Chúng ta một lần nữa sửa sang sông Hồng Liên, cần phải nói, so với trước kia sông Hồng Liên chắc chắn sẽ đẹp hơn, kế thừa truyền thống nhân văn càng hoàn thiện hơn.
Sao có thể nói Hồng Liên không kéo dài được nét xưa. Đến lúc đó ở khu Mã Cảng có thể tổ chức tết hoa đăng, lấy tết hoa đăng làm cơ hội phát triển du lịch.
Vừa rồi đồng chí Thái Đình không phải đã nói qua, ở triều nhà Minh, khu Mã Cảng Hồng Liên tổ chức tết hoa đăng khiến cho thành phố Thủy Châu xảy ra chuyện người người đổ ra đường. Chúng ta chẳng lẽ còn không bằng người xưa. Việc này không cần phải nói. Phương án khai thác phát triển sông Hồng Liên phải thực hiện. Tay Diệp Phàm ngăn lại, ngừng một chút nhìn mọi người một cái nói:
-Ngày mai kiến trúc sư Ninh đến đây, chúng ta còn phải làm nghi thức. Đến lúc đó đài truyền hình còn quay phim.
Ở đây tôi có đề nghị, đó là đó là đối với vấn đề khó khăn trong phương án mới thì phân công phụ trách. Phân công phụ trách cũng không phải là ba vị ủy viên quận ủy Thiên Đông, Hoành Đô và Mã Cảng phụ trách mà các ủy viên quận ủy đều phải phân công phụ trách một số hạng mục. Nói một cách đơn giản khác Chủ tịch thành phố Trương phụ trách nhà khách quân khu tỉnh. Đồng chí Tào Tắng phụ trách Thuyền chính học đường.
Mà việc phá bỏ năm tòa nhà cũng có đồng chí phụ trách. Chúng ta đem việc cải tạo này thành một trận chiến đấu xem thế nào, nó là vật cản, chúng ta chính là thuốc nổ. Đương nhiên khúc xương khó gặm tôi cũng không đưa xuống dưới, đem chia ra mấy phần cho tôi.
Hơn nữa, tôi hi vọng các đồng chí ở đây thật sự cố gắng phụ trách. Lời tục tĩu nói trước, các lãnh đạo phụ trách toàn bộ phải ký giấy trách nhiệm. Thời gian có hạn, đến lúc đó không được không hoàn thành nhiệm vụ có phải không?
Diệp Phàm nói đến đây ngừng lại một chút, lạnh lùng nhìn các ủy viên thường vụ ngồi đây hừ nói:
-Chỗ nào mát mẻ thì anh đi vậy.
Nói xong nhin Vệ Sơ Tịnh một cái nói:
-Anh suốt đêm làm tăng ca, đem toàn bộ những khúc xương khó gặm của sông Hồng Liên ra cho tôi.
Ngày mai Kiến trúc sư đến xem lại quy hoạch một lần nữa, tranh thủ trong tuần này chúng ta sắp xếp việc phân công công tác.
Về phần vấn đề tài chính, tôi hi vọng các đồng chí không cần đều trông chờ vào tài chính khu, phải suy nghĩ năng động.
Tôi nói một lời lỗ mãng, chỉ cần các anh có thể kiếm ra tiền, mang về được 1 triệu, có thể giữ lại 10% cho kinh phí đi lại.
Vậy phải xem quyết tâm của các đồng chí, mỗi ủy viên thường vụ kiếm về được 2 triệu. Đương nhiên, kiếm tiền hợp pháp, không thể loạn thu loạn phân chia, phải có mắt nhìn lâu dài một chút, nhìn lên trên.
Còn có thể có nhiều tư nhân, cùng khai thác phát triển… Nếu các vị có thể nói là làm không được, hiện tại có thể đề xuất.
Chúng ta cũng có thể sắp xếp việc anh làm. Còn tôi và Chủ tịch quận Trương, là lãnh đạo Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, đương nhiên trách nhiệm quan trọng hơn. Diệp Phàm hứa đầu tiên, kiếm một trăm triệu. Đồng chí Lăng Nguyên, kế hoạch của anh có thể kiếm bao nhiêu?
