Vừa rồi cái tên kia không phải tên Phượng Thanh Kim sao, mà Cục trưởng cục xây dựng đâu phải họ Phượng. Rốt cuộc là ai? Chắc hẳn là do người này xử lý giúp. Quả thực là làm việc bừa bãi, cái này rõ ràng là thứ vi phạm quy định mà vẫn có thể chứng nhận. Tôi thấy, cần phải cảnh cáo các đồng chí Cục đất đai và Cục xây dựng một chút rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cục xây dựng có một phụ nữ họ Phượng, tên Phượng Anh, là Phó cục trưởng thường trực của Cục xây. Giám đốc này cũng họ Phượng, có lẽ hai người này là người nhà.
Vu Hữu Hòa nói.
- Đi tiếp, xem xem có phải đều được cấp phép không?
Diệp Phàm nói, cau mày, lại đi dạo mấy chỗ đang xây dựng trái phép hai bên đường sông. Vu Hữu Hòa gọi thêm vài đồng chí của Cục xây dựng và đất đai mặc thường phục đi theo.
Tuy nhiên, vừa kiểm tra một lượt, Vu Hữu Hòa và Lý Mộc hai đồng chí đều ngây người. Còn Diệp lão đại giận đén nỗi suýt chút nữa đá vỡ hòn gạch.
Bởi vì, những công trình xây dựng trái phép ven sông, không ngờ tám phần là có giấy phép xây dựng, có giấy chứng nhận đất đai. Cái này, vấn đề rất lớn. Người ta có giấy tờ xác nhận, anh lấy gì mà bắt người ta chứ.
Diệp lão đại lửa giận ngập trời, nói với Vu Hữu Hòa:
- Đem tất cả những giấy tờ đó đến đây, còn nữa, chụp ảnh lại hết, lập tức tới Cục xây dựng và đất đai. Tôi muốn thấy, rốt cuộc là ai đứng sau lưng phá hỏng kế hoạch tu sửa khe suối Vượng Phu. Đây là trộn cát vào trong kế hoạch, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
Chiếc Audi chạy đến Cục xây dựng.
Cục xây dựng thành phố nằm ở Quận Hồng Hưng, ở phía tây nam thành phố Hải Đông. Trụ sở làm việc của Cục xây dựng tương đối khí thế, ít nhất cũng có thể chọc giận được tòa lầu làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố. Dù sao cũng là đơn vị làm xây dựng, nước phù sa trước sau gì cũng để họ hưởng mà!
Xe dừng trước trụ sở làm việc.
- Nói với Cục trưởng Nhậm một tiếng, lập tức triệu tập bộ máy Đảng ủy mở cuộc họp. Tôi muốn nói chuyện.
Diệp Phàm giọng điệu cứng rắn, nhìn Vu Hữu Hòa. Vu Hữu Hòa trong lòng run lên, biết các đồng chí Cục xây dựng thành phố chuẩn bị hứng cơn giận ngút trời của đồng chí Chủ tịch thành phố Diệp rồi.
- Được, tôi lập tức thông báo với Cục trưởng Nhậm.
Vu Hữu Hòa gật đầu, cầm điện thoại lên gọi. Không lâu sau, cau mày nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thành phố, vừa khéo, Cục trưởng Nhâm mấy ngày nay đều đi lo hạng mục.
- Lo cho hạng mục, hạng mục nào?
Diệp lão đại hừ lạnh nói.
- Chắc hẳn là lần trước anh ấy với đồng chí Trương Phát Phúc bên Cục thủy lợi tranh cao thấp với nhau trong cuộc họp Ủy ban nhân dân thành phố, lần đó Chủ tịch thành phố chẳng phải là nhân chứng sao, mỗi người bọn họ đều đồng ý kiếm về cho Vương Triều 10 triệu để tu sửa. Nếu như Cục trưởng Trương mà kiếm được 20 triệu thì Cục trưởng Nhậm phải gọi anh ta là anh Trương. Lão Nhậm cũng là bị ép buộc mà.
Cái thể diện này còn gì quan trọng hơn chứ?
Vu Hữu Hòa đoán.
- Ờ, lúc đó đúng là có chuyện này. Xem ra, Cục trưởng Nhậm rất tận tâm! Nhưng, đã ra ngoài mấy ngày rồi?
Diệp Phàm gật đầu, nhưng chợt nhớ ra chuyện này.
