Như vậy sao được, ban đầu văn phòng làm việc đó hơi nhỏ. Hơn nữa lúc đó Thành ủy nghĩ đến việc phòng làm việc của anh bên này rất ít sử dụng. Cho nên chú trọng việc sửa sang phòng làm việc bên Ủy ban nhân dân thành phố. Văn phòng bên này đều rất đơn sơ.
Cao Hoa vội nói. Thực ra Cao Hoa cũng rất xấu hổ, Phạm Viễn rời khỏi với bộ mặt ảm đạm, cũng khiến cho Cao Hoa mất đi một người tâm phúc.
Trước kia, Cao Hoa luôn đi theo Phạm Viễn, làm trái lại với Diệp Phàm. Cả đêm hôm qua y không chợp mắt, luôn suy nghĩ làm thế nào mới làm tốt được quan hệ với Diệp Phàm, làm thế nào để Diệp Phàm thay đổi được những ấn tượng xấu về y trước kia.
Cao Hoa chẳng mong gì to tát, chỉ mong có thể giữ được cái ghế Trưởng ban thư ký Thành ủy hiện tại của mình là đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
- Không sao, cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm khoát tay, đi nhanh vào văn phòng của mình trong Thành ủy. Thực ra, phòng làm việc của hắn ở đây cũng không đơn sơ chút nào. Còn vì sao Cao Hoa nói như vậy, đơn giản chỉ là một vấn đề đại diện của quyền lực mà thôi.
Văn phòng của Phạm Viễn mới là đại diện quyền lực lớn nhất của Thành ủy Hải Đông. Hiện tại Diệp Phàm thay thế vị trí này, đương nhiên là nhân vật số một của Hải Đông rồi. Cao Hoa nói như vậy, đơn giản là âm thầm nịnh bợ Diệp Phàm mà thôi.
Vừa ngồi xuống, thư ký Lý Mộc liền đưa lên bản quy hoạch tu sửa khe suối Vượng Phu. Cấp trên có hàng loạt thay đổi về nhân sự.
- Bí thư Diệp, sau khi anh đi, danh sách lãnh đạo của tổ khe suối Vượng Phu cũng thay đổi. Cái này, anh xem xem nên xử lý thế nào? Còn nữa, chuyện chủ tịch huyện Đào Mộc Vương Long Đông tạm thời bị cách chức, Bí thư Lưu có đề xuất một ý kiến, cô ấy chờ anh trả lời.
Lý Mộc vẻ mặt cung kính, nói.
- Như vậy đi, vấn đề danh sách tổ lãnh đạo khe suối Vượng Phu thay đổi theo danh sách lần trước. Về phần đồng chí Vương Long Đông, lập tức khôi phục chức vụ cho anh ta. Anh đi làm một thư bổ nhiệm và miễn nhiệm cho tôi, giao cho Trưởng ban thư ký Cao Hoa đem đến trước mặt các ủy viên thường vụ, xin ý kiến của bọn họ một chút, sau đó cầm về là được.
Diệp Phàm thản nhiên nói, hy vọng vào thời điểm mấu chốt sẽ không có ủy viên thường vụ nào chống đối lại với mình.
Quả nhiên, Cao Hoa nhận được thư bổ nhiệm Lý Mộc chẳng nói lời nào, tự mình ký tên đồng ý trước tiên.
Sau đó, Cao Hoa còn tự mình cầm thư đến trước mặt các ủy viên thường vụ, kết quả là tất cả đều ký tên.
Tuy nhiên, Trưởng ban Tuyên giáo Tô Thơm và Phó bí thư phân quản Ủy viên kỷ luật Trương Nhất Đống chẳng thèm nhìn lấy một cái, nhưng cũng chẳng phản đối, thực ra ý tứ chính là bỏ phiếu trắng.
Cuối cùng mới là Diệp Phàm ký. Cái này đương nhiên là trong vòng dự liệu của Diệp Phàm…
Trước khi đối thủ mới xuất hiện thì phải xây dựng quyền uy nhân vật số một của mình.
Khoảng bốn giờ chiều, thấy sắp đến lúc tan tầm rồi. Diệp Phàm tâm trạng cũng tương đối thoải mái, muốn về nhà để chờ Kiều Viên Viên của mình. Nghĩ đến đây phía dưới bỗng nóng bừng, Kiều đại tiểu thư luôn gây cảm giác như vậy cho mình…
Bởi vì Kiều Viên Viên từng luyện qua võ công, cơ thể chắc chắn, có lẽ chuyện kia rất tuyệt vời.