Nói xong Diệp Phàm nhìn chằm chằm Trương Lăng Nguyên, hắn tất nhiên đang ép Trương Lăng Nguyên. Nghe hắn nói như vậy mọi người đều đưa mắt nhìn Trương Lăng Nguyên. Nói thật, tất cả mọi người hi vọng lão Trương có thể kiên cường một chút, lấy khí thế chèn ép Diệp Phàm một chút.
Tuy nhiên, các vị ủy viên thường vụ thật vọng chính la Trương Lăng Nguyên sau khi do dự một lát nói:
-Nhận như lá theo lời, tôi là lãnh đạo Ủy ban nhân dân quận, đương nhiên không thể không thực hiện. Diệp Phàm lấy được 100 triệu, trăm triệu đối với tôi mà nói là con số quá lớn. Mọi người đừng cười, năng lực có thể đạt được, nếu không, vì sao tôi chỉ có thể là Chủ tịch quận, đây là vấn đề năng lực. Cho nên tôi cũng thể hiện, kiếm mười triệu.
Thái độ Diệp Phàm mạnh mẽ thế, cuối cùng các vị ủy viên thường vụ cũng không dám hé răng. Diệp Phàm đều nói những lời độc, làm không được đi hóng mát.
Tin rằng nếu ai có thể làm chim đầu đàn lên tiếng, Diệp Phàm chắc chắn sẽ không chút khách khí vận dụng thủ đoạn và năng lực đá anh ra khỏi Hồng Liên. Hơn nữa, ngày đó Trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu có cùng Diệp Phàm xuống dưới, muốn làm vài việc dọa người Diệp Phàm hẳn là có thể.
Huống chi, đôi với việc xác định vị trí sông Hồng Liên một lần nữa thái độ của Đoàn Hải Thiên rất cứng rắn mạnh mẽ. Trong thời gian vài ngày đã buộc phó Chủ tịch thành phố Chu cấp 50 triệu vào tài khoản của khu Hồng Liên. Động tác của Đoàn Hải Thiên rõ ràng kiên quyết chính là quyết tâm ủng hộ Diệp Phàm. Lúc này cũng là thời kỳ đặc biệt, ai dám xúc phạm Diệp Phàm rủi ro, xem ra là thật sự muốn chết.
Sau khi trở lại văn phòng Diệp Phàm suy nghĩ cảm thấy vẫn phải gọi điện thoại cho Lan Điền Trúc một cái. Nếu có thể được báo tỉnh ủng hộ thì lực sẽ lớn hơn nữa. Còn đài truyền hình tỉnh, Diệp Phàm tạm thời không muốn động đến vết sẹo cũ, kỳ thật chính là Trinh Dao.
Hắn suy nghĩ một chút cười nói:
-Em Lan, gần đây vẫn thoải mái chứ?
-Thoái mái, anh còn mặt mũi nói.
Không thể tưởng tượng được Lan Điền Trúc tức giận nói.
-Như thế nào nữa? Tôi không trêu chọc em mà?
Diệp Phàm thật sự có chút buốn bực, trong khoảng thời gian này cũng không gây sự gì với Lan Điền Trúc. Còn chưa gặp mặt, không phải vì chuyến Trinh Dao làm Lan Điền Trúc ghi hận chứ.
-Còn nói không có, buổi tối hôm đó anh uy phong. Tuy nhiên, tôi có thể nói là thê thả.
Lan Điền Trúc tức giận hừ nói.
-Em thảm, sao lại thế?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
-Còn không thảm sao? Ban đầu lãnh đạo bảo tôi đi phỏng vấn hội trưởng thương hội Thủy Châu Đinh Nhất Minh. Tôi rất vất vả liên hệ cùng con y.
Không thể tưởng tượng một chút quyền cước của anh đem vất vả của tôi ngâm nước nóng. Đinh Nhất Minh căn bản là không gặp tôi, anh nói xem, hiện tại không biết xấu hổ đi cầu Đinh Hùng khốn khiếp kia có phải không?
Không chỉ lãnh đạo tòa soạn báo phê bình, nói tôi không làm được việc. Còn nói là Đinh Nhất Minh là doanh nhân của Thủy Châu gần đây coi trong kinh doanh ở tỉnh.
Phỏng vấn Đinh Nhất Minh rất quan trọng. Hơn nữa lãnh đạo nói mặc kệ mọi việc khó đến thế nào, đều phải làm xong.
