Ừ, trình tự càng cao, đúng là yêu cầu điều chế thuốc càng cao. Cấp bậc vô hình trung cũng cao hơn, tôi tin độ khó mà cậu nói, tuy nhiên, chỉ cần có tỷ lệ, chứng tỏ là còn cơ hội thành công. Chúng ta không cần lo nghĩ nhiều, cứ cướp cái rễ gì đó về rồi tính sau.
Vương Nhân Bàng cười gượng nói.
- Cái đó, anh cứ đến am Thiên Nguyệt xem tình hình cụ thể rồi tính sau. Nếu có tin gì thì báo lại cho em.
Diệp Phàm gật đầu, cũng muốn sớm phối ra thuốc cho bọn Tề Thiên mỗi người thăng lên một cấp.
- Được, tôi lập tức xuất phát.
Vương Nhân Bàng chính là người như vậy, nói đi là đi, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Diệp Phàm lấy một cái, cứ thế mà đi.
- Tới dứt khoát, đi vui vẻ! Anh Vương đúng là người phóng khoáng!
Diệp Phàm không khỏi có chút hâm mộ. Nghĩ đến mớ khó khăn của Ủy ban nhân dân thành phố, một chút vui vẻ cũng chẳng còn.
Thời gian lặng lẽ đã ba tháng trôi qua.
Tập đoàn Phi Thành HongKong sau khi nhìn thấy thành ý của Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông, hai trăm triệu cũng được chuyển đến. Nhà máy dệt Thuận Hoa đổi tên là Tập đoàn Thuận Hoa, Chủ tịch Hội đồng quản trị dĩ nhiên là Tiếu Thăng Hào con trai của Tiếu Phi Thành.
Sáng sớm, Diệp Phàm đem theo những người có liên quan đến Tập đoàn Thuận Hoa. Hôm nay là ngày cắt băng khánh thành. Vốn có mời Phạm Viễn, tuy nhiên, ông ấy đã bận đi họp.
Nhà máy dệt Thuận Hoa rực rỡ hẳn lên, vô cùng náo nhiệt.
Đoàn người xe của Diệp Phàm vừa đến cửa nhà máy, Tân Chủ tịch Hội đồng quản trị Tiếu Thăng Hào đã đem toàn bộ công nhân viên chức và nhân viên quản lý của nhà máy xếp hàng hoan nghênh Diệp Phàm. Cán bộ trong nhà máy đều hô lớn Chủ tịch thành phố Diệp, khiến cho thằng nhãi Diệp Phàm này cảm thấy tự hào.
Lúc này, đột nhiên có một việc xảy ra.
Một ông lão chen chúc qua đám đông, hai chân quỳ xuống, Diệp Phàm còn chưa kịp phản ứng. Ông lão đang quỳ gối đã lớn tiếng kêu lên:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh là ân nhân cứu mạng của chúng tôi!
Diệp Phàm sau khi sửng sốt vội vàng đỡ ông lão dậy, tuy nhiên, ông lão không chịu đứng lên. Lúc này, phóng viên và camera đài truyền hình đã nhắm thẳng vào Diệp lão đại rồi. Thằng nhãi này vội vàng nói:
- Ông ơi, ông nói quá lời rồi. Mau đứng dậy đi ạ, đứng dậy đi ạ!
- Lão Trương ơi, đứng lên nói chuyện. Có chuyện gì thì cũng còn Chủ tịch thành phố Diệp ở đây, cứ từ từ mà nói.
Nguyên xưởng trưởng Lưu Vân Đông của nhà máy dệt Thuận Hoa đến đỡ ông cụ dậy. Ông cụ tên Trương Tân Thiết, con trai ông là Trương Nhị Bảo hiện đang làm việc ở nhà máy dệt Thuận Hoa.
Tuy nhiên, Trương gia rất nghèo, phải dựa vào chút tiền lương của Trương Nhị Bảo. Thời gian trước Thuận Hoa phá sản, Trương gia lập tức mất đi nguồn thu nhập chính.
