- Có gì cứ nói thẳng, không sao đâu.
Diệp Phàm cổ vũ nói.
- Tôi… anh trai tôi, anh trai tôi muốn mời Bí thư Diệp ăn một bữa cơm đạm bạc.
Lý Ngọc cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để nói ra những lời này.
- Anh trai cô?
Diệp Phàm miệng nhắc tới hai từ này nhìn Lý Ngọc, thực sự không biết anh trai của Lý Ngọc là ai.
- Anh trai tôi tên là Lý Mộc, hiện đang làm thư ký tại Phòng thư ký của văn phòng Tỉnh ủy.
Lý Ngọc kiên trì nói ra gốc gác của anh trai mình.
- À!
Diệp Phàm khẽ gật đầu, cuối cùng đã hiểu ra. Chuyện là vì mình vẫn chưa bổ nhiệm thư ký chính thức cho nên có rất nhiều đồng chí cùng muốn trở thành thư ký chính thức của mình. Nhưng Diệp Phàm biết rằng mình sẽ không ở lại lâu tại khu Hồng Liên này nên việc này vẫn bị gác lại.
- Cơm thì miễn cho, gần đây tôi rất bận.
Diệp Phàm nhìn nhìn Lý Ngọc đang hơi cúi gầm mặt xuống, thản nhiên nói.
- Tôi… tôi biết rồi.
Lý Ngọc khẽ nói xong, cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể che đi được nét thất vọng trên gương mặt.
- Rất thất vọng phải không?
Diệp Phàm nhìn Lý Ngọc một cái, thản nhiên cười nói.
- Không… không phải đâu.
Lý Ngọc lắc lắc đầu.
- Để tôi tìm hiểu trước một chút xem thế nào? Nếu anh trai Lý Mộc của cô thật sự phù hợp thì chưa chắc nhất định phải làm thư ký phải không nào?
Diệp Phàm nhìn cô gái một cái, cười nói.
- Ý của Bí thư Diệp là anh trai tôi vẫn còn có hi vọng phải không?
Lý Ngọc hai mắt tròn xoe bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhất thời quên cả sợ hãi.
- Cô nói xem?
Diệp Phàm chợt nổi tính trẻ con, giơ tay lên vuốt yêu đôi mắt to tròn của Lý Ngọc một cái.
Lý Ngọc lập tức mặt ửng hồng tới rồi tận cổ, vô cùng xấu hổ nhìn Diệp Phàm.
Hơn nữa, chắc là Lý Ngọc đã nghĩ sai lệch đi, tưởng rằng Diệp lão đại vì lấy công việc của anh trai cô làm điều kiện muốn đề nghị cô phải làm gì gì đó.
- Bí thư Diệp, chẳng lẽ anh và những người làm lãnh đạo khác đều giống nhau sao?
Rất lâu sau Lý Ngọc mới thì thào thốt ra được những lời này với bộ dạng rất khổ sở, đáng thương.
- Chẳng lẽ tôi không giống với bọn họ?
Diệp Phàm giả vờ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lý Ngọc.
- Lúc ban đầu tôi cảm thấy không giống như vậy.
Lý Ngọc bất ngờ thành thật gật đầu.
- Bây giờ thì thất vọng rồi phải không?
Diệp thản nhiên cười liếc nhìn Lý Ngọc một cái.
- Tôi không biết nữa.
Lý Ngọc có chút ngỡ ngàng, lắc đầu.
- Ha ha ha!
Diệp lão đại đột nhiên phá lên cười nhìn Lý Ngọc một cái, nói:
- Chuyện của anh trai cô cứ để tôi lo, tuy nhiên nếu anh ta là loại vô dụng không đỡ nổi như A Đẩu thì tôi cũng sẽ không dùng hắn.
- Xin cảm ơn Bí thư Diệp!
Lý Ngọc cuối cùng đã mỉm cười, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, lại có chút lo lắng.
- Cô đi về trước đi.
Diệp Phàm nói.
Trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, Diệp Phàm liền trốn ở Sở Thiên Các Diệp phủ chuyên tâm điều chế thịt trăn xanh, kết hợp với phương thuốc “Lôi Âm cửu long hoàn”, mất rất nhiều công sức, công phu mấy ngày trời cũng đã bào chế thành công.
Nhưng điều rất đáng tiếc chính là chỉ chế được vẻn vẹn có hai viên thuốc, hơn nữa tinh chất thịt trăn xanh được qua tinh luyện cũng dùng hết rồi.
- Mẹ kiếp! Công lực này của mình hồi phục không nổi rồi. Chế mấy viên thuốc mệt như chó chết rồi mà còn không có tác dụng gì.
Diệp lão đại nhìn nhìn hai viên thuốc, tức tối chửi một câu.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng biết loại thuốc viên này có thể giúp cho cao thủ đỉnh cao bậc tam đẳng cao thủ đột phá đến tứ đẳng, từ bậc tứ đẳng trở lên thì không có tác dụng nhiều. Đối với bản thân mình thì loại thuốc này căn bản là một chút tác dụng cũng không có.
Khi hắn đang thở ra thì điện thoại reo, vừa nhận điện thoại thì vang lên tiếng cười to của Túc Nhất Tiêu:
- Ông em, xin chúc mừng!
- Chúc mừng tôi, mừng cái gì? Lão Túc không phải đang đùa đấy chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, thầm nhủ phải chăng chuyện đi Hải Đông đã truyền đến tai lão Túc rồi.
Bởi vì Túc Nhất Tiêu có ông cậu Kiều Chí Hòa là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Việc này, nếu đã truyền tới Tỉnh ủy thì Kiều Chí Hòa có thể nhận được tin tức là chuyện bình thường. Nếu đến anh ta cũng biết thì chắc là chẳng bao lâu sau chuyện này sẽ lan ra.
Mà đồng chí Túc Nhất Tiêu sắp đi nhậm chức Phó giám đốc sở của Ban Giám sát thường vụ Sở tỉnh, ở tỉnh Nam Phúc coi như là nhân vật có quyền lực nhất rồi.
- Còn giả vờ ngớ ngẩn với tôi à? Chuyện ông em đi Hải Đông là thế nào thế?
Túc Nhất Tiêu cười khan càng cạc như vịt già, nói.
- Anh Túc nghe được từ đâu thế?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Cậu của tôi!
Túc Nhất Tiêu cũng là không dấu giếm, dù sao Diệp Phàm cũng biết mối quan hệ này.
- Có phải là bên Tỉnh ủy cũng có tin tức rồi phải không?
Diệp Phàm hỏi, gần đây dù sao cũng ít nhiều quan tâm tới chuyện liên quan tới Hải Đông.
- Tối qua tôi đi sang nhà cậu tôi chơi, ông ấy nhắc đến chuyện của cậu. Lúc nghe rồi, tôi rất ngạc nhiên, sao có thể có chuyện này được. Tốc độ thăng quan tiến chức của cậu nhanh chóng mặt rồi phải không nào?
Túc Nhất Tiêu nói.
- Ha ha, hình như là hơi nhanh một chút, nghe nói chỉ là thay quyền Chủ tịch thành phố.
Diệp lão đại cười gượng một tiếng ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cậu của anh sau đó còn nói gì nữa không? Tiết lộ một chút để cho tôi còn chuẩn bị cho tốt phải không nào?
Hơn nữa, việc này còn chưa có quyết định chính thức nên vẫn chưa cho là thật được. Ông anh cũng biết, chuyện ở trong quan trường nếu ban Tổ chức cán bộ còn chưa chính thức công bố thì đều chưa phải là thật.
Thay đổi trong nháy mắt cũng không thể ngờ được. Có thể anh tưởng rằng chuyện đã chắc chắn như ván đã đóng thuyền rồi, nhưng đột nhiên lại xảy ra biến cố bất ngờ khiến mọi chuyện thất bại cũng là chuyện thường.
