Buổi tối, Diệp Phàm giải quyết xong chuyện của mấy người Triệu Tứ, về nhà là 11 giờ rồi.
Vừa mới đi đến cổng, phát hiện một bóng người đang ngồi xổm dưới gốc cây. Thấy Diệp Phàm xuống xe, người đó liền bước tới, hô lên:
- Chủ tịch thành phố, anh đã về rồi.
- Ông là….
Diệp Phàm nhất thời không nhớ ra.
- Chủ tịch thành phố, tôi là cục trưởng cục Đất đai Trần Đông.
Trần Đông vội vàng nói, người này cúi lưng xuống trông giống một con tôm vậy.
- Có việc gì không?
Diệp Phàm nhìn qua thấy Trần Đông đang cầm trong tay chai rượu.
- Có chuyện gấp muốn nói với chủ tịch thành phố.
Trần Đông nói.
Hai người đi vào đại sảnh, Chu Đông Đông đã bưng ấm chè đến.
- Có chuyện gì thì ông mau nói đi, tôi đi làm cả ngày nên cũng hơi mệt.
Diệp Phàm nhìn Trần Đông thản nhiên nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi đã làm sai rồi…
Trần Đông cúi đầu nói.
- Biết sai để sửa là được, tuy nhiên, không phải anh đến là chỉ đơn giản là để nhận sai thôi chứ?
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi muốn báo lại với anh một đại sự. Thôi Thanh ở cục Đất đai thời gian trước.
Trần Đông nói ra chuyện Thôi Thanh sai Ngưu Đản công kích Diệp Phàm.
- Anh có chứng cứ của Thôi Thanh và Lưu Nhất Tiêu không? Bằng không, tôi có chút nghi ngờ về tính xác thực của chuyện này.
Diệp Phàm cố ý nói, thực ra trong lòng hắn đã nổi giận với Đào Thiên rồi.
- Tôi mới kiếm được từng này thôi, Thôi Thanh cho người giao dịch với Tô Ngưu Đản về mảnh đất kia. Tuy nhiên, chỉ cần hoà thượng đồng ý thì sẽ dễ giải quyết thôi.
Trần Đông nói.
- Biết rồi, anh cứ về đi. Việc này, đừng có nói với ai nhé. Về cứ làm tốt đi, công việc mới là quan trọng nhất.
Diệp Phàm nói, giọng dịu đi rất nhiều. Trần Đông vẻ mặt cung kính ra về.
- Lưu Nhất Tiêu chỉ là một mũi tiên phong thôi, việc này chắc là có Trương Minh Sâm giật dây. Nếu có thể tra ra được cái gì, thì trưởng ban Lô nhất định sẽ không tha cho Trương Minh Sâm.
Diệp Phàm miệng lẩm bẩm nói.
Sau đó, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phạm Cương, giao cho cậu ta đi điều tra chuyện tẩy não của hoà thượng và Tô Ngưu Đản.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm dẫn theo một số nhân viên của Uỷ ban nhân dân thành phố, nhắm thẳng Đào Tổ cốc mà đi.
Chủ tịch huyện Vương Long Đông dẫn theo đội ngũ cán bộ của Uỷ ban nhân dân huyện ra tiếp đón.
- Tất cả đều chuẩn bị ổn chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chúng tôi tăng ca thêm giờ, đều làm ra rồi. Bởi vì tưới bùn không kịp nữa rồi, cho nên toàn bộ đều chọn dùng kết cấu giá gỗ. Ví dụ như khan đài. Tuy nhiên, chúng tôi đều làm theo sự chỉ dẫn của Trương Đạo Lâm đại sư. Những cây gỗ này đều đã được những chuyên gia khảo cổ xử lý, nhìn qua rất có phong cách cổ xưa.
Vương Long Đông vừa đi vừa nói.
- Bí thư Khương đâu?
Diệp Phàm quay lại nhìn nhìn, hỏi.
- Ông ấy hôm qua trở về thành phố rồi, chắc giờ đi đón Bí thư Phạm rồi.
