Tôi không bái.
Lạc Tuyết kia rất xinh đẹp lại không muốn.
Cuối cùng hóa ra lại trở thành tôi muốn cô.
Diệp Phàm ôm một đống lửa, lao thẳng vào Lạc Tuyết Phiêu Mai. Lạc Tuyết Phiêu Mai không khác gì. Tuy nhiên, dường như cô cũng đang bị cái lạnh giày vò chứ không phải là lửa nóng. Khi Diệp Phàm ôm cô, cảm thấy toàn thân cô lạnh như băng, giống như đang ôm một tảng băng.
Tuy nhiên, việc này Diệp Phàm cảm thấy phản ứng rất mãnh liệt. Bởi vì quá nóng, hoa mai lay động, sóng cuộn lên, nước trong ao bốc lên, chập chờn, lay động, nối nhau, giống như đuôi hai con cá.
Diệp Phàm dùng mọi cố gắng, cuối cùng đi đến bờ đối diện.
Cũng không biết là bao lâu. Diệp Phàm tỉnh giậy, cảm thấy ngực đang bị người khác đè lên, ngửa mắt lên trời hét lên hai tiếng, cúi đầu nhìn thấy Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng vừa tỉnh. Mặt đỏ bừng giống như bôi son. Hai tay đang che hai bầu vú của mình không biết làm cách nào.
- Che gì, đều đã thấy, che cũng vô dụng.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.
Tuy nhiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai vẫn che đậy không chịu bỏ ra. Đúng là con gái, đều thích làm như vậy. Thật sự là buồn cười.
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm Lạc Tuyết Phiêu Mai.
- Yên tâm, em sẽ không làm phiền anh. Chúng ta tuy đã bái thiên địa nhưng không làm giấy đăng ký kết hôn, không được pháp luật thừa nhận. Anh vẫn có thể cưới Kiều Viên Viên.
Chỉ có điều, sau này khi anh nhớ đến em hay đến thăm em. Hơn nữa, hiện tại cung Vu Sơn của chúng ta.
Có lẽ, sau này có lẽ không tồn tại nữa. Chúng ta cũng sẽ lên thành phố. Khi mệt mỏi anh có thể nhớ đến Lạc Tuyết là được.
Lạc Tuyết Phiêu Mai hiền lành như thế làm Diệp Phàm có chút xấu hổ.
- Rất xin lỗi Phiêu Mai.
Diệp Phàm không chịu nổi. Tuy nhiên, thấy lạ hỏi :
- Cung Vu sơn này sao lại không thể tồn tại ?
- Anh xem Mai trì này có phải là đã thay đổi không ?
Lạc Tuyết chỉ vào ao nói.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn nhìn, quả nhiên thấy có thay đổi, hỏi :
- Có thay đổi, hìnhnhư rất ít, nhưng nước trong ao này trước màu phấn hồng, hiện tại hình như nhạt đi rất nhiều, hình như đã trở thành nước bình thường…
Lạc Tuyết gật đầu.
- Rốt cuộc sao lại thế?
Diệp Phàm hỏi, cắn vào môi Lạc Tuyết một chút. Cô nàng lập tức xấu hổ nóng bừng mặt.
Tuy nói hai người là vợ chồng nhưng lúc đó hai người đều ở trong tình trạng mê tình. Hiện tại tỉnh táo đương nhiên là có chút thẹn thùng.
- Để khôi phục công lực của anh. Để chữa khỏi bệnh cho em. Mai trì này vốn có công dụng nâng cao công lực của Cung chủ cung Vu Sơn nhiều nhất, qua nhiều thế hệ. Là nơi tạo ra các cao thủ của cung Vu Sơn.
Chỉ có cung chủ mới có thể sử dụng, võ công của Cung chủ đều do nước ao này luyện ra. Bình thường, nước ao rất có tác dụng.
Bởi vì Mai trì là nơi có linh mạch. Hơn nữa qua nhiều thế hệ cung chủ ngâm rất nhiều hoa mai. Tinh túy của hoa mai đều được ngưng tụ trong ao này.
