Hòn đá này là do sư phụ năm đó đổi được từ trong tay của đệ tử Hoa Sơn, khi đó sư phụ chỉ cảm thấy tảng đá này hợp với ông ấy, chứ không hề có ý nghĩ gì khác, cũng có thể, đó vốn chỉ là một hòn đá màu máu đỏ bình thường mà thôi.
Trần Khiếu Thiên nói.
- Chưa chắc đâu.
Diệp Phàm lắc đầu, ngắm nghía hòn đá màu máu đỏ đó. Mở to đôi mắt chim ưng, dùng hết nội lực để quan sát thật kĩ lần nữa.
Phát hiện ra rằng hòn đá màu máu đỏ đó trông bề ngoài thì là một lớp màu máu đỏ. Nhưng sức mạnh của đôi mắt chim ưng rung lên, quan sát lần nữa, thì lại thấy một vài manh mối không hề bình thường. Luôn cảm thấy trong đó có một luồng sức mạnh đang lay động.
Một hồi lâu sau đó, Diệp Phàm đặt hòn đá xuống, nói:
- Trần Vô Ba cầm nó đi đã mấy chục năm rồi, chắc cách gì cũng thử qua rồi. Gồm cả tia hồng ngoại này, tia cực tím này, siêu scan b, q vân vân… Những cái này chúng ta không cần thiết phải làm. Hòn đá này, có thể là một giao kèo. Nhưng, chúng ta có nhiều thời gian nên có thể từ từ nghiên cứu. Trần lão, ông hãy về trước đi, rảnh thì tôi sẽ cân nhắc.
Diệp Phàm nói, rồi đưa hòn đá cho Trần Khiếu Thiên.
- Không cần đâu, hòn đá này tôi tặng anh.
Trần Khiếu Thiên xua tay.
- Đây là vật cưng của sư phụ ông, sau này có phát hiện ra được bí mật thì vẫn phải chôn nó xuống mộ.
Diệp Phàm từ chối.
- Không sao đâu, năm đó sư phụ chỉ bảo tôi là nhất định phải lấy nó về. Chả nhẽ trong hòn đá này lại có bí mật gì đó thật sao. Tôi già thế này rồi, có bí mật cũng chả có ích gì. Tốt nhất là đưa cho chủ công vậy, chủ công công lực thâm hậu, lại có năng lực đặc biệt. Cũng có thể sẽ sớm khám phá được bí mật, cũng khiến tôi vui hơn.
Trần Khiếu Thiên lắc đầu, thái độ kiên quyết, Diệp Phàm bất đắc dĩ, đành nhận lấy.
Đúng hai giờ đêm, Diệp lão đại vừa tỉnh cơn ngủ gật. Lúc đó, điện thoại reo lên. Vừa nhìn qua, không ngờ lại là số của Lan Điền Trúc .
Muộn thế này rồi mà vẫn còn điện tới, chắc là nhớ ông đây à, Diệp lão đại trong lòng tự đắc, nhấc máy lên, nhưng chưa mở lời, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói sụt sịt của Lan Điền Trúc :
- Diệp Phàm, anh mau lên, cứu chúng em với.
- Cứu các em, chuyện gì thế?
Diệp lão đại ngạc nhiên, nhảy ra khỏi giường.
- Không kịp rồi, em đang ngấm ngầm điều tra ở khu mỏ đồng Hoành Đạt của thành phố Thanh Ngưu với Phó chủ biên nhật báo Đông Hải – ông Trương Quang Minh. Kết quả là bị phát hiện, hiện giờ, bọn bảo kê cho khu mỏ đang xông ra.
Đang tìm kiếm chúng em khắp núi. Phóng viên Trương vừa nãy vì cứu em, mà bị cái gậy sắt đánh vào đầu, cả đầu toàn là máu.
- Nhanh lên, nhanh tới cứu người!
Lan Điền Trúc khóc thút thít.
- Đừng vội, mau báo vị trí chính xác đi.
Diệp Phàm bình tĩnh, hỏi.