- Đi trước mấy ngày tết, nghe nói Cục trưởng Nhậm giao mọi việc cho Phó cục trưởng thường vụ Phượng Anh giải quyết, còn bản thân thì chuyên tâm đi lo cho hạng mục.
Vu Hữu Hòa nói.
Lúc này, trên lầu có một người trung niên mặt gầy gậy chạy như bay từ trên lầu xuống, từ xa đã hô lớn:
- Xin lỗi Chủ tịch thành phố ạ. Tôi là Lưu Hoa, Chủ nhiệm Chánh văn phòng của Cục xây dựng ạ.
Cục trưởng Nhậm có dặn dò rồi, anh ấy quyết tâm, chưa lo được 10 triệu cho hạng mục thì anh ấy sẽ chưa về Hải Đông.
Cho nên, trong khoảng thời gian này Cục trưởng Nhậm sẽ lên tỉnh chạy, và cũng sẽ lên cả bộ nữa.
Hơn nữa, Cục trưởng Nhậm ngay cả tết nhất cũng chẳng thèm để tâm, chắc đôi chân kia đã chạy đến mức teo lại mất rồi.
- Thôi vậy, nếu Cục trưởng Phượng chủ trì công tác, vậy dặn cô ấy triệu tập cũng được. Cho cô ấy nửa tiếng, toàn bộ thành viên bộ máy Đảng ủy của Cục phải đến họp. Tôi có chuyện quan trọng cần dặn dò.
Diệp Phàm vung tay nói.
Chủ nhiệm Lưu dẫn đầu, đưa Diệp Phàm và mấy người tiến về phòng họp.
Trên lối đi, có vài đồng chí chạy đến. Sau khi hàn huyên giới thiệu mới biết chính là mấy vị Cục phó của Cục xây dựng thành phố và vài người phụ trách các mảng lớn.
Sau khi vào phòng họp Diệp lão đại không khách khí, ngồi ngay xuống vị trí lãnh đạo. Liếc mắt nhìn mấy đồng chí vẻ mặt cung kính, hừ nói:
- Đồng chí Phượng Anh đâu?
- Cục trưởng Phượng, lúc nãy tôi có thông báo với cô ấy rồi. Cô ấy nói đang ở văn phòng, sẽ đến ngay.
Chỉ nhiệm Lưu Hoa nói.
- Văn phòng của cô ấy cách phòng họp mấy vạn dặm à?
Diệp lão đại châm chọc hỏi, bởi vì, vừa rồi ở công trường xây dựng có vài người nhắc đến Phượng Anh. Có lẽ hàng loạt chuyện này là do cô ả gây ra. Dĩ nhiên, trong lòng Diệp lão đại đã ngầm phát hỏa rồi.
- Chủ tịch thành phố, văn phòng của cô ấy cách đây không xa, bằng từ dưới lầu lên đâu. Nhưng, chắc do Cục trưởng là nữ, cho nên, phải sửa sang lại một chút.
Chủ nhiệm Lưu vội giải thích, ngầm nói chẳng qua Phượng Anh trang điểm lại chút thôi.
- Từ trước đến giờ đều như thế đấy, trang điểm cái quái gì? Trước kia Cục trưởng Nhậm triệu tập hội nghị, cô ta cũng lề mề như vậy sao, cô ta nghĩ mình là ai Hoa hậu Trái đất đâu?
Lúc này, một người trung niên mặc áo vàng lạnh lùng hừ nói. Người này tên Vương Á Giang, nghe Vu Hữu Hòa gới thiệu ở trong Cục trừ Cục trưởng và Phó cục trưởng thường vụ thì gã xếp vị trí cao nhất.
Tuy nhiên, Diệp lão đại nghe khẩu khí của gã liền cảm giác được cái gì đó. Chắc hẳn, vị Phó cục trưởng Vương này không hợp phách với Phó cục trưởng Phượng rồi.
Có lẽ, hai người đang âm thầm phân cao thấp cũng không chừng. Vậy là có thể tranh thủ được đồng chí này, Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, liếc mắt nhìn Vương Á Giang một cái, nói:
- Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ mỗi lần họp đồng chí Phượng Anh đều đến trễ?
- Chủ tịch thành phố, không phải lần nào cũng vậy, chỉ chục lần thôi.
Vương Á Giang thản nhiên hừ giọng nói.
- Còn chưa đủ sao?
