Bí thư Phạm, chưa điều tra mà đã cách chức một Chủ tịch thành phố, như vậy là trái với trình tự do tổ chức quy định.
Cổ Dị Hùng vẫn cố vớt vát.
- Đúng vậy, sao có thể cách chức đồng chí Diệp Phàm mà không có lý do?
Nguyễn Nhất Tiến cũng hỏi vặn.
- Tôi kiên quyết phản đối quyết định này! Tôi sẽ khiếu nại lên lãnh đạo cấp trên!
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết không lùi.
- Đó là quyền của anh mà!
Phạm Viễn lạnh lùng ừ hữ, y thoáng thấy Lưu Chân Mai cũng không giơ tay, cùng Nguyễn Nhất Tiến nữa là ba người cả thảy bèn hỏi:
- Ba vị đồng chí các vị quyết định thế nào?
- Tôi phản đối việc đình chỉ chức vụ của đồng chí Diệp Phàm.
Lưu Chân Mai phát biểu rất rõ ràng rành mạch, bên cạnh đó là thái độ phản đối ra mặt của Cổ Dị Hùng và Nguyễn Nhất Tiến.
- Bốn phiếu phản đối, chín phiếu tán thành, vậy là đã quá nửa rõ ràng.
Quyết định...
Phạm Viễn mặt thẳng đơ, tay gõ nhịp hưng phấn.
Y quay sang bảo Diệp Phàm :
- Tôi hy vọng anh sẽ đem toàn bộ công việc của Ủy ban nhân dân thành phố chuyển giao lại cho đồng chí Trương Minh Sâm.
- Tôi sẽ làm!
Diệp Phàm nói xong xoay người đi nhanh ra khỏi phòng họp.
- Bí thư Phạm, vừa rồi nhân viên công tác bên chỗ lão Từ đánh điện qua giục, hỏi là bao giờ thì đưa thượng tá Triệu qua. Nghe nói chuyện này không chừng sẽ có khả năng gây phiền phức cho chúng ta.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa thấy hơi lo lắng bèn nhắc Phạm Viễn.
- Anh hỏi hộ xem lão Từ có rảnh không, chúng ta qua đó xem sao. Chuyện chẳng đâu vào đâu mà sao lại thành ra thế này không biết, haizz ... . . .
Phạm Viễn nhíu mày than thở.
Sau khi Cao Hoa tự đi liên hệ, Phạm Viễn liền gọi điện cho An Kỳ bảo:
- Đồng chí An Kỳ, mau đưa một vị thượng tá tên Triệu Thành qua đây.
- Triệu Thành, người này e rằng tạm chưa thả ra được.
An Kỳ nói.
- Không thả được, anh có ý gì vậy? Tôi lấy danh nghĩa tổ chức yêu cầu anh, lập tức thả người! Là lập tức và phải đưa qua đây ngay.
Phạm Viễn đã hơi cáu, cái tên An Kỳ này hình như ngày càng không nghe lời. Phải rung cây dọa khỉ một chút, bằng không, khỉ đột cũng muốn xưng làm hầu vương không chừng.
- Bí thư Phạm, không phải tôi không muốn chấp hành quyết định của tổ chức. Chủ yếu là do việc bắt người lần trước không phải do tôi mà là do đồng chí bắt về.
An Kỳ vội phân bua.
- Vương Triều là ai?
Phạm Viễn lạnh lùng hỏi.
- Đồng chí Vương Triều là Trưởng phòng điều tra mật thuộc Bộ công an, lần này đến Hải Đông chủ yếu là đi tuần tra các sự vụ có liên quan đến bên công an.
Lúc đoàn người của Chủ tịch Diệp và lão Từ phát sinh xung đột ở Long Phụng Kiều. Đồng chí cũng vừa khéo đem theo một số cảnh sát hình sự mặc thường phục ngang qua đó.
Phát hiện Triệu Thành rút súng muốn hành hung nên lập tức ra tay ngăn lại. Vì vậy, nếu muốn thả người thì phải được trưởng phòng Vương đồng ý mới xong.