Tôi hiện tại rất buồn rầu, ngày hôm qua tôi thử đến tập đoàn Tinh Thăng của Đinh Nhất Minh. Không thể tưởng được không gặp Đinh Nhất Minh và ở đại sảnh đụng ngay Đinh Hùng khốn khiếp kia.
Anh có biết tên khốn đó nói thế nào không?
Lan Điền Trúc nói đến đây quát lên. Diệp Phàm có thể tưởng tượng được Lan Điền Trúc đến đây nghiến răng nghiến lợi cực kỳ tức giận.
-Nói như thế nào?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.
-Nói như thế nào, tên khốn khiếp kia cười đen tối. Nói nếu tôi có thể mời ủy viên thành ủy Thủy Châu Diệp Phàm ngu xuẩn quỳ trước mặt y lạy ba lạy, hoặc tôi tình nguyện dâng hiến cho y một buổi tôi, y sẽ thế nào. Tôi nhổ vào, con cóc cũng muốn ăn thịt con thiên nga,
Lan Điền Trúc mắng.
-Nếu biết y chỉ là con cóc thì thiên nga em hôm nay còn tức giận cái gì?
Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, nhưng Đinh Hùng mắng hắn ngu xuẩn, việc này không để trong lòng.
-Tức thì tức, cuối cùng tôi giải thích với lãnh đạo nữa chứ?
Lan Điền Trúc hừ nói.
-Nếu không bảo Trinh Dao ra mặt nói với lãnh đạo các cô một chút, tin rằng uy danh của Chủ tịch tỉnh Tống hẳn còn dùng được phải không?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Đừng nói Trinh Dao, buổi tối hôm đó vì có thể liên hệ với Đinh Nhất Minh, không thể không theo tôi đi uống rượu. Trinh Dao sau càng nghĩ càng buồn, thiếu chút nữa quay mặt với tôi. Hiện tại tôi ngại gặp cô ấy, chưa có mặt mũi đi nhờ.
Lan Điền Trúc hừ nói.
-Nếu không tôi tìm người dàn xếp với lãnh đạo cô một chút, bảo y đem nhiệm vụ này giao cho người khác. Ngày mai cô xuống khu Hồng Liên phỏng vấn có phải tốt không.
Diệp Phàm cuối cùng lộ ra giấu đầu hở đuôi.
-Muốn tôi đến Hồng Liên, không có đâu. Diệp Phàm, trừ phi anh có thể mời được Đinh Nhất Minh. Nếu không, không bàn nữa.
Lan Điền Trúc không hề suy nghĩ, không nể mặt Diệp Phàm chút nào.
-Để làm gì phải treo cổ ở thân cây?
Diệp phàm hừ nói.
-Đó chính là tính cách của tôi, chuyện càng khó làm càng phải làm. Đinh Nhất Minh có kiểu cách hay không tôi phải gặp y mới được. Không phỏng vấn được y, tôi từ bỏ thẻ phóng viên này. Đàn ông các anh có cá tính, phụ nữ chúng tôi không có?
Lan Điền Trúc tức giận.
Diệp Phàm thật ra thầm khâm phục, Lan Điền Trúc cho đến lúc này vẫn là tính cách này. Tuy nói vài năm không gặp nhưng vẫn không thay đổi nhiều.
-Vậy anh định làm sao bây giờ?
Diệp Phàm hỏi.
-Tạm thời chưa nghĩ ra được, xem có thể… tìm được một người bạn có mối quan hệ tốt hơn với Đinh Nhất Minh nói một chút.
Lan Điền Trúc nói.
-Vậy em từ từ nói đi.
Diệp Phàm nói muốn cúp điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng mắng của Lan Điền Trúc:
-Diệp Phàm, mọi việc là do anh gây ra, hiện tại lại muốn tôi giúp anh dọn dẹp, anh có còn là người ko? Thiệt tôi và Trinh Dao hôm đó giúp anh việc ở tòa nàh đó. Anh có chút lương tâm cũng không thể nói lạnh lùng như thế đúng không?
-Được, tôi giúp em. Nếu Đinh Nhất Minh không phân biệt được phải trái, muốn cố ý làm khó em, thì chúng ta cũng không yếu mềm.
Diệp Phàm nói.
