Lô Minh Châu vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở đài chủ tịch Trung ương trong phòng họp hình thang, bà lạnh lung liếc nhìn mấy trăm cán bộ các phòng ban thành phố Hải Đông.
Nói:
- Chuyện xảy ra hôm nay tôi không muốn nói nhiều, tôi chỉ nói một câu thôi. Hy vọng sau này đừng xảy ra những chuyện thế này nữa, có một số đồng chí, khi làm gì thì nên suy nghĩ trước sau.
Đồng chí Diệp Phàm được Hội nghị thường vụ tỉnh ủy thong qua, đề cử xuống Hội đồng đại biểu nhân dân thành phố Hải Đông làm Quyền chủ tịch thành phố.
Tiếp theo Lô Minh Châu đích thân đọc thư bổ nhiệm của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Trước khi Chủ tịch thành phố Diệp phát biểu tôi xin nói một câu. Chuyện hôm nay nhất định phải xử lý nghiêm túc. Xử lý nghiêm túc cho dù dính líu đến bất kỳ ai, điều tra đến cùng.
Quá đáng, đây căn bản là có tổ chức, có ý định công kích lãnh đạo tỉnh ủy, thành ủy, và các cán bộ của Ủy ban nhân dân thành phố.
Nói đến đây tôi đau long quá, dù tôi chẳng có mặt mũi nào mà báo cáo công tác với Trưởng ban Lô nữa. Đầu tiên tôi xin tự kiểm điểm, đây là sau lầm trong công việc của Phạm Viễn tôi, xin lãnh đạo hãy phê bình.
Đồng chí Phạm Viễn vẻ mặt nghiêm túc phát biểu.
- Tiếp theo mời đồng chí Chủ tịch thành phố Diệp phát biểu, các đồng chí, hoan nghênh!
Trưởng ban thư ký Thành ủy đồng chí Cao Hoa dù 120% không muốn, nhưng không thể không nói. Đám Hạ Hải Vĩ vỗ tay đầu tiên, cả phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay vang nhiệt liệt.
- Các vị lãnh đạo, các đồng nghiệp, các đồng chí Hải Đông, xin chào. Tôi là Diệp Phàm. Vừa rồi chắc mọi người cũng có nghe rồi, có người còn đặt cho tôi biệt hiệu “Chủ tịch thành phố bạo lực”, được, hay lắm!
Diệp Phàm nói đến đây cố ý dừng lại, liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Tôi nói rồi, chỉ cần vì nhân dân, họ nói tôi thế nào cũng được.
Lời nói suông tôi đây không muốn nói. Tôi chỉ muốn nói là, sẽ phối hợp chặt chẽ với Bí thư Phạm, dẫn dắt nhân dân Hải Đông tiến đến những ngày tươi đẹp hơn.
Các đồng chí tiền lương sẽ tăng cao, hầu bao sẽ căng thêm chút nữa. Cái này, chính là mục tiêu mà Diệp Phàm tôi đến Hải Đông. Cảm ơn mọi người.
Lời nói của Diệp Phàm tương đối ngắn gọn những sát với tình hình thực tế. Lập tức tiếng vỗ tay không ngớt, lần này là các đồng chí vỗ tay xuất phát từ nội tâm.
Cơm tối ăn ở nhà khách chính phủ. Sau khi ăn xong Lô Minh Châu và lão Hạ, lão Túc đều ra về.
Vì buổi tới ở địa phương cũng không được đầy đủ cho lắm. Diệp Phàm tạm thời ở tại nhà khách thành ủy.
Diệp Phàm cảm thấy mệt mỏi, nên đi ngủ sớm.
Tuy nhiên, trong lòng luôn nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cái tên Tô Ngưu Đản kia chắc chắn có người sai khiến, xem ra, mình vừa đến Hải Đông đã có người xuất chiêu rồi. Tô Ngưu Đản chỉ là tiểu lâu la, chẳng biết đằng sau gã là đại thần thành ủy nào.