Công lực của mẹ em cũng do mai trì này mà luyện ra. Tuy nhiên, mười năm gần đầy, mẹ vì em đã để em dùng. Mười mấy năm mẹ cũng không dùng qua. Nếu không phải vì em, mẹ đã đột phá đển cửu đẳng.
Lần này hai chúng ta lại cùng dùng, hoa trong ao đã dùng hết. Trước kia mẹ em dùng cũng rất tiết kiệm.
Hai anh em mình cùng nhau dùng, thứ nhất đã làm bẩn ao này, thứ hai, vì khôi phục công lực cho anh, đã dùng đến phần chưa từng dùng bao giờ ở trong ao. Tinh túy bên trong đã dùng hết.
Cho nên, nước ao này đã biến màu. Cùng là lúc vận số của Mai Trì đã hết.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói đến đây, nhìn nước ao có chút tiếc nuối.
- Đều là do anh. Rất xin lỗi.
Diệp Phàm thở dài, cũng cảm thấy đau lòng. Ôm Lạc Tuyết chặt vào lòng, giơ tay vuốt ve bộ ngực của cô gái :
Lạc Tuyết ngượng ngùng nhưng cũng không từ chối.
Để Diệp Phàm vuốt ve, Lạc Tuyết cảm thấy thoải mái. Thoải mái chưa từng có bao giờ.
- Không việc gì, mẹ cũng có quyết định của chính mình. Mẹ nói, vận số của Cung Vu Sơn đã hết. Mặc dù là không vì anh, cũng không thể kéo dài được bao nhiêu năm.
Hơn nữa, hiện tại mọi người đều hướng đến cuộc sống ở thành thị. Cung Vu sơn là chỗ hẻo lánh, không có bóng người. Có mấy người trẻ tuổi có thể chịu được.
Thi thoảng đến còn được, ở lâu sẽ buồn tẻ. Tuy nhiên, ở đây còn có nhiều nguời lớn tuổi, đều đã tám chín mươi.
Con cháu đều đã lên thành phố sống. Tuy nói những ngày lễ tết có về nhưng dần dần quan niệm cũng đã khác.
Thậm chí, con cháu bọn họ cũng đã từ bỏ võ công. Nói là luyện võ quá vất vả, luyện cũng không có tác dụng gì.
Cho nên, cung Vu Sơn sớm muốn cũng phải chuyển đi. Mẹ cũng nói, sau này, Cung Vu Sơn để cho mấy người lớn tuổi sống.
Mẹ vì em đã xây một căn nhà tốt. Chúng em cũng xây dựng một công ty. Anh sau này anh ở đâu, nếu cần công ty chúng em giúp đỡ, cứ gọi đện đến.
Nếu anh cảm thấy ngại em sẽ ra mặt. Em sẽ gọi người đến đầu tư.
Lạc Tuyết thực sự lương thiện, làm cho Diệp lão đại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Em gái, em thật hiền lành. Anh rất xin lỗi.
Diệp Phàm thở dài, tuy nhiên, quay sang hỏi:
- Em định ở đâu, có thời gian anh đến thăm em. Còn nữa, công ty của nhà em tên là gì?
- Không nói cho anh. Sau này em sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lạc Tuyết Phiêu Mai hình như lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm một cái.
Diệp Phàm lậc tức bị khơi dậy lòng anh hùng, mỉm cười nói:
- Không nói cho anh có phải không? Anh sẽ không khách khí.
Nói xong, tay lập tức đè Lạc Tuyết xuống.
- Anh trai và mẹ sẽ đến gọi chúng ta.
Lạc Tuyết xấu hổ kêu lên.
- Sợ gi, gọi thì gọi, để mẹ em nghe một chút âm thanh vui vẻ của chúng ta…
Diệp Phàm cười. Lạc Tuyết dù nhăn mặt nhưng cũng không phải đối gì.
Bởi vì, cô còn có chút khó khăn. Không lâu sau, tư thế hào hùng, súng trường xuất kích.
Lạc Tuyết kia rất xinh đẹp lại không muốn.