- Ông em nói cũng có lý, tuy nhiên cậu tôi đã nói rồi: là chỉ thị của Bí thư Phí nên chuyện này của cậu thành công đến 80% rồi.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
Diệp Phàm vừa nghe, trong nháy mắt đã hiểu ra ngay.
Hóa ra là Kiều Chí Hòa đã mượn cháu ngoại Túc Nhất Tiêu để chuyển lời cho mình, ý là việc này Bí thư Phí Mãn Thiên đã gật đầu.
Còn các phương diện khác thì mình phải tự cố gắng thu xếp, như thế việc này mới có thể ổn thỏa được. Chẳng hạn như Phí Mãn Thiên biết mình và Tề Chấn Đào, Đoàn Hải Thiên, Thiết Thác quan hệ cũng khá thân thiết nên ba người này sẽ do chính bản thân mình đi thuyết phục.
Đến lúc Tỉnh ủy thảo luận chọn Chủ tịch thành Phố Hải Đông thì có ba người này ủng hộ, bản thân Phí Mãn Thiên cũng sẽ không cần bỏ ra nhiều sức lực để thu xếp.
Đây chính là điểm lợi hại của những quan lớn trên Tỉnh ủy, mượn gió bẻ măng là được rồi. Bản thân mình không cần bỏ nhiều công sức mà ngược lại còn ban ơn không ít.
- Đến lúc thành công tôi sẽ mời anh Túc đi uống rượu.
Diệp Phàm cười nói và đồng thời cũng thừa nhận.
- Lần trước gặp được lão Hạ, hắn nói với tôi chuyện Trương Lăng Nguyên của khu Hồng Liên các cậu thì mới biết gã Cố Nhất Võ này thật chẳng ra gì, không ngờ lại giở trò với ông em.
Chúng ta là anh em, có người giở trò với cậu chính là trở mặt với tất cả anh em chúng ta.
Cho nên, việc này, sau này tôi sẽ lưu ý, thường xuyên liên lạc với lão Hạ. Lần trước lão Hạ nói vẫn chưa thể có tiến triển, vụ án vẫn đang bế tắc.
Hắn còn nói sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu, cũng chính là ảnh hưởng đến chuyện ở Hải Đông, tất nhiên là sợ có kẻ lấy chuyện này ra để dèm pha.
Có một số việc, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trong thời điểm nhạy cảm có liên quan đến tiền đồ thì chuyện rắm gì người ta cũng có thể xé ra to như trời như biển vậy. Tuy nhiên trong lúc vô tình tôi lại phát hiện ra một manh mối lớn.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Nói mau đi, manh mối lớn gì?
Diệp Phàm giục, đoán rằng việc này thể nào cũng có liên quan đến vụ án của Trương Lăng Nguyên.
- Đã tìm được đứa con Vu Kiệt của Vu Hồng Liên rồi.
Túc Nhất Tiêu vừa mới hé ra một câu, Diệp lão đại trong lòng lập tức rất đỗi vui mừng và bất ngờ.
- Cảm ơn anh Túc! Vu Kiệt hiện đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Cảm ơn thì không cần nói nữa, tôi phải cảm ơn cậu trước mới đúng, bằng không chức Phó giám đốc Sở Giám sát này cũng đâu đến lượt tôi. Ông em được thăng chức rồi, các anh em đi sau cậu cũng được thơm lây, sau này có cơ hội thì được theo chân cũng tốt.
Túc Nhất Tiêu cười rồi quay sang nói tiếp:
- Vu Kiệt đang ở trong tay tôi. Hơn nữa tôi đã lấy được máu của Cố Nhất Võ để tiến hành giám định. Không sai, kết quả giám định của Vu Kiệt chính là con trai riêng của Cố Nhất Võ.
- Tốt, tốt!
Diệp lão đại mở rộng lồng ngực hét to lên hai chữ “tốt” này, hỏi:
- Anh Túc này, lúc trước Vu Kiệt được giấu ở đâu?