Hạ Hải Vĩ và Vu Kiến Thần, Túc Nhất Tiêu đều nghiêm túc dặn dò Cục trưởng cục Công an thành phố An Kỳ, chuyện của Tô Ngưu Đản phải xử lý nghiêm túc.
Cục trưởng An dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm An Kỳ chẳng được vẻ vang gì, suýt chút nữa vị này đã giơ chân giơ tay mới mười mấy cảnh sát Hải Đông. Gã biết, bên trong cục công an đang có người đâm sau lưng mình. Bằng không, cái gọi là “Quần chúng” này sao có thể chen vào giữa các cảnh sát được.
Diệp Phàm vừa mới nằm xuống, cửa đã bị đẩy ra.
Vừa nhìn, thấy một người trung niên tóc quăn.
- Chủ tịch thành phố, tôi là Vu Hữu Hòa, phụ trách công tác ở Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, được phân công quản lý nhà khách.
Vu Hữu Hòa hơi khom người, cung kính nói.
- Ờ, là Chủ nhiệm Vu à.
Diệp Phàm đưa tay ra bắt tay với ông ta, dù gì cũng phải thể hiện cái giá của lãnh đạo. Bằng không, người ta sẽ không coi anh là lãnh đạo. Người ta không coi anh là lãnh đạo thì làm lãnh đạo có ý nghĩa gì. Lãnh đạo là lãnh đạo, lãnh đạo có cái giá của lãnh đạo.
- Quấy rầy Chủ tịch thành phố nghỉ ngơi. Lúc nãy tôi có gặp Cục trưởng cục công an. Anh ấy nói muốn báo cáo công tác với anh, nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Vu Hữu Hòa nói với Diệp Phàm.
- Anh ấy đang ở đâu?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Đang ở đại sảnh chờ, nếu Chủ tịch thành phố đồng ý gặp tôi sẽ đi nói lại với anh ấy.
Vu Hữu Hòa bộ dạng ngượng ngùng nói.
Xem ra, An Kỳ ngồi không yên rồi. Ngày đầu tiên mình đến, theo lý mà nói An Kỳ sẽ không đến chào hỏi mình.
Bởi vì tối nay quá chướng mắt, toàn bộ mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình. Ai ra mặt chắc chắn ễ được nhớ rõ. Vu Hữu Hòa ra mặt là bình thường, vì anh ta làm ở Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố chính là vì Chủ tịch thành phố phục vụ. Từ đó có thể thấy, giao tình của Vu Hữu Hòa và An Kỳ tương đối sâu đậm.
- Được, mời anh ấy lên đây.
Diệp Phàm vẫn khá khách khí, bởi vì hắn nghĩ tới lời Kiều Thế Hào nói.
Hình như bạn của anh ta Trần Đống có quan hệ không tồi với Cục trưởng An. Nếu có thể thông qua Trần Đống lôi kéo được An Kỳ. Không cần bảo anh ta đối kháng ai, chỉ cần ủng hộ mình trong khối công tác ở cục công an là đã quá tốt rồi. Vì vậy tên này dĩ nhiên không thể chậm trễ.
Phòng nghỉ của Diệp Phàm bên ngoài có một phòng khách nhỏ.
Cục trưởng An Kỳ dáng người tương đối cao lớn, khổ người tương tự Hạ Hải Vĩ.
- Ngồi đi cục trưởng An!
Diệp Phàm khách khí giơ tay bắt tay với Cục trưởng An rồi nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi đến để kiểm điểm với anh.
An Kỳ vẻ mặt hổ thẹn, cúi đầu nói.
- Kiểm điểm cái gì, anh có làm gì sai đâu?
Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc, liếc nhìn An Kỳ một cái thản nhiên hừ giọng, dĩ nhiên là đang nói mát.