Cho nên, toàn bộ lộn xộn cả lên. Vợ của Trương Nhị Bảo đòi ly dị. Hai vợ chồng vì thế mà đánh nhau, Trương Tân Thiết đến tìm Lưu Vân Đồng.
Cầu xin ông ta lấy thân phận lãnh đạo nhà máy đứng ta khuyên nhủ. Lưu Vân Đông cũng đi khuyên nhủ. Nhưng, Thái Liên vợ của Trương Nhị Bảo nói đã không sống nỗi nữa thì còn giữ căn nhà nát này làm cái gì. Dĩ nhiên, Trương gia đã không giữ nổi Thái Liên.
Trương Nhị Bảo sống chết không chịu ly dị, ba ngày đánh nhau trận nhỏ, bốn ngày đánh trận lớn. Cả gia đình sắp tan đàn xẻ nghé rồi, Lưu Vân Đông cũng bị ông lão Trường quấy rầy mãi.
Ngày nào cũng đến tìm, việc này lại chẳng thể nào xử lý. Cho nên, Lưu Vân Đông đòi giải quyết chuyện này, cho nên hoảng hốt vội vàng đưa lão Trương đi.
- Anh đừng quản tôi, hãy để tôi nói xong đã.
Lão Trương tức giận, đẩy Lưu Vân Đông ra, quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.
- Được được. Ông Trương, ông nói đi ah!
Diệp Phàm cũng phải cúi người xuống nói chuyện với Trương Tân Thiết.
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh đã cứu sống nhà máy, cứu sống cả nhà chúng tôi. Nếu không có anh, Trương gia chúng tôi tiêu rồi...
Lão Trương nghẹn ngào nói đến gia đình, rồi lại hét lên:
- Anh chính là Bồ Tát sống!
- Đúng đúng đúng! Chủ tịch thành phố Diệp chính là Bồ Tát sống...
Nghe lão Trương nói vậy, nhiều công nhân viên chức của nhà máy dệt Thuận Hoa hét lên.
Hơn nữa, còn kèm thêm tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Tiêu, anh xem, nhà lão Trương đây hoàn cảnh khác khó khăn. Hiện nay Thuận Hoa cũng dần khởi sắc rồi, Thái Liên hoàn toàn có thể quay lại nhà máy làm việc đúng không?
Diệp Phàm đỡ lão Trương dậy. Quay sang nói với Tiếu Hào Thăng.
- Yên tâm, chúng tôi sẽ xem xét. Tuy nói, Thuận Hoa hiện tại đã được góp vốn, dần thoát khỏi hình thức doanh nghiệp nhà nước.
Nhưng, dù sao người tập đoàn chúng tôi, cũng sẽ suy xét tình hình khó khăn thực tế của cán bộ công nhân viên. Tim người đều là máu thịt, xí nghiệp của chúng ta chấp hành quản lý linh hoạt tình người.
Đương nhiên, chỉ là ở một số phương diện thôi. Sau khi nhà máy khởi công, Thái Liên có thể trở lại nhà máy làm việc. Sau này, còn có nhiều vị trí chờ mọi người.
Ngày mai của Thuận Hoa, sẽ càng thêm tốt đẹp! Chủ tịch thành phố Diệp, trái tim bồ tát của anh đã làm ấm trái tim Tập đoàn Thuận Hoa chúng tôi. Tôi đại diện toàn thể cán bộ Thuận Hoa, cảm ơn Chủ tịch thành phố Diệp đã ủng hộ và tương trợ cho Thuận Hoa.
Tiếu Hào Thăng nói xong tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên.
Tin tức đưa rất kịp thời, chuyện vừa xảy ra buổi sáng, buổi chiều đài truyền hình thành phố đã phát rồi. Hơn nữa, chuyện cắt băng khánh thành của tập đoàn Thuận Hoa còn được đưa lên làm tin chuyên đề của đài truyền hình Hải Đông.
- Bồ Tát Sống! Hắn quả là có thể diện thật.
