Chủ tịch thành phố, Bí thư Phạm và Phó chủ tịch thành phố Trương cũng rất thích đến cửa hàng chúng tôi. Mỗi lần đến lại nhấm nháp Lão công bảo.
Trương Đại Minh cười nói.
- Ừ, món “ông xã khen” của các ông ngon lắm. Là một trong những đặc sản của Hải Đông chúng ta. Tuy nhiên, tại sao lại không mở rộng thị trường vậy?
Tuy nói đây là món rất có danh tiếng ở Hải Đông, nhưng tôi thấy, các ông hình như cũng chưa mở chi nhánh, cửa hàng quy mô cũng không lớn, không hình thành một quy hoạch nhất định.
Tại sao không làm một hệ thống cửa hàng giống như MacDonald ý? Ít nhất cũng phải làm một cửa hàng ở Thủy Châu.
Thủy Châu là thành phố lớn, so với Hải Đông chúng ta còn có sức ảnh hưởng hơn. Một là đến để tuyên truyền món ăn của Hải Đông chúng ta, hai nữa đây cũng là một sự kế thừa văn hóa.
Sau này phát triển rồi thì hướng ra thị trường toàn quốc, sau đó là thị trường thế giới.
Diệp Phàm vừa đi vừa nói.
- Muốn thì muốn đấy, nhưng, haiz, không nói nữa.
Trương Đại Minh giống như có điều gì khó nói, nói nửa câu rồi dừng lại.
- Có chuyện gì về sau có thể tìm tôi, giúp các ông giải quyết khó khăn là chuyện mà Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi nên làm.
Diệp Phàm nói. Buổi tối cũng không có hứng để nói những cái này cho nên cũng chẳng hỏi thêm nữa.
Ở phòng khách khoảng mười phút, một người trung niên mặc áo khoác dài bước vào.
Người này từ ra đã giơ tay ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi là Trương Đông Thăng, giám đốc của Lão Trương Ký.
Đây là cửa hàng mà tổ tiên chúng tôi để lại. Đến nay cũng có năm sáu trăm năm lịch sử rồi. Năm đó, tổ tiên chúng tôi đã từng làm món này cho Hoàng thượng.
Muốn nói món “ông xã khen” chính tông, thì phải gia phụ đích thân làm mới gọi là chính tông nhất. Vừa rồi nghe nói chủ tịch thành phố nói muốn đãi khách quý, cho nên gia phị đã đích thân đến phòng bếp để chỉ huy nhóm đầu bếp làm.
Thời gian sẽ hơi lâu một chút, khoảng một giờ mới xong.
- Được ăn món ‘Lão công bảo’ chính tông, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Diệp Phàm nói, sau đó lại gọi điện thoại cho Tống Trinh Dao. Cô đang nghe nhạc trong xe. Món “Lão công bảo” chính tông nhất của Lão Trương Ký cũng rất đáng để chờ đợi.
- Chủ tịch thành phố, Thiếu Đông của chúng tôi là tiến sĩ tốt nghiệp đại học Harvard.
Lúc này, Trương Đại Minh có vẻ đắc ý cười nói.
- Chú Trương, điều nhỏ nhặt ấy đừng nói ra kẻo Chủ tịch Diệp chê cười.
Trương Thăng Đông thản nhiên cười nói.
- Ông chủ Trương là người tài.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Trương Thăng Đông một cái, nói tiếp:
- Tuy nhiên, vẫn là vấn đề vừa rồi, tôi có chút không rõ. Dựa vào học thức của anh, vì sao không đẩy mạnh hơn? Chẳng lẽ “Lão công bảo” không muốn trở thành một trong những món ăn nổi tiếng trên toàn thế giới hay sao?
- Ai cũng muốn, nhưng thực tế cũng rất khó khăn. Một thương hiệu trong phạm vi nhỏ thì gây dựng tiếng tăm dễ dàng, nhưng nếu muốn mở rộng ra thì phải có tài chính lớn. Mặt khác, định vị thị trường có chính xác hay không, áp dụng chiến lược có chính xác hay không, có nắm bắt thời cơ chính xác hay không, một loạt những vấn đề đặt ra trước mắt.