Diệp Phàm thậm chí tưởng tượng thấy phía dưới của Kiều đại tiểu thư sau khi bị thương khỏi thì chuẩn bị phải nếm động tác với độ khó cao nữa rồi.
Thuật Yoga Kiều Viên Viên luyện rất tốt, có thể đứng, uốn giống như không có xương vậy…Cơ thể như vậy để cho mình hưởng thụ, thì thử làm một số tư thế với độ khó cao xem sao.
Mấy em Nhật Bản lúc này cũng chẳng thể khiến Diệp Phàm động lòng được, bởi vì bọn họ không có sự rắn chắc và quyến rũ như Kiều Viên Viên.
Đang thu xếp tài liệu, Lý Mộc nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Bí thư, có khách đến.
- Khách, ở đâu đến vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh ta không lộ thân phận, tuy nhiên nghe anh ta nói là đến từ Bắc Kinh, nhất định đòi gặp anh.
Lý Mộc nói.
- Từ Bắc Kinh đến, lạ nhỉ, còn chơi trò thần bí nữa.
Diệp Phàm lẩm bẩm một câu, sau đó như tỉnh ra, liền nói:
- Mau, mau cho mời anh ta vào.
Diệp Phàm bước nhanh ra khỏi văn phòng, ở cửa phòng khách gặp hai đồng chí. Người đi trước tuổi trung niên, vóc dáng cao, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trông vô cùng đứng đắn. Lúc này cười thân thiết.
Người đi sau là một thanh niên, ăn mặc trông cũng rất đứng đắn, tuy nhiên sắc mặt vẫn không thay đổi.
- Xin chào Bí thư Diệp, tôi là Chu Sâm.
Người trung niên giơ tay ra trước, vẻ mặt rất nhiệt tình.
- Xin chào anh.
Vì không biết Chu Sâm có chức vụ gì hay đang đàm gì, Diệp Phàm dùng từ ‘anh’ để thay thế.
- Bí thư Diệp, ông ấy là Chu Sâm, chủ nhiệm văn phòng chủ tịch Đường.
Người thanh niên tiếp lời, nói.
- Xin chào Chủ nhiệm Chu.
Diệp Phàm vừa nghe thấy vậy liền giật mình, bắt tay càng chặt hơn.
Không thể ngờ được, Phó chủ nhiệm văn phòng của Chủ tịch Đường lại tìm đến mình. Dưới đôi mắt chim ưng và thuật xem tướng, Diệp Phàm phỏng đoán Chu Sâm tâm trạng rất tốt, hẳn là có chuyện tốt.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một phỏng đoán mông lung của mình mà thôi.
Thực ra ở văn phòng của chủ tịch thì chỉ là chi nhánh của văn phòng Trung ương mà thôi. Nhưng bởi vì văn phòng này chuyên phục vụ cho chủ tịch nên địa vị không thua kém văn phòng Trung ương.
Cái này ngày xưa được gọi là gần quan được ban lộc.
Văn phòng chủ tịch có phòng thư ký, phòng tổng hợp, phòng cảnh vệ…nhân viên biên chế khoảng hai ba chục người. Cái này, chủ yếu còn phụ thuộc vào lãnh đạo, mà lãnh đạo ở đây là thư ký chính trị cao cấp, thư ký cơ yếu, tham mưu cảnh vệ…
Những người này, nói trắng ra là những người phụ tá của thời cổ đại. Mà chủ tịch hiện tại là Đường Hạo Đông, cho nên văn phòng chủ tịch cũng vì thế mà được gọi là Văn phòng đồng chí Đường Hạo Đông. Thuộc cấp ‘Phó bộ’, trực thuộc văn phòng trung ương, thông thường chủ nhiệm văn phòng chủ tịch thường kiêm chức phó chánh văn phòng trung ương.
Hai bên ngồi xuống nói chuyện.
- Bí thư Diệp, lần này tôi xuống đây, chủ yếu là để chuyển một bức thư, là Chủ tịch Đường tự tay viết.
