-Chuyện này… Tư lệnh, tôi cũng không còn cách nào khác nữa rồi. Chuyện này Ngô Diễn nằm trong tay bọn hok, không ngờ Diệp Phàm lại dám nhắc đến Hầu Bình. Mối quan hệ của hai người họ chắc chắn không phải là bình thường.
Tôi thực sự có chút lo lắng. Chuyện này, nếu làm lớn chuyện thì cũng ảnh hưởng không tốt đến Quân khu tỉnh chúng ta. Cục trưởng cục công an thành phố Lô Vĩ nghe nói là người họ Lô ở Thủy Châu, Trưởng ban Minh Châu cũng không dễ đối phó.
Cho nên tôi đành lật bài ngửa, muốn chuyện này nhanh chóng giải quyết xong.Thiệt một chút thì đành thiệt một chút. Chính anh là người nhìn Ngô Diễn trưởng thành, hồi nhỏ còn tè dầm lên người anh nữa.
Bây giờ bị bọn cảnh sát hình sự lang sói ở Cục công an thành phố giam lại, không chừng là đã đắc tội gì đó? Còn về nội bộ anh cũng không phải không biết, bọn họ có chuyện gì không dám làm đâu.Đến lúc cần tùy tiện tìm ra một cái cớ để tắc trách. Chúng ta cũng có làm gì được bọn họ chứ?
Haizz… Ngọc Hoa cả ngày ăn không ngon ngủ không yên. Ngày nào cũng khóc, mắt sưng hết cả lên rồi. Tôi sợ nếu cứ tiếp tục như thế thì Ngọc Hoa phải làm thế nào? Haizz...
Không thể không nói, Ngô Huy Cần đúng là rất biết cách làm người khác mủi lòng.
Tên này trước tiên là dùng con trai Ngô Diễn để gợi lại ký ức của Tư lệnh Hồ. Sau đó lại dùng tình cảm của vợ mình Ngọc Hoa để cảm động ông ấy.
Bởi vì, Hồ Ngọc Hoa và Tư lệnh Hồ là người cùng thôn, hơn nữa lại cùng họ. Tính ra thì cũng được coi là có chút thân tình, giống như cả nước cùng họ với nhau. Bảy nghìn năm trước có lẽ đều là cũng tổ tiên. Đây là cách mà những người muốn tạo quan hệ thường dùng.
Rõ ràng biết là Ngô Huy Cần đang dùng chiêu nhưng Tư lệnh Ngô vẫn có chút cảm động hừ nói:
-Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc đầu lại làm thế. Không phải là tôi đã sớm nói với anh rồi sao, phải xem chừng Ngô Diễn. Anh nhìn đi bây giờ gây ra chuyện lớn thế nào rồi?
Uống say cố ý đâm vào xe người khác. May mà cái xe Audi đó đằng sau có lớp bảo vệ, nếu không đâm chết Diệp Phàm thì anh định bồi thường thế nào đây?
Hắn có quan hệ tương đối tốt với Tề Chấn Đào, Lô Vĩ lại quyết tâm giúp đỡ hắn. Mối quan hệ của hai người họ chẳng nhẽ lại kém sao?
Anh xem đi, anh đã ngoài 50 rồi mà lại bị một thằng nhãi mới khoảng 20 hù dọa. Anh không thấy mất mặt tôi cũng thấy không còn mặt mũi nào nữa.
Tư lệnh Hồ lạnh lùng hừ nói, nhưng thái độ cũng tốt hơn nhiều. Nhìn Ngô Huy Cần hừ nói:
-Ngồi đi.
Ngô Huy Cần vừa nghe là biết Tư lệnh Ngô đã tha lỗi cho mình. Khuôn mặt nhăn nhó cũng lập tức thoải mái hơn một chút. Vẻ mặt nghiêm túc nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
-Tư lệnh, tên nhãi đó yêu cầu chúng ta cắt phần đất ven sông của nhà khách cho bọn họ. Chuyện này e là có chút rắc rối. Miếng đất đó là nơi các lãnh đạo hàng đầu đến nghỉ ngơi. Anh xem giải quyết một chút. Nếu thực sự phải cắt thì cũng phải nhanh chóng.
