Tiếp đó, nghe thấy tiếng la oai oái vọng lại, còn có cả tiếng la hét của Ninh Hòa Hòa, lúc này Diệp Phàm phóng đôi mắt chim ưng nhìn xuyên qua cửa kính xem xét, sao có thể khiến cho chị Ninh Hòa Hòa chịu thiệt thòi được. Phát hiện Ninh Hòa Hòa đúng là có trong đó, chỉ vài cú thượng cẳng chân hạ cẳng tay đã khiến cho Tiêu Kỳ ôm bụng gào bạn bè đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Không lâu sau, từ phòng riêng bên cạnh có ba thanh niên lao tới, thân thủ không tồi tấn công về phía Ninh Hòa Hòa.
-Mẹ kiếp, dám bắt nạt Hòa Hòa nhà chúng ta. Chán sống rồi đây!
Phía sau vang lên tiếng hét của Mai Thiên Kiệt, một trận đấm đá bôm bốp vang lên, như có kèm theo tiếng của người bị đá va vào tường. Diệp Phàm cũng vội vàng xông vào, đỡ lấy Ninh Hòa Hòa, vẻ mặt thân thiết hỏi:
-Hòa Hòa, không sao chứ! Thật không ra làm sao cả, để tôi gọi công an đến tóm cổ cả lũ chúng nó đi.
-Chị đây không sao, mau nói ra bí mật phương thuốc gia truyền Thanh Cung.
Ninh Hòa Hòa nháy mắt một cái, bất ngờ hỏi phương thuốc bí truyền Thanh Cung.
Diệp lão đại đang thương cảm cho Mai Thiên Kiệt. Phải lòng đàn bà mà, thực ra bộ dạng của Ninh Hòa Hòa khá đáng thương, quần áo vừa rồi đều bị Tiêu Kỳ dùng sức túm xé mấy lần, tay áo cũng bị rách mất một miếng.
Không lâu sau Mai Trường Phong và Mai Phán Nhi đều đã đến, mà giám đốc của Phi Vân Các cũng tới rồi. Mai Trường Phong vừa nhìn thấy bộ dạng của Ninh hòa Hòa, mặt lập tức tối sầm lại, lấy điện thoại ra gọi, hừ nói:
-Trung Minh, có người gây rối ở Phi Vân Các. Con dâu tôi Ninh Hòa Hòa gặp phải lưu manh ở hành lang.
-Bắt chúng lại, đợi tý nữa giao cho Tư lệnh Hồ.
Mai Trường Phong sau khi buông điện thoại xuống đi xuyên qua hành lang hừ một tiếng.
Hai người lính mặc thường phục lập tức đánh tiếp, xuống tay không khoan nhượng, một cước đá thẳng vào giữa ngực khiến thằng nhóc bị đá chỉ còn nước khóc gọi mẹ.
Còn người lính kia thì tát bôm bốp mấy cái khiến mặt mũi của đám Tiêu Kỳ lập tức sưng phù lên. Những người này vốn đã bị Mai Thiên Kiệt đánh cho một trận nhừ tử, mất hết sức phản kháng, giờ lại bị hai anh lính này chỉnh cho một trận càng thảm thương hơn. Là cảnh vệ do đích thân Mai Trường Phong tuyển chọn, thân thủ tuyệt đối có thực lực bậc nhị đẳng.
Giám đốc của Phi Vân Các vừa nghe thấy giọng điệu của Mai Thường Phong, còn có Tư lệnh Hồ gì đó, vừa nhìn ra lại phát hiện ra Diệp Phàm, vội rút điện thoại ra báo cáo, vâng dạ liên hồi.
Chỉ vẻn vẹn trong vài phút ngắn ngủi, một nhóm cảnh sát đã có mặt, sau khi nhìn thấy Tiêu Kỳ bị đánh cho tơi tả lập tức gào lên:
-Tiêu thiếu gia bị người ta đánh rồi, đưa tất cả đi thẩm vấn?
-Thẩm vấn ai? Mẹ mày chứ! –
Một giọng nói vang lên, vừa nhìn vừa chạy bộ đến trước mặt Mai Trường Phong rồi chào theo nghi thức quân đội nói:
-Cảnh vệ bảo vệ quân khu tỉnh Lý Tam có mặt, xin chỉ thị của Thủ trưởng.
