Một tấm gương tốt, khởi động mà sư phụ và đồ đệ cùng tiến lên. Hơn nữa còn đánh lén, thật sự được mở rộng tầm mắt.
Lý đạo trưởng, ông thật sự là cao nhân.Diệp Phàm giận quá hét to một tiếng.
- Anh dùng ám khí đánh bị thương tôi, không phải giống nhau sao.
Lý Thuần Miên cũng hét to lên. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, mặt Lý Thu Sơn không có chút xấu hổ. Mà mấy người gọi là người làm chứng đều như Bồ tát không lên tiếng.
Lúc đó còn quyên tặng mấy trăm ngàn cho miếu Khoảng Không, nhưng Trí Vân đại sư chỉ nhíu mày. Ánh mắt vội vàng nhìn ra ngoài cánh rừng, tất nhiên là làm bộ không phát hiện.
….
Hai bên đấu điên cuồng bảy táo chiêu, chung quy vì công lực của Diệp Phàm kém đi nhiều nên bị Lý Thuần Miên hung hăng đập cho mấy côn, lập tức một mảnh máu tươi phun ra. Quần áo trên người đều bị xé rách.
- Sao có thể kém như vậy, với thân thủ đỏ, đồ đệ tôi cũng có thể giải quyết.
Lý Thu Sơn hỏi Phượng Lăng Không.
- Lần trước thật kỳ lạ, có lẽ là may mắn đạt được. Một chiêu đã đánh bại anh Thuần Miên. Lần này thật kỳ lạ, có phải là còn chưa sử dụng, giữ đến sau. Thằng nhóc này rất xảo quyệt, ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa. Vừa rồi Lý Thuần Miên sơ suất không phải là đã bị hắn đánh sao. Càng như thế, càng chứng tỏ người này xảo trá.
Vẻ mặt của Phượng Lăng Không cũng khó hiểu. Mà Tuệ Giác lúc này rõ ràng nhắm mắt tụng kinh.
- Đến đây thằng nhóc, đến đây thằng nhóc. Ông sẽ đánh chết mày.
Lý Thuần Miên lúc này dùng lời thô tục, rất hào hứng đánh, khí thế rất mãnh liệt.
- Sư phụ uy vũ, sư phụ uy vũ.
Mấy người thanh niên của phái Thanh Thành đều hét lớn.
- Đến đây thằng nhóc, đến đây.
Nhìn Diệp Phàm lăn lộn trên mặt đất giống như tên ăn mày, Lý Thuần Miên cảm thấy cực kỳ vui sướng.
- Đủ rồi.
Đột nhiên bên ngoài bìa rừng vang lên một giọng nói lạnh lùng. Một giải tơ lụa hướng về phía Lý Thuần Miên khinh thường nói:
- Một giải lụa cũng mang đến đây khoe khoang.
Rồi giơ côn về phía dải lụa.
Két một tiếng chói tai vang lên.
Dải lụa kia giống như biến thành dây thép, Lý Thuần Miên vừa chạm vào dải lụa cả người lập tức bay đi mấy chục mét vào một nhánh cây, mông đập vào thân cây, quần áo đều tả tơi, làm mông của y lộ ra một nửa.
Bị thương là chắc chắn.
- Cao nhân phương nào, mời xuất hiện, tôi là Lý Thu Sơn của Thanh Thành.
Vừa rồi chỉ vài giây, Lý Thu Sơn nhìn vể phía dải lụa hét to. Lý Thuân Miên đã ngã xuống gốc cây.
- Lý Thu Sơn cái gì vậy?
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, dải lụa lại chuyển đến trên người của Lý Thu Sơn. Hai người nhìn mới chỉ là một chiêu, dải lụa chỉ quơ quơ mà Lý Thu Sơn đã lui đến mười bước mới đứng vững.
Hơn nữa, cảm giác rất khó chịu, hình như máu tươi chực trào ra, bị Lý Thu Sơn nuốt vào bụng.
- Mời tiền bối xuất hiện. Ở đây đấu võ công bằng.
Lúc này đại sư Tuệ Giác đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén, xem ra, công lực của Tuệ Giác không thấp.
- Hừ, bất hảo cũng tụng kinh, để mặc mọi chuyện.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên. Diệp Phàm chưa kịp định thần đã bị dải lụa cuốn đi.
Tuệ Giác không ngờ đỏ mặt, nhìn theo hướng dải lụa biến mất.
- Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Lý Thu Sơn hỏi.
- Hình như không ai dùng tơ lụa làm vũ khí. Tuy nhiên, chắc chắn là đàn bà.
Tuệ Giác thở dài nói:
- Người này thân thủ cao không lường được, tôi và anh không phải là đối thủ.
- Thời buổi loạn rồi.
Đại sư Trí Vân thở dài, nhìn Lý Thu Sơn một cái gật gật đầu bỏ đi.
Phượng Lăng Không và Lý Thu Sơn tất nhiên vẻ mặt khó chịu. Các đệ tử của phái Thanh Thành đã nhanh chóng đưa Lý Thuần Miên xuống dưới, y vừa tỉnh liền quát:
- Diệp Phàm đây, đánh gãy xương tôi có phải không?
- Không cần nói nữa, trở về núi.
Lý Thu Sơn vung tay lên, cùng các đệ tử khiêng Lý Thuần Miên đi.
- Nhân Bàng, con đưa Diệp Phàm về. Mẹ đi có chút chuyện sẽ về sau.
Lúc này, một người phụ nữ mặt áo choàng, mặt hơi vẻ bất cần đời. Nói với một người thanh niên trẻ tuổi.
Người thanh niên có lẽ hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, không mặt rộng, cao lớn. Mặc quần áo đi dạo, khá điển trai, phong độ không tầm thường. Chỉ có điều, ánh mắt kia, có chút đáng khinh, hơi giả dối, hơi tức giận.
- Mẹ nuôi yên tâm, Diệp Phàm là chồng của Phiêu Mai, Phiêu Mai là em gái nuôi của con. Con chắc chắn bảo đảm an toàn cho hắn tơi cung.
Vương Nhân Bàng cung kính đáp, bước đi như bay.
Buổi sáng Diệp Phàm tỉnh giậy.
Nhìn bốn chung quanh, thấy căn phong trang hoàng rất kỳ lại. Trên vách tường là bức phù điêu hình hoa mai.
Ở giữa có ngọc thạch khảm hoa mai. Còn có loại gỗ không biết tên khắc thành hoa mai gỗ. Lại có hoa mai đúc bằng sắt thép, hoa mai làm bằng lá tre xanh.
Hoa mai cũng không phải sắp xếp lung tung mà được khảm rất có chủ ý trên tường. Cho nên, có vẻ rất kỳ lạ hơn nữa làm cho người ta hiếu kỳ. Bởi vì nghệ thuật hấp dẫn.
Diệp Phàm quay người, lập tức giật mình ngồi dậy, lẩm bẩm nói:
- Chỗ này, lạ thật, hình như là có người cứu mình. Không đúng, chẳng lẽ là miếu của phái Thanh Thành. Miếu đó sao có thể khảm hoa mai xinh đẹp như thế, lạ thật.
- Cậu em, lạ gì.
Một giọng nói vang lên, hơn nữa cười ha hả nói. Từ bên cạnh đi ra một người thanh niên khá đẹp trai và phong độ.
Người này lúc này mặc một bộ đồ màu đen, bên trong mặt một áo sơmi kẻ. Cách phối hợp cũng rất lạ. Tuy nhiên, trên mặt thản nhiên cười cười.
- Người anh em, đây là chỗ nào?
Diệp Phàm hơi tựa vào tường, nhìn người thanh niên hỏi, cũng không có chút sợ hãi.
- Cung Vu Sơn.
Người thanh niên nói. Nhnf Diệp Phàm một cái, giơ tay ra nói:
- Em rể, làm quen một chút. Tôi là Vương Nhân Bàng, mọi người gọi tôi là Kiếm Hồng.
Cũng có người thích gọi tôi là anh Bàng.
- Em rể, có ý gì. Tôi cưới vợ lúc nào?
Diệp Phàm lập tức giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Vẻ mặt kinh ngạc, trừng mắt nhìn Vương Nhân Bàng.
- Lạc Tuyết Phiêu Mai là em gái nuôi của tôi. Mai Thiên Tuyết là mẹ nuôi. Cậu nói một chút, cậu không phải em rể tôi thì là ai? Thật sự là lạ.
Vương Nhân Bàng nháy mắt, vẻ mặt mờ ám cười nói.
- Lạc Tuyết Phiêu Mai.
Diệp Phàm thầm nói không nhớ nổi là ai.