-Anh nghĩ ra biện pháp, nói nghe một chút?
Lan Điền Trúc nhất thời hứng thú lên, hỏi.
-Tạm thời chưa có, để tôi nghĩ, vài ngày nữa sẽ nói cho em.
Diệp Phàm nói chuyện mập mờ làm Lan Điều Trúc trợn mắt.
-Vậy anh nghĩ nhanh, tôi không chờ được.
Lan Điền Trúc hừ nói.
-Vội gì, con gái vội thế cũng không tốt.
Diệp Phàm nói con gái có hai ý nghĩa, Lan Điền Trúc đỏ mặt mắng:
-Đồ chết tiệt anh, chờ anh đâu?
-Thôi vậy, Lan Điền Trúc, thật sự không đến Hồng Liên? Buổi sáng này mai kiến trúc sư nổi tiếng Ninh sẽ đến Hồng Liên nghiên cứu. Khu Hồng Liên chúng tôi tính lấy sông Hồng Liên làm cơ sở, tạo ra một khu sinh thái văn hóa đặc biệt. Đây là một tin tức rất lớn. Nếu em không đến, bị người khác cướp mất đừng bảo tôi không bảo trước.
Diệp Phàm vội vàng tung ra tin hấp dẫn.
-Không hiếm, sông Hồng Liên thối không kéo kỷ cũng có tin gì tốt để đưa.
Lan Điền Trúc nói thiếu chút nữa làm Diệp Phàm nghẹn lời, hắn nói:
-Sao có thể nói như vậy được, mặc dù là thối không kéo kỷ nhưng Đảng ủy chính quyền khu Hồng Liên chúng tôi có quyết tâm sửa sang nói, chẳng lẽ không phải là tin tức lớn?
-Thất bại thôi, về sông Hồng Liên khóa trước đến Chính phủ cũng phải nói là sửa chữa đến hiện tại không ít năm qua đi, khi nào thì hoàn thành. Đều là đông một nhát, tay đảo qua, mặc kệ dùng. Sông đó, sớm đã thành “gà đẻ trứng vàng” của các anh.
Lan Điền Trúc hừ nói. Mấy chữ Gà đẻ trứng vàng đặc biệt nhấn mạnh.
Sao có thể nói Hồng Liên không kéo dài được nét xưa. Đến lúc đó ở khu Mã Cảng có thể tổ chức tết hoa đăng, lấy tết hoa đăng làm cơ hội phát triển du lịch.
Vừa rồi đồng chí Thái Đình không phải đã nói qua, ở triều nhà Minh, khu Mã Cảng Hồng Liên tổ chức tết hoa đăng khiến cho thành phố Thủy Châu xảy ra chuyện người người đổ ra đường. Chúng ta chẳng lẽ còn không bằng người xưa. Việc này không cần phải nói. Phương án khai thác phát triển sông Hồng Liên phải thực hiện. Tay Diệp Phàm ngăn lại, ngừng một chút nhìn mọi người một cái nói:
-Ngày mai kiến trúc sư Ninh đến đây, chúng ta còn phải làm nghi thức. Đến lúc đó đài truyền hình còn quay phim.
Ở đây tôi có đề nghị, đó là đó là đối với vấn đề khó khăn trong phương án mới thì phân công phụ trách. Phân công phụ trách cũng không phải là ba vị ủy viên quận ủy Thiên Đông, Hoành Đô và Mã Cảng phụ trách mà các ủy viên quận ủy đều phải phân công phụ trách một số hạng mục. Nói một cách đơn giản khác Chủ tịch thành phố Trương phụ trách nhà khách quân khu tỉnh. Đồng chí Tào Tắng phụ trách Thuyền chính học đường.
Mà việc phá bỏ năm tòa nhà cũng có đồng chí phụ trách. Chúng ta đem việc cải tạo này thành một trận chiến đấu xem thế nào, nó là vật cản, chúng ta chính là thuốc nổ. Đương nhiên khúc xương khó gặm tôi cũng không đưa xuống dưới, đem chia ra mấy phần cho tôi.
Hơn nữa, tôi hi vọng các đồng chí ở đây thật sự cố gắng phụ trách. Lời tục tĩu nói trước, các lãnh đạo phụ trách toàn bộ phải ký giấy trách nhiệm. Thời gian có hạn, đến lúc đó không được không hoàn thành nhiệm vụ có phải không?