-Dẫn mấy thằng lưu manh khốn kiếp này đi ngay!
Mai Trường Phong vung tay lên chỉ, lập tức bảy tám anh lính như sói nhào tới, bẻ quặt tay Tiêu Kỳ như quẩy xoắn khiến thằng nhãi này không ngừng gào tên của cảnh sát trưởng Ngô Thuận.
Tuy nhiên vừa nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Lý Tam, đội phó đội trị an trung đoàn tỉnh Ngô Thuận cơ bản là không dám manh động, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo đám người của Tiêu Kỳ bị áp giải đi.
-Haizz, thật là mấy hứng, t về thôi vậy.
Diệp Phàm thở dài.
-Còn phương thuốc bí truyền kia thì sao?
Ninh Hòa Hòa dù thế nào cũng không chịu buông tha, truy hỏi Diệp Phàm.
-Muốn xem thì đến nhà của tôi mà xem.
Diệp Phàm nói.
-Được được, Thiên Kiệt mau đi cùng tôi đến nhà sư phụ một phen.
Ninh Hòa Hòa cười, reo lên.
-Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại hứng thú như vậy?
Mai Thiên Kiệt gãi gãi đầu hỏi.
-Chuyện đàn bà hỏi làm gì? Rõ vớ vẩn!
Ninh Hòa Hòa tức giận lườm Mai Thiên Kiệt một cái.
-Thưa Tiêu, Giám đốc Sở Tiêu, xảy ra chuyện rồi ạ.
Đội phó Ngô hấp tấp lẻn ra bên ngoài gọi điện thoại.
-Có chuyện gì mà phải kích động như vậy? Tôi đã dặn từ trước rồi, đội phó Ngô, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh mới được. Cứ như thế này, sau này muốn ngồi lên chức đội trưởng thì không được đâu?
Tiêu Duệ Phong nói với giọng đanh thép.
- Là Tiêu Kỳ gặp sự cố rồi. Cậu ấy bị quân đội bắt đi rồi.
Đội phó Ngô cũng không để ý được nhiều chuyện như vậy, cứng lưỡi lại nói ra chuyện này.
-Xảy ra chuyện gì? Nói mau! –
Tiêu Duệ Phong truy hỏi.
Đội phó Ngô thầm khinh bỉ Giám đốc Sở Tiêu một hồi, thầm nhủ kêu ông đây phải bình tĩnh, chính mình gặp phải chuyện này còn sốt ruột, hốt hoảng hơn cả ông.
-Vừa nãy cậu bạn Dư Bạch của Tiêu kỳ gọi điện thoại tới, là … là…
Ngô Thuận không dám nói ra.
-Là cái gì? Lúc này rồi còn úp mở cái gì? Khốn kiếp!
Cũng không biết Duệ Phong chửi ai.
-Là Tiêu Kỳ khi đã uống say rồi, nhìn thấy một cô gái đi ngang qua liền mời cô gái vào phòng đặt riêng uống rượu. Không ngờ cô gái kia không chịu, Tiêu Kỳ tức giận đã vồ lên xé quần áo của cô gái đó, hình như là rách cả tay áo.
Nào ngờ cô gái kia rất ghê gớm, kết quả là Tiêu Kỳ bị cô ta đá trúng bụng, vừa ôm bụng vừa kêu đau. Không lâu sau từ phòng bên cạnh có mấy thanh niên lao ra thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh tới tấp. Sau đó mấy người bạn của Tiêu Kỳ ra giúp nhưng cũng bị người thanh niên hung hăng đá ngã xuống đất.
Dư Bạch vội vàng trốn ra một góc gọi điện thoại, vì thế tôi vội vàng lao đến thì thấy toàn bộ đám người của Tiêu Kỳ đều bị bắt đi. Đồng thời tôi còn phát hiện Bí thư Diệp Phàm của khu Hồng Liên đang đỡ cô gái kia. Tôi đang định dẫn người đi thì đúng lúc nào một toán binh lính vọt đến do một trung tá dẫn đầu, nghe giọng hình như là cảnh vệ bảo vệ quân khu tỉnh tên Lý Tam.