Cao Hoa nhìn TV hừ lạnh một tiếng, lại liếc mắt nhìn Bí thư thành ủy Phạm Viễn một cái, nói:
- Biết rõ hôm nay cắt băng, cũng không chịu thông báo sớm. Cái này rõ ràng là coi thường Bí thư Phạm rồi!
- Làm trò ấy mà, sao có thể vừa khéo như vậy. Chủ tịch thành phố Diệp vừa đến, lão Trương Tân Thiết xuất hiện ngay, còn quỳ xuống đất nữa. Chuyện cảm động thế này, hừ! Có mưu mô hết, cũ rích! Chẳng đáng gì!
Đồng chí Bí thư quân Nguyệt Hồ đồng chí Dương Bản Thủy ngồi bên cạnh hừ nói.
- Tôi nghe nói Trương Tân Thiết rất ít ra khỏi nhà. Vì nhà nghèo, nên tối tiếc tiền không dám mở điện. Hôm nay kỳ lạ thật, không ngờ lại chịu tốn mấy trăm khắc tượng Diệp Phàm. Cái pho tượng này, chắc hẳn là Diệp Phàm ngầm làm từ trước. Tự điêu khắc khoa trương, chơi thủ đoạn cao minh quá.
Cao Hoa hừ lạnh nói.
- Đồng chí Cao Hoa, không phải ông lão Trương đã nói rồi sao. Pho tượng đó là tự tay ông điêu khắc. Lão Trương nói là trước đây ông từng khắc ấn rồi. Cho nên, đã điêu khắc đồng chí Diệp Phàm giống như bồ tát.
Dương Bản Thủy có chút kỳ quặc, hừ nói.
- Người khắc ấn biết khắc tượng à, cái rắm. vậy thì toàn bộ người khắc chữ đều thành đại sư điêu khắc sao?
Cao Hoa hừ một tiếng, liếc nhìn Phạm Viễn, nói:
- Bí thư Phạm, hắn quá đáng quá. Có phải nên chỉnh đốn một chút không? Đừng tưởng Hội nghị thường vụ lần trước có thể hạ được Phượng Anh là đã là gì? Tôi thấy hắn, chẳng đáng là gì cả, ngày mai khắc tượng. Cái trò này, chẳng qua chỉ để đánh bóng tên tuổi mình mà thôi.
- Còn cái tiết mục ngày 8/3 nữa chứ, mọi người xem, quá càn rõ. Còn nói với con gái người ta, “nụ hôn của em nhất định anh phải có” nữa chứ, cái này, có giống cán bộ Đảng nữa không?
Cái này đúng là làm bại hoại thanh danh đảng, tác phong cực kỳ bất chính. Ngày lễ 8/3 là ngày tôn vinh các đồng chí nữ mà.
Đây đúng là công nhiên vấy bẩn toàn bộ các đồng chí nữ của thành phố, là bại hoại hình tượng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Bí thư Phạm, nếu không ra mặt phê bình, không được rồi.
Nếu toàn bộ cán bộ thành phố này đều giống hắn, vậy Hải Đông chúng ta sẽ lộn xộng đến mức nào?
Dương Bản Thủy nói.
- Được rồi!
Phạm Viễn khoát tay, vẻ mặt thản nhiên, liếc mắt nhìn hai người, nói:
- Có một số đồng chí thích làm này làm nọ, cứ để họ làm. Tuy nhiên, ăn ở, không thể quá kiêu ngạo. Súng bắn chim đầu đàn, ở đâu cũng đều có chân lý đó. Việc này, chúng ta không cần làm gì, tôi tin, sẽ có người khác làm chút gì đó.
Phạm Viễn tâm tư khó dò.
Cao Hoa thoáng suy nghĩ, nói:
- À, tôi cũng nhớ rồi. Ngày lễ 8/3 đó, không phải là có mấy chục cô gái cùng ôm Chủ tịch thành phố Diệp sao? Lúc đó ở hiện trường rất cảm động. Đài truyền hình thành phố có đặc tả trên màn ảnh. Tôi nhớ cái ôm của Chủ nhiệm Kiều Quyên với Diệp Phàm rất đặc biệt, đỉnh núi đôi của cô nàng ấy còn ép chặt vào ngực Diệp Phàm nữa. Nói không chừng, giữa hai người này có gì đó.