Vương Long Đông nói.
- Đồng chí Sơ Lâm rất có tâm mà.
Diệp Phàm hừ một tiếng, đi vào bên trong.
Mà Diệp Phàm mới đến không lâu, đồng chí Bí thư huyện uỷ huyện Đào Mộc là Khương Sơ Lâm cũng đi cũng Bí thư Phạm Viễn tới Đào Tổ cốc. Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Khương Sơ Lâm giả bộ ngượng ngùng đi đến, nói:
- Rất xin lỗi chủ tịch thành phố, vừa nãy đến muộn một chút, không kịp nghênh đón anh.
- Ha ha, không sao.
Diệp Phàm khoát tay, sau đó bắt tay Khương Sơ Lâm.
- Bí thư Phạm, chúng ta vào bên trong ngồi đi.
Diệp Phàm quay sang chào hỏi Phạm Viễn một tiếng.
- Không cần, tôi đi dạo mấy vòng.
Phạm Viễn khoát tay, sau đó lượn một vòng, vài phút sau ông ta liền bỏ đi. Mà Khương Sơ Lâm nói là phải đi cùng Bí thư Phạm để khảo sát tình hình, bỏ Diệp Phàm ở lại.
- Thật không ra cái gì cả.
Vương Long Đông không kìm nổi, nhìn theo bóng dáng của Khương Sơ Lâm mà mắng.
- Haha, đồng chí Long Đông, ở với ông ta thấy thế nào?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Người này giống như Phạm Viễn, vô cùng ngang ngược. Vừa nãy anh cũng nhìn thấy đấy, căn bản là chẳng coi một chủ tịch huyện như tôi ra cái gì.
Vương Long Đông có chút phẫn nộ nói.
- Không riêng gì anh, mà một chủ tịch thành phố như tôi người ta cũng đâu coi ra gì.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói
- Ông ta chỉ biết ôm lấy chân Phạm Viễn, còn những đồng chí khác, ông ta căn bản không thèm nhìn.
Nếu một ngày Phạm Viễn quy thiên, xem ông ta có đi cùng đến địa phủ không.
Đúng là thứ chẳng ra gì, tôi đến huyện Đào Mộc không lâu, lão già này liền cho tôi một đòn phủ đầu.
Tôi phê một khoản tiền, mà không ngờ Trưởng phòng Tài chính lại không chịu chi.
Nói là phải có chỉ thị của Bí thư Khương mới được. Lúc ấy tôi tức giận tới gặp Khương Sơ Lâm, anh đoán ông ta nói thế nào?
Ông ta nói là huyện Đào Mộc từ bao năm nay đã hình thành một quy củ, đó là với số tiền trên ba trăm ngàn đều như vậy cả, với Chủ tịch huyện như tôi thì chỉ được quyền phê khoản dưới hai trăm ngàn thôi.
Vương Long Đồng bức xúc nói.
- Thế ông cũng chịu à?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Vương Long đông liếc mắt một cái.
- Đương nhiên là không.
Vương Long Đông lắc lắc đầu.
- Ha ha, quyền lực nhẽ ra phải thuộc về mình thì phải giành lại. Cứ làm đi, tôi sẽ ủng hộ anh.
Diệp Phàm vỗ vỗ vai Vương Long Đông. Nói tiếp:
- Bọn họ đi rồi, anh phải tổ chức hoạt động lần này cho tốt.
Yếu nhân để mắt đến chúng ta, thì bản thân mình phải cố gắng, phải làm để người ta khâm phục.
- Tôi hiểu rồi, chuyện của huyện Đào Mộc nếu như lần này có thể làm thành công thì huyện Đào Mộc chúng tôi cũng có hy vọng.
Vương Long Đông vẻ mặt thận trọng gật gật đầu.
Hoạt động Tế đào sẽ được cử hành vào 10 giờ đúng, sẽ tổ chức trước hàng vạn nhân dân.