- Tôi chưa làm tốt công tác, hôm nay khiến Chủ tịch thành phố phải sợ hãi. Tôi đã dặn dò cả rồi, việc này nhất định sẽ nghiêm túc điều tra. Đúng là chẳng ra làm sao cả, xem ra, trị an Hải Đông cần phải được chỉnh đốn lại.
Sáng mai tôi sẽ mở hội nghị toàn bộ máy, cho nên, tối nay muốn đến xin chỉ thị của Chủ tịch thành phố.
An Kỳ tương đối khách khí, trong giọng nói không ngờ còn có chút cung kính.
Diệp lão đại ngược lại cảm thấy rất kỳ lạ, An Kỳ căn bản đâu quen biết mình, chẳng lẽ sức hấp dẫn nhân cách của mình lớn đến thế, mới liếc mắt đã hàng phục được Đại cục trưởng An.
Diệp lão đại dĩ nhiên chẳng chút kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức đó. Thái độ của An Kỳ như thế này, dưới bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm mà dám nửa đêm đến thăm hỏi mình, điều này cần dũng khí rất lớn.
- Chỉ thị thì miễn đi, tôi vừa tới, cái gì cũng không nắm rõ. Cục trưởng An thấy nên chỉnh đốn thế nào thì cứ chỉnh đốn như vậy, nói thẳng ra là chuyện hôm nay chắc là ngẫu nhiên tôi sớm đã quên mất rồi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói.
- Tôi nhất định nghiêm túc chỉnh đốn, tăng cường giáo dục tư tưởng cho các cảnh sát, tăng cường trị an.
An Kỳ vẻ mặt ngưng trọng, nói. Nhìn Diệp Phàm một cái, do dự chút nữa, nói thêm:
- Chủ tịch thành phố, lần này ngài xuống, Trần Đống đã nói với tôi rồi.
Thì ra là thế, không thể ngờ Trần Đống xuống tay nhanh thật. Người này muốn đem quân tiến vào sân huấn luyện của vịnh Lam Nguyệt nên xem ra rất để ý đến chuyện của mình.
Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, miệng nói:
- Trung tá Trần Đống, haha, mấy hôm trước tôi mới cùng với anh ấy uống mấy ly rượu.
- Không nói dối Chủ tịch thành phố. Trần Đống với nhà chúng tôi là chỗ thân thích.
An Kỳ nói trắng ra.
- Vậy thì tốt quá, thân thích là tốt rồi! Trần Đống là bạn tôi mà. Thân thích của bạn cũng là thân thích của Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm nói.
- Không dám, chủ tịch thành phố, sau này có chuyện gì cứ dặn dò. Đã trễ rồi, tôi xin phép đi trước.
An Kỳ nhìn đồng hồ, nói.
- Được, sau này có việc tôi nhất định sẽ tìm anh.
Diệp Phàm cười nói, đưa An Kỳ ra cửa. Biết An Kỳ đang bước đầu thăm dò mình.
Hai người còn chưa có thâm giao, cho nên, đang còn ở giai đoạn thăm dò. Tuy nhiên, từ thái độ của An Kỳ có thể thấy, nếu mình đồng ý bỏ sức chắc chắn có thể kéo được anh ta qua.
Đối với An Kỳ, Diệp Phàm cũng có tìm hiểu qua. Người này chỉ là Cục trưởng cục Công an thành phố, kỳ lạ là ngay cả chức Bí thư Đảng ủy công an cũng không kiêm nhiệm.
Xem ra, trước kia Chủ tịch thành phố và Bí thư Phạm hai người cũng chẳng thích gì anh ta. Có lẽ, người này luôn bị chèn ép. Mình vừa đến, Trần Đống lại thổi phồng về mình như vậy, chắc là anh ta đã tìm thấy cơ hội trở mình.
Đầu tiên cứ kéo An Kỳ về cái đã, thông qua anh ta có thể kéo được cả đồng chí chánh văn phòng Vu Hữu Hòa. Vu Hữu Hòa là quản gia ở Ủy ban nhân dân thành phố, nếu như không cùng nhánh với mình, trong việc triển khai công tác cũng như cá mắc cạn, không được thoải mái cho lắm.
