-Hóa ra là thế.
Diệp Phàm gật đầu, hắn suy nghĩ một lúc, rồi lại tìm trong tập danh thiếp trong túi, quả đúng là tìm được một thẻ hội viên màu vàng, phát hiện trên đó có viết là Vọng sừng công quán.
Lúc đó hắn mới nhớ ra là khi đó tới thủ đô, đêm hôm đó Phí Nhất Độ có nói là đang ở Vọng sừng công quán mời khách, Diệp Phàm nói là ở cùng mấy người bạn. Phí Nhất Độ lo Diệp Phàm đến sớm nhưng không vào được nên dứt khoát đưa chiếc thẻ hội viên đó. Sau đó gắp tới giờ lại có việc nên phải đổi nơi khác, chiếc thẻ đó cũng vứt vào trong túi da mà không hề dùng tới.
-Có phải cái này không, em cũng không rõ cho lắm, khi đó đi Bắc Kinh một người bạn mời, nên tiện tay đưa em cái này. Có điều là, vọng sừng công quán tôi chưa vào lần nào.
Diệp Phàm đưa thẻ hội viên vàng cho Lý Xương Hải.
Lý Xương Hải lúc đầu vẻ mặt thản nhiên, cho rằng là không thể nào có chuyện trùng hợp tới vậy. Hơn nữa, Diệp Phàm không thể thoải mái rút ra một cái thẻ nhưng bản thân lại không hề biết việc này. Nhưng, sau khi Lý Xương Hải xem xét tỉ mỉ thì ngay lập tức khóe miệng giật vài cái, đưa trả lại cho Diệp Phàm, nói:
-Chính là cái này, Bí thư Diệp giữ cho kỹ, và đừng làm mất nhé.
-Tặng cho anh đấy, dù sao thì cũng là đồ của người khác tiện tay tặng cho. Tôi rất ít khi tới thủ đô. Cầm cái này cũng chả có tác dụng gì.
Diệp Phàm vẫy tay không nhận.
-Cảm ơn.
Lý Xương Hải trong lòng cảm thấy hơi ghen tức, cái thứ bản thân mình ao ước mấy năm liền mà người ta tại tặng nó dễ dàng như tặng tờ giấy vậy. Có điều là, Lý Xương Hải lại không dám lấy cái thẻ vàng này. Bởi vì thẻ hội viên cũng chia thành các đẳng cấp khác nhau, quan chức to cấp bộ, phó tỉnh thường là thẻ hội viên màu bạc. Nhưng thẻ màu vàng lại phải là chức quan cao hơn một bậc thì mới có thể có nó. Cũng có nghĩa là người tặng Diệp Phàm cái thẻ hội viên màu vàng này thì ít nhất cũng phải làm quan to cấp tỉnh, bộ.
Chức quan to như vậy cả nước có được mấy người cơ chứ?
-Tôi không thể nhận cái thẻ này được, haha.
Lý Xương Hải có chút tiếc nuối khi trả lại cho Diệp Phàm. Mặc dù tiếc, nhưng Lý Xương Hải vẫn trả lại cho Diệp Phàm.
- Không sao đâu, lần sau tới thủ đô em sẽ xin cậu ta thêm cái nữa là được mà.
Diệp Phàm không nhận thẻ hội viên vàng, rồi nói.
-Lão đệ à, ông anh nói thật với cậu vậy. Cái thẻ vàng này không dễ cầm đâu, ít nhất phải là quan to cấp tỉnh, bộ thì mới được cầm. Người bạn đó của cậu cũng không thể có được vài cái chứ? Cái thẻ này cậu cứ giữ đi, đừng làm mất, tiếc lắm đấy. Vả lại, cái thẻ này khi chuyển sang cho ai đều có dữ liệu cả.
Lý Xương Hải nén nhịn sự mê hoặc lại, để nói ra sự thực.
-Có sao đâu, bạn em tặng em, em lại tặng bạn mình, thế thì làm sao cơ chứ? Cứ nhận lấy đi!