Chu Sâm nói. Người thanh niên ngồi bên cạnh liền rút từ trong túi da ra một bức thư, cầm hai tay đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhận bức thư, trong lòng tự nhiên cảm thấy hồi hộp. Cười nói:
- Không ngờ Chủ tịch Đường trăm công ngàn việc còn nhớ tới một nhân vật nhỏ bé như Diệp Phàm tôi. Cảm ơn! Cảm ơn chủ tịch đã nhớ đến.
- Bí thư Diệp, cậu nói như vậy Chu Sâm tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Hồi bằng tuổi cậu bây giờ, tôi chỉ là một cán bộ cấp cục phó. Lúc đó tôi là Phó chủ tịch của Hồng huyện, Hải Đông. Mà Bí thư Diệp hiện tại đã là Bí thư, quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông rồi.
Chu Sâm cười ha hả nói.
- Ha ha, chỉ may mắn thôi.
Diệp Phàm cười, nhìn Chu Sâm một cái, nói tiếp:
- Tuy nhiên, Phó chủ nhiệm Chu nhậm chức ở văn phòng chủ tịch Đường, tiền đồ vô lượng.
- Cái đó thì đương nhiên rồi, tương lai Chủ nhiệm Chu có thể sẽ xuống địa phương nhậm chức.
Người thanh niên ngồi bên cạnh có vẻ đắc ý cười nói.
- Ồ, vậy tôi chúc mừng Chủ nhiệm Chu thăng chức trước nhé.
Diệp Phàm nói.
- Ôi dào, chuyện này đã đâu vào đâu đâu. Tuy nhiên, tôi cũng muốn hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo, đi đến vùng biên cương công tác. Tuy nhiên, địa điểm khó tìm quá, nói thực, có những nơi tôi đi không thích hợp.
Chủ nhiệm Chu cười nhạt nói.
- Xem ra, chắc Phó chủ nhiệm Chu đã có mục tiêu rồi.
Diệp Phàm cười nói, bụng nghĩ liệu có phải người này đã nhắm trúng vị trí của Phạm Viễn rồi không.
- Mục tiêu, khó tìm quá.
Chu Sâm thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Thực ra, lúc xuống chủ nhiệm Trương Vệ Thanh có nói với tôi rằng, tỉnh Nam Phúc là nơi tốt, đi rèn luyện vài ba năm sẽ có lợi cho sự phát triển sau này,
- Tỉnh Nam Phúc đúng là một nơi tốt, tôi thật sự hy vọng Chủ nhiệm Chu có thể đến đây công tác. Hay là, ông suy nghĩ xem, Hải Đông cũng là một nơi rất tốt.
Diệp Phàm tung ra một ‘quả bóng’ để thăm dò.
- Bí thư Diệp nói gì vậy, Hải Đông là địa phương của cậu. Chu Sâm tôi đến để học hỏi còn được, chứ đâu dám tranh giành vị trí với Bí thư Diệp.
Chu Sâm đột nhiên nghiêm túc nói.
- Đừng nói như vậy mà, Hải Đông này, trước mắt tôi chỉ là quyền chủ tịch thành phố mà thôi, kiêm chức thế này cũng mệt lắm, hơn nữa Hải Đông trải qua ‘đại kiếp nạn’ lần này, nhiều chuyện phức tạp lắm.
Buổi sáng ngồi ở văn phòng này, cảm giác giống như có lửa đốt trong lòng vậy, thực sự không thoải mái tẹo nào.
Chủ nhiệm Chu ở văn phòng chủ tịch công tác, có quan hệ rộng, nếu có thể đến Hải Đông công tác, chắc chắn Hải Đông sẽ có tương lai tốt.
Cho nên tôi rất hy vọng được nằm trong cùng một guồng máy với Chủ nhiệm Chu, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng Hải Đông.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, biết thừa đồng chí này lần này đến đây chính là để thử thái độ của mình.
Có lẽ ông ta đúng là đã nhắm vào vị trí của Phạm Viễn. Đương nhiên, đối với vị trí của Phạm Viễn, Diệp Phàm cũng không muốn chiếm lâu, hơn nữa trên tỉnh cũng không thể để một thanh niên trẻ như mình làm Bí thư, chủ tịch thành phố được. Nhiều nhất cũng chỉ được ngồi hai ba tháng thôi.
So với việc sau này sẽ mọc ra một đối thủ thì chi bằng giật dây cho Chu Sâm đến. Chu Sâm có thể chuyển được Trương Vệ Thanh đến, xem ra quan hệ của ông ta với Trương Vệ Thanh rất tốt.
