Rắn vàng vẫy đuôi!
Lam Tồn Quân hét lên một tiếng lớn, hai tay phối hợp uyển chuyển mà mạnh mẽ, nhằm hướng tấn công vào một chân của Vương Nhân Bàng.
Song, đòn tấn công đã không được như mong đợi, Vương Nhân Bàng vẫn bình tĩnh, một chân thì đứng trụ ở dưới đất, còn một chân thì bị Lam Tồn Quân dùng hai tay kẹp chặt, không thể nhúc nhích được.
- Cách dùng lực chiêu xà vĩ của anh vẫn chưa đủ , phải bất động chút nữa.
Vương Nhân Bàng nói, chân đột nhiên hướng về phía trước. Cả người đột nhiên dùng lực, giống như một cây gậy có sức bùng nổ mãnh liệt hướng về phía Lam Tồn Quân.
Cái chân bị kẹp chặt trơn tuột ra khỏi đôi bàn tay của Lam Tồn Quân, rồi chọc thẳng vào ngực của Lam Tồn Quân, nếu lần này mà đạp trúng thì, Lam đại công tử có thể sẽ bị gãy cả xương sườn mất.
Trong lúc vội vàng, Lam Tồn Quân bất ngờ dùng biện phát hữu hiệu nhất – đó chính là …..
Cả thân người đột nhiên ngả về một hướng, dùng một tay để tấn công vào chân của Vương Nhân Bàng. Còn thân người bên kia cũng lộn mấy vòng ở dưới đất, rốt cuộc cũng tránh được việc chân bị gãy.
Tuy nhiên, bộ dạng của cậu Lam lại trở nên rất thảm hại. Bởi vì phải lộn ở dưới đất mấy vòng cho nên bộ Âu phục mà cậu mặc trên người đã trở nên dúm dó, dính đầy bùn đất.
- Nhận lấy một cú đấm của tao này!
Lam Tồn Quân tỏ ra tức giận, dùng hết sức tấn công về phía ngực của Vương Nhân Bàng.
- Một cú đá chân là đủ rồi!
Vương Nhân Bàng giọng nói vọng xuống đất, uỳnh một tiếng, Lam đại công tử lập tức như người bay trên trời, bị Vương lão đại dùng một chưởng mà bay tới tận hố cỏ cách đó 10 mét. Ở chỗ đó vốn là chả có cái hố nào, nhưng người Lam đại công tử bị đá mạnh nên khi rơi xuống, đất sẽ tự nhiên lõm xuống.
- Anh!
Lam Tín Trạch lo lắng gọi lớn.
- Tồn Quân
Tô Lâm Nhi cũng chạy đến.
- Tao thua rồi!
Lam Tồn Quân tỏ ra thất vọng. Lúc người em họ đỡ dậy, quay ra nhìn Tô Lâm Nhi, nói rằng:
- Lâm Nhi, chúng ta có duyên không phận. Từ nay về sau, anh sẽ không đến tìm em nữa, anh đi đây...
- Anh Tồn Quân, anh đừng đi. Lâm Nhi mãi mãi là Lâm Nhi của anh.
Tô Lâm Nhi đột nhiên nói lớn.
- Hai người muốn bội ước sao?
Vương Nhân Bàng nói.
- Mày muốn làm gì?
Lam Tồn Quân cắn răng nhìn Vương Nhân Bàng
- Vừa nãy đã nói xong rồi. Xin thứ lỗi, cô Tô đây sẽ ở cùng với tôi đêm nay, một đêm thôi cũng đủ rồi. Lam Tồn Quân, ngày mai tôi sẽ đem cô ấy trả lại cho anh.
Vương Nhân Bàng lúc đó không phải là loại mặt dày bình thường nữa rồi.
- Anh có muốn đấu thêm một trận nữa không? Thời gian là chiều mai, ngay tại chỗ này.
Lâm Tồn Quân đột nhiên cắn răng nói.
- Có phải là muốn đi viện binh không, được thôi, tôi muốn xem cậu có thể gọi được Nguyên Lân đại sư tới không.
Vương Nhân Bàng liền đáp lại ngay. Hắn nhìn Tô Lâm Nhi một cái, rồi, hừ giọng nói:
- Tạm thời, cô nghỉ tối nay, tối mai sẽ ở ngồi với tôi.
