Được mở mang kiến thức rồi, Phí Mãn Thiên tôi hôm nay thật sự được mở mang kiến thức rồi. Cậu dám nói chuyện quân đoàn hai không phải do cậu làm. Đừng có giở trò trước mặt tôi, chuyện này, có người sớm đã giải thích rõ ràng rồi.
Nhưng, bản thân tôi thực sự cũng khâm phục cậu. Trong giới quân đội, cậu cũng có chút năng lượng, bằng không sao vị trí của Hướng Phi lại dễ dàng đến tay vậy chứ?
Chuyện này, có phải cậu đến tìm Mai Trường Phong của Mai gia không? Ông ta đã đánh tiếng, Quân đoàn trưởng Hầu còn có thể lên tiếng sao? Chút chuyện nhỏ, sao cậu không ngẫm nghĩ, tìm bên này tìm bên kia nữa à?
Nợ ân tình người ta thì phải trả. Có sức như vậy, thì chi bằng hãy dùng nó vào việc đúng đắn.
Phí Mãn Thiên nổi giận, ném đũa keng xuống bàn.
-Bí thư Phí, cháu không biết cháu làm sai chuyện gì? Cháu nói rồi, quân đoàn hai là chuyện quân đoàn hai, liên quan gì đến cháu?
Hơn nữa, cháu cũng chẳng đi ngang về tắt, có một số người, cả ngày cứ đi ngang về tắt. Chẳng được cái rắm gì, chiếm đường sông của người ta mà vẫn còn có lý vậy sao.
Quân khu tỉnh cao cao tại thượng, cháu không tin bọn họ có thể chiếm hết đạo lý. Chuyện tố tụng cháu quyết định rồi, vì hơn cả triệu người dân khu Hồng Liên, cháu phải kiện.
Còn chuyện Ngô Diễn, không liên quan đến cháu nữa. Nếu như có đồng chí nào ở quân đoàn hai đến hỏi cháu tình hình, cháu sẽ nói, đó là loại cặn bã, nên xử lý sớm đi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, trong lúc vô ý, thằng nhãi này đã quên mất thân phận của Phí Mãn Thiên. Không ngờ dám chống lại cả Bí thư tỉnh ủy. Giọng điệu đó, cứ như đang tranh luận với tòa án vậy.
-Bớt nói lạc đề đi, cậu có còn coi tôi là lãnh đạo không. Trước sáng sớm ngày mai phải thả Ngô Diễn ra. Còn chuyện nhà khách, cậu có đệ đơn lên tòa án đó là chuyện của khu Hồng Liên các cậu với quân khu tỉnh ủy, không cần nói với tôi. Chuyện 200 triệu còn lại, chờ xem biểu hiện của cậu thế nào đã.
Phí Mãn Thiên nhăn mặt, đưa tay lên hừ nói. Cảm thấy thằng nhãi này quá kích động, cần phải chỉnh đốn lại. Bằng không, heo mẹ đều biết trèo cây hết.
-Chuyện này cháu không làm được, cháu không phải là Quân đoàn trưởng Hầu. Mà dù có thể làm đi chăng nữa thì cũng sẽ không đi van xin cho cái loại con ông cháu cha như Ngô Diễn.
Chẳng lẽ Diệp Phàm cháu lại thấp hèn đến nông nỗi này, có người muốn giết cháu, cháu đã phải liếm mặt cho qua, rồi còn phải giải vây cho hắn, để hắn có cơ hội ra tay tiếp với cháu sao.
Thiên hạ này lẽ nào lại có cái lý như vậy, Bí thư Phí, ngài là lãnh đạo, là Bí thư tỉnh Nam Phúc, ngài nói có đúng không?
Diệp Phàm nói chữ nào cũng có lý, Phí Mãn Thiên thực sự có chút đâm lao phải theo lao.
Vốn tưởng rằng thằng nhãi này chỉ cần mình nhắc nhở một chút sẽ nhanh chóng gật đầu. Đến lúc đó lại cho chút mật ngọt để giảng hòa. Không thể ngờ lại gặp phải tên khó chơi như vậy, Phí Mãn Thiên cảm thấy quyền uy của mình đang bị một tên tiểu bối khiêu khích.
-Cậu nói lại lần nữa xem, có thả không?
Phí Mãn Thiên chỉ tay vào Diệp Phàm hỏi.