Mà Lý Tam đang chào theo nghi thức quân đội với một người, lại còn gọi là Thủ trưởng, thực chất là Thủ trưởng đơn vị gì thì tôi cũng không rõ lắm.
Lý Tam rất hung hăng, chúng tôi không chống đỡ được. Tôi bảo Lưu Minh tiến lên ngăn cản. Tên lính này y như thổ phỉ, Lưu Minh bị ăn một cái báng súng, trán bị chảy máu. Bọn họ cầm súng trường trong tay, kết quả là người đã bị bọn họ bắt đi. Giám đốc Sở Tiêu, ngài mau nghĩ cách đi!
-Đồ vô dụng, bọn nó có súng chẳng lẽ mình lại không có súng. Súng trường còn nhanh hơn súng lục được hay sao?
Tiêu Duệ Phong tức giận trong lòng, mắng ra miệng.
-Tôi, tôi…
Ngô Thuận nghẹn cứng hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.
-Lập tức điều tra ra thận phận đối phương cho ông, xem là vị nào.
Tiêu Duệ Phong nói sẵng.
Sau khi cúp máy, gã ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy việc này không ổn. Người bị bắt vào quân khu tỉnh, nếu chậm trễ cứu ra ngoài thì không biết người sẽ bị đám lính thổ phí này đánh đập thành bộ dạng thế nào nữa. Lỡ như thằng con bị đánh đến mức sống dở chết dở thì dù có đền tiền cũng vô ích rồi.
Tiêu Duệ Phong ngồi trên ghế xoay vài vòng, lẩm bẩm nói:
-Làm sao thằng nhãi Diệp Phàm này lại ở đó. Thằng nhãi này đúng là âm hồn không thể tiêu tan. Chẳng lẽ Tiêu Duệ Phong ta và hắn không đội trời chung? Mẹ kiếp! Tà môn à?
Ngẫm nghĩ một chút, đồng chí lão Tiêu liền gọi điện thoại vì hắn vừa nghĩ đến Thượng tá Khương Lâm, chủ nhiệm ban Chính trị quân khu tỉnh quan hệ với mình cũng khá tốt, thử nhờ gã hỏi thăm giúp chút tin tức của vụ này xem thế nào. Khương Lâm vừa nghe là chỗ cảnh vệ Lý Tam bảo vệ quân khu tỉnh bắt người.
Và còn gọi người này là Thủ trưởng. Người này khẳng định là chức vụ còn lớn hơn Lý Tam hàng trăm lần, hơn nữa có thể là một lãnh đạo cấp cao.
Bản thân mình chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm nhỏ nhoi, nếu mù quáng đâm đầu vào rước họa vào người thì sẽ bất lợi cho mình. Cho nên dù có chút đau đầu, vì không muốn mất thể diện nên hắn cũng hứa hẹn với Tiêu Duệ Phong là sẽ đi tìm hiểu tình hình.
Diệp Phàm cũng vô tư dẫn Mai Thiên Kiệt và Ninh Hòa Hòa về tới nhà. Ninh Hòa Hòa ngồi vào ghế một chút rồi lập tức vào phòng của Diệp Phàm nghiên cứu bức tranh khắc chữ trên cái giường gỗ cổ từng là của một vị quý phi thời xưa.
Tất nhiên, bức tranh khắc chữ Mãn của cung nhà Thanh là có thật nhưng có phải là phương thuốc bí truyền Thanh Cung hay không thì Diệp Phàm cũng không dám đảm bảo. Thằng nhãi này chỉ nói phét, trên bức tranh khắc chữ kia viết gì hắn cũng không biết. Theo lý mà nói thì khắc chữ cổ ở trên khung giường hẳn phải là cái gì đó hay ho rồi, cũng có thể chỉ là chuyện vớ vẩn liên quan đến Hoàng đế cung nhà Thanh vui vẻ với đàn bà mà thôi. Đối với cái này thì về cơ bản là Diệp lão đại không có hứng thú.
-Diệp Phàm, chữ viết có ý nghĩa gì vậy? –
Ninh Hòa Hòa và Mai Thiên Kiệt nghiên cứu hồi lâu vẫn chưa có kết quả gì, tức giận chạy đến chỗ Diệp Phàm hỏi.
