Thực ra người anh trai Lý Mộc của Lý Ngọc không phải loại bất tài, nhưng bởi con người trời sinh của cậu ta không biết đút lót lãnh đạo. Cho nên trong lúc vô ý đã đắc tội với một vị lãnh đạo nào đó ở văn phòng Tỉnh ủy.
Diệp Phàm cho người đi điều tra mới biết được nguyên nhân vì sao Lý Mộc vẫn không được đề bạt. Và gia cảnh của Lý Ngọc cũng không tốt cho lắm nên càng không có tiền quà cáp.
Nói về mặt quan hệ xã hội thì Lý gia lại càng kém. Song hai anh em Lý Ngọc đều rất hiếu kính cha mẹ, phần lớn tiền lương của hai anh em cơ bản đều dành để chữa chân cho mẹ. Về điểm này, Diệp Phàm cũng có chút khen ngợi con người Lý Mộc.
Cho nên hắn mới hạ quyết tâm giúp đỡ Lý gia một phen. Nếu trọng dụng Lý Mộc sẽ đắc tội với lãnh đạo văn phòng Tỉnh ủy nhưng Diệp Phàm cũng mặc kệ đắc tội hay không đắc tội, chẳng qua chỉ là một Phó chủ nhiệm thôi.
Đồng chí Tiểu Diệp bây giờ tiêu chuẩn nhìn người rất cao, một anh cán bộ cấp Sở bây giờ cơ bản là không thèm để mắt tới.
Tuy nhiên khi ăn cơm tối, những người đến chúc mừng đến nhiều quá.
Vừa mới hết giờ làm, Diệp Phàm đã bị những anh em thân thiết nhất như Lô Vĩ, Triệu Thiết Hải, Hạ Hải Vĩ, Túc Nhất Tiêu, Phạm Châu kéo đến Lạc Diệp Cư ở Thủy Châu.
- Các anh em, đại ca được thăng chức, chúng ta cũng được thơm lây, ha ha ha, chúng ta hãy cùng uống một ly chúc mừng Diệp đại ca mới thăng chức!
Vừa mới bước vào phòng thuê riêng, Phạm Châu đã tông cửa, liến thoắng kêu lớn lên.
- Đúng, đúng đúng! Cụng một ly nào, chúc mừng đồng chí Diệp Phàm thăng chức đến Hải Đông!
Hạ Hải Vĩ cũng cao hứng, giơ chén rượu lên, bắt đầu lớn tiếng hô hào. Đám Lô Vĩ đương nhiên cũng vào hùa theo, ầm ĩ cả lên.
Mấy anh em chạm ly loảng xoảng vài tiếng rất kêu.
- Thật không ngờ, lúc trước kia nghe ông em nói là đi Hải Đông, tôi còn tưởng rằng đang nói nhảm.
Thật sự không ngờ được, mới mấy tháng sau đã trở thành sự thật.
Hạ Hải Vĩ cười ha ha nói.
- Đại ca là ai chứ? Người thường sao có thể làm đại ca của Lô Vĩ được cơ chứ? Lô Vĩ tôi là ai? Ở tỉnh thành người ta cũng gọi tôi Thái Tử gia. Ha ha!
Thằng cha Lô Vĩ này vỗ ngực, giữ tư thế là người đệ nhất thiên hạ làm trò khiến cho mọi người đều vui.
- Lô Thái Tử, đại ca mời cậu một ly!
Diệp Phàm liếc nhìn thằng nhóc này một cái, thản nhiên cười nói.
- Không dám, ở trước mặt đại ca, em vĩnh viễn là thằng em nhỏ, không nên nói hai từ Thái tử. Thế khác nào giết em cho rồi?
Lô Vĩ cười ha hả nói.
- Vốn cho rằng dốc hết sức lực thì tôi có thể đảm nhiệm được cái chức giám đốc sở Sở Giám Sát, dù sao cũng là cùng một bậc với giám đốc sở, gần đuổi kịp gót chân của ông em Diệp đây. Không thể ngờ được trong nháy mắt, ông em lại có thể được thăng chức. Chức giám đốc sở này đem so sánh với chức vụ của hắn chẳng khác gì trộn nước lẫn với phân. Thật tức chết đi được!