-Ba. Có gì từ từ nói, để con khuyên Diệp Phàm được không ạ?
Phí Hướng Phi khẽ động đậy, vội vàng khuyên nhủ.
-Anh à, anh nghe Hướng Phi đi, đều là người một nhà, sao phải cứ như vậy chứ? Nếu để Phương Thành biết, không biết trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào?
Lâm Hồng cũng khuyên nhủ, đem cả sư phụ Phí Phương Thành của Diệp Phàm ra.
-Phụ nữ các người bớt lôi thôi đi, còn Hướng Phi nữa, khi không cần nói thì đừng có xen vào. Đây là nguyên tắc vấn đề, Phương Thành, Phương Thành kiếm về một đệ tử như vậy, Phí Mãn Thiên tôi đây đúng là mở rộng tầm mắt. Đúng là tính tình thối như sư phụ của nó, tiểu tử, cậu còn cho mình là đồ đệ của Phương Thành thì phải tôn trọng người của Phí gia. Bằng không, hừ!
Phí Mãn Thiên vô cùng tức giận, để lung lạc được Tư lệnh Hồ, kể ra, ông ta cũng có chút khó chịu rồi.
-Sư phụ là sư phụ của cháu, cháu mãi mãi tôn trọng ông ấy. Cháu tin, nếu đổi lại là sư phụ, ông ấy sẽ không ép cháu như vậy.
Diệp Phàm đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng, nói.
-Cậu nói Phí Mãn Thiên tôi không phân biệt được trắng đen tốt xấu đúng không?
Phí Mãn Thiên cực kỳ tức giận, tuy nhiên, vẻ mặt vẫn không chế rất tốt, quai hàm vẫn chưa hề run lên.
-Đó là do chính ngài tự nói.
Diệp Phàm hừ nói.
-Được, được, cậu đi đi, Phí Mãn Thiên tôi không chỉ huy được cậu nữa, cậu thích đi đâu thì đi đi, đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!
Phí Mãn Thiên lạnh lùng nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách.
-Ba, ba, đừng như vậy.
Phí Hướng Phi nóng nảy, kêu lên.
-Cáo từ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
-Đại ca, đừng nóng vội.
Phí Hướng Phi kéo Diệp Phàm ngồi xuống, nhưng, bị Diệp Phàm nhẹ nhàng mở tay ra, hắn nói với Phí Hướng Phi:
-Cậu là cậu, Bí thư Phí là Bí thư Phí. Tôi đi đây!
Diệp Phàm bước nhanh ra khỏi nhà họ Phí, nhìn Diệp Phàm bóng dáng đi xa, Phí Mãn Thiên đặt mông ngồi xuống ghế, cả nửa ngày, chẳng hé răng. Rầm một tiếng, toàn bộ chén dĩa trên bàn bị ông ta quăng hết xuống đất thành một đống đổ nát.
-Cái thứ khốn kiếp!
Nửa ngày Phí Mãn Thiên mới thốt được một câu như vậy, chẳng biết chửi ai.
-Anh à, nó là đồ đệ của Phương Thành. Anh đối xử với nó như vậy, Phương Thành sẽ tức giận, với tính khí của cậu ấy, dám sẽ liều mình với anh đấy. Còn nữa, Thanh Sơn cũng đem Phi Ưng cho nó, chẳng lẽ anh muốn chọc cho Thanh Sơn về đập nát cái bàn của anh? Còn ông cụ nữa, cũng khen nó lắm. Nó đến Hồng Liên Nam Phúc, cũng là do anh hai gật đầu. Anh thực sự muốn như vậy, chuyện này phiền phức rồi, phiền phức rồi…
Lâm Hồng vẻ mặt lo lắng, nói.
-Con nghé con không biết nghe lời, chẳng biết nhìn đại cục gì cả. Có chút tức giận mà không chịu nổi, khó thành chuyện lớn, khó thành chuyện lớn!
Phí Mãn Thiên quở trách nói.
-Anh làm nên chuyện lớn, vậy mà lại tức giận với một thằng thanh niên. Hay là nói chuyện với anh hai đi, bảo Nhất Độ gọi cuộc điện thoại. Đều là người nhà cả, đừng cương quá.
Lâm Hồng khuyên nhủ.
-Bớt dông dài đi, điện thoại, tôi không gọi. Thằng nhóc giỏi, lông cánh cứng cáp rồi đúng không? Chỉ là một Phó bí thư, ông đây sẽ lập tức bãi chức, bãi chức ngay!