- Anh là tên lưu manh, đồ khốn nạn! Tô Lâm Nhi tôi có chết cũng không ngồi với anh.
Tô Lâm Nhi đột nhiên hét lên, chỉ vào mặt Vương Nhân Bàng mà nói.
- Haha, vậy còn phải xem Lam đại công tử có bản lĩnh cứu được người đẹp không đã. Cú đấm này của Vương Nhân Bàng tôi chẳng muốn ăn chay đâu.
Vương Nhân Bàng nhún vai, quay người, bước từng bước nhàn nhã, rồi đi mất.
- Anh, để em đi gọi người giải quyết hắn.
Lam Tín Trạch nói.
- Em ngậm cái miệng lại cho anh. Không có chuyện gì thì đừng có nói linh tinh, anh tự khắc có cách.
Lam Tồn Quân nổi giận, quay ra nhìn Tô Quý Tài rồi nói:
- Chú mau dẫn cháu đến chỗ của Diệp Phàm, cháu muốn gặp hắn.
- Đi tìm chủ tịch Diệp, cái này...
Tô Quý Tài nhìn Tô Lâm Nhi.
- Muốn gặp thì anh tự đi gặp đi, nghe nói, là cậu ta đang ở nhà khách thành ủy đó. Chú Tô Qúy Tài, những thứ không có liên quan tới chúng ta, chúng ta đừng để ý, cháu buồn ngủ rồi!
Tô Lâm Nhi lại tỏ vẻ lạnh lùng, hừ giọng nói với Lam Tồn Quân, mặt quay ngoắt đi rồi bỏ đi.
- Chị Lâm Nhi thật đúng là, tính cách hay thay đổi thế, lúc thì có chết cũng không rời, lúc thì lại chả thèm để ý tới nữa.
Lam Tín Trạch than thở, nhìn anh họ một cái, rồi hỏi:
- Anh à, tìm Diệp Phàm làm gì? Thằng nhãi đó, chúng ta xử nó vẫn còn chưa kịp, chả có nhẽ lại đi cầu cứu nó ư? Thật nực cười!
- Đáng cười thế sao!
Lam Tồn Quân lạnh lùng liếc nhìn em họ.
- Anh, anh muốn đi cầu xin hắn ta?
Lam Tín Trạch có chút phẫn nộ, bởi vì, anh ta cho rằng tên họ Diệp đó đã cướp đi người con gái Phí Điệp Vũ của mình.
- Đương nhiên rồi! Hắn là một cao thủ. Anh tin rằng, chúng ta có thể hợp sức với hắn, nhất định sẽ đánh bại được Vương Nhân Bàng,
Lam Tồn Quân tự tin quả quyết.
- Anh, anh đừng có hồ đồ nữa. Hắn thì có thể có bản lĩnh gì chứ, nhiều lắm thì cũng chỉ là do lực tayhắn mạnh. Vô dụng thôi!
Lam Tín Trạch vẫn còn muốn nói thêm, nhưng Lam Tồn Quân ngăn lại, vượt lên đi trước.
- Hừ!
Nhìn theo bóng của anh ra đi, sắc mặt Lam Tín Trạch tối sầm lại, lẩm bẩm nói:
- Anh đi tìm Diệp Phàm, em đi tìm Vương Nhân Bàng, phải để Vương Nhân Bàng đánh cho hắn tàn phế mới đúng.
Vương Nhân Bàng vừa quay về khách sạn tắm rửa, ngồi vẹo trên chiếc ghế sofa gọi điện thoại, lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, vừa mở cửa, liền hừ giọng nói:
- Cậu tới đây làm gì? Chả nhẽ chê ta đây đánh chưa đủ hay sao.
- Anh Vương à, tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh.
Lam Tín Trạch nói.
- Nói
Vương Nhân Bàng nghiêng mắt nhìn hắn rồi nói.
- Anh tôi đã đi tìm Diệp Phàm rồi, có thể chiều mai hai người họ sẽ hợp sức lại để tấn công một mình anh.
Đến lúc đó, hi vọng anh sẽ chiếu cố anh của tôi một chút. Còn về Diệp Phàm, hãy ra tay với hắn thật mạnh vào. Tốt nhất là hãy đánh cho hắn trở thành Diệp công công.
Lam Tín Trạch nói.