- Em cũng không rõ lắm, chắc là dãy núi mỏ đồng Hoành Đạt. Hiện giờ, chúng em đang trốn trong một cái hố nhỏ dưới một cây đại thụ.
Lan Điền Trúc nói giọng run rẩy, trong giọng nói cô ấy chứa đầy nỗi sợ hãi và vô vọng.
- Các em phải tìm cách trốn thoát, đừng lên tiếng, anh lập tức cho người qua đó.
Diệp Phàm nói, cúp máy rồi lại gọi ngay cho An Kỳ, nói:
- Lập tức phái thân cận của cậu ở Cục công an thành phố Thanh Ngưu kèm theo cả vài người tin tưởng được tới Mỏ đồng Hoành đạt.
An Kỳ đi làm việc này, Diệp Phàm nghĩ một hồi, cảm thấy không yên tâm. Vì Trương Minh Quang là một phóng viên lấy được cả tài liệu tham khảo nội bộ, chắc hẳn trong đầu Chủ tịch Đường có ấn tượng rất sâu sắc về người này.
Nếu Trương Minh Quang xảy ra chuyện, có vẻ như, giới chính trị ở Đông Hải sẽ xảy ra động mất. Vì thế, lập tức hắn lại nhấc máy gọi cho Tư lệnh Nguyễn của Phân khu quân đội Đông Hải, giải thích chuyện này. Tư lệnh Nguyễn nói là sẽ lập tức phái đoàn qua đó tìm kiếm.
Lát sau, Trinh Dao cũng khóc gọi Diệp Phàm mau tới cứu chị Lan. Diệp Phàm an ủi một hồi, rồi cúp máy, cảm thấy chuyện này nghiêm trọng rồi đây.
Lập tức nhấc máy gọi cho Kiều Hoành Sơn, mượn ông ta một chiếc chuyên cơ quân dụng cỡ nhỏ. Tất nhiên,
Tất cả chi phi đều là do Diệp lão đại bỏ ra.
- Chuyện gì mà vội thế, chuyên cơ này không thể cho mượn tùy tiện được. Diệp Phàm, cậu hiện giờ bị cắt chức trong quân đội rồi, nhưng đầu chính phủ kia lại bị ngừng chức. Nếu theo như người xưa nói, thì là kẻ có tội, trong thời khắc quan trọng này, không thể tùy tiện tới. Mọi người đều chăm chăm dõi theo cậu, nếu có chút động tĩnh không cần thiết nào, mà bị người khác nắm đằng chuôi thì rắc rối to đó. Thời điểm then chốt này, cậu cần phải thật sự điềm tĩnh, hết sức cẩn thận.
Kiều Hoành Sơn vội chau mày khuyên bảo.
- Không phải chuyện của cháu, hai phóng viên bị người của xã hội đen truy sát. Cháu phải vội quay về để giải quyết việc này, nếu không thì, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này, cậu càng không thể tham gia vào. Dám truy sát cả phóng viên, chắc không có lai lịch gì tốt đẹp đâu.
Chuyện này, cậu báo cho Cục công an Đông Hải biết là được rồi.
Kiều Hoành Sơn nói, tỏ vẻ có chút lạnh lùng.
- Bác cả à, rốt cuộc bác có cho cháu mượn không đây, nếu không cho thì cháu nghĩ cách khác vậy.
Diệp lão đại tức giận.
Hét lên với Kiều Hoành Sơn.
- Hét cái khỉ gì ! Hâm à ! Là cậu mượn tôi hay là tôi mượn cậu đây, mượn hẳn chuyên cơ mà còn lên giọng như vậy hả.
Chuyện này, không phải thương lượng. Hơn nữa, tôi khuyên cậu, đừng có từ chuốc phiền toái vào thân. Chuyện mượn chuyên cơ, cậu không phải nói nữa.
Kiều Hoành Sơn tức giận, dập máy cái rầm.
- Tệ thật!
Diệp Phàm ngầm chửi một câu, kiên quyết gọi cho Lý Khiếu Phong, giải thích nhanh gọn với Lý lão chuyện này.