Cao Hoa vội nói. Thực ra Cao Hoa cũng rất xấu hổ, Phạm Viễn rời khỏi với bộ mặt ảm đạm, cũng khiến cho Cao Hoa mất đi một người tâm phúc.
Trước kia, Cao Hoa luôn đi theo Phạm Viễn, làm trái lại với Diệp Phàm. Cả đêm hôm qua y không chợp mắt, luôn suy nghĩ làm thế nào mới làm tốt được quan hệ với Diệp Phàm, làm thế nào để Diệp Phàm thay đổi được những ấn tượng xấu về y trước kia.
Cao Hoa chẳng mong gì to tát, chỉ mong có thể giữ được cái ghế Trưởng ban thư ký Thành ủy hiện tại của mình là đã tạ ơn trời đất lắm rồi.
- Không sao, cứ quyết định như vậy đi.
Diệp Phàm khoát tay, đi nhanh vào văn phòng của mình trong Thành ủy. Thực ra, phòng làm việc của hắn ở đây cũng không đơn sơ chút nào. Còn vì sao Cao Hoa nói như vậy, đơn giản chỉ là một vấn đề đại diện của quyền lực mà thôi.
Văn phòng của Phạm Viễn mới là đại diện quyền lực lớn nhất của Thành ủy Hải Đông. Hiện tại Diệp Phàm thay thế vị trí này, đương nhiên là nhân vật số một của Hải Đông rồi. Cao Hoa nói như vậy, đơn giản là âm thầm nịnh bợ Diệp Phàm mà thôi.
Vừa ngồi xuống, thư ký Lý Mộc liền đưa lên bản quy hoạch tu sửa khe suối Vượng Phu. Cấp trên có hàng loạt thay đổi về nhân sự.
- Bí thư Diệp, sau khi anh đi, danh sách lãnh đạo của tổ khe suối Vượng Phu cũng thay đổi. Cái này, anh xem xem nên xử lý thế nào? Còn nữa, chuyện chủ tịch huyện Đào Mộc Vương Long Đông tạm thời bị cách chức, Bí thư Lưu có đề xuất một ý kiến, cô ấy chờ anh trả lời.
Lý Mộc vẻ mặt cung kính, nói.
- Như vậy đi, vấn đề danh sách tổ lãnh đạo khe suối Vượng Phu thay đổi theo danh sách lần trước. Về phần đồng chí Vương Long Đông, lập tức khôi phục chức vụ cho anh ta. Anh đi làm một thư bổ nhiệm và miễn nhiệm cho tôi, giao cho Trưởng ban thư ký Cao Hoa đem đến trước mặt các ủy viên thường vụ, xin ý kiến của bọn họ một chút, sau đó cầm về là được.
Diệp Phàm thản nhiên nói, hy vọng vào thời điểm mấu chốt sẽ không có ủy viên thường vụ nào chống đối lại với mình.
Quả nhiên, Cao Hoa nhận được thư bổ nhiệm Lý Mộc chẳng nói lời nào, tự mình ký tên đồng ý trước tiên.
Sau đó, Cao Hoa còn tự mình cầm thư đến trước mặt các ủy viên thường vụ, kết quả là tất cả đều ký tên.
Tuy nhiên, Trưởng ban Tuyên giáo Tô Thơm và Phó bí thư phân quản Ủy viên kỷ luật Trương Nhất Đống chẳng thèm nhìn lấy một cái, nhưng cũng chẳng phản đối, thực ra ý tứ chính là bỏ phiếu trắng.
Cuối cùng mới là Diệp Phàm ký. Cái này đương nhiên là trong vòng dự liệu của Diệp Phàm…
Trước khi đối thủ mới xuất hiện thì phải xây dựng quyền uy nhân vật số một của mình.
Khoảng bốn giờ chiều, thấy sắp đến lúc tan tầm rồi. Diệp Phàm tâm trạng cũng tương đối thoải mái, muốn về nhà để chờ Kiều Viên Viên của mình. Nghĩ đến đây phía dưới bỗng nóng bừng, Kiều đại tiểu thư luôn gây cảm giác như vậy cho mình…
Bởi vì Kiều Viên Viên từng luyện qua võ công, cơ thể chắc chắn, có lẽ chuyện kia rất tuyệt vời.