Còn Tư lệnh quân khu Hải Đông đồng chí Nguyễn Tiến chắc hẳn Lưu Đỉnh cũng đã dặn dò rồi.
Tuy nhiên, tạm thời Nguyễn Tiến không giúp được gì mình.
Là tư lệnh quân khu, đơn giản chỉ có thể cùng mình gõ nhịp đồng chí bất hòa nào đó trong Hội nghị thường vụ thôi. Còn đối với chuyện địa phương thì sức tương trợ không lớn.
Còn mình mà muốn chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong Hội nghị thường vụ Hải Đông, chuyện này cũng hơi khó, nói thật, đó là một trách nhiệm nặng nề.
Trước mắt có thêm một Nguyễn Tiến là ở tầm mắt mình, còn những đồng chí khác, chắc hẳn đã sớm bị Bí thư thành ủy Phạm Viễn và các đồng chí khác phân chia nhau rồi.
Còn mục tiêu tiếp theo của mình chính là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Cổ Dị Hùng. Cổ Dị Hùng nghe nói mới 40 tuổi, với số tuổi này mà đã leo lên được vị trí hiện tại chứng tỏ sau lưng người này có chỗ dựa khá vững chắc.
Hơn nữa, người này có tiềm lực thăng chức khá lớn. Muốn thuyết phục anh ta, dĩ nhiên là phải mượn thế Kiều gia. Tuy nhiên, hiện nay mình chưa biết rõ tình hình, dĩ nhiên chưa tiện mở miệng. Hơn nữa, tuy nói lão Kiều gia ở ban Tổ chức cán bộ rất có uy tín. Nhưng tất cả Trưởng ban Tổ chức cán bộ của Trung Quốc không phải đều mang họ Kiều.
Chưa đến một tháng nữa là đã tết rồi. Diệp Phàm đặt cho mình mục tiêu là phải làm việc thật chắc làm người thật thành thực. Phải cố gắng tạo mối quan hệ tốt với các đồng chí. Trong khoảng thời gian này, không tranh cãi với nhân vật số một của thành ủy, tạo mối quan hệ tốt với Phạm Viễn, nhân vật số một ở Hải Đông này.
Sáng hôm sau, trước tiên Diệp Phàm đến văn phòng của Bí thư thành ủy Phạm Viễn chào hỏi trước.
Mình vừa mới đến, cũng nên đi thăm đồng chí đầu tàu Phạm Viễn này một chút.
Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy Hải Đông không nằm chung một tòa nhà.
Bản thân Hải Đông được phân ra làm ba quận, quận An Lâu, quận Hồng Hưng và quận Nguyệt Hồ. Tòa nhà Thành ủy ở quận Nguyệt Hồ, còn tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố nằm ở quận An Lâu. Từ kết cấu này Diệp Phàm cũng ngửi được một chút mùi vị.
Chắc hẳn Bí thư quận ủy Nguyệt Hồ đồng chí Dương Bản Thủy có quan hệ khá tốt với lão Phạm, mà Dương Bản Thủy chẳng những là Bí thư quận ủy Nguyệt Hồ mà còn là Ủy viên thường vụ thành ủy.
Sau này, chắc hẳn Ủy ban nhân dân thành phố muốn sắp xếp công việc gì ở quận Nguyệt Hồ cũng sẽ gặp vài khó khăn. Vì Dương Bản Thủy là Ủy viên thường vụ thành ủy, nếu có quan hệ tốt với Phạm Viễn thì gã hoàn toàn có thể không nể mặt mình.
Thấy Diệp Phàm đến chơi, Phạm Viễn nhân vật số một Hải Đông tương đối vui vẻ. Tên này tự nhiên cảm thấy mình rất có thể diện. Diệp Phàm cũng đã đến thỉnh an mình rồi cơ đấy.