- Có phải đã quên. Chồng như cậu thật tốt, không ngờ đến vợ cũng quên. Gan lớn lắm.
Vương Nhân Bàng thay đổi vẻ mặt, có chút mất hứng.
- Đúng rồi, có phải lần đó đi chấp hành nhiệm vụ tôi cùng Phiêu Tuyết đánh cuộc?
Diệp Phàm hỏi, thầm nói không ngờ phiền toái lại đến rồi. Lúc đó hắn không cẩn thận cùng Lạc Tuyết Phiêu Mai đánh cuộc, kết quả là Lạc Tuyết thua.
Chính hắn lúc đó nói Lạc Tuyết Phiêu Mai thua phải làm người hầu. Sau đó truyền đến tai chủ nhân của Vu Sơn cung, cũng chính là Mai Thiên Tuyết. Nghe nói cô giận tím mặt, tuyên bố phải lấy một chân của hắn. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, không ngờ việc này hắn đã quên.
Hiện tại nhắc lại, Diệp Phàm tự nhiên nghĩ thấy sợ. Vội vàng nhìn nhìn, thấy cả người vẫn lành lặn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiện giờ như vậy, người ta muốn hắn bỏ mạng dễ như trở bàn tay.
- Cuối cùng cậu cũng đã nhớ ra, lúc ấy Lạc Tuyết bị thương cũng chưa khôi phục. Cô hiện giờ gần đến cảnh giới nhị đẳng.
Một cao thủ lục đẳng có thể rơi vào kết cục như thế, cậu cũng phải có trách nhiệm.
Lúc đó mẹ nuôi đồng ý với đề nghị của Tổ đặc nhiệm A còn vì ân tình của Tổ đặc nhiệm A.
Không thể tưởng được con gái lại bị chôn vùi như thế. Tuy nhiên, hiện tại cậu đến rồi, khoản nợ này cho cậu trả.
Vương Nhân Bàng nói xong cười mờ ám.
- Tôi, tôi có gì. Nợ các anh là Tổ đặc nhiệm A, không liên quan gì đến tôi.
Các anh cũng thấy, hiện giờ tôi cũng là một phế nhân, cũng vì chấp hành. Hiện tại tôi đã rời khỏi Tổ đặc nhiệm A. Ha ha, sang năm mới, anh Bàng, anh đưa tôi về đi.
Diệp Phàm rất muốn về nhà, nên gọi là anh Bàng. Hắn cũng thật vô sỉ.
- Người anh em, không phải tôi nói cậy, anh cũng không thể chịu trách nhiệm được. Lúc trước đánh cuộc như thế nào. Người ta đã nguyện chịu thua khi đáh cuộc, tình nguyện làm bà xã của cậu, tôi còn nói cái gì.
Vương Nhân Bàng nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Nói thật với cậu, mẹ nuôi tôi trước đây được gọi là người xinh đẹp nhất Giang Nam.
Con gái của bà có thể nói là trò giỏi hơn thầy. Cậu có phúc mà không biết hưởng.
Người anh như tôi cũng hâm mộ không ngừng. Nếu không phải là em gái nuôi của tôi, tôi đã ra tay, không đến lượt cậu đến sửa mái nhà dột. Thật là.
Vương Nhân Bàng khinh bỉ nhìn Diệp Phàm.
- Nói thật với anh Bàng, tôi đã có vợ đính hôn rồi.
Diệp Phàm thành thật nói.
- Không phải Kiều Viên Viên kia sao? Yên tâm, tôi đi diệt cô, không cần lo lắng.
Vương Nhân Bàng nhẹ nhàng nói.
- Anh dám!
Diệp Phàm tức giận, đứng lên chỉ vào Vương Nhân Bàng lạnh lùng nói.
- Thiên hạ này còn có chuyện gì Vương Nhân Bàng tôi không dám làm. Nhà họ Kiều thì sao, diệt là diệt, miễn cho cậu mong nhớ cả ngày. Đồ tồi, người còn sống sẽ cón có vui vẻ.
Vương Nhân Bàn thản nhiên lạnh lùng hừ nói, không sợ Diệp Phàm chút nào, hai người chĩa mũi nhọn vào đối phưpng, hình như đang chuẩn bị đánh nhau.
- Diệt đi, diệt tôi cũng sẽ không cưới Lạc Tuyết. Hơn nữa, phỏng chừng Cung Vu Sơn của anh cũng không thể còn.
Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên cười nói.
Lý đạo trưởng, ông thật sự là cao nhân.Diệp Phàm giận quá hét to một tiếng.
- Anh dùng ám khí đánh bị thương tôi, không phải giống nhau sao.
Lý Thuần Miên cũng hét to lên. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, mặt Lý Thu Sơn không có chút xấu hổ. Mà mấy người gọi là người làm chứng đều như Bồ tát không lên tiếng.
Lúc đó còn quyên tặng mấy trăm ngàn cho miếu Khoảng Không, nhưng Trí Vân đại sư chỉ nhíu mày. Ánh mắt vội vàng nhìn ra ngoài cánh rừng, tất nhiên là làm bộ không phát hiện.
….
Hai bên đấu điên cuồng bảy táo chiêu, chung quy vì công lực của Diệp Phàm kém đi nhiều nên bị Lý Thuần Miên hung hăng đập cho mấy côn, lập tức một mảnh máu tươi phun ra. Quần áo trên người đều bị xé rách.
- Sao có thể kém như vậy, với thân thủ đỏ, đồ đệ tôi cũng có thể giải quyết.
Lý Thu Sơn hỏi Phượng Lăng Không.
- Lần trước thật kỳ lạ, có lẽ là may mắn đạt được. Một chiêu đã đánh bại anh Thuần Miên. Lần này thật kỳ lạ, có phải là còn chưa sử dụng, giữ đến sau. Thằng nhóc này rất xảo quyệt, ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa. Vừa rồi Lý Thuần Miên sơ suất không phải là đã bị hắn đánh sao. Càng như thế, càng chứng tỏ người này xảo trá.
Vẻ mặt của Phượng Lăng Không cũng khó hiểu. Mà Tuệ Giác lúc này rõ ràng nhắm mắt tụng kinh.
- Đến đây thằng nhóc, đến đây thằng nhóc. Ông sẽ đánh chết mày.
Lý Thuần Miên lúc này dùng lời thô tục, rất hào hứng đánh, khí thế rất mãnh liệt.
- Sư phụ uy vũ, sư phụ uy vũ.
Mấy người thanh niên của phái Thanh Thành đều hét lớn.
- Đến đây thằng nhóc, đến đây.
Nhìn Diệp Phàm lăn lộn trên mặt đất giống như tên ăn mày, Lý Thuần Miên cảm thấy cực kỳ vui sướng.
- Đủ rồi.
Đột nhiên bên ngoài bìa rừng vang lên một giọng nói lạnh lùng. Một giải tơ lụa hướng về phía Lý Thuần Miên khinh thường nói:
- Một giải lụa cũng mang đến đây khoe khoang.
Rồi giơ côn về phía dải lụa.
Két một tiếng chói tai vang lên.
Dải lụa kia giống như biến thành dây thép, Lý Thuần Miên vừa chạm vào dải lụa cả người lập tức bay đi mấy chục mét vào một nhánh cây, mông đập vào thân cây, quần áo đều tả tơi, làm mông của y lộ ra một nửa.
Bị thương là chắc chắn.
- Cao nhân phương nào, mời xuất hiện, tôi là Lý Thu Sơn của Thanh Thành.
Vừa rồi chỉ vài giây, Lý Thu Sơn nhìn vể phía dải lụa hét to. Lý Thuân Miên đã ngã xuống gốc cây.
- Lý Thu Sơn cái gì vậy?
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, dải lụa lại chuyển đến trên người của Lý Thu Sơn. Hai người nhìn mới chỉ là một chiêu, dải lụa chỉ quơ quơ mà Lý Thu Sơn đã lui đến mười bước mới đứng vững.
Hơn nữa, cảm giác rất khó chịu, hình như máu tươi chực trào ra, bị Lý Thu Sơn nuốt vào bụng.
- Mời tiền bối xuất hiện. Ở đây đấu võ công bằng.
Lúc này đại sư Tuệ Giác đột nhiên mở mắt, ánh mắt sắc bén, xem ra, công lực của Tuệ Giác không thấp.
- Hừ, bất hảo cũng tụng kinh, để mặc mọi chuyện.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên. Diệp Phàm chưa kịp định thần đã bị dải lụa cuốn đi.
Tuệ Giác không ngờ đỏ mặt, nhìn theo hướng dải lụa biến mất.
- Người này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Lý Thu Sơn hỏi.