Phí Mãn Thiên thực sự tức giận, nếu Diệp Phàm không thả người, mình cũng mất hết thể diện rồi.
Phí Mãn Thiên thậm chí nghĩ, ngày mai chẳng dám gặp Hồ tư lệnh nữa. Tỉnh ủy không hàng phục được cấp dưới, cái này quả là mất mặt, chẳng ai có thể chịu đựng được cả.
- Cô đang ở đâu?
Diệp Phàm trong lòng ngột ngạt đến phát rồ. Thằng nhãi này cầm điện thoại hét lên.
-Để làm gì, ăn phải thuốc súng à?
Mai Phán Nhi tức giận, hừ nói.
-Có ở nhà không, lôi thôi cái gì?
Diệp Phàm tức giận, hừ nói.
-Ở nhà thì sao, không ở nhà thì sao? Mai Phán Nhi tôi không phải là nô tài của danh, dựa vào cái gì mà anh dám kêu hét với tôi?
Mai Phán Nhi tương đối tức giận, giọng điệu của người gọi đến vô cùng hung hang, Mai đại tiểu thư làm sao chịu được chứ.
-Bớt nói sàm đi, đang ở đâu, nói mau?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
-Không nói anh làm gì được nào?
Mai Phán Nhi tức giận, giọng cũng bực bội.
-Không nói đúng không, đợi tôi tới phá nát biệt thự “Hải Đài Tiên Ảnh” của cô đi.
Diệp Phàm cười điên cuồng.
-Cái quái gì vậy, anh muốn cả thiên hạ đều biết đúng không? Muốn đập nhà tôi hả? Anh dám, hứ!
Mai Phán Nhi hừ lạnh một tiếng rồi gác máy. Kỳ thật, Mai Phán Nhi rất thông minh, trong giọng nói lờ mờ nói cho Diệp lão đại biết, giờ mình đang ở biệt thự. Vì Mai Phán Nhi có cái biệt thự “Hải Đài Tiên Ảnh” ở Thủy Châu.
Hơn 10 phút sau, Mai Phán Nhi nghe tiếng phanh thô ráp từ bên ngoài. Biết oan gia đã đến.
Diệp Phàm đóng cửa xe, vừa vào nhà đã thấy Mai Phán Nhi mặc chiếc áo ngủ màu lam hoa trắng tựa ở khung cửa, có tư thế hơi nghển cổ trông mong tình lang.
Thấy Diệp Phàm vội vàng chạy lại đang định chào hỏi, nào ngờ tên nhãi đó căn bản chẳng thèm để ý đến ai, đưa tay xuống, ôm chặt Mai Phán Nhi vào lòng, bế cô nàng lên lầu. Cái cửa kia, đã được dùng chân đóng lại rồi.
-Anh làm gì vậy, buông tôi ra, anh là tên lưu manh!
Mai Phán Nhi giãy dụa nói.
-Thả cái rắm! Phụ nữ của ông đây ông muốn động thì động chứ!
Diệp lão đại vô cùng thô bạo, căn bản chẳng thèm nghe Mai Phán Nhi nói. Xoạt một tiếng, Mai Phán Nhi bị Diệp lão đại ném xuống nệm hoa.
Xoạt một tiếng nữa, Mai Phán Nhi còn chưa kịp có phản ứng đã thấy chiếc áo ngủ bị thằng nhãi này xé làm hai mảnh, bộ ngực cao ngất lộ nguyên không sót chút nào. Mai Phán Nhi vô cùng giận dữ, ngực cũng đập phập phồng.
-Anh... đây là cưỡng...
Mai Phán Nhi vừa mới nói được mấy chữ, xoạt một tiếng nữa, chiếc quần ngủ cũng thành hai mảnh. Trong vài giây ngắn ngủi, Mai Phán Nhi đã hoàn toàn bị lột hết y phục.
Ai đó vô cùng điên cuồng, hung hăng lật thân hình người phụ nữ lại, từ phía sau...
Đương nhiên không phải là chơi trò bạo cúc, chỉ là đổi tư thế phía sau thôi.
-Anh là đồ khốn kiếp!
