Tuy nhiên, tìm đi tìm lại trong phòng ngủ của Tô Lâm Nhi cũng không thấy hợp đồng cho thuê đất được ký giữa Uỷ ban nhân dân thành phố Hải Đông với câu lạc bộ Tô thị.
-Quái, trong tủ bảo hiểm để mấu trăm nghìn đô la Mỹ. Mình chỉ cần rút ra hai cọc.
Dùng để tìm mấy em để vui vẻ một chút chắc là đủ. Tuy nhiên, hợp đồng này, chẳng lẽ không để trogn phòng ngủ?
Vương Nhân Bàng trong lòng trầm ngâm, ánh mắt dò xét như lang sói.
Lại đeo một loại kính đặc biệt vào. Kính này đương nhiên là của các nhân viên Tổ đặc nhiệm A. Có thể dùng để phát hiện ra một số loại ánh sáng. Ví như tia hồng ngoại và tử ngoại.
Tuy nhiên Vương Nhân Bàng có chút thất vọng, không ngờ chẳng phát hiện ra điều gì khác biệt. Giống như đây chỉ là một phòng ngủ bình thường.
Anh ta đương nhiên lo lắng, lại tìm lại lần nữa, vẫn không tìm được gì.
“ Xong đời, đêm nay mất mặt rồi. Trở về không chừng sẽ bị Diệp Phàm coi chẳng ra cái gì.” Vương Nhân Bàng trong lòng có chút buồn bực, vỗ lên cái giường cổ.
Một tiếng động vang lên, Vương Nhân Bàng kêu lên:
-Có vấn đề.
Anh ta thích thủ chuẩn bị trang phục và đạo cụ tìm kiếm, quả nhiên phát hiện có điểm đáng ngờ. Ấn ấn giật giật cái nút tròn dưới giường, chợt có tiếng động răng rắc, dưới giường xuất hiện một cánh cửa ngầm.
“ Mẹ nó, thiết kế thật tài tình. Tuy nhiên còn chưa biết Vương Nhân Bàng ta là ai. Loại tiểu xảo này, chẳng chơi chán rồi. Chẳng phải nhóm Vương gia của triều Thanh cũng từng muốn làm cửa ngầm sao? Mình là ai chứ.” Vương Nhân Bàng tự đắc trong lòng, phát hiện bên trong một có một phong thư.
“ Quái, cái gì quan trọng mà phải giấu sâu như vậy, chẳng lẽ, hay là…” Khóe miệng Vương Nhân Báng thoáng một tia cười vui, cẩn thẩn rút ra một phong thư, phát hiện phong thư không dán, rút thư bên trong ra vừa đọc, lập tức cười khanh khách.
Mắng: “ Lam Tồn Quân kia có gì mà tốt, đúng là cao thủ lừa gái. Thư này, viết đến là buồn nôn, cái gì mà “ em Lâm Nhi của anh” thẳng thắn gọi em Lâm, Lam Tồn Quân cậu chẳng phải thành Bảo ca ca sao.” Vương Nhân Bàng thầm cười khinh, lại rút ra một bức thư nữa xem, phát hiện vẫn là thư tình của Lam Tồn Quân. Vương Nhân Bàng có chút tức giận, rút thêm mấy bức, phát hiện đều là thư như vậy.
“ Bực thật, thằng họ Lam đó thì có gì mà tốt chứ. Đáng cái khỉ gì mà phải giấu thư của người ta như giấu của báu.” Vương Nhân Bàng trong lòng oán thầm Lam Tồn Quân, nhất thời quên nhiệm vụ.
Anh ta tức giận, dứt khoát nhét tất cả thư vào túi mình.
Cuối cùng, phát hiện bản hợp đồng ở một ngăn bí mật khác. Đương nhiên anh ta đã khôi phục lại nguyên trạng rồi mới chuồn ra khỏi biệt thư, đi thẳng đến chỗ Diệp Phàm, đương nhiên là đi khoe khoang và tranh công.
-Thế nào, thằng nhóc họ Lam này đúng là may mắn. Mấy bức thư vớ vẩn này, không ngờ Tô Lâm Nhi cất giấu như của báu, thật là buồn cười.