- Cậu lập tức tơi sân bay quân dụng, tôi sẽ sắp xếp cho.
Lý Khiếu Phong nói ngay, dễ tính hơn Kiều Hoành Sơn nhiều.
Diệp Phàm cùng đoàn người lập tức chạy thẳng tới sân bay.
Sau ba tiếng thì tới Thủy Châu, lát sau đã ngồi lên xe phi thẳng tới Hải Đông.
Cùng lúc đó, ở núi Ngô Công của thành phố Thanh Ngưu đang xảy ra một cuộc truy sát và phản truy sát.
Phó cục trưởng Công an thành phố Thanh Ngưu – đông chí Cổ Hải, đem theo năm đông chí cảnh sát nữa, tới núi Ngô Công nhanh nhất có thể. Lát sau, phân khu quân đội của thành phố lái mấy chiếc xe tải quân dụng, đi thẳng lên núi Ngô Công.
Diệp Phàm cùng vài người nữa đi được mười mấy dặm theo hướng Đông Hải, thì An Kỳ gọi điện tới, nói:
- Chủ tịch thành phố, thật xin lỗi.
Trong điện thoại, im lặng một hồi lâu.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Nhân lực của chúng tôi quá ít, may mà Tư lệnh Nguyễn phái kịp binh lính tới. Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, chúng tôi đã tìm thấy người.
Nhưng, phóng viên Trương Minh Quang vì mất quá nhiều máu, nên đã mất. Phóng viên báo tỉnh Lan Điền Trúc vì cứu phóng viên Trương, đã bạt mạng cõng anh ta đi trốn khắp nơi. Sau đó, bị phát hiện, trên lưng bị chém một nhát dao. Hiện giờ đang được cấp cứu ở bệnh viện.
An Kỳ hạ giọng nói.
- Bọn người của Hoành Đạt bắt được chưa?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Đã bắt được rồi, Tư lệnh Nguyễn đã trợ giúp để bắt người. Nhưng, Phó chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm yêu cầu chúng tôi phải giữ lấy đại cục. Tất cả phải xuất từ đại cục phát triển của Đông Hải, tình hình cần được khống chế trong phạm vi Hải Đông. Nhưng trong đám người của Hoành Đạt, lần này đã bắt được tên ra tay là được rồi. Không nên bắt vô cớ hết cả lũ, không được làm náo loạn việc sản xuất bình thường của ngành đồng Hoành Đạt. Và yêu cầu chúng tôi giữ kín mọi tin tức, tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Bí thư Pham sau khi biết được tình hình cũng ra mệnh lệnh chết, nói rằng ai mà truyền ra ngoài, thì sẽ bị mất chức.
An Kỳ nói.
- Trong tay bí thư Trương không có bằng chứng ư?
Diệp Phàm hỏi.
- Có đó!
An Kỳ đáp.
- Chứng cứ ở trong tay ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Trong tay Phó cục trưởng Khang Phúc Hưng, nhưng, Phó cục trưởng thường vụ cục Công an thành phố - đồng chí Triệu Sơn cũng biết chuyện này, luôn ép Khang Phúc Hưng giao mọi tài liệu ra.
An Kỳ nói.
- Cậu là Phó Bí thư thường vụ chính pháp thành phố Đông Hải, cục trưởng cục Công an thành phố Đông Hải.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, đây là đang cảnh cáo An Kỳ, cậu là cục trưởng, chuyện này cậu làm chủ, hà tất phải nghe lời của một Phó cục trưởng thường vụ như Triệu Sơn?
- Một giờ trước thì là vậy, còn giờ, thì tôi không phải nữa rồi.
An Kỳ ấm ức nói.
- Chả nhẽ cậu bị cắt chức rồi, làm sao chỉ vừa mới mấy tiếng, mà đã đêm khuya rồi cơ mà?
Diệp lão đại tức giận, giọng gắt lên.