Diệp lão đại tức giận, vì hắn ngẩn đầu lên nhìn đồng hồ treo trên vách tường, thấy từ khi mình vào văn phòng uống trà đến giờ đã sắp được nửa tiếng rồi.
Phượng Anh không ngờ vẫn chẳng thấy bóng dáng dâu. Ngọn lửa nhỏ trong lòng Diệp lão đại giờ đã bùng cháy thành ngọn lửa lớn, bộp một tiếng, chiếc bàn bị hắn đưa tay đập mạnh xuống.
Quay đầu lại hừ giọng nói với Chủ nhiệm Lưu:
- Nói với đồng chí Phượng Anh đến ngay lập tức. Tôi cho cô ấy năm phút. Không còn thời gian mà rề rà nữa đâu. Bừa bãi quá, một chút quan niệm về giờ giấc cũng chẳng có làm sao mà triển khai công tác chứ?
- Vâng, vâng, tôi lập tức đi gọi ngay.
Chủ nhiệm Lưu âm thầm kêu khổ, nhìn tư thế Chủ tịch thành phố là biết đang muốn khai đao rồi.
Chủ nhiệm Lưu dĩ nhiên sợ đợi Phượng Anh thêm chút nữa, Chủ tịch thành phố này lại trút giận xuống đầu mình thì phiền phức. Cho nên, vừa nghe Diệp Phàm nói xong đã lập tức xoay người ra cửa định xuống lầu gọi.
Bộp một tiếng, một giọng phụ nữ quát:
- Không có mắt à!
Vội vàng đi đầu thai đúng không? Đúng là, đã lớn như vậy rồi, ngay cả đi đường cũng chẳng biết đi. Có chuyện gì mà hấp ta hấp tấp vậy?
Diệp Phàm liếc mắt, thấy Chủ nhiệm Lưu Hoa chắc là chạy gấp quá. Không ngờ lại dúi đầu vào lòng một phụ nữ. Người phụ nữ này cũng chẳng đẹp lắm, chỉ bình thường thôi.
Sau khi bị Lưu Hoa đụng vào đứng không vững, đã ngã xuống. Còn Lưu Hoa vừa thấy, đã vội vàng đưa hai tay ra, chắc là muốn kéo ả ta lại.
Nhưng, có kéo cũng không kịp nữa nên đã bổ nhào về phía trước nằm gọn trong lòng người phụ nữ. Vì Lưu Hoa dáng người thấp bé, bị ôm như vậy, giống như là đã chui tọt vào trong lòng người phụ nữ vậy.
- Xin lỗi Cục trưởng Phượng, tôi chạy hơi gấp, Chủ tịch thành phố mời cô đến họp.
Người phụ kia sau khi đứng vững, Lưu Hoa cũng vội vàng đứng lên, hai chân rút về với tốc độ nhanh như sấm.
Nhưng, đồng chí Lưu Hoa rất xui xẻo. Chắc hẳn Cục trưởng Phượng kia cũng tức giận lắm.
Một tiếng chát vang lên, Lưu Hoa khuôn mặt kinh ngạc ôm lấy má không dám hé răng. Dĩ nhiên là đã bị trúng một cái tát của Cục trưởng Phượng.
- Sau này đi đường mở to mắt một chút, đã lớn như vậy rồi. Là một Chủ nhiệm Chánh văn phòng cục xây dựng thành phố, tốt xấu gì cũng là một trưởng phòng. Sao lại có thể làm việc lộn xộn như vậy.
Cục trưởng Phượng la rầy chủ nhiệm Lưu đáng thương.
Cô ta giương mắt liếc nhìn Diệp Phàm, dường như không thấy ai cả, cố ý đưa tay vén mái tóc dài. Còn sửa sang lại quần áo tư thế rất ngông nghênh.
- Cục trưởng Phượng, tôi không làm lung tung, chỉ muốn nhanh chóng gọi cô một chút thôi.
Chủ nhiệm Lưu muốn giải thích, tay vẫn còn ôm má. Chắc hẳn cái tát kia khá đau.
- Anh không lung tung lộn xộng, vậy chân ai kẹp trong ngực tôi. Đồng chí Lưu Hoa, suy nghĩ này của anh là không được đâu.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ phạm sai lầm lớn. Cục trưởng Nhậm đã giao mọi chuyện trong cục cho tôi, tôi phải có trách nhiệm với các đồng chí trong cục.
