn đề này. Vì thế đêm qua tôi còn tổ chức một hội nghị người phụ trách các phòng chuyên môn của quận, bàn tính phương pháp quản lý.
Trương Lăng Nguyên không nghĩ nhận khối việc nóng bỏng tay này, vội vàng nói.
Không, không có cơ hội đánh nhau trên chiến trường, sức lực thừa, ngược lại dùng đối với với tiểu dân như chúng ta.
Khi chính quyền và quân đội xảy ra tranh cãi, cấp trên đều nghiêng về quân đội. Lấy một câu “Chúng ta phải nắm giữ quân đội” làm câu nói đầu tiên đuổi chúng ta. Chúng ta có thể thế nào, chẳng lẽ cầm súng đánh nhau. Khu Thiên Đông có nhà khách quân khu tỉnh, khu Hoành Đô cũng có khó xử của riêng mình.
Hình như cũng có liên quan đến quân đội, gần đây tôi luôn luôn lo nghĩ việc này, haiz…
Đinh Mạo Thiên của khu Hoành Đông không ngờ vẻ mặt đau khổ, hình như là không phải giả vờ.
-Lão Đinh, anh có chuyện gì khó xử? Quân khu Thiên Đông người ta có nhà khách quân khu ở đó, không phải là chỗ anh cũng có quân khu thứ hai chứ? Hoành Đô hình như cũng không có khu huấn luyện của tập đoàn quân nào.
Lúc này trưởng ban thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng lấy giọng thoải mái trêu chọc Đinh Mạo Thiên.
Phải biết rằng Phạm Đông Bằng gần đây luôn lấy Diệp Phàm làm chuẩn. Đó là do đồng chí Trưởng ban thư ký Phạm nhìn năng lượng của Diệp Phàm làm chuẩn. Lúc trước nhậm chức hai vị ủy viên thường vụ Tỉnh ủy cùng xuống với Diệp Phàm, mà Diệp Phàm lại rất được khen ngợi.
Phạm Đông Bằng quyết định thật nhanh, gần đây biểu hiện không tồi. Ở khu Hồng Liên thăng chức còn dễ dàng hơn một chút so với Thành ủy. Khu Hồng Liên thiếu một phó, các ủy viên thường vụ quận ủy vừa lên chính là cấp Phó giám đốc sở, Phạm Đông Bằng đương nhiên đang chờ đợi cơ hội.
Vả lại trước đây Cố Nhất Võ cũng không thích Phạm Đông Bằng. Nói một câu thời thượng thì hai người không cùng chí hướng. May mắn Phạm Đông Bằng bỏ sức mới bảo vệ được vị trí Trưởng ban thư ký của mình.
Bằng không, đã sớm bị Cố Nhất Võ đưa đến một vị trí nào đó để hóng mát rồi. Những năm gần đây, Phạm Đông Bằng cũng không thể nào được thuận lợi. Vì mũ trên đầu y luôn trong tình trạng kiệt sức. Nếu tiếp tục gây sức ép xuống dưới có lẽ sức cùng lực kiệt mà chết.
-Trưởng ban Thư ký Phạm, khu Hoành Đô tuy nói không có nhà khách quân khu nhưng khu Hoành Đô có khu liên quan chặt chẽ đến quân đội. Hơn nữa so với nhà khách quân khu tỉnh không kém hơn nhiều.
Đinh Mạo Thiên nói đến đây hình như cố ý xem thái độ của các ủy viên ngồi đây. Nói đến đây cố ý dừng lại, nhìn tất cả mọi người một cái, mỉm cười thần bí.
-Được rồi anh Đinh, đừng thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là chỗ nào? Hiện tại là hội nghị thường vụ, không phải trò đùa của trẻ con, thật sự là đồ dơ dáy.
Phó chủ tịch Vương Đại Trung nhíu nhíu mày, hừ nói. Y có chút không quen việc Đinh Hạo Thiên tự cho là đúng.
Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu rõ, cảm thấy hai vị này không có cảm tình. Đương nhiên, Diệp Phàm đoán đúng. Vương Đại Trung tuy nói là Phó chủ tịch thường trực quận, nhưng nhân vật số một của ba khu chưa chắc nể mặt y. Có khi Vương Đại Trung đến khu kiểm tra, ba vị đồng chí đều từ chối tránh mặt.
Nói như ba vị người ta vừa nói chính là anh tuy là phó Chủ tịch thường trực quận nhưng nhiều nhất cũng chỉ là cán bộ cấp Cục trưởng. Bọn tôi cũng là cán bộ cấp cục trưởng. Hơn nữa, nắm giữ một khu, Vương Đại Trung anh chỉ là một nắm quyền không thực thôi.