Túc Nhất Tiêu bất ngờ than thở, đầu hơi lắc lắc.
Trong khi mọi người đang uống rượu, Diệp Phàm liên tiếp nhận được mấy chục cuộc điện thoại chúc mừng của những lãnh đạo như cán bộ khu Hồng Liên, đồng nghiệp thành phố Thủy Châu và còn có Tề Chấn Đào.
Khi Diệp Phàm bận tiếp điện thoại thì Phạm Cương đưa ra một chủ ý củ chuối, nói là mỗi lần Diệp Phàm nhận điện thoại thì phạt uống một ly rượu.
Cứ như thế, đồng chí Diệp Phàm uống liên tiếp mấy chục vại bia lớn.
Mặc dù là tửu lượng cũng lớn nhưng cũng không đỡ được, thằng nhãi này đã ngà ngà say.
Trần Quân đưa Diệp Phàm về tới Sở Thiên Các của Diệp phủ.
Thằng nhãi này gật gù lơ mơ đi vào phòng vệ sinh. Sau khi phát hiện vẻ say rượu của mình trong gương, không cẩn thận trượt chân ngã oạch một cái mới nhớ đến cuộc hẹn với Lý Ngọc.
- Gay to rồi, Lý Ngọc không thể nào vẫn đang ở Thiên Trúc Viên đấy chứ?
Diệp lão đại nhìn đồng hồ, đã hơn 0 giờ rồi, vội vàng rút điện thoại gọi cho Lý Ngọc, nhưng trong điện thoại chỉ có tín hiệu tắt máy.
- Không xong rồi, lúc đầu đã đồng ý với Lý Ngọc là không gặp không về. Cô nàng ngốc này không phải đã tin là thật, đến điện thoại cũng tắt đấy chứ.
Diệp Phàm cảm thấy rất đau đầu.
Ngẫm nghĩ một chút hắn vội vã tắm qua rồi vọt ra ngoài gọi tắc xi đi thẳng đến Thiên Trúc Viên. Diệp Phàm có chút lo lắng, bởi vì Lý Ngọc đã từng nói: tối nay tắt máy, điện thoại của ai cũng không tiếp để chuyên tâm biểu diễn trà đạo cho một mình Diệp Phàm.
Khi đã tới Thiên Trúc Viên, Diệp Phàm chạy thẳng vào phòng thuê riêng, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Đột nhiên có một bóng đen vụt chạy đến, Diệp Phàm muốn đẩy ra nhưng chợt cảm giác hình như là Lý Ngọc, giơ tay ra định đỡ cô. Tuy nhiên lại có cảm giác là bộ ngực ngã vào tay nằng nặng, bóng đen đã sà vào trong lòng.
- Anh đã đến rồi, tôi đã chờ từ rất lâu. Tôi nghĩ anh sẽ không đến đây. Tôi quyết định chờ anh cho đến tận lúc bình minh.
Lý Ngọc khóc rất thương tâm, đôi vai run run lên khá thảm thiết.
- Cô nàng ngốc nghếch! Đều là lỗi của tôi: vừa về đến Thủy Châu đã bị bọn họ kéo đi uống rượu nên nhất thời quên khuấy mất. Thực ra cô nên sớm gọi điện nhắc tôi một tiếng, haizz…
Diệp lão đại thở dài nhẹ nhàng mở cửa ra, đỡ Lý Ngọc ngồi xuống trên một chiếc ghế gỗ chạm khắc dài.
- Xin lỗi Bí thư Diệp, tôi đã quá kích động rồi. Tôi đi pha trà cho anh nhé.
Lý Ngọc vô cùng ngại ngùng. Vừa nãy cảm thấy rất tủi thân, cũng không biết thế nào cô lại có thể ngã nhào vào lòng Bí thư Diệp. Sau khi sực nhớ ra, cô vội vàng đứng lên.
- Tốt lắm, tôi phải thoải mái thưởng thức tài nghệ pha trà của cô mới được. Uống trà cũng có thể giải được rượu.