Diệp Phàm vẻ mặt chân thành, Lý Xương Hải lần này vẫn nhất quyết từ chối, rồi nhìn Diệp Phàm nói:
-Lão đệ à, thế này, nếu lần sau mà gặp người bạn đó của cậu, thì có thể làm được cái thể màu bạc cho tôi là được rồi. Cái thẻ vàng này thì thôi vậy, cậu cứ giữ mà dùng.
Khi bước ra ngoài, Diệp Phàm nhẹ hết cả người. Ít nhất cũng đã có 5 phiếu tín nhiệm, Phí Mãn Thiên có lẽ sẽ nghiêng về phía hắn.
Diệp Phàm cáo từ ra về.
Lúc này, cô nàng Lý Ngọc vẻ mặt sung sướng như đang được hạnh phúc trùm lấy. Bởi vì sau khi quay trở lại văn phòng làm việc, mặc dù là đã cố tình che che cái hộp đó đi nhưng rốt cuộc thì vẫn bị đồng nghiệp phát hiện ra.
-Mang ra đây xem nào, đừng giấu nữa, có phải là bạn trai tặng cho không? Vẫn còn giấu mình cơ à, hôm qua lúc PK bảo cậu mang bạn trai tới, mà không ngờ lại chơi trốn tìm với tụi này, lại còn nói là không tìm thấy nữa chứ. Nói thế ai tin đây, đường đường là Lý đại tiểu thư của văn phòng chúng ta lại không có bạn trai, trừ phi là đàn ông trong thiên hạ này chết hết rồi.
Bạn của Lý Ngọc - Trương Thu Lệ đưa tay ra trước mặt Lý Ngọc.
-Ôi, chúng tôi đây còn muốn theo đuổi tiểu thư Lý Ngọc ấy chứ, tiếc là người ta không thích, thật buồn quá!
Đồng nghiệp cùng phòng Ngô Giang Bình tỏ vẻ đau khổ than thở, bộ dáng của anh ta vô cùng buồn cười.
-Người ta ngắm trúng anh ư, cái bộ dạng như gấu trúc này á?
Trương Thu Lệ chẳng hề nể mặt đồng chí Ngô Giang Bình gì cả, trông cứ như kiểu con cóc muốn ăn thịt thiên nga vậy, trêu anh ta tới nỗi mà ai cũng phải cười ngặt nghẽo.
Mặc dù Lý Ngọc là Phó phòng, nhưng ở phòng này ngoại trừ Trưởng phòng ra thì tất cả các thành viên khác đều là Phó. Tới nhân viên cũng không có, tất cả đều có chức vụ cả. Nhưng Lý Ngọc vì giành được chiếc cúp bạc về cho Đảng ủy công an trong cuộc biểu diễn trà đạo nên được thăng thêm một cấp nữa.
Lý Ngọc, bị mọi người cười cho tới nỗi đỏ cả mặt lên, muốn cãi lại nhưng không dám nhắc tới việc Diệp Phàm tặng cô ấy bộ sản phẩm dưỡng da. Nếu lãnh đạo mà nghe được thì xong. Vì thế mà, mới không nói thật.
-Lý Ngọc, cậu có bạn trai rồi, mà sao chẳng nói gì cả, hại cho anh trai mình cả Trương La nữa cứ nói là phải giới thiệu cậu cho họ?
Lúc này chị dâu tương lai Trần Nguyệt ở phòng khác vừa đi ngang qua, nên bước vào.
-Chị dâu đừng nghe bọn họ nói bừa, em làm gì có đâu?
Lý Ngọc vội vàng chối, lần hiểu lầm này có vẻ lớn. Nếu mà những lời này truyền tới tai Bí thư Diệp, vừa nghĩ tới việc này, mặt Lý Ngọc càng đỏ ửng lên.
-Có thì có thôi! Tặng nhẫn rồi mà vẫn nói là không có, hahaha!
Cô bạn thân Trương Thu Lệ vẫn không hề muốn bỏ qua cho Lý Ngọc, cô ấy cứ nói đùa một cách dã man. Những người khác thì đương nhiên cũng mang vẻ mặt mờ ám.