Diệp Phàm thậm chí tưởng tượng thấy phía dưới của Kiều đại tiểu thư sau khi bị thương khỏi thì chuẩn bị phải nếm động tác với độ khó cao nữa rồi.
Thuật Yoga Kiều Viên Viên luyện rất tốt, có thể đứng, uốn giống như không có xương vậy…Cơ thể như vậy để cho mình hưởng thụ, thì thử làm một số tư thế với độ khó cao xem sao.
Mấy em Nhật Bản lúc này cũng chẳng thể khiến Diệp Phàm động lòng được, bởi vì bọn họ không có sự rắn chắc và quyến rũ như Kiều Viên Viên.
Đang thu xếp tài liệu, Lý Mộc nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Bí thư, có khách đến.
- Khách, ở đâu đến vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh ta không lộ thân phận, tuy nhiên nghe anh ta nói là đến từ Bắc Kinh, nhất định đòi gặp anh.
Lý Mộc nói.
- Từ Bắc Kinh đến, lạ nhỉ, còn chơi trò thần bí nữa.
Diệp Phàm lẩm bẩm một câu, sau đó như tỉnh ra, liền nói:
- Mau, mau cho mời anh ta vào.
Diệp Phàm bước nhanh ra khỏi văn phòng, ở cửa phòng khách gặp hai đồng chí. Người đi trước tuổi trung niên, vóc dáng cao, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, trông vô cùng đứng đắn. Lúc này cười thân thiết.
Người đi sau là một thanh niên, ăn mặc trông cũng rất đứng đắn, tuy nhiên sắc mặt vẫn không thay đổi.
- Xin chào Bí thư Diệp, tôi là Chu Sâm.
Người trung niên giơ tay ra trước, vẻ mặt rất nhiệt tình.
- Xin chào anh.
Vì không biết Chu Sâm có chức vụ gì hay đang đàm gì, Diệp Phàm dùng từ ‘anh’ để thay thế.
- Bí thư Diệp, ông ấy là Chu Sâm, chủ nhiệm văn phòng chủ tịch Đường.
Người thanh niên tiếp lời, nói.
- Xin chào Chủ nhiệm Chu.
Diệp Phàm vừa nghe thấy vậy liền giật mình, bắt tay càng chặt hơn.
Không thể ngờ được, Phó chủ nhiệm văn phòng của Chủ tịch Đường lại tìm đến mình. Dưới đôi mắt chim ưng và thuật xem tướng, Diệp Phàm phỏng đoán Chu Sâm tâm trạng rất tốt, hẳn là có chuyện tốt.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một phỏng đoán mông lung của mình mà thôi.
Thực ra ở văn phòng của chủ tịch thì chỉ là chi nhánh của văn phòng Trung ương mà thôi. Nhưng bởi vì văn phòng này chuyên phục vụ cho chủ tịch nên địa vị không thua kém văn phòng Trung ương.
Cái này ngày xưa được gọi là gần quan được ban lộc.
Văn phòng chủ tịch có phòng thư ký, phòng tổng hợp, phòng cảnh vệ…nhân viên biên chế khoảng hai ba chục người. Cái này, chủ yếu còn phụ thuộc vào lãnh đạo, mà lãnh đạo ở đây là thư ký chính trị cao cấp, thư ký cơ yếu, tham mưu cảnh vệ…
Những người này, nói trắng ra là những người phụ tá của thời cổ đại. Mà chủ tịch hiện tại là Đường Hạo Đông, cho nên văn phòng chủ tịch cũng vì thế mà được gọi là Văn phòng đồng chí Đường Hạo Đông. Thuộc cấp ‘Phó bộ’, trực thuộc văn phòng trung ương, thông thường chủ nhiệm văn phòng chủ tịch thường kiêm chức phó chánh văn phòng trung ương.
Hai bên ngồi xuống nói chuyện.
- Bí thư Diệp, lần này tôi xuống đây, chủ yếu là để chuyển một bức thư, là Chủ tịch Đường tự tay viết.
Chu Sâm nói. Người thanh niên ngồi bên cạnh liền rút từ trong túi da ra một bức thư, cầm hai tay đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhận bức thư, trong lòng tự nhiên cảm thấy hồi hộp. Cười nói:
- Không ngờ Chủ tịch Đường trăm công ngàn việc còn nhớ tới một nhân vật nhỏ bé như Diệp Phàm tôi. Cảm ơn! Cảm ơn chủ tịch đã nhớ đến.