Mai Phán Nhi tức giận giãy dụa, tuy nhiên, làm cho ai đó cảm giác càng lúc càng kích thích, hắn đã hoàn toàn đánh mất mình rồi. Thô lỗ, không có khúc dạo đầu đã đi thẳng vào như thế, chỉ mong giải phóng được cơn phẫn nộ điên cuồng của mình. Một chiếc thuyền từ từ tiến vào gò đất giữa hai cánh hoa...
Mới đầu, cô nàng còn giãy dụa muốn lật người lại đá ai đó. Nhưng, khi cao trào lên, tiếng rên mạnh mẽ cũng xuất hiện. Cô nàng cũng rơi vào trầm luân, cô cũng hoàn toàn đánh mất chính mình. Từ giãy dụa cự tuyệt đã thành tiếng thở dồn dập. Trên giường, cả hai đều điên cuồng quấn lấy đối phương.
Trận chiến này kéo dài tương đối lâu, chiến đấu từ trên giường đến trên sofa, rồi bàn trang điểm. Ngay cả cửa sổ rộng lớn kia cũng có dấu vết của hai người này.
Cuối cùng, tất cả cũng dừng lại.
Mai Phán Nhi đã xụi lơ như một vũng bùn, chỉ như một con mèo Ba Tư cuộn tròn, hết sức thư thái dựa vào vòm ngực chắc khỏe của tên kia. Còn hắn, thì vô tâm vô phế ngủ khò khò mất rồi.
-Anh đúng là oan gia mà, chắc là bị kích thích lớn lắm. Quái, rốt cuộc ai chọc tức anh. Nói cho Phán Nhi, Phán Nhi trút giận giúp anh.
Mai Phán Nhi dịu dàng như nước, duỗi đầu ngón tay di di nhẹ trước ngực ai đó, tự lẩm bẩm nói. Nhìn khuôn mặt và cơ thể cường tráng đang ngủ say, Mai Phán Nhi đột nhiên trở nên dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Phàm.
-Oan gia, anh làm Phán Nhi...
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai. Mai Phán Nhi cầm điện thoại của Diệp Phàm lên, thấy hiện tên Phí Nhất Độ, Phí Nhất Độ là con trai Phí Nhất Hoàn Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đại công tử của Phí gia. Sao khuya như vậy còn gọi điện đến, chắc chắn có việc gấp. Mai Phán Nhi ngẫm nghĩ một chút, tuy nhiên, cũng không đánh thức Diệp Phàm.
Nhưng, bản thân tôi thực sự cũng khâm phục cậu. Trong giới quân đội, cậu cũng có chút năng lượng, bằng không sao vị trí của Hướng Phi lại dễ dàng đến tay vậy chứ?
Chuyện này, có phải cậu đến tìm Mai Trường Phong của Mai gia không? Ông ta đã đánh tiếng, Quân đoàn trưởng Hầu còn có thể lên tiếng sao? Chút chuyện nhỏ, sao cậu không ngẫm nghĩ, tìm bên này tìm bên kia nữa à?
Nợ ân tình người ta thì phải trả. Có sức như vậy, thì chi bằng hãy dùng nó vào việc đúng đắn.
Phí Mãn Thiên nổi giận, ném đũa keng xuống bàn.
-Bí thư Phí, cháu không biết cháu làm sai chuyện gì? Cháu nói rồi, quân đoàn hai là chuyện quân đoàn hai, liên quan gì đến cháu?
Hơn nữa, cháu cũng chẳng đi ngang về tắt, có một số người, cả ngày cứ đi ngang về tắt. Chẳng được cái rắm gì, chiếm đường sông của người ta mà vẫn còn có lý vậy sao.
Quân khu tỉnh cao cao tại thượng, cháu không tin bọn họ có thể chiếm hết đạo lý. Chuyện tố tụng cháu quyết định rồi, vì hơn cả triệu người dân khu Hồng Liên, cháu phải kiện.
Còn chuyện Ngô Diễn, không liên quan đến cháu nữa. Nếu như có đồng chí nào ở quân đoàn hai đến hỏi cháu tình hình, cháu sẽ nói, đó là loại cặn bã, nên xử lý sớm đi.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, trong lúc vô ý, thằng nhãi này đã quên mất thân phận của Phí Mãn Thiên. Không ngờ dám chống lại cả Bí thư tỉnh ủy. Giọng điệu đó, cứ như đang tranh luận với tòa án vậy.