-Thật sự là không có, Thu Lệ, cậu đừng nói bừa, chuyện này mà truyền tới tai anh ấy thật thì không xong rồi?
Lý Ngọc vội vàng thốt lên lời.
-Ôi dào, cái này, anh ta là ai hả ?
Trương Thu Lệ cười rõ lâu rồi nói, cái đó, chữ anh ta nói rõ nhấn mạnh, tự nhiên có ý cường điệu nó lên.
-Còn phải nói, chắc chắn là cái anh đó của Lý Ngọc rồi, tình ca ca đấy!
Khi đó, một nữ đồng nghiệp khác cùng phòng – Thôi Hạnh Cúc cười nói.
-Để mình xem xem là quà gì nào, có phải là nhẫn kim cương không!
Trương Thu Lệ nhân lúc Lý Ngọc xấu hổ không chú ý liền giành lấy chiếc hộp trong tay cô ấy. Ngay lập tức, mọi người bâu quanh lại.
- Đừng mở ra.
Lý Ngọc nóng nảy, nhưng, món quà bí ẩn đã đó thu hút ánh mắt của tất cả mọi người
-Có vẻ như là hàng hiệu nước ngoài, ôi, là EL-LADY.
Trương Thu Lệ hô lên.
-EL-LADY, nghe nói sản phẩm dưỡng da của hãng này còn phân các cấp sao đấy, cao nhất là năm sao, chính là loại mà hộp bọc ngoài đính 5 viên kim cương đấy. Hộp xịn cũng phải 5,6 nghìn. Loại một sao cũng phải hơn nghìn một hộp. Năm ngoái, họ hàng của mình ở Pháp cũng tặng cho một hộp. Lệ Thu, xem xem đấy là mấy sao.
Thôi Hạnh Cúc biết nhìn phết đấy.
- 5,6 nghìn một hộp, hàng cao cấp đấy!
Những người khác hô lên, trầm trồ khen ngợi. Những người này đều là tầng lớp làm công ăn lương, một tháng cũng chỉ một nghìn. Hộp sản phẩm dưỡng da này bằng với lương tháng nửa năm của họ rồi.
- 5 sao, đúng là 5 sao, thấy chưa, hộp ngoài có 5 viên kim cương.
Ngô Bình Giang đứng bên cạnh, nhanh mắt, hô lên.
- Lý Ngọc, mau nói thật đi, bạn trai cậu chắc chắn là đại gia rồi.
Trương Thu Lệ giơ hộp sản phẩm dưỡng da lên nói.
- Đừng làm hỏng, đó là của Bí thư Diệp tặng đó.
Lý Ngọc trong lúc quýnh lên liền nói ra.
- Bí thư Diệp, biết rồi, thế là bạn trai cậu có chức quyền rồi. Nói thật đi, là Bí thư ở đâu, là Bí thư Đảng ủy xã, hay là Bí thư Đảng ủy cục, hay là Bí thư Đảng ủy huyện hả?
Trương Thu lệ càng đắc ý.
-Mình bảo nè Thu Lệ, là Bí thư huyện ủy thì sao? Người ta Lý Ngọc hẳn còn trẻ trung, sao có thể tìm một lão trung tuổi được.
Thôi Hạnh Cúc trêu ghẹo nói.
-Đúng là Bí thư huyện ủy, cũng phải 35, 36 rồi, cũng phải lớn hơn Lý Ngọc gần nửa thế hệ. Chồng già vợ trẻ, không xứng chút nào, cô gái xuất thân từ phòng chúng ta sao lại có thể mất giá như vậy?
Đồng chí Ngô Giang Bình cười gượng liên tục.
-Anh ấy là Bí thư Diệp của khu Hồng Liên, vừa nãy Bí thư Lý bảo mình qua đó pha trà mời khách quý. Bí thư Diệp khen mình pha trà ngon, nên tiện tay tặng tôi cái hộp này, mọi người đừng nói bừa, chuyện này không thể truyền tới tai Bí thư Diệp được.