- Cậu tuyệt đối không ngờ được đâu. Đơn vị cũ của Vu Hồng Liên có một người phụ nữ tên là Thái Quyên. Hai người đàn bà này trước nay đều không hợp nhau: hai người từng vì một chuyện nhỏ mà cãi chửi nhau ở căng tin, trước mặt mọi người suýt chút nữa còn xé quần nhau ra. Mọi người đều nói hai người này là oan gia của nhau. Trùng hợp thế nào mà Vu Kiệt lại được giấu trong nhà của Thái Quyên. Cậu nói xem chuyện này là ngẫu nhiên hay không ngẫu nhiên? Mắt của mọi người trong thiên hạ đều bị lừa rồi.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Xem ra, người đàn bà Vu Hồng Liên này cũng không hề đơn giản.
Diệp Phàm như thoáng có chút suy nghĩ nói.
- Tuyệt đối không đơn giản, vì đứa con Vu Kiệt mà hao tổn bao tâm tư. Ai có thể ngờ được Vu Hồng Liên sẽ đem con trai Vu Kiệt của mình giấu trong nhà đối thủ. Đến bố đẻ Cố Nhất Võ chắc chắn cũng không thể nghĩ ra được.
Đàn bà thông minh mà ra tay thì có thể lấy mạng người ta được. Loại đàn bà này, Cố Nhất Võ chia tay cô ta coi như là cực kỳ đen đủi rồi.
Túc Nhất Tiêu thở dài, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ông em, xử lý Vu Kiệt như thế nào, cậu sắp xếp đi?
- Cố Nhất Võ đã hạ độc thủ với tôi mà chúng ta tạm thời không lấy được chứng cớ gì về hắn bởi vì Vu Hồng Liên đã điên rồi. Vậy thì hãy dùng chuyện đứa con riêng bêu xấu hắn. Một khi giới truyền thông công bố ra thì kẻ gây ra bệnh điên của Vu Hồng Liên sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi cũng nghĩ chỉ có thể như vậy thôi, Cố Nhất Võ không chết thì cũng phải khiến hắn như bị lột da mới được. Tuy nói gia tộc thằng cha đó ở thủ đô cũng có chút quan hệ nhưng khi chuyện này vỡ lở ra, chắc là hắn sẽ không ở được tỉnh Nam Phúc nữa. Cút đi cũng tốt! Bằng không cả ngày cứ vo ve như muỗi cũng quá phiền.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Ừ, làm cho hắn cút càng xa càng tốt. Về chuyện của tôi, tôi nghĩ đợi có manh mối của Vu Hồng Liên rồi sẽ tính sổ với hắn sau. Tôi nghĩ chỉ cần hắn đã làm chuyện đó thì chắc chắn sẽ có sơ hở, muốn người ta không biết trừ phi mình không làm mà!
Diệp Phàm nói.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phàm lập tức bố trí Trần Quân đến chỗ Túc Nhất Tiêu đưa vật chứng và nhân chứng trở về, tiếp đó lại gọi điện thoại cho Mai Phán Nhi.
Mai Phán Nhi nghe nói Cố Nhất Võ bày mưu hãm hại Diệp Phàm, người phụ nữ này cũng lập tức sốt sắng thái quá khiến ông xã ra mặt đòi lại công bằng cho Diệp Phàm.
Sáng ngày hôm sau, báo Đô thị Giang Nam đăng tin Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu Cố Nhất Võ có con riêng với Vu Hồng Liên, hơn nữa còn kèm theo mấy bức ảnh lẫn bác sĩ đều chứng minh vô cùng chân thực, đầy đủ chi tiết…
Buổi chiều, đồng chí Cố Nhất Võ đã bị Đoàn Hải Thiên gọi vào phòng làm việc.
- Chuyện này là thế nào? Hy vọng cậu có thể giải trình được.
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Cố Nhất Võ, đem mấy tờ báo quẳng lên bên cạnh bàn của y. Lão Đoàn đương nhiên là tức điên lên rồi, đến tờ báo cũng ném.
Diệp Phàm cổ vũ nói.