- Ừm, một giờ trước, Bí thư Phạm và Quyền Chủ tịch thành phố - đồng chí Trương Minh Sâm tạm thời ra lệnh.
- Cắt chức cục trưởng cục Công an Hải Đông, Phó bí thư chính pháp của tôi. Thôi chức để kiểm điểm, viết bản kiểm điểm.
An Kỳ tức giận nói.
- Trước tiên hãy bảo vệ Phó cục trưởng Khang, nhất định phải lấy được chứng cớ.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đã chỉ thị Cổ Hải đi làm rồi, tôi đã tới thành phố Thanh Ngưu, đang liên hệ được với đồng chí Khang Phúc Hưng.
An Kỳ nói, nghĩ một hồi, rồi lại nói:
- Nhưng, thành phố Thanh Ngưu hiện giờ phát triển rất nhanh, ngưu quỷ xà thần đều xuất hiện cả.
Lão Khang không biết là đã trốn đi đâu rồi, ngành đồng Hoành Đạt đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền, mời biết bao nhiêu người.
Phỏng chừng cũng đang tìm anh ông ta khắp nơi.
Nhưng Cục công an thành phố Thanh Ngưu kì thực cũng đang ngấm ngầm tìm anh ta. Nói với cảnh sát là vì bảo vệ đồng chí Khang Phúc Hưng, nhưng thực tế chắc chắn không phải vậy.
Hơn nữa, đây không chỉ là hai lực lượng, phàm là những lực lượng có móc nối quan hệ với ngành đồng Hoành Đạt trong phạm vi thành phố Thanh Ngưu đều có người tỏa ra đi tìm.
Hiện giờ, tôi lại bị cách chức, bên cạnh chỉ có ba cảnh sát hình sự đi theo. Triệu Sơn tạm thời tiếp quản chức vụ của tôi, lực lượng của Cục công an thành phố đều bị ông ta khống chế, không cho mang theo. Nhưng binh lính của Tư lệnh Nguyễn mục tiêu quá lớn, không dễ ra tay.
- Thiết Hải, đem vài thân cận cùng tôi tới thành phố Đông hải, phải nhanh đấy, lập tức.
Diệp Phàm gọi điện cho Triệu Thiết Hải – phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh. Triệu Thiết Hải chẳng nói chẳng rằng, đồng ý ngay lập tức.
Diệp Phàm lại gọi cho Phạm Cương ở cục An ninh Quốc gia thành phố Đông Hải, yêu cầu anh ta trong khoảng thời gian ngắn nhất phải tìm được đồng chí Khang Phúc Hưng ở cục Công an thành phố Thanh Ngưu, và, bảo vệ ông ta, lấy được tài liệu về tay.
Bên này, Diệp Phàm lại gọi cho Tư lệnh Nguyễn. Yêu cầu anh ta phái người tới bệnh viện, bảo vệ cho phóng viên Lan Điền Trúc.
Thời điểm then chốt này, Lan Điền Trúc rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu công kích của Hoành Đạt. Triệu Thiết Hải đem theo 8 cảnh sát hình sự tới, hai chiếc xe cùng Diệp Phàm phi thẳng tới Đông Hải.
Lúc Diệp Phàm cùng đoàn người vội tới Đông Hải thì đã là bảy giờ sáng.
Trước tiên Diệp Phàm tới bệnh viện số 1 của Đông Hải, chạy thẳng tới phòng bệnh của Lan Điền Trúc. Phát hiện ra rằng lối đi nhỏ có một thiếu tá và vài anh lính. Nhưng, điều kì lạ là phía bên ngoài nhóm quân binh ấy, lại có rất nhiều cảnh sát.
Diệp Phàm muốn vào nhưng lại bị một cảnh sát thanh tra mặt đầy mụn trứng cá chặn lại.
- Đồng chí, bên trong đã bị phong tỏa, không thể vào được, mời đi từ bên phía kia.
Cảnh sát thanh tra cấp 2 ấy mặt đầy nghiêm túc, chỉ theo hướng đường thông phía bên kia, nói.
