Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, anh không được đi đâu hết. Cứ ở nhà nhận điều tra của tổ chức đi. Còn chuyện khiếu nại lên lãnh đạo cấp trên, đó là quyền của anh. Không cần nói Trung ương, anh có khiếu nại đến Liên hợp quốc cũng được. Xin mời đồng chí Lưu Nhất Tiêu về trước, chúng tôi còn bàn vấn đề khác.
Diệp Phàm nghiêm khắc phê bình Lưu Nhất Tiêu.
- Lưu Nhất Tiêu tôi sẽ về, ở đây, là thiên hạ của Đảng, không phải thiên hạ của cá nhân ai đó. Tôi mỏi mắt mong chờ.
Lưu Nhất Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn Diệp lão đại lần cuối, hừ thêm một tiếng rồi bỏ đi. Tuy nhiên, khí thế cũng hơi yếu một chút.
- Chủ tịch thành phố, hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu gác lại đã lâu rồi, vẫn chưa có tin tức gì cả.
Mấy hôm trước tôi có chạy lên Sở thủy lợi tỉnh hỏi chuyện này. Họ nói là hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu còn cần kết luận điều tra của chuyên viên rồi mới bàn sau.
Phó chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát nói.
- Chuyên gia có tới không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không tới, tôi cũng có đi thúc giục vài lần. Giục đến chân người ta rồi, người ta không đến, chúng ta còn cách nào chứ? Các đồng chí bên dưới chúng ta lên tỉnh làm việc đều là như vậy cá. Cầu ông nội bà nội không nói, còn phải giả làm cháu. Một Phó chủ tịch thành phố cấp Phó giám đốc sở như tôi đây, lên tỉnh, đến một Phó cục trưởng nhỏ cũng có thể nói nặng lời với tôi, thậm chí là trợn mắt trợn mũi.
Ngô Sinh Phát dường như hơi bất mãn.
- Đúng vậy, các nha môn trên tỉnh sâu như biển. Chủ tịch thành phố Ngô chỉ là bị đối xử không tốt một chút, lần trước tôi lên trên đó, người ta chỉ là một Trưởng phòng, mà còn bảo tôi cút đi. Tôi vẫn phải giữ vẻ mặt đáng thương nở nụ cười trên môi, bằng không, mọi việc hỏng hết.
Lúc này, Cục trưởng cục xây dựng Nhâm Phương Thành vẻ mặt phẫn nộ, nói.
Nhâm Phương Thành và Cục trưởng cục thủy lợi Trương Hoa Phúc tương đối chân chật, cho nên, thời gian qua luôn đi khắp nơi chạy tiền. Dĩ nhiên phải giao tiếp nhiều với trên tỉnh, cầu ông bà nội, mà tiền cũng chẳng dễ kiếm về. Đương nhiên phải chịu nhiều tức giận rồi.
- Qua vài ngày nữa tôi phải lên tỉnh, tiện sẽ đi hỏi xem. Hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu không thể kéo dài mãi được, kéo dài mãi, chúng ta không chờ nỗi.
Diệp Phàm hừ nói, suy nghĩ, chắc hẳn chính là trò quỷ do Trợ lý chủ tịch tỉnh kiêm Giám đốc sở Thủy lợi Lệ Chí Đạt làm đây mà.
Đúng lúc này, sau khi Vu Hữu Hòa vội vàng nghe điện thoại, bèn đến sát bên Diệp Phàm thì thầm vài câu. Diệp Phàm khoát tay, nói:
- Vừa rồi đồng chí Vương Long Đông huyện Mộc Đào gọi điện đến, nói là ở xã Bảo Kiếm phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Có một xác khô không bị mục. Có người đoán, chắc hẳn là vì hoàn cảnh địa lý và đào gỗ xã Bảo Kiếm đặc biệt.
Đây là một chuyện lớn, nếu như thực sự gỗ đào của huyện Đào Mộc chúng ta thực sự giúp cho thi thể không bị mục rữa, vậy thì gỗ đào của chúng ta có chỗ sử dụng rồi.