Trương Thăng Đông có chút buồn bã nói.
- Kinh phí, Lão Trương Ký mở đã vài trăm năm, vốn chắc không phải là vấn đề chứ?
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, nói.
- Vốn cũng có một chút, tuy nhiên…
Trương Thăng Đông vừa nói đến đây thì ngừng lại. Xem ra, có vấn đề gì đó rất khó nói. Lúc này, một ông già dẫn theo đầu bếp cầm đến một chiếc hộp đồ ăn lớn, trông rất tinh xả.
- Chủ tịch thành phố, đây là cha tôi Trương Vụ Lâm.
Trương Thăng Đông chỉ vào ông già đội mũ đầu bếp nói.
- Cảm ơn ông chủ Trương đích thân nấu.
Diệp Phàm giơ tay, tuy nhiên Trương Vụ Lâm lại nhanh hơn, vươn tay ra bắt tay Diệp Phàm.
- Chủ tịch thành phố đến, là vinh dự của chúng tôi. Hy vọng Chủ tịch thành phố về sau thường xuyên thăm nơi này. Lúc đến thông báo một tiếng để chúng tôi chuẩn bị một chút.
Trương Vụ Lâm nói đến đây, Trương Thăng Đông liền rút ra một tấm thiếp tinh xảo. Diệp Phàm cũng không khách khí liền nhận lấy, sau đó nói:
- Tôi phải về rồi, hôm nào nói chuyện tiếp nhé. Bao nhiêu tiền vậy?
- Đây là chúng tôi biếu chủ tịch thành phố. Đương nhiên, lần sau chủ tịch đến nữa thì chúng tôi sẽ lấy tiền, giảm hai mươi phần trăm. Nếu chủ tịch cảm thấy ngon thì giúp chúng tôi quảng cáo một chút. Ha ha.
Trương Thăng Đông rất biết làm kinh doanh, cũng rất biết nói chuyện.
- Vậy được, cảm ơn. Tôi về đây.
Diệp Phàm cũng không nói nhiều nữa, liền cầm hộp đồ ăn về. Chủ yếu là sợ Tống Trinh Dao đợi sốt ruột.
Ở trên xe.
- Quái, sao anh nói là chưa từng đến đây, sao lại nói chuyện như là khách ruột ở đây thế?
Tống Trinh Dao ngồi bên cạnh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha…
Diệp Phàm đắc ý cười.
- Hức!
Tống Trinh Dao lườm hắn một cái, bỗng hung hang nhéo một cái thật mạnh vào cánh tay Diệp Phàm. Khiến hắn kêu lên oai oái.
- Chủ tịch Tống dạo này có động tĩnh gì không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Ông ấy muốn đổi địa phương.
Tống Trinh Dao nói.
- Đổi địa phương thì chắc là thăng chức rồi. Có phải sắp lên Chủ tịch tỉnh không?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Chủ tịch tỉnh.
Tống Trinh Dao nói thầm một câu, lắc lắc đầu.
- Không phải là chủ tịch tỉnh thì sẽ thăng lên chức gì?
Diệp Phàm nhìn Tống Trinh Dao hỏi tiếp.
- Bí thư Đảng- Quần chúng so với Phó chủ tịch thường trực thì phân lượng còn lớn hơn nhiều. Nghe nói những việc quan trọng đều phải được cuộc họp bí thư quyết định, về sau chỉ cần qua hội nghị thường vụ một chút là xong, quan trường có chuyện như vật thật sao?
Tống Trinh Dao nói.
- Ừ, đúng là có chuyện như vậy. Đối với một số việc mà mình không nắm chắc, là nhân vân số một của một địa phương, đương nhiên phải đem việc đó thông qua ở cuộc họp bí thư. Nếu có thể qua thì có thể thảo luận trên hộ nghị thường vụ.