-Bớt nói lạc đề đi, cậu có còn coi tôi là lãnh đạo không. Trước sáng sớm ngày mai phải thả Ngô Diễn ra. Còn chuyện nhà khách, cậu có đệ đơn lên tòa án đó là chuyện của khu Hồng Liên các cậu với quân khu tỉnh ủy, không cần nói với tôi. Chuyện 200 triệu còn lại, chờ xem biểu hiện của cậu thế nào đã.
Phí Mãn Thiên nhăn mặt, đưa tay lên hừ nói. Cảm thấy thằng nhãi này quá kích động, cần phải chỉnh đốn lại. Bằng không, heo mẹ đều biết trèo cây hết.
-Chuyện này cháu không làm được, cháu không phải là Quân đoàn trưởng Hầu. Mà dù có thể làm đi chăng nữa thì cũng sẽ không đi van xin cho cái loại con ông cháu cha như Ngô Diễn.
Chẳng lẽ Diệp Phàm cháu lại thấp hèn đến nông nỗi này, có người muốn giết cháu, cháu đã phải liếm mặt cho qua, rồi còn phải giải vây cho hắn, để hắn có cơ hội ra tay tiếp với cháu sao.
Thiên hạ này lẽ nào lại có cái lý như vậy, Bí thư Phí, ngài là lãnh đạo, là Bí thư tỉnh Nam Phúc, ngài nói có đúng không?
Diệp Phàm nói chữ nào cũng có lý, Phí Mãn Thiên thực sự có chút đâm lao phải theo lao.
Vốn tưởng rằng thằng nhãi này chỉ cần mình nhắc nhở một chút sẽ nhanh chóng gật đầu. Đến lúc đó lại cho chút mật ngọt để giảng hòa. Không thể ngờ lại gặp phải tên khó chơi như vậy, Phí Mãn Thiên cảm thấy quyền uy của mình đang bị một tên tiểu bối khiêu khích.
-Cậu nói lại lần nữa xem, có thả không?
Phí Mãn Thiên chỉ tay vào Diệp Phàm hỏi.
-Ba. Có gì từ từ nói, để con khuyên Diệp Phàm được không ạ?
Phí Hướng Phi khẽ động đậy, vội vàng khuyên nhủ.
-Anh à, anh nghe Hướng Phi đi, đều là người một nhà, sao phải cứ như vậy chứ? Nếu để Phương Thành biết, không biết trong lòng sẽ khó chịu đến mức nào?
Lâm Hồng cũng khuyên nhủ, đem cả sư phụ Phí Phương Thành của Diệp Phàm ra.
-Phụ nữ các người bớt lôi thôi đi, còn Hướng Phi nữa, khi không cần nói thì đừng có xen vào. Đây là nguyên tắc vấn đề, Phương Thành, Phương Thành kiếm về một đệ tử như vậy, Phí Mãn Thiên tôi đây đúng là mở rộng tầm mắt. Đúng là tính tình thối như sư phụ của nó, tiểu tử, cậu còn cho mình là đồ đệ của Phương Thành thì phải tôn trọng người của Phí gia. Bằng không, hừ!
Phí Mãn Thiên vô cùng tức giận, để lung lạc được Tư lệnh Hồ, kể ra, ông ta cũng có chút khó chịu rồi.
-Sư phụ là sư phụ của cháu, cháu mãi mãi tôn trọng ông ấy. Cháu tin, nếu đổi lại là sư phụ, ông ấy sẽ không ép cháu như vậy.
Diệp Phàm đứng lên, vẻ mặt ngưng trọng, nói.
-Cậu nói Phí Mãn Thiên tôi không phân biệt được trắng đen tốt xấu đúng không?
Phí Mãn Thiên cực kỳ tức giận, tuy nhiên, vẻ mặt vẫn không chế rất tốt, quai hàm vẫn chưa hề run lên.
-Đó là do chính ngài tự nói.
Diệp Phàm hừ nói.
-Được, được, cậu đi đi, Phí Mãn Thiên tôi không chỉ huy được cậu nữa, cậu thích đi đâu thì đi đi, đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!
Phí Mãn Thiên lạnh lùng nghiêm mặt hạ lệnh đuổi khách.
-Ba, ba, đừng như vậy.
Phí Hướng Phi nóng nảy, kêu lên.
-Cáo từ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
-Đại ca, đừng nóng vội.
Phí Hướng Phi kéo Diệp Phàm ngồi xuống, nhưng, bị Diệp Phàm nhẹ nhàng mở tay ra, hắn nói với Phí Hướng Phi:
-Cậu là cậu, Bí thư Phí là Bí thư Phí. Tôi đi đây!