Vương Nhân Bàng ném một xấp thư lên trên bàn, cười to với Diệp Phàm.
-Anh lấy đồ này của người ta, thật là có chút thiếu đạo đức người anh em ạ.
Diệp Phàm không khỏi buồn cười.
-Thiếu cái khỉ.
Vương Nhân Bàng tức giận hừ một tiếng, liếc nhìn Diệp Phàm nói:
-Tô Lâm Nhi cô ta quá kiêu ngạo, chúng ta cho cô ta một bài học cũng đáng. Bằng không, một chủ tịch thành phố như anh quả có chút uất ức.
-Haha, đó là nể mặt đồng chí Lam, bằng không tôi đã động thủ từ lâu rồi. Lẽ nào không có biện pháp trị cô ta sao.
Diệp Phàmthản nhiên mỉm cười.
-Gần đây có dự định gì không, anh bây giờ vừa là Phó Bí thư vừa là Chủ tịch thành phố, phải giữ cho chắc.
Bằng không, một khi Bí thư mới đến, ủy viên thường vụ Thành ủy sắp xếp lại, lại gây sức ép cho anh. Hơn nữa lúc đó lại bị quản chế nhiều mặt, chẳng bằng bây giờ cứ nắm hết trong tay đi.
Vương Nhân Bàng thật ra rất quan tâm đến những chuyện này.
-À, gần đây tôi đang tăng cường khống chế. Tuy nhiên có những việc không gấp được. Nhưng thật ra anh bảo khống chế toàn bộ Hải Đông thì tôi không có dã tâm lớn vậy. Hơn nữa, Tỉnh ủy cũng không thể để tôi làm vậy.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
-Cũng đúng, thôi vậy, không nói chuyện này nữa, đáng ghét.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu.
-Con gái của “ác cẩu” chưa đến tìm anh sao?
Diệp Phàm nửa cười nửa không, nhìn Vương Nhân Bàng.
-Sao mà cô ta tìm được tôi, đến vô ảnh đi vô tung. Tuy nhiên bị cô ta tìm được thì cũng khá phiền đấy.
Vương Nhân Bàng rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
-Còn phiền nữa, người ta chẳng đưa đến cửa rồi…
Diệp Phàm cố ý thuyết giáo, đương nhiên là dùng để chế giễu Vương Nhân Bàng.
-Đừng nhắc đến cô ta nữa, ngán ngẩm.
Vương Nhân Bàng vội vàng muốn chuyển chủ đề.
Hai ngày sau, tình hình thay đổi đột ngột.
An Kỳ vội vã vào phòng làm việc của Diệp Phàm, vừa vào, đã kích động nói:
-Phó bí thư, không hay rồi.
-Chuyện gì, lão An, anh không còn là trẻ con ba tuổi nữa đâu.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
-Không ngờ Cao Tiềm bị sư trưởng Yến giao cho sở Công an tỉnh, trực tiếp giao cho Giám đốc sở, Câu Trấn Nam.
An Kỳ rất phẫn nộ.
-Hừ, sư đoàn trương Yến thay lòng nhanh thật.
Diệp Phàm ngồi xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
-Lúc ấy sư đoàn trưởng Yến đã khẳng định, đợi bọn họ điều tra rõ ràng chuyện Tô Chí Cương xong sẽ giao Cao Tiềm cho cục Công an thành phố Hải Đông chúng ta. Xem chừng, ở đây có người nhúng tay vào. Hơn nữa, Cao Tiềm có chỗ dựa, có lẽ người ta đã sắp xếp kế hoạch xong xuôi từ lâu.
An Kỳ nói lý.
-Chẳng ai ngoài Tô gia đâu. Phỏng chừng là Tô Lâm Nhi ra tay. Cô ta cũng đoán được ít nhiều.
Diệp Phàm hừ nói.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, liền gọi điện cho quân đoàn trưởng vịnh Lam Nguyệt, Hầu Bình, hỏi:
-Quân đoàn trưởng, có thể giúp đỡ một chút không, đoàn trưởng đoàn số hai sư thứ bảy rút cục bị làm sao vậy?
