Haha, thì cô ta là một trong những thành viên của đội cảm tử quân mà. Kỳ thực, nói người khác như vậy, còn Tổ đặc nhiệm A chúng ta thì sao? Sau khi có lệnh tử chiến, không phải lúc chúng ta dùng người lấp lỗ châu mai anh cũng lên sao, vậy có khác nào cảm tử quân chứ?
Trương Cường nói.
- Núi Xương Bối hẳn không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi
- Không sao, đã rút một sư đoàn sư cốt sắt bên Việt Đông sang rồi. Theo lệnh cấp trên, sư đoàn này sẽ đóng quân ở núi Xương Bối. Chắc hẳn chờ đến kho đá bí mật núi Xương Bối mở xong mới rút đi.
Trương Cường nói.
- Gỡ bí mật, cái đó chắc cũng hơi khó, hiện tại một chìa khóa nữa không biết tung tích, trong lúc hỗn loạn chẳng biết ai lấy đi rồi. Chúng ta chỉ có một chìa, không thể liều lĩnh được. Nói không chừng bí mật núi Xương Bối sẽ mãi mãi là bí mật mất.
Diệp Phàm thở dài.
- Có lẽ vậy.
Trương Cường gật gật đầu, nói:
- Tuy nhiên Tổng bộ nghi ngờ dưới núi Xương Bối có lẽ là kho vũ khí bí mật.
Năm đó quân Quan Đông Nhật Bản có không ít bí mật, còn hội Hồng Á Đao đã liên hệ dò hỏi tổ chức tình báo giang hồ. Họ có một số vũ khí bí mật, chẳng hạn như vũ khí sinh vật, và đã vận chuyển đến Việt Đông cất giấu. Chắc hẳn đây chính là bước chuẩn bị để tấn công Việt Đông.
Cho nên, bí mật núi Xương Bối nhất định phải giải cho được. Bằng không, đồng nghĩa với việc chôn một đầu đạn chẳng biết phát nổ khi nào ở Việt Đông. Đồng chí Lỗ Tiến và Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A chắc hẳn ngay đến ngủ cũng chẳng yên.
- Cũng có người nói bí mật núi Xương Bối là do triều Thanh để lại, bên trong có nhiều vàng bạc châu báu, đồ cổ quý giá. Sau khi quân Quan Đông Nhật Bản phát hiện thì đã chiếm lấy nó.
Thân phận hiện tại của hội Hồng Á Đao là Y Hạ Ma cung. Chiếc chìa khóa của đại ca lấy từ tay lão già Akiyama Mita. Akiyama Mita đó là ai, đó là một sát tinh nổi tiếng sánh với cường nhân Trương Vũ Trần phái Võ Đang. Từ đó có thể suy đoán, hội Hồng Á Đao đã sớm cắm rễ ở Trung Quốc. Có lẽ là từ thời Minh triều, cho nên, núi Xương Bối, quá thần bí. Lang Phá Thiên em rất trông chờ vạch trền được bí mật này. Nếu không giải được, thật sự buồn bực quá!
Lang Phá Thiên cười nói, còn lắc đầu.
- Khó lắm!
Trương Cường lắc đầu.
- Chủ yếu là sợ có trang bị kíp nổ. Những cái này, dù là cao thủ mở khóa của Tổ đặc nhiệm A cũng không lường được. Mật mã thiên thiên vạn vạn, mà còn phải giải quyết những hai khóa. Quá khó khăn!
- Trương Cường, thương tích của tôi cũng khá rồi. Cậu nhanh quay về đi, nghe nói phải tổ chức lại Tổ nòng cốt tám mà, bên cậu cũng nhiều việc, không nên làm lỡ.
Diệp Phàm hỏi.
- Tổ chức lại thì phải tổ chức lại rồi, nhưng mà...
Trương Cường thở dài.
- Có phải lão già Lỗ Tiến lại chỉnh cậu không?
Diệp Phàm lại hơi tức giận.