Diệp Phàm nói đến đây ngừng lại một chút, lạnh lùng nhìn các ủy viên thường vụ ngồi đây hừ nói:
-Chỗ nào mát mẻ thì anh đi vậy.
Nói xong nhin Vệ Sơ Tịnh một cái nói:
-Anh suốt đêm làm tăng ca, đem toàn bộ những khúc xương khó gặm của sông Hồng Liên ra cho tôi.
Ngày mai Kiến trúc sư đến xem lại quy hoạch một lần nữa, tranh thủ trong tuần này chúng ta sắp xếp việc phân công công tác.
Về phần vấn đề tài chính, tôi hi vọng các đồng chí không cần đều trông chờ vào tài chính khu, phải suy nghĩ năng động.
Tôi nói một lời lỗ mãng, chỉ cần các anh có thể kiếm ra tiền, mang về được 1 triệu, có thể giữ lại 10% cho kinh phí đi lại.
Vậy phải xem quyết tâm của các đồng chí, mỗi ủy viên thường vụ kiếm về được 2 triệu. Đương nhiên, kiếm tiền hợp pháp, không thể loạn thu loạn phân chia, phải có mắt nhìn lâu dài một chút, nhìn lên trên.
Còn có thể có nhiều tư nhân, cùng khai thác phát triển… Nếu các vị có thể nói là làm không được, hiện tại có thể đề xuất.
Chúng ta cũng có thể sắp xếp việc anh làm. Còn tôi và Chủ tịch quận Trương, là lãnh đạo Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, đương nhiên trách nhiệm quan trọng hơn. Diệp Phàm hứa đầu tiên, kiếm một trăm triệu. Đồng chí Lăng Nguyên, kế hoạch của anh có thể kiếm bao nhiêu?
Nói xong Diệp Phàm nhìn chằm chằm Trương Lăng Nguyên, hắn tất nhiên đang ép Trương Lăng Nguyên. Nghe hắn nói như vậy mọi người đều đưa mắt nhìn Trương Lăng Nguyên. Nói thật, tất cả mọi người hi vọng lão Trương có thể kiên cường một chút, lấy khí thế chèn ép Diệp Phàm một chút.
Tuy nhiên, các vị ủy viên thường vụ thật vọng chính la Trương Lăng Nguyên sau khi do dự một lát nói:
-Nhận như lá theo lời, tôi là lãnh đạo Ủy ban nhân dân quận, đương nhiên không thể không thực hiện. Diệp Phàm lấy được 100 triệu, trăm triệu đối với tôi mà nói là con số quá lớn. Mọi người đừng cười, năng lực có thể đạt được, nếu không, vì sao tôi chỉ có thể là Chủ tịch quận, đây là vấn đề năng lực. Cho nên tôi cũng thể hiện, kiếm mười triệu.
Thái độ Diệp Phàm mạnh mẽ thế, cuối cùng các vị ủy viên thường vụ cũng không dám hé răng. Diệp Phàm đều nói những lời độc, làm không được đi hóng mát.
Tin rằng nếu ai có thể làm chim đầu đàn lên tiếng, Diệp Phàm chắc chắn sẽ không chút khách khí vận dụng thủ đoạn và năng lực đá anh ra khỏi Hồng Liên. Hơn nữa, ngày đó Trưởng ban Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu có cùng Diệp Phàm xuống dưới, muốn làm vài việc dọa người Diệp Phàm hẳn là có thể.
Huống chi, đôi với việc xác định vị trí sông Hồng Liên một lần nữa thái độ của Đoàn Hải Thiên rất cứng rắn mạnh mẽ. Trong thời gian vài ngày đã buộc phó Chủ tịch thành phố Chu cấp 50 triệu vào tài khoản của khu Hồng Liên. Động tác của Đoàn Hải Thiên rõ ràng kiên quyết chính là quyết tâm ủng hộ Diệp Phàm. Lúc này cũng là thời kỳ đặc biệt, ai dám xúc phạm Diệp Phàm rủi ro, xem ra là thật sự muốn chết.