Diệp lão đại giây phút này đang ngồi trên tràng kỷ thưởng thức hương thơm của trà Long Tỉnh Tây Hồ, liếc xéo Ninh Hòa Hòa một cái, cười nói:
- Trước kia từng nghe người ta giải thích qua. Nhưng bài văn bằng chữ Mãn này quá khó nhớ nên nhất thời không nhớ ra. Hay như thế này đi, mời một chuyên gia hiểu tiếng Mãn đến dịch chép ra giấy rồi mang về nghiên cứu không phải là được rồi sao? Hòa Hòa, tiền phí của phương thuốc bí truyền tôi sẽ không lấy nữa, coi như là ưu ái rồi!
-Khoe khoang gì chứ, đây mà là phương thuốc bí truyền à. Nhưng tại sao lại ghi trên đầu là phương thuốc bí truyền Bảo Dưỡng Thanh Cung?
Ninh Hòa Hòa bĩu môi, lườm Diệp lão đại một cái hỏi. Cô gái này cũng không ngốc, cảm thấy phải chăng đã bị Diệp Phàm lừa.
- Lúc đó tôi nghe người ta từng nói hình như là phương thuốc bí truyền Thanh Cung mà. Cái này, lâu quá rồi nên nhớ không rõ nữa.
Diệp lão đại vội vàng lấp liếm, tránh để bị lộ, nếu không sẽ bị Ninh Hòa Hòa hành hạ đến gần chết mất.
-Hừ! Đợi đấy, tôi sẽ gọi anh họ tôi đến.
Ninh Hòa Hòa lập tức gọi điện thoại nói:
- Anh họ à, lập tức gọi một chuyện gia hiểu tiếng Mãn đến nhà Diệp Phàm được không?
-Là Hòa Hòa à, đến Thủy Châu khi nào thế?
Phí Hướng Phi, con trai của Phí Mãn Thiên hơi ngạc nhiên hỏi.
- Mới đến, đừng hỏi nhiều thế, bảo gọi người đến cơ mà?
Ninh Hòa Hòa mất kiên nhẫn.
-Cần chuyên gia hiểu tiếng Mãn làm gì? Không phải là mới phát hiện ra bảo bối gì của dân tộc Mãn đấy chứ?
Phí Hướng Phi cười một tiếng nói.
-Nghe nói là phương thuốc bí truyền Thanh Cung, nhanh lên đi.
Ninh Hòa Hòa đọc địa chỉ một lượt.
-- Thôi được rồi, anh mời chuyên gia đến. Cũng thật là, anh bận bù đầu lại còn làm phiền.
Phí Hướng Phi bất đắc dĩ buông điện thoại xuống. Đối với cô em họ này, hắn không dám true chọc thái quá, làm quá lên sẽ bất lợi. Kiểu người như Ninh Hòa Hòa và Phí Thảo Thảo đều thuộc hàng cô chiêu cậu ấm của thủ đô, nhưng dẫu sao cũng rất hiểu chuyện, từ trước đến nay đều khiêm tốn, không gây chuyện.
Tiêu Duệ Phong đang định đích thân dẫn người đến quân khu tỉnh cứu người thì điện thoại reo, giọng nói của thượng tá Khương Lâm vang lên:
- Lão Tiêu à, chuyện này có chút khó khăn rồi.
-Thế nào hả? Vị Thủ trưởng kia là … ?
Tiêu Duệ Phong kinh hãi trong lòng, khẩn trương hỏi.
-Là Phó Tư lệnh Mai Trường Phong của đại quân khu Lĩnh Nam, người của Mai gia ở thủ đô. Sự thể là con dâu của ông ta ở hành lang trong Phi Vân Các bị Tiêu Kỳ …
Khương Lâm nói đến đây không nói tiếp được nữa.
-Cái thằng khốn nạn này, trở về xem tôi có đánh gãy chân nó ra không. Cả ngày chỉ biết uống rượu, vừa uống đã say ngất ngây ra rồi. Lão Khương, anh xem có cách nào cứu vãn được không?
Tiêu Duệ Phong câu trước vừa mắng chửi con trai của mình, câu sau đã nhờ vả giúp đỡ.