Nói:
- Chuyện xảy ra hôm nay tôi không muốn nói nhiều, tôi chỉ nói một câu thôi. Hy vọng sau này đừng xảy ra những chuyện thế này nữa, có một số đồng chí, khi làm gì thì nên suy nghĩ trước sau.
Đồng chí Diệp Phàm được Hội nghị thường vụ tỉnh ủy thong qua, đề cử xuống Hội đồng đại biểu nhân dân thành phố Hải Đông làm Quyền chủ tịch thành phố.
Tiếp theo Lô Minh Châu đích thân đọc thư bổ nhiệm của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
- Trước khi Chủ tịch thành phố Diệp phát biểu tôi xin nói một câu. Chuyện hôm nay nhất định phải xử lý nghiêm túc. Xử lý nghiêm túc cho dù dính líu đến bất kỳ ai, điều tra đến cùng.
Quá đáng, đây căn bản là có tổ chức, có ý định công kích lãnh đạo tỉnh ủy, thành ủy, và các cán bộ của Ủy ban nhân dân thành phố.
Nói đến đây tôi đau long quá, dù tôi chẳng có mặt mũi nào mà báo cáo công tác với Trưởng ban Lô nữa. Đầu tiên tôi xin tự kiểm điểm, đây là sau lầm trong công việc của Phạm Viễn tôi, xin lãnh đạo hãy phê bình.
Đồng chí Phạm Viễn vẻ mặt nghiêm túc phát biểu.
- Tiếp theo mời đồng chí Chủ tịch thành phố Diệp phát biểu, các đồng chí, hoan nghênh!
Trưởng ban thư ký Thành ủy đồng chí Cao Hoa dù 120% không muốn, nhưng không thể không nói. Đám Hạ Hải Vĩ vỗ tay đầu tiên, cả phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay vang nhiệt liệt.
- Các vị lãnh đạo, các đồng nghiệp, các đồng chí Hải Đông, xin chào. Tôi là Diệp Phàm. Vừa rồi chắc mọi người cũng có nghe rồi, có người còn đặt cho tôi biệt hiệu “Chủ tịch thành phố bạo lực”, được, hay lắm!
Diệp Phàm nói đến đây cố ý dừng lại, liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Tôi nói rồi, chỉ cần vì nhân dân, họ nói tôi thế nào cũng được.
Lời nói suông tôi đây không muốn nói. Tôi chỉ muốn nói là, sẽ phối hợp chặt chẽ với Bí thư Phạm, dẫn dắt nhân dân Hải Đông tiến đến những ngày tươi đẹp hơn.
Các đồng chí tiền lương sẽ tăng cao, hầu bao sẽ căng thêm chút nữa. Cái này, chính là mục tiêu mà Diệp Phàm tôi đến Hải Đông. Cảm ơn mọi người.
Lời nói của Diệp Phàm tương đối ngắn gọn những sát với tình hình thực tế. Lập tức tiếng vỗ tay không ngớt, lần này là các đồng chí vỗ tay xuất phát từ nội tâm.
Cơm tối ăn ở nhà khách chính phủ. Sau khi ăn xong Lô Minh Châu và lão Hạ, lão Túc đều ra về.
Vì buổi tới ở địa phương cũng không được đầy đủ cho lắm. Diệp Phàm tạm thời ở tại nhà khách thành ủy.
Diệp Phàm cảm thấy mệt mỏi, nên đi ngủ sớm.
Tuy nhiên, trong lòng luôn nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cái tên Tô Ngưu Đản kia chắc chắn có người sai khiến, xem ra, mình vừa đến Hải Đông đã có người xuất chiêu rồi. Tô Ngưu Đản chỉ là tiểu lâu la, chẳng biết đằng sau gã là đại thần thành ủy nào.
Hạ Hải Vĩ và Vu Kiến Thần, Túc Nhất Tiêu đều nghiêm túc dặn dò Cục trưởng cục Công an thành phố An Kỳ, chuyện của Tô Ngưu Đản phải xử lý nghiêm túc.