- Chỉnh em, không có số đâu. Dù sao Lỗ Tiến tạm thời cũng không sắp xếp công việc của em. Ngoại trừ vị trí lão Lang không thay đổi, em với Tề Thiên thì vẫn treo ở đó. Lỗ Tiến nói chúng em bị thương, tạm thời cần nghỉ ngơi một thừi gian. Bên Báo Săn Lỗ Tiến tạm thời sắp xếp người tiếp nhận. Còn quan chỉ huy xây dựng lại Tổ nòng cốt tám là Thiếu tướng Trịnh Phương do Tổng bộ phái xuống.
Trương Cường nói.
- Nếu em đoán không lầm, chắc sau khi Trịnh Phương xây dựng xong, Lỗ Tiến sẽ bổ nhiệm anh ta làm đại soái của Tổ tám mới, dẫn dắt Báo Săn Thủy Châu.
Tại sao hiện nay lại không cho Trương Cường và Tề Thiên nhúng tay vào, là vì muốn thay đổi người hoàn toàn. Xây dựng lại tổ tám do Trịnh Phương làm, vậy sau này chắc chắn Tổ tám sẽ là tâm phúc của Lỗ Tiến rồi. Các anh cũng biết, Tổ tám chúng ta thực lực mạnh nhất, quyền lợi lớn nhất. Vì sao lại không kêu lão Lang em làm đại soái, mà lại gọi Diệp Phàm anh làm đại soái, đó chính là nguyên nhân.
Nắm tổ tám trong tay chẳng khác nào nắm cả Tổ đặc nhiệm A trong tay, cho nên, tổ tám là quan trọng nhất. Lỗ Tiến không cho Trương Cường và Tề Thiên nhúng tay, chính là để sau này Diệp Phàm anh không nhúng tay vào Báo Săn được nữa. Nếu Trương Cường và Tề Thiên còn ở Báo Săn, thì dù Diệp Phàm anh có rời khỏi Tổ đặc nhiệm A, nhưng chỉ cần anh gọi một cú điện thoại cho Trương Cường và Tề Thiên thì họ vẫn sẽ làm việc giúp anh.
Báo Săn vẫn không thoát khỏi cái bóng của anh. Lần này chúng ta liên kết chơi Lỗ Tiến, nghe nói Lỗ Tiến đã bị mấy vị Ủy viên thường vụ bộ Chính trị gọi đến nói chuyện rồi. Lão già đó lần này quá mất mặt, nói thật, chắc hẳn lão già đó hận anh đến tận xương tận tủy. Anh xem, tên đó nhiệt tình đến thăm anh, chẳng qua chỉ là giả vờ.
Em hơi lo lắng những người mà Lỗ Tiến thay thế có ngáng chân công tác của anh không. Tuy nói Tổ đặc nhiệm A không nhúng tay vào sự vụ địa phương, nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, có nhúng tay thì cũng cần gì mình phải đích thân động thủ. Chỉ một cú điện thoại, nhờ vài người bạn tốt ra mặt làm vài động tác nhỏ chắc chắn không vấn đề gì. Lỗ Tiến này không thể nào so được với Tướng quân Đông Hải, vì sao mãi mà ông ta vẫn không khống chế được Tổ đặc nhiệm A, vì lòng dạ của ông ta quá hẹp hòi.
Chủ tịch Đường viết cho anh mấy chữ “'Hải Nạp Bách Xuyên” chính là nói anh cần có tấm lòng bao dung. Đặc biệt sau này đứng ở cương vị lãnh đạo cao, không có tấm lòng bao dung tức là tự giết mình rồi, làm sao còn làm lãnh đạo được nữa?
Lang Phá Thiên nói một tràng dài, Diệp Phàm nghe xong có chút xúc động.
Nói:
- Lão Lang không tệ nhỉ, nói cả một trời đạo lý.
Diệp Phàm liếc nhìn Trương Cường, nói:
- Chuyện này, đều là do tôi làm ảnh hưởng đến bước đi của các cậu sau này, ngại quá.
- Ảnh hưởng cái rắm gì. Dù sao em ở Báo Săn mãi cũng chán rồi. Đổi địa bàn cũng tốt. Lỗ Tiến có bản lĩnh thì khai trừ em đi, dù sao em cũng chẳng hề gì.
Trương Cường và Tề Thiên đều nói.