Ngô Huy Cần nói.
-Cắt cắt cắt. Anh chỉ biết là phải cắt, cắt cái đầu anh ý. Bây giờ cắt thì sau này các lãnh đạo cao cấp hàng đầu cả ngày ngồi ở phòng xem ti vi à? Không có nơi vui chơi giải trí các lãnh đạo không phải chán chết hả. Lãnh đạo mà buồn chán thì cái ghế của chúng ta không phải bị lung lay sao. Anh suy nghĩ kĩ đi, có phải là như vậy không? Ngô Diễn, lãnh đạo mới là quan trọng nhất. Những chuyện khác, có phải đầu anh bị nước vào rồi không?
Tư lệnh Hồ tức giận hừ nói.
Ngô Huy Cần lúc đầu vì chuyện của con trai mà bị che mờ hai mắt. Bây giờ nghe Tư lệnh Hồ nói vậy, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, lẩm bẩm nói:
-Vậy thì phải làm thế nào? Khu nhà đó nhất định là không được phá rồi. Nhà khách là do chúng ta quản lý, nếu lãnh đạo không hài lòng thì chuyện này rắc rối to rồi. Hơn nữa chuyện này e là sẽ làm liên lụy đến Tư lệnh. Tuyệt đối không thể phá được.
Ngô Huy Cần nói đến đây kiểu như đã hạ quyết tâm rồi, nói:
-Thôi được rồi. Cứ để Ngô Diễn ở đó một thời gian. Cùng lắm là cởi bỏ bộ đồ da hổ này làm kinh doanh thôi. Haizz. Tên họ Diệp này, tao sẽ không để yên cho mày đâu.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Ngô Huy Cần vẫn đau lắm.
-Hồ đồ rồi à?
Tư lệnh Hồ lườm hắn một cái hừ nói.
-Anh Hồ có cách gì?
Ngô Huy Cần như là nghe được Thiên Âm, vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Tư lệnh Hồ.
-Anh … Bình thường thông minh lắm cơ mà đến lúc cần thiết thì lại hồ đồ thế à? Nhất định không thể để Ngô Diễn tiếp tục ở cục công an nữa, phải nhanh chóng đưa nó ra ngoài.
Nói đến đây Tư lệnh Hồ cố ý dừng lại, chậm chạp lấy ấm trà để trên bàn, bê lên miệng hút một hơi.
Đây là hành động quen thuộc của Tư lệnh Hồ thỉnh thoảng đến Tỉnh ủy mở hội nghị thường vụ. Cảnh vệ của Tư lệnh Hồ cũng mang theo ấm chuyên dụng màu tím nhỏ đó. Tư lệnh Hồ trong khi họp cũng cầm cái bình nhỏ màu tím đó để hút.
Thỉnh thoảng lúc không hài lòng về vấn đề đang nói đến Tư lệnh Hồ lúc hút trà sẽ phát ra tiếng “xoạt xoạt” giống như tiếng trẻ con hút sữa. Các vị ủy viên thường vụ lúc đầu cũng thấy buồn cười sau đó lâu dần cũng thành quen nên có người sau lưng gọi Tư lệnh Hồ là “ Ấm trà Hồ”, lúc tức giận thì gọi là “ Ấm trà vỡ”.
-Cứu ra như thế nào?
Ngô Huy Cần lúc đó nhìn chăm chăm vào Tư lệnh Hồ như đang ngắm nhìn một người đẹp khỏa thân.
-Đầu óc phải linh hoạt. Cửa này không mở thì phải đi tìm cái khác. Diệp Phàm không phải là đã nhắc nhở anh một điểm là Ngô Diễn là người thuộc sự chỉ huy trực tiếp của Quân đoàn hai Thủy Châu sao?