Ví dụ như thị xã, tham gia cuộc họp bí thư chính là số ít ủy viên thường cụ. Bình thường là do Bí thư triệu tập và chủ trì, những Phó bí thư chuyên trách khác, thì chủ tịch thông thường đều kiêm Phó bí thư, Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Trưởng ban thư ký Thành ủy bình thường là dự thính, chỉ có quyền dự thính chứ không có quyền lên tiếng. Đôi khi căn cứ yêu cầu đề nghị của cuộc họp, tham gia cố vấn cho các ủy viên thường vụ Thành ủy. Đương nhiên, những Ủy viên thường vụ này rất ít có cơ hội tham gia các cuộc họp bí thư.
Bình thường chỉ là cung cấp ý kiến tham khảo mà không có quyền đề nghị và biểu quyết. Những người có mặt, thường thì trong đảng có địa vị cao hơn so với các ủy viên thường vụ ngẫu nhiên tham gia, đương nhiên, chẳng có ai dám phản đối trước mặt các lãnh đạo cả.
Mà dưới sự điều chỉnh sắp xếp của cán bộ, cuộc họp bí thư là trọng tâm, có quyền uy nhất. Chỉ khi được sự đồng ý nhất trí của cuộc họp bí thư mới được đưa lên hội nghị thường vụ Thành ủy, thông thường thì sẽ không có ý kiến phản đối.
Kể cả những lúc có một số ít phản đối, thì những lãnh đạo tham gia cuộc họp bí thư sẽ kịp thời đứng ra, nhấn mạnh những điều mà người phản đối nói thực ra là ý kiến của cuộc họp bí thư, và cuối cùng ‘số ít’ kia vẫn phải nghe theo.
Như vậy, cuộc họp bí thư biến thành một tiểu đoàn thể vô cùng quyền uy của một số ít người. Thực ra chính là ‘thường ủy của thường ủy’, ‘trung tâm của trung tâm’. Nó có một quyền lực cao nhất của thành phố, quyết định quyền sử dụng cán bộ của thành phố.
Cho nên, cuộc họp bí thư không phải do những người bình thường, mà do những người có quyền lực hợp thành, thiểu số nhưng lại có thể quyết định số phận của hàng ngàn, thậm chí là hàng vạn cán bộ, quyết định cuộc sống của hàng triệu dân chúng.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Nói như vậy, cuộc họp bí thư không phải là hội nghị, mà cũng không phải là nơi dành cho người bình thường, nó là sự tượng trưng của quyền lực, quyền lực này nếu như sử dụng đúng thì đó là phúc, còn dùng sai thì nó lại là tai họa.
Tống Trinh Dao nói.
- Đương nhiên, trong xã hội, chúng ta thường nhìn thấy hội nghị bí thư trở thành ‘quyền lực và tiền bạc’ của số ít lãnh đạo. Những lãnh đạo có thể tham gia cuộc họp bí thư luôn luôn kết hợp ‘tiền bạc’ và ‘quyền lực’ với nhau. Không đưa tiền thì không làm, đưa ít thì làm theo kiểu đưa ít, đưa nhiều thì làm theo kiểu đưa nhiều…
Hơn nữa, các lãnh đạo tham gia cuộc họp đều có tính toán riêng của mình. Ví dụ Bí thư triệu tập nhân sự mở cuộc họp bí thư. Ông ta sẽ nắm vị trí lớn, còn những chức phó khác thì cũng được vị trí nhỏ hơn. Như vậy, mọi người đều có được lợi ích, đương nhiên sẽ vui vẻ rồi.
Cái này gọi là gì nhỉ, à, gọi là ‘cả nhà đều vui’. Đương nhiên sẽ chẳng có ai phản đối. Nếu chuyện này trên cuộc họp bí thư không thể giải quyết được, thường thường sẽ ‘được’ nhân vật số một gác lại.
Đợi tìm được cơ hội có thể giải quyết, thì giải quyết chính trị là nghệ thuật thỏa hiệp. Bất luận là làm thế nào thì cuối cùng cũng có thể tìm được cơ hội giải quyết vấn đề. Hơn nữa, nước ta cũng đang dần dần tiến lên dân chủ hóa. Đảng cũng từng nói ra, dân chủ và tập trung là đối lập với nhau.