- Tạm thời ông ta chưa dám làm gì các cậu đâu, bằng không, sẽ lại có sự kiện liên danh lần hai, chắc chắn Lỗ Tiến sẽ phải xuống đài. Mẹ nó, lúc đó có còn dám độc ác nữa không, phải đuổi lão già này hạ đài mới vui vẻ được.
Trong ánh mắt Lang Phá Thiên lộ tia tàn nhẫn.
- Được rồi lão Lâng, Lỗ Tiến có thể ngồi lên được vị trí Tổng thủ trưởng thì chắc chắn không đơn giản như bề ngoài đâu. Cậu nghĩ đi, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí Tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A.
Nếu Chủ tịch Trấn đồng ý để gã lên, vậy chắc chắn người này có chút phân lượng trong lòng Chủ tịch Trấn. Không dễ cho hắn hạ đài đâu. Đây chỉ là chuyện ngàn lẻ một đêm thôi.
Chúng ta không cần phải làm những chuyện không có ý nghĩa, vả lại bị thương thực sự cũng sẽ là Tổ đặc nhiệm A và quốc gia.
Đương nhiên, nếu Lỗ Tiến cứ một mực không buông tha mấy anh em chúng ta, vậy thì chúng ta cũng không thể nào cứ ăn chay mãi được. Dù Lỗ Tiến có quyền lực vượt trời, nhưng có câu diêm vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi. Chúng ta là những tiểu quỷ cùng quấn lấy lão già Lỗ Tiến này xem sao.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Haizz, lão đại, giờ anh chỉ còn thân thủ nhị đẳng, sau này làm sao đây? Nếu gặp những đối thủ trước kia, thật là chẳng biết nên đối đãi thế nào. Em thì bận lắm, em thấy, sau này cứ đưa theo Trần Quân hoặc lão Trần bên người. Bằng không, sợ lại phiền phức.
Lang Phá Thiên thở dài. Kỳ thật, lão lang cũng tương đối buồn bực. Diệp lão đại là thần tượng của anh ta, không thể ngờ trận chiến núi Xương Bối này đã làm thần tượng ngã mất.
- Haha, cậu cho là người trong thiên hạ đều là cao thủ sao? Hơn nữa, chuyện tôi bị phế đâu phải ai cũng biết. Cây có bóng, người có uy.
Oai vũ của Diệp lão đại tôi vẫn còn cơ mà!
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, không đồng ý.
- Không phải còn có chúng ta sao? Thực sự có ai muốn kiếm chuyện, chúng ta sẽ cho tên đó biết lợi hại.
Tề Thiên hừ nói.
- Không cần lo lắng, tôi bây giờ còn thân thủ tứ đẳng. Đối phó với người thường dễ như trở bàn tay.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Không thể nào, không phải nghe nói anh chỉ còn nhị đẳng. Hơn nữa, lúc anh hôn mê, tổng bộ có mời một lão già thần bí che mặt đến kiểm tra cho anh mấy lần.
Lão già kia thở dài nói là “Đáng tiếc, một hạt giống tốt mà lại bị hủy”, hơn nữa còn nói anh chỉ còn thân thủ nhị đẳng.
Bởi vì đai gân bị thương, cả đời này chẳng cách nào hồi phục được nữa. Lão già nói, anh giờ là phế vật rồi. Đương nhiên, là so với cao thủ của Tổ đặc nhiệm A. Chứ trong mắt người thường, anh vẫn là cao thủ.
Lang Phá Thiên bộ dạng không tin nói.
- Ai cũng có lúc nhìn nhầm mà, nhưng, lúc mới tỉnh dậy tôi thấy mình đúng là chỉ khoảng nhị đẳng. Nhưng, quan một thời gian điều trị, tôi thấy khá hơn nhiều, giờ đã lên tứ đẳng tầng một rồi. Mặc dù đời này không thể hồi phục nữa, nhưng vẫn có thể sống tương đối vững vàng. Với đẳng cấp này, cũng đủ vào Tổ đặc nhiệm A rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Hy vọng như thế đi, tuy nhiên, có lẽ anh thật sự vẫn có thể hồi phục lại đó.
Lang Phá Thiên trong mắt hiện lên một tia hy vọng, nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Hay là mời lão già che mặt đến chẩn đoán lần nữa, hơn nữa phối hợp với sự tương trợ của các chuyên gia Tổ đặc nhiệm A, có thể anh sẽ hồi phục nhanh hơn không?