- Anh dựa vào cái gì mà muốn tôi ra tay? Tôi tin chắc rằng anh không phải là kẻ ngốc, tôi thích những người thông minh!
Vương Nhân Bàng nói.
- Tôi sẽ nói cho anh một bí mật
Lam Tín Trạch nói.
- Bí mật gì?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Tạm thời không thể nói ra được, đợi đến khi tên khốn đó bị đánh thành Diệp công công đã rồi hãy nói.
Lam Tín Trạch nói.
- Tôi dựa vào cái gì để tin anh được chứ.
Vương Nhân Bàng ngồi lên trên ghế sô pha và nhìn Lam Tín Trạch.
- Anh Vương đây là một cao thủ, bến cảng của Lam gia chắc là anh đã biết đến rồi. Tôi chính là cháu của thị trưởng Lam. Người nhà của Lam gia chúng tôi một khi đã nói ra thì nhất ngôn cửu đỉnh. Bí mật này nếu như không xem như bí mật, tôi tuyệt đối không nói ra. Hậu quả của việc tôi lừa anh chắc chắn là sẽ rất nghiêm trọng. Anh là một cao thủ mà! Lam Tín Trạch tôi biết được hậu quả của việc dám đùa với một cao thủ là thế nào.
Lam Tín Trạch liếc nhìn Vương Nhân Bàng nói.
- Hãy tiết lộ một chút tin tức đó đi xem nào. Tôi muốn xem xem tin tức đó có đáng để tôi ra tay biến Chủ tịch thành phố Diệp thành Diệp công công hay không.
- Anh nên biết rằng, biến một Chủ tịch thành phố thành một công công không phải là chuyện dễ dàng gì. Việc này sau khi làm xong chắc chắn sẽ gặp rất nhiều điều phiền phức!
Vương Nhân Bàng quay ra nhìn Lam Tín Trạch, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Chuyện này, anh đã từng giao đấu với anh tôi rồi thì nên biết rằng anh ấy không giống như anh, những năm gần đây, anh ấy vẫn luôn muốn thông qua nhiều phương pháp đặc biệt để gia tăng nội công, để có thể đạt đến cấp độ cao hơn trước.
Chỉ có điều là, những phương pháp đặc biệt đó chỉ có trong tiểu thuyết hay trên phim ảnh, còn hiện thực thì dường như vẫn chưa có.
Nhưng có một lần tôi đi cùng với anh tôi lên Ngũ Đài sơn. Cũng chính cái vị hòa thượng chuyên quét dọn ở đó trong lúc nói chuyện với anh tôi, đã vô hình chung nói ra. Hình như ở trên núi Nga Mi có một nơi gọi là Thiên Nguyệt am. Trong am đó có một loại cây sinh trưởng ở đó.
Sau khi nói đến đây, Lam Tín Trạch không nói gì thêm nữa, hắn nhìn Vương Nhân Bàng, hẳn là đang chờ một cuộc giao dịch.
- Sao lại không nói tiếp nữa?
Vương Nhân Bàng nói với giọng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lam Tín Trạch.
- Đợi anh biến Chủ tịch thành phố Diệp trở thành Diệp công công đã. Lam Tín Trạch tôi sẽ kể cho anh nghe hết mọi chuyện không sót chữ nào. Hơn nữa, chuyện này đối với tôi mà nói thì có tác dụng gì chứ? Ngược lại, một cao thủ như anh, chẳng lẽ lại không muốn đạt đến một tầng cao hơn bây giờ để uy danh thiên hạ.
Lâm Tín Trạch nói.
- Ha ha ha
Vương Nhân Bàng đột nhiên cười phá lên rồi nhìn Lam Tín Trạch rồi nói:
- Gan của cậu cũng không nhỏ, dám cả gan đặt điều kiện với tôi.
- Con người tôi đây ghét nhất những người dùng cái gì đó để uy hiếp tôi. Vì vậy, anh tính đi tính lại, có từng tính đến việc nếu như bây giờ anh không nói tin đó ra, tôi đây sẽ xử anh như thế nào không?
Vương Nhân Bàng nói với giọng tràn đầy sát khí, rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, nếu xét về đánh nhau thì anh chắc chắn không phải là đối thủ của tôi.
