Việc này tôi không rõ lắm. Chắc chắn có nổi trên mặt nước. Có lẽ, bọn họ làm bí mật nên chảy ra.
Nhưng ở Thanh Ngưu các khu công nghiệp chắc chắn có nước thải. Hơn nữa tôi nghe nói các công ty ô nhiễm nặng đều được xây dựng ở địa phương này.
Công ty gia công đồng trong khu công nghiệm thuộc loại các công ty gây ô nhiễm nhiều nhất. Nguyên liệu đồng của họ được luyện ở các địa phương đó sau đó mới chuyện về khu công nghiệp.
Vu Hữu Hòa thật sự là hiểu biết nhiều.
Trên xe, Diệp Phàm luôn suy nghĩ vấn đề ô nhiễm của Thanh Ngưu. Nếu việc này Phí Mãn Thiên cũng biết có lẽ tình hình bên trong rất phức tạp. Thành phố Thanh Ngưu dám lớn mật như thế, chắc chắn không thể không có liên quan đến một số lãnh đạo Thành uỷ được.
Nếu phải động đến Thanh Ngưu, chắc chắn là liên lụy đến một số lãnh đạo thành ủy Hải Đông. Nếu không động đến, chắc chắn là không được. Tuy nhiên, động đến Thanh Ngưu không thể dễ dàng. Diệp Phàm chỉ là một chủ tịch thành phố, cũng không có nhiều quyền điều chỉnh bộ máy.
Nếu phải đưa đề xuất ra hội nghị thường vụ, thì chẳng khác nào tự mình tạo ra kẻ thù. Trước mắt hắn mới đến Hải Đông, chưa ổn định, không nên kết thù oán với nhiều người lắm. Huống chí, mục đích có lẽ không đạt được.
Hơn nữa, Phạm Viễn chẳng lẽ không hiểu được việc này, đó là không thể có. Mặc kệ Phạm Viễn, việc này làm người ta phải nghĩ lại.
Tuy nhiên, bí thư Phí giao xuống dưới, việc này chắc chắn phải quan tâm. Mặc kệ mũ của mình có thể bay.
Huyện Đào Mộc dĩ nhiên lấy cây đào là thế mạnh, huyện cũng không có tài nguyên khoáng sản nhiều.
Tuy nhiên cũng không biết tại sao. Nên lãnh đạo huyện căn bản không coi trọng cây đào, đại đa số lấy làm củi đốt.
Hơn nữa, không có khoáng sản, công nghiệp yếu. Cho nên, kinh tế phát triển chậm, các chỉ tiêu khác nằm trong xếp hạng thấp nhất Hải Đông, trong các khu hành chính, đứng thứ ba từ dưới lên.
Xe Diệp Phàm vừa mới tiến vào huyện, trên đường thấy một người đàn ông trung niên đang ra sức bổ cây đào.
- Dừng xe.
Diệp Phàm nhìn rất đau lòng, vội vàng kêu lên.
Vu Hữu Hòa tuy không hiểu tại sao nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo Diệp Phàm xuống xe nhằm thẳng trong nhà mà đi.
- Bác, sao lại lấy gốc đào làm củi đố, đáng tiếc quá.
Diệp Phàm nhặt một đoạn cây đào đà được bổ thành củi.
- Có gì đáng tiếc, chúng tôi ở đây đều thế. Cậu chẳng lẽ không thấy, hai bên đường có, trên núi có, bờ ruộng cũng có.
Ông cha chúng tôi đều lấy đây làm củi đốt. Từ xưa nghe nói có người đến huyện chúng tôi chọn gỗ đào để khắc kiếm báu.
Tuy nhiên, hiện tại là xã hội gì, ai còn tin tưởng loại gỗ này. Còn mấy thanh kiếm giả thần giả quỷ, có thể sử dung bao nhiêu.
Không chặt chẳng lẽ để nhìn, còn không bằng cây đào ăn quả có thể bán lấy chút tiền.
Người đàn ông trung niên tức giận trợn mắt nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói.
- Ở xã cũng không tổ chức đưa gỗ đào ra ngoài bán?
Diệp Phàm hỏi.