Lý Ngọc cuối cùng cũng nói thật hết ra, nếu không nói ra thì sợ đám người này không biết sẽ nói lung tung thành kiểu gì nữa.
- Bí thư Diệp, chả nhẽ lại chính là Bí thư Diệp anh minh thần vũ, đại khí bất phàm đó, phong lưu phóng khoáng đó. Nghe nói anh ta rất trẻ.
Ngô Bình Giang vẻ mặt kinh ngạc nói.
-Cảm ơn lời khen của cậu, anh minh thần vũ thì không dám, tôi rất bình thường. Còn nói phong lưu thì càng không với tới nổi, chúng ta đều là cán bộ nhà nước, không được nói là phong lưu.
Lúc đó, từ phía ngoài văn phòng vọng vào một tiếng nói nhỏ.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thì phát hiện là một người trẻ tuổi. Nhưng, Lý Ngọc lại xấu hổ bước tới, mỉm cười, cúi đầu xuống nói:
-Bí thư Diệp, thật xin lỗi, chúng tôi nói lung tung rồi, anh đừng giận nhé, chúng tôi… chúng tôi thường ngày hay nói đùa quen rồi nên không biết giữ mồm giữ miệng.
-Đúng là Bí thư Diệp sao?
Trương Thu Lệ miệng há hốc ra.
Bỗng chốc, mọi người như tỉnh lại, lần lượt bước tới chào Diệp Phàm.
- Haha, cô biểu diễn trà đạo rất đẹp, lần sau tới khu Hồng Liên, nếu có cơ hội thì tôi sẽ lại thưởng thức trà nghệ của cô. Khu Hồng Liên chúng tôi đang làm về sinh thái nhân văn, trà nghệ cũng là một văn minh kế thừa của Trung Quốc chúng ta mà!
Diệp Phàm thản nhiên cười, bắt tay mọi người rồi đi.
- Lý Ngọc, cậu là người nổi tiếng rồi. Tới cả Bí thư Diệp còn mời cậu làm khách, lợi hại thế!
Trương Thu Lệ có chút ghen tị nói.
-Ghen gì, tới lúc đó sẽ đem cậu theo. Nhưng, chuyện này, chỉ là Bí thư Diệp tiện mồm nói, làm sao coi là thật được.
Lý Ngọc mỉm cười vẻ thất vọng. Mọi người trong phòng thì đều thấy câu nói này của Lý Ngọc có lý, họ đều cho rằng Diệp Phàm chỉ nói thế mà thôi.
-Nghe nói vị Bí thư Diệp này hoành tráng lắm, lúc ở tỉnh thành nổi bật lắm. Anh ta là một người mới nổi trong giới quan chức đấy.
Một đồng chí bắt đầu đưa tin lá cải một cách đầy hứng thú.
Diệp Phàm vừa ngồi vào trong xe, Mai Phán Nhi liền gọi điện thoại tới, hỏi:
- Các anh có phải sắp mời minh tinh tới tham dự lễ khởi công ở sông Hồng Liên?
-Ừ, chuyện này Trưởng ban thư ký Phạm đã nói với cô rồi chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, anh ta vừa mới nói.
Mai Phán Nhi nói, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hay các anh để cho tập đoàn truyền thông Giang Nam chúng tôi tới đưa tin về buổi tiệc tôi đi, đảm bảo chúng tôi sẽ làm tốt hơn các cậu. Bên chúng tôi người gì cũng có, còn có thể quay thành kiểu sân khấu kịch như trên TV đấy.
-Tôi nghĩ cũng nên để bên cô làm, nhưng, chúng tôi sợ là tiền của chúng tôi bị bên cô vét sạch. Một kẻ nghèo đói, thì làm được gì nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Hahaha…
Mai Phán Nhi cười phá lên, một hồi sau mới nói:
- Chuyện này cũng bình thường, nếu muốn lên đẳng cấp cao thì phải có trả giá chứ. Nếu không thì, tôi sẽ mời cho anh vài ba ca sĩ hạng ba tới, làm chả ra sao thì có ý nghĩa gì?