-Việc này, nói thật, anh thấy tôi đủ sức sao? Haizz, …
Khương Lâm có chút buồn bực, vội vàng từ chối. Bảo mình đi xin cho kẻ xấu xa dám ức hiếp con dâu của Tư lệnh, trừ phi là không muốn ở trong quân ngũ nữa rồi. Biết đâu vì sai lầm này mà bị nhốt vào tù cũng là điều có thể.
Không lâu sau, từ phòng riêng bên cạnh có ba thanh niên lao tới, thân thủ không tồi tấn công về phía Ninh Hòa Hòa.
-Mẹ kiếp, dám bắt nạt Hòa Hòa nhà chúng ta. Chán sống rồi đây!
Phía sau vang lên tiếng hét của Mai Thiên Kiệt, một trận đấm đá bôm bốp vang lên, như có kèm theo tiếng của người bị đá va vào tường. Diệp Phàm cũng vội vàng xông vào, đỡ lấy Ninh Hòa Hòa, vẻ mặt thân thiết hỏi:
-Hòa Hòa, không sao chứ! Thật không ra làm sao cả, để tôi gọi công an đến tóm cổ cả lũ chúng nó đi.
-Chị đây không sao, mau nói ra bí mật phương thuốc gia truyền Thanh Cung.
Ninh Hòa Hòa nháy mắt một cái, bất ngờ hỏi phương thuốc bí truyền Thanh Cung.
Diệp lão đại đang thương cảm cho Mai Thiên Kiệt. Phải lòng đàn bà mà, thực ra bộ dạng của Ninh Hòa Hòa khá đáng thương, quần áo vừa rồi đều bị Tiêu Kỳ dùng sức túm xé mấy lần, tay áo cũng bị rách mất một miếng.
Không lâu sau Mai Trường Phong và Mai Phán Nhi đều đã đến, mà giám đốc của Phi Vân Các cũng tới rồi. Mai Trường Phong vừa nhìn thấy bộ dạng của Ninh hòa Hòa, mặt lập tức tối sầm lại, lấy điện thoại ra gọi, hừ nói:
-Trung Minh, có người gây rối ở Phi Vân Các. Con dâu tôi Ninh Hòa Hòa gặp phải lưu manh ở hành lang.
-Bắt chúng lại, đợi tý nữa giao cho Tư lệnh Hồ.
Mai Trường Phong sau khi buông điện thoại xuống đi xuyên qua hành lang hừ một tiếng.
Hai người lính mặc thường phục lập tức đánh tiếp, xuống tay không khoan nhượng, một cước đá thẳng vào giữa ngực khiến thằng nhóc bị đá chỉ còn nước khóc gọi mẹ.
Còn người lính kia thì tát bôm bốp mấy cái khiến mặt mũi của đám Tiêu Kỳ lập tức sưng phù lên. Những người này vốn đã bị Mai Thiên Kiệt đánh cho một trận nhừ tử, mất hết sức phản kháng, giờ lại bị hai anh lính này chỉnh cho một trận càng thảm thương hơn. Là cảnh vệ do đích thân Mai Trường Phong tuyển chọn, thân thủ tuyệt đối có thực lực bậc nhị đẳng.
Giám đốc của Phi Vân Các vừa nghe thấy giọng điệu của Mai Thường Phong, còn có Tư lệnh Hồ gì đó, vừa nhìn ra lại phát hiện ra Diệp Phàm, vội rút điện thoại ra báo cáo, vâng dạ liên hồi.
Chỉ vẻn vẹn trong vài phút ngắn ngủi, một nhóm cảnh sát đã có mặt, sau khi nhìn thấy Tiêu Kỳ bị đánh cho tơi tả lập tức gào lên:
-Tiêu thiếu gia bị người ta đánh rồi, đưa tất cả đi thẩm vấn?
-Thẩm vấn ai? Mẹ mày chứ! –
Một giọng nói vang lên, vừa nhìn vừa chạy bộ đến trước mặt Mai Trường Phong rồi chào theo nghi thức quân đội nói:
-Cảnh vệ bảo vệ quân khu tỉnh Lý Tam có mặt, xin chỉ thị của Thủ trưởng.
-Dẫn mấy thằng lưu manh khốn kiếp này đi ngay!
Mai Trường Phong vung tay lên chỉ, lập tức bảy tám anh lính như sói nhào tới, bẻ quặt tay Tiêu Kỳ như quẩy xoắn khiến thằng nhãi này không ngừng gào tên của cảnh sát trưởng Ngô Thuận.