Diệp Phàm dựa nghiêng người vào chiếc ghế sô pha.
Hôm nay Lý Ngọc mặc một chiếc váy dài màu xanh non xẻ nửa tà, chiếc váy dài vừa chớm đầu gối một chút.
Theo động tác đung đưa người của Lý Ngọc khi pha trà, Diệp lão đại mơ hồ nhận ra chiếc váy của Lý Ngọc là loại xẻ tà cả hai bên, chứ không phải loại xẻ tà một bên.
Nói cách khác, thực ra đây là loại có hai mảnh vải xanh biếc ghép vào nhau. Mảng phía trước, phía sau tạo thành một khối ở trên người. Phía trước che đi đường cong gợi cảm vòng ngực của cô gái. Phía sau được gợn lên chính là đường cong của vòng ba mê đắm lòng người. Hơn nữa, chất liệu này là loại ôm sát người, không phải loại rộng thùng thình mà bó sát vào mông. Nhìn từ phía sau thì vùng trung tâm tam giác vàng kia cũng nổi lên, có thể nhìn thấy rõ ràng được.
Bắt gặp ánh mắt say lờ đờ của Diệp lão đại nhìn chằm chằm vào mông mình, Lý Ngọc xoay người khẽ mỉm cười, nói nhẹ nhàng:
- Khi ở bên ngoài tôi không mặc như vậy, vừa nãy mới thay đồ ở trong phòng.
- Chỉ mặc riêng cho tôi ngắm thôi à?
Diệp lão đại say ngây ngất nằm trên ghế sô pha, có chút thô tục cười nói. Thằng nhãi này tương đối thỏa mãn.
- Vâng!
Lý Ngọc thận trọng gật đầu, nói xong mới cảm thấy lời này rất mập mờ, mặt lập tức đỏ ửng lên đến tận mang tai.
- Cô không sợ sao?
Diệp lão đại cố ý hỏi.
- Không sợ!
Lý Ngọc gật đầu, liếc nhìn Diệp lão đại một cái và bồi thêm một câu:
- Tôi không sợ anh. Tôi chỉ sợ những người khác thôi.
- Xem ra, cô rất tin tưởng ở tôi.
Diệp Phàm đón lấy tách trà từ tay Lý Ngọc nốc một hơi cạn sạch, cười nói.
- Không biết vì sao tôi lại có thể tin tưởng anh. Có thể đây là ý trời.
Lý Ngọc thản nhiên nói, tay múa trên khay trà. Trong làn hương trà thơm thoang thoảng, cặp mắt say lờ đờ của Diệp lão đại nhìn Lý Ngọc như mèo thấy mỡ, từ thân trên xuống thân dưới.
Diệp lão đại thở dài một tiếng, lại tiếp tục thưởng thức trà. Hai người đều không nói chuyện. Diệp Phàm uống hết thì Lý Ngọc lại rót thêm vào.
- Cô không hối hận chứ?
Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm Lý Ngọc lên.
- Tôi chỉ biểu diễn trà nghệ cho mình anh xem. Còn những người khác thì không được.
Lý Ngọc nháy mắt đá lông nheo, thản nhiên nói. Cô cũng không sợ nanh vuốt của Diệp lão đại, để mặc cho hắn nâng cằm mình lên.
Diệp lão đại thở dài, nhìn Lý Ngọc một cái nói:
- Được rồi, tôi uống đủ rồi. Tài nghệ pha trà của cô ngày càng giỏi. Tôi nên trở về rồi.
- Tôi tiễn anh.
Lý Ngọc nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tôi thay quần áo đã cái váy này mặc không được.
- Cô không phải biết múa hái trà sao, múa một bài đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Được!
Lý Ngọc lên tiếng, mở nhạc. Theo tiếng đàn tranh vang lên, cô lắc lư nhảy múa theo điệu nhạc. Trong phòng ánh đèn rất mờ nhạt. Lý Ngọc bất ngờ vừa nhảy vừa thay quần áo. Tuy rằng cô còn mặc quần tất bên trong nhưng đường cong vẫn khá rõ ràng. Diệp lão đại cũng được mở rộng tầm mắt.