Diệp Phàm bước nhanh ra khỏi nhà họ Phí, nhìn Diệp Phàm bóng dáng đi xa, Phí Mãn Thiên đặt mông ngồi xuống ghế, cả nửa ngày, chẳng hé răng. Rầm một tiếng, toàn bộ chén dĩa trên bàn bị ông ta quăng hết xuống đất thành một đống đổ nát.
-Cái thứ khốn kiếp!
Nửa ngày Phí Mãn Thiên mới thốt được một câu như vậy, chẳng biết chửi ai.
-Anh à, nó là đồ đệ của Phương Thành. Anh đối xử với nó như vậy, Phương Thành sẽ tức giận, với tính khí của cậu ấy, dám sẽ liều mình với anh đấy. Còn nữa, Thanh Sơn cũng đem Phi Ưng cho nó, chẳng lẽ anh muốn chọc cho Thanh Sơn về đập nát cái bàn của anh? Còn ông cụ nữa, cũng khen nó lắm. Nó đến Hồng Liên Nam Phúc, cũng là do anh hai gật đầu. Anh thực sự muốn như vậy, chuyện này phiền phức rồi, phiền phức rồi…
Lâm Hồng vẻ mặt lo lắng, nói.
-Con nghé con không biết nghe lời, chẳng biết nhìn đại cục gì cả. Có chút tức giận mà không chịu nổi, khó thành chuyện lớn, khó thành chuyện lớn!
Phí Mãn Thiên quở trách nói.
-Anh làm nên chuyện lớn, vậy mà lại tức giận với một thằng thanh niên. Hay là nói chuyện với anh hai đi, bảo Nhất Độ gọi cuộc điện thoại. Đều là người nhà cả, đừng cương quá.
Lâm Hồng khuyên nhủ.
-Bớt dông dài đi, điện thoại, tôi không gọi. Thằng nhóc giỏi, lông cánh cứng cáp rồi đúng không? Chỉ là một Phó bí thư, ông đây sẽ lập tức bãi chức, bãi chức ngay!
Phí Mãn Thiên thực sự tức giận, nếu Diệp Phàm không thả người, mình cũng mất hết thể diện rồi.
Phí Mãn Thiên thậm chí nghĩ, ngày mai chẳng dám gặp Hồ tư lệnh nữa. Tỉnh ủy không hàng phục được cấp dưới, cái này quả là mất mặt, chẳng ai có thể chịu đựng được cả.
- Cô đang ở đâu?
Diệp Phàm trong lòng ngột ngạt đến phát rồ. Thằng nhãi này cầm điện thoại hét lên.
-Để làm gì, ăn phải thuốc súng à?
Mai Phán Nhi tức giận, hừ nói.
-Có ở nhà không, lôi thôi cái gì?
Diệp Phàm tức giận, hừ nói.
-Ở nhà thì sao, không ở nhà thì sao? Mai Phán Nhi tôi không phải là nô tài của danh, dựa vào cái gì mà anh dám kêu hét với tôi?
Mai Phán Nhi tương đối tức giận, giọng điệu của người gọi đến vô cùng hung hang, Mai đại tiểu thư làm sao chịu được chứ.
-Bớt nói sàm đi, đang ở đâu, nói mau?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
-Không nói anh làm gì được nào?
Mai Phán Nhi tức giận, giọng cũng bực bội.
-Không nói đúng không, đợi tôi tới phá nát biệt thự “Hải Đài Tiên Ảnh” của cô đi.
Diệp Phàm cười điên cuồng.
-Cái quái gì vậy, anh muốn cả thiên hạ đều biết đúng không? Muốn đập nhà tôi hả? Anh dám, hứ!
Mai Phán Nhi hừ lạnh một tiếng rồi gác máy. Kỳ thật, Mai Phán Nhi rất thông minh, trong giọng nói lờ mờ nói cho Diệp lão đại biết, giờ mình đang ở biệt thự. Vì Mai Phán Nhi có cái biệt thự “Hải Đài Tiên Ảnh” ở Thủy Châu.
Hơn 10 phút sau, Mai Phán Nhi nghe tiếng phanh thô ráp từ bên ngoài. Biết oan gia đã đến.