Núi Nga Mi nằm ở thành phố Nga Mi Sơn của tỉnh Tứ Xuyên, diện tích của khu là 154 ki-lô-mét vuông, chỗ cao nhất là 3099 mét so với mặt nước biển. Địa thế dốc đứng, phong cảnh tuyệt đẹp bậc nhất thiên hạ.
Nó là một trong tứ đại danh sơn Phật giáo của Trung Quốc, có 26 chùa miếu, quan trọng có tám chùa miếu lớn, việc liên quan đến Phật giáo diễn ra thường xuyên. Ngày 6 tháng 12 năm 1996 núi Nga Mi được UNESCO công nhận là di sản văn hóa và di sản thiên nhiên thế giới…
Mà giờ phút này, Vương Nhân Bàng đã đặt chân đến Thiên Nguyệt Am của núi Nga Mi.
Rất xa trông thấy giữa sườn núi một cái am ni cô nằm lặng lẽ, có vẻ thần bí…Thằng nhãi này liền hướng lên phía trên núi rống lớn một tiếng:
- Em ni cô ơi, Vương Nhân Bàng này đến đây.
- Quỷ gọi cái gì, một chút nhân phẩm cũng không có, có biết đây là nơi nào không, là Phật giáo danh sơn. Dám đến nơi này gây sự.
Uổng một thân nam nhi, chi bằng bản cô nương đây động thủ giúp ông cắt bỏ đi, đỡ để đi gây hoạ.
Vương Nhân Bàng không ngờ bị xổ một tràng, y tức giận đến mức thiếu chút nữa thì nhất phật thăng thiên, nhị phật thất thế.
Bất chợt, liếc mắt nhìn theo tiếng nói, mới phát hiện trên chạc một cây lớn có đôi chân đang vắt vẻo lắc lư. Còn về khuôn mặt như thế nào thì vì cành lá che mất, căn bản là nhìn không rõ.
Tuy nhiên, trên đôi chân đang lắc lư kia là một đôi giày màu đỏ khá đẹp.
Vương Nhân Bàng xoe tròn mắt, đột nhiên cười ‘hết công suất’, một lúc sau mới nói:
- Tôi nói là ai, chắc là cô em xấu xí quá mới che mặt mình trong đống lá cây như vậy. Tôi gọi em ni cô thì liền quan gì đến em chứ? Đối với loại con gái giống Vô Diêm như em thì anh đây cũng chẳng có hứng đâu.
- Anh nói ai là Vô Diêm?
Cô gái tức giận kêu lên. Vô Diêm là đại diện của những cô gái xấu nhất trong lịch sử.
Trong sách nói cô này “bốn mươi rồi vẫn ế”, “cực xấu vô song”, hai mắt sâu hoắm, trên to dưới bé…lại còn “làn da nước sơn”.
Tuy nhiên, cô này cũng quan tâm đến quốc gia đại sự, từng tự mình đến gặp Tề Tuyên Vương, chỉ trách ông ta ham sắc….Tuyên Vương vô cùng cảm động, lập cô làm hoàng hậu, đồng thời còn đem câu chuyện của cô cải biên thành một vở kịch, để tán dương những phụ nữ có tinh thần như cô.
- Không phải Vô Diêm thì tại sao không dám gặp người, chẳng lẽ lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sợ gặp phải yêu râu xanh…cho nên phải trốn trên đó?
Vương Nhân Bàng miệng lưỡi cũng không phải hạng vừa.
- Anh nói bậy.
Cô gái quả nhiên không chịu nổi nữa, liền nhảy từ trên cây xuống. Vương Nhân Bàng vừa thấy, lập tức toàn thân ‘bất động’.
Tại sao vậy?
Quả là vô cùng xinh đẹp, nhưng hai từ xinh đẹp này phải được đặt trong ngoặc kép.
Khuôn mặt tròn, chiếc mũi nhỏ nhắn, sống mũi cao, bờ môi cong rất quyến rũ. Tuy nhiên, khuôn mặt lại chi chít những nốt rỗ.