Chúng ta để người của Quân vụ Quân đoàn hai đến đòi người không phải là danh chính ngôn thuận rồi sao? Lần này để người của Quân khu tỉnh đi đòi người tất nhiên là đuối lí rồi. Người của Quân đoàn hai ra mặt mới đúng cả về lý lẫn tình.
Đến lúc đó xem tên Lô Vĩ đó còn gì để nói nữa? Lúc đó mà Lô Vĩ vẫn còn giám giữ người, Hồ Trung Minh tôi sẽ hạ lệnh cho anh đem người xuống đập tan cục công an thành phố Thủy Châu.
Cái giọng đàn bà mà dám coi Quân khu tỉnh như là bù nhìn sao? Ít nhất Hồ Trung Minh tôi cũng là Ủy viên thường vụ. Lô Vĩ dù sao cũng vẫn dưới quyền của ông đây.
Hồ Trung Minh tỏ rõ uy thế, ấm trà bị ông ta đập liên tục xuống bàn, phát ra tiếng “bụp bụp”.
Ngô Huy Cần biết, cái ấm đó chắc lại hỏng rồi bởi vì đây là thói quen của Tư lệnh Ngô. Tư lệnh Hồ vốn là Quân đoàn trưởng liên quân trinh sát xuất thân từ Quân đoàn dã chiến. Hồi còn trẻ thân thủ cũng không tồi. Đập đi đập lại như thế, không nói ấm đất đến ấm sắt có lẽ cũng thành phế phẩm.
Số ấm đất tím mà Tư lệnh Hồ đã đổi nghe nói phải dùng đến xe tải chở hàng cỡ nhỏ để chở. Vì vậy các đồng chí hậu cần ở Quân khu phê chuẩn mua mấy tá, chuẩn bị mọi lúc đều có thể dùng.
Quả nhiên vừa nghe thấy âm thanh đó vang lên, một anh lính hậu cần trẻ đã đi vào, trên tay cầm một ấm trà đất tím mới. Hơn nữa anh lính đó không cảm thấy bất ngờ chút nào cả. Thay ấm trà mới cho Tư lệnh Hồ xong lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.
-Cảm ơn Tư lệnh. Cảm ơn!
Ngô Huy Cần biết có Tư lệnh Hồ ra mặt thì chuyện này coi như được giải quyết rồi. Tuy nghi ngờ mối quan hệ của Diệp Phàm và Quân đoàn trưởng Hầu rất tốt nhưng Hồ Trung Minh tin là mối quan hệ của Diệp Phàm và Hầu Bình không thể tốt bằng ông ta với Hầu Bình được.
Dù sao hai người cũng cùng là người của quân đội, lại cùng là tướng của đại quân khu Lĩnh Nam. Hơn nữa, Tư lệnh Hồ và Quân đoàn trưởng Hầu lại từng ở cùng một đơn vị bộ đội.
Tính ra thì hai người cũng là chiến hữu. Hơn nữa, Diệp Phàm qua mặt được Hồ Trung Minh sao? Vì một chuyện nhỏ như vậy mà để Hồ Trung Minh đường đường là Tư lệnh Quân khu tỉnh phải ra mặt, Hầu Bình dù thế nào cũng phải nể mặt ông ta.
-Anh Hầu đấy à? Đang làm gì thế?
Tư lệnh Hồ lập tức gọi điện thoại, cũng không tránh Ngô Huy Cần nữa. Ngô Huy Cần trong lòng càng thầm cảm kích. Điều này chứng tỏ sự tin tưởng của Tư lệnh Hồ với mình.
Thực ra, phần biểu diễn này là nghề của Tư lệnh Hồ rồi. Hơn nữa, vừa nghe Tư lệnh Hồ gọi Quân đoàn trưởng Hầu thân thiết là anh Hầu, Ngô Huy Cần lúc nãy vẫn còn một phần trăm nghi ngờ bây giờ nghe cách xưng hô đó hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, một phần trăm vừa nãy cũng hết rồi.