Tuy nhiên vừa nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Lý Tam, đội phó đội trị an trung đoàn tỉnh Ngô Thuận cơ bản là không dám manh động, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo đám người của Tiêu Kỳ bị áp giải đi.
-Haizz, thật là mấy hứng, t về thôi vậy.
Diệp Phàm thở dài.
-Còn phương thuốc bí truyền kia thì sao?
Ninh Hòa Hòa dù thế nào cũng không chịu buông tha, truy hỏi Diệp Phàm.
-Muốn xem thì đến nhà của tôi mà xem.
Diệp Phàm nói.
-Được được, Thiên Kiệt mau đi cùng tôi đến nhà sư phụ một phen.
Ninh Hòa Hòa cười, reo lên.
-Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại hứng thú như vậy?
Mai Thiên Kiệt gãi gãi đầu hỏi.
-Chuyện đàn bà hỏi làm gì? Rõ vớ vẩn!
Ninh Hòa Hòa tức giận lườm Mai Thiên Kiệt một cái.
-Thưa Tiêu, Giám đốc Sở Tiêu, xảy ra chuyện rồi ạ.
Đội phó Ngô hấp tấp lẻn ra bên ngoài gọi điện thoại.
-Có chuyện gì mà phải kích động như vậy? Tôi đã dặn từ trước rồi, đội phó Ngô, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh mới được. Cứ như thế này, sau này muốn ngồi lên chức đội trưởng thì không được đâu?
Tiêu Duệ Phong nói với giọng đanh thép.
- Là Tiêu Kỳ gặp sự cố rồi. Cậu ấy bị quân đội bắt đi rồi.
Đội phó Ngô cũng không để ý được nhiều chuyện như vậy, cứng lưỡi lại nói ra chuyện này.
-Xảy ra chuyện gì? Nói mau! –
Tiêu Duệ Phong truy hỏi.
Đội phó Ngô thầm khinh bỉ Giám đốc Sở Tiêu một hồi, thầm nhủ kêu ông đây phải bình tĩnh, chính mình gặp phải chuyện này còn sốt ruột, hốt hoảng hơn cả ông.
-Vừa nãy cậu bạn Dư Bạch của Tiêu kỳ gọi điện thoại tới, là … là…
Ngô Thuận không dám nói ra.
-Là cái gì? Lúc này rồi còn úp mở cái gì? Khốn kiếp!
Cũng không biết Duệ Phong chửi ai.
-Là Tiêu Kỳ khi đã uống say rồi, nhìn thấy một cô gái đi ngang qua liền mời cô gái vào phòng đặt riêng uống rượu. Không ngờ cô gái kia không chịu, Tiêu Kỳ tức giận đã vồ lên xé quần áo của cô gái đó, hình như là rách cả tay áo.
Nào ngờ cô gái kia rất ghê gớm, kết quả là Tiêu Kỳ bị cô ta đá trúng bụng, vừa ôm bụng vừa kêu đau. Không lâu sau từ phòng bên cạnh có mấy thanh niên lao ra thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh tới tấp. Sau đó mấy người bạn của Tiêu Kỳ ra giúp nhưng cũng bị người thanh niên hung hăng đá ngã xuống đất.
Dư Bạch vội vàng trốn ra một góc gọi điện thoại, vì thế tôi vội vàng lao đến thì thấy toàn bộ đám người của Tiêu Kỳ đều bị bắt đi. Đồng thời tôi còn phát hiện Bí thư Diệp Phàm của khu Hồng Liên đang đỡ cô gái kia. Tôi đang định dẫn người đi thì đúng lúc nào một toán binh lính vọt đến do một trung tá dẫn đầu, nghe giọng hình như là cảnh vệ bảo vệ quân khu tỉnh tên Lý Tam.
Mà Lý Tam đang chào theo nghi thức quân đội với một người, lại còn gọi là Thủ trưởng, thực chất là Thủ trưởng đơn vị gì thì tôi cũng không rõ lắm.