- Hình như không ai dùng tơ lụa làm vũ khí. Tuy nhiên, chắc chắn là đàn bà.
Tuệ Giác thở dài nói:
- Người này thân thủ cao không lường được, tôi và anh không phải là đối thủ.
- Thời buổi loạn rồi.
Đại sư Trí Vân thở dài, nhìn Lý Thu Sơn một cái gật gật đầu bỏ đi.
Phượng Lăng Không và Lý Thu Sơn tất nhiên vẻ mặt khó chịu. Các đệ tử của phái Thanh Thành đã nhanh chóng đưa Lý Thuần Miên xuống dưới, y vừa tỉnh liền quát:
- Diệp Phàm đây, đánh gãy xương tôi có phải không?
- Không cần nói nữa, trở về núi.
Lý Thu Sơn vung tay lên, cùng các đệ tử khiêng Lý Thuần Miên đi.
- Nhân Bàng, con đưa Diệp Phàm về. Mẹ đi có chút chuyện sẽ về sau.
Lúc này, một người phụ nữ mặt áo choàng, mặt hơi vẻ bất cần đời. Nói với một người thanh niên trẻ tuổi.
Người thanh niên có lẽ hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, không mặt rộng, cao lớn. Mặc quần áo đi dạo, khá điển trai, phong độ không tầm thường. Chỉ có điều, ánh mắt kia, có chút đáng khinh, hơi giả dối, hơi tức giận.
- Mẹ nuôi yên tâm, Diệp Phàm là chồng của Phiêu Mai, Phiêu Mai là em gái nuôi của con. Con chắc chắn bảo đảm an toàn cho hắn tơi cung.
Vương Nhân Bàng cung kính đáp, bước đi như bay.
Buổi sáng Diệp Phàm tỉnh giậy.
Nhìn bốn chung quanh, thấy căn phong trang hoàng rất kỳ lại. Trên vách tường là bức phù điêu hình hoa mai.
Ở giữa có ngọc thạch khảm hoa mai. Còn có loại gỗ không biết tên khắc thành hoa mai gỗ. Lại có hoa mai đúc bằng sắt thép, hoa mai làm bằng lá tre xanh.
Hoa mai cũng không phải sắp xếp lung tung mà được khảm rất có chủ ý trên tường. Cho nên, có vẻ rất kỳ lạ hơn nữa làm cho người ta hiếu kỳ. Bởi vì nghệ thuật hấp dẫn.
Diệp Phàm quay người, lập tức giật mình ngồi dậy, lẩm bẩm nói:
- Chỗ này, lạ thật, hình như là có người cứu mình. Không đúng, chẳng lẽ là miếu của phái Thanh Thành. Miếu đó sao có thể khảm hoa mai xinh đẹp như thế, lạ thật.
- Cậu em, lạ gì.
Một giọng nói vang lên, hơn nữa cười ha hả nói. Từ bên cạnh đi ra một người thanh niên khá đẹp trai và phong độ.
Người này lúc này mặc một bộ đồ màu đen, bên trong mặt một áo sơmi kẻ. Cách phối hợp cũng rất lạ. Tuy nhiên, trên mặt thản nhiên cười cười.
- Người anh em, đây là chỗ nào?
Diệp Phàm hơi tựa vào tường, nhìn người thanh niên hỏi, cũng không có chút sợ hãi.
- Cung Vu Sơn.
Người thanh niên nói. Nhnf Diệp Phàm một cái, giơ tay ra nói:
- Em rể, làm quen một chút. Tôi là Vương Nhân Bàng, mọi người gọi tôi là Kiếm Hồng.
Cũng có người thích gọi tôi là anh Bàng.
- Em rể, có ý gì. Tôi cưới vợ lúc nào?
Diệp Phàm lập tức giật mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Vẻ mặt kinh ngạc, trừng mắt nhìn Vương Nhân Bàng.
- Lạc Tuyết Phiêu Mai là em gái nuôi của tôi. Mai Thiên Tuyết là mẹ nuôi. Cậu nói một chút, cậu không phải em rể tôi thì là ai? Thật sự là lạ.
Vương Nhân Bàng nháy mắt, vẻ mặt mờ ám cười nói.
- Lạc Tuyết Phiêu Mai.
Diệp Phàm thầm nói không nhớ nổi là ai.
- Có phải đã quên. Chồng như cậu thật tốt, không ngờ đến vợ cũng quên. Gan lớn lắm.