Diệp lão đại khăng khăng đưa Lý Ngọc về tận nhà cô. Khi Lý Ngọc quay người bước đi, Diệp lão đại nói:
- Tôi đến Hải Đông thu xếp trước. Sau này chắc là không lâu sau anh trai cô có thể đến Hải Đông làm thư kí cho tôi. Không biết anh trai cô có đồng ý đi Hải Đông không?
- Anh ấy nhất định bằng lòng. Tôi thay mặt anh ấy chân thành cảm ơn anh.
Lý Ngọc quay người nói, vẻ mặt chợt tươi cười hớn hở vì niềm vui bất ngờ. Khi nhìn Diệp lão đại đã thật sự đi xa, Lý Ngọc miệng lẩm bẩm nói:
- Anh đúng là một người kì lạ! Lý Ngọc tôi mắt còn chưa mù.
Vài ngày sau, Diệp Phàm đã bàn giao công tác đâu vào đấy, người cũng nhẹ nhõm hơn. Khi đang nằm trong nhà ngủ được hơn nữa ngày thì nhận được điện thoại mời ăn cơm của Kiều Thế Hào, Diệp Phàm mới lái xe tới hội sở Hoàng Thị.
Đi vào trong phòng, Diệp Phàm phát hiện có mấy tướng lĩnh quân đội đeo cả quân hàm. Quân hàm cao nhất chính là của đại tá Kiều Thế Hào. Cái khác đồng chí không phải thượng tá thì cũng là trung tá.
Đương nhiên, đối với những quan chức trẻ như thế này mà có thể leo lên được chức thượng tá, trung tá đã được xem như khá xuất sắc rồi.
Chắc là đám người này đều có vốn liếng khá dày, bằng không khó lòng mà họ lại được thăng tiến nhanh như vậy. Hơn nữa bên cạnh mỗi đồng chí đều có một em trông khá xinh đẹp ngồi bên.
Những người này, nếu không phải bạn bè thì chắc sẽ là cấp dưới của Kiều Thế Hào. Còn Kiều Thế Hào cũng không ngoại lệ: cô em ngồi bên cạnh có đôi mắt tương đối to tròn. Diệp Phàm nhìn nhìn, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng có lục lại trí nhớ cũng không nhớ ra cô em này là ai.
Cô em mắt huyền ngồi bên cạnh này mặc một chiếc váy ren hoa màu đen dày dặn, trên thân váy thêu hoa màu trắng nổi bật, trông rất đoan trang. Cô gái ngồi ngay ngắn trên ghế, không hé môi. Cô chỉ đối đáp nhát gừng và dường như khá lãnh đạm.
Nhìn thấy Diệp Phàm đặt mông ngồi xuống, cô gái vô ý nhíu mày lại, dường như có vẻ không vui.
Diệp Phàm liếc nhìn cô gái một cái, khuôn mặt này quả thực rất xinh đẹp nhưng hơi kiêu một chút, thầm nhủ ông đây cũng không phải hạng xoàng. Ông ngồi bên cạnh mày, sao phải nhăn mặt nhíu mày làm gì.
Nhìn thấy Diệp Phàm ngồi xuống, đang trò chuyện vui vẻ lập tức lắng xuống, mấy vị đồng chí đều ngầm liếc nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha ha, nhìn gì? Vị này tên là Diệp Phàm, là người anh em của tôi.
Kiều Thế Hào thản nhiên cười nói liếc nhìn mọi người một lượt.
- Chào người anh em Diệp!
Nghe Kiều Thế Hào nói như vậy, những quan viên kia cũng gật đầu coi như đã đáp lễ.
Diệp Phàm hiểu được rằng người ta nể mặt Kiều Thế Hào nên mới chào hỏi mình, dù sao cũng cảm thấy mấy đồng chí này quá kiêu căng rồi.
- Diệp Phàm, những vị này đều là bạn bè trên thủ đô của tôi: Lưu Đĩnh của Lưu gia, Trịnh Đống của Trịnh gia, Dương Dũng của Dương gia.