- Haha, Chủ tịch thành phố mà, có quyền có tiền. Anh không thấy sao, Diệp Phàm đặc biệt chi năm trăm ngàn. Một khoản kinh phí lớn, có phải là hai người đã sớm có trao đổi gì đó?
Bằng không, trừ phi đầu bị úng nước, ai lại đồng ý chi năm trăm ngàn cho Ngày lễ 8/3. Hải Đông chúng ta đâu có giàu đến cỡ đó. Vụ tu sửa khe suối Vượng Phu này, tôi xem hắn làm được đến đâu.
Nghe đồng chí Cục tài chính nói, kỳ trước đã cấp 200 triệu cho công trình tu sửa khe suối Vượng Phu. Cục tài chính thành phố căn bản chẳng còn tiền nữa. Tập đoàn Thuận Hoa kia còn đến đòi mấy chục triệu, kết quả, gánh nặng đè cả lên vai Lưu Nhất Tiêu.
Thuận Hoa lại đến tìm Diệp Phàm. Sau đó nghe nói Diệp Phàm gọi điện. Lưu Nhất Tiêu dám nói không có tiền. Kết quả, Diệp Phàm tức giận, ép Lưu Nhất Tiêu, bảo gã phải lấy 40 triệu bên hạng mục khe suối Vượng Phu cấp cho Thuận Hoa.
Cái này gọi là gì chứ, hủy tường đông đắp tường tây thôi. Thực ra lỗ hổng càng lấp càng lớn, xem thử hắn kiếm đâu ra tiền đắp vào cái hố hút vàng khe suối Vượng Phu này.
Dương Bản Thủy hơi có vẻ đáng khinh, cười nói.
- Cục Tài chính thành phố không có tiền sao? Buồn cười!
Cao Hoa ở bên mở miệng cười lạnh.
- Cục Tài chính thành phố có tiền mà không cấp cho Thuận Hoa, Diệp Phàm có tra được không?
Phạm Viễn đột nhiên lạnh lùng xen mồm vào nói.
- Cái này, người trong Cục Tài chính thành phố nói. Đồng chí Lưu Nhất Tiêu cao minh lắm. Cục Tài chính thành phố đích thực còn sót lại mấy triệu chẳng đáng gì, dĩ nhiên, mấy chục triệu của Thuận Hoa chẳng cách nào cấp được. Tuy nhiên, tên Diệp Phàm kia đúng là mưu mô, nói cứ rút của khe suối Vượng Phu mấy chục triệu đi, tôi xem, bọn họ sẽ khởi công như thế nào.
Dương Bản Thủy vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Lão Dương, tư tưởng của anh không được. Chữa trị khe suối Vượng Phu là công trình do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều thông qua. Không thể ôm tư tưởng này, tu sửa khe suối Vượng Phu,tất cả cán bộ Hải Đông chúng ta đều rạng danh cả.
Về sau phải nhớ kỹ, chúng ta là người của Hải Đông, dù làm gì cũng phải nghĩ cho Hải Đông một chúy. Có một số việc vẫn nên ủng hộ đồng chí Diệp Phàm.
Đối với một số đồng chí làm việc không thỏa đáng, nên phê bình thì phê bình. Chúng ta đúng người đúng việc. Chuyện nên làm thì làm, không thể để quần chúng mắng chúng ta là phường giá áo túi cơm được.
Phạm Viễn đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn Dương Bản Thủy.
- Tôi biết rồi Bí thư Phạm.
Đồng chí Dương Bản Thủy hơi đỏ mặt, gật đầu.
- Anh đừng có không phục, Phạm Viễn tôi không làm được Tiêu Dụ Lộc, nhưng Phạm Viễn tôi vẫn là cán bộ Đảng. Tôi hiểu được, phải vì nhân dân phục vụ. Hải Đông là địa bàn của Phạm Viễn tôi, tôi muốn xây dựng tốt địa bàn của mình. Bằng không, hang ổ của mình làm còn không được, vậy còn làm được tích sự gì nữa?