Bí thư Phạm, anh cũng hiểu rằng đồng chí từ Bộ Công an xuống lại là một Trưởng phòng thì cũng là lãnh đạo cả. Tôi không thể bỏ mặc lãnh đạo mà tự ý đi thả người được.
Hơn nữa, hiện tại đồng chí Vương Triều có mang đến mấy người trông giữ, tôi không thể nào đi cướp ngục được phải không nào?
An Kỳ giải thích nói.
- Trưởng phòng Vương là người của bộ Công an, anh cũng làm bên công an đấy thôi. Làm cùng một hệ thống thì các đồng chí sẽ dễ nói chuyện hơn, nên anh xem làm thế nào đem tính nghiêm túc và ảnh hưởng của sự việc lần này nói cho anh ta hiểu.
Phạm Viễn đã tính toán đâu vào đó, không ngờ lại mọc đâu ra một ông Trưởng phòng điều tra mật thuộc Bộ công an.
- Vậy tôi đi thử xem sao, có thành công hay không thì chưa thể biết được nhưng tôi sẽ hết sức thuyết phục anh ta.
An Kỳ nói.
Mười phút sau lại có điện thoại báo là đồng chí Vương Triều không chịu thả người. Lại còn chỉ rõ Triệu Thành có động cơ giết người rõ ràng, hiện trường cho đến nhân chứng vật chứng đều đủ cả.
- Bọn họ hiện đang ở đâu?
Phạm Viễn thấy thật sự lo lắng.
- Hiện đang ở nhà khách Hải Đông.
An Kỳ đáp.
- Anh liên hệ với trưởng phòng Vương hộ tôi, tôi muốn gặp anh ta.
Phạm Viễn vừa bảo là An Kỳ đồng ý ngay tắp lự.
Diệp Phàm bàn giao hết mọi công việc cho Trương Minh Sâm rồi bảo:
- Chủ tịch thành phố Trương, mọi thứ đều ở đây cả. Bàn giao xong tôi xin được đi trước. Nhưng trước khi đi tôi muốn nói với anh một câu. Việc tu sửa suối Vượng phu và tiếp tục dự án giao thông đường bộ ở huyện Đào Mộc tuyệt đối không thể đình trệ.
Diệp Phàm chuyển giao xong nói.
- Không cần lo lắng, việc này tôi sẽ nhớ kỹ. Nhưng chuyện xử lý thế nào là do tôi quyết định. Trương Minh Sâm tôi có kém cỏi gì cũng từng đảm nhiệm công tác của Ủy ban nhân dân thành phố đã hơn một năm.
Có một số chuyện không cần anh phải nhắc.
Trương Minh Sâm chẳng mấy khi được xả giận, khẩu khí quả là lớn lắm.
- Nhớ kỹ là tốt rồi.
Diệp Phàm nhìn xoáy họ Trương một cái thật ý vị rồi gật gật đầu, xoay người đi thẳng.
- Không mang chức tước thấy nhẹ cả người, ha ha, cũng tốt thôi, tạm nghỉ ngơi một thời gian cũng hay. Lâu ngày không luyện, đến võ công cũng hoang phế hết cả rồi.
Diệp Phàm trái lại cảm thấy rất thoải mái khi ra khỏi Ủy ban nhân dân thành phố.
Về đến Thanh Khê cư, mấy người bọn Thiết Chiêm Hùng đều đang ngồi ở phòng tiếp khách trên lầu.
- Ức hiếp người quá đáng! Phải bắt ngay thằng già họ Từ kia lại, quân khốn kiếp. Cựu binh hồng quân cũng phải có chút khí tiết của hồng quân chứ. Sao có thể cậy già mà lên mặt được?
Phạm Cương vừa thấy Diệp Phàm đã giận dữ mắng tùm lum.
- Thôi thôi!
Diệp Phàm yên lặng ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi xua tay ngăn lại.
- Việc này, không biết Đinh Tuấn Đức đã hay chưa? Xem tình hình thì rất có khả năng là cấp trên có người đánh điện xuống. Bằng không, Phạm Viễn không hà cớ gì lại mạnh tay cách chức cậu ngay tại hội nghị thường vụ khi mà lý do chưa thật sự đủ đầy. Đây hoàn toàn trái với nguyên tắc mà tổ chức đề ra.