Kiều Thế Hào chỉ vào ba người, lần lượt giới thiệu, còn những cô em ngồi cạnh thì không hề giới thiệu.
Diệp Phàm cho người đi điều tra mới biết được nguyên nhân vì sao Lý Mộc vẫn không được đề bạt. Và gia cảnh của Lý Ngọc cũng không tốt cho lắm nên càng không có tiền quà cáp.
Nói về mặt quan hệ xã hội thì Lý gia lại càng kém. Song hai anh em Lý Ngọc đều rất hiếu kính cha mẹ, phần lớn tiền lương của hai anh em cơ bản đều dành để chữa chân cho mẹ. Về điểm này, Diệp Phàm cũng có chút khen ngợi con người Lý Mộc.
Cho nên hắn mới hạ quyết tâm giúp đỡ Lý gia một phen. Nếu trọng dụng Lý Mộc sẽ đắc tội với lãnh đạo văn phòng Tỉnh ủy nhưng Diệp Phàm cũng mặc kệ đắc tội hay không đắc tội, chẳng qua chỉ là một Phó chủ nhiệm thôi.
Đồng chí Tiểu Diệp bây giờ tiêu chuẩn nhìn người rất cao, một anh cán bộ cấp Sở bây giờ cơ bản là không thèm để mắt tới.
Tuy nhiên khi ăn cơm tối, những người đến chúc mừng đến nhiều quá.
Vừa mới hết giờ làm, Diệp Phàm đã bị những anh em thân thiết nhất như Lô Vĩ, Triệu Thiết Hải, Hạ Hải Vĩ, Túc Nhất Tiêu, Phạm Châu kéo đến Lạc Diệp Cư ở Thủy Châu.
- Các anh em, đại ca được thăng chức, chúng ta cũng được thơm lây, ha ha ha, chúng ta hãy cùng uống một ly chúc mừng Diệp đại ca mới thăng chức!
Vừa mới bước vào phòng thuê riêng, Phạm Châu đã tông cửa, liến thoắng kêu lớn lên.
- Đúng, đúng đúng! Cụng một ly nào, chúc mừng đồng chí Diệp Phàm thăng chức đến Hải Đông!
Hạ Hải Vĩ cũng cao hứng, giơ chén rượu lên, bắt đầu lớn tiếng hô hào. Đám Lô Vĩ đương nhiên cũng vào hùa theo, ầm ĩ cả lên.
Mấy anh em chạm ly loảng xoảng vài tiếng rất kêu.
- Thật không ngờ, lúc trước kia nghe ông em nói là đi Hải Đông, tôi còn tưởng rằng đang nói nhảm.
Thật sự không ngờ được, mới mấy tháng sau đã trở thành sự thật.
Hạ Hải Vĩ cười ha ha nói.
- Đại ca là ai chứ? Người thường sao có thể làm đại ca của Lô Vĩ được cơ chứ? Lô Vĩ tôi là ai? Ở tỉnh thành người ta cũng gọi tôi Thái Tử gia. Ha ha!
Thằng cha Lô Vĩ này vỗ ngực, giữ tư thế là người đệ nhất thiên hạ làm trò khiến cho mọi người đều vui.
- Lô Thái Tử, đại ca mời cậu một ly!
Diệp Phàm liếc nhìn thằng nhóc này một cái, thản nhiên cười nói.
- Không dám, ở trước mặt đại ca, em vĩnh viễn là thằng em nhỏ, không nên nói hai từ Thái tử. Thế khác nào giết em cho rồi?
Lô Vĩ cười ha hả nói.
- Vốn cho rằng dốc hết sức lực thì tôi có thể đảm nhiệm được cái chức giám đốc sở Sở Giám Sát, dù sao cũng là cùng một bậc với giám đốc sở, gần đuổi kịp gót chân của ông em Diệp đây. Không thể ngờ được trong nháy mắt, ông em lại có thể được thăng chức. Chức giám đốc sở này đem so sánh với chức vụ của hắn chẳng khác gì trộn nước lẫn với phân. Thật tức chết đi được!
Túc Nhất Tiêu bất ngờ than thở, đầu hơi lắc lắc.