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay, liếc nhìn Lang Phá Thiên, nói:
- Lão Lang, không phải tôi đã nói với cậu, tôi không muốn ở Tổ đặc nhiệm A nữa, tôi muốn chuyên tâm làm việc bên chính phủ, tạo dựng sự nghiệp. Tôi không tin rời khỏi Tổ đặc nhiệm A thì không sống được. Ngay cả hư danh bên Bộ tổng tham mưu tôi cũng từ chức. Cứ chiếm mãi chỗ tốt không chịu thả ra không phải tính cách của Diệp Phàm tôi. Trước kia, họ trọng dụng tôi, là do thân thủ của tôi. Giờ tôi là phế nhân rồi còn đứng đó cho người ta khinh thì có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, hơn 10 ngày trôi qua, đơn xin từ chức của Diệp Phàm bên Bộ tổng tham mưu vẫn chưa được phê duyệt. Do đó, Diệp Phàm đành đến gặp Tổng tham mưu trưởng Tống Định Nhất một lần nữa.
Lần này là đến nhà Tổng tham mưu trưởng Tống.
Tổng tham mưu trưởng Tống sống trong một tứ hợp viện cũ, hơn nữa, trên tường còn treo đồ đạc quân nhân. Chẳng hạn mũ bát giác Hồng quân, mũ rơm, còn có quân trang của Bát Lộ quân, đồ dùng của quân giải phóng...
Vừa thấy Diệp Phàm, Tổng tham mưu trưởng Tống cười tươi hớn hở:
- Thế nào, xem ra sức khỏe khôi phục nhiều rồi nhỉ!
- Haha, cũng có thể xuất viện được rồi. Vốn cũng muốn xuất viện, nhưng, các chuyên gia trong bệnh viện nhiệt tình quá, cứ yêu cầu thôi ở thêm một thời gian nữa để thương thế khỏi hẳn mới xuất viện. Cứ dông dài mãi, phiền chết đi được.
Diệp Phàm cầm hai bình rượu thuốc tự ngâm trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, cười nói.
Trương Cường nói.
- Núi Xương Bối hẳn không sao chứ?
Diệp Phàm hỏi
- Không sao, đã rút một sư đoàn sư cốt sắt bên Việt Đông sang rồi. Theo lệnh cấp trên, sư đoàn này sẽ đóng quân ở núi Xương Bối. Chắc hẳn chờ đến kho đá bí mật núi Xương Bối mở xong mới rút đi.
Trương Cường nói.
- Gỡ bí mật, cái đó chắc cũng hơi khó, hiện tại một chìa khóa nữa không biết tung tích, trong lúc hỗn loạn chẳng biết ai lấy đi rồi. Chúng ta chỉ có một chìa, không thể liều lĩnh được. Nói không chừng bí mật núi Xương Bối sẽ mãi mãi là bí mật mất.
Diệp Phàm thở dài.
- Có lẽ vậy.
Trương Cường gật gật đầu, nói:
- Tuy nhiên Tổng bộ nghi ngờ dưới núi Xương Bối có lẽ là kho vũ khí bí mật.
Năm đó quân Quan Đông Nhật Bản có không ít bí mật, còn hội Hồng Á Đao đã liên hệ dò hỏi tổ chức tình báo giang hồ. Họ có một số vũ khí bí mật, chẳng hạn như vũ khí sinh vật, và đã vận chuyển đến Việt Đông cất giấu. Chắc hẳn đây chính là bước chuẩn bị để tấn công Việt Đông.
Cho nên, bí mật núi Xương Bối nhất định phải giải cho được. Bằng không, đồng nghĩa với việc chôn một đầu đạn chẳng biết phát nổ khi nào ở Việt Đông. Đồng chí Lỗ Tiến và Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A chắc hẳn ngay đến ngủ cũng chẳng yên.
- Cũng có người nói bí mật núi Xương Bối là do triều Thanh để lại, bên trong có nhiều vàng bạc châu báu, đồ cổ quý giá. Sau khi quân Quan Đông Nhật Bản phát hiện thì đã chiếm lấy nó.