Thiết Chiêm Hùng bình tĩnh đưa ra nhận định.
- Người này rốt cuộc là ai? Có thể khiến Phạm Viễn quyết đoán cách chức anh như vậy, thân phận, cấp bậc nhất định là không nhỏ. Ít nhất, theo em cũng phải là quan to trên tỉnh mới có sức ảnh hưởng tầm ấy. Nếu không, Phạm Viễn dù gì cũng là nhân vật chóp bu ở một thành phố cấp ba, y không thể hồ đồ đến mức đó. Nên biết rằng nếu việc này mà lọt đến tai Tỉnh ủy thì Phạm Viễn sẽ có lắm thứ để lo đấy.
Trương Cường chắc mẩm.
Trương Hùng lên tiếng bảo:
- Ở tỉnh Nam Phúc, ngoại trừ Phí Mãn Thiên ra thì chỉ còn lại có Yến Xuân Lai. Phạm Viễn làm vậy chắc hẳn là đã biết được thân phận của Từ Thiên Tinh rồi.
- Để tôi đánh điện về xem sao, thật là vô lý. Dựa vào cái gì mà đi cách chức đại ca, Tề Thiên này là người đầu tiên phản đối.
Tề Thiên xăm xăm cầm lấy điện thoại chỉ chực gọi đi.
- Khoan hẵng vội, để tôi nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt. Việc này, tôi đã thưa với bác cả nhà Viên Viên rồi. Tin rằng nhà họ Kiều sẽ không giương mắt làm ngơ. Vả lại, mấy ngày này tôi quyết định sẽ tranh thủ thời gian đề công cho mấy anh em, cho nên tính ra như vậy lại càng có thêm thời gian. Cái ghế Chủ tịch thành phố có chạy đi đâu mà sợ.
Diệp Phàm giọng điệu rất bình tĩnh nhưng vẫn lộ rõ mười phần bá khí trong đó.
- Ừm, nhà họ Kiều chắc cũng đã sớm để tâm đến việc này.
Trương Hùng gật gật đầu. Diệp Phàm chợp mắt một lát, sau đó mấy người tới quyết định tới ở luôn tại Hàn lâm tự, chuyên tâm đột phá cảnh giới công lực.
Trong khi đó Phạm Viễn đã đến nhà khách Hải Đông.
- Trưởng phòng đến thăm Hải Đông mà Phạm Viễn tôi tiếp đãi chưa được chu đáo, thật ngại quá.
Phạm Viễn đưa tay ra bắt, mặt như trẻ con mắc lỗi, cười ngượng nghịu.
- Ha ha, Bí thư Phạm trong lòng còn vướng bận bao chuyện lớn nhỏ của cả đất Hải Đông, cũng không nhất thiết phải tiếp đãi tôi làm gì. Với lại, phó Bí thư An cũng rất chu đáo, về công tác chiêu đãi của các vị tôi không có gì để phàn nàn cả.
Vương Triều thản nhiên cười xòa.
- Trưởng phòng Vương này, chắc hẳn anh cũng đã biết. Thượng tá Triệu Thành là quân nhân của bên Cảnh vệ Trung ương, được cấp trên cử đi đảm trách việc bảo vệ cho lão Từ nên mọi chuyện bên đó không thể thiếu anh ta được?
Phạm Viễn trong nháy mắt đã chuyển đề tài câu chuyện.
- Chuyện này tôi cũng vừa được biết. Tuy nhiên, dù có như vậy thật thì Triệu thành cũng không thể tùy ý làm xằng làm bậy. Là quân nhân cảnh vệ, anh ta càng phải biết tôn trọng các lãnh đạo tại địa phương chứ không phải rút súng ra hành hung, đã để Vương Triều này bắt gặp thì phải kiên quyết xử lý. Việc này sau khi về thủ đô tôi sẽ có trao đổi với lãnh đạo bên Bộ tư lệnh cảnh vệ trung ương.
Vương Triều thản nhiên nhìn Phạm Viễn quả quyết.