Chỉ có tập trung mà không có dân chủ thì không được, chỉ có dân chủ mà không tập trung thì sẽ càng loạn hơn. Hai cái này nếu như tìm được điểm cân bằng thì là quá tốt.
Hơn nữa, theo tiến trình của dân chủ hóa, rất nhiều sự công khai càng ngày càng sâu sắc sơn.
Ví dụ như nghề của em, chính là việc làm công khai sáng tỏ một số chuyện.
Đương nhiên, hiện nay chính sách còn chưa cho phép công khai mọi chuyện. Sự công khai của truyền thông là sự công khai có giới hạn.
Có người phàn nàn không có dân chủ, thực ra, anh không đồng ý quan điểm này. Làm như vậy, nó cũng có cái tốt riêng, nếu để truyền thông tự do quá thì sẽ càng loạn hơn.
Hơn nữa, ngày nào cũng đấu đá nội bộ thì sẽ khiến quốc gia bị tổn thương. Vì vậy, dân chủ phải có mức độ. Đương nhiên từng bước trở nên dân chủ hơn, thì cũng là phương hướng mà đảng ta đang tìm kiếm.
Cũng là yêu cầu của sự tiến bộ xã hội. Anh tin rằng, cuộc sống của chúng ta càng tự do, càng dân chủ hơn.
Đương nhiên, không quên tập trung. Nếu không, trên hội nghị thường vụ, em nói một câu, người ta sẽ nói một câu. Cuối cùng, chẳng ai phục ai…
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Lưu Hoa cốc nằm trong huyện Ninh Khê, đường đi không tệ lắm. Tuy nhiên, đến đó thì cũng đã là ba giờ sáng rồi.
- Trinh Dao, muốn đi ngủ chưa?
Diệp Phàm nhìn cô, phát hiện mắt cô còn mở rất to, không có dấu hiệu của buồn ngủ.
Trước mắt Lưu Hoa cốc còn chưa khai thác, cho nên lúc này trừ vầng trăng trên bầu trời ra, thì thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của các loại côn trùng.
- Chúng ta xây một cái nhà có được không?
Xuống xe, Diệp Phàm cười nói.
Trương Đại Minh cười nói.
- Ừ, món “ông xã khen” của các ông ngon lắm. Là một trong những đặc sản của Hải Đông chúng ta. Tuy nhiên, tại sao lại không mở rộng thị trường vậy?
Tuy nói đây là món rất có danh tiếng ở Hải Đông, nhưng tôi thấy, các ông hình như cũng chưa mở chi nhánh, cửa hàng quy mô cũng không lớn, không hình thành một quy hoạch nhất định.
Tại sao không làm một hệ thống cửa hàng giống như MacDonald ý? Ít nhất cũng phải làm một cửa hàng ở Thủy Châu.
Thủy Châu là thành phố lớn, so với Hải Đông chúng ta còn có sức ảnh hưởng hơn. Một là đến để tuyên truyền món ăn của Hải Đông chúng ta, hai nữa đây cũng là một sự kế thừa văn hóa.
Sau này phát triển rồi thì hướng ra thị trường toàn quốc, sau đó là thị trường thế giới.
Diệp Phàm vừa đi vừa nói.
- Muốn thì muốn đấy, nhưng, haiz, không nói nữa.
Trương Đại Minh giống như có điều gì khó nói, nói nửa câu rồi dừng lại.
- Có chuyện gì về sau có thể tìm tôi, giúp các ông giải quyết khó khăn là chuyện mà Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi nên làm.
Diệp Phàm nói. Buổi tối cũng không có hứng để nói những cái này cho nên cũng chẳng hỏi thêm nữa.
Ở phòng khách khoảng mười phút, một người trung niên mặc áo khoác dài bước vào.
Người này từ ra đã giơ tay ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi là Trương Đông Thăng, giám đốc của Lão Trương Ký.
Đây là cửa hàng mà tổ tiên chúng tôi để lại. Đến nay cũng có năm sáu trăm năm lịch sử rồi. Năm đó, tổ tiên chúng tôi đã từng làm món này cho Hoàng thượng.