Phạm Viễn thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Bản Thủy, hừ từng tiếng từ khoang mũi.
Vương Nhân Bàng cười gượng nói.
- Cái đó, anh cứ đến am Thiên Nguyệt xem tình hình cụ thể rồi tính sau. Nếu có tin gì thì báo lại cho em.
Diệp Phàm gật đầu, cũng muốn sớm phối ra thuốc cho bọn Tề Thiên mỗi người thăng lên một cấp.
- Được, tôi lập tức xuất phát.
Vương Nhân Bàng chính là người như vậy, nói đi là đi, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Diệp Phàm lấy một cái, cứ thế mà đi.
- Tới dứt khoát, đi vui vẻ! Anh Vương đúng là người phóng khoáng!
Diệp Phàm không khỏi có chút hâm mộ. Nghĩ đến mớ khó khăn của Ủy ban nhân dân thành phố, một chút vui vẻ cũng chẳng còn.
Thời gian lặng lẽ đã ba tháng trôi qua.
Tập đoàn Phi Thành HongKong sau khi nhìn thấy thành ý của Ủy ban nhân dân thành phố Hải Đông, hai trăm triệu cũng được chuyển đến. Nhà máy dệt Thuận Hoa đổi tên là Tập đoàn Thuận Hoa, Chủ tịch Hội đồng quản trị dĩ nhiên là Tiếu Thăng Hào con trai của Tiếu Phi Thành.
Sáng sớm, Diệp Phàm đem theo những người có liên quan đến Tập đoàn Thuận Hoa. Hôm nay là ngày cắt băng khánh thành. Vốn có mời Phạm Viễn, tuy nhiên, ông ấy đã bận đi họp.
Nhà máy dệt Thuận Hoa rực rỡ hẳn lên, vô cùng náo nhiệt.
Đoàn người xe của Diệp Phàm vừa đến cửa nhà máy, Tân Chủ tịch Hội đồng quản trị Tiếu Thăng Hào đã đem toàn bộ công nhân viên chức và nhân viên quản lý của nhà máy xếp hàng hoan nghênh Diệp Phàm. Cán bộ trong nhà máy đều hô lớn Chủ tịch thành phố Diệp, khiến cho thằng nhãi Diệp Phàm này cảm thấy tự hào.
Lúc này, đột nhiên có một việc xảy ra.
Một ông lão chen chúc qua đám đông, hai chân quỳ xuống, Diệp Phàm còn chưa kịp phản ứng. Ông lão đang quỳ gối đã lớn tiếng kêu lên:
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh là ân nhân cứu mạng của chúng tôi!
Diệp Phàm sau khi sửng sốt vội vàng đỡ ông lão dậy, tuy nhiên, ông lão không chịu đứng lên. Lúc này, phóng viên và camera đài truyền hình đã nhắm thẳng vào Diệp lão đại rồi. Thằng nhãi này vội vàng nói:
- Ông ơi, ông nói quá lời rồi. Mau đứng dậy đi ạ, đứng dậy đi ạ!
- Lão Trương ơi, đứng lên nói chuyện. Có chuyện gì thì cũng còn Chủ tịch thành phố Diệp ở đây, cứ từ từ mà nói.
Nguyên xưởng trưởng Lưu Vân Đông của nhà máy dệt Thuận Hoa đến đỡ ông cụ dậy. Ông cụ tên Trương Tân Thiết, con trai ông là Trương Nhị Bảo hiện đang làm việc ở nhà máy dệt Thuận Hoa.
Tuy nhiên, Trương gia rất nghèo, phải dựa vào chút tiền lương của Trương Nhị Bảo. Thời gian trước Thuận Hoa phá sản, Trương gia lập tức mất đi nguồn thu nhập chính.
Cho nên, toàn bộ lộn xộn cả lên. Vợ của Trương Nhị Bảo đòi ly dị. Hai vợ chồng vì thế mà đánh nhau, Trương Tân Thiết đến tìm Lưu Vân Đồng.