Lý Tam rất hung hăng, chúng tôi không chống đỡ được. Tôi bảo Lưu Minh tiến lên ngăn cản. Tên lính này y như thổ phỉ, Lưu Minh bị ăn một cái báng súng, trán bị chảy máu. Bọn họ cầm súng trường trong tay, kết quả là người đã bị bọn họ bắt đi. Giám đốc Sở Tiêu, ngài mau nghĩ cách đi!
-Đồ vô dụng, bọn nó có súng chẳng lẽ mình lại không có súng. Súng trường còn nhanh hơn súng lục được hay sao?
Tiêu Duệ Phong tức giận trong lòng, mắng ra miệng.
-Tôi, tôi…
Ngô Thuận nghẹn cứng hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.
-Lập tức điều tra ra thận phận đối phương cho ông, xem là vị nào.
Tiêu Duệ Phong nói sẵng.
Sau khi cúp máy, gã ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy việc này không ổn. Người bị bắt vào quân khu tỉnh, nếu chậm trễ cứu ra ngoài thì không biết người sẽ bị đám lính thổ phí này đánh đập thành bộ dạng thế nào nữa. Lỡ như thằng con bị đánh đến mức sống dở chết dở thì dù có đền tiền cũng vô ích rồi.
Tiêu Duệ Phong ngồi trên ghế xoay vài vòng, lẩm bẩm nói:
-Làm sao thằng nhãi Diệp Phàm này lại ở đó. Thằng nhãi này đúng là âm hồn không thể tiêu tan. Chẳng lẽ Tiêu Duệ Phong ta và hắn không đội trời chung? Mẹ kiếp! Tà môn à?
Ngẫm nghĩ một chút, đồng chí lão Tiêu liền gọi điện thoại vì hắn vừa nghĩ đến Thượng tá Khương Lâm, chủ nhiệm ban Chính trị quân khu tỉnh quan hệ với mình cũng khá tốt, thử nhờ gã hỏi thăm giúp chút tin tức của vụ này xem thế nào. Khương Lâm vừa nghe là chỗ cảnh vệ Lý Tam bảo vệ quân khu tỉnh bắt người.
Và còn gọi người này là Thủ trưởng. Người này khẳng định là chức vụ còn lớn hơn Lý Tam hàng trăm lần, hơn nữa có thể là một lãnh đạo cấp cao.
Bản thân mình chẳng qua chỉ là một chủ nhiệm nhỏ nhoi, nếu mù quáng đâm đầu vào rước họa vào người thì sẽ bất lợi cho mình. Cho nên dù có chút đau đầu, vì không muốn mất thể diện nên hắn cũng hứa hẹn với Tiêu Duệ Phong là sẽ đi tìm hiểu tình hình.
Diệp Phàm cũng vô tư dẫn Mai Thiên Kiệt và Ninh Hòa Hòa về tới nhà. Ninh Hòa Hòa ngồi vào ghế một chút rồi lập tức vào phòng của Diệp Phàm nghiên cứu bức tranh khắc chữ trên cái giường gỗ cổ từng là của một vị quý phi thời xưa.
Tất nhiên, bức tranh khắc chữ Mãn của cung nhà Thanh là có thật nhưng có phải là phương thuốc bí truyền Thanh Cung hay không thì Diệp Phàm cũng không dám đảm bảo. Thằng nhãi này chỉ nói phét, trên bức tranh khắc chữ kia viết gì hắn cũng không biết. Theo lý mà nói thì khắc chữ cổ ở trên khung giường hẳn phải là cái gì đó hay ho rồi, cũng có thể chỉ là chuyện vớ vẩn liên quan đến Hoàng đế cung nhà Thanh vui vẻ với đàn bà mà thôi. Đối với cái này thì về cơ bản là Diệp lão đại không có hứng thú.
-Diệp Phàm, chữ viết có ý nghĩa gì vậy? –
Ninh Hòa Hòa và Mai Thiên Kiệt nghiên cứu hồi lâu vẫn chưa có kết quả gì, tức giận chạy đến chỗ Diệp Phàm hỏi.
Diệp lão đại giây phút này đang ngồi trên tràng kỷ thưởng thức hương thơm của trà Long Tỉnh Tây Hồ, liếc xéo Ninh Hòa Hòa một cái, cười nói:
- Trước kia từng nghe người ta giải thích qua. Nhưng bài văn bằng chữ Mãn này quá khó nhớ nên nhất thời không nhớ ra. Hay như thế này đi, mời một chuyên gia hiểu tiếng Mãn đến dịch chép ra giấy rồi mang về nghiên cứu không phải là được rồi sao? Hòa Hòa, tiền phí của phương thuốc bí truyền tôi sẽ không lấy nữa, coi như là ưu ái rồi!