-Có thể làm gì? Đi dạo chút thôi, xem xem nhóm tân binh làm làm cái gì? Hội họp, gần đây kiến thiết của sư đoàn vẫn chưa hoàn chỉnh, người phụ trách bên trên chỉ định vẫn chưa xuống nên phải giám sát chặt một chút. Nhưng bây giờ lại uống say mềm rồi. Mẹ nó, mấy tên lính mới đó nham hiểm thật, không ngờ dám làm cho Quân đoàn trưởng bị say. Toàn là uống bát lớn. Mới uống hơn mười bát mà đã nằm trên giường rồi. Đây đúng là số khổ mà. Sao được như Ấm trà Hồ ở Tỉnh ủy sống vui vẻ thoải mái được. Nghe nói lúc tức giận anh thường ở hội nghị thường vụ “hút sữa” ra tiếng xoạt xoạt.
Quân đoàn trưởng Hầu Bình cũng không quên trêu đùa Tư lệnh Hồ một chút. Hai người nói đùa quen rồi, nói gì cũng không để bụng.
-Anh Hầu nói đùa rồi. Đấy gọi là hút sữa sao? Phải gọi là thưởng thức trà chứ, đúng là một người thô lỗ. Đến cái này mà cũng không hiểu. Haha
Tư lệnh Hồ cười sảng khoái.
-Có gì khác nhau đâu, không phải là đều giống nhau sao? Xoạt xoạt xoạt xoạt.
Hầu Bình vẫn không tha cho Tư lệnh Hồ.
-Đúng rồi, nói đến sư đoàn tôi chợt nghĩ ra một chuyện.
Tư lệnh Hồ nắm bắt cơ hội cảm thấy tâm trạng của Quân đoàn trưởng Hầu cũng khá tốt, thế là vội vàng nói đến chuyện chính.
-Chuyện gì vậy? Không phải là Quân khu tỉnh các anh chuẩn bị một khoản muốn đến cứu những người nghèo chúng tôi đấy chứ. Ha ha ha. Nếu không tôi lái xe đến đựng tiền. Hay là làm chi phiếu là được rồi…
Quân đoàn trưởng Hầu cười nói.
-Thôi đi. Anh mà còn cần cứu giúp. Tôi đến chỗ anh kiếm về một xe thì còn đưojc.
Tư lệnh Hồ vừa cười vừa mắng một câu xong mới nói:
-Là con trai của Huy Cần gây ra chút chuyện. Hắn luôn giữ miệng không dám nói với anh. Chuyện này tôi chỉ nói với anh thế thôi.
-Chuyện gì thế? Hầu Bình thuận miệng hỏi, cũng chẳng để tâm cho lắm.
-Hôm đó Ngô Diễn uống rượu say, nó ngồi trên xe đâm vào người ta. Tên nhóc đó uống say còn đánh người nữa. Nhưng chắc là tại say nên không những không đánh được người ta mà còn bị người ta đánh. Bây giờ bị giam tại Cục công an thành phố Thủy Châu. Chuyện này phải nhờ anh sắp xếp một người đến đón nó về. Anh cứ phạt nó nặng vào để tránh sau này cả ngày đi gây họa.
Tư lệnh Hồ biết lỗ hỗng của Quân đoàn trưởng Hầu. Nghe thấy uống rượu say nhất định sẽ không trách tội Ngô Diễn. Bởi vì, Quân đoàn trưởng Hầu hồi trẻ cũng vài lần do uống say mà bị cơ quan bộ đội bắt giam. Nhưng Quân đoàn Hầu may mắn, tìm được mấy cái ô dù nâng đỡ đến vị trí như hôm nay. Nên không sợ uống say mà chỉ sợ không có chỗ dựa.
-Uống chút rượu có sao đâu, cũng không đánh được ai. Mẹ kiếp, có gì đâu chứ, chuyện nhỏ mà. Tôi lập tức cho người đi cứu nó ra. Cục công an Thủy Châu cũng nhiều chuyện thật, phê bình một chút rồi thả ra là được rồi. Thật là phiền phức. Nhưng tiền phạt thì anh vẫn phải nộp đầy đủ. Điều này không thể để nhân dân thiệt thòi đúng không?