- Hay là hãy kể hết mọi chuyện cho tôi nghe, để tránh phải chịu đựng nỗi đau da thịt. Để xử một người, Vương Nhân Bàng tôi có rất nhiều cách, bảo đảm khi đó anh sống không được mà chết cũng không xong, nếu không tin thì thử xem?
- Anh muốn làm gì? Sao không thử đi tìm hiểu xem, Tân môn Lam gia là dễ bị ức hiếp đến vậy sao?
- Trước đó tôi đã đến nhà một người thân để nói rồi. Nếu như trước 11h đêm nay không thấy tôi về, họ sẽ đến báo cảnh sát. Anh Vương đây tuy rằng là một cao thủ võ lâm, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi chứ, đây không phải là thời cổ đại mà là hiện đại. Cho dù một cao thủ có lợi hại đến cỡ nào thì cũng không để nhanh hơn một viên đạn được. Hơn nữa, tôi tin chắc rằng dựa vào gia sản của Lam gia chúng tôi để sai khiên mấy tên cảnh sát là chuyện không hề khó chút nào.
Lâm Tín Trạch tỏ rõ sức mạnh của mình.
- Ha ha, anh lại uy hiếp tôi nữa rồi. Một tên nhãi nhép như anh không thử đi nghe ngóng xem. Vương Nhân Bàng tôi đây là người sợ chuyện đó ư? Công an à. Công an dù có đứng trước mặt thì cũng chẳng là cái gì cả!
Vương Nhân Bàng nói xong thì vươn người đứng dậy, đá cho Lam Tín Trạch một cái, khiến hắn phải ngã xuống dưới đất.
Vương Nhân Bàng nhanh chóng tiến lên phía trước, đưa chân dẫm lên lưng của Lam Tín Trạch. Lam Tín Trạch cố gắng thoát ra, song thực lực hai bên quá chênh lệch, cuối cùng cũng không thể nhúc nhích được.
- Có nói không? Nếu không nói thì cái lưng của anh rất có thể sẽ bị gãy dưới taytôi đấy.
Vương Nhân Bàng càng lúc càng dùng lực mạnh hơn, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào Lam Tín Trạch khiến hắn cảm thấy lưng của mình càng lúc càng đau, giống như đang có nguy cơ bị gãy vậy.
- Vẫn không nói phải không, vậy thì tôi đành phải có lỗi với anh rồi. Để tôi biến Lam đại công tử anh thành Lam công công nhé
Nhân Bàng cười một tiếng, duỗi chân ra đạp. Lam Tín Trạch bị y lật người lại. Y vừa cười, vừa dùng chân dẫm vào chỗ đó của Lam Tín Trạch.
- Dựa vào lực chân của rôi, anh thử đoán xem chỗ đó có chịu đựng được một cước của tôi không! Lúc đó, hãy nghĩ thử xem có thể dùng nó để gói bánh trẻo hay không nhé.
Vương Nhân Bàng liền dùng chân dẫm vào cái gậy của Lam Tín Trạch rồi cọ xát một chút. Hình như hắn đang suy tính xem sẽ dùng lực như thế nào.
- Mày dám!
Môi của Lam Tín Trạch tím lại.
- Không tin phải không, tôi hạ chân xuống đây.
Vương Nhân Bàng dường nhân không đủ kiên nhẫn nữa.
- Khoan đã, tôi nói
Lam Tín Trạch biết rằng con người này tính tình cổ quái, nếu như không nói ta, rất có khả năng sẽ biến thành Lam công công chưa biết chừng.
Thê kà hắn bắt đầu kể:
- Nghe nói loại cây đó chính là rễ sen ngàn năm, những người ở Thiên Nguyệt am chắc chắn sẽ biết. Lúc đó Nguyên Lâm đại sư còn nói rằng, rễ sen ngàn năm là loại thảo dược có tính cô đặc cao, lại có tính kích thích rất mạnh. Nếu như biết cách sử dụng thì sẽ giống như hổ mọc thêm cánh, còn nếu không thì tác dụng của thuốc quá mạnh, có thể sẽ làm chết người. Chỉ có điều là, nghe nói rễ sen ngàn năm là bảo vật của Thiên Nguyệt am, rất quý hiếm, nên sẽ không có chuyện để cho người ngoài đến lấy mất.