Lời này không biết tại sao lại đến tai Vương Đại Trung, Vương Đại Trung tức giận. Lúc này tìm cớ đến ba khu kiểm tra công tác. Hơn nữa là bắt bẻ, trứng gà cũng phải tìm ra xương. Vốn muốn đến màu mè khiến nhân vật số một của ba khu thành thật một chút. Dùng thuật ngữ quan trường mà nói chính là “gõ” một chút.
Nào biết ba vị bình thường không quan hệ không ngờ kết phường, đánh một đòn khiến Vương Đại Trung thiếu chút nữa sượng mặt. Từ đó về sau, Vương Đại Trung cùng ba vị ủy viên quận ủy thường xuyên âm thầm phân cao thấp.
Hậu quả là cái gì, Vương Đại Trung là phó Chủ tịch thường trực quận. Chỉ thị của y ba ủy viên quận ủy bên dưới không chấp hành. Mà ba vị ủy viên quận ủy trong hội nghị thường kỳ âm thầm làm mấy chuyện xấu, cũng là một trong các nguyên nhân làm mà cuối cùng Cố Nhất Võ làm hỏng bét chuyện khu Hồng Liên.
Diệp Phàm đang suy nghĩ, không thể để quan hệ trong bộ máy khu tiếp tục chuyển biến xấu đi. Nếu không, lòng người tan, muốn khôi phục Hồng Liên chỉ có thể là giấc mơ.
-Ha ha, Chủ tịch Vương, hội nghị thường vụ tuy nói là nơi nghiêm túc. Nhưng, tình cờ có nút thắt cũng không ảnh hưởng đến mọi việc có đúng không?
Đinh Mạo Thiên nhìn Vương Đại Trung một cái, có chút nghi ngờ.
Hơn nữa, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện Đinh Mạo Thiên vừa nói xong liếc mắt nhìn hai vị nhân vật số một Ngô Thanh Tùng và Thái Đình một cái. Trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ, ba vị ủy viên quận ủy xem ra là đã có tin tức từ trước, muốn ở hội nghị thường vụ muốn gây rối. Hoặc là đòi điều kiện…
Việc này không thể để tiếp tục như thế không can thiệp, nếu không sẽ sinh chuyện. Và khi lửa lớn muốn dập cũng khó. Việc này nhất định phải đem đám lửa nhỏ này dập tắt trước khi nảy sinh trạng thái khác mới được.
-Rắc!
Một tiếng bật lửa trong trẻo truyền đến, lập tức ánh mắt của toàn thể các ủy viên đều bị hấp dẫn lại đây. Bởi vì chiếc bật lửa này khi đốt lửa ma sát phát ra âm thanh lớn một chút. Hình như là có người cố ý làm.
Các vị ủy viên thường vụ vừa thấy, không ngờ là Diệp Phàm tạo ra âm thanh. Hơn nữa Diệp Phàm miệng còn vểnh cao lên, mặt nhăn lại. Động tác này khoa trương một chút.
Các đồng chí ngồi đây đều lăn lộn trong quan trường đi ra nên rất giảo hoạt. Diệp Phàm vì sao cố ý gây ra tiếng động lớn như vậy, hơn nữa động tác rất khoa trương. Mặt nhăn như vậy, trán giống như thành vỏ cây thông già.
Chắc chắn phải liên quan đến những lời Đinh Mạo Thiên vừa nói. Việc này những người ngồi đây đều hiểu Diệp Phàm không hài lòng với những lời Đinh Mạo Thiên vừa nói.
Chỉ có điều Diệp Phàm đang giả bộ im lặng, là cho Đinh Mạo Thiên cơ hội tự xét lại. Nếu không, khi Diệp Phàm lên tiếng, xem ra Đinh Mạo Thiên phải ăn một chút gậy.
Vương Đại Trung vừa thấy trong nháy mắt lĩnh hội được ý tứ của Diệp Phàm. Trên mặt y cũng không biểu lộ dương dương tự đắc mà lập tức mặt càng nghiêm trọng.
Còn Đinh MạoThiên vừa thấy, mặt đang cười lập tức có chút cứng ngắc. Y không ngu ngốc, không thể tượng tượng được. vốn định nắm Vương Đại Trung sau đó kết hợp Ngô Thanh Tùng và Thái Đình chỉnh y một chút. Không thể tưởng tượng không ngờ Diệp Phàm lại nhức đầu.
Tránh voi chẳng xấu mặt nào, huống chi uy tín của Diệp Phàm đã từng bước tạo nên. Chính Chủ tịch quận Trương gần đây biểu hiện cũng rất thân thiết. Hình như hết thảy mọi hành động đều nghe chỉ huy của đảng. Huống chi, trước mặt Diệp Phàm y chỉ có thể được coi là một ủy viên quận ủy tép riu.