Trong khi mọi người đang uống rượu, Diệp Phàm liên tiếp nhận được mấy chục cuộc điện thoại chúc mừng của những lãnh đạo như cán bộ khu Hồng Liên, đồng nghiệp thành phố Thủy Châu và còn có Tề Chấn Đào.
Khi Diệp Phàm bận tiếp điện thoại thì Phạm Cương đưa ra một chủ ý củ chuối, nói là mỗi lần Diệp Phàm nhận điện thoại thì phạt uống một ly rượu.
Cứ như thế, đồng chí Diệp Phàm uống liên tiếp mấy chục vại bia lớn.
Mặc dù là tửu lượng cũng lớn nhưng cũng không đỡ được, thằng nhãi này đã ngà ngà say.
Trần Quân đưa Diệp Phàm về tới Sở Thiên Các của Diệp phủ.
Thằng nhãi này gật gù lơ mơ đi vào phòng vệ sinh. Sau khi phát hiện vẻ say rượu của mình trong gương, không cẩn thận trượt chân ngã oạch một cái mới nhớ đến cuộc hẹn với Lý Ngọc.
- Gay to rồi, Lý Ngọc không thể nào vẫn đang ở Thiên Trúc Viên đấy chứ?
Diệp lão đại nhìn đồng hồ, đã hơn 0 giờ rồi, vội vàng rút điện thoại gọi cho Lý Ngọc, nhưng trong điện thoại chỉ có tín hiệu tắt máy.
- Không xong rồi, lúc đầu đã đồng ý với Lý Ngọc là không gặp không về. Cô nàng ngốc này không phải đã tin là thật, đến điện thoại cũng tắt đấy chứ.
Diệp Phàm cảm thấy rất đau đầu.
Ngẫm nghĩ một chút hắn vội vã tắm qua rồi vọt ra ngoài gọi tắc xi đi thẳng đến Thiên Trúc Viên. Diệp Phàm có chút lo lắng, bởi vì Lý Ngọc đã từng nói: tối nay tắt máy, điện thoại của ai cũng không tiếp để chuyên tâm biểu diễn trà đạo cho một mình Diệp Phàm.
Khi đã tới Thiên Trúc Viên, Diệp Phàm chạy thẳng vào phòng thuê riêng, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Đột nhiên có một bóng đen vụt chạy đến, Diệp Phàm muốn đẩy ra nhưng chợt cảm giác hình như là Lý Ngọc, giơ tay ra định đỡ cô. Tuy nhiên lại có cảm giác là bộ ngực ngã vào tay nằng nặng, bóng đen đã sà vào trong lòng.
- Anh đã đến rồi, tôi đã chờ từ rất lâu. Tôi nghĩ anh sẽ không đến đây. Tôi quyết định chờ anh cho đến tận lúc bình minh.
Lý Ngọc khóc rất thương tâm, đôi vai run run lên khá thảm thiết.
- Cô nàng ngốc nghếch! Đều là lỗi của tôi: vừa về đến Thủy Châu đã bị bọn họ kéo đi uống rượu nên nhất thời quên khuấy mất. Thực ra cô nên sớm gọi điện nhắc tôi một tiếng, haizz…
Diệp lão đại thở dài nhẹ nhàng mở cửa ra, đỡ Lý Ngọc ngồi xuống trên một chiếc ghế gỗ chạm khắc dài.
- Xin lỗi Bí thư Diệp, tôi đã quá kích động rồi. Tôi đi pha trà cho anh nhé.
Lý Ngọc vô cùng ngại ngùng. Vừa nãy cảm thấy rất tủi thân, cũng không biết thế nào cô lại có thể ngã nhào vào lòng Bí thư Diệp. Sau khi sực nhớ ra, cô vội vàng đứng lên.
- Tốt lắm, tôi phải thoải mái thưởng thức tài nghệ pha trà của cô mới được. Uống trà cũng có thể giải được rượu.
Diệp Phàm dựa nghiêng người vào chiếc ghế sô pha.