- Trưởng phòng Vương, an toàn cho lão Từ là đặc biệt hệ trọng. Nếu trong thời khắc mấu chốt này mà xảy ra chuyện ở Hải Đông, việc này lại là do thượng tá Triệu không túc trực bên cạnh lão Từ thì trưởng phòng anh chắc cũng đã lường trước được những hậu quả có thể xảy đến rồi.
Phạm Viễn đã hơi có sắc giận, lão dằn giọng đe dọa.
- Hậu quả, việc này chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi cứ làm việc nên làm, chức trách của tôi là thế đó.
Nếu tôi thả Triệu thành ra, thì đó mới là không có trách nhiệm với công việc.
Nếu thật sự phải làm như vậy thì sự công bằng và nghiêm túc của pháp luật nên đặt vào đâu. Tôi hy vọng Bí thư có thể thông cảm cho khó khăn của bên công an mà đem toàn lực ủng hộ chúng tôi tiến hành điều tra đồng chí Triệu Thành.
Còn về phần lão Từ, bên công an địa phương các anh hoàn toàn có thể cho thêm người sang bảo vệ. Chẳng lẽ sở Công an thành phố Hải Đông không bảo vệ nổi một ông già?
Vương Triều mặt không biến sắc cứng cỏi đáp.
- Trưởng phòng Vương, anh thực sự muốn nhúng mũi vào chuyện này?
Phạm Viễn không nhịn nổi nữa, giọng điệu càng thêm phần gay gắt.
- Không phải là nhúng mũi, đây là công việc của tôi.
Vương Triều điềm tĩnh nhìn Phạm Viễn, lại còn nhếch mép nhấp một ngụm trà, điệu bộ hết sức nhàn nhã.
- ... Hừ!
Phạm Viễn rốt cuộc không chịu nổi nữa, đứng lên hừ một tiếng rồi dắt díu đám người của y lục tục đi ra. Chẳng lâu sau thì đem chuyện đồng chí Vương Triều bên Bộ công an cố tình gây khó dễ báo với nhân viên công tác phía lão Từ.
- Việc này, có liên quan gì với ông Chủ tịch thành phố kiakhông?
Thư ký Trương Hà của lão Từ nghiêm túc nhìn Phạm Viễn dò xét.
- Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm.
Phạm Viễn lắc đầu chào thua.
- Chắc chắn là có liên quan, rất có khả năng, Vương Triều là do chính Diệp Phàm sai khiến.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa bên cạnh bỗng xen vào một câu.
- Là sao cơ?
Trương Hà vội hỏi.
- Tôi nói chuyện luôn có căn cứ, không có nói sàm bao giờ.
Cao Hoa vẻ mặt thần bí bảo Trương Hà:
- Vừa rồi tôi có trao đổi qua điện thoại với một ông bạn học cũ ở Việt Đông, ông ta cho hay Chủ tịch Diệp trước kia từng có thời gian công tác tại Việt Đông. Sau đó tôi tiện thể dò hỏi, mới biết được trưởng phòng Vương kia trước đây đã từng đương nhiệm tại sở Công an tỉnh Việt Đông, hơn nữa lại đã từng nếm mật nằm gai cùng Diệp Phàm không ít bận.
- Chết tiệt, việc này các anh không cần phải xen vào. Tôi sẽ qua đó xử lý.
Sắc mặt Trương Hà lại càng trở nên khó coi.
Hai ngày sau, giữa lúc đêm khuya, mấy người bọn Diệp Phàm đang gấp gáp bận rộn ở Hàn lâm tự vì Trương Cường đã đột phá đến thời khắc then chốt.
Trong một địa điểm bí mật tại hậu sơn Hàn lâm tự, Trương Hùng, Tề Thiên, Vương Triều đều căng thẳng chằm chằm dán mắt vào đôi song chưởng trên lưng Trương Cường của Diệp Phàm.
Cả người Diệp Phàm đã sớm ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa, trên đầu hình như phảng phất có làn khói trắng đang mờ mịt toát ra. Thật ra đó là mồ hôi trên người Diệp lão đại bị nội kình tác động mà biến thành hơi nước mờ mịt bốc lên !