Nên, hôm nay họp đến đây thôi. Đồng chí Hữu Hòa, anh lập tức gọi điện thoại cho đài truyền hình thành phố, bảo họ cho người xuống xã Bảo Kiếm viết chuyên đề đi.
Vu Hữu Hòa vội vàng nhấc điện thoại lên.
Sau khi gác máy, quay sang nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thành phố, Cục trưởng cục thông tin Nhâm nói khoảng thời gian này rất bận. Lần trước Trưởng ban Tuyên giáo Tô có dặn dò, tất cả các hình thức phỏng vấn thời gian vượt quá nửa tiếng, muốn làm chuyên đề hay quay phim chụp ảnh đều do cô ta đích thân phê chuẩn mới được. Nói là kinh phí của cục eo hẹp, cả ngày cứ đòi tiền Trưởng ban như cô ấy phiền phức lắm. Những cái không cần thiết thì miễn quay phim chụp hình đi. Tránh những chi phí không cần thiết.
- Gọi điện thoại lại, tôi muốn nói chuyện với Cục trưởng Nhâm.
Diệp Phàm nói, trong lòng tức giận đến nổi toát cả mồ hôi.
Tô Phương kia dặn dò như thế, chắc chắn là để nhắm vào mình. Kết hợp với tiết mục ghi hình hôm Tám tháng ba, rồi ghi hình ở Tập đoàn Thuận Hoa, Diệp Phàm cảm giác Trưởng ban Tuyên giáo Tô Phương có ý thù địch sâu sắc với mình. Chắc hẳn, là trò quỷ của Tô Lâm Nhi đây mà.
- Nhâm Phi, tôi mặc kệ anh vì lý do gì, hoặc dặn dò như thế nào. Lập tức cho xe đến phỏng vấn ghi hình ở xã Bảo Kiếm huyện Mộc Đào. Làm chuyên mục về xác khô không rửa. Các anh phải ghi hình đẹp một chút, tôi chuẩn bị đem lên cho Đài truyền hình tỉnh xem đấy.
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch thành phố, việc này, tôi cũng có nói với Chủ nhiệm Vu rồi. Viêc này, anh xem có thể nói trước với Trưởng ban Tô được không?
Nhâm Phi cảm giác lửa giận trong lòng Diệp lão đại đang toát ra, kỳ thật, cũng có chút sợ hãi.
- Lời tôi nói không cần nghe đúng không? Cứ như vậy đi, khi tôi đến xã Bảo Kiếm nếu như tại hiện trường chưa thấy nhân viên ghi hình của Đài truyền hình thành phố, thì anh cứ tự mà suy nghĩ đi. Thời gian gấp lắm rồi, tôi không có nhiều thời gian để dài dòng đâu. Còn về phần Trưởng ban Tô, tôi sẽ tìm thời gian nói với cô ấy sau.
Diệp Phàm nói xong gác điện thoại, hắn tin, Nhâm Phi sẽ lựa chọn.
Bên này, Vu Hữu Hòa vội vàng triệu tập một số chuyên gia văn vật trong thành phố, cùng với một số nhân sĩ nổi tiếng đến xã Bảo Kiếm.
Trong xe Diệp Phàm gọi điện thoại cho Trương Đạo Lâm, biết ông ấy sớm đã đến xã Bảo Kiếm rồi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Lời nói từ miệng vị đại sư Trương Đạo Lâm này mới là mấu chốt, đây gọi là lợi ích của “danh miệng”.
Nghĩ lại một chút, bèn gọi lên cho ký giả tỉnh Lan Điền Trúc, cười nói:
- Em Lan à, dạo này sống dễ chịu chứ?
- Đương nhiên là dễ chịu, có sông có núi, còn có món quê, rất có tư vị.
Lan Điền Trúc cười khúc khích nói, dường như, có chút hưng phấn. Hơn nữa, trong điện thoại còn có chút ầm ĩ, dường như đang ở chỗ đông người vậy.