- Tôi… anh trai tôi, anh trai tôi muốn mời Bí thư Diệp ăn một bữa cơm đạm bạc.
Lý Ngọc cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để nói ra những lời này.
- Anh trai cô?
Diệp Phàm miệng nhắc tới hai từ này nhìn Lý Ngọc, thực sự không biết anh trai của Lý Ngọc là ai.
- Anh trai tôi tên là Lý Mộc, hiện đang làm thư ký tại Phòng thư ký của văn phòng Tỉnh ủy.
Lý Ngọc kiên trì nói ra gốc gác của anh trai mình.
- À!
Diệp Phàm khẽ gật đầu, cuối cùng đã hiểu ra. Chuyện là vì mình vẫn chưa bổ nhiệm thư ký chính thức cho nên có rất nhiều đồng chí cùng muốn trở thành thư ký chính thức của mình. Nhưng Diệp Phàm biết rằng mình sẽ không ở lại lâu tại khu Hồng Liên này nên việc này vẫn bị gác lại.
- Cơm thì miễn cho, gần đây tôi rất bận.
Diệp Phàm nhìn nhìn Lý Ngọc đang hơi cúi gầm mặt xuống, thản nhiên nói.
- Tôi… tôi biết rồi.
Lý Ngọc khẽ nói xong, cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể che đi được nét thất vọng trên gương mặt.
- Rất thất vọng phải không?
Diệp Phàm nhìn Lý Ngọc một cái, thản nhiên cười nói.
- Không… không phải đâu.
Lý Ngọc lắc lắc đầu.
- Để tôi tìm hiểu trước một chút xem thế nào? Nếu anh trai Lý Mộc của cô thật sự phù hợp thì chưa chắc nhất định phải làm thư ký phải không nào?
Diệp Phàm nhìn cô gái một cái, cười nói.
- Ý của Bí thư Diệp là anh trai tôi vẫn còn có hi vọng phải không?
Lý Ngọc hai mắt tròn xoe bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhất thời quên cả sợ hãi.
- Cô nói xem?
Diệp Phàm chợt nổi tính trẻ con, giơ tay lên vuốt yêu đôi mắt to tròn của Lý Ngọc một cái.
Lý Ngọc lập tức mặt ửng hồng tới rồi tận cổ, vô cùng xấu hổ nhìn Diệp Phàm.
Hơn nữa, chắc là Lý Ngọc đã nghĩ sai lệch đi, tưởng rằng Diệp lão đại vì lấy công việc của anh trai cô làm điều kiện muốn đề nghị cô phải làm gì gì đó.
- Bí thư Diệp, chẳng lẽ anh và những người làm lãnh đạo khác đều giống nhau sao?
Rất lâu sau Lý Ngọc mới thì thào thốt ra được những lời này với bộ dạng rất khổ sở, đáng thương.
- Chẳng lẽ tôi không giống với bọn họ?
Diệp Phàm giả vờ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Lý Ngọc.
- Lúc ban đầu tôi cảm thấy không giống như vậy.
Lý Ngọc bất ngờ thành thật gật đầu.
- Bây giờ thì thất vọng rồi phải không?
Diệp thản nhiên cười liếc nhìn Lý Ngọc một cái.
- Tôi không biết nữa.
Lý Ngọc có chút ngỡ ngàng, lắc đầu.
- Ha ha ha!
Diệp lão đại đột nhiên phá lên cười nhìn Lý Ngọc một cái, nói:
- Chuyện của anh trai cô cứ để tôi lo, tuy nhiên nếu anh ta là loại vô dụng không đỡ nổi như A Đẩu thì tôi cũng sẽ không dùng hắn.
- Xin cảm ơn Bí thư Diệp!
Lý Ngọc cuối cùng đã mỉm cười, nhưng chợt nghĩ ra điều gì, lại có chút lo lắng.
- Cô đi về trước đi.
Diệp Phàm nói.
Trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh, Diệp Phàm liền trốn ở Sở Thiên Các Diệp phủ chuyên tâm điều chế thịt trăn xanh, kết hợp với phương thuốc “Lôi Âm cửu long hoàn”, mất rất nhiều công sức, công phu mấy ngày trời cũng đã bào chế thành công.
Nhưng điều rất đáng tiếc chính là chỉ chế được vẻn vẹn có hai viên thuốc, hơn nữa tinh chất thịt trăn xanh được qua tinh luyện cũng dùng hết rồi.
- Mẹ kiếp! Công lực này của mình hồi phục không nổi rồi. Chế mấy viên thuốc mệt như chó chết rồi mà còn không có tác dụng gì.
Diệp lão đại nhìn nhìn hai viên thuốc, tức tối chửi một câu.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng biết loại thuốc viên này có thể giúp cho cao thủ đỉnh cao bậc tam đẳng cao thủ đột phá đến tứ đẳng, từ bậc tứ đẳng trở lên thì không có tác dụng nhiều. Đối với bản thân mình thì loại thuốc này căn bản là một chút tác dụng cũng không có.
Khi hắn đang thở ra thì điện thoại reo, vừa nhận điện thoại thì vang lên tiếng cười to của Túc Nhất Tiêu:
- Ông em, xin chúc mừng!
- Chúc mừng tôi, mừng cái gì? Lão Túc không phải đang đùa đấy chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, thầm nhủ phải chăng chuyện đi Hải Đông đã truyền đến tai lão Túc rồi.
Bởi vì Túc Nhất Tiêu có ông cậu Kiều Chí Hòa là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Việc này, nếu đã truyền tới Tỉnh ủy thì Kiều Chí Hòa có thể nhận được tin tức là chuyện bình thường. Nếu đến anh ta cũng biết thì chắc là chẳng bao lâu sau chuyện này sẽ lan ra.
Mà đồng chí Túc Nhất Tiêu sắp đi nhậm chức Phó giám đốc sở của Ban Giám sát thường vụ Sở tỉnh, ở tỉnh Nam Phúc coi như là nhân vật có quyền lực nhất rồi.
- Còn giả vờ ngớ ngẩn với tôi à? Chuyện ông em đi Hải Đông là thế nào thế?
Túc Nhất Tiêu cười khan càng cạc như vịt già, nói.
- Anh Túc nghe được từ đâu thế?
Diệp Phàm cố ý nói.
- Cậu của tôi!
Túc Nhất Tiêu cũng là không dấu giếm, dù sao Diệp Phàm cũng biết mối quan hệ này.
- Có phải là bên Tỉnh ủy cũng có tin tức rồi phải không?
Diệp Phàm hỏi, gần đây dù sao cũng ít nhiều quan tâm tới chuyện liên quan tới Hải Đông.
- Tối qua tôi đi sang nhà cậu tôi chơi, ông ấy nhắc đến chuyện của cậu. Lúc nghe rồi, tôi rất ngạc nhiên, sao có thể có chuyện này được. Tốc độ thăng quan tiến chức của cậu nhanh chóng mặt rồi phải không nào?
Túc Nhất Tiêu nói.
- Ha ha, hình như là hơi nhanh một chút, nghe nói chỉ là thay quyền Chủ tịch thành phố.
Diệp lão đại cười gượng một tiếng ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cậu của anh sau đó còn nói gì nữa không? Tiết lộ một chút để cho tôi còn chuẩn bị cho tốt phải không nào?
Hơn nữa, việc này còn chưa có quyết định chính thức nên vẫn chưa cho là thật được. Ông anh cũng biết, chuyện ở trong quan trường nếu ban Tổ chức cán bộ còn chưa chính thức công bố thì đều chưa phải là thật.
Thay đổi trong nháy mắt cũng không thể ngờ được. Có thể anh tưởng rằng chuyện đã chắc chắn như ván đã đóng thuyền rồi, nhưng đột nhiên lại xảy ra biến cố bất ngờ khiến mọi chuyện thất bại cũng là chuyện thường.