Muốn nói món “ông xã khen” chính tông, thì phải gia phụ đích thân làm mới gọi là chính tông nhất. Vừa rồi nghe nói chủ tịch thành phố nói muốn đãi khách quý, cho nên gia phị đã đích thân đến phòng bếp để chỉ huy nhóm đầu bếp làm.
Thời gian sẽ hơi lâu một chút, khoảng một giờ mới xong.
- Được ăn món ‘Lão công bảo’ chính tông, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Diệp Phàm nói, sau đó lại gọi điện thoại cho Tống Trinh Dao. Cô đang nghe nhạc trong xe. Món “Lão công bảo” chính tông nhất của Lão Trương Ký cũng rất đáng để chờ đợi.
- Chủ tịch thành phố, Thiếu Đông của chúng tôi là tiến sĩ tốt nghiệp đại học Harvard.
Lúc này, Trương Đại Minh có vẻ đắc ý cười nói.
- Chú Trương, điều nhỏ nhặt ấy đừng nói ra kẻo Chủ tịch Diệp chê cười.
Trương Thăng Đông thản nhiên cười nói.
- Ông chủ Trương là người tài.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Trương Thăng Đông một cái, nói tiếp:
- Tuy nhiên, vẫn là vấn đề vừa rồi, tôi có chút không rõ. Dựa vào học thức của anh, vì sao không đẩy mạnh hơn? Chẳng lẽ “Lão công bảo” không muốn trở thành một trong những món ăn nổi tiếng trên toàn thế giới hay sao?
- Ai cũng muốn, nhưng thực tế cũng rất khó khăn. Một thương hiệu trong phạm vi nhỏ thì gây dựng tiếng tăm dễ dàng, nhưng nếu muốn mở rộng ra thì phải có tài chính lớn. Mặt khác, định vị thị trường có chính xác hay không, áp dụng chiến lược có chính xác hay không, có nắm bắt thời cơ chính xác hay không, một loạt những vấn đề đặt ra trước mắt.
Trương Thăng Đông có chút buồn bã nói.
- Kinh phí, Lão Trương Ký mở đã vài trăm năm, vốn chắc không phải là vấn đề chứ?
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà, nói.
- Vốn cũng có một chút, tuy nhiên…
Trương Thăng Đông vừa nói đến đây thì ngừng lại. Xem ra, có vấn đề gì đó rất khó nói. Lúc này, một ông già dẫn theo đầu bếp cầm đến một chiếc hộp đồ ăn lớn, trông rất tinh xả.
- Chủ tịch thành phố, đây là cha tôi Trương Vụ Lâm.
Trương Thăng Đông chỉ vào ông già đội mũ đầu bếp nói.
- Cảm ơn ông chủ Trương đích thân nấu.
Diệp Phàm giơ tay, tuy nhiên Trương Vụ Lâm lại nhanh hơn, vươn tay ra bắt tay Diệp Phàm.
- Chủ tịch thành phố đến, là vinh dự của chúng tôi. Hy vọng Chủ tịch thành phố về sau thường xuyên thăm nơi này. Lúc đến thông báo một tiếng để chúng tôi chuẩn bị một chút.
Trương Vụ Lâm nói đến đây, Trương Thăng Đông liền rút ra một tấm thiếp tinh xảo. Diệp Phàm cũng không khách khí liền nhận lấy, sau đó nói:
- Tôi phải về rồi, hôm nào nói chuyện tiếp nhé. Bao nhiêu tiền vậy?
- Đây là chúng tôi biếu chủ tịch thành phố. Đương nhiên, lần sau chủ tịch đến nữa thì chúng tôi sẽ lấy tiền, giảm hai mươi phần trăm. Nếu chủ tịch cảm thấy ngon thì giúp chúng tôi quảng cáo một chút. Ha ha.
Trương Thăng Đông rất biết làm kinh doanh, cũng rất biết nói chuyện.
- Vậy được, cảm ơn. Tôi về đây.
Diệp Phàm cũng không nói nhiều nữa, liền cầm hộp đồ ăn về. Chủ yếu là sợ Tống Trinh Dao đợi sốt ruột.