Trần Khiếu Thiên nói.
- Chưa chắc đâu.
Diệp Phàm lắc đầu, ngắm nghía hòn đá màu máu đỏ đó. Mở to đôi mắt chim ưng, dùng hết nội lực để quan sát thật kĩ lần nữa.
Phát hiện ra rằng hòn đá màu máu đỏ đó trông bề ngoài thì là một lớp màu máu đỏ. Nhưng sức mạnh của đôi mắt chim ưng rung lên, quan sát lần nữa, thì lại thấy một vài manh mối không hề bình thường. Luôn cảm thấy trong đó có một luồng sức mạnh đang lay động.
Một hồi lâu sau đó, Diệp Phàm đặt hòn đá xuống, nói:
- Trần Vô Ba cầm nó đi đã mấy chục năm rồi, chắc cách gì cũng thử qua rồi. Gồm cả tia hồng ngoại này, tia cực tím này, siêu scan b, q vân vân… Những cái này chúng ta không cần thiết phải làm. Hòn đá này, có thể là một giao kèo. Nhưng, chúng ta có nhiều thời gian nên có thể từ từ nghiên cứu. Trần lão, ông hãy về trước đi, rảnh thì tôi sẽ cân nhắc.
Diệp Phàm nói, rồi đưa hòn đá cho Trần Khiếu Thiên.
- Không cần đâu, hòn đá này tôi tặng anh.
Trần Khiếu Thiên xua tay.
- Đây là vật cưng của sư phụ ông, sau này có phát hiện ra được bí mật thì vẫn phải chôn nó xuống mộ.
Diệp Phàm từ chối.
- Không sao đâu, năm đó sư phụ chỉ bảo tôi là nhất định phải lấy nó về. Chả nhẽ trong hòn đá này lại có bí mật gì đó thật sao. Tôi già thế này rồi, có bí mật cũng chả có ích gì. Tốt nhất là đưa cho chủ công vậy, chủ công công lực thâm hậu, lại có năng lực đặc biệt. Cũng có thể sẽ sớm khám phá được bí mật, cũng khiến tôi vui hơn.
Trần Khiếu Thiên lắc đầu, thái độ kiên quyết, Diệp Phàm bất đắc dĩ, đành nhận lấy.
Đúng hai giờ đêm, Diệp lão đại vừa tỉnh cơn ngủ gật. Lúc đó, điện thoại reo lên. Vừa nhìn qua, không ngờ lại là số của Lan Điền Trúc .
Muộn thế này rồi mà vẫn còn điện tới, chắc là nhớ ông đây à, Diệp lão đại trong lòng tự đắc, nhấc máy lên, nhưng chưa mở lời, từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói sụt sịt của Lan Điền Trúc :
- Diệp Phàm, anh mau lên, cứu chúng em với.
- Cứu các em, chuyện gì thế?
Diệp lão đại ngạc nhiên, nhảy ra khỏi giường.
- Không kịp rồi, em đang ngấm ngầm điều tra ở khu mỏ đồng Hoành Đạt của thành phố Thanh Ngưu với Phó chủ biên nhật báo Đông Hải – ông Trương Quang Minh. Kết quả là bị phát hiện, hiện giờ, bọn bảo kê cho khu mỏ đang xông ra.
Đang tìm kiếm chúng em khắp núi. Phóng viên Trương vừa nãy vì cứu em, mà bị cái gậy sắt đánh vào đầu, cả đầu toàn là máu.
- Nhanh lên, nhanh tới cứu người!
Lan Điền Trúc khóc thút thít.
- Đừng vội, mau báo vị trí chính xác đi.
Diệp Phàm bình tĩnh, hỏi.
- Em cũng không rõ lắm, chắc là dãy núi mỏ đồng Hoành Đạt. Hiện giờ, chúng em đang trốn trong một cái hố nhỏ dưới một cây đại thụ.
Lan Điền Trúc nói giọng run rẩy, trong giọng nói cô ấy chứa đầy nỗi sợ hãi và vô vọng.