Lam Tồn Quân hét lên một tiếng lớn, hai tay phối hợp uyển chuyển mà mạnh mẽ, nhằm hướng tấn công vào một chân của Vương Nhân Bàng.
Song, đòn tấn công đã không được như mong đợi, Vương Nhân Bàng vẫn bình tĩnh, một chân thì đứng trụ ở dưới đất, còn một chân thì bị Lam Tồn Quân dùng hai tay kẹp chặt, không thể nhúc nhích được.
- Cách dùng lực chiêu xà vĩ của anh vẫn chưa đủ , phải bất động chút nữa.
Vương Nhân Bàng nói, chân đột nhiên hướng về phía trước. Cả người đột nhiên dùng lực, giống như một cây gậy có sức bùng nổ mãnh liệt hướng về phía Lam Tồn Quân.
Cái chân bị kẹp chặt trơn tuột ra khỏi đôi bàn tay của Lam Tồn Quân, rồi chọc thẳng vào ngực của Lam Tồn Quân, nếu lần này mà đạp trúng thì, Lam đại công tử có thể sẽ bị gãy cả xương sườn mất.
Trong lúc vội vàng, Lam Tồn Quân bất ngờ dùng biện phát hữu hiệu nhất – đó chính là …..
Cả thân người đột nhiên ngả về một hướng, dùng một tay để tấn công vào chân của Vương Nhân Bàng. Còn thân người bên kia cũng lộn mấy vòng ở dưới đất, rốt cuộc cũng tránh được việc chân bị gãy.
Tuy nhiên, bộ dạng của cậu Lam lại trở nên rất thảm hại. Bởi vì phải lộn ở dưới đất mấy vòng cho nên bộ Âu phục mà cậu mặc trên người đã trở nên dúm dó, dính đầy bùn đất.
- Nhận lấy một cú đấm của tao này!
Lam Tồn Quân tỏ ra tức giận, dùng hết sức tấn công về phía ngực của Vương Nhân Bàng.
- Một cú đá chân là đủ rồi!
Vương Nhân Bàng giọng nói vọng xuống đất, uỳnh một tiếng, Lam đại công tử lập tức như người bay trên trời, bị Vương lão đại dùng một chưởng mà bay tới tận hố cỏ cách đó 10 mét. Ở chỗ đó vốn là chả có cái hố nào, nhưng người Lam đại công tử bị đá mạnh nên khi rơi xuống, đất sẽ tự nhiên lõm xuống.
- Anh!
Lam Tín Trạch lo lắng gọi lớn.
- Tồn Quân
Tô Lâm Nhi cũng chạy đến.
- Tao thua rồi!
Lam Tồn Quân tỏ ra thất vọng. Lúc người em họ đỡ dậy, quay ra nhìn Tô Lâm Nhi, nói rằng:
- Lâm Nhi, chúng ta có duyên không phận. Từ nay về sau, anh sẽ không đến tìm em nữa, anh đi đây...
- Anh Tồn Quân, anh đừng đi. Lâm Nhi mãi mãi là Lâm Nhi của anh.
Tô Lâm Nhi đột nhiên nói lớn.
- Hai người muốn bội ước sao?
Vương Nhân Bàng nói.
- Mày muốn làm gì?
Lam Tồn Quân cắn răng nhìn Vương Nhân Bàng
- Vừa nãy đã nói xong rồi. Xin thứ lỗi, cô Tô đây sẽ ở cùng với tôi đêm nay, một đêm thôi cũng đủ rồi. Lam Tồn Quân, ngày mai tôi sẽ đem cô ấy trả lại cho anh.
Vương Nhân Bàng lúc đó không phải là loại mặt dày bình thường nữa rồi.
- Anh có muốn đấu thêm một trận nữa không? Thời gian là chiều mai, ngay tại chỗ này.
Lâm Tồn Quân đột nhiên cắn răng nói.
- Có phải là muốn đi viện binh không, được thôi, tôi muốn xem cậu có thể gọi được Nguyên Lân đại sư tới không.
Vương Nhân Bàng liền đáp lại ngay. Hắn nhìn Tô Lâm Nhi một cái, rồi, hừ giọng nói:
- Tạm thời, cô nghỉ tối nay, tối mai sẽ ở ngồi với tôi.
- Anh là tên lưu manh, đồ khốn nạn! Tô Lâm Nhi tôi có chết cũng không ngồi với anh.