Hôm nay Lý Ngọc mặc một chiếc váy dài màu xanh non xẻ nửa tà, chiếc váy dài vừa chớm đầu gối một chút.
Theo động tác đung đưa người của Lý Ngọc khi pha trà, Diệp lão đại mơ hồ nhận ra chiếc váy của Lý Ngọc là loại xẻ tà cả hai bên, chứ không phải loại xẻ tà một bên.
Nói cách khác, thực ra đây là loại có hai mảnh vải xanh biếc ghép vào nhau. Mảng phía trước, phía sau tạo thành một khối ở trên người. Phía trước che đi đường cong gợi cảm vòng ngực của cô gái. Phía sau được gợn lên chính là đường cong của vòng ba mê đắm lòng người. Hơn nữa, chất liệu này là loại ôm sát người, không phải loại rộng thùng thình mà bó sát vào mông. Nhìn từ phía sau thì vùng trung tâm tam giác vàng kia cũng nổi lên, có thể nhìn thấy rõ ràng được.
Bắt gặp ánh mắt say lờ đờ của Diệp lão đại nhìn chằm chằm vào mông mình, Lý Ngọc xoay người khẽ mỉm cười, nói nhẹ nhàng:
- Khi ở bên ngoài tôi không mặc như vậy, vừa nãy mới thay đồ ở trong phòng.
- Chỉ mặc riêng cho tôi ngắm thôi à?
Diệp lão đại say ngây ngất nằm trên ghế sô pha, có chút thô tục cười nói. Thằng nhãi này tương đối thỏa mãn.
- Vâng!
Lý Ngọc thận trọng gật đầu, nói xong mới cảm thấy lời này rất mập mờ, mặt lập tức đỏ ửng lên đến tận mang tai.
- Cô không sợ sao?
Diệp lão đại cố ý hỏi.
- Không sợ!
Lý Ngọc gật đầu, liếc nhìn Diệp lão đại một cái và bồi thêm một câu:
- Tôi không sợ anh. Tôi chỉ sợ những người khác thôi.
- Xem ra, cô rất tin tưởng ở tôi.
Diệp Phàm đón lấy tách trà từ tay Lý Ngọc nốc một hơi cạn sạch, cười nói.
- Không biết vì sao tôi lại có thể tin tưởng anh. Có thể đây là ý trời.
Lý Ngọc thản nhiên nói, tay múa trên khay trà. Trong làn hương trà thơm thoang thoảng, cặp mắt say lờ đờ của Diệp lão đại nhìn Lý Ngọc như mèo thấy mỡ, từ thân trên xuống thân dưới.
Diệp lão đại thở dài một tiếng, lại tiếp tục thưởng thức trà. Hai người đều không nói chuyện. Diệp Phàm uống hết thì Lý Ngọc lại rót thêm vào.
- Cô không hối hận chứ?
Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay nâng cằm Lý Ngọc lên.
- Tôi chỉ biểu diễn trà nghệ cho mình anh xem. Còn những người khác thì không được.
Lý Ngọc nháy mắt đá lông nheo, thản nhiên nói. Cô cũng không sợ nanh vuốt của Diệp lão đại, để mặc cho hắn nâng cằm mình lên.
Diệp lão đại thở dài, nhìn Lý Ngọc một cái nói:
- Được rồi, tôi uống đủ rồi. Tài nghệ pha trà của cô ngày càng giỏi. Tôi nên trở về rồi.
- Tôi tiễn anh.
Lý Ngọc nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Tôi thay quần áo đã cái váy này mặc không được.
- Cô không phải biết múa hái trà sao, múa một bài đi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Được!
Lý Ngọc lên tiếng, mở nhạc. Theo tiếng đàn tranh vang lên, cô lắc lư nhảy múa theo điệu nhạc. Trong phòng ánh đèn rất mờ nhạt. Lý Ngọc bất ngờ vừa nhảy vừa thay quần áo. Tuy rằng cô còn mặc quần tất bên trong nhưng đường cong vẫn khá rõ ràng. Diệp lão đại cũng được mở rộng tầm mắt.