Cổ Dị Hùng vẫn cố vớt vát.
- Đúng vậy, sao có thể cách chức đồng chí Diệp Phàm mà không có lý do?
Nguyễn Nhất Tiến cũng hỏi vặn.
- Tôi kiên quyết phản đối quyết định này! Tôi sẽ khiếu nại lên lãnh đạo cấp trên!
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết không lùi.
- Đó là quyền của anh mà!
Phạm Viễn lạnh lùng ừ hữ, y thoáng thấy Lưu Chân Mai cũng không giơ tay, cùng Nguyễn Nhất Tiến nữa là ba người cả thảy bèn hỏi:
- Ba vị đồng chí các vị quyết định thế nào?
- Tôi phản đối việc đình chỉ chức vụ của đồng chí Diệp Phàm.
Lưu Chân Mai phát biểu rất rõ ràng rành mạch, bên cạnh đó là thái độ phản đối ra mặt của Cổ Dị Hùng và Nguyễn Nhất Tiến.
- Bốn phiếu phản đối, chín phiếu tán thành, vậy là đã quá nửa rõ ràng.
Quyết định...
Phạm Viễn mặt thẳng đơ, tay gõ nhịp hưng phấn.
Y quay sang bảo Diệp Phàm :
- Tôi hy vọng anh sẽ đem toàn bộ công việc của Ủy ban nhân dân thành phố chuyển giao lại cho đồng chí Trương Minh Sâm.
- Tôi sẽ làm!
Diệp Phàm nói xong xoay người đi nhanh ra khỏi phòng họp.
- Bí thư Phạm, vừa rồi nhân viên công tác bên chỗ lão Từ đánh điện qua giục, hỏi là bao giờ thì đưa thượng tá Triệu qua. Nghe nói chuyện này không chừng sẽ có khả năng gây phiền phức cho chúng ta.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa thấy hơi lo lắng bèn nhắc Phạm Viễn.
- Anh hỏi hộ xem lão Từ có rảnh không, chúng ta qua đó xem sao. Chuyện chẳng đâu vào đâu mà sao lại thành ra thế này không biết, haizz ... . . .
Phạm Viễn nhíu mày than thở.
Sau khi Cao Hoa tự đi liên hệ, Phạm Viễn liền gọi điện cho An Kỳ bảo:
- Đồng chí An Kỳ, mau đưa một vị thượng tá tên Triệu Thành qua đây.
- Triệu Thành, người này e rằng tạm chưa thả ra được.
An Kỳ nói.
- Không thả được, anh có ý gì vậy? Tôi lấy danh nghĩa tổ chức yêu cầu anh, lập tức thả người! Là lập tức và phải đưa qua đây ngay.
Phạm Viễn đã hơi cáu, cái tên An Kỳ này hình như ngày càng không nghe lời. Phải rung cây dọa khỉ một chút, bằng không, khỉ đột cũng muốn xưng làm hầu vương không chừng.
- Bí thư Phạm, không phải tôi không muốn chấp hành quyết định của tổ chức. Chủ yếu là do việc bắt người lần trước không phải do tôi mà là do đồng chí bắt về.
An Kỳ vội phân bua.
- Vương Triều là ai?
Phạm Viễn lạnh lùng hỏi.
- Đồng chí Vương Triều là Trưởng phòng điều tra mật thuộc Bộ công an, lần này đến Hải Đông chủ yếu là đi tuần tra các sự vụ có liên quan đến bên công an.
Lúc đoàn người của Chủ tịch Diệp và lão Từ phát sinh xung đột ở Long Phụng Kiều. Đồng chí cũng vừa khéo đem theo một số cảnh sát hình sự mặc thường phục ngang qua đó.
Phát hiện Triệu Thành rút súng muốn hành hung nên lập tức ra tay ngăn lại. Vì vậy, nếu muốn thả người thì phải được trưởng phòng Vương đồng ý mới xong.
Bí thư Phạm, anh cũng hiểu rằng đồng chí từ Bộ Công an xuống lại là một Trưởng phòng thì cũng là lãnh đạo cả. Tôi không thể bỏ mặc lãnh đạo mà tự ý đi thả người được.