-Khoe khoang gì chứ, đây mà là phương thuốc bí truyền à. Nhưng tại sao lại ghi trên đầu là phương thuốc bí truyền Bảo Dưỡng Thanh Cung?
Ninh Hòa Hòa bĩu môi, lườm Diệp lão đại một cái hỏi. Cô gái này cũng không ngốc, cảm thấy phải chăng đã bị Diệp Phàm lừa.
- Lúc đó tôi nghe người ta từng nói hình như là phương thuốc bí truyền Thanh Cung mà. Cái này, lâu quá rồi nên nhớ không rõ nữa.
Diệp lão đại vội vàng lấp liếm, tránh để bị lộ, nếu không sẽ bị Ninh Hòa Hòa hành hạ đến gần chết mất.
-Hừ! Đợi đấy, tôi sẽ gọi anh họ tôi đến.
Ninh Hòa Hòa lập tức gọi điện thoại nói:
- Anh họ à, lập tức gọi một chuyện gia hiểu tiếng Mãn đến nhà Diệp Phàm được không?
-Là Hòa Hòa à, đến Thủy Châu khi nào thế?
Phí Hướng Phi, con trai của Phí Mãn Thiên hơi ngạc nhiên hỏi.
- Mới đến, đừng hỏi nhiều thế, bảo gọi người đến cơ mà?
Ninh Hòa Hòa mất kiên nhẫn.
-Cần chuyên gia hiểu tiếng Mãn làm gì? Không phải là mới phát hiện ra bảo bối gì của dân tộc Mãn đấy chứ?
Phí Hướng Phi cười một tiếng nói.
-Nghe nói là phương thuốc bí truyền Thanh Cung, nhanh lên đi.
Ninh Hòa Hòa đọc địa chỉ một lượt.
-- Thôi được rồi, anh mời chuyên gia đến. Cũng thật là, anh bận bù đầu lại còn làm phiền.
Phí Hướng Phi bất đắc dĩ buông điện thoại xuống. Đối với cô em họ này, hắn không dám true chọc thái quá, làm quá lên sẽ bất lợi. Kiểu người như Ninh Hòa Hòa và Phí Thảo Thảo đều thuộc hàng cô chiêu cậu ấm của thủ đô, nhưng dẫu sao cũng rất hiểu chuyện, từ trước đến nay đều khiêm tốn, không gây chuyện.
Tiêu Duệ Phong đang định đích thân dẫn người đến quân khu tỉnh cứu người thì điện thoại reo, giọng nói của thượng tá Khương Lâm vang lên:
- Lão Tiêu à, chuyện này có chút khó khăn rồi.
-Thế nào hả? Vị Thủ trưởng kia là … ?
Tiêu Duệ Phong kinh hãi trong lòng, khẩn trương hỏi.
-Là Phó Tư lệnh Mai Trường Phong của đại quân khu Lĩnh Nam, người của Mai gia ở thủ đô. Sự thể là con dâu của ông ta ở hành lang trong Phi Vân Các bị Tiêu Kỳ …
Khương Lâm nói đến đây không nói tiếp được nữa.
-Cái thằng khốn nạn này, trở về xem tôi có đánh gãy chân nó ra không. Cả ngày chỉ biết uống rượu, vừa uống đã say ngất ngây ra rồi. Lão Khương, anh xem có cách nào cứu vãn được không?
Tiêu Duệ Phong câu trước vừa mắng chửi con trai của mình, câu sau đã nhờ vả giúp đỡ.
-Việc này, nói thật, anh thấy tôi đủ sức sao? Haizz, …
Khương Lâm có chút buồn bực, vội vàng từ chối. Bảo mình đi xin cho kẻ xấu xa dám ức hiếp con dâu của Tư lệnh, trừ phi là không muốn ở trong quân ngũ nữa rồi. Biết đâu vì sai lầm này mà bị nhốt vào tù cũng là điều có thể.
/3320
|