Diệp Phàm gật đầu, hắn suy nghĩ một lúc, rồi lại tìm trong tập danh thiếp trong túi, quả đúng là tìm được một thẻ hội viên màu vàng, phát hiện trên đó có viết là Vọng sừng công quán.
Lúc đó hắn mới nhớ ra là khi đó tới thủ đô, đêm hôm đó Phí Nhất Độ có nói là đang ở Vọng sừng công quán mời khách, Diệp Phàm nói là ở cùng mấy người bạn. Phí Nhất Độ lo Diệp Phàm đến sớm nhưng không vào được nên dứt khoát đưa chiếc thẻ hội viên đó. Sau đó gắp tới giờ lại có việc nên phải đổi nơi khác, chiếc thẻ đó cũng vứt vào trong túi da mà không hề dùng tới.
-Có phải cái này không, em cũng không rõ cho lắm, khi đó đi Bắc Kinh một người bạn mời, nên tiện tay đưa em cái này. Có điều là, vọng sừng công quán tôi chưa vào lần nào.
Diệp Phàm đưa thẻ hội viên vàng cho Lý Xương Hải.
Lý Xương Hải lúc đầu vẻ mặt thản nhiên, cho rằng là không thể nào có chuyện trùng hợp tới vậy. Hơn nữa, Diệp Phàm không thể thoải mái rút ra một cái thẻ nhưng bản thân lại không hề biết việc này. Nhưng, sau khi Lý Xương Hải xem xét tỉ mỉ thì ngay lập tức khóe miệng giật vài cái, đưa trả lại cho Diệp Phàm, nói:
-Chính là cái này, Bí thư Diệp giữ cho kỹ, và đừng làm mất nhé.
-Tặng cho anh đấy, dù sao thì cũng là đồ của người khác tiện tay tặng cho. Tôi rất ít khi tới thủ đô. Cầm cái này cũng chả có tác dụng gì.
Diệp Phàm vẫy tay không nhận.
-Cảm ơn.
Lý Xương Hải trong lòng cảm thấy hơi ghen tức, cái thứ bản thân mình ao ước mấy năm liền mà người ta tại tặng nó dễ dàng như tặng tờ giấy vậy. Có điều là, Lý Xương Hải lại không dám lấy cái thẻ vàng này. Bởi vì thẻ hội viên cũng chia thành các đẳng cấp khác nhau, quan chức to cấp bộ, phó tỉnh thường là thẻ hội viên màu bạc. Nhưng thẻ màu vàng lại phải là chức quan cao hơn một bậc thì mới có thể có nó. Cũng có nghĩa là người tặng Diệp Phàm cái thẻ hội viên màu vàng này thì ít nhất cũng phải làm quan to cấp tỉnh, bộ.
Chức quan to như vậy cả nước có được mấy người cơ chứ?
-Tôi không thể nhận cái thẻ này được, haha.
Lý Xương Hải có chút tiếc nuối khi trả lại cho Diệp Phàm. Mặc dù tiếc, nhưng Lý Xương Hải vẫn trả lại cho Diệp Phàm.
- Không sao đâu, lần sau tới thủ đô em sẽ xin cậu ta thêm cái nữa là được mà.
Diệp Phàm không nhận thẻ hội viên vàng, rồi nói.
-Lão đệ à, ông anh nói thật với cậu vậy. Cái thẻ vàng này không dễ cầm đâu, ít nhất phải là quan to cấp tỉnh, bộ thì mới được cầm. Người bạn đó của cậu cũng không thể có được vài cái chứ? Cái thẻ này cậu cứ giữ đi, đừng làm mất, tiếc lắm đấy. Vả lại, cái thẻ này khi chuyển sang cho ai đều có dữ liệu cả.
Lý Xương Hải nén nhịn sự mê hoặc lại, để nói ra sự thực.
-Có sao đâu, bạn em tặng em, em lại tặng bạn mình, thế thì làm sao cơ chứ? Cứ nhận lấy đi!