Hơn nữa, hiện tại đồng chí Vương Triều có mang đến mấy người trông giữ, tôi không thể nào đi cướp ngục được phải không nào?
An Kỳ giải thích nói.
- Trưởng phòng Vương là người của bộ Công an, anh cũng làm bên công an đấy thôi. Làm cùng một hệ thống thì các đồng chí sẽ dễ nói chuyện hơn, nên anh xem làm thế nào đem tính nghiêm túc và ảnh hưởng của sự việc lần này nói cho anh ta hiểu.
Phạm Viễn đã tính toán đâu vào đó, không ngờ lại mọc đâu ra một ông Trưởng phòng điều tra mật thuộc Bộ công an.
- Vậy tôi đi thử xem sao, có thành công hay không thì chưa thể biết được nhưng tôi sẽ hết sức thuyết phục anh ta.
An Kỳ nói.
Mười phút sau lại có điện thoại báo là đồng chí Vương Triều không chịu thả người. Lại còn chỉ rõ Triệu Thành có động cơ giết người rõ ràng, hiện trường cho đến nhân chứng vật chứng đều đủ cả.
- Bọn họ hiện đang ở đâu?
Phạm Viễn thấy thật sự lo lắng.
- Hiện đang ở nhà khách Hải Đông.
An Kỳ đáp.
- Anh liên hệ với trưởng phòng Vương hộ tôi, tôi muốn gặp anh ta.
Phạm Viễn vừa bảo là An Kỳ đồng ý ngay tắp lự.
Diệp Phàm bàn giao hết mọi công việc cho Trương Minh Sâm rồi bảo:
- Chủ tịch thành phố Trương, mọi thứ đều ở đây cả. Bàn giao xong tôi xin được đi trước. Nhưng trước khi đi tôi muốn nói với anh một câu. Việc tu sửa suối Vượng phu và tiếp tục dự án giao thông đường bộ ở huyện Đào Mộc tuyệt đối không thể đình trệ.
Diệp Phàm chuyển giao xong nói.
- Không cần lo lắng, việc này tôi sẽ nhớ kỹ. Nhưng chuyện xử lý thế nào là do tôi quyết định. Trương Minh Sâm tôi có kém cỏi gì cũng từng đảm nhiệm công tác của Ủy ban nhân dân thành phố đã hơn một năm.
Có một số chuyện không cần anh phải nhắc.
Trương Minh Sâm chẳng mấy khi được xả giận, khẩu khí quả là lớn lắm.
- Nhớ kỹ là tốt rồi.
Diệp Phàm nhìn xoáy họ Trương một cái thật ý vị rồi gật gật đầu, xoay người đi thẳng.
- Không mang chức tước thấy nhẹ cả người, ha ha, cũng tốt thôi, tạm nghỉ ngơi một thời gian cũng hay. Lâu ngày không luyện, đến võ công cũng hoang phế hết cả rồi.
Diệp Phàm trái lại cảm thấy rất thoải mái khi ra khỏi Ủy ban nhân dân thành phố.
Về đến Thanh Khê cư, mấy người bọn Thiết Chiêm Hùng đều đang ngồi ở phòng tiếp khách trên lầu.
- Ức hiếp người quá đáng! Phải bắt ngay thằng già họ Từ kia lại, quân khốn kiếp. Cựu binh hồng quân cũng phải có chút khí tiết của hồng quân chứ. Sao có thể cậy già mà lên mặt được?
Phạm Cương vừa thấy Diệp Phàm đã giận dữ mắng tùm lum.
- Thôi thôi!
Diệp Phàm yên lặng ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi xua tay ngăn lại.
- Việc này, không biết Đinh Tuấn Đức đã hay chưa? Xem tình hình thì rất có khả năng là cấp trên có người đánh điện xuống. Bằng không, Phạm Viễn không hà cớ gì lại mạnh tay cách chức cậu ngay tại hội nghị thường vụ khi mà lý do chưa thật sự đủ đầy. Đây hoàn toàn trái với nguyên tắc mà tổ chức đề ra.