Thân phận hiện tại của hội Hồng Á Đao là Y Hạ Ma cung. Chiếc chìa khóa của đại ca lấy từ tay lão già Akiyama Mita. Akiyama Mita đó là ai, đó là một sát tinh nổi tiếng sánh với cường nhân Trương Vũ Trần phái Võ Đang. Từ đó có thể suy đoán, hội Hồng Á Đao đã sớm cắm rễ ở Trung Quốc. Có lẽ là từ thời Minh triều, cho nên, núi Xương Bối, quá thần bí. Lang Phá Thiên em rất trông chờ vạch trền được bí mật này. Nếu không giải được, thật sự buồn bực quá!
Lang Phá Thiên cười nói, còn lắc đầu.
- Khó lắm!
Trương Cường lắc đầu.
- Chủ yếu là sợ có trang bị kíp nổ. Những cái này, dù là cao thủ mở khóa của Tổ đặc nhiệm A cũng không lường được. Mật mã thiên thiên vạn vạn, mà còn phải giải quyết những hai khóa. Quá khó khăn!
- Trương Cường, thương tích của tôi cũng khá rồi. Cậu nhanh quay về đi, nghe nói phải tổ chức lại Tổ nòng cốt tám mà, bên cậu cũng nhiều việc, không nên làm lỡ.
Diệp Phàm hỏi.
- Tổ chức lại thì phải tổ chức lại rồi, nhưng mà...
Trương Cường thở dài.
- Có phải lão già Lỗ Tiến lại chỉnh cậu không?
Diệp Phàm lại hơi tức giận.
- Chỉnh em, không có số đâu. Dù sao Lỗ Tiến tạm thời cũng không sắp xếp công việc của em. Ngoại trừ vị trí lão Lang không thay đổi, em với Tề Thiên thì vẫn treo ở đó. Lỗ Tiến nói chúng em bị thương, tạm thời cần nghỉ ngơi một thừi gian. Bên Báo Săn Lỗ Tiến tạm thời sắp xếp người tiếp nhận. Còn quan chỉ huy xây dựng lại Tổ nòng cốt tám là Thiếu tướng Trịnh Phương do Tổng bộ phái xuống.
Trương Cường nói.
- Nếu em đoán không lầm, chắc sau khi Trịnh Phương xây dựng xong, Lỗ Tiến sẽ bổ nhiệm anh ta làm đại soái của Tổ tám mới, dẫn dắt Báo Săn Thủy Châu.
Tại sao hiện nay lại không cho Trương Cường và Tề Thiên nhúng tay vào, là vì muốn thay đổi người hoàn toàn. Xây dựng lại tổ tám do Trịnh Phương làm, vậy sau này chắc chắn Tổ tám sẽ là tâm phúc của Lỗ Tiến rồi. Các anh cũng biết, Tổ tám chúng ta thực lực mạnh nhất, quyền lợi lớn nhất. Vì sao lại không kêu lão Lang em làm đại soái, mà lại gọi Diệp Phàm anh làm đại soái, đó chính là nguyên nhân.
Nắm tổ tám trong tay chẳng khác nào nắm cả Tổ đặc nhiệm A trong tay, cho nên, tổ tám là quan trọng nhất. Lỗ Tiến không cho Trương Cường và Tề Thiên nhúng tay, chính là để sau này Diệp Phàm anh không nhúng tay vào Báo Săn được nữa. Nếu Trương Cường và Tề Thiên còn ở Báo Săn, thì dù Diệp Phàm anh có rời khỏi Tổ đặc nhiệm A, nhưng chỉ cần anh gọi một cú điện thoại cho Trương Cường và Tề Thiên thì họ vẫn sẽ làm việc giúp anh.
Báo Săn vẫn không thoát khỏi cái bóng của anh. Lần này chúng ta liên kết chơi Lỗ Tiến, nghe nói Lỗ Tiến đã bị mấy vị Ủy viên thường vụ bộ Chính trị gọi đến nói chuyện rồi. Lão già đó lần này quá mất mặt, nói thật, chắc hẳn lão già đó hận anh đến tận xương tận tủy. Anh xem, tên đó nhiệt tình đến thăm anh, chẳng qua chỉ là giả vờ.