Vương Nhân Bàng thay đổi vẻ mặt, có chút mất hứng.
- Đúng rồi, có phải lần đó đi chấp hành nhiệm vụ tôi cùng Phiêu Tuyết đánh cuộc?
Diệp Phàm hỏi, thầm nói không ngờ phiền toái lại đến rồi. Lúc đó hắn không cẩn thận cùng Lạc Tuyết Phiêu Mai đánh cuộc, kết quả là Lạc Tuyết thua.
Chính hắn lúc đó nói Lạc Tuyết Phiêu Mai thua phải làm người hầu. Sau đó truyền đến tai chủ nhân của Vu Sơn cung, cũng chính là Mai Thiên Tuyết. Nghe nói cô giận tím mặt, tuyên bố phải lấy một chân của hắn. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, không ngờ việc này hắn đã quên.
Hiện tại nhắc lại, Diệp Phàm tự nhiên nghĩ thấy sợ. Vội vàng nhìn nhìn, thấy cả người vẫn lành lặn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn hiện giờ như vậy, người ta muốn hắn bỏ mạng dễ như trở bàn tay.
- Cuối cùng cậu cũng đã nhớ ra, lúc ấy Lạc Tuyết bị thương cũng chưa khôi phục. Cô hiện giờ gần đến cảnh giới nhị đẳng.
Một cao thủ lục đẳng có thể rơi vào kết cục như thế, cậu cũng phải có trách nhiệm.
Lúc đó mẹ nuôi đồng ý với đề nghị của Tổ đặc nhiệm A còn vì ân tình của Tổ đặc nhiệm A.
Không thể tưởng được con gái lại bị chôn vùi như thế. Tuy nhiên, hiện tại cậu đến rồi, khoản nợ này cho cậu trả.
Vương Nhân Bàng nói xong cười mờ ám.
- Tôi, tôi có gì. Nợ các anh là Tổ đặc nhiệm A, không liên quan gì đến tôi.
Các anh cũng thấy, hiện giờ tôi cũng là một phế nhân, cũng vì chấp hành. Hiện tại tôi đã rời khỏi Tổ đặc nhiệm A. Ha ha, sang năm mới, anh Bàng, anh đưa tôi về đi.
Diệp Phàm rất muốn về nhà, nên gọi là anh Bàng. Hắn cũng thật vô sỉ.
- Người anh em, không phải tôi nói cậy, anh cũng không thể chịu trách nhiệm được. Lúc trước đánh cuộc như thế nào. Người ta đã nguyện chịu thua khi đáh cuộc, tình nguyện làm bà xã của cậu, tôi còn nói cái gì.
Vương Nhân Bàng nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Nói thật với cậu, mẹ nuôi tôi trước đây được gọi là người xinh đẹp nhất Giang Nam.
Con gái của bà có thể nói là trò giỏi hơn thầy. Cậu có phúc mà không biết hưởng.
Người anh như tôi cũng hâm mộ không ngừng. Nếu không phải là em gái nuôi của tôi, tôi đã ra tay, không đến lượt cậu đến sửa mái nhà dột. Thật là.
Vương Nhân Bàng khinh bỉ nhìn Diệp Phàm.
- Nói thật với anh Bàng, tôi đã có vợ đính hôn rồi.
Diệp Phàm thành thật nói.
- Không phải Kiều Viên Viên kia sao? Yên tâm, tôi đi diệt cô, không cần lo lắng.
Vương Nhân Bàng nhẹ nhàng nói.
- Anh dám!
Diệp Phàm tức giận, đứng lên chỉ vào Vương Nhân Bàng lạnh lùng nói.
- Thiên hạ này còn có chuyện gì Vương Nhân Bàng tôi không dám làm. Nhà họ Kiều thì sao, diệt là diệt, miễn cho cậu mong nhớ cả ngày. Đồ tồi, người còn sống sẽ cón có vui vẻ.
Vương Nhân Bàn thản nhiên lạnh lùng hừ nói, không sợ Diệp Phàm chút nào, hai người chĩa mũi nhọn vào đối phưpng, hình như đang chuẩn bị đánh nhau.
- Diệt đi, diệt tôi cũng sẽ không cưới Lạc Tuyết. Hơn nữa, phỏng chừng Cung Vu Sơn của anh cũng không thể còn.
Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên cười nói.
/3320
|