- Món ăn thôn quê, hiện tại?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
- Đương nhiên, ở trên núi. Một mái nhà tranh, ngoài kia có một nồi, là món sơn dã do một lão nông làm cho, quá chính hiệu. So với khách sạn năm sao còn thuần khiết hơn.
Lan Điền Trúc cười khúc khích, hình như trong miệng còn đang nhai miếng thịt.
- Giờ em đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Lan Điền Trúc cười.
- Không thể nào, chẳng lẽ Lan đại tiểu thư đồng ý đến xó xỉnh nghèo nàn Hải Đông sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Nói với anh anh cũng không tin, nói cho anh biết, còn có mấy đại mỹ nhân ở cùng với em đây này.
Lan Điền Trúc hừ nói.
- Đừng nói là Tứ đại mỹ nhân Thủy Châu đều đến cả nhé!
Diệp Phàm cảm thấy giọng mình hơi run. Vì, hắn nghĩ đến chuyện mấy năm trước khi ở Ngư Dương, Tứ đại mỹ nhân Thủy Châu cũng từng đến đủ.
- Hihihi...
Lan Điền Trúc cười như điên trả lời.
- Ai da, tứ đại mỹ nhân tới đủ. Diệp mỗ không kịp đón tiếp từ xa. Nếu không như vậy đi, chúng ta đi xuống xã Bảo Kiếm, huyện Đào Mộc dạo một chuyến, sau đó anh mời mọi người đi ăn món nổi tiếng nhất Hải Đông bọn anh, món “lão công bảo”.
- Họ Diệp kia, anh muốn kiếm lợi từ em đúng không?
Lan Điền Trúc tức giận hừ nói.
- Chiếm lợi à, không hề! “Lão công bảo” đúng là đặc sản nổi tiếng ở đây mà.
Hơn nữa, “lão công bảo” chính công nhất à, phải xếp hàng mới được ăn đấy. Người ta là cửa tiệm lâu đời, người ăn đông lắm. Nghe nói, nước lèo của món “lão công bảo” chế biến phức tạp lắm.
Diệp Phàm cười nói.
- Đùa với anh thôi, em đương nhiên biết món lão công bảo rồi. Nhưng mà, anh nói đưa chúng em đi huyện Đào Mộc, có phải là đi xuống nông thôn không đấy?
Lan Điền Trúc cười nói.
- Không phải, lúc nãy Chủ tịch huyện Đào Mộc đồng chí Vương Long Đông gọi điện lên báo cáo. Nói là ở xã Bảo Kiếm, huyện Đào Mộc phát hiện một xác khô không hề mục rửa. Được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, nghe người ta nói là mấy trăm năm rồi. Cho nên, anh xuống đó xem thử. Cái này, có lẽ xác khô đó cũng có giá trị nghiên cứu lớn. Các chuyên gia của thành phố đều được anh gọi đến cả rồi.
Diệp Phàm nói, biết Lan Điền Trúc chắc chắn sẽ động lòng.
Quả nhiên, Lan Điền Trúc kêu lên:
- Thật hay giả vậy?
- Cực kỳ chính xác, anh là người trực tiếp nắm tin tức mà. Thứ nhất nói với em, đi hay không là quyền của em. Đương nhiên, nếu như đi thì anh có thể cho địa chỉ. Haizz, nếu có Tống Trinh Dao của đài truyền hình tỉnh đi cùng em thì tốt quá.
Diệp Phàm cố ý thở dài.
- Cuối cùng thì em hiểu rồi, anh đã sớm đào sẵn hố. Gì mà mời chúng em đi dạo xã Bảo Kiếm chứ, còn ăn “lão công bảo” nữa, chẳng phải muốn đài truyền hình và báo tỉnh quảng cáo miễn phí cho Hải Đông các anh sao. Anh tính toán hay lắm họ Diệp kia.
Lan Điền Trúc đâu có dễ bị lừa như thế.
- Không đi thì thôi, anh cúp máy đây, người bên kia đang gọi điện báo cáo tình hình.