- Các em phải tìm cách trốn thoát, đừng lên tiếng, anh lập tức cho người qua đó.
Diệp Phàm nói, cúp máy rồi lại gọi ngay cho An Kỳ, nói:
- Lập tức phái thân cận của cậu ở Cục công an thành phố Thanh Ngưu kèm theo cả vài người tin tưởng được tới Mỏ đồng Hoành đạt.
An Kỳ đi làm việc này, Diệp Phàm nghĩ một hồi, cảm thấy không yên tâm. Vì Trương Minh Quang là một phóng viên lấy được cả tài liệu tham khảo nội bộ, chắc hẳn trong đầu Chủ tịch Đường có ấn tượng rất sâu sắc về người này.
Nếu Trương Minh Quang xảy ra chuyện, có vẻ như, giới chính trị ở Đông Hải sẽ xảy ra động mất. Vì thế, lập tức hắn lại nhấc máy gọi cho Tư lệnh Nguyễn của Phân khu quân đội Đông Hải, giải thích chuyện này. Tư lệnh Nguyễn nói là sẽ lập tức phái đoàn qua đó tìm kiếm.
Lát sau, Trinh Dao cũng khóc gọi Diệp Phàm mau tới cứu chị Lan. Diệp Phàm an ủi một hồi, rồi cúp máy, cảm thấy chuyện này nghiêm trọng rồi đây.
Lập tức nhấc máy gọi cho Kiều Hoành Sơn, mượn ông ta một chiếc chuyên cơ quân dụng cỡ nhỏ. Tất nhiên,
Tất cả chi phi đều là do Diệp lão đại bỏ ra.
- Chuyện gì mà vội thế, chuyên cơ này không thể cho mượn tùy tiện được. Diệp Phàm, cậu hiện giờ bị cắt chức trong quân đội rồi, nhưng đầu chính phủ kia lại bị ngừng chức. Nếu theo như người xưa nói, thì là kẻ có tội, trong thời khắc quan trọng này, không thể tùy tiện tới. Mọi người đều chăm chăm dõi theo cậu, nếu có chút động tĩnh không cần thiết nào, mà bị người khác nắm đằng chuôi thì rắc rối to đó. Thời điểm then chốt này, cậu cần phải thật sự điềm tĩnh, hết sức cẩn thận.
Kiều Hoành Sơn vội chau mày khuyên bảo.
- Không phải chuyện của cháu, hai phóng viên bị người của xã hội đen truy sát. Cháu phải vội quay về để giải quyết việc này, nếu không thì, sẽ xảy ra chuyện lớn.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này, cậu càng không thể tham gia vào. Dám truy sát cả phóng viên, chắc không có lai lịch gì tốt đẹp đâu.
Chuyện này, cậu báo cho Cục công an Đông Hải biết là được rồi.
Kiều Hoành Sơn nói, tỏ vẻ có chút lạnh lùng.
- Bác cả à, rốt cuộc bác có cho cháu mượn không đây, nếu không cho thì cháu nghĩ cách khác vậy.
Diệp lão đại tức giận.
Hét lên với Kiều Hoành Sơn.
- Hét cái khỉ gì ! Hâm à ! Là cậu mượn tôi hay là tôi mượn cậu đây, mượn hẳn chuyên cơ mà còn lên giọng như vậy hả.
Chuyện này, không phải thương lượng. Hơn nữa, tôi khuyên cậu, đừng có từ chuốc phiền toái vào thân. Chuyện mượn chuyên cơ, cậu không phải nói nữa.
Kiều Hoành Sơn tức giận, dập máy cái rầm.
- Tệ thật!
Diệp Phàm ngầm chửi một câu, kiên quyết gọi cho Lý Khiếu Phong, giải thích nhanh gọn với Lý lão chuyện này.
- Cậu lập tức tơi sân bay quân dụng, tôi sẽ sắp xếp cho.
Lý Khiếu Phong nói ngay, dễ tính hơn Kiều Hoành Sơn nhiều.