Ở trên xe.
- Quái, sao anh nói là chưa từng đến đây, sao lại nói chuyện như là khách ruột ở đây thế?
Tống Trinh Dao ngồi bên cạnh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha…
Diệp Phàm đắc ý cười.
- Hức!
Tống Trinh Dao lườm hắn một cái, bỗng hung hang nhéo một cái thật mạnh vào cánh tay Diệp Phàm. Khiến hắn kêu lên oai oái.
- Chủ tịch Tống dạo này có động tĩnh gì không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Ông ấy muốn đổi địa phương.
Tống Trinh Dao nói.
- Đổi địa phương thì chắc là thăng chức rồi. Có phải sắp lên Chủ tịch tỉnh không?
Diệp Phàm giật mình, hỏi.
- Chủ tịch tỉnh.
Tống Trinh Dao nói thầm một câu, lắc lắc đầu.
- Không phải là chủ tịch tỉnh thì sẽ thăng lên chức gì?
Diệp Phàm nhìn Tống Trinh Dao hỏi tiếp.
- Bí thư Đảng- Quần chúng so với Phó chủ tịch thường trực thì phân lượng còn lớn hơn nhiều. Nghe nói những việc quan trọng đều phải được cuộc họp bí thư quyết định, về sau chỉ cần qua hội nghị thường vụ một chút là xong, quan trường có chuyện như vật thật sao?
Tống Trinh Dao nói.
- Ừ, đúng là có chuyện như vậy. Đối với một số việc mà mình không nắm chắc, là nhân vân số một của một địa phương, đương nhiên phải đem việc đó thông qua ở cuộc họp bí thư. Nếu có thể qua thì có thể thảo luận trên hộ nghị thường vụ.
Ví dụ như thị xã, tham gia cuộc họp bí thư chính là số ít ủy viên thường cụ. Bình thường là do Bí thư triệu tập và chủ trì, những Phó bí thư chuyên trách khác, thì chủ tịch thông thường đều kiêm Phó bí thư, Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Trưởng ban thư ký Thành ủy bình thường là dự thính, chỉ có quyền dự thính chứ không có quyền lên tiếng. Đôi khi căn cứ yêu cầu đề nghị của cuộc họp, tham gia cố vấn cho các ủy viên thường vụ Thành ủy. Đương nhiên, những Ủy viên thường vụ này rất ít có cơ hội tham gia các cuộc họp bí thư.
Bình thường chỉ là cung cấp ý kiến tham khảo mà không có quyền đề nghị và biểu quyết. Những người có mặt, thường thì trong đảng có địa vị cao hơn so với các ủy viên thường vụ ngẫu nhiên tham gia, đương nhiên, chẳng có ai dám phản đối trước mặt các lãnh đạo cả.
Mà dưới sự điều chỉnh sắp xếp của cán bộ, cuộc họp bí thư là trọng tâm, có quyền uy nhất. Chỉ khi được sự đồng ý nhất trí của cuộc họp bí thư mới được đưa lên hội nghị thường vụ Thành ủy, thông thường thì sẽ không có ý kiến phản đối.
Kể cả những lúc có một số ít phản đối, thì những lãnh đạo tham gia cuộc họp bí thư sẽ kịp thời đứng ra, nhấn mạnh những điều mà người phản đối nói thực ra là ý kiến của cuộc họp bí thư, và cuối cùng ‘số ít’ kia vẫn phải nghe theo.
Như vậy, cuộc họp bí thư biến thành một tiểu đoàn thể vô cùng quyền uy của một số ít người. Thực ra chính là ‘thường ủy của thường ủy’, ‘trung tâm của trung tâm’. Nó có một quyền lực cao nhất của thành phố, quyết định quyền sử dụng cán bộ của thành phố.
Cho nên, cuộc họp bí thư không phải do những người bình thường, mà do những người có quyền lực hợp thành, thiểu số nhưng lại có thể quyết định số phận của hàng ngàn, thậm chí là hàng vạn cán bộ, quyết định cuộc sống của hàng triệu dân chúng.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Nói như vậy, cuộc họp bí thư không phải là hội nghị, mà cũng không phải là nơi dành cho người bình thường, nó là sự tượng trưng của quyền lực, quyền lực này nếu như sử dụng đúng thì đó là phúc, còn dùng sai thì nó lại là tai họa.