- Bán cái con khỉ! Thứ này chỗ nào cũng có, ai muốn. Mặc dù cũng có người cần nhưng giá không khác gì giá củi của chúng tôi. Không bằng bổ làm củi đốt cho nhanh.
Người đàn ông nói.
- Chính quyền xã các bác không quan tâm?
Vu Hữu Hòa hỏi.
- Quan tâm? Như thế nào thì mặc kệ. Mấy ngày hôm trước Chủ tịch xã Lưu Đạt tổ chức họp cán bộ thôn.
Nói là sau này sẽ chặt gỗ đào để trồng cây ăn quả. Nói là trái cây dễ bán. Nghe nói có ông chủ đến đầu tư, muốn xây dựng nhà máy đồ hộp.
Người đàn ông nói, nhận điếu thuốc Diệp Phàm đưa ra.
- Chúng ta đi.
Diệp Phàm nghiêm mặt, lên xe nói.
- Đến chính quyền xã, thật sự là loạn ngầm.
- Chủ tịch thành phố, đây là xã Bảo Kiếm. Vì trước kia có nhiều gỗ đào, khắp nơi đến mua để khắc bảo kiếm, người buôn bán không ít.
Cho nên, có tên là xã Bảo Kiếm. Không ngờ bọn họ ngốc ngếch như thế, chặt cây này để trồng cây ăn quả.
Xây dựng nhà máy đồ hộp, nhà máy còn chưa được xây dựng đã bảo chặt cây. Nếu nhà máy không được xây dựng, đến lúc đó còn một đống trái cây thối rụng. Chỗ này là nơi héo lánh, ai chịu đến mua trái câu.
Vu Hữu Hòa thở dài.
- Ừ, giao thông ở đây khó khăn, đến một con đường còn không có. Trồng cây ăn quả chỉ có thể để mình ăn.
Đến lúc đó không tiêu thụ được thì chỉ có thể vứt đi. Trước kia tôi ở Ma Xuyên đã thấy, địa phương cứ khuyến khích trồng rất nhiều đào.
Cuối cùng toàn bộ đào thành rác rưởi. Hao tài tốn của không nói, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện còn phải giúp họ dọn dẹp.
Mà người chịu tổn thất nhiều nhất chính là người dân. Vốn trông cậy vào quả đào chín kiếm chút tiền.
Không ngờ quả đào thành gánh nặng.
Cho nên, người lãnh đạo là rất quan trọng. Đừng chỉ nhìn một xã. Nếu người đi đầu lựa chọn không tốt sẽ làm hại đến vạn vạn dân chúng.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Không lâu xe tiến vào chính quyền xã.
Chính quyền xã Bảo Kiện thật sự là cũ kỹ. Toàn bộ trong một tòa trụ sở. Hơn nữa, vẫn là bằng gạch mộc, tường bao cũng không có.
Diệp Phàm nhìn qua cửa xe, thấy có mấy người nhân viên đang lười biếng phơi nắng trong xe. Sau khi thấy xe Diệp Phàm, mấy cán bộ xã vội vàng chạy đến. Chắc là bị biến số xe dọa sợ.
Bởi vì, biến số xe của Diệp Phàm chính là biển số xe hai số của Thành ủy Hải Đông, tất nhiên có chút dọa người.
Những cán bộ xã này đều biết biển số xe.
Hơn nữa, một cán bộ xã gọi lớn lên tầng:
- Chủ tịch xã, lại có khách từ thành phố.
- Gì, khách thành phố lại đến. Lan Nhất Thanh, có phải cô phơi năng nên hồ đồ không? Xã chúng ta cũng có khách thành phố đến sao.
Tôi làm chủ tịch xã đã gần ba năm, chưa thấy lãnh đạo thành phố nào đến huyện chúng ta. Muốn ăn không có chỗ ăn, muốn uống không có chỗ uống, chỉ có mấy cây gỗ đào, có tác dụng chó gì chứ.
Bên trong vang lên một giọng thô lỗ.
Từ trên tầng ba một đầu người thò ra nhìn xuống sân một cái. Người kia rụt đầu lại, gần mười giây sau, Diệp Phàm thấy một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn chạy xuống.