Diệp Phàm nói, hắn đánh cuộc Lan Điền Trúc không thể không đến
- Họ Diệp, anh chuẩn bị cho tốt. Không thể để cho người khác cướp đầu đề đấy, trước khi em tới phải giữ bí mật.
Giọng Lan Điền Trúc có chút dồn dập.
- Vậy được rồi, đợi các em cùng đến nhé!
Diệp lão đại vô cùng không cam lòng gác máy, cuối cùng nói bốn từ cuối cùng:
- Trang điểm đi nhé!
Hai tiếng sau, đoàn người của Diệp Phàm đã đến xã Bảo Kiếm. Kỳ thực thì không cần đến hai tiếng, chỉ là bên Vương Long Đông đã sớm sắp xếp hết rồi, căn bản không sợ thây khô sẽ bị phá hỏng. Vương Long Đông người ta sớm đã cho cảnh sát hình sự bao vây kín. Chỉ có điều tin tức không bị phong bế, càng lúc càng được lan truyền.
Còn Diệp lão đại lại muốn kéo dài thời gian, chính là để tạo hiệu quả vang dội. Cũng muốn là nền cho sự xuất hiện của đại sư Trương Đạo Lâm.
Khi Diệp Phàm đến, thấy quanh núi đã đầy người đứng. Chủ tịch xã Lưu đem các nhân viên công tác của xã Bảo Kiếm đến phối hợp với bên công an duy trì trậ tự. Bên ngoài còn có tuyến cảnh giới, mấy cảnh sát có vũ trang vẻ mặt nghiêm túc đứng đó.
Đi vào bên trong, Diệp Phàm nhìn lướt qua, lập tức, mặt trầm xuống.
- Các đồng chí đài truyền hình thành phố đến chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa thấy ạ, tôi đã sắp xếp cho các đồng chí phòng Phát thanh và Truyền hình huyện tới trước. Tuy nhiên, sợ phá hủy hiện trường, chúng chưa dám động vào. Cho nên, tạm thời chỉ ghi hình bên ngoài thôi.
Vương Long Đông đáp.
- Có cần tôi thúc giục Cục trưởng Nhâm không?
Vu Hữu Hòa hỏi.
- Không cần, bọn họ không muốn quay thì thôi.
Diệp Phàm hừ nói, biết đám Lan Điền Trúc đang trên đường đến. Các cô ấy vốn đi ghi hình đập nước Hổ Tử của Hồng huyện. Vận khí hôm nay không tệ, chọn ngày tốt lắm.
Quả nhiên, lại đợi thêm nửa tiếng nữa, đám Lan Điền Trúc đã đến.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, tứ đại mỹ nhân quả nhiên toàn bộ đến đông đủ. Vừa đến hiện trường, Tống Trinh Dao cũng không chào hỏi Diệp Phàm, trực tiếp sắp xếp người bắt đầu ghi hình. Tống Trinh Dao làm viêc vô cùng chuyên nghiệp. Còn Lan Điền Trúc cũng vội vàng đến chỗ các chuyên gia phỏng vấn, hỏi thăm tình hình.
Lợi dụng lúc ghi hình rỗi rãi, Diệp lão đại thấy Tống Trinh Dao đứng dưới một tàng cây vắng vẻ nghỉ ngơi Vì thế, vội tiến sát đến bên Tống Trinh Dao, nhỏ giọng hỏi:
- Dạo này em thế nào?
- Liên qua gì đến anh?
Tống Trinh Dao tức giận, không quay đầu lại, hừ nói.
- Haha, quan tâm đến em thôi.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Miễn, tôi không chịu nỗi sự quan tâm của Chủ tịch thành phố Diệp. Tôi sợ trên Bắc Kinh biết thì sao? Một người con gái như tôi không gánh nổi đâu.
Tống Trinh Dao châm chọc khiêu khích.
- Trinh Dao, anh biết. Anh xin lỗi. Nhưng, chuyện hôm nay nhờ em một chút.
Diệp Phàm nói.
- Hihihi...