Có thể dùng từ như sao trên trời dể miêu tả. Hơn nữa, miệng không ngờ ‘mọc ra’ hai chiếc răng nanh giống như răng hổ, khi nói chuyện hai chiếc răng đó liền lộ ra. Trong đầu Vương Nhân Bàng lập tức hiện ra hình ảnh ‘ma diện cương thi’. Đồ cô mặc trên người cũng đều là hàng hiệu Chanel cả.
Vương Nhân Bàng biết vậy nên cảm giác không chút thú vị, xoay người định ‘bỏ của chạy lấy người’. Tuy nhiên, cô gái đột nhiên chống nạnh, chặn đường Vương Nhân Bàng nói:
- Như vậy mà đã muốn chuồn rồi sao?
- Vây cô muốn làm gì?
Vương Nhân Bàng cố gắng để không nhìn khuôn mặt của cô gái kia, mà trượt xuống đôi gò bồng đảo căng đầy của cô.
Ánh mắt của gã tiếp tục đi xuống, phát hiện vòng ba của cô cũng rất đẫy đà, gợi cảm, thằng bé phía dưới bỗng ngóc đầu lên. Tuy nhiên, khi gã “nhìn tổng thể” cả khuôn mặt rỗ, đầy tàn nhang kia thì mọi cảm xúc đều mất hết, mà chỉ muốn bỏ của chạy lấy người.
- Gọi một tiếng bà trẻ thì bản cô nương sẽ cho đi.
Cô gái có chút ngang ngược nói.
- Nếu bản công tử không gọi thì làm sao?
Vương Nhân Bàng có chút tức giận nói.
- Không gọi, bản cô nương muốn cho ông biết thế nào là lễ độ.
Cô nàng kia tức giận, một cái tát giơ lên hướng về phía Vương Nhân Bàng.
Tự nhiên đồng chí Vương Nhân Bàng sao có thể để bị cô đá được. Giơ tay lên, đột nhiên cảm giác một lực lớn truyền đến. Vương Nhân Bàng không ngờ lại không đứng được vững, bị cô nàng đẩy thiếu chút nữa thì bị ngã sấp xuống.
Vừa mới đi đến cổng, phát hiện một bóng người đang ngồi xổm dưới gốc cây. Thấy Diệp Phàm xuống xe, người đó liền bước tới, hô lên:
- Chủ tịch thành phố, anh đã về rồi.
- Ông là….
Diệp Phàm nhất thời không nhớ ra.
- Chủ tịch thành phố, tôi là cục trưởng cục Đất đai Trần Đông.
Trần Đông vội vàng nói, người này cúi lưng xuống trông giống một con tôm vậy.
- Có việc gì không?
Diệp Phàm nhìn qua thấy Trần Đông đang cầm trong tay chai rượu.
- Có chuyện gấp muốn nói với chủ tịch thành phố.
Trần Đông nói.
Hai người đi vào đại sảnh, Chu Đông Đông đã bưng ấm chè đến.
- Có chuyện gì thì ông mau nói đi, tôi đi làm cả ngày nên cũng hơi mệt.
Diệp Phàm nhìn Trần Đông thản nhiên nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi đã làm sai rồi…
Trần Đông cúi đầu nói.
- Biết sai để sửa là được, tuy nhiên, không phải anh đến là chỉ đơn giản là để nhận sai thôi chứ?
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi muốn báo lại với anh một đại sự. Thôi Thanh ở cục Đất đai thời gian trước.
Trần Đông nói ra chuyện Thôi Thanh sai Ngưu Đản công kích Diệp Phàm.
- Anh có chứng cứ của Thôi Thanh và Lưu Nhất Tiêu không? Bằng không, tôi có chút nghi ngờ về tính xác thực của chuyện này.
Diệp Phàm cố ý nói, thực ra trong lòng hắn đã nổi giận với Đào Thiên rồi.
- Tôi mới kiếm được từng này thôi, Thôi Thanh cho người giao dịch với Tô Ngưu Đản về mảnh đất kia. Tuy nhiên, chỉ cần hoà thượng đồng ý thì sẽ dễ giải quyết thôi.