Diệp Phàm vẻ mặt chân thành, Lý Xương Hải lần này vẫn nhất quyết từ chối, rồi nhìn Diệp Phàm nói:
-Lão đệ à, thế này, nếu lần sau mà gặp người bạn đó của cậu, thì có thể làm được cái thể màu bạc cho tôi là được rồi. Cái thẻ vàng này thì thôi vậy, cậu cứ giữ mà dùng.
Khi bước ra ngoài, Diệp Phàm nhẹ hết cả người. Ít nhất cũng đã có 5 phiếu tín nhiệm, Phí Mãn Thiên có lẽ sẽ nghiêng về phía hắn.
Diệp Phàm cáo từ ra về.
Lúc này, cô nàng Lý Ngọc vẻ mặt sung sướng như đang được hạnh phúc trùm lấy. Bởi vì sau khi quay trở lại văn phòng làm việc, mặc dù là đã cố tình che che cái hộp đó đi nhưng rốt cuộc thì vẫn bị đồng nghiệp phát hiện ra.
-Mang ra đây xem nào, đừng giấu nữa, có phải là bạn trai tặng cho không? Vẫn còn giấu mình cơ à, hôm qua lúc PK bảo cậu mang bạn trai tới, mà không ngờ lại chơi trốn tìm với tụi này, lại còn nói là không tìm thấy nữa chứ. Nói thế ai tin đây, đường đường là Lý đại tiểu thư của văn phòng chúng ta lại không có bạn trai, trừ phi là đàn ông trong thiên hạ này chết hết rồi.
Bạn của Lý Ngọc - Trương Thu Lệ đưa tay ra trước mặt Lý Ngọc.
-Ôi, chúng tôi đây còn muốn theo đuổi tiểu thư Lý Ngọc ấy chứ, tiếc là người ta không thích, thật buồn quá!
Đồng nghiệp cùng phòng Ngô Giang Bình tỏ vẻ đau khổ than thở, bộ dáng của anh ta vô cùng buồn cười.
-Người ta ngắm trúng anh ư, cái bộ dạng như gấu trúc này á?
Trương Thu Lệ chẳng hề nể mặt đồng chí Ngô Giang Bình gì cả, trông cứ như kiểu con cóc muốn ăn thịt thiên nga vậy, trêu anh ta tới nỗi mà ai cũng phải cười ngặt nghẽo.
Mặc dù Lý Ngọc là Phó phòng, nhưng ở phòng này ngoại trừ Trưởng phòng ra thì tất cả các thành viên khác đều là Phó. Tới nhân viên cũng không có, tất cả đều có chức vụ cả. Nhưng Lý Ngọc vì giành được chiếc cúp bạc về cho Đảng ủy công an trong cuộc biểu diễn trà đạo nên được thăng thêm một cấp nữa.
Lý Ngọc, bị mọi người cười cho tới nỗi đỏ cả mặt lên, muốn cãi lại nhưng không dám nhắc tới việc Diệp Phàm tặng cô ấy bộ sản phẩm dưỡng da. Nếu lãnh đạo mà nghe được thì xong. Vì thế mà, mới không nói thật.
-Lý Ngọc, cậu có bạn trai rồi, mà sao chẳng nói gì cả, hại cho anh trai mình cả Trương La nữa cứ nói là phải giới thiệu cậu cho họ?
Lúc này chị dâu tương lai Trần Nguyệt ở phòng khác vừa đi ngang qua, nên bước vào.
-Chị dâu đừng nghe bọn họ nói bừa, em làm gì có đâu?
Lý Ngọc vội vàng chối, lần hiểu lầm này có vẻ lớn. Nếu mà những lời này truyền tới tai Bí thư Diệp, vừa nghĩ tới việc này, mặt Lý Ngọc càng đỏ ửng lên.
-Có thì có thôi! Tặng nhẫn rồi mà vẫn nói là không có, hahaha!
Cô bạn thân Trương Thu Lệ vẫn không hề muốn bỏ qua cho Lý Ngọc, cô ấy cứ nói đùa một cách dã man. Những người khác thì đương nhiên cũng mang vẻ mặt mờ ám.