Diệp Phàm kể chuyện Tô Chí Cương và Cao Tiềm cho quân đoàn trưởng Hầu nghe.
-Được, để tôi đi tìm hiểu một chút rồi sẽ kể lại cho cậu.
Quân đoàn trưởng Hầu rất thẳng thắn, nhận lời ngay.
Nửa tiếng sau gọi điện lại, nói:
-Chánh án Lệ của tòa án quân sự vịnh Lam Nguyệt khi đó tiếp nhận ý tứ của sư đoàn trưởng sư đoàn 7 của vịnh Lam Nguyệt.
Tuy nhiên vài ngày trước, Yến Trường Thủy lại nói khác. Nói là chuyện của Tô Chí Cương chỉ là chuyện nhỏ.
Vấn đề này nội bộ sư thứ bảy của bọn họ đã xử lý xong, không cần phiền đến chánh án Lệ.
Người ta đã nói vậy, chánh án Lệ đương nhiên sẽ không tự dưng đi tìm việc làm gì. Nói thật, những vụ việc kiểu như quân nhân lên đến tòa án quân sự thông thường chánh án Lệ thường không muốn nhận.
Bởi vì quan hệ bên trong rất phức tạp. Trừ phi là chuyện không thể không xử lý, nếu các cấp dưới có thể xử lý được, chánh án Lệ thường mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
-Hầu Quân, có hỏi xem là tay chân của ai không?
Diệp Phàm hỏi.
-Cái này, cậu em, thật ngại quá, tôi còn chưa hỏi thăm được.
Hầu Quân tỏ vẻ có lỗi, trầm ngầm một hồi lại nói:
-Tuy nhiên, nghe có người nói từng thấy người của Tô gia và tư lệnh Mai uống rượu với nhau ở Thủy Châu.
Đây cũng có thể là giao tiếp bình thường của người ta. Nghe nói quan hệ giữ lão Mai gia và Tô gia cũng không đến nỗi nào. Từ đời trước đến nay, đều có kết giao.
-Cảm ơn.
Diệp Phàm nói một tiếng rồi gác máy. Sau đó sắc mặt lập tức nặng nề. Việc này chắc chắn là do Mai Trường Phong của Mai gia nhúng tay vào.
Không thể tưởng tưởng bọn họ hành động nhanh vậy. Không ngờ chuyển Cao Tiềm cho Câu Trấn Nam. Lần trước vì chuyện của Đàm Quang Huy, mình đã trực diện bày ra một thủ đoạn. Nếu phải áp chế Câu Trấn Nam, chỉ có Lý Xương Hải của Đảng ủy Công an lên tiếng may ra mới được.
Tuy nhiên, Lý Xương Hải tuy nói biết mình từ lâu, nhưng để nhờ anh ta ra tay, phỏng chừng, không có lợi ích thật lớn, anh ta chắc chắn sẽ không vật tay với Phó giám đốc sở của mình. Trong một thời gian ngắn, Diệp Phàm chưa thể nghĩ ra cách gì để hấp dẫn Lý Xương Hải. Về việc thăng chức, Lý Xương Hải cũng mới nhận chức được khoảng hai năm, chuyện này chắc chắn không được. Nếu dùng tiền, Lý Xương Hải khẳng định không dám nhận. Dùng đồ vật quý giá cũng thế thôi.
Diệp phàm suy nghĩ một hồi, quyết định đích thân đến tỉnh thành một chuyến. Bảo làm thì làm luôn, sau khi giao phó vài công việc, Diệp Phàm dấn theo dám An Kỳ, lái xe thẳng đến tỉnh thành.
Buối tối, Hạ Hải Vĩ nghe nói Diệp Phàm đến tỉnh thành, đặc biệt mời khách ở sơn trang Thượng Thiên Đồ. Bên này, lão Thượng nghe nói Diệp Phàm sẽ đến, đã chuẩn bị sơn trang tốt nhất để phục vụ.
Buổi tối, Diệp Phàm gọi đám người Lô Vĩ, Triệu Thiết Hải, Túc Nhất Tiêu, Hạ Hải Vĩ lái xe thẳng đến sơn trang Nguyệt Thăng mà lão Thượng xây dựng ở Bắc Sơn.