- Bí thư Diệp, cậu nói như vậy Chu Sâm tôi cũng cảm thấy xấu hổ. Hồi bằng tuổi cậu bây giờ, tôi chỉ là một cán bộ cấp cục phó. Lúc đó tôi là Phó chủ tịch của Hồng huyện, Hải Đông. Mà Bí thư Diệp hiện tại đã là Bí thư, quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông rồi.
Chu Sâm cười ha hả nói.
- Ha ha, chỉ may mắn thôi.
Diệp Phàm cười, nhìn Chu Sâm một cái, nói tiếp:
- Tuy nhiên, Phó chủ nhiệm Chu nhậm chức ở văn phòng chủ tịch Đường, tiền đồ vô lượng.
- Cái đó thì đương nhiên rồi, tương lai Chủ nhiệm Chu có thể sẽ xuống địa phương nhậm chức.
Người thanh niên ngồi bên cạnh có vẻ đắc ý cười nói.
- Ồ, vậy tôi chúc mừng Chủ nhiệm Chu thăng chức trước nhé.
Diệp Phàm nói.
- Ôi dào, chuyện này đã đâu vào đâu đâu. Tuy nhiên, tôi cũng muốn hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo, đi đến vùng biên cương công tác. Tuy nhiên, địa điểm khó tìm quá, nói thực, có những nơi tôi đi không thích hợp.
Chủ nhiệm Chu cười nhạt nói.
- Xem ra, chắc Phó chủ nhiệm Chu đã có mục tiêu rồi.
Diệp Phàm cười nói, bụng nghĩ liệu có phải người này đã nhắm trúng vị trí của Phạm Viễn rồi không.
- Mục tiêu, khó tìm quá.
Chu Sâm thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Thực ra, lúc xuống chủ nhiệm Trương Vệ Thanh có nói với tôi rằng, tỉnh Nam Phúc là nơi tốt, đi rèn luyện vài ba năm sẽ có lợi cho sự phát triển sau này,
- Tỉnh Nam Phúc đúng là một nơi tốt, tôi thật sự hy vọng Chủ nhiệm Chu có thể đến đây công tác. Hay là, ông suy nghĩ xem, Hải Đông cũng là một nơi rất tốt.
Diệp Phàm tung ra một ‘quả bóng’ để thăm dò.
- Bí thư Diệp nói gì vậy, Hải Đông là địa phương của cậu. Chu Sâm tôi đến để học hỏi còn được, chứ đâu dám tranh giành vị trí với Bí thư Diệp.
Chu Sâm đột nhiên nghiêm túc nói.
- Đừng nói như vậy mà, Hải Đông này, trước mắt tôi chỉ là quyền chủ tịch thành phố mà thôi, kiêm chức thế này cũng mệt lắm, hơn nữa Hải Đông trải qua ‘đại kiếp nạn’ lần này, nhiều chuyện phức tạp lắm.
Buổi sáng ngồi ở văn phòng này, cảm giác giống như có lửa đốt trong lòng vậy, thực sự không thoải mái tẹo nào.
Chủ nhiệm Chu ở văn phòng chủ tịch công tác, có quan hệ rộng, nếu có thể đến Hải Đông công tác, chắc chắn Hải Đông sẽ có tương lai tốt.
Cho nên tôi rất hy vọng được nằm trong cùng một guồng máy với Chủ nhiệm Chu, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng Hải Đông.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, biết thừa đồng chí này lần này đến đây chính là để thử thái độ của mình.
Có lẽ ông ta đúng là đã nhắm vào vị trí của Phạm Viễn. Đương nhiên, đối với vị trí của Phạm Viễn, Diệp Phàm cũng không muốn chiếm lâu, hơn nữa trên tỉnh cũng không thể để một thanh niên trẻ như mình làm Bí thư, chủ tịch thành phố được. Nhiều nhất cũng chỉ được ngồi hai ba tháng thôi.
So với việc sau này sẽ mọc ra một đối thủ thì chi bằng giật dây cho Chu Sâm đến. Chu Sâm có thể chuyển được Trương Vệ Thanh đến, xem ra quan hệ của ông ta với Trương Vệ Thanh rất tốt.
/3320
|