-Thật sự là không có, Thu Lệ, cậu đừng nói bừa, chuyện này mà truyền tới tai anh ấy thật thì không xong rồi?
Lý Ngọc vội vàng thốt lên lời.
-Ôi dào, cái này, anh ta là ai hả ?
Trương Thu Lệ cười rõ lâu rồi nói, cái đó, chữ anh ta nói rõ nhấn mạnh, tự nhiên có ý cường điệu nó lên.
-Còn phải nói, chắc chắn là cái anh đó của Lý Ngọc rồi, tình ca ca đấy!
Khi đó, một nữ đồng nghiệp khác cùng phòng – Thôi Hạnh Cúc cười nói.
-Để mình xem xem là quà gì nào, có phải là nhẫn kim cương không!
Trương Thu Lệ nhân lúc Lý Ngọc xấu hổ không chú ý liền giành lấy chiếc hộp trong tay cô ấy. Ngay lập tức, mọi người bâu quanh lại.
- Đừng mở ra.
Lý Ngọc nóng nảy, nhưng, món quà bí ẩn đã đó thu hút ánh mắt của tất cả mọi người
-Có vẻ như là hàng hiệu nước ngoài, ôi, là EL-LADY.
Trương Thu Lệ hô lên.
-EL-LADY, nghe nói sản phẩm dưỡng da của hãng này còn phân các cấp sao đấy, cao nhất là năm sao, chính là loại mà hộp bọc ngoài đính 5 viên kim cương đấy. Hộp xịn cũng phải 5,6 nghìn. Loại một sao cũng phải hơn nghìn một hộp. Năm ngoái, họ hàng của mình ở Pháp cũng tặng cho một hộp. Lệ Thu, xem xem đấy là mấy sao.
Thôi Hạnh Cúc biết nhìn phết đấy.
- 5,6 nghìn một hộp, hàng cao cấp đấy!
Những người khác hô lên, trầm trồ khen ngợi. Những người này đều là tầng lớp làm công ăn lương, một tháng cũng chỉ một nghìn. Hộp sản phẩm dưỡng da này bằng với lương tháng nửa năm của họ rồi.
- 5 sao, đúng là 5 sao, thấy chưa, hộp ngoài có 5 viên kim cương.
Ngô Bình Giang đứng bên cạnh, nhanh mắt, hô lên.
- Lý Ngọc, mau nói thật đi, bạn trai cậu chắc chắn là đại gia rồi.
Trương Thu Lệ giơ hộp sản phẩm dưỡng da lên nói.
- Đừng làm hỏng, đó là của Bí thư Diệp tặng đó.
Lý Ngọc trong lúc quýnh lên liền nói ra.
- Bí thư Diệp, biết rồi, thế là bạn trai cậu có chức quyền rồi. Nói thật đi, là Bí thư ở đâu, là Bí thư Đảng ủy xã, hay là Bí thư Đảng ủy cục, hay là Bí thư Đảng ủy huyện hả?
Trương Thu lệ càng đắc ý.
-Mình bảo nè Thu Lệ, là Bí thư huyện ủy thì sao? Người ta Lý Ngọc hẳn còn trẻ trung, sao có thể tìm một lão trung tuổi được.
Thôi Hạnh Cúc trêu ghẹo nói.
-Đúng là Bí thư huyện ủy, cũng phải 35, 36 rồi, cũng phải lớn hơn Lý Ngọc gần nửa thế hệ. Chồng già vợ trẻ, không xứng chút nào, cô gái xuất thân từ phòng chúng ta sao lại có thể mất giá như vậy?
Đồng chí Ngô Giang Bình cười gượng liên tục.
-Anh ấy là Bí thư Diệp của khu Hồng Liên, vừa nãy Bí thư Lý bảo mình qua đó pha trà mời khách quý. Bí thư Diệp khen mình pha trà ngon, nên tiện tay tặng tôi cái hộp này, mọi người đừng nói bừa, chuyện này không thể truyền tới tai Bí thư Diệp được.