Quân đoàn trưởng Hầu vẫn chưa hoàn toàn uống say, vẫn nhớ chuyện cũ.
Tôi thực sự có chút lo lắng. Chuyện này, nếu làm lớn chuyện thì cũng ảnh hưởng không tốt đến Quân khu tỉnh chúng ta. Cục trưởng cục công an thành phố Lô Vĩ nghe nói là người họ Lô ở Thủy Châu, Trưởng ban Minh Châu cũng không dễ đối phó.
Cho nên tôi đành lật bài ngửa, muốn chuyện này nhanh chóng giải quyết xong.Thiệt một chút thì đành thiệt một chút. Chính anh là người nhìn Ngô Diễn trưởng thành, hồi nhỏ còn tè dầm lên người anh nữa.
Bây giờ bị bọn cảnh sát hình sự lang sói ở Cục công an thành phố giam lại, không chừng là đã đắc tội gì đó? Còn về nội bộ anh cũng không phải không biết, bọn họ có chuyện gì không dám làm đâu.Đến lúc cần tùy tiện tìm ra một cái cớ để tắc trách. Chúng ta cũng có làm gì được bọn họ chứ?
Haizz… Ngọc Hoa cả ngày ăn không ngon ngủ không yên. Ngày nào cũng khóc, mắt sưng hết cả lên rồi. Tôi sợ nếu cứ tiếp tục như thế thì Ngọc Hoa phải làm thế nào? Haizz...
Không thể không nói, Ngô Huy Cần đúng là rất biết cách làm người khác mủi lòng.
Tên này trước tiên là dùng con trai Ngô Diễn để gợi lại ký ức của Tư lệnh Hồ. Sau đó lại dùng tình cảm của vợ mình Ngọc Hoa để cảm động ông ấy.
Bởi vì, Hồ Ngọc Hoa và Tư lệnh Hồ là người cùng thôn, hơn nữa lại cùng họ. Tính ra thì cũng được coi là có chút thân tình, giống như cả nước cùng họ với nhau. Bảy nghìn năm trước có lẽ đều là cũng tổ tiên. Đây là cách mà những người muốn tạo quan hệ thường dùng.
Rõ ràng biết là Ngô Huy Cần đang dùng chiêu nhưng Tư lệnh Ngô vẫn có chút cảm động hừ nói:
-Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc đầu lại làm thế. Không phải là tôi đã sớm nói với anh rồi sao, phải xem chừng Ngô Diễn. Anh nhìn đi bây giờ gây ra chuyện lớn thế nào rồi?
Uống say cố ý đâm vào xe người khác. May mà cái xe Audi đó đằng sau có lớp bảo vệ, nếu không đâm chết Diệp Phàm thì anh định bồi thường thế nào đây?
Hắn có quan hệ tương đối tốt với Tề Chấn Đào, Lô Vĩ lại quyết tâm giúp đỡ hắn. Mối quan hệ của hai người họ chẳng nhẽ lại kém sao?
Anh xem đi, anh đã ngoài 50 rồi mà lại bị một thằng nhãi mới khoảng 20 hù dọa. Anh không thấy mất mặt tôi cũng thấy không còn mặt mũi nào nữa.
Tư lệnh Hồ lạnh lùng hừ nói, nhưng thái độ cũng tốt hơn nhiều. Nhìn Ngô Huy Cần hừ nói:
-Ngồi đi.
Ngô Huy Cần vừa nghe là biết Tư lệnh Ngô đã tha lỗi cho mình. Khuôn mặt nhăn nhó cũng lập tức thoải mái hơn một chút. Vẻ mặt nghiêm túc nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
-Tư lệnh, tên nhãi đó yêu cầu chúng ta cắt phần đất ven sông của nhà khách cho bọn họ. Chuyện này e là có chút rắc rối. Miếng đất đó là nơi các lãnh đạo hàng đầu đến nghỉ ngơi. Anh xem giải quyết một chút. Nếu thực sự phải cắt thì cũng phải nhanh chóng.
Ngô Huy Cần nói.