Thiết Chiêm Hùng bình tĩnh đưa ra nhận định.
- Người này rốt cuộc là ai? Có thể khiến Phạm Viễn quyết đoán cách chức anh như vậy, thân phận, cấp bậc nhất định là không nhỏ. Ít nhất, theo em cũng phải là quan to trên tỉnh mới có sức ảnh hưởng tầm ấy. Nếu không, Phạm Viễn dù gì cũng là nhân vật chóp bu ở một thành phố cấp ba, y không thể hồ đồ đến mức đó. Nên biết rằng nếu việc này mà lọt đến tai Tỉnh ủy thì Phạm Viễn sẽ có lắm thứ để lo đấy.
Trương Cường chắc mẩm.
Trương Hùng lên tiếng bảo:
- Ở tỉnh Nam Phúc, ngoại trừ Phí Mãn Thiên ra thì chỉ còn lại có Yến Xuân Lai. Phạm Viễn làm vậy chắc hẳn là đã biết được thân phận của Từ Thiên Tinh rồi.
- Để tôi đánh điện về xem sao, thật là vô lý. Dựa vào cái gì mà đi cách chức đại ca, Tề Thiên này là người đầu tiên phản đối.
Tề Thiên xăm xăm cầm lấy điện thoại chỉ chực gọi đi.
- Khoan hẵng vội, để tôi nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt. Việc này, tôi đã thưa với bác cả nhà Viên Viên rồi. Tin rằng nhà họ Kiều sẽ không giương mắt làm ngơ. Vả lại, mấy ngày này tôi quyết định sẽ tranh thủ thời gian đề công cho mấy anh em, cho nên tính ra như vậy lại càng có thêm thời gian. Cái ghế Chủ tịch thành phố có chạy đi đâu mà sợ.
Diệp Phàm giọng điệu rất bình tĩnh nhưng vẫn lộ rõ mười phần bá khí trong đó.
- Ừm, nhà họ Kiều chắc cũng đã sớm để tâm đến việc này.
Trương Hùng gật gật đầu. Diệp Phàm chợp mắt một lát, sau đó mấy người tới quyết định tới ở luôn tại Hàn lâm tự, chuyên tâm đột phá cảnh giới công lực.
Trong khi đó Phạm Viễn đã đến nhà khách Hải Đông.
- Trưởng phòng đến thăm Hải Đông mà Phạm Viễn tôi tiếp đãi chưa được chu đáo, thật ngại quá.
Phạm Viễn đưa tay ra bắt, mặt như trẻ con mắc lỗi, cười ngượng nghịu.
- Ha ha, Bí thư Phạm trong lòng còn vướng bận bao chuyện lớn nhỏ của cả đất Hải Đông, cũng không nhất thiết phải tiếp đãi tôi làm gì. Với lại, phó Bí thư An cũng rất chu đáo, về công tác chiêu đãi của các vị tôi không có gì để phàn nàn cả.
Vương Triều thản nhiên cười xòa.
- Trưởng phòng Vương này, chắc hẳn anh cũng đã biết. Thượng tá Triệu Thành là quân nhân của bên Cảnh vệ Trung ương, được cấp trên cử đi đảm trách việc bảo vệ cho lão Từ nên mọi chuyện bên đó không thể thiếu anh ta được?
Phạm Viễn trong nháy mắt đã chuyển đề tài câu chuyện.
- Chuyện này tôi cũng vừa được biết. Tuy nhiên, dù có như vậy thật thì Triệu thành cũng không thể tùy ý làm xằng làm bậy. Là quân nhân cảnh vệ, anh ta càng phải biết tôn trọng các lãnh đạo tại địa phương chứ không phải rút súng ra hành hung, đã để Vương Triều này bắt gặp thì phải kiên quyết xử lý. Việc này sau khi về thủ đô tôi sẽ có trao đổi với lãnh đạo bên Bộ tư lệnh cảnh vệ trung ương.
Vương Triều thản nhiên nhìn Phạm Viễn quả quyết.