- Ông em nói cũng có lý, tuy nhiên cậu tôi đã nói rồi: là chỉ thị của Bí thư Phí nên chuyện này của cậu thành công đến 80% rồi.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
Diệp Phàm vừa nghe, trong nháy mắt đã hiểu ra ngay.
Hóa ra là Kiều Chí Hòa đã mượn cháu ngoại Túc Nhất Tiêu để chuyển lời cho mình, ý là việc này Bí thư Phí Mãn Thiên đã gật đầu.
Còn các phương diện khác thì mình phải tự cố gắng thu xếp, như thế việc này mới có thể ổn thỏa được. Chẳng hạn như Phí Mãn Thiên biết mình và Tề Chấn Đào, Đoàn Hải Thiên, Thiết Thác quan hệ cũng khá thân thiết nên ba người này sẽ do chính bản thân mình đi thuyết phục.
Đến lúc Tỉnh ủy thảo luận chọn Chủ tịch thành Phố Hải Đông thì có ba người này ủng hộ, bản thân Phí Mãn Thiên cũng sẽ không cần bỏ ra nhiều sức lực để thu xếp.
Đây chính là điểm lợi hại của những quan lớn trên Tỉnh ủy, mượn gió bẻ măng là được rồi. Bản thân mình không cần bỏ nhiều công sức mà ngược lại còn ban ơn không ít.
- Đến lúc thành công tôi sẽ mời anh Túc đi uống rượu.
Diệp Phàm cười nói và đồng thời cũng thừa nhận.
- Lần trước gặp được lão Hạ, hắn nói với tôi chuyện Trương Lăng Nguyên của khu Hồng Liên các cậu thì mới biết gã Cố Nhất Võ này thật chẳng ra gì, không ngờ lại giở trò với ông em.
Chúng ta là anh em, có người giở trò với cậu chính là trở mặt với tất cả anh em chúng ta.
Cho nên, việc này, sau này tôi sẽ lưu ý, thường xuyên liên lạc với lão Hạ. Lần trước lão Hạ nói vẫn chưa thể có tiến triển, vụ án vẫn đang bế tắc.
Hắn còn nói sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu, cũng chính là ảnh hưởng đến chuyện ở Hải Đông, tất nhiên là sợ có kẻ lấy chuyện này ra để dèm pha.
Có một số việc, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Trong thời điểm nhạy cảm có liên quan đến tiền đồ thì chuyện rắm gì người ta cũng có thể xé ra to như trời như biển vậy. Tuy nhiên trong lúc vô tình tôi lại phát hiện ra một manh mối lớn.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Nói mau đi, manh mối lớn gì?
Diệp Phàm giục, đoán rằng việc này thể nào cũng có liên quan đến vụ án của Trương Lăng Nguyên.
- Đã tìm được đứa con Vu Kiệt của Vu Hồng Liên rồi.
Túc Nhất Tiêu vừa mới hé ra một câu, Diệp lão đại trong lòng lập tức rất đỗi vui mừng và bất ngờ.
- Cảm ơn anh Túc! Vu Kiệt hiện đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Cảm ơn thì không cần nói nữa, tôi phải cảm ơn cậu trước mới đúng, bằng không chức Phó giám đốc Sở Giám sát này cũng đâu đến lượt tôi. Ông em được thăng chức rồi, các anh em đi sau cậu cũng được thơm lây, sau này có cơ hội thì được theo chân cũng tốt.
Túc Nhất Tiêu cười rồi quay sang nói tiếp:
- Vu Kiệt đang ở trong tay tôi. Hơn nữa tôi đã lấy được máu của Cố Nhất Võ để tiến hành giám định. Không sai, kết quả giám định của Vu Kiệt chính là con trai riêng của Cố Nhất Võ.
- Tốt, tốt!
Diệp lão đại mở rộng lồng ngực hét to lên hai chữ “tốt” này, hỏi:
- Anh Túc này, lúc trước Vu Kiệt được giấu ở đâu?