Xe vừa tiến vào sơn trang, Thượng Thiên Đồ sớm dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp xếp hai hàng bên ngoài đón tiếp.
-Haha, Diệp Phàm, đã lâu không gặp, cậu em, tôi nhớ cậu quá đi.
Thượng Thiên Đồ tiến tới, đích thân mở cửa xe cho Diệp Phàm, trước tiên là ôm hắn một cách nhiệt tình.
-Tôi nói lão Thương, lúc nào cũng thích.
Thủy Tinh Vĩ cười một tiếng.
-Gì cơ Thủy Tinh, lão Thượng tôi là loại người này sao? Hơn nữa, anh Diệp là ai, chính là người mà lão Thượng tôi muốn yêu cũng không dám yêu.
Thượng Tiên Đồ hai mặt trắng dã nói.
-Hahaha
Mấy người đều mỉm cười, không lâu sau đó, mọi người tiến vào đại sảnh. Thượng Thiên Đồ trực tiếp dẫn mọi người đến một bể suối nước nóng trong một căn phòng hạng trung.
-Linh Đang, vẫn là cô đến bầu bạn với anh Diệp đi, những người khác, mỗi vị chọn một cô đi.
Nếu không chọn được ai, tôi sẽ gọi toàn bộ các cô trong sơn trang đến. Tuy nhiên, các vị, mấy cô này đều là các cô vừa được chọn từ nông thôn tới, khẳng định là chim non chính cống. Hơn nữa, lão Thượng tôi đã làm việc gì thì mọi người cứ yên tâm, tuyệt đối không ép buộc ai, đều là mọi người tình nguyện.
Để loại bỏ mọi băn khoăn trong lòng mọi người, Thượng Thiên Đổ thẳng thắn nói rõ ra.
Dù sao đều là người quen, cũng hiểu rõ. Chuyện mà mọi người đểu tự nguyện đó chẳng qua chính là vì chữ: “ tiền”
-Anh Diệp, anh còn nhớ Linh Đang không?
Một cô gái dáng người cao gầy, trông rất hấp dẫn, từ từ bước đến bên Diệp Phàm.
-Linh Đang, năm đó gặp, chắc cũng tầm năm sáu năm rồi nhỉ. Năm đó em còn nhỏ, không ngờ bây giờ đã là cô gái lớn thế này rồi.
Diệp Phàm cười cười. Trước kia lúc bị mất quyền lợi ở đập chức nước Ngư Dương, Thượng Thiên Đồ định đem cô bé Linh Đang từ Hưng Yên Lĩnh đến tặng cho mình. Món quà này, đương nhiên không thể nhận. Không ngờ lão Thượng rất có tâm, vẫn thu nhận Linh Đang.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không già mồm cãi láo. Để Linh Đang loay hoay cởi chiếc quần đùi ra cùng xuống suối nước nóng, lại nhìn mấy vị kia cũng thế, tất cả đều cởi bỏ quần đủi rồi xuống suối…
-Quái, trong tủ bảo hiểm để mấu trăm nghìn đô la Mỹ. Mình chỉ cần rút ra hai cọc.
Dùng để tìm mấy em để vui vẻ một chút chắc là đủ. Tuy nhiên, hợp đồng này, chẳng lẽ không để trogn phòng ngủ?
Vương Nhân Bàng trong lòng trầm ngâm, ánh mắt dò xét như lang sói.
Lại đeo một loại kính đặc biệt vào. Kính này đương nhiên là của các nhân viên Tổ đặc nhiệm A. Có thể dùng để phát hiện ra một số loại ánh sáng. Ví như tia hồng ngoại và tử ngoại.
Tuy nhiên Vương Nhân Bàng có chút thất vọng, không ngờ chẳng phát hiện ra điều gì khác biệt. Giống như đây chỉ là một phòng ngủ bình thường.
Anh ta đương nhiên lo lắng, lại tìm lại lần nữa, vẫn không tìm được gì.
“ Xong đời, đêm nay mất mặt rồi. Trở về không chừng sẽ bị Diệp Phàm coi chẳng ra cái gì.” Vương Nhân Bàng trong lòng có chút buồn bực, vỗ lên cái giường cổ.