Vừa thở vừa chạy từ xa đã nói:
- Rất xin lỗi, tôi là chủ tịch xã Bảo Kiếm L%C
Nhưng ở Thanh Ngưu các khu công nghiệp chắc chắn có nước thải. Hơn nữa tôi nghe nói các công ty ô nhiễm nặng đều được xây dựng ở địa phương này.
Công ty gia công đồng trong khu công nghiệm thuộc loại các công ty gây ô nhiễm nhiều nhất. Nguyên liệu đồng của họ được luyện ở các địa phương đó sau đó mới chuyện về khu công nghiệp.
Vu Hữu Hòa thật sự là hiểu biết nhiều.
Trên xe, Diệp Phàm luôn suy nghĩ vấn đề ô nhiễm của Thanh Ngưu. Nếu việc này Phí Mãn Thiên cũng biết có lẽ tình hình bên trong rất phức tạp. Thành phố Thanh Ngưu dám lớn mật như thế, chắc chắn không thể không có liên quan đến một số lãnh đạo Thành uỷ được.
Nếu phải động đến Thanh Ngưu, chắc chắn là liên lụy đến một số lãnh đạo thành ủy Hải Đông. Nếu không động đến, chắc chắn là không được. Tuy nhiên, động đến Thanh Ngưu không thể dễ dàng. Diệp Phàm chỉ là một chủ tịch thành phố, cũng không có nhiều quyền điều chỉnh bộ máy.
Nếu phải đưa đề xuất ra hội nghị thường vụ, thì chẳng khác nào tự mình tạo ra kẻ thù. Trước mắt hắn mới đến Hải Đông, chưa ổn định, không nên kết thù oán với nhiều người lắm. Huống chí, mục đích có lẽ không đạt được.
Hơn nữa, Phạm Viễn chẳng lẽ không hiểu được việc này, đó là không thể có. Mặc kệ Phạm Viễn, việc này làm người ta phải nghĩ lại.
Tuy nhiên, bí thư Phí giao xuống dưới, việc này chắc chắn phải quan tâm. Mặc kệ mũ của mình có thể bay.
Huyện Đào Mộc dĩ nhiên lấy cây đào là thế mạnh, huyện cũng không có tài nguyên khoáng sản nhiều.
Tuy nhiên cũng không biết tại sao. Nên lãnh đạo huyện căn bản không coi trọng cây đào, đại đa số lấy làm củi đốt.
Hơn nữa, không có khoáng sản, công nghiệp yếu. Cho nên, kinh tế phát triển chậm, các chỉ tiêu khác nằm trong xếp hạng thấp nhất Hải Đông, trong các khu hành chính, đứng thứ ba từ dưới lên.
Xe Diệp Phàm vừa mới tiến vào huyện, trên đường thấy một người đàn ông trung niên đang ra sức bổ cây đào.
- Dừng xe.
Diệp Phàm nhìn rất đau lòng, vội vàng kêu lên.
Vu Hữu Hòa tuy không hiểu tại sao nhưng cũng không hỏi nhiều, đi theo Diệp Phàm xuống xe nhằm thẳng trong nhà mà đi.
- Bác, sao lại lấy gốc đào làm củi đố, đáng tiếc quá.
Diệp Phàm nhặt một đoạn cây đào đà được bổ thành củi.
- Có gì đáng tiếc, chúng tôi ở đây đều thế. Cậu chẳng lẽ không thấy, hai bên đường có, trên núi có, bờ ruộng cũng có.
Ông cha chúng tôi đều lấy đây làm củi đốt. Từ xưa nghe nói có người đến huyện chúng tôi chọn gỗ đào để khắc kiếm báu.
Tuy nhiên, hiện tại là xã hội gì, ai còn tin tưởng loại gỗ này. Còn mấy thanh kiếm giả thần giả quỷ, có thể sử dung bao nhiêu.
Không chặt chẳng lẽ để nhìn, còn không bằng cây đào ăn quả có thể bán lấy chút tiền.
Người đàn ông trung niên tức giận trợn mắt nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói.
- Ở xã cũng không tổ chức đưa gỗ đào ra ngoài bán?
Diệp Phàm hỏi.
- Bán cái con khỉ! Thứ này chỗ nào cũng có, ai muốn. Mặc dù cũng có người cần nhưng giá không khác gì giá củi của chúng tôi. Không bằng bổ làm củi đốt cho nhanh.