Em hơi lo lắng những người mà Lỗ Tiến thay thế có ngáng chân công tác của anh không. Tuy nói Tổ đặc nhiệm A không nhúng tay vào sự vụ địa phương, nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, có nhúng tay thì cũng cần gì mình phải đích thân động thủ. Chỉ một cú điện thoại, nhờ vài người bạn tốt ra mặt làm vài động tác nhỏ chắc chắn không vấn đề gì. Lỗ Tiến này không thể nào so được với Tướng quân Đông Hải, vì sao mãi mà ông ta vẫn không khống chế được Tổ đặc nhiệm A, vì lòng dạ của ông ta quá hẹp hòi.
Chủ tịch Đường viết cho anh mấy chữ “'Hải Nạp Bách Xuyên” chính là nói anh cần có tấm lòng bao dung. Đặc biệt sau này đứng ở cương vị lãnh đạo cao, không có tấm lòng bao dung tức là tự giết mình rồi, làm sao còn làm lãnh đạo được nữa?
Lang Phá Thiên nói một tràng dài, Diệp Phàm nghe xong có chút xúc động.
Nói:
- Lão Lang không tệ nhỉ, nói cả một trời đạo lý.
Diệp Phàm liếc nhìn Trương Cường, nói:
- Chuyện này, đều là do tôi làm ảnh hưởng đến bước đi của các cậu sau này, ngại quá.
- Ảnh hưởng cái rắm gì. Dù sao em ở Báo Săn mãi cũng chán rồi. Đổi địa bàn cũng tốt. Lỗ Tiến có bản lĩnh thì khai trừ em đi, dù sao em cũng chẳng hề gì.
Trương Cường và Tề Thiên đều nói.
- Tạm thời ông ta chưa dám làm gì các cậu đâu, bằng không, sẽ lại có sự kiện liên danh lần hai, chắc chắn Lỗ Tiến sẽ phải xuống đài. Mẹ nó, lúc đó có còn dám độc ác nữa không, phải đuổi lão già này hạ đài mới vui vẻ được.
Trong ánh mắt Lang Phá Thiên lộ tia tàn nhẫn.
- Được rồi lão Lâng, Lỗ Tiến có thể ngồi lên được vị trí Tổng thủ trưởng thì chắc chắn không đơn giản như bề ngoài đâu. Cậu nghĩ đi, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí Tổng thủ trưởng Tổ đặc nhiệm A.
Nếu Chủ tịch Trấn đồng ý để gã lên, vậy chắc chắn người này có chút phân lượng trong lòng Chủ tịch Trấn. Không dễ cho hắn hạ đài đâu. Đây chỉ là chuyện ngàn lẻ một đêm thôi.
Chúng ta không cần phải làm những chuyện không có ý nghĩa, vả lại bị thương thực sự cũng sẽ là Tổ đặc nhiệm A và quốc gia.
Đương nhiên, nếu Lỗ Tiến cứ một mực không buông tha mấy anh em chúng ta, vậy thì chúng ta cũng không thể nào cứ ăn chay mãi được. Dù Lỗ Tiến có quyền lực vượt trời, nhưng có câu diêm vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi. Chúng ta là những tiểu quỷ cùng quấn lấy lão già Lỗ Tiến này xem sao.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Haizz, lão đại, giờ anh chỉ còn thân thủ nhị đẳng, sau này làm sao đây? Nếu gặp những đối thủ trước kia, thật là chẳng biết nên đối đãi thế nào. Em thì bận lắm, em thấy, sau này cứ đưa theo Trần Quân hoặc lão Trần bên người. Bằng không, sợ lại phiền phức.
Lang Phá Thiên thở dài. Kỳ thật, lão lang cũng tương đối buồn bực. Diệp lão đại là thần tượng của anh ta, không thể ngờ trận chiến núi Xương Bối này đã làm thần tượng ngã mất.
- Haha, cậu cho là người trong thiên hạ đều là cao thủ sao? Hơn nữa, chuyện tôi bị phế đâu phải ai cũng biết. Cây có bóng, người có uy.
Oai vũ của Diệp lão đại tôi vẫn còn cơ mà!