Một tiếng động vang lên, Vương Nhân Bàng kêu lên:
-Có vấn đề.
Anh ta thích thủ chuẩn bị trang phục và đạo cụ tìm kiếm, quả nhiên phát hiện có điểm đáng ngờ. Ấn ấn giật giật cái nút tròn dưới giường, chợt có tiếng động răng rắc, dưới giường xuất hiện một cánh cửa ngầm.
“ Mẹ nó, thiết kế thật tài tình. Tuy nhiên còn chưa biết Vương Nhân Bàng ta là ai. Loại tiểu xảo này, chẳng chơi chán rồi. Chẳng phải nhóm Vương gia của triều Thanh cũng từng muốn làm cửa ngầm sao? Mình là ai chứ.” Vương Nhân Bàng tự đắc trong lòng, phát hiện bên trong một có một phong thư.
“ Quái, cái gì quan trọng mà phải giấu sâu như vậy, chẳng lẽ, hay là…” Khóe miệng Vương Nhân Báng thoáng một tia cười vui, cẩn thẩn rút ra một phong thư, phát hiện phong thư không dán, rút thư bên trong ra vừa đọc, lập tức cười khanh khách.
Mắng: “ Lam Tồn Quân kia có gì mà tốt, đúng là cao thủ lừa gái. Thư này, viết đến là buồn nôn, cái gì mà “ em Lâm Nhi của anh” thẳng thắn gọi em Lâm, Lam Tồn Quân cậu chẳng phải thành Bảo ca ca sao.” Vương Nhân Bàng thầm cười khinh, lại rút ra một bức thư nữa xem, phát hiện vẫn là thư tình của Lam Tồn Quân. Vương Nhân Bàng có chút tức giận, rút thêm mấy bức, phát hiện đều là thư như vậy.
“ Bực thật, thằng họ Lam đó thì có gì mà tốt chứ. Đáng cái khỉ gì mà phải giấu thư của người ta như giấu của báu.” Vương Nhân Bàng trong lòng oán thầm Lam Tồn Quân, nhất thời quên nhiệm vụ.
Anh ta tức giận, dứt khoát nhét tất cả thư vào túi mình.
Cuối cùng, phát hiện bản hợp đồng ở một ngăn bí mật khác. Đương nhiên anh ta đã khôi phục lại nguyên trạng rồi mới chuồn ra khỏi biệt thư, đi thẳng đến chỗ Diệp Phàm, đương nhiên là đi khoe khoang và tranh công.
-Thế nào, thằng nhóc họ Lam này đúng là may mắn. Mấy bức thư vớ vẩn này, không ngờ Tô Lâm Nhi cất giấu như của báu, thật là buồn cười.
Vương Nhân Bàng ném một xấp thư lên trên bàn, cười to với Diệp Phàm.
-Anh lấy đồ này của người ta, thật là có chút thiếu đạo đức người anh em ạ.
Diệp Phàm không khỏi buồn cười.
-Thiếu cái khỉ.
Vương Nhân Bàng tức giận hừ một tiếng, liếc nhìn Diệp Phàm nói:
-Tô Lâm Nhi cô ta quá kiêu ngạo, chúng ta cho cô ta một bài học cũng đáng. Bằng không, một chủ tịch thành phố như anh quả có chút uất ức.
-Haha, đó là nể mặt đồng chí Lam, bằng không tôi đã động thủ từ lâu rồi. Lẽ nào không có biện pháp trị cô ta sao.
Diệp Phàmthản nhiên mỉm cười.
-Gần đây có dự định gì không, anh bây giờ vừa là Phó Bí thư vừa là Chủ tịch thành phố, phải giữ cho chắc.
Bằng không, một khi Bí thư mới đến, ủy viên thường vụ Thành ủy sắp xếp lại, lại gây sức ép cho anh. Hơn nữa lúc đó lại bị quản chế nhiều mặt, chẳng bằng bây giờ cứ nắm hết trong tay đi.
Vương Nhân Bàng thật ra rất quan tâm đến những chuyện này.