Cục trưởng An dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm An Kỳ chẳng được vẻ vang gì, suýt chút nữa vị này đã giơ chân giơ tay mới mười mấy cảnh sát Hải Đông. Gã biết, bên trong cục công an đang có người đâm sau lưng mình. Bằng không, cái gọi là “Quần chúng” này sao có thể chen vào giữa các cảnh sát được.
Diệp Phàm vừa mới nằm xuống, cửa đã bị đẩy ra.
Vừa nhìn, thấy một người trung niên tóc quăn.
- Chủ tịch thành phố, tôi là Vu Hữu Hòa, phụ trách công tác ở Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, được phân công quản lý nhà khách.
Vu Hữu Hòa hơi khom người, cung kính nói.
- Ờ, là Chủ nhiệm Vu à.
Diệp Phàm đưa tay ra bắt tay với ông ta, dù gì cũng phải thể hiện cái giá của lãnh đạo. Bằng không, người ta sẽ không coi anh là lãnh đạo. Người ta không coi anh là lãnh đạo thì làm lãnh đạo có ý nghĩa gì. Lãnh đạo là lãnh đạo, lãnh đạo có cái giá của lãnh đạo.
- Quấy rầy Chủ tịch thành phố nghỉ ngơi. Lúc nãy tôi có gặp Cục trưởng cục công an. Anh ấy nói muốn báo cáo công tác với anh, nhưng lại sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Vu Hữu Hòa nói với Diệp Phàm.
- Anh ấy đang ở đâu?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Đang ở đại sảnh chờ, nếu Chủ tịch thành phố đồng ý gặp tôi sẽ đi nói lại với anh ấy.
Vu Hữu Hòa bộ dạng ngượng ngùng nói.
Xem ra, An Kỳ ngồi không yên rồi. Ngày đầu tiên mình đến, theo lý mà nói An Kỳ sẽ không đến chào hỏi mình.
Bởi vì tối nay quá chướng mắt, toàn bộ mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình. Ai ra mặt chắc chắn ễ được nhớ rõ. Vu Hữu Hòa ra mặt là bình thường, vì anh ta làm ở Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố chính là vì Chủ tịch thành phố phục vụ. Từ đó có thể thấy, giao tình của Vu Hữu Hòa và An Kỳ tương đối sâu đậm.
- Được, mời anh ấy lên đây.
Diệp Phàm vẫn khá khách khí, bởi vì hắn nghĩ tới lời Kiều Thế Hào nói.
Hình như bạn của anh ta Trần Đống có quan hệ không tồi với Cục trưởng An. Nếu có thể thông qua Trần Đống lôi kéo được An Kỳ. Không cần bảo anh ta đối kháng ai, chỉ cần ủng hộ mình trong khối công tác ở cục công an là đã quá tốt rồi. Vì vậy tên này dĩ nhiên không thể chậm trễ.
Phòng nghỉ của Diệp Phàm bên ngoài có một phòng khách nhỏ.
Cục trưởng An Kỳ dáng người tương đối cao lớn, khổ người tương tự Hạ Hải Vĩ.
- Ngồi đi cục trưởng An!
Diệp Phàm khách khí giơ tay bắt tay với Cục trưởng An rồi nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi đến để kiểm điểm với anh.
An Kỳ vẻ mặt hổ thẹn, cúi đầu nói.
- Kiểm điểm cái gì, anh có làm gì sai đâu?
Diệp Phàm giả bộ kinh ngạc, liếc nhìn An Kỳ một cái thản nhiên hừ giọng, dĩ nhiên là đang nói mát.
- Tôi chưa làm tốt công tác, hôm nay khiến Chủ tịch thành phố phải sợ hãi. Tôi đã dặn dò cả rồi, việc này nhất định sẽ nghiêm túc điều tra. Đúng là chẳng ra làm sao cả, xem ra, trị an Hải Đông cần phải được chỉnh đốn lại.