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, không đồng ý.
- Không phải còn có chúng ta sao? Thực sự có ai muốn kiếm chuyện, chúng ta sẽ cho tên đó biết lợi hại.
Tề Thiên hừ nói.
- Không cần lo lắng, tôi bây giờ còn thân thủ tứ đẳng. Đối phó với người thường dễ như trở bàn tay.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Không thể nào, không phải nghe nói anh chỉ còn nhị đẳng. Hơn nữa, lúc anh hôn mê, tổng bộ có mời một lão già thần bí che mặt đến kiểm tra cho anh mấy lần.
Lão già kia thở dài nói là “Đáng tiếc, một hạt giống tốt mà lại bị hủy”, hơn nữa còn nói anh chỉ còn thân thủ nhị đẳng.
Bởi vì đai gân bị thương, cả đời này chẳng cách nào hồi phục được nữa. Lão già nói, anh giờ là phế vật rồi. Đương nhiên, là so với cao thủ của Tổ đặc nhiệm A. Chứ trong mắt người thường, anh vẫn là cao thủ.
Lang Phá Thiên bộ dạng không tin nói.
- Ai cũng có lúc nhìn nhầm mà, nhưng, lúc mới tỉnh dậy tôi thấy mình đúng là chỉ khoảng nhị đẳng. Nhưng, quan một thời gian điều trị, tôi thấy khá hơn nhiều, giờ đã lên tứ đẳng tầng một rồi. Mặc dù đời này không thể hồi phục nữa, nhưng vẫn có thể sống tương đối vững vàng. Với đẳng cấp này, cũng đủ vào Tổ đặc nhiệm A rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười.
- Hy vọng như thế đi, tuy nhiên, có lẽ anh thật sự vẫn có thể hồi phục lại đó.
Lang Phá Thiên trong mắt hiện lên một tia hy vọng, nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Hay là mời lão già che mặt đến chẩn đoán lần nữa, hơn nữa phối hợp với sự tương trợ của các chuyên gia Tổ đặc nhiệm A, có thể anh sẽ hồi phục nhanh hơn không?
- Không cần.
Diệp Phàm khoát tay, liếc nhìn Lang Phá Thiên, nói:
- Lão Lang, không phải tôi đã nói với cậu, tôi không muốn ở Tổ đặc nhiệm A nữa, tôi muốn chuyên tâm làm việc bên chính phủ, tạo dựng sự nghiệp. Tôi không tin rời khỏi Tổ đặc nhiệm A thì không sống được. Ngay cả hư danh bên Bộ tổng tham mưu tôi cũng từ chức. Cứ chiếm mãi chỗ tốt không chịu thả ra không phải tính cách của Diệp Phàm tôi. Trước kia, họ trọng dụng tôi, là do thân thủ của tôi. Giờ tôi là phế nhân rồi còn đứng đó cho người ta khinh thì có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên, hơn 10 ngày trôi qua, đơn xin từ chức của Diệp Phàm bên Bộ tổng tham mưu vẫn chưa được phê duyệt. Do đó, Diệp Phàm đành đến gặp Tổng tham mưu trưởng Tống Định Nhất một lần nữa.
Lần này là đến nhà Tổng tham mưu trưởng Tống.
Tổng tham mưu trưởng Tống sống trong một tứ hợp viện cũ, hơn nữa, trên tường còn treo đồ đạc quân nhân. Chẳng hạn mũ bát giác Hồng quân, mũ rơm, còn có quân trang của Bát Lộ quân, đồ dùng của quân giải phóng...
Vừa thấy Diệp Phàm, Tổng tham mưu trưởng Tống cười tươi hớn hở:
- Thế nào, xem ra sức khỏe khôi phục nhiều rồi nhỉ!
- Haha, cũng có thể xuất viện được rồi. Vốn cũng muốn xuất viện, nhưng, các chuyên gia trong bệnh viện nhiệt tình quá, cứ yêu cầu thôi ở thêm một thời gian nữa để thương thế khỏi hẳn mới xuất viện. Cứ dông dài mãi, phiền chết đi được.
Diệp Phàm cầm hai bình rượu thuốc tự ngâm trong tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn, cười nói.
/3320
|