Trần Đông nói.
- Biết rồi, anh cứ về đi. Việc này, đừng có nói với ai nhé. Về cứ làm tốt đi, công việc mới là quan trọng nhất.
Diệp Phàm nói, giọng dịu đi rất nhiều. Trần Đông vẻ mặt cung kính ra về.
- Lưu Nhất Tiêu chỉ là một mũi tiên phong thôi, việc này chắc là có Trương Minh Sâm giật dây. Nếu có thể tra ra được cái gì, thì trưởng ban Lô nhất định sẽ không tha cho Trương Minh Sâm.
Diệp Phàm miệng lẩm bẩm nói.
Sau đó, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phạm Cương, giao cho cậu ta đi điều tra chuyện tẩy não của hoà thượng và Tô Ngưu Đản.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm dẫn theo một số nhân viên của Uỷ ban nhân dân thành phố, nhắm thẳng Đào Tổ cốc mà đi.
Chủ tịch huyện Vương Long Đông dẫn theo đội ngũ cán bộ của Uỷ ban nhân dân huyện ra tiếp đón.
- Tất cả đều chuẩn bị ổn chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chúng tôi tăng ca thêm giờ, đều làm ra rồi. Bởi vì tưới bùn không kịp nữa rồi, cho nên toàn bộ đều chọn dùng kết cấu giá gỗ. Ví dụ như khan đài. Tuy nhiên, chúng tôi đều làm theo sự chỉ dẫn của Trương Đạo Lâm đại sư. Những cây gỗ này đều đã được những chuyên gia khảo cổ xử lý, nhìn qua rất có phong cách cổ xưa.
Vương Long Đông vừa đi vừa nói.
- Bí thư Khương đâu?
Diệp Phàm quay lại nhìn nhìn, hỏi.
- Ông ấy hôm qua trở về thành phố rồi, chắc giờ đi đón Bí thư Phạm rồi.
Vương Long Đông nói.
- Đồng chí Sơ Lâm rất có tâm mà.
Diệp Phàm hừ một tiếng, đi vào bên trong.
Mà Diệp Phàm mới đến không lâu, đồng chí Bí thư huyện uỷ huyện Đào Mộc là Khương Sơ Lâm cũng đi cũng Bí thư Phạm Viễn tới Đào Tổ cốc. Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Khương Sơ Lâm giả bộ ngượng ngùng đi đến, nói:
- Rất xin lỗi chủ tịch thành phố, vừa nãy đến muộn một chút, không kịp nghênh đón anh.
- Ha ha, không sao.
Diệp Phàm khoát tay, sau đó bắt tay Khương Sơ Lâm.
- Bí thư Phạm, chúng ta vào bên trong ngồi đi.
Diệp Phàm quay sang chào hỏi Phạm Viễn một tiếng.
- Không cần, tôi đi dạo mấy vòng.
Phạm Viễn khoát tay, sau đó lượn một vòng, vài phút sau ông ta liền bỏ đi. Mà Khương Sơ Lâm nói là phải đi cùng Bí thư Phạm để khảo sát tình hình, bỏ Diệp Phàm ở lại.
- Thật không ra cái gì cả.
Vương Long Đông không kìm nổi, nhìn theo bóng dáng của Khương Sơ Lâm mà mắng.
- Haha, đồng chí Long Đông, ở với ông ta thấy thế nào?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Người này giống như Phạm Viễn, vô cùng ngang ngược. Vừa nãy anh cũng nhìn thấy đấy, căn bản là chẳng coi một chủ tịch huyện như tôi ra cái gì.
Vương Long Đông có chút phẫn nộ nói.
- Không riêng gì anh, mà một chủ tịch thành phố như tôi người ta cũng đâu coi ra gì.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói
- Ông ta chỉ biết ôm lấy chân Phạm Viễn, còn những đồng chí khác, ông ta căn bản không thèm nhìn.
Nếu một ngày Phạm Viễn quy thiên, xem ông ta có đi cùng đến địa phủ không.