Sáng mai tôi sẽ mở hội nghị toàn bộ máy, cho nên, tối nay muốn đến xin chỉ thị của Chủ tịch thành phố.
An Kỳ tương đối khách khí, trong giọng nói không ngờ còn có chút cung kính.
Diệp lão đại ngược lại cảm thấy rất kỳ lạ, An Kỳ căn bản đâu quen biết mình, chẳng lẽ sức hấp dẫn nhân cách của mình lớn đến thế, mới liếc mắt đã hàng phục được Đại cục trưởng An.
Diệp lão đại dĩ nhiên chẳng chút kiêu ngạo, ngông cuồng đến mức đó. Thái độ của An Kỳ như thế này, dưới bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm mà dám nửa đêm đến thăm hỏi mình, điều này cần dũng khí rất lớn.
- Chỉ thị thì miễn đi, tôi vừa tới, cái gì cũng không nắm rõ. Cục trưởng An thấy nên chỉnh đốn thế nào thì cứ chỉnh đốn như vậy, nói thẳng ra là chuyện hôm nay chắc là ngẫu nhiên tôi sớm đã quên mất rồi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói.
- Tôi nhất định nghiêm túc chỉnh đốn, tăng cường giáo dục tư tưởng cho các cảnh sát, tăng cường trị an.
An Kỳ vẻ mặt ngưng trọng, nói. Nhìn Diệp Phàm một cái, do dự chút nữa, nói thêm:
- Chủ tịch thành phố, lần này ngài xuống, Trần Đống đã nói với tôi rồi.
Thì ra là thế, không thể ngờ Trần Đống xuống tay nhanh thật. Người này muốn đem quân tiến vào sân huấn luyện của vịnh Lam Nguyệt nên xem ra rất để ý đến chuyện của mình.
Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, miệng nói:
- Trung tá Trần Đống, haha, mấy hôm trước tôi mới cùng với anh ấy uống mấy ly rượu.
- Không nói dối Chủ tịch thành phố. Trần Đống với nhà chúng tôi là chỗ thân thích.
An Kỳ nói trắng ra.
- Vậy thì tốt quá, thân thích là tốt rồi! Trần Đống là bạn tôi mà. Thân thích của bạn cũng là thân thích của Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm nói.
- Không dám, chủ tịch thành phố, sau này có chuyện gì cứ dặn dò. Đã trễ rồi, tôi xin phép đi trước.
An Kỳ nhìn đồng hồ, nói.
- Được, sau này có việc tôi nhất định sẽ tìm anh.
Diệp Phàm cười nói, đưa An Kỳ ra cửa. Biết An Kỳ đang bước đầu thăm dò mình.
Hai người còn chưa có thâm giao, cho nên, đang còn ở giai đoạn thăm dò. Tuy nhiên, từ thái độ của An Kỳ có thể thấy, nếu mình đồng ý bỏ sức chắc chắn có thể kéo được anh ta qua.
Đối với An Kỳ, Diệp Phàm cũng có tìm hiểu qua. Người này chỉ là Cục trưởng cục Công an thành phố, kỳ lạ là ngay cả chức Bí thư Đảng ủy công an cũng không kiêm nhiệm.
Xem ra, trước kia Chủ tịch thành phố và Bí thư Phạm hai người cũng chẳng thích gì anh ta. Có lẽ, người này luôn bị chèn ép. Mình vừa đến, Trần Đống lại thổi phồng về mình như vậy, chắc là anh ta đã tìm thấy cơ hội trở mình.
Đầu tiên cứ kéo An Kỳ về cái đã, thông qua anh ta có thể kéo được cả đồng chí chánh văn phòng Vu Hữu Hòa. Vu Hữu Hòa là quản gia ở Ủy ban nhân dân thành phố, nếu như không cùng nhánh với mình, trong việc triển khai công tác cũng như cá mắc cạn, không được thoải mái cho lắm.