- Cậu tuyệt đối không ngờ được đâu. Đơn vị cũ của Vu Hồng Liên có một người phụ nữ tên là Thái Quyên. Hai người đàn bà này trước nay đều không hợp nhau: hai người từng vì một chuyện nhỏ mà cãi chửi nhau ở căng tin, trước mặt mọi người suýt chút nữa còn xé quần nhau ra. Mọi người đều nói hai người này là oan gia của nhau. Trùng hợp thế nào mà Vu Kiệt lại được giấu trong nhà của Thái Quyên. Cậu nói xem chuyện này là ngẫu nhiên hay không ngẫu nhiên? Mắt của mọi người trong thiên hạ đều bị lừa rồi.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Xem ra, người đàn bà Vu Hồng Liên này cũng không hề đơn giản.
Diệp Phàm như thoáng có chút suy nghĩ nói.
- Tuyệt đối không đơn giản, vì đứa con Vu Kiệt mà hao tổn bao tâm tư. Ai có thể ngờ được Vu Hồng Liên sẽ đem con trai Vu Kiệt của mình giấu trong nhà đối thủ. Đến bố đẻ Cố Nhất Võ chắc chắn cũng không thể nghĩ ra được.
Đàn bà thông minh mà ra tay thì có thể lấy mạng người ta được. Loại đàn bà này, Cố Nhất Võ chia tay cô ta coi như là cực kỳ đen đủi rồi.
Túc Nhất Tiêu thở dài, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Ông em, xử lý Vu Kiệt như thế nào, cậu sắp xếp đi?
- Cố Nhất Võ đã hạ độc thủ với tôi mà chúng ta tạm thời không lấy được chứng cớ gì về hắn bởi vì Vu Hồng Liên đã điên rồi. Vậy thì hãy dùng chuyện đứa con riêng bêu xấu hắn. Một khi giới truyền thông công bố ra thì kẻ gây ra bệnh điên của Vu Hồng Liên sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tôi cũng nghĩ chỉ có thể như vậy thôi, Cố Nhất Võ không chết thì cũng phải khiến hắn như bị lột da mới được. Tuy nói gia tộc thằng cha đó ở thủ đô cũng có chút quan hệ nhưng khi chuyện này vỡ lở ra, chắc là hắn sẽ không ở được tỉnh Nam Phúc nữa. Cút đi cũng tốt! Bằng không cả ngày cứ vo ve như muỗi cũng quá phiền.
Túc Nhất Tiêu nói.
- Ừ, làm cho hắn cút càng xa càng tốt. Về chuyện của tôi, tôi nghĩ đợi có manh mối của Vu Hồng Liên rồi sẽ tính sổ với hắn sau. Tôi nghĩ chỉ cần hắn đã làm chuyện đó thì chắc chắn sẽ có sơ hở, muốn người ta không biết trừ phi mình không làm mà!
Diệp Phàm nói.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phàm lập tức bố trí Trần Quân đến chỗ Túc Nhất Tiêu đưa vật chứng và nhân chứng trở về, tiếp đó lại gọi điện thoại cho Mai Phán Nhi.
Mai Phán Nhi nghe nói Cố Nhất Võ bày mưu hãm hại Diệp Phàm, người phụ nữ này cũng lập tức sốt sắng thái quá khiến ông xã ra mặt đòi lại công bằng cho Diệp Phàm.
Sáng ngày hôm sau, báo Đô thị Giang Nam đăng tin Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu Cố Nhất Võ có con riêng với Vu Hồng Liên, hơn nữa còn kèm theo mấy bức ảnh lẫn bác sĩ đều chứng minh vô cùng chân thực, đầy đủ chi tiết…
Buổi chiều, đồng chí Cố Nhất Võ đã bị Đoàn Hải Thiên gọi vào phòng làm việc.
- Chuyện này là thế nào? Hy vọng cậu có thể giải trình được.
Đoàn Hải Thiên vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Cố Nhất Võ, đem mấy tờ báo quẳng lên bên cạnh bàn của y. Lão Đoàn đương nhiên là tức điên lên rồi, đến tờ báo cũng ném.
/3320
|