Đúng là thứ chẳng ra gì, tôi đến huyện Đào Mộc không lâu, lão già này liền cho tôi một đòn phủ đầu.
Tôi phê một khoản tiền, mà không ngờ Trưởng phòng Tài chính lại không chịu chi.
Nói là phải có chỉ thị của Bí thư Khương mới được. Lúc ấy tôi tức giận tới gặp Khương Sơ Lâm, anh đoán ông ta nói thế nào?
Ông ta nói là huyện Đào Mộc từ bao năm nay đã hình thành một quy củ, đó là với số tiền trên ba trăm ngàn đều như vậy cả, với Chủ tịch huyện như tôi thì chỉ được quyền phê khoản dưới hai trăm ngàn thôi.
Vương Long Đồng bức xúc nói.
- Thế ông cũng chịu à?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Vương Long đông liếc mắt một cái.
- Đương nhiên là không.
Vương Long Đông lắc lắc đầu.
- Ha ha, quyền lực nhẽ ra phải thuộc về mình thì phải giành lại. Cứ làm đi, tôi sẽ ủng hộ anh.
Diệp Phàm vỗ vỗ vai Vương Long Đông. Nói tiếp:
- Bọn họ đi rồi, anh phải tổ chức hoạt động lần này cho tốt.
Yếu nhân để mắt đến chúng ta, thì bản thân mình phải cố gắng, phải làm để người ta khâm phục.
- Tôi hiểu rồi, chuyện của huyện Đào Mộc nếu như lần này có thể làm thành công thì huyện Đào Mộc chúng tôi cũng có hy vọng.
Vương Long Đông vẻ mặt thận trọng gật gật đầu.
Hoạt động Tế đào sẽ được cử hành vào 10 giờ đúng, sẽ tổ chức trước hàng vạn nhân dân.
Núi Nga Mi nằm ở thành phố Nga Mi Sơn của tỉnh Tứ Xuyên, diện tích của khu là 154 ki-lô-mét vuông, chỗ cao nhất là 3099 mét so với mặt nước biển. Địa thế dốc đứng, phong cảnh tuyệt đẹp bậc nhất thiên hạ.
Nó là một trong tứ đại danh sơn Phật giáo của Trung Quốc, có 26 chùa miếu, quan trọng có tám chùa miếu lớn, việc liên quan đến Phật giáo diễn ra thường xuyên. Ngày 6 tháng 12 năm 1996 núi Nga Mi được UNESCO công nhận là di sản văn hóa và di sản thiên nhiên thế giới…
Mà giờ phút này, Vương Nhân Bàng đã đặt chân đến Thiên Nguyệt Am của núi Nga Mi.
Rất xa trông thấy giữa sườn núi một cái am ni cô nằm lặng lẽ, có vẻ thần bí…Thằng nhãi này liền hướng lên phía trên núi rống lớn một tiếng:
- Em ni cô ơi, Vương Nhân Bàng này đến đây.
- Quỷ gọi cái gì, một chút nhân phẩm cũng không có, có biết đây là nơi nào không, là Phật giáo danh sơn. Dám đến nơi này gây sự.
Uổng một thân nam nhi, chi bằng bản cô nương đây động thủ giúp ông cắt bỏ đi, đỡ để đi gây hoạ.
Vương Nhân Bàng không ngờ bị xổ một tràng, y tức giận đến mức thiếu chút nữa thì nhất phật thăng thiên, nhị phật thất thế.
Bất chợt, liếc mắt nhìn theo tiếng nói, mới phát hiện trên chạc một cây lớn có đôi chân đang vắt vẻo lắc lư. Còn về khuôn mặt như thế nào thì vì cành lá che mất, căn bản là nhìn không rõ.
Tuy nhiên, trên đôi chân đang lắc lư kia là một đôi giày màu đỏ khá đẹp.