Nếu trong thời gian tôi chủ trì công tác có rắc rối gì, Phượng Anh tôi phải có trách nhiệm.
Phượng Anh nghiêm mặt, không để ý tới Diệp lão đại, quay đầu bắt đầu giáo huấn đồng chí Lưu Hoa.
Lời của Phượng Anh, đến tên ngốc cũng nhận ra. Dường như đang chỉ trích đồng chí Lưu Hoa muốn lợi dụng ngực cô ả, đồng chí Lưu Hoa cố ý làm như vậy.
- Cục trưởng Phượng, tôi thực sự không suy nghĩ lung tung.
Lưu Hóa rối lên, mặt đỏ bừng, hai tai cũng bắt đầu đỏ lên.
- Còn dám nói dối, hôm nay trước mặt đông người tôi nói rõ. Nếu như anh còn không nhận ra sai lầm của chính mình, tư tưởng nhận thức còn lệch lạc, tôi sẽ dùng thân phận người phụ trách tạm thời của bộ máy Đảng ủy Cục giáo huấn anh.
Phượng Anh tức giận, chỉ vào Lưu Hoa nghiêm khắc giáo huấn.
- Cục trưởng Phượng, tôi thực sự không có ý gì khác.
Đồng chí Lưu Hoa cũng tức giận, giọng thô hơn nhiều. Cái này, nếu truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ mình có ý định gì với nữ cục trưởng Phượng Anh, vậy thì mình còn lăn lộn ở Hải Đông thế nào nữa.
- Anh không có ý khác vậy chẳng lẽ tôi có ý khác?
Phượng Anh vẻ mặt tôi xuống, nói ra những câu khiến Diệp lão đại nghe xong suýt chút nữa bật cười.
- Hai người cãi nhau ầm ĩ cái gì chứ? Đã đủ chưa?
Lúc này, Diệp lão đại lạnh lùng hừ nói, giương mắt nhìn Phượng Anh.
Thật ra hắn nhận thấy người phụ nữ này chỉ có một chỗ duy nhất khiến đàn ông có hứng thú, đó chính là cặp mông vểnh lên của Cục trưởng Phượng, hơn nữa, còn rất lớn. Huống chi, còn vểnh khá đặc biệt. Chắc hẳn các đồng chí nam nếu đi sau cô ả, chắc chắn đều muốn đưa tay ra sờ một chút.
Diệp Phàm nói.
- Cục xây dựng có một phụ nữ họ Phượng, tên Phượng Anh, là Phó cục trưởng thường trực của Cục xây. Giám đốc này cũng họ Phượng, có lẽ hai người này là người nhà.
Vu Hữu Hòa nói.
- Đi tiếp, xem xem có phải đều được cấp phép không?
Diệp Phàm nói, cau mày, lại đi dạo mấy chỗ đang xây dựng trái phép hai bên đường sông. Vu Hữu Hòa gọi thêm vài đồng chí của Cục xây dựng và đất đai mặc thường phục đi theo.
Tuy nhiên, vừa kiểm tra một lượt, Vu Hữu Hòa và Lý Mộc hai đồng chí đều ngây người. Còn Diệp lão đại giận đén nỗi suýt chút nữa đá vỡ hòn gạch.
Bởi vì, những công trình xây dựng trái phép ven sông, không ngờ tám phần là có giấy phép xây dựng, có giấy chứng nhận đất đai. Cái này, vấn đề rất lớn. Người ta có giấy tờ xác nhận, anh lấy gì mà bắt người ta chứ.
Diệp lão đại lửa giận ngập trời, nói với Vu Hữu Hòa:
- Đem tất cả những giấy tờ đó đến đây, còn nữa, chụp ảnh lại hết, lập tức tới Cục xây dựng và đất đai. Tôi muốn thấy, rốt cuộc là ai đứng sau lưng phá hỏng kế hoạch tu sửa khe suối Vượng Phu. Đây là trộn cát vào trong kế hoạch, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện này.
Chiếc Audi chạy đến Cục xây dựng.
Cục xây dựng thành phố nằm ở Quận Hồng Hưng, ở phía tây nam thành phố Hải Đông. Trụ sở làm việc của Cục xây dựng tương đối khí thế, ít nhất cũng có thể chọc giận được tòa lầu làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố. Dù sao cũng là đơn vị làm xây dựng, nước phù sa trước sau gì cũng để họ hưởng mà!