Diệp Phàm đóng cửa xe, vừa vào nhà đã thấy Mai Phán Nhi mặc chiếc áo ngủ màu lam hoa trắng tựa ở khung cửa, có tư thế hơi nghển cổ trông mong tình lang.
Thấy Diệp Phàm vội vàng chạy lại đang định chào hỏi, nào ngờ tên nhãi đó căn bản chẳng thèm để ý đến ai, đưa tay xuống, ôm chặt Mai Phán Nhi vào lòng, bế cô nàng lên lầu. Cái cửa kia, đã được dùng chân đóng lại rồi.
-Anh làm gì vậy, buông tôi ra, anh là tên lưu manh!
Mai Phán Nhi giãy dụa nói.
-Thả cái rắm! Phụ nữ của ông đây ông muốn động thì động chứ!
Diệp lão đại vô cùng thô bạo, căn bản chẳng thèm nghe Mai Phán Nhi nói. Xoạt một tiếng, Mai Phán Nhi bị Diệp lão đại ném xuống nệm hoa.
Xoạt một tiếng nữa, Mai Phán Nhi còn chưa kịp có phản ứng đã thấy chiếc áo ngủ bị thằng nhãi này xé làm hai mảnh, bộ ngực cao ngất lộ nguyên không sót chút nào. Mai Phán Nhi vô cùng giận dữ, ngực cũng đập phập phồng.
-Anh... đây là cưỡng...
Mai Phán Nhi vừa mới nói được mấy chữ, xoạt một tiếng nữa, chiếc quần ngủ cũng thành hai mảnh. Trong vài giây ngắn ngủi, Mai Phán Nhi đã hoàn toàn bị lột hết y phục.
Ai đó vô cùng điên cuồng, hung hăng lật thân hình người phụ nữ lại, từ phía sau...
Đương nhiên không phải là chơi trò bạo cúc, chỉ là đổi tư thế phía sau thôi.
-Anh là đồ khốn kiếp!
Mai Phán Nhi tức giận giãy dụa, tuy nhiên, làm cho ai đó cảm giác càng lúc càng kích thích, hắn đã hoàn toàn đánh mất mình rồi. Thô lỗ, không có khúc dạo đầu đã đi thẳng vào như thế, chỉ mong giải phóng được cơn phẫn nộ điên cuồng của mình. Một chiếc thuyền từ từ tiến vào gò đất giữa hai cánh hoa...
Mới đầu, cô nàng còn giãy dụa muốn lật người lại đá ai đó. Nhưng, khi cao trào lên, tiếng rên mạnh mẽ cũng xuất hiện. Cô nàng cũng rơi vào trầm luân, cô cũng hoàn toàn đánh mất chính mình. Từ giãy dụa cự tuyệt đã thành tiếng thở dồn dập. Trên giường, cả hai đều điên cuồng quấn lấy đối phương.
Trận chiến này kéo dài tương đối lâu, chiến đấu từ trên giường đến trên sofa, rồi bàn trang điểm. Ngay cả cửa sổ rộng lớn kia cũng có dấu vết của hai người này.
Cuối cùng, tất cả cũng dừng lại.
Mai Phán Nhi đã xụi lơ như một vũng bùn, chỉ như một con mèo Ba Tư cuộn tròn, hết sức thư thái dựa vào vòm ngực chắc khỏe của tên kia. Còn hắn, thì vô tâm vô phế ngủ khò khò mất rồi.
-Anh đúng là oan gia mà, chắc là bị kích thích lớn lắm. Quái, rốt cuộc ai chọc tức anh. Nói cho Phán Nhi, Phán Nhi trút giận giúp anh.
Mai Phán Nhi dịu dàng như nước, duỗi đầu ngón tay di di nhẹ trước ngực ai đó, tự lẩm bẩm nói. Nhìn khuôn mặt và cơ thể cường tráng đang ngủ say, Mai Phán Nhi đột nhiên trở nên dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Phàm.
-Oan gia, anh làm Phán Nhi...
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai. Mai Phán Nhi cầm điện thoại của Diệp Phàm lên, thấy hiện tên Phí Nhất Độ, Phí Nhất Độ là con trai Phí Nhất Hoàn Bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương, đại công tử của Phí gia. Sao khuya như vậy còn gọi điện đến, chắc chắn có việc gấp. Mai Phán Nhi ngẫm nghĩ một chút, tuy nhiên, cũng không đánh thức Diệp Phàm.
/3320
|