Còn Tư lệnh quân khu Hải Đông đồng chí Nguyễn Tiến chắc hẳn Lưu Đỉnh cũng đã dặn dò rồi.
Tuy nhiên, tạm thời Nguyễn Tiến không giúp được gì mình.
Là tư lệnh quân khu, đơn giản chỉ có thể cùng mình gõ nhịp đồng chí bất hòa nào đó trong Hội nghị thường vụ thôi. Còn đối với chuyện địa phương thì sức tương trợ không lớn.
Còn mình mà muốn chiếm được một vị trí nhỏ nhoi trong Hội nghị thường vụ Hải Đông, chuyện này cũng hơi khó, nói thật, đó là một trách nhiệm nặng nề.
Trước mắt có thêm một Nguyễn Tiến là ở tầm mắt mình, còn những đồng chí khác, chắc hẳn đã sớm bị Bí thư thành ủy Phạm Viễn và các đồng chí khác phân chia nhau rồi.
Còn mục tiêu tiếp theo của mình chính là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Cổ Dị Hùng. Cổ Dị Hùng nghe nói mới 40 tuổi, với số tuổi này mà đã leo lên được vị trí hiện tại chứng tỏ sau lưng người này có chỗ dựa khá vững chắc.
Hơn nữa, người này có tiềm lực thăng chức khá lớn. Muốn thuyết phục anh ta, dĩ nhiên là phải mượn thế Kiều gia. Tuy nhiên, hiện nay mình chưa biết rõ tình hình, dĩ nhiên chưa tiện mở miệng. Hơn nữa, tuy nói lão Kiều gia ở ban Tổ chức cán bộ rất có uy tín. Nhưng tất cả Trưởng ban Tổ chức cán bộ của Trung Quốc không phải đều mang họ Kiều.
Chưa đến một tháng nữa là đã tết rồi. Diệp Phàm đặt cho mình mục tiêu là phải làm việc thật chắc làm người thật thành thực. Phải cố gắng tạo mối quan hệ tốt với các đồng chí. Trong khoảng thời gian này, không tranh cãi với nhân vật số một của thành ủy, tạo mối quan hệ tốt với Phạm Viễn, nhân vật số một ở Hải Đông này.
Sáng hôm sau, trước tiên Diệp Phàm đến văn phòng của Bí thư thành ủy Phạm Viễn chào hỏi trước.
Mình vừa mới đến, cũng nên đi thăm đồng chí đầu tàu Phạm Viễn này một chút.
Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy Hải Đông không nằm chung một tòa nhà.
Bản thân Hải Đông được phân ra làm ba quận, quận An Lâu, quận Hồng Hưng và quận Nguyệt Hồ. Tòa nhà Thành ủy ở quận Nguyệt Hồ, còn tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố nằm ở quận An Lâu. Từ kết cấu này Diệp Phàm cũng ngửi được một chút mùi vị.
Chắc hẳn Bí thư quận ủy Nguyệt Hồ đồng chí Dương Bản Thủy có quan hệ khá tốt với lão Phạm, mà Dương Bản Thủy chẳng những là Bí thư quận ủy Nguyệt Hồ mà còn là Ủy viên thường vụ thành ủy.
Sau này, chắc hẳn Ủy ban nhân dân thành phố muốn sắp xếp công việc gì ở quận Nguyệt Hồ cũng sẽ gặp vài khó khăn. Vì Dương Bản Thủy là Ủy viên thường vụ thành ủy, nếu có quan hệ tốt với Phạm Viễn thì gã hoàn toàn có thể không nể mặt mình.
Thấy Diệp Phàm đến chơi, Phạm Viễn nhân vật số một Hải Đông tương đối vui vẻ. Tên này tự nhiên cảm thấy mình rất có thể diện. Diệp Phàm cũng đã đến thỉnh an mình rồi cơ đấy.
/3320
|