Tống Trinh Dao che miệng mỉm cười, cười đủ rồi hừ giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp nhờ vả một cô gái như tôi à, buồn cười, buồn cười quá!
Diệp Phàm nghiêm khắc phê bình Lưu Nhất Tiêu.
- Lưu Nhất Tiêu tôi sẽ về, ở đây, là thiên hạ của Đảng, không phải thiên hạ của cá nhân ai đó. Tôi mỏi mắt mong chờ.
Lưu Nhất Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn Diệp lão đại lần cuối, hừ thêm một tiếng rồi bỏ đi. Tuy nhiên, khí thế cũng hơi yếu một chút.
- Chủ tịch thành phố, hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu gác lại đã lâu rồi, vẫn chưa có tin tức gì cả.
Mấy hôm trước tôi có chạy lên Sở thủy lợi tỉnh hỏi chuyện này. Họ nói là hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu còn cần kết luận điều tra của chuyên viên rồi mới bàn sau.
Phó chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát nói.
- Chuyên gia có tới không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không tới, tôi cũng có đi thúc giục vài lần. Giục đến chân người ta rồi, người ta không đến, chúng ta còn cách nào chứ? Các đồng chí bên dưới chúng ta lên tỉnh làm việc đều là như vậy cá. Cầu ông nội bà nội không nói, còn phải giả làm cháu. Một Phó chủ tịch thành phố cấp Phó giám đốc sở như tôi đây, lên tỉnh, đến một Phó cục trưởng nhỏ cũng có thể nói nặng lời với tôi, thậm chí là trợn mắt trợn mũi.
Ngô Sinh Phát dường như hơi bất mãn.
- Đúng vậy, các nha môn trên tỉnh sâu như biển. Chủ tịch thành phố Ngô chỉ là bị đối xử không tốt một chút, lần trước tôi lên trên đó, người ta chỉ là một Trưởng phòng, mà còn bảo tôi cút đi. Tôi vẫn phải giữ vẻ mặt đáng thương nở nụ cười trên môi, bằng không, mọi việc hỏng hết.
Lúc này, Cục trưởng cục xây dựng Nhâm Phương Thành vẻ mặt phẫn nộ, nói.
Nhâm Phương Thành và Cục trưởng cục thủy lợi Trương Hoa Phúc tương đối chân chật, cho nên, thời gian qua luôn đi khắp nơi chạy tiền. Dĩ nhiên phải giao tiếp nhiều với trên tỉnh, cầu ông bà nội, mà tiền cũng chẳng dễ kiếm về. Đương nhiên phải chịu nhiều tức giận rồi.
- Qua vài ngày nữa tôi phải lên tỉnh, tiện sẽ đi hỏi xem. Hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu không thể kéo dài mãi được, kéo dài mãi, chúng ta không chờ nỗi.
Diệp Phàm hừ nói, suy nghĩ, chắc hẳn chính là trò quỷ do Trợ lý chủ tịch tỉnh kiêm Giám đốc sở Thủy lợi Lệ Chí Đạt làm đây mà.
Đúng lúc này, sau khi Vu Hữu Hòa vội vàng nghe điện thoại, bèn đến sát bên Diệp Phàm thì thầm vài câu. Diệp Phàm khoát tay, nói:
- Vừa rồi đồng chí Vương Long Đông huyện Mộc Đào gọi điện đến, nói là ở xã Bảo Kiếm phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Có một xác khô không bị mục. Có người đoán, chắc hẳn là vì hoàn cảnh địa lý và đào gỗ xã Bảo Kiếm đặc biệt.
Đây là một chuyện lớn, nếu như thực sự gỗ đào của huyện Đào Mộc chúng ta thực sự giúp cho thi thể không bị mục rữa, vậy thì gỗ đào của chúng ta có chỗ sử dụng rồi.
Nên, hôm nay họp đến đây thôi. Đồng chí Hữu Hòa, anh lập tức gọi điện thoại cho đài truyền hình thành phố, bảo họ cho người xuống xã Bảo Kiếm viết chuyên đề đi.