Tô Lâm Nhi đột nhiên hét lên, chỉ vào mặt Vương Nhân Bàng mà nói.
- Haha, vậy còn phải xem Lam đại công tử có bản lĩnh cứu được người đẹp không đã. Cú đấm này của Vương Nhân Bàng tôi chẳng muốn ăn chay đâu.
Vương Nhân Bàng nhún vai, quay người, bước từng bước nhàn nhã, rồi đi mất.
- Anh, để em đi gọi người giải quyết hắn.
Lam Tín Trạch nói.
- Em ngậm cái miệng lại cho anh. Không có chuyện gì thì đừng có nói linh tinh, anh tự khắc có cách.
Lam Tồn Quân nổi giận, quay ra nhìn Tô Quý Tài rồi nói:
- Chú mau dẫn cháu đến chỗ của Diệp Phàm, cháu muốn gặp hắn.
- Đi tìm chủ tịch Diệp, cái này...
Tô Quý Tài nhìn Tô Lâm Nhi.
- Muốn gặp thì anh tự đi gặp đi, nghe nói, là cậu ta đang ở nhà khách thành ủy đó. Chú Tô Qúy Tài, những thứ không có liên quan tới chúng ta, chúng ta đừng để ý, cháu buồn ngủ rồi!
Tô Lâm Nhi lại tỏ vẻ lạnh lùng, hừ giọng nói với Lam Tồn Quân, mặt quay ngoắt đi rồi bỏ đi.
- Chị Lâm Nhi thật đúng là, tính cách hay thay đổi thế, lúc thì có chết cũng không rời, lúc thì lại chả thèm để ý tới nữa.
Lam Tín Trạch than thở, nhìn anh họ một cái, rồi hỏi:
- Anh à, tìm Diệp Phàm làm gì? Thằng nhãi đó, chúng ta xử nó vẫn còn chưa kịp, chả có nhẽ lại đi cầu cứu nó ư? Thật nực cười!
- Đáng cười thế sao!
Lam Tồn Quân lạnh lùng liếc nhìn em họ.
- Anh, anh muốn đi cầu xin hắn ta?
Lam Tín Trạch có chút phẫn nộ, bởi vì, anh ta cho rằng tên họ Diệp đó đã cướp đi người con gái Phí Điệp Vũ của mình.
- Đương nhiên rồi! Hắn là một cao thủ. Anh tin rằng, chúng ta có thể hợp sức với hắn, nhất định sẽ đánh bại được Vương Nhân Bàng,
Lam Tồn Quân tự tin quả quyết.
- Anh, anh đừng có hồ đồ nữa. Hắn thì có thể có bản lĩnh gì chứ, nhiều lắm thì cũng chỉ là do lực tayhắn mạnh. Vô dụng thôi!
Lam Tín Trạch vẫn còn muốn nói thêm, nhưng Lam Tồn Quân ngăn lại, vượt lên đi trước.
- Hừ!
Nhìn theo bóng của anh ra đi, sắc mặt Lam Tín Trạch tối sầm lại, lẩm bẩm nói:
- Anh đi tìm Diệp Phàm, em đi tìm Vương Nhân Bàng, phải để Vương Nhân Bàng đánh cho hắn tàn phế mới đúng.
Vương Nhân Bàng vừa quay về khách sạn tắm rửa, ngồi vẹo trên chiếc ghế sofa gọi điện thoại, lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, vừa mở cửa, liền hừ giọng nói:
- Cậu tới đây làm gì? Chả nhẽ chê ta đây đánh chưa đủ hay sao.
- Anh Vương à, tôi muốn làm một cuộc giao dịch với anh.
Lam Tín Trạch nói.
- Nói
Vương Nhân Bàng nghiêng mắt nhìn hắn rồi nói.
- Anh tôi đã đi tìm Diệp Phàm rồi, có thể chiều mai hai người họ sẽ hợp sức lại để tấn công một mình anh.
Đến lúc đó, hi vọng anh sẽ chiếu cố anh của tôi một chút. Còn về Diệp Phàm, hãy ra tay với hắn thật mạnh vào. Tốt nhất là hãy đánh cho hắn trở thành Diệp công công.
Lam Tín Trạch nói.