Sau khi trở lại văn phòng Diệp Phàm suy nghĩ cảm thấy vẫn phải gọi điện thoại cho Lan Điền Trúc một cái. Nếu có thể được báo tỉnh ủng hộ thì lực sẽ lớn hơn nữa. Còn đài truyền hình tỉnh, Diệp Phàm tạm thời không muốn động đến vết sẹo cũ, kỳ thật chính là Trinh Dao.
Hắn suy nghĩ một chút cười nói:
-Em Lan, gần đây vẫn thoải mái chứ?
-Thoái mái, anh còn mặt mũi nói.
Không thể tưởng tượng được Lan Điền Trúc tức giận nói.
-Như thế nào nữa? Tôi không trêu chọc em mà?
Diệp Phàm thật sự có chút buốn bực, trong khoảng thời gian này cũng không gây sự gì với Lan Điền Trúc. Còn chưa gặp mặt, không phải vì chuyến Trinh Dao làm Lan Điền Trúc ghi hận chứ.
-Còn nói không có, buổi tối hôm đó anh uy phong. Tuy nhiên, tôi có thể nói là thê thả.
Lan Điền Trúc tức giận hừ nói.
-Em thảm, sao lại thế?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
-Còn không thảm sao? Ban đầu lãnh đạo bảo tôi đi phỏng vấn hội trưởng thương hội Thủy Châu Đinh Nhất Minh. Tôi rất vất vả liên hệ cùng con y.
Không thể tưởng tượng một chút quyền cước của anh đem vất vả của tôi ngâm nước nóng. Đinh Nhất Minh căn bản là không gặp tôi, anh nói xem, hiện tại không biết xấu hổ đi cầu Đinh Hùng khốn khiếp kia có phải không?
Không chỉ lãnh đạo tòa soạn báo phê bình, nói tôi không làm được việc. Còn nói là Đinh Nhất Minh là doanh nhân của Thủy Châu gần đây coi trong kinh doanh ở tỉnh.
Phỏng vấn Đinh Nhất Minh rất quan trọng. Hơn nữa lãnh đạo nói mặc kệ mọi việc khó đến thế nào, đều phải làm xong.
Tôi hiện tại rất buồn rầu, ngày hôm qua tôi thử đến tập đoàn Tinh Thăng của Đinh Nhất Minh. Không thể tưởng được không gặp Đinh Nhất Minh và ở đại sảnh đụng ngay Đinh Hùng khốn khiếp kia.
Anh có biết tên khốn đó nói thế nào không?
Lan Điền Trúc nói đến đây quát lên. Diệp Phàm có thể tưởng tượng được Lan Điền Trúc đến đây nghiến răng nghiến lợi cực kỳ tức giận.
-Nói như thế nào?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.
-Nói như thế nào, tên khốn khiếp kia cười đen tối. Nói nếu tôi có thể mời ủy viên thành ủy Thủy Châu Diệp Phàm ngu xuẩn quỳ trước mặt y lạy ba lạy, hoặc tôi tình nguyện dâng hiến cho y một buổi tôi, y sẽ thế nào. Tôi nhổ vào, con cóc cũng muốn ăn thịt con thiên nga,
Lan Điền Trúc mắng.
-Nếu biết y chỉ là con cóc thì thiên nga em hôm nay còn tức giận cái gì?
Diệp Phàm thiếu chút nữa cười ra thành tiếng, nhưng Đinh Hùng mắng hắn ngu xuẩn, việc này không để trong lòng.
-Tức thì tức, cuối cùng tôi giải thích với lãnh đạo nữa chứ?
Lan Điền Trúc hừ nói.
-Nếu không bảo Trinh Dao ra mặt nói với lãnh đạo các cô một chút, tin rằng uy danh của Chủ tịch tỉnh Tống hẳn còn dùng được phải không?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Đừng nói Trinh Dao, buổi tối hôm đó vì có thể liên hệ với Đinh Nhất Minh, không thể không theo tôi đi uống rượu. Trinh Dao sau càng nghĩ càng buồn, thiếu chút nữa quay mặt với tôi. Hiện tại tôi ngại gặp cô ấy, chưa có mặt mũi đi nhờ.
Lan Điền Trúc hừ nói.
-Nếu không tôi tìm người dàn xếp với lãnh đạo cô một chút, bảo y đem nhiệm vụ này giao cho người khác. Ngày mai cô xuống khu Hồng Liên phỏng vấn có phải tốt không.