Cầu xin ông ta lấy thân phận lãnh đạo nhà máy đứng ta khuyên nhủ. Lưu Vân Đông cũng đi khuyên nhủ. Nhưng, Thái Liên vợ của Trương Nhị Bảo nói đã không sống nỗi nữa thì còn giữ căn nhà nát này làm cái gì. Dĩ nhiên, Trương gia đã không giữ nổi Thái Liên.
Trương Nhị Bảo sống chết không chịu ly dị, ba ngày đánh nhau trận nhỏ, bốn ngày đánh trận lớn. Cả gia đình sắp tan đàn xẻ nghé rồi, Lưu Vân Đông cũng bị ông lão Trường quấy rầy mãi.
Ngày nào cũng đến tìm, việc này lại chẳng thể nào xử lý. Cho nên, Lưu Vân Đông đòi giải quyết chuyện này, cho nên hoảng hốt vội vàng đưa lão Trương đi.
- Anh đừng quản tôi, hãy để tôi nói xong đã.
Lão Trương tức giận, đẩy Lưu Vân Đông ra, quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.
- Được được. Ông Trương, ông nói đi ah!
Diệp Phàm cũng phải cúi người xuống nói chuyện với Trương Tân Thiết.
- Chủ tịch thành phố Diệp, anh đã cứu sống nhà máy, cứu sống cả nhà chúng tôi. Nếu không có anh, Trương gia chúng tôi tiêu rồi...
Lão Trương nghẹn ngào nói đến gia đình, rồi lại hét lên:
- Anh chính là Bồ Tát sống!
- Đúng đúng đúng! Chủ tịch thành phố Diệp chính là Bồ Tát sống...
Nghe lão Trương nói vậy, nhiều công nhân viên chức của nhà máy dệt Thuận Hoa hét lên.
Hơn nữa, còn kèm thêm tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
- Chủ tịch Hội đồng quản trị Tiêu, anh xem, nhà lão Trương đây hoàn cảnh khác khó khăn. Hiện nay Thuận Hoa cũng dần khởi sắc rồi, Thái Liên hoàn toàn có thể quay lại nhà máy làm việc đúng không?
Diệp Phàm đỡ lão Trương dậy. Quay sang nói với Tiếu Hào Thăng.
- Yên tâm, chúng tôi sẽ xem xét. Tuy nói, Thuận Hoa hiện tại đã được góp vốn, dần thoát khỏi hình thức doanh nghiệp nhà nước.
Nhưng, dù sao người tập đoàn chúng tôi, cũng sẽ suy xét tình hình khó khăn thực tế của cán bộ công nhân viên. Tim người đều là máu thịt, xí nghiệp của chúng ta chấp hành quản lý linh hoạt tình người.
Đương nhiên, chỉ là ở một số phương diện thôi. Sau khi nhà máy khởi công, Thái Liên có thể trở lại nhà máy làm việc. Sau này, còn có nhiều vị trí chờ mọi người.
Ngày mai của Thuận Hoa, sẽ càng thêm tốt đẹp! Chủ tịch thành phố Diệp, trái tim bồ tát của anh đã làm ấm trái tim Tập đoàn Thuận Hoa chúng tôi. Tôi đại diện toàn thể cán bộ Thuận Hoa, cảm ơn Chủ tịch thành phố Diệp đã ủng hộ và tương trợ cho Thuận Hoa.
Tiếu Hào Thăng nói xong tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên.
Tin tức đưa rất kịp thời, chuyện vừa xảy ra buổi sáng, buổi chiều đài truyền hình thành phố đã phát rồi. Hơn nữa, chuyện cắt băng khánh thành của tập đoàn Thuận Hoa còn được đưa lên làm tin chuyên đề của đài truyền hình Hải Đông.
- Bồ Tát Sống! Hắn quả là có thể diện thật.
Cao Hoa nhìn TV hừ lạnh một tiếng, lại liếc mắt nhìn Bí thư thành ủy Phạm Viễn một cái, nói:
- Biết rõ hôm nay cắt băng, cũng không chịu thông báo sớm. Cái này rõ ràng là coi thường Bí thư Phạm rồi!