Người đàn ông nói.
- Chính quyền xã các bác không quan tâm?
Vu Hữu Hòa hỏi.
- Quan tâm? Như thế nào thì mặc kệ. Mấy ngày hôm trước Chủ tịch xã Lưu Đạt tổ chức họp cán bộ thôn.
Nói là sau này sẽ chặt gỗ đào để trồng cây ăn quả. Nói là trái cây dễ bán. Nghe nói có ông chủ đến đầu tư, muốn xây dựng nhà máy đồ hộp.
Người đàn ông nói, nhận điếu thuốc Diệp Phàm đưa ra.
- Chúng ta đi.
Diệp Phàm nghiêm mặt, lên xe nói.
- Đến chính quyền xã, thật sự là loạn ngầm.
- Chủ tịch thành phố, đây là xã Bảo Kiếm. Vì trước kia có nhiều gỗ đào, khắp nơi đến mua để khắc bảo kiếm, người buôn bán không ít.
Cho nên, có tên là xã Bảo Kiếm. Không ngờ bọn họ ngốc ngếch như thế, chặt cây này để trồng cây ăn quả.
Xây dựng nhà máy đồ hộp, nhà máy còn chưa được xây dựng đã bảo chặt cây. Nếu nhà máy không được xây dựng, đến lúc đó còn một đống trái cây thối rụng. Chỗ này là nơi héo lánh, ai chịu đến mua trái câu.
Vu Hữu Hòa thở dài.
- Ừ, giao thông ở đây khó khăn, đến một con đường còn không có. Trồng cây ăn quả chỉ có thể để mình ăn.
Đến lúc đó không tiêu thụ được thì chỉ có thể vứt đi. Trước kia tôi ở Ma Xuyên đã thấy, địa phương cứ khuyến khích trồng rất nhiều đào.
Cuối cùng toàn bộ đào thành rác rưởi. Hao tài tốn của không nói, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện còn phải giúp họ dọn dẹp.
Mà người chịu tổn thất nhiều nhất chính là người dân. Vốn trông cậy vào quả đào chín kiếm chút tiền.
Không ngờ quả đào thành gánh nặng.
Cho nên, người lãnh đạo là rất quan trọng. Đừng chỉ nhìn một xã. Nếu người đi đầu lựa chọn không tốt sẽ làm hại đến vạn vạn dân chúng.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Không lâu xe tiến vào chính quyền xã.
Chính quyền xã Bảo Kiện thật sự là cũ kỹ. Toàn bộ trong một tòa trụ sở. Hơn nữa, vẫn là bằng gạch mộc, tường bao cũng không có.
Diệp Phàm nhìn qua cửa xe, thấy có mấy người nhân viên đang lười biếng phơi nắng trong xe. Sau khi thấy xe Diệp Phàm, mấy cán bộ xã vội vàng chạy đến. Chắc là bị biến số xe dọa sợ.
Bởi vì, biến số xe của Diệp Phàm chính là biển số xe hai số của Thành ủy Hải Đông, tất nhiên có chút dọa người.
Những cán bộ xã này đều biết biển số xe.
Hơn nữa, một cán bộ xã gọi lớn lên tầng:
- Chủ tịch xã, lại có khách từ thành phố.
- Gì, khách thành phố lại đến. Lan Nhất Thanh, có phải cô phơi năng nên hồ đồ không? Xã chúng ta cũng có khách thành phố đến sao.
Tôi làm chủ tịch xã đã gần ba năm, chưa thấy lãnh đạo thành phố nào đến huyện chúng ta. Muốn ăn không có chỗ ăn, muốn uống không có chỗ uống, chỉ có mấy cây gỗ đào, có tác dụng chó gì chứ.
Bên trong vang lên một giọng thô lỗ.
Từ trên tầng ba một đầu người thò ra nhìn xuống sân một cái. Người kia rụt đầu lại, gần mười giây sau, Diệp Phàm thấy một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn chạy xuống.
Vừa thở vừa chạy từ xa đã nói:
- Rất xin lỗi, tôi là chủ tịch xã Bảo Kiếm L%C
/3320
|