- Trưởng phòng Vương, an toàn cho lão Từ là đặc biệt hệ trọng. Nếu trong thời khắc mấu chốt này mà xảy ra chuyện ở Hải Đông, việc này lại là do thượng tá Triệu không túc trực bên cạnh lão Từ thì trưởng phòng anh chắc cũng đã lường trước được những hậu quả có thể xảy đến rồi.
Phạm Viễn đã hơi có sắc giận, lão dằn giọng đe dọa.
- Hậu quả, việc này chẳng liên quan gì đến tôi cả. Tôi cứ làm việc nên làm, chức trách của tôi là thế đó.
Nếu tôi thả Triệu thành ra, thì đó mới là không có trách nhiệm với công việc.
Nếu thật sự phải làm như vậy thì sự công bằng và nghiêm túc của pháp luật nên đặt vào đâu. Tôi hy vọng Bí thư có thể thông cảm cho khó khăn của bên công an mà đem toàn lực ủng hộ chúng tôi tiến hành điều tra đồng chí Triệu Thành.
Còn về phần lão Từ, bên công an địa phương các anh hoàn toàn có thể cho thêm người sang bảo vệ. Chẳng lẽ sở Công an thành phố Hải Đông không bảo vệ nổi một ông già?
Vương Triều mặt không biến sắc cứng cỏi đáp.
- Trưởng phòng Vương, anh thực sự muốn nhúng mũi vào chuyện này?
Phạm Viễn không nhịn nổi nữa, giọng điệu càng thêm phần gay gắt.
- Không phải là nhúng mũi, đây là công việc của tôi.
Vương Triều điềm tĩnh nhìn Phạm Viễn, lại còn nhếch mép nhấp một ngụm trà, điệu bộ hết sức nhàn nhã.
- ... Hừ!
Phạm Viễn rốt cuộc không chịu nổi nữa, đứng lên hừ một tiếng rồi dắt díu đám người của y lục tục đi ra. Chẳng lâu sau thì đem chuyện đồng chí Vương Triều bên Bộ công an cố tình gây khó dễ báo với nhân viên công tác phía lão Từ.
- Việc này, có liên quan gì với ông Chủ tịch thành phố kiakhông?
Thư ký Trương Hà của lão Từ nghiêm túc nhìn Phạm Viễn dò xét.
- Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm.
Phạm Viễn lắc đầu chào thua.
- Chắc chắn là có liên quan, rất có khả năng, Vương Triều là do chính Diệp Phàm sai khiến.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Cao Hoa bên cạnh bỗng xen vào một câu.
- Là sao cơ?
Trương Hà vội hỏi.
- Tôi nói chuyện luôn có căn cứ, không có nói sàm bao giờ.
Cao Hoa vẻ mặt thần bí bảo Trương Hà:
- Vừa rồi tôi có trao đổi qua điện thoại với một ông bạn học cũ ở Việt Đông, ông ta cho hay Chủ tịch Diệp trước kia từng có thời gian công tác tại Việt Đông. Sau đó tôi tiện thể dò hỏi, mới biết được trưởng phòng Vương kia trước đây đã từng đương nhiệm tại sở Công an tỉnh Việt Đông, hơn nữa lại đã từng nếm mật nằm gai cùng Diệp Phàm không ít bận.
- Chết tiệt, việc này các anh không cần phải xen vào. Tôi sẽ qua đó xử lý.
Sắc mặt Trương Hà lại càng trở nên khó coi.
Hai ngày sau, giữa lúc đêm khuya, mấy người bọn Diệp Phàm đang gấp gáp bận rộn ở Hàn lâm tự vì Trương Cường đã đột phá đến thời khắc then chốt.
Trong một địa điểm bí mật tại hậu sơn Hàn lâm tự, Trương Hùng, Tề Thiên, Vương Triều đều căng thẳng chằm chằm dán mắt vào đôi song chưởng trên lưng Trương Cường của Diệp Phàm.
Cả người Diệp Phàm đã sớm ướt đẫm mồ hôi, hơn nữa, trên đầu hình như phảng phất có làn khói trắng đang mờ mịt toát ra. Thật ra đó là mồ hôi trên người Diệp lão đại bị nội kình tác động mà biến thành hơi nước mờ mịt bốc lên !
/3320
|