- Làm trò ấy mà, sao có thể vừa khéo như vậy. Chủ tịch thành phố Diệp vừa đến, lão Trương Tân Thiết xuất hiện ngay, còn quỳ xuống đất nữa. Chuyện cảm động thế này, hừ! Có mưu mô hết, cũ rích! Chẳng đáng gì!
Đồng chí Bí thư quân Nguyệt Hồ đồng chí Dương Bản Thủy ngồi bên cạnh hừ nói.
- Tôi nghe nói Trương Tân Thiết rất ít ra khỏi nhà. Vì nhà nghèo, nên tối tiếc tiền không dám mở điện. Hôm nay kỳ lạ thật, không ngờ lại chịu tốn mấy trăm khắc tượng Diệp Phàm. Cái pho tượng này, chắc hẳn là Diệp Phàm ngầm làm từ trước. Tự điêu khắc khoa trương, chơi thủ đoạn cao minh quá.
Cao Hoa hừ lạnh nói.
- Đồng chí Cao Hoa, không phải ông lão Trương đã nói rồi sao. Pho tượng đó là tự tay ông điêu khắc. Lão Trương nói là trước đây ông từng khắc ấn rồi. Cho nên, đã điêu khắc đồng chí Diệp Phàm giống như bồ tát.
Dương Bản Thủy có chút kỳ quặc, hừ nói.
- Người khắc ấn biết khắc tượng à, cái rắm. vậy thì toàn bộ người khắc chữ đều thành đại sư điêu khắc sao?
Cao Hoa hừ một tiếng, liếc nhìn Phạm Viễn, nói:
- Bí thư Phạm, hắn quá đáng quá. Có phải nên chỉnh đốn một chút không? Đừng tưởng Hội nghị thường vụ lần trước có thể hạ được Phượng Anh là đã là gì? Tôi thấy hắn, chẳng đáng là gì cả, ngày mai khắc tượng. Cái trò này, chẳng qua chỉ để đánh bóng tên tuổi mình mà thôi.
- Còn cái tiết mục ngày 8/3 nữa chứ, mọi người xem, quá càn rõ. Còn nói với con gái người ta, “nụ hôn của em nhất định anh phải có” nữa chứ, cái này, có giống cán bộ Đảng nữa không?
Cái này đúng là làm bại hoại thanh danh đảng, tác phong cực kỳ bất chính. Ngày lễ 8/3 là ngày tôn vinh các đồng chí nữ mà.
Đây đúng là công nhiên vấy bẩn toàn bộ các đồng chí nữ của thành phố, là bại hoại hình tượng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Bí thư Phạm, nếu không ra mặt phê bình, không được rồi.
Nếu toàn bộ cán bộ thành phố này đều giống hắn, vậy Hải Đông chúng ta sẽ lộn xộng đến mức nào?
Dương Bản Thủy nói.
- Được rồi!
Phạm Viễn khoát tay, vẻ mặt thản nhiên, liếc mắt nhìn hai người, nói:
- Có một số đồng chí thích làm này làm nọ, cứ để họ làm. Tuy nhiên, ăn ở, không thể quá kiêu ngạo. Súng bắn chim đầu đàn, ở đâu cũng đều có chân lý đó. Việc này, chúng ta không cần làm gì, tôi tin, sẽ có người khác làm chút gì đó.
Phạm Viễn tâm tư khó dò.
Cao Hoa thoáng suy nghĩ, nói:
- À, tôi cũng nhớ rồi. Ngày lễ 8/3 đó, không phải là có mấy chục cô gái cùng ôm Chủ tịch thành phố Diệp sao? Lúc đó ở hiện trường rất cảm động. Đài truyền hình thành phố có đặc tả trên màn ảnh. Tôi nhớ cái ôm của Chủ nhiệm Kiều Quyên với Diệp Phàm rất đặc biệt, đỉnh núi đôi của cô nàng ấy còn ép chặt vào ngực Diệp Phàm nữa. Nói không chừng, giữa hai người này có gì đó.