Xe dừng trước trụ sở làm việc.
- Nói với Cục trưởng Nhậm một tiếng, lập tức triệu tập bộ máy Đảng ủy mở cuộc họp. Tôi muốn nói chuyện.
Diệp Phàm giọng điệu cứng rắn, nhìn Vu Hữu Hòa. Vu Hữu Hòa trong lòng run lên, biết các đồng chí Cục xây dựng thành phố chuẩn bị hứng cơn giận ngút trời của đồng chí Chủ tịch thành phố Diệp rồi.
- Được, tôi lập tức thông báo với Cục trưởng Nhậm.
Vu Hữu Hòa gật đầu, cầm điện thoại lên gọi. Không lâu sau, cau mày nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thành phố, vừa khéo, Cục trưởng Nhâm mấy ngày nay đều đi lo hạng mục.
- Lo cho hạng mục, hạng mục nào?
Diệp lão đại hừ lạnh nói.
- Chắc hẳn là lần trước anh ấy với đồng chí Trương Phát Phúc bên Cục thủy lợi tranh cao thấp với nhau trong cuộc họp Ủy ban nhân dân thành phố, lần đó Chủ tịch thành phố chẳng phải là nhân chứng sao, mỗi người bọn họ đều đồng ý kiếm về cho Vương Triều 10 triệu để tu sửa. Nếu như Cục trưởng Trương mà kiếm được 20 triệu thì Cục trưởng Nhậm phải gọi anh ta là anh Trương. Lão Nhậm cũng là bị ép buộc mà.
Cái thể diện này còn gì quan trọng hơn chứ?
Vu Hữu Hòa đoán.
- Ờ, lúc đó đúng là có chuyện này. Xem ra, Cục trưởng Nhậm rất tận tâm! Nhưng, đã ra ngoài mấy ngày rồi?
Diệp Phàm gật đầu, nhưng chợt nhớ ra chuyện này.
- Đi trước mấy ngày tết, nghe nói Cục trưởng Nhậm giao mọi việc cho Phó cục trưởng thường vụ Phượng Anh giải quyết, còn bản thân thì chuyên tâm đi lo cho hạng mục.
Vu Hữu Hòa nói.
Lúc này, trên lầu có một người trung niên mặt gầy gậy chạy như bay từ trên lầu xuống, từ xa đã hô lớn:
- Xin lỗi Chủ tịch thành phố ạ. Tôi là Lưu Hoa, Chủ nhiệm Chánh văn phòng của Cục xây dựng ạ.
Cục trưởng Nhậm có dặn dò rồi, anh ấy quyết tâm, chưa lo được 10 triệu cho hạng mục thì anh ấy sẽ chưa về Hải Đông.
Cho nên, trong khoảng thời gian này Cục trưởng Nhậm sẽ lên tỉnh chạy, và cũng sẽ lên cả bộ nữa.
Hơn nữa, Cục trưởng Nhậm ngay cả tết nhất cũng chẳng thèm để tâm, chắc đôi chân kia đã chạy đến mức teo lại mất rồi.
- Thôi vậy, nếu Cục trưởng Phượng chủ trì công tác, vậy dặn cô ấy triệu tập cũng được. Cho cô ấy nửa tiếng, toàn bộ thành viên bộ máy Đảng ủy của Cục phải đến họp. Tôi có chuyện quan trọng cần dặn dò.
Diệp Phàm vung tay nói.
Chủ nhiệm Lưu dẫn đầu, đưa Diệp Phàm và mấy người tiến về phòng họp.
Trên lối đi, có vài đồng chí chạy đến. Sau khi hàn huyên giới thiệu mới biết chính là mấy vị Cục phó của Cục xây dựng thành phố và vài người phụ trách các mảng lớn.
Sau khi vào phòng họp Diệp lão đại không khách khí, ngồi ngay xuống vị trí lãnh đạo. Liếc mắt nhìn mấy đồng chí vẻ mặt cung kính, hừ nói:
- Đồng chí Phượng Anh đâu?
- Cục trưởng Phượng, lúc nãy tôi có thông báo với cô ấy rồi. Cô ấy nói đang ở văn phòng, sẽ đến ngay.
Chỉ nhiệm Lưu Hoa nói.
- Văn phòng của cô ấy cách phòng họp mấy vạn dặm à?