-À, gần đây tôi đang tăng cường khống chế. Tuy nhiên có những việc không gấp được. Nhưng thật ra anh bảo khống chế toàn bộ Hải Đông thì tôi không có dã tâm lớn vậy. Hơn nữa, Tỉnh ủy cũng không thể để tôi làm vậy.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
-Cũng đúng, thôi vậy, không nói chuyện này nữa, đáng ghét.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu.
-Con gái của “ác cẩu” chưa đến tìm anh sao?
Diệp Phàm nửa cười nửa không, nhìn Vương Nhân Bàng.
-Sao mà cô ta tìm được tôi, đến vô ảnh đi vô tung. Tuy nhiên bị cô ta tìm được thì cũng khá phiền đấy.
Vương Nhân Bàng rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
-Còn phiền nữa, người ta chẳng đưa đến cửa rồi…
Diệp Phàm cố ý thuyết giáo, đương nhiên là dùng để chế giễu Vương Nhân Bàng.
-Đừng nhắc đến cô ta nữa, ngán ngẩm.
Vương Nhân Bàng vội vàng muốn chuyển chủ đề.
Hai ngày sau, tình hình thay đổi đột ngột.
An Kỳ vội vã vào phòng làm việc của Diệp Phàm, vừa vào, đã kích động nói:
-Phó bí thư, không hay rồi.
-Chuyện gì, lão An, anh không còn là trẻ con ba tuổi nữa đâu.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
-Không ngờ Cao Tiềm bị sư trưởng Yến giao cho sở Công an tỉnh, trực tiếp giao cho Giám đốc sở, Câu Trấn Nam.
An Kỳ rất phẫn nộ.
-Hừ, sư đoàn trương Yến thay lòng nhanh thật.
Diệp Phàm ngồi xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
-Lúc ấy sư đoàn trưởng Yến đã khẳng định, đợi bọn họ điều tra rõ ràng chuyện Tô Chí Cương xong sẽ giao Cao Tiềm cho cục Công an thành phố Hải Đông chúng ta. Xem chừng, ở đây có người nhúng tay vào. Hơn nữa, Cao Tiềm có chỗ dựa, có lẽ người ta đã sắp xếp kế hoạch xong xuôi từ lâu.
An Kỳ nói lý.
-Chẳng ai ngoài Tô gia đâu. Phỏng chừng là Tô Lâm Nhi ra tay. Cô ta cũng đoán được ít nhiều.
Diệp Phàm hừ nói.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, liền gọi điện cho quân đoàn trưởng vịnh Lam Nguyệt, Hầu Bình, hỏi:
-Quân đoàn trưởng, có thể giúp đỡ một chút không, đoàn trưởng đoàn số hai sư thứ bảy rút cục bị làm sao vậy?
Diệp Phàm kể chuyện Tô Chí Cương và Cao Tiềm cho quân đoàn trưởng Hầu nghe.
-Được, để tôi đi tìm hiểu một chút rồi sẽ kể lại cho cậu.
Quân đoàn trưởng Hầu rất thẳng thắn, nhận lời ngay.
Nửa tiếng sau gọi điện lại, nói:
-Chánh án Lệ của tòa án quân sự vịnh Lam Nguyệt khi đó tiếp nhận ý tứ của sư đoàn trưởng sư đoàn 7 của vịnh Lam Nguyệt.
Tuy nhiên vài ngày trước, Yến Trường Thủy lại nói khác. Nói là chuyện của Tô Chí Cương chỉ là chuyện nhỏ.
Vấn đề này nội bộ sư thứ bảy của bọn họ đã xử lý xong, không cần phiền đến chánh án Lệ.
Người ta đã nói vậy, chánh án Lệ đương nhiên sẽ không tự dưng đi tìm việc làm gì. Nói thật, những vụ việc kiểu như quân nhân lên đến tòa án quân sự thông thường chánh án Lệ thường không muốn nhận.
Bởi vì quan hệ bên trong rất phức tạp. Trừ phi là chuyện không thể không xử lý, nếu các cấp dưới có thể xử lý được, chánh án Lệ thường mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
-Hầu Quân, có hỏi xem là tay chân của ai không?
Diệp Phàm hỏi.
-Cái này, cậu em, thật