Diệp lão đại khăng khăng đưa Lý Ngọc về tận nhà cô. Khi Lý Ngọc quay người bước đi, Diệp lão đại nói:
- Tôi đến Hải Đông thu xếp trước. Sau này chắc là không lâu sau anh trai cô có thể đến Hải Đông làm thư kí cho tôi. Không biết anh trai cô có đồng ý đi Hải Đông không?
- Anh ấy nhất định bằng lòng. Tôi thay mặt anh ấy chân thành cảm ơn anh.
Lý Ngọc quay người nói, vẻ mặt chợt tươi cười hớn hở vì niềm vui bất ngờ. Khi nhìn Diệp lão đại đã thật sự đi xa, Lý Ngọc miệng lẩm bẩm nói:
- Anh đúng là một người kì lạ! Lý Ngọc tôi mắt còn chưa mù.
Vài ngày sau, Diệp Phàm đã bàn giao công tác đâu vào đấy, người cũng nhẹ nhõm hơn. Khi đang nằm trong nhà ngủ được hơn nữa ngày thì nhận được điện thoại mời ăn cơm của Kiều Thế Hào, Diệp Phàm mới lái xe tới hội sở Hoàng Thị.
Đi vào trong phòng, Diệp Phàm phát hiện có mấy tướng lĩnh quân đội đeo cả quân hàm. Quân hàm cao nhất chính là của đại tá Kiều Thế Hào. Cái khác đồng chí không phải thượng tá thì cũng là trung tá.
Đương nhiên, đối với những quan chức trẻ như thế này mà có thể leo lên được chức thượng tá, trung tá đã được xem như khá xuất sắc rồi.
Chắc là đám người này đều có vốn liếng khá dày, bằng không khó lòng mà họ lại được thăng tiến nhanh như vậy. Hơn nữa bên cạnh mỗi đồng chí đều có một em trông khá xinh đẹp ngồi bên.
Những người này, nếu không phải bạn bè thì chắc sẽ là cấp dưới của Kiều Thế Hào. Còn Kiều Thế Hào cũng không ngoại lệ: cô em ngồi bên cạnh có đôi mắt tương đối to tròn. Diệp Phàm nhìn nhìn, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng có lục lại trí nhớ cũng không nhớ ra cô em này là ai.
Cô em mắt huyền ngồi bên cạnh này mặc một chiếc váy ren hoa màu đen dày dặn, trên thân váy thêu hoa màu trắng nổi bật, trông rất đoan trang. Cô gái ngồi ngay ngắn trên ghế, không hé môi. Cô chỉ đối đáp nhát gừng và dường như khá lãnh đạm.
Nhìn thấy Diệp Phàm đặt mông ngồi xuống, cô gái vô ý nhíu mày lại, dường như có vẻ không vui.
Diệp Phàm liếc nhìn cô gái một cái, khuôn mặt này quả thực rất xinh đẹp nhưng hơi kiêu một chút, thầm nhủ ông đây cũng không phải hạng xoàng. Ông ngồi bên cạnh mày, sao phải nhăn mặt nhíu mày làm gì.
Nhìn thấy Diệp Phàm ngồi xuống, đang trò chuyện vui vẻ lập tức lắng xuống, mấy vị đồng chí đều ngầm liếc nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha ha, nhìn gì? Vị này tên là Diệp Phàm, là người anh em của tôi.
Kiều Thế Hào thản nhiên cười nói liếc nhìn mọi người một lượt.
- Chào người anh em Diệp!
Nghe Kiều Thế Hào nói như vậy, những quan viên kia cũng gật đầu coi như đã đáp lễ.
Diệp Phàm hiểu được rằng người ta nể mặt Kiều Thế Hào nên mới chào hỏi mình, dù sao cũng cảm thấy mấy đồng chí này quá kiêu căng rồi.
- Diệp Phàm, những vị này đều là bạn bè trên thủ đô của tôi: Lưu Đĩnh của Lưu gia, Trịnh Đống của Trịnh gia, Dương Dũng của Dương gia.
Kiều Thế Hào chỉ vào ba người, lần lượt giới thiệu, còn những cô em ngồi cạnh thì không hề giới thiệu.
/3320
|