Tống Trinh Dao nói.
- Đương nhiên, trong xã hội, chúng ta thường nhìn thấy hội nghị bí thư trở thành ‘quyền lực và tiền bạc’ của số ít lãnh đạo. Những lãnh đạo có thể tham gia cuộc họp bí thư luôn luôn kết hợp ‘tiền bạc’ và ‘quyền lực’ với nhau. Không đưa tiền thì không làm, đưa ít thì làm theo kiểu đưa ít, đưa nhiều thì làm theo kiểu đưa nhiều…
Hơn nữa, các lãnh đạo tham gia cuộc họp đều có tính toán riêng của mình. Ví dụ Bí thư triệu tập nhân sự mở cuộc họp bí thư. Ông ta sẽ nắm vị trí lớn, còn những chức phó khác thì cũng được vị trí nhỏ hơn. Như vậy, mọi người đều có được lợi ích, đương nhiên sẽ vui vẻ rồi.
Cái này gọi là gì nhỉ, à, gọi là ‘cả nhà đều vui’. Đương nhiên sẽ chẳng có ai phản đối. Nếu chuyện này trên cuộc họp bí thư không thể giải quyết được, thường thường sẽ ‘được’ nhân vật số một gác lại.
Đợi tìm được cơ hội có thể giải quyết, thì giải quyết chính trị là nghệ thuật thỏa hiệp. Bất luận là làm thế nào thì cuối cùng cũng có thể tìm được cơ hội giải quyết vấn đề. Hơn nữa, nước ta cũng đang dần dần tiến lên dân chủ hóa. Đảng cũng từng nói ra, dân chủ và tập trung là đối lập với nhau.
Chỉ có tập trung mà không có dân chủ thì không được, chỉ có dân chủ mà không tập trung thì sẽ càng loạn hơn. Hai cái này nếu như tìm được điểm cân bằng thì là quá tốt.
Hơn nữa, theo tiến trình của dân chủ hóa, rất nhiều sự công khai càng ngày càng sâu sắc sơn.
Ví dụ như nghề của em, chính là việc làm công khai sáng tỏ một số chuyện.
Đương nhiên, hiện nay chính sách còn chưa cho phép công khai mọi chuyện. Sự công khai của truyền thông là sự công khai có giới hạn.
Có người phàn nàn không có dân chủ, thực ra, anh không đồng ý quan điểm này. Làm như vậy, nó cũng có cái tốt riêng, nếu để truyền thông tự do quá thì sẽ càng loạn hơn.
Hơn nữa, ngày nào cũng đấu đá nội bộ thì sẽ khiến quốc gia bị tổn thương. Vì vậy, dân chủ phải có mức độ. Đương nhiên từng bước trở nên dân chủ hơn, thì cũng là phương hướng mà đảng ta đang tìm kiếm.
Cũng là yêu cầu của sự tiến bộ xã hội. Anh tin rằng, cuộc sống của chúng ta càng tự do, càng dân chủ hơn.
Đương nhiên, không quên tập trung. Nếu không, trên hội nghị thường vụ, em nói một câu, người ta sẽ nói một câu. Cuối cùng, chẳng ai phục ai…
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Lưu Hoa cốc nằm trong huyện Ninh Khê, đường đi không tệ lắm. Tuy nhiên, đến đó thì cũng đã là ba giờ sáng rồi.
- Trinh Dao, muốn đi ngủ chưa?
Diệp Phàm nhìn cô, phát hiện mắt cô còn mở rất to, không có dấu hiệu của buồn ngủ.
Trước mắt Lưu Hoa cốc còn chưa khai thác, cho nên lúc này trừ vầng trăng trên bầu trời ra, thì thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của các loại côn trùng.
- Chúng ta xây một cái nhà có được không?
Xuống xe, Diệp Phàm cười nói.
/3320
|