Vu Hữu Hòa vội vàng nhấc điện thoại lên.
Sau khi gác máy, quay sang nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thành phố, Cục trưởng cục thông tin Nhâm nói khoảng thời gian này rất bận. Lần trước Trưởng ban Tuyên giáo Tô có dặn dò, tất cả các hình thức phỏng vấn thời gian vượt quá nửa tiếng, muốn làm chuyên đề hay quay phim chụp ảnh đều do cô ta đích thân phê chuẩn mới được. Nói là kinh phí của cục eo hẹp, cả ngày cứ đòi tiền Trưởng ban như cô ấy phiền phức lắm. Những cái không cần thiết thì miễn quay phim chụp hình đi. Tránh những chi phí không cần thiết.
- Gọi điện thoại lại, tôi muốn nói chuyện với Cục trưởng Nhâm.
Diệp Phàm nói, trong lòng tức giận đến nổi toát cả mồ hôi.
Tô Phương kia dặn dò như thế, chắc chắn là để nhắm vào mình. Kết hợp với tiết mục ghi hình hôm Tám tháng ba, rồi ghi hình ở Tập đoàn Thuận Hoa, Diệp Phàm cảm giác Trưởng ban Tuyên giáo Tô Phương có ý thù địch sâu sắc với mình. Chắc hẳn, là trò quỷ của Tô Lâm Nhi đây mà.
- Nhâm Phi, tôi mặc kệ anh vì lý do gì, hoặc dặn dò như thế nào. Lập tức cho xe đến phỏng vấn ghi hình ở xã Bảo Kiếm huyện Mộc Đào. Làm chuyên mục về xác khô không rửa. Các anh phải ghi hình đẹp một chút, tôi chuẩn bị đem lên cho Đài truyền hình tỉnh xem đấy.
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch thành phố, việc này, tôi cũng có nói với Chủ nhiệm Vu rồi. Viêc này, anh xem có thể nói trước với Trưởng ban Tô được không?
Nhâm Phi cảm giác lửa giận trong lòng Diệp lão đại đang toát ra, kỳ thật, cũng có chút sợ hãi.
- Lời tôi nói không cần nghe đúng không? Cứ như vậy đi, khi tôi đến xã Bảo Kiếm nếu như tại hiện trường chưa thấy nhân viên ghi hình của Đài truyền hình thành phố, thì anh cứ tự mà suy nghĩ đi. Thời gian gấp lắm rồi, tôi không có nhiều thời gian để dài dòng đâu. Còn về phần Trưởng ban Tô, tôi sẽ tìm thời gian nói với cô ấy sau.
Diệp Phàm nói xong gác điện thoại, hắn tin, Nhâm Phi sẽ lựa chọn.
Bên này, Vu Hữu Hòa vội vàng triệu tập một số chuyên gia văn vật trong thành phố, cùng với một số nhân sĩ nổi tiếng đến xã Bảo Kiếm.
Trong xe Diệp Phàm gọi điện thoại cho Trương Đạo Lâm, biết ông ấy sớm đã đến xã Bảo Kiếm rồi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Lời nói từ miệng vị đại sư Trương Đạo Lâm này mới là mấu chốt, đây gọi là lợi ích của “danh miệng”.
Nghĩ lại một chút, bèn gọi lên cho ký giả tỉnh Lan Điền Trúc, cười nói:
- Em Lan à, dạo này sống dễ chịu chứ?
- Đương nhiên là dễ chịu, có sông có núi, còn có món quê, rất có tư vị.
Lan Điền Trúc cười khúc khích nói, dường như, có chút hưng phấn. Hơn nữa, trong điện thoại còn có chút ầm ĩ, dường như đang ở chỗ đông người vậy.
- Món ăn thôn quê, hiện tại?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
- Đương nhiên, ở trên núi. Một mái nhà tranh, ngoài kia có một nồi, là món sơn dã do một lão nông làm cho, quá chính hiệu. So với khách sạn năm sao còn thuần khiết hơn.