Diệp lão đại châm chọc hỏi, bởi vì, vừa rồi ở công trường xây dựng có vài người nhắc đến Phượng Anh. Có lẽ hàng loạt chuyện này là do cô ả gây ra. Dĩ nhiên, trong lòng Diệp lão đại đã ngầm phát hỏa rồi.
- Chủ tịch thành phố, văn phòng của cô ấy cách đây không xa, bằng từ dưới lầu lên đâu. Nhưng, chắc do Cục trưởng là nữ, cho nên, phải sửa sang lại một chút.
Chủ nhiệm Lưu vội giải thích, ngầm nói chẳng qua Phượng Anh trang điểm lại chút thôi.
- Từ trước đến giờ đều như thế đấy, trang điểm cái quái gì? Trước kia Cục trưởng Nhậm triệu tập hội nghị, cô ta cũng lề mề như vậy sao, cô ta nghĩ mình là ai Hoa hậu Trái đất đâu?
Lúc này, một người trung niên mặc áo vàng lạnh lùng hừ nói. Người này tên Vương Á Giang, nghe Vu Hữu Hòa gới thiệu ở trong Cục trừ Cục trưởng và Phó cục trưởng thường vụ thì gã xếp vị trí cao nhất.
Tuy nhiên, Diệp lão đại nghe khẩu khí của gã liền cảm giác được cái gì đó. Chắc hẳn, vị Phó cục trưởng Vương này không hợp phách với Phó cục trưởng Phượng rồi.
Có lẽ, hai người đang âm thầm phân cao thấp cũng không chừng. Vậy là có thể tranh thủ được đồng chí này, Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, liếc mắt nhìn Vương Á Giang một cái, nói:
- Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ mỗi lần họp đồng chí Phượng Anh đều đến trễ?
- Chủ tịch thành phố, không phải lần nào cũng vậy, chỉ chục lần thôi.
Vương Á Giang thản nhiên hừ giọng nói.
- Còn chưa đủ sao?
Diệp lão đại tức giận, vì hắn ngẩn đầu lên nhìn đồng hồ treo trên vách tường, thấy từ khi mình vào văn phòng uống trà đến giờ đã sắp được nửa tiếng rồi.
Phượng Anh không ngờ vẫn chẳng thấy bóng dáng dâu. Ngọn lửa nhỏ trong lòng Diệp lão đại giờ đã bùng cháy thành ngọn lửa lớn, bộp một tiếng, chiếc bàn bị hắn đưa tay đập mạnh xuống.
Quay đầu lại hừ giọng nói với Chủ nhiệm Lưu:
- Nói với đồng chí Phượng Anh đến ngay lập tức. Tôi cho cô ấy năm phút. Không còn thời gian mà rề rà nữa đâu. Bừa bãi quá, một chút quan niệm về giờ giấc cũng chẳng có làm sao mà triển khai công tác chứ?
- Vâng, vâng, tôi lập tức đi gọi ngay.
Chủ nhiệm Lưu âm thầm kêu khổ, nhìn tư thế Chủ tịch thành phố là biết đang muốn khai đao rồi.
Chủ nhiệm Lưu dĩ nhiên sợ đợi Phượng Anh thêm chút nữa, Chủ tịch thành phố này lại trút giận xuống đầu mình thì phiền phức. Cho nên, vừa nghe Diệp Phàm nói xong đã lập tức xoay người ra cửa định xuống lầu gọi.
Bộp một tiếng, một giọng phụ nữ quát:
- Không có mắt à!
Vội vàng đi đầu thai đúng không? Đúng là, đã lớn như vậy rồi, ngay cả đi đường cũng chẳng biết đi. Có chuyện gì mà hấp ta hấp tấp vậy?
Diệp Phàm liếc mắt, thấy Chủ nhiệm Lưu Hoa chắc là chạy gấp quá. Không ngờ lại dúi đầu vào lòng một phụ nữ. Người phụ nữ này cũng chẳng đẹp lắm, chỉ bình thường thôi.
Sau khi bị Lưu Hoa đụng vào đứng không vững, đã ngã xuống. Còn Lưu Hoa vừa thấy, đã vội vàng đưa hai tay ra, chắc là muốn kéo ả ta lại.
Nhưng, có kéo cũng không kịp nữa nên đã bổ nhào về phía trước nằm gọn trong lòng người phụ nữ. Vì Lưu Hoa dáng người thấp bé, bị ôm như vậy, giống như là đã chui tọt vào trong lòng người phụ nữ vậy.