-Cắt cắt cắt. Anh chỉ biết là phải cắt, cắt cái đầu anh ý. Bây giờ cắt thì sau này các lãnh đạo cao cấp hàng đầu cả ngày ngồi ở phòng xem ti vi à? Không có nơi vui chơi giải trí các lãnh đạo không phải chán chết hả. Lãnh đạo mà buồn chán thì cái ghế của chúng ta không phải bị lung lay sao. Anh suy nghĩ kĩ đi, có phải là như vậy không? Ngô Diễn, lãnh đạo mới là quan trọng nhất. Những chuyện khác, có phải đầu anh bị nước vào rồi không?
Tư lệnh Hồ tức giận hừ nói.
Ngô Huy Cần lúc đầu vì chuyện của con trai mà bị che mờ hai mắt. Bây giờ nghe Tư lệnh Hồ nói vậy, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán, lẩm bẩm nói:
-Vậy thì phải làm thế nào? Khu nhà đó nhất định là không được phá rồi. Nhà khách là do chúng ta quản lý, nếu lãnh đạo không hài lòng thì chuyện này rắc rối to rồi. Hơn nữa chuyện này e là sẽ làm liên lụy đến Tư lệnh. Tuyệt đối không thể phá được.
Ngô Huy Cần nói đến đây kiểu như đã hạ quyết tâm rồi, nói:
-Thôi được rồi. Cứ để Ngô Diễn ở đó một thời gian. Cùng lắm là cởi bỏ bộ đồ da hổ này làm kinh doanh thôi. Haizz. Tên họ Diệp này, tao sẽ không để yên cho mày đâu.
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng Ngô Huy Cần vẫn đau lắm.
-Hồ đồ rồi à?
Tư lệnh Hồ lườm hắn một cái hừ nói.
-Anh Hồ có cách gì?
Ngô Huy Cần như là nghe được Thiên Âm, vẻ mặt đầy hy vọng nhìn Tư lệnh Hồ.
-Anh … Bình thường thông minh lắm cơ mà đến lúc cần thiết thì lại hồ đồ thế à? Nhất định không thể để Ngô Diễn tiếp tục ở cục công an nữa, phải nhanh chóng đưa nó ra ngoài.
Nói đến đây Tư lệnh Hồ cố ý dừng lại, chậm chạp lấy ấm trà để trên bàn, bê lên miệng hút một hơi.
Đây là hành động quen thuộc của Tư lệnh Hồ thỉnh thoảng đến Tỉnh ủy mở hội nghị thường vụ. Cảnh vệ của Tư lệnh Hồ cũng mang theo ấm chuyên dụng màu tím nhỏ đó. Tư lệnh Hồ trong khi họp cũng cầm cái bình nhỏ màu tím đó để hút.
Thỉnh thoảng lúc không hài lòng về vấn đề đang nói đến Tư lệnh Hồ lúc hút trà sẽ phát ra tiếng “xoạt xoạt” giống như tiếng trẻ con hút sữa. Các vị ủy viên thường vụ lúc đầu cũng thấy buồn cười sau đó lâu dần cũng thành quen nên có người sau lưng gọi Tư lệnh Hồ là “ Ấm trà Hồ”, lúc tức giận thì gọi là “ Ấm trà vỡ”.
-Cứu ra như thế nào?
Ngô Huy Cần lúc đó nhìn chăm chăm vào Tư lệnh Hồ như đang ngắm nhìn một người đẹp khỏa thân.
-Đầu óc phải linh hoạt. Cửa này không mở thì phải đi tìm cái khác. Diệp Phàm không phải là đã nhắc nhở anh một điểm là Ngô Diễn là người thuộc sự chỉ huy trực tiếp của Quân đoàn hai Thủy Châu sao?
Chúng ta để người của Quân vụ Quân đoàn hai đến đòi người không phải là danh chính ngôn thuận rồi sao? Lần này để người của Quân khu tỉnh đi đòi người tất nhiên là đuối lí rồi. Người của Quân đoàn hai ra mặt mới đúng cả về lý lẫn tình.