Lan Điền Trúc cười khúc khích, hình như trong miệng còn đang nhai miếng thịt.
- Giờ em đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.
Lan Điền Trúc cười.
- Không thể nào, chẳng lẽ Lan đại tiểu thư đồng ý đến xó xỉnh nghèo nàn Hải Đông sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Nói với anh anh cũng không tin, nói cho anh biết, còn có mấy đại mỹ nhân ở cùng với em đây này.
Lan Điền Trúc hừ nói.
- Đừng nói là Tứ đại mỹ nhân Thủy Châu đều đến cả nhé!
Diệp Phàm cảm thấy giọng mình hơi run. Vì, hắn nghĩ đến chuyện mấy năm trước khi ở Ngư Dương, Tứ đại mỹ nhân Thủy Châu cũng từng đến đủ.
- Hihihi...
Lan Điền Trúc cười như điên trả lời.
- Ai da, tứ đại mỹ nhân tới đủ. Diệp mỗ không kịp đón tiếp từ xa. Nếu không như vậy đi, chúng ta đi xuống xã Bảo Kiếm, huyện Đào Mộc dạo một chuyến, sau đó anh mời mọi người đi ăn món nổi tiếng nhất Hải Đông bọn anh, món “lão công bảo”.
- Họ Diệp kia, anh muốn kiếm lợi từ em đúng không?
Lan Điền Trúc tức giận hừ nói.
- Chiếm lợi à, không hề! “Lão công bảo” đúng là đặc sản nổi tiếng ở đây mà.
Hơn nữa, “lão công bảo” chính công nhất à, phải xếp hàng mới được ăn đấy. Người ta là cửa tiệm lâu đời, người ăn đông lắm. Nghe nói, nước lèo của món “lão công bảo” chế biến phức tạp lắm.
Diệp Phàm cười nói.
- Đùa với anh thôi, em đương nhiên biết món lão công bảo rồi. Nhưng mà, anh nói đưa chúng em đi huyện Đào Mộc, có phải là đi xuống nông thôn không đấy?
Lan Điền Trúc cười nói.
- Không phải, lúc nãy Chủ tịch huyện Đào Mộc đồng chí Vương Long Đông gọi điện lên báo cáo. Nói là ở xã Bảo Kiếm, huyện Đào Mộc phát hiện một xác khô không hề mục rửa. Được bảo tồn tương đối hoàn chỉnh, nghe người ta nói là mấy trăm năm rồi. Cho nên, anh xuống đó xem thử. Cái này, có lẽ xác khô đó cũng có giá trị nghiên cứu lớn. Các chuyên gia của thành phố đều được anh gọi đến cả rồi.
Diệp Phàm nói, biết Lan Điền Trúc chắc chắn sẽ động lòng.
Quả nhiên, Lan Điền Trúc kêu lên:
- Thật hay giả vậy?
- Cực kỳ chính xác, anh là người trực tiếp nắm tin tức mà. Thứ nhất nói với em, đi hay không là quyền của em. Đương nhiên, nếu như đi thì anh có thể cho địa chỉ. Haizz, nếu có Tống Trinh Dao của đài truyền hình tỉnh đi cùng em thì tốt quá.
Diệp Phàm cố ý thở dài.
- Cuối cùng thì em hiểu rồi, anh đã sớm đào sẵn hố. Gì mà mời chúng em đi dạo xã Bảo Kiếm chứ, còn ăn “lão công bảo” nữa, chẳng phải muốn đài truyền hình và báo tỉnh quảng cáo miễn phí cho Hải Đông các anh sao. Anh tính toán hay lắm họ Diệp kia.
Lan Điền Trúc đâu có dễ bị lừa như thế.
- Không đi thì thôi, anh cúp máy đây, người bên kia đang gọi điện báo cáo tình hình.
Diệp Phàm nói, hắn đánh cuộc Lan Điền Trúc không thể không đến
- Họ Diệp, anh chuẩn bị cho tốt. Không thể để cho người khác cướp đầu đề đấy, trước khi em tới phải giữ bí mật.