Cuối cùng hóa ra lại trở thành tôi muốn cô.
Diệp Phàm ôm một đống lửa, lao thẳng vào Lạc Tuyết Phiêu Mai. Lạc Tuyết Phiêu Mai không khác gì. Tuy nhiên, dường như cô cũng đang bị cái lạnh giày vò chứ không phải là lửa nóng. Khi Diệp Phàm ôm cô, cảm thấy toàn thân cô lạnh như băng, giống như đang ôm một tảng băng.
Tuy nhiên, việc này Diệp Phàm cảm thấy phản ứng rất mãnh liệt. Bởi vì quá nóng, hoa mai lay động, sóng cuộn lên, nước trong ao bốc lên, chập chờn, lay động, nối nhau, giống như đuôi hai con cá.
Diệp Phàm dùng mọi cố gắng, cuối cùng đi đến bờ đối diện.
Cũng không biết là bao lâu. Diệp Phàm tỉnh giậy, cảm thấy ngực đang bị người khác đè lên, ngửa mắt lên trời hét lên hai tiếng, cúi đầu nhìn thấy Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng vừa tỉnh. Mặt đỏ bừng giống như bôi son. Hai tay đang che hai bầu vú của mình không biết làm cách nào.
- Che gì, đều đã thấy, che cũng vô dụng.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.
Tuy nhiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai vẫn che đậy không chịu bỏ ra. Đúng là con gái, đều thích làm như vậy. Thật sự là buồn cười.
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm Lạc Tuyết Phiêu Mai.
- Yên tâm, em sẽ không làm phiền anh. Chúng ta tuy đã bái thiên địa nhưng không làm giấy đăng ký kết hôn, không được pháp luật thừa nhận. Anh vẫn có thể cưới Kiều Viên Viên.
Chỉ có điều, sau này khi anh nhớ đến em hay đến thăm em. Hơn nữa, hiện tại cung Vu Sơn của chúng ta.
Có lẽ, sau này có lẽ không tồn tại nữa. Chúng ta cũng sẽ lên thành phố. Khi mệt mỏi anh có thể nhớ đến Lạc Tuyết là được.
Lạc Tuyết Phiêu Mai hiền lành như thế làm Diệp Phàm có chút xấu hổ.
- Rất xin lỗi Phiêu Mai.
Diệp Phàm không chịu nổi. Tuy nhiên, thấy lạ hỏi :
- Cung Vu sơn này sao lại không thể tồn tại ?
- Anh xem Mai trì này có phải là đã thay đổi không ?
Lạc Tuyết chỉ vào ao nói.
Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn nhìn, quả nhiên thấy có thay đổi, hỏi :
- Có thay đổi, hìnhnhư rất ít, nhưng nước trong ao này trước màu phấn hồng, hiện tại hình như nhạt đi rất nhiều, hình như đã trở thành nước bình thường…
Lạc Tuyết gật đầu.
- Rốt cuộc sao lại thế?
Diệp Phàm hỏi, cắn vào môi Lạc Tuyết một chút. Cô nàng lập tức xấu hổ nóng bừng mặt.
Tuy nói hai người là vợ chồng nhưng lúc đó hai người đều ở trong tình trạng mê tình. Hiện tại tỉnh táo đương nhiên là có chút thẹn thùng.
- Để khôi phục công lực của anh. Để chữa khỏi bệnh cho em. Mai trì này vốn có công dụng nâng cao công lực của Cung chủ cung Vu Sơn nhiều nhất, qua nhiều thế hệ. Là nơi tạo ra các cao thủ của cung Vu Sơn.
Chỉ có cung chủ mới có thể sử dụng, võ công của Cung chủ đều do nước ao này luyện ra. Bình thường, nước ao rất có tác dụng.
Bởi vì Mai trì là nơi có linh mạch. Hơn nữa qua nhiều thế hệ cung chủ ngâm rất nhiều hoa mai. Tinh túy của hoa mai đều được ngưng tụ trong ao này.