Vương Nhân Bàng xoe tròn mắt, đột nhiên cười ‘hết công suất’, một lúc sau mới nói:
- Tôi nói là ai, chắc là cô em xấu xí quá mới che mặt mình trong đống lá cây như vậy. Tôi gọi em ni cô thì liền quan gì đến em chứ? Đối với loại con gái giống Vô Diêm như em thì anh đây cũng chẳng có hứng đâu.
- Anh nói ai là Vô Diêm?
Cô gái tức giận kêu lên. Vô Diêm là đại diện của những cô gái xấu nhất trong lịch sử.
Trong sách nói cô này “bốn mươi rồi vẫn ế”, “cực xấu vô song”, hai mắt sâu hoắm, trên to dưới bé…lại còn “làn da nước sơn”.
Tuy nhiên, cô này cũng quan tâm đến quốc gia đại sự, từng tự mình đến gặp Tề Tuyên Vương, chỉ trách ông ta ham sắc….Tuyên Vương vô cùng cảm động, lập cô làm hoàng hậu, đồng thời còn đem câu chuyện của cô cải biên thành một vở kịch, để tán dương những phụ nữ có tinh thần như cô.
- Không phải Vô Diêm thì tại sao không dám gặp người, chẳng lẽ lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sợ gặp phải yêu râu xanh…cho nên phải trốn trên đó?
Vương Nhân Bàng miệng lưỡi cũng không phải hạng vừa.
- Anh nói bậy.
Cô gái quả nhiên không chịu nổi nữa, liền nhảy từ trên cây xuống. Vương Nhân Bàng vừa thấy, lập tức toàn thân ‘bất động’.
Tại sao vậy?
Quả là vô cùng xinh đẹp, nhưng hai từ xinh đẹp này phải được đặt trong ngoặc kép.
Khuôn mặt tròn, chiếc mũi nhỏ nhắn, sống mũi cao, bờ môi cong rất quyến rũ. Tuy nhiên, khuôn mặt lại chi chít những nốt rỗ.
Có thể dùng từ như sao trên trời dể miêu tả. Hơn nữa, miệng không ngờ ‘mọc ra’ hai chiếc răng nanh giống như răng hổ, khi nói chuyện hai chiếc răng đó liền lộ ra. Trong đầu Vương Nhân Bàng lập tức hiện ra hình ảnh ‘ma diện cương thi’. Đồ cô mặc trên người cũng đều là hàng hiệu Chanel cả.
Vương Nhân Bàng biết vậy nên cảm giác không chút thú vị, xoay người định ‘bỏ của chạy lấy người’. Tuy nhiên, cô gái đột nhiên chống nạnh, chặn đường Vương Nhân Bàng nói:
- Như vậy mà đã muốn chuồn rồi sao?
- Vây cô muốn làm gì?
Vương Nhân Bàng cố gắng để không nhìn khuôn mặt của cô gái kia, mà trượt xuống đôi gò bồng đảo căng đầy của cô.
Ánh mắt của gã tiếp tục đi xuống, phát hiện vòng ba của cô cũng rất đẫy đà, gợi cảm, thằng bé phía dưới bỗng ngóc đầu lên. Tuy nhiên, khi gã “nhìn tổng thể” cả khuôn mặt rỗ, đầy tàn nhang kia thì mọi cảm xúc đều mất hết, mà chỉ muốn bỏ của chạy lấy người.
- Gọi một tiếng bà trẻ thì bản cô nương sẽ cho đi.
Cô gái có chút ngang ngược nói.
- Nếu bản công tử không gọi thì làm sao?
Vương Nhân Bàng có chút tức giận nói.
- Không gọi, bản cô nương muốn cho ông biết thế nào là lễ độ.
Cô nàng kia tức giận, một cái tát giơ lên hướng về phía Vương Nhân Bàng.
Tự nhiên đồng chí Vương Nhân Bàng sao có thể để bị cô đá được. Giơ tay lên, đột nhiên cảm giác một lực lớn truyền đến. Vương Nhân Bàng không ngờ lại không đứng được vững, bị cô nàng đẩy thiếu chút nữa thì bị ngã sấp xuống.
/3320
|