- Anh dựa vào cái gì mà muốn tôi ra tay? Tôi tin chắc rằng anh không phải là kẻ ngốc, tôi thích những người thông minh!
Vương Nhân Bàng nói.
- Tôi sẽ nói cho anh một bí mật
Lam Tín Trạch nói.
- Bí mật gì?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Tạm thời không thể nói ra được, đợi đến khi tên khốn đó bị đánh thành Diệp công công đã rồi hãy nói.
Lam Tín Trạch nói.
- Tôi dựa vào cái gì để tin anh được chứ.
Vương Nhân Bàng ngồi lên trên ghế sô pha và nhìn Lam Tín Trạch.
- Anh Vương đây là một cao thủ, bến cảng của Lam gia chắc là anh đã biết đến rồi. Tôi chính là cháu của thị trưởng Lam. Người nhà của Lam gia chúng tôi một khi đã nói ra thì nhất ngôn cửu đỉnh. Bí mật này nếu như không xem như bí mật, tôi tuyệt đối không nói ra. Hậu quả của việc tôi lừa anh chắc chắn là sẽ rất nghiêm trọng. Anh là một cao thủ mà! Lam Tín Trạch tôi biết được hậu quả của việc dám đùa với một cao thủ là thế nào.
Lam Tín Trạch liếc nhìn Vương Nhân Bàng nói.
- Hãy tiết lộ một chút tin tức đó đi xem nào. Tôi muốn xem xem tin tức đó có đáng để tôi ra tay biến Chủ tịch thành phố Diệp thành Diệp công công hay không.
- Anh nên biết rằng, biến một Chủ tịch thành phố thành một công công không phải là chuyện dễ dàng gì. Việc này sau khi làm xong chắc chắn sẽ gặp rất nhiều điều phiền phức!
Vương Nhân Bàng quay ra nhìn Lam Tín Trạch, nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Chuyện này, anh đã từng giao đấu với anh tôi rồi thì nên biết rằng anh ấy không giống như anh, những năm gần đây, anh ấy vẫn luôn muốn thông qua nhiều phương pháp đặc biệt để gia tăng nội công, để có thể đạt đến cấp độ cao hơn trước.
Chỉ có điều là, những phương pháp đặc biệt đó chỉ có trong tiểu thuyết hay trên phim ảnh, còn hiện thực thì dường như vẫn chưa có.
Nhưng có một lần tôi đi cùng với anh tôi lên Ngũ Đài sơn. Cũng chính cái vị hòa thượng chuyên quét dọn ở đó trong lúc nói chuyện với anh tôi, đã vô hình chung nói ra. Hình như ở trên núi Nga Mi có một nơi gọi là Thiên Nguyệt am. Trong am đó có một loại cây sinh trưởng ở đó.
Sau khi nói đến đây, Lam Tín Trạch không nói gì thêm nữa, hắn nhìn Vương Nhân Bàng, hẳn là đang chờ một cuộc giao dịch.
- Sao lại không nói tiếp nữa?
Vương Nhân Bàng nói với giọng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Lam Tín Trạch.
- Đợi anh biến Chủ tịch thành phố Diệp trở thành Diệp công công đã. Lam Tín Trạch tôi sẽ kể cho anh nghe hết mọi chuyện không sót chữ nào. Hơn nữa, chuyện này đối với tôi mà nói thì có tác dụng gì chứ? Ngược lại, một cao thủ như anh, chẳng lẽ lại không muốn đạt đến một tầng cao hơn bây giờ để uy danh thiên hạ.
Lâm Tín Trạch nói.
- Ha ha ha
Vương Nhân Bàng đột nhiên cười phá lên rồi nhìn Lam Tín Trạch rồi nói:
- Gan của cậu cũng không nhỏ, dám cả gan đặt điều kiện với tôi.
- Con người tôi đây ghét nhất những người dùng cái gì đó để uy hiếp tôi. Vì vậy, anh tính đi tính lại, có từng tính đến việc nếu như bây giờ anh không nói tin đó ra, tôi đây sẽ xử anh như thế nào không?
Vương Nhân Bàng nói với giọng tràn đầy sát khí, rồi nói tiếp:
- Hơn nữa, nếu xét về đánh nhau thì anh chắc chắn không phải là đối thủ của tôi.