Đến lúc đó xem tên Lô Vĩ đó còn gì để nói nữa? Lúc đó mà Lô Vĩ vẫn còn giám giữ người, Hồ Trung Minh tôi sẽ hạ lệnh cho anh đem người xuống đập tan cục công an thành phố Thủy Châu.
Cái giọng đàn bà mà dám coi Quân khu tỉnh như là bù nhìn sao? Ít nhất Hồ Trung Minh tôi cũng là Ủy viên thường vụ. Lô Vĩ dù sao cũng vẫn dưới quyền của ông đây.
Hồ Trung Minh tỏ rõ uy thế, ấm trà bị ông ta đập liên tục xuống bàn, phát ra tiếng “bụp bụp”.
Ngô Huy Cần biết, cái ấm đó chắc lại hỏng rồi bởi vì đây là thói quen của Tư lệnh Ngô. Tư lệnh Hồ vốn là Quân đoàn trưởng liên quân trinh sát xuất thân từ Quân đoàn dã chiến. Hồi còn trẻ thân thủ cũng không tồi. Đập đi đập lại như thế, không nói ấm đất đến ấm sắt có lẽ cũng thành phế phẩm.
Số ấm đất tím mà Tư lệnh Hồ đã đổi nghe nói phải dùng đến xe tải chở hàng cỡ nhỏ để chở. Vì vậy các đồng chí hậu cần ở Quân khu phê chuẩn mua mấy tá, chuẩn bị mọi lúc đều có thể dùng.
Quả nhiên vừa nghe thấy âm thanh đó vang lên, một anh lính hậu cần trẻ đã đi vào, trên tay cầm một ấm trà đất tím mới. Hơn nữa anh lính đó không cảm thấy bất ngờ chút nào cả. Thay ấm trà mới cho Tư lệnh Hồ xong lại nhẹ nhàng đi ra ngoài.
-Cảm ơn Tư lệnh. Cảm ơn!
Ngô Huy Cần biết có Tư lệnh Hồ ra mặt thì chuyện này coi như được giải quyết rồi. Tuy nghi ngờ mối quan hệ của Diệp Phàm và Quân đoàn trưởng Hầu rất tốt nhưng Hồ Trung Minh tin là mối quan hệ của Diệp Phàm và Hầu Bình không thể tốt bằng ông ta với Hầu Bình được.
Dù sao hai người cũng cùng là người của quân đội, lại cùng là tướng của đại quân khu Lĩnh Nam. Hơn nữa, Tư lệnh Hồ và Quân đoàn trưởng Hầu lại từng ở cùng một đơn vị bộ đội.
Tính ra thì hai người cũng là chiến hữu. Hơn nữa, Diệp Phàm qua mặt được Hồ Trung Minh sao? Vì một chuyện nhỏ như vậy mà để Hồ Trung Minh đường đường là Tư lệnh Quân khu tỉnh phải ra mặt, Hầu Bình dù thế nào cũng phải nể mặt ông ta.
-Anh Hầu đấy à? Đang làm gì thế?
Tư lệnh Hồ lập tức gọi điện thoại, cũng không tránh Ngô Huy Cần nữa. Ngô Huy Cần trong lòng càng thầm cảm kích. Điều này chứng tỏ sự tin tưởng của Tư lệnh Hồ với mình.
Thực ra, phần biểu diễn này là nghề của Tư lệnh Hồ rồi. Hơn nữa, vừa nghe Tư lệnh Hồ gọi Quân đoàn trưởng Hầu thân thiết là anh Hầu, Ngô Huy Cần lúc nãy vẫn còn một phần trăm nghi ngờ bây giờ nghe cách xưng hô đó hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, một phần trăm vừa nãy cũng hết rồi.