Công lực của mẹ em cũng do mai trì này mà luyện ra. Tuy nhiên, mười năm gần đầy, mẹ vì em đã để em dùng. Mười mấy năm mẹ cũng không dùng qua. Nếu không phải vì em, mẹ đã đột phá đển cửu đẳng.
Lần này hai chúng ta lại cùng dùng, hoa trong ao đã dùng hết. Trước kia mẹ em dùng cũng rất tiết kiệm.
Hai anh em mình cùng nhau dùng, thứ nhất đã làm bẩn ao này, thứ hai, vì khôi phục công lực cho anh, đã dùng đến phần chưa từng dùng bao giờ ở trong ao. Tinh túy bên trong đã dùng hết.
Cho nên, nước ao này đã biến màu. Cùng là lúc vận số của Mai Trì đã hết.
Lạc Tuyết Phiêu Mai nói đến đây, nhìn nước ao có chút tiếc nuối.
- Đều là do anh. Rất xin lỗi.
Diệp Phàm thở dài, cũng cảm thấy đau lòng. Ôm Lạc Tuyết chặt vào lòng, giơ tay vuốt ve bộ ngực của cô gái :
Lạc Tuyết ngượng ngùng nhưng cũng không từ chối.
Để Diệp Phàm vuốt ve, Lạc Tuyết cảm thấy thoải mái. Thoải mái chưa từng có bao giờ.
- Không việc gì, mẹ cũng có quyết định của chính mình. Mẹ nói, vận số của Cung Vu Sơn đã hết. Mặc dù là không vì anh, cũng không thể kéo dài được bao nhiêu năm.
Hơn nữa, hiện tại mọi người đều hướng đến cuộc sống ở thành thị. Cung Vu sơn là chỗ hẻo lánh, không có bóng người. Có mấy người trẻ tuổi có thể chịu được.
Thi thoảng đến còn được, ở lâu sẽ buồn tẻ. Tuy nhiên, ở đây còn có nhiều nguời lớn tuổi, đều đã tám chín mươi.
Con cháu đều đã lên thành phố sống. Tuy nói những ngày lễ tết có về nhưng dần dần quan niệm cũng đã khác.
Thậm chí, con cháu bọn họ cũng đã từ bỏ võ công. Nói là luyện võ quá vất vả, luyện cũng không có tác dụng gì.
Cho nên, cung Vu Sơn sớm muốn cũng phải chuyển đi. Mẹ cũng nói, sau này, Cung Vu Sơn để cho mấy người lớn tuổi sống.
Mẹ vì em đã xây một căn nhà tốt. Chúng em cũng xây dựng một công ty. Anh sau này anh ở đâu, nếu cần công ty chúng em giúp đỡ, cứ gọi đện đến.
Nếu anh cảm thấy ngại em sẽ ra mặt. Em sẽ gọi người đến đầu tư.
Lạc Tuyết thực sự lương thiện, làm cho Diệp lão đại cảm thấy vô cùng xấu hổ.
- Em gái, em thật hiền lành. Anh rất xin lỗi.
Diệp Phàm thở dài, tuy nhiên, quay sang hỏi:
- Em định ở đâu, có thời gian anh đến thăm em. Còn nữa, công ty của nhà em tên là gì?
- Không nói cho anh. Sau này em sẽ gọi điện thoại cho anh.
Lạc Tuyết Phiêu Mai hình như lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm một cái.
Diệp Phàm lậc tức bị khơi dậy lòng anh hùng, mỉm cười nói:
- Không nói cho anh có phải không? Anh sẽ không khách khí.
Nói xong, tay lập tức đè Lạc Tuyết xuống.
- Anh trai và mẹ sẽ đến gọi chúng ta.
Lạc Tuyết xấu hổ kêu lên.
- Sợ gi, gọi thì gọi, để mẹ em nghe một chút âm thanh vui vẻ của chúng ta…
Diệp Phàm cười. Lạc Tuyết dù nhăn mặt nhưng cũng không phải đối gì.
Bởi vì, cô còn có chút khó khăn. Không lâu sau, tư thế hào hùng, súng trường xuất kích.
/3320
|