- Xin lỗi Cục trưởng Phượng, tôi chạy hơi gấp, Chủ tịch thành phố mời cô đến họp.
Người phụ kia sau khi đứng vững, Lưu Hoa cũng vội vàng đứng lên, hai chân rút về với tốc độ nhanh như sấm.
Nhưng, đồng chí Lưu Hoa rất xui xẻo. Chắc hẳn Cục trưởng Phượng kia cũng tức giận lắm.
Một tiếng chát vang lên, Lưu Hoa khuôn mặt kinh ngạc ôm lấy má không dám hé răng. Dĩ nhiên là đã bị trúng một cái tát của Cục trưởng Phượng.
- Sau này đi đường mở to mắt một chút, đã lớn như vậy rồi. Là một Chủ nhiệm Chánh văn phòng cục xây dựng thành phố, tốt xấu gì cũng là một trưởng phòng. Sao lại có thể làm việc lộn xộn như vậy.
Cục trưởng Phượng la rầy chủ nhiệm Lưu đáng thương.
Cô ta giương mắt liếc nhìn Diệp Phàm, dường như không thấy ai cả, cố ý đưa tay vén mái tóc dài. Còn sửa sang lại quần áo tư thế rất ngông nghênh.
- Cục trưởng Phượng, tôi không làm lung tung, chỉ muốn nhanh chóng gọi cô một chút thôi.
Chủ nhiệm Lưu muốn giải thích, tay vẫn còn ôm má. Chắc hẳn cái tát kia khá đau.
- Anh không lung tung lộn xộng, vậy chân ai kẹp trong ngực tôi. Đồng chí Lưu Hoa, suy nghĩ này của anh là không được đâu.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sẽ phạm sai lầm lớn. Cục trưởng Nhậm đã giao mọi chuyện trong cục cho tôi, tôi phải có trách nhiệm với các đồng chí trong cục.
Nếu trong thời gian tôi chủ trì công tác có rắc rối gì, Phượng Anh tôi phải có trách nhiệm.
Phượng Anh nghiêm mặt, không để ý tới Diệp lão đại, quay đầu bắt đầu giáo huấn đồng chí Lưu Hoa.
Lời của Phượng Anh, đến tên ngốc cũng nhận ra. Dường như đang chỉ trích đồng chí Lưu Hoa muốn lợi dụng ngực cô ả, đồng chí Lưu Hoa cố ý làm như vậy.
- Cục trưởng Phượng, tôi thực sự không suy nghĩ lung tung.
Lưu Hóa rối lên, mặt đỏ bừng, hai tai cũng bắt đầu đỏ lên.
- Còn dám nói dối, hôm nay trước mặt đông người tôi nói rõ. Nếu như anh còn không nhận ra sai lầm của chính mình, tư tưởng nhận thức còn lệch lạc, tôi sẽ dùng thân phận người phụ trách tạm thời của bộ máy Đảng ủy Cục giáo huấn anh.
Phượng Anh tức giận, chỉ vào Lưu Hoa nghiêm khắc giáo huấn.
- Cục trưởng Phượng, tôi thực sự không có ý gì khác.
Đồng chí Lưu Hoa cũng tức giận, giọng thô hơn nhiều. Cái này, nếu truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ mình có ý định gì với nữ cục trưởng Phượng Anh, vậy thì mình còn lăn lộn ở Hải Đông thế nào nữa.
- Anh không có ý khác vậy chẳng lẽ tôi có ý khác?
Phượng Anh vẻ mặt tôi xuống, nói ra những câu khiến Diệp lão đại nghe xong suýt chút nữa bật cười.
- Hai người cãi nhau ầm ĩ cái gì chứ? Đã đủ chưa?
Lúc này, Diệp lão đại lạnh lùng hừ nói, giương mắt nhìn Phượng Anh.
Thật ra hắn nhận thấy người phụ nữ này chỉ có một chỗ duy nhất khiến đàn ông có hứng thú, đó chính là cặp mông vểnh lên của Cục trưởng Phượng, hơn nữa, còn rất lớn. Huống chi, còn vểnh khá đặc biệt. Chắc hẳn các đồng chí nam nếu đi sau cô ả, chắc chắn đều muốn đưa tay ra sờ một chút.
/3320
|