Diệp Phàm cuối cùng lộ ra giấu đầu hở đuôi.
-Muốn tôi đến Hồng Liên, không có đâu. Diệp Phàm, trừ phi anh có thể mời được Đinh Nhất Minh. Nếu không, không bàn nữa.
Lan Điền Trúc không hề suy nghĩ, không nể mặt Diệp Phàm chút nào.
-Để làm gì phải treo cổ ở thân cây?
Diệp phàm hừ nói.
-Đó chính là tính cách của tôi, chuyện càng khó làm càng phải làm. Đinh Nhất Minh có kiểu cách hay không tôi phải gặp y mới được. Không phỏng vấn được y, tôi từ bỏ thẻ phóng viên này. Đàn ông các anh có cá tính, phụ nữ chúng tôi không có?
Lan Điền Trúc tức giận.
Diệp Phàm thật ra thầm khâm phục, Lan Điền Trúc cho đến lúc này vẫn là tính cách này. Tuy nói vài năm không gặp nhưng vẫn không thay đổi nhiều.
-Vậy anh định làm sao bây giờ?
Diệp Phàm hỏi.
-Tạm thời chưa nghĩ ra được, xem có thể… tìm được một người bạn có mối quan hệ tốt hơn với Đinh Nhất Minh nói một chút.
Lan Điền Trúc nói.
-Vậy em từ từ nói đi.
Diệp Phàm nói muốn cúp điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng mắng của Lan Điền Trúc:
-Diệp Phàm, mọi việc là do anh gây ra, hiện tại lại muốn tôi giúp anh dọn dẹp, anh có còn là người ko? Thiệt tôi và Trinh Dao hôm đó giúp anh việc ở tòa nàh đó. Anh có chút lương tâm cũng không thể nói lạnh lùng như thế đúng không?
-Được, tôi giúp em. Nếu Đinh Nhất Minh không phân biệt được phải trái, muốn cố ý làm khó em, thì chúng ta cũng không yếu mềm.
Diệp Phàm nói.
-Anh nghĩ ra biện pháp, nói nghe một chút?
Lan Điền Trúc nhất thời hứng thú lên, hỏi.
-Tạm thời chưa có, để tôi nghĩ, vài ngày nữa sẽ nói cho em.
Diệp Phàm nói chuyện mập mờ làm Lan Điều Trúc trợn mắt.
-Vậy anh nghĩ nhanh, tôi không chờ được.
Lan Điền Trúc hừ nói.
-Vội gì, con gái vội thế cũng không tốt.
Diệp Phàm nói con gái có hai ý nghĩa, Lan Điền Trúc đỏ mặt mắng:
-Đồ chết tiệt anh, chờ anh đâu?
-Thôi vậy, Lan Điền Trúc, thật sự không đến Hồng Liên? Buổi sáng này mai kiến trúc sư nổi tiếng Ninh sẽ đến Hồng Liên nghiên cứu. Khu Hồng Liên chúng tôi tính lấy sông Hồng Liên làm cơ sở, tạo ra một khu sinh thái văn hóa đặc biệt. Đây là một tin tức rất lớn. Nếu em không đến, bị người khác cướp mất đừng bảo tôi không bảo trước.
Diệp Phàm vội vàng tung ra tin hấp dẫn.
-Không hiếm, sông Hồng Liên thối không kéo kỷ cũng có tin gì tốt để đưa.
Lan Điền Trúc nói thiếu chút nữa làm Diệp Phàm nghẹn lời, hắn nói:
-Sao có thể nói như vậy được, mặc dù là thối không kéo kỷ nhưng Đảng ủy chính quyền khu Hồng Liên chúng tôi có quyết tâm sửa sang nói, chẳng lẽ không phải là tin tức lớn?
-Thất bại thôi, về sông Hồng Liên khóa trước đến Chính phủ cũng phải nói là sửa chữa đến hiện tại không ít năm qua đi, khi nào thì hoàn thành. Đều là đông một nhát, tay đảo qua, mặc kệ dùng. Sông đó, sớm đã thành “gà đẻ trứng vàng” của các anh.
Lan Điền Trúc hừ nói. Mấy chữ Gà đẻ trứng vàng đặc biệt nhấn mạnh.
/3320
|