Diệp Phàm cùng đoàn người lập tức chạy thẳng tới sân bay.
Sau ba tiếng thì tới Thủy Châu, lát sau đã ngồi lên xe phi thẳng tới Hải Đông.
Cùng lúc đó, ở núi Ngô Công của thành phố Thanh Ngưu đang xảy ra một cuộc truy sát và phản truy sát.
Phó cục trưởng Công an thành phố Thanh Ngưu – đông chí Cổ Hải, đem theo năm đông chí cảnh sát nữa, tới núi Ngô Công nhanh nhất có thể. Lát sau, phân khu quân đội của thành phố lái mấy chiếc xe tải quân dụng, đi thẳng lên núi Ngô Công.
Diệp Phàm cùng vài người nữa đi được mười mấy dặm theo hướng Đông Hải, thì An Kỳ gọi điện tới, nói:
- Chủ tịch thành phố, thật xin lỗi.
Trong điện thoại, im lặng một hồi lâu.
- Chuyện gì vậy?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Nhân lực của chúng tôi quá ít, may mà Tư lệnh Nguyễn phái kịp binh lính tới. Dưới sự giúp đỡ của bọn họ, chúng tôi đã tìm thấy người.
Nhưng, phóng viên Trương Minh Quang vì mất quá nhiều máu, nên đã mất. Phóng viên báo tỉnh Lan Điền Trúc vì cứu phóng viên Trương, đã bạt mạng cõng anh ta đi trốn khắp nơi. Sau đó, bị phát hiện, trên lưng bị chém một nhát dao. Hiện giờ đang được cấp cứu ở bệnh viện.
An Kỳ hạ giọng nói.
- Bọn người của Hoành Đạt bắt được chưa?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Đã bắt được rồi, Tư lệnh Nguyễn đã trợ giúp để bắt người. Nhưng, Phó chủ tịch thành phố Trương Minh Sâm yêu cầu chúng tôi phải giữ lấy đại cục. Tất cả phải xuất từ đại cục phát triển của Đông Hải, tình hình cần được khống chế trong phạm vi Hải Đông. Nhưng trong đám người của Hoành Đạt, lần này đã bắt được tên ra tay là được rồi. Không nên bắt vô cớ hết cả lũ, không được làm náo loạn việc sản xuất bình thường của ngành đồng Hoành Đạt. Và yêu cầu chúng tôi giữ kín mọi tin tức, tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Bí thư Pham sau khi biết được tình hình cũng ra mệnh lệnh chết, nói rằng ai mà truyền ra ngoài, thì sẽ bị mất chức.
An Kỳ nói.
- Trong tay bí thư Trương không có bằng chứng ư?
Diệp Phàm hỏi.
- Có đó!
An Kỳ đáp.
- Chứng cứ ở trong tay ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Trong tay Phó cục trưởng Khang Phúc Hưng, nhưng, Phó cục trưởng thường vụ cục Công an thành phố - đồng chí Triệu Sơn cũng biết chuyện này, luôn ép Khang Phúc Hưng giao mọi tài liệu ra.
An Kỳ nói.
- Cậu là Phó Bí thư thường vụ chính pháp thành phố Đông Hải, cục trưởng cục Công an thành phố Đông Hải.
Diệp Phàm lạnh lùng nói, đây là đang cảnh cáo An Kỳ, cậu là cục trưởng, chuyện này cậu làm chủ, hà tất phải nghe lời của một Phó cục trưởng thường vụ như Triệu Sơn?
- Một giờ trước thì là vậy, còn giờ, thì tôi không phải nữa rồi.
An Kỳ ấm ức nói.
- Chả nhẽ cậu bị cắt chức rồi, làm sao chỉ vừa mới mấy tiếng, mà đã đêm khuya rồi cơ mà?
Diệp lão đại tức giận, giọng gắt lên.
- Ừm, một giờ trước, Bí thư Phạm và Quyền Chủ tịch thành phố - đồng chí Trương Minh Sâm tạm thời ra lệnh.