-Có thể làm gì? Đi dạo chút thôi, xem xem nhóm tân binh làm làm cái gì? Hội họp, gần đây kiến thiết của sư đoàn vẫn chưa hoàn chỉnh, người phụ trách bên trên chỉ định vẫn chưa xuống nên phải giám sát chặt một chút. Nhưng bây giờ lại uống say mềm rồi. Mẹ nó, mấy tên lính mới đó nham hiểm thật, không ngờ dám làm cho Quân đoàn trưởng bị say. Toàn là uống bát lớn. Mới uống hơn mười bát mà đã nằm trên giường rồi. Đây đúng là số khổ mà. Sao được như Ấm trà Hồ ở Tỉnh ủy sống vui vẻ thoải mái được. Nghe nói lúc tức giận anh thường ở hội nghị thường vụ “hút sữa” ra tiếng xoạt xoạt.
Quân đoàn trưởng Hầu Bình cũng không quên trêu đùa Tư lệnh Hồ một chút. Hai người nói đùa quen rồi, nói gì cũng không để bụng.
-Anh Hầu nói đùa rồi. Đấy gọi là hút sữa sao? Phải gọi là thưởng thức trà chứ, đúng là một người thô lỗ. Đến cái này mà cũng không hiểu. Haha
Tư lệnh Hồ cười sảng khoái.
-Có gì khác nhau đâu, không phải là đều giống nhau sao? Xoạt xoạt xoạt xoạt.
Hầu Bình vẫn không tha cho Tư lệnh Hồ.
-Đúng rồi, nói đến sư đoàn tôi chợt nghĩ ra một chuyện.
Tư lệnh Hồ nắm bắt cơ hội cảm thấy tâm trạng của Quân đoàn trưởng Hầu cũng khá tốt, thế là vội vàng nói đến chuyện chính.
-Chuyện gì vậy? Không phải là Quân khu tỉnh các anh chuẩn bị một khoản muốn đến cứu những người nghèo chúng tôi đấy chứ. Ha ha ha. Nếu không tôi lái xe đến đựng tiền. Hay là làm chi phiếu là được rồi…
Quân đoàn trưởng Hầu cười nói.
-Thôi đi. Anh mà còn cần cứu giúp. Tôi đến chỗ anh kiếm về một xe thì còn đưojc.
Tư lệnh Hồ vừa cười vừa mắng một câu xong mới nói:
-Là con trai của Huy Cần gây ra chút chuyện. Hắn luôn giữ miệng không dám nói với anh. Chuyện này tôi chỉ nói với anh thế thôi.
-Chuyện gì thế? Hầu Bình thuận miệng hỏi, cũng chẳng để tâm cho lắm.
-Hôm đó Ngô Diễn uống rượu say, nó ngồi trên xe đâm vào người ta. Tên nhóc đó uống say còn đánh người nữa. Nhưng chắc là tại say nên không những không đánh được người ta mà còn bị người ta đánh. Bây giờ bị giam tại Cục công an thành phố Thủy Châu. Chuyện này phải nhờ anh sắp xếp một người đến đón nó về. Anh cứ phạt nó nặng vào để tránh sau này cả ngày đi gây họa.
Tư lệnh Hồ biết lỗ hỗng của Quân đoàn trưởng Hầu. Nghe thấy uống rượu say nhất định sẽ không trách tội Ngô Diễn. Bởi vì, Quân đoàn trưởng Hầu hồi trẻ cũng vài lần do uống say mà bị cơ quan bộ đội bắt giam. Nhưng Quân đoàn Hầu may mắn, tìm được mấy cái ô dù nâng đỡ đến vị trí như hôm nay. Nên không sợ uống say mà chỉ sợ không có chỗ dựa.
-Uống chút rượu có sao đâu, cũng không đánh được ai. Mẹ kiếp, có gì đâu chứ, chuyện nhỏ mà. Tôi lập tức cho người đi cứu nó ra. Cục công an Thủy Châu cũng nhiều chuyện thật, phê bình một chút rồi thả ra là được rồi. Thật là phiền phức. Nhưng tiền phạt thì anh vẫn phải nộp đầy đủ. Điều này không thể để nhân dân thiệt thòi đúng không?
Quân đoàn trưởng Hầu vẫn chưa hoàn toàn uống say, vẫn nhớ chuyện cũ.
/3320
|