- Haha, Chủ tịch thành phố mà, có quyền có tiền. Anh không thấy sao, Diệp Phàm đặc biệt chi năm trăm ngàn. Một khoản kinh phí lớn, có phải là hai người đã sớm có trao đổi gì đó?
Bằng không, trừ phi đầu bị úng nước, ai lại đồng ý chi năm trăm ngàn cho Ngày lễ 8/3. Hải Đông chúng ta đâu có giàu đến cỡ đó. Vụ tu sửa khe suối Vượng Phu này, tôi xem hắn làm được đến đâu.
Nghe đồng chí Cục tài chính nói, kỳ trước đã cấp 200 triệu cho công trình tu sửa khe suối Vượng Phu. Cục tài chính thành phố căn bản chẳng còn tiền nữa. Tập đoàn Thuận Hoa kia còn đến đòi mấy chục triệu, kết quả, gánh nặng đè cả lên vai Lưu Nhất Tiêu.
Thuận Hoa lại đến tìm Diệp Phàm. Sau đó nghe nói Diệp Phàm gọi điện. Lưu Nhất Tiêu dám nói không có tiền. Kết quả, Diệp Phàm tức giận, ép Lưu Nhất Tiêu, bảo gã phải lấy 40 triệu bên hạng mục khe suối Vượng Phu cấp cho Thuận Hoa.
Cái này gọi là gì chứ, hủy tường đông đắp tường tây thôi. Thực ra lỗ hổng càng lấp càng lớn, xem thử hắn kiếm đâu ra tiền đắp vào cái hố hút vàng khe suối Vượng Phu này.
Dương Bản Thủy hơi có vẻ đáng khinh, cười nói.
- Cục Tài chính thành phố không có tiền sao? Buồn cười!
Cao Hoa ở bên mở miệng cười lạnh.
- Cục Tài chính thành phố có tiền mà không cấp cho Thuận Hoa, Diệp Phàm có tra được không?
Phạm Viễn đột nhiên lạnh lùng xen mồm vào nói.
- Cái này, người trong Cục Tài chính thành phố nói. Đồng chí Lưu Nhất Tiêu cao minh lắm. Cục Tài chính thành phố đích thực còn sót lại mấy triệu chẳng đáng gì, dĩ nhiên, mấy chục triệu của Thuận Hoa chẳng cách nào cấp được. Tuy nhiên, tên Diệp Phàm kia đúng là mưu mô, nói cứ rút của khe suối Vượng Phu mấy chục triệu đi, tôi xem, bọn họ sẽ khởi công như thế nào.
Dương Bản Thủy vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Lão Dương, tư tưởng của anh không được. Chữa trị khe suối Vượng Phu là công trình do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều thông qua. Không thể ôm tư tưởng này, tu sửa khe suối Vượng Phu,tất cả cán bộ Hải Đông chúng ta đều rạng danh cả.
Về sau phải nhớ kỹ, chúng ta là người của Hải Đông, dù làm gì cũng phải nghĩ cho Hải Đông một chúy. Có một số việc vẫn nên ủng hộ đồng chí Diệp Phàm.
Đối với một số đồng chí làm việc không thỏa đáng, nên phê bình thì phê bình. Chúng ta đúng người đúng việc. Chuyện nên làm thì làm, không thể để quần chúng mắng chúng ta là phường giá áo túi cơm được.
Phạm Viễn đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn Dương Bản Thủy.
- Tôi biết rồi Bí thư Phạm.
Đồng chí Dương Bản Thủy hơi đỏ mặt, gật đầu.
- Anh đừng có không phục, Phạm Viễn tôi không làm được Tiêu Dụ Lộc, nhưng Phạm Viễn tôi vẫn là cán bộ Đảng. Tôi hiểu được, phải vì nhân dân phục vụ. Hải Đông là địa bàn của Phạm Viễn tôi, tôi muốn xây dựng tốt địa bàn của mình. Bằng không, hang ổ của mình làm còn không được, vậy còn làm được tích sự gì nữa?
Phạm Viễn thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Bản Thủy, hừ từng tiếng từ khoang mũi.
/3320
|