Giọng Lan Điền Trúc có chút dồn dập.
- Vậy được rồi, đợi các em cùng đến nhé!
Diệp lão đại vô cùng không cam lòng gác máy, cuối cùng nói bốn từ cuối cùng:
- Trang điểm đi nhé!
Hai tiếng sau, đoàn người của Diệp Phàm đã đến xã Bảo Kiếm. Kỳ thực thì không cần đến hai tiếng, chỉ là bên Vương Long Đông đã sớm sắp xếp hết rồi, căn bản không sợ thây khô sẽ bị phá hỏng. Vương Long Đông người ta sớm đã cho cảnh sát hình sự bao vây kín. Chỉ có điều tin tức không bị phong bế, càng lúc càng được lan truyền.
Còn Diệp lão đại lại muốn kéo dài thời gian, chính là để tạo hiệu quả vang dội. Cũng muốn là nền cho sự xuất hiện của đại sư Trương Đạo Lâm.
Khi Diệp Phàm đến, thấy quanh núi đã đầy người đứng. Chủ tịch xã Lưu đem các nhân viên công tác của xã Bảo Kiếm đến phối hợp với bên công an duy trì trậ tự. Bên ngoài còn có tuyến cảnh giới, mấy cảnh sát có vũ trang vẻ mặt nghiêm túc đứng đó.
Đi vào bên trong, Diệp Phàm nhìn lướt qua, lập tức, mặt trầm xuống.
- Các đồng chí đài truyền hình thành phố đến chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa thấy ạ, tôi đã sắp xếp cho các đồng chí phòng Phát thanh và Truyền hình huyện tới trước. Tuy nhiên, sợ phá hủy hiện trường, chúng chưa dám động vào. Cho nên, tạm thời chỉ ghi hình bên ngoài thôi.
Vương Long Đông đáp.
- Có cần tôi thúc giục Cục trưởng Nhâm không?
Vu Hữu Hòa hỏi.
- Không cần, bọn họ không muốn quay thì thôi.
Diệp Phàm hừ nói, biết đám Lan Điền Trúc đang trên đường đến. Các cô ấy vốn đi ghi hình đập nước Hổ Tử của Hồng huyện. Vận khí hôm nay không tệ, chọn ngày tốt lắm.
Quả nhiên, lại đợi thêm nửa tiếng nữa, đám Lan Điền Trúc đã đến.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, tứ đại mỹ nhân quả nhiên toàn bộ đến đông đủ. Vừa đến hiện trường, Tống Trinh Dao cũng không chào hỏi Diệp Phàm, trực tiếp sắp xếp người bắt đầu ghi hình. Tống Trinh Dao làm viêc vô cùng chuyên nghiệp. Còn Lan Điền Trúc cũng vội vàng đến chỗ các chuyên gia phỏng vấn, hỏi thăm tình hình.
Lợi dụng lúc ghi hình rỗi rãi, Diệp lão đại thấy Tống Trinh Dao đứng dưới một tàng cây vắng vẻ nghỉ ngơi Vì thế, vội tiến sát đến bên Tống Trinh Dao, nhỏ giọng hỏi:
- Dạo này em thế nào?
- Liên qua gì đến anh?
Tống Trinh Dao tức giận, không quay đầu lại, hừ nói.
- Haha, quan tâm đến em thôi.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Miễn, tôi không chịu nỗi sự quan tâm của Chủ tịch thành phố Diệp. Tôi sợ trên Bắc Kinh biết thì sao? Một người con gái như tôi không gánh nổi đâu.
Tống Trinh Dao châm chọc khiêu khích.
- Trinh Dao, anh biết. Anh xin lỗi. Nhưng, chuyện hôm nay nhờ em một chút.
Diệp Phàm nói.
- Hihihi...
Tống Trinh Dao che miệng mỉm cười, cười đủ rồi hừ giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp nhờ vả một cô gái như tôi à, buồn cười, buồn cười quá!
/3320
|