- Hay là hãy kể hết mọi chuyện cho tôi nghe, để tránh phải chịu đựng nỗi đau da thịt. Để xử một người, Vương Nhân Bàng tôi có rất nhiều cách, bảo đảm khi đó anh sống không được mà chết cũng không xong, nếu không tin thì thử xem?
- Anh muốn làm gì? Sao không thử đi tìm hiểu xem, Tân môn Lam gia là dễ bị ức hiếp đến vậy sao?
- Trước đó tôi đã đến nhà một người thân để nói rồi. Nếu như trước 11h đêm nay không thấy tôi về, họ sẽ đến báo cảnh sát. Anh Vương đây tuy rằng là một cao thủ võ lâm, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi chứ, đây không phải là thời cổ đại mà là hiện đại. Cho dù một cao thủ có lợi hại đến cỡ nào thì cũng không để nhanh hơn một viên đạn được. Hơn nữa, tôi tin chắc rằng dựa vào gia sản của Lam gia chúng tôi để sai khiên mấy tên cảnh sát là chuyện không hề khó chút nào.
Lâm Tín Trạch tỏ rõ sức mạnh của mình.
- Ha ha, anh lại uy hiếp tôi nữa rồi. Một tên nhãi nhép như anh không thử đi nghe ngóng xem. Vương Nhân Bàng tôi đây là người sợ chuyện đó ư? Công an à. Công an dù có đứng trước mặt thì cũng chẳng là cái gì cả!
Vương Nhân Bàng nói xong thì vươn người đứng dậy, đá cho Lam Tín Trạch một cái, khiến hắn phải ngã xuống dưới đất.
Vương Nhân Bàng nhanh chóng tiến lên phía trước, đưa chân dẫm lên lưng của Lam Tín Trạch. Lam Tín Trạch cố gắng thoát ra, song thực lực hai bên quá chênh lệch, cuối cùng cũng không thể nhúc nhích được.
- Có nói không? Nếu không nói thì cái lưng của anh rất có thể sẽ bị gãy dưới taytôi đấy.
Vương Nhân Bàng càng lúc càng dùng lực mạnh hơn, hai mắt thì nhìn chằm chằm vào Lam Tín Trạch khiến hắn cảm thấy lưng của mình càng lúc càng đau, giống như đang có nguy cơ bị gãy vậy.
- Vẫn không nói phải không, vậy thì tôi đành phải có lỗi với anh rồi. Để tôi biến Lam đại công tử anh thành Lam công công nhé
Nhân Bàng cười một tiếng, duỗi chân ra đạp. Lam Tín Trạch bị y lật người lại. Y vừa cười, vừa dùng chân dẫm vào chỗ đó của Lam Tín Trạch.
- Dựa vào lực chân của rôi, anh thử đoán xem chỗ đó có chịu đựng được một cước của tôi không! Lúc đó, hãy nghĩ thử xem có thể dùng nó để gói bánh trẻo hay không nhé.
Vương Nhân Bàng liền dùng chân dẫm vào cái gậy của Lam Tín Trạch rồi cọ xát một chút. Hình như hắn đang suy tính xem sẽ dùng lực như thế nào.
- Mày dám!
Môi của Lam Tín Trạch tím lại.
- Không tin phải không, tôi hạ chân xuống đây.
Vương Nhân Bàng dường nhân không đủ kiên nhẫn nữa.
- Khoan đã, tôi nói
Lam Tín Trạch biết rằng con người này tính tình cổ quái, nếu như không nói ta, rất có khả năng sẽ biến thành Lam công công chưa biết chừng.
Thê kà hắn bắt đầu kể:
- Nghe nói loại cây đó chính là rễ sen ngàn năm, những người ở Thiên Nguyệt am chắc chắn sẽ biết. Lúc đó Nguyên Lâm đại sư còn nói rằng, rễ sen ngàn năm là loại thảo dược có tính cô đặc cao, lại có tính kích thích rất mạnh. Nếu như biết cách sử dụng thì sẽ giống như hổ mọc thêm cánh, còn nếu không thì tác dụng của thuốc quá mạnh, có thể sẽ làm chết người. Chỉ có điều là, nghe nói rễ sen ngàn năm là bảo vật của Thiên Nguyệt am, rất quý hiếm, nên sẽ không có chuyện để cho người ngoài đến lấy mất.
/3320
|