- Cắt chức cục trưởng cục Công an Hải Đông, Phó bí thư chính pháp của tôi. Thôi chức để kiểm điểm, viết bản kiểm điểm.
An Kỳ tức giận nói.
- Trước tiên hãy bảo vệ Phó cục trưởng Khang, nhất định phải lấy được chứng cớ.
Diệp Phàm nói.
- Tôi đã chỉ thị Cổ Hải đi làm rồi, tôi đã tới thành phố Thanh Ngưu, đang liên hệ được với đồng chí Khang Phúc Hưng.
An Kỳ nói, nghĩ một hồi, rồi lại nói:
- Nhưng, thành phố Thanh Ngưu hiện giờ phát triển rất nhanh, ngưu quỷ xà thần đều xuất hiện cả.
Lão Khang không biết là đã trốn đi đâu rồi, ngành đồng Hoành Đạt đã tiêu tốn biết bao nhiêu tiền, mời biết bao nhiêu người.
Phỏng chừng cũng đang tìm anh ông ta khắp nơi.
Nhưng Cục công an thành phố Thanh Ngưu kì thực cũng đang ngấm ngầm tìm anh ta. Nói với cảnh sát là vì bảo vệ đồng chí Khang Phúc Hưng, nhưng thực tế chắc chắn không phải vậy.
Hơn nữa, đây không chỉ là hai lực lượng, phàm là những lực lượng có móc nối quan hệ với ngành đồng Hoành Đạt trong phạm vi thành phố Thanh Ngưu đều có người tỏa ra đi tìm.
Hiện giờ, tôi lại bị cách chức, bên cạnh chỉ có ba cảnh sát hình sự đi theo. Triệu Sơn tạm thời tiếp quản chức vụ của tôi, lực lượng của Cục công an thành phố đều bị ông ta khống chế, không cho mang theo. Nhưng binh lính của Tư lệnh Nguyễn mục tiêu quá lớn, không dễ ra tay.
- Thiết Hải, đem vài thân cận cùng tôi tới thành phố Đông hải, phải nhanh đấy, lập tức.
Diệp Phàm gọi điện cho Triệu Thiết Hải – phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự sở Công an tỉnh. Triệu Thiết Hải chẳng nói chẳng rằng, đồng ý ngay lập tức.
Diệp Phàm lại gọi cho Phạm Cương ở cục An ninh Quốc gia thành phố Đông Hải, yêu cầu anh ta trong khoảng thời gian ngắn nhất phải tìm được đồng chí Khang Phúc Hưng ở cục Công an thành phố Thanh Ngưu, và, bảo vệ ông ta, lấy được tài liệu về tay.
Bên này, Diệp Phàm lại gọi cho Tư lệnh Nguyễn. Yêu cầu anh ta phái người tới bệnh viện, bảo vệ cho phóng viên Lan Điền Trúc.
Thời điểm then chốt này, Lan Điền Trúc rất có khả năng sẽ trở thành mục tiêu công kích của Hoành Đạt. Triệu Thiết Hải đem theo 8 cảnh sát hình sự tới, hai chiếc xe cùng Diệp Phàm phi thẳng tới Đông Hải.
Lúc Diệp Phàm cùng đoàn người vội tới Đông Hải thì đã là bảy giờ sáng.
Trước tiên Diệp Phàm tới bệnh viện số 1 của Đông Hải, chạy thẳng tới phòng bệnh của Lan Điền Trúc. Phát hiện ra rằng lối đi nhỏ có một thiếu tá và vài anh lính. Nhưng, điều kì lạ là phía bên ngoài nhóm quân binh ấy, lại có rất nhiều cảnh sát.
Diệp Phàm muốn vào nhưng lại bị một cảnh sát thanh tra mặt đầy mụn trứng cá chặn lại.
- Đồng chí, bên trong đã bị phong tỏa, không thể vào được, mời đi từ bên phía kia.
Cảnh sát thanh tra cấp 2 ấy mặt đầy nghiêm túc, chỉ theo hướng đường thông phía bên kia, nói.
/3320
|