Lý Ngọc cuối cùng cũng nói thật hết ra, nếu không nói ra thì sợ đám người này không biết sẽ nói lung tung thành kiểu gì nữa.
- Bí thư Diệp, chả nhẽ lại chính là Bí thư Diệp anh minh thần vũ, đại khí bất phàm đó, phong lưu phóng khoáng đó. Nghe nói anh ta rất trẻ.
Ngô Bình Giang vẻ mặt kinh ngạc nói.
-Cảm ơn lời khen của cậu, anh minh thần vũ thì không dám, tôi rất bình thường. Còn nói phong lưu thì càng không với tới nổi, chúng ta đều là cán bộ nhà nước, không được nói là phong lưu.
Lúc đó, từ phía ngoài văn phòng vọng vào một tiếng nói nhỏ.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thì phát hiện là một người trẻ tuổi. Nhưng, Lý Ngọc lại xấu hổ bước tới, mỉm cười, cúi đầu xuống nói:
-Bí thư Diệp, thật xin lỗi, chúng tôi nói lung tung rồi, anh đừng giận nhé, chúng tôi… chúng tôi thường ngày hay nói đùa quen rồi nên không biết giữ mồm giữ miệng.
-Đúng là Bí thư Diệp sao?
Trương Thu Lệ miệng há hốc ra.
Bỗng chốc, mọi người như tỉnh lại, lần lượt bước tới chào Diệp Phàm.
- Haha, cô biểu diễn trà đạo rất đẹp, lần sau tới khu Hồng Liên, nếu có cơ hội thì tôi sẽ lại thưởng thức trà nghệ của cô. Khu Hồng Liên chúng tôi đang làm về sinh thái nhân văn, trà nghệ cũng là một văn minh kế thừa của Trung Quốc chúng ta mà!
Diệp Phàm thản nhiên cười, bắt tay mọi người rồi đi.
- Lý Ngọc, cậu là người nổi tiếng rồi. Tới cả Bí thư Diệp còn mời cậu làm khách, lợi hại thế!
Trương Thu Lệ có chút ghen tị nói.
-Ghen gì, tới lúc đó sẽ đem cậu theo. Nhưng, chuyện này, chỉ là Bí thư Diệp tiện mồm nói, làm sao coi là thật được.
Lý Ngọc mỉm cười vẻ thất vọng. Mọi người trong phòng thì đều thấy câu nói này của Lý Ngọc có lý, họ đều cho rằng Diệp Phàm chỉ nói thế mà thôi.
-Nghe nói vị Bí thư Diệp này hoành tráng lắm, lúc ở tỉnh thành nổi bật lắm. Anh ta là một người mới nổi trong giới quan chức đấy.
Một đồng chí bắt đầu đưa tin lá cải một cách đầy hứng thú.
Diệp Phàm vừa ngồi vào trong xe, Mai Phán Nhi liền gọi điện thoại tới, hỏi:
- Các anh có phải sắp mời minh tinh tới tham dự lễ khởi công ở sông Hồng Liên?
-Ừ, chuyện này Trưởng ban thư ký Phạm đã nói với cô rồi chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Ừ, anh ta vừa mới nói.
Mai Phán Nhi nói, trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Hay các anh để cho tập đoàn truyền thông Giang Nam chúng tôi tới đưa tin về buổi tiệc tôi đi, đảm bảo chúng tôi sẽ làm tốt hơn các cậu. Bên chúng tôi người gì cũng có, còn có thể quay thành kiểu sân khấu kịch như trên TV đấy.
-Tôi nghĩ cũng nên để bên cô làm, nhưng, chúng tôi sợ là tiền của chúng tôi bị bên cô vét sạch. Một kẻ nghèo đói, thì làm được gì nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Hahaha…
Mai Phán Nhi cười phá lên, một hồi sau mới nói:
- Chuyện này cũng bình thường, nếu muốn lên đẳng cấp cao thì phải có trả giá chứ. Nếu không thì, tôi sẽ mời cho anh vài ba ca sĩ hạng ba tới, làm chả ra sao thì có ý nghĩa gì?
/3320
|