Đinh Mạo Thiên thay đổi rất nhanh, trên mặt không mỉm cười, trở nên nghiêm túc nói:
-Vừa rồi nói đến khu Hoành Đô liên quan đến quân đội, khu Hoành Đô của chúng ta thật sự có. Xem ra các lãnh đạo ngồi đây đều đã quên “Thuyền chính học đường”
“Thuyền chính học đường” là học đường hải quân đầu tiên của Trung Quốc chúng ta. Năm 1860 dưới sự chủ trì của đại thần Hoàng Thiên Bảo xây dựng ở Thủy Châu. Khi mới xây dựng gọi là Cầu mới đường, để tuyển người Hoàng Thiên Bảo đã chủ trì kỳ thi đầu tiên của Cầu mới đường.
Hơn nữa, tự mình tổ chức cuộc thi, phê duyệt bài thi, danh sách thí sinh trúng tuyển cuộc thi thứ nhất của Cầu mới đường sau trở thành giảng viên Bắc Dương Thủy Trương Trung Lâm.
Năm 1865 Hoành Cảng Thủy Châu xây dựng xưởng đóng tàu mới dời đến khu Hoành Cảnh đổi tên thành “Thuyền chính học đường”. Đại soái Hoàng đã vất vả ở thuyền chính học đường bồi dưỡng ra những quân lính hải quân và kỹ sư kỹ thuật đầu tiên của Trung Quốc chúng ta. Học sinh tốt nghiệp Thuyền chính học đường trở thành nòng cốt trung kiên của hải quân và công nghiệp của Trung Quốc chúng ta.
Mà hiện nay tuy nói Thuyền chính học đường đã trở thành lịch sử, nhưng mười mấy năm trước sau khi trùng tu Thuyền chính học đường đã trở thành bảo tàng quân sự.
Nghe nói Thuyền Chính học đượng là do bảo tàng quân đội quốc gia tiếp quản. Người lãnh đạo của bọn họ chưa bao giờ để ý đến người khác. Hơn nữa, chúng ta có thể nhìn thấy trên tài liệu, Thuyền chính học đường không ngờ kéo dài vào trong lòng sông Hồng Liên.
Nếu phải thực hiện quy hoạch mở rộng sông Hồng Liên lần này, chắc chắc một bộ phận của Thuyền chính học đường bị cắt quay về sông Hồng Liên. Việc này, có khả năng sao?
Đinh Mạo Thiên nói cũng có lý.
Nhất thời, mọi người đều im lặng, đây thật sự là vấn đề khó giải quyết, hơn nữa là vấn đề lớn.
-Việc này thật là có chút phiền toái, nếu phải cắt Thuyền chính học đường, phải tìm được lãnh đạo của bảo tàng quân sự quốc gia.Việc này một chút liên hệ đều không có. Hơn nữa người ta ở Bắc Kinh, sẽ để ý đến khu nhỏ của chúng ta mới là lạ.
Chủ tịch Trương Lăng Nguyên nhíu nhíu mày nhìn Diệp Phàm một cái.
-Khó khăn lớn đến mấy cũng phải tiến hành. Người xưa nói, binh đến tướng chặn. Tôi nghĩ người xưa cũng khí thế như thế này, chúng ta là lãnh đạo thời đại mới, chẳng lẽ không được như người xưa?
Khí thế của Diệp Phàm cao lên, nhìn Đinh Mạo Thiên một cái nói:
-Trước tiên anh thương lượng với người phụ trách của Thuyền chính học đường, nếu có thể bàn bạc thì chúng ta chịu thiệt thòi cũng không có việc gì.
-Bí thư Diệp, thêm việc này thì tài chính khu của chúng tôi không đủ sức. Mặc dù là Thuyền chính học đường đồng ý rời khỏi đó chúng tôi cũng không thể chịu nổi chi phí. Hiện tại giá đất Thủy Châu nói là trên trời cũng không được.
Đinh Mạo Thiên lẩm bẩm.
-Việc này anh báo cáo Chủ tịch quận Trương một chút là được.
Diệp Phàm thản nhiên nói xong, đem khối nóng bỏng tay này ném cho Trương Lăng Nguyên. Nếu gói tiền to trong tay Trương Lăng Nguyên quản lý, không thể để mọi ưu thế cho y chiếm hết, vấn đề bỏng tay này phải chính hắn giải quyết mới được.
-Bí thư Diệp, khi anh nói với tôi việc này tôi đã luôn luôn suy nghĩ vấn đề này. Vì thế đêm qua tôi còn tổ chức một hội nghị người phụ trách các phòng chuyên môn của quận, bàn tính phương pháp quản lý.
Trương Lăng Nguyên không nghĩ nhận khối việc nóng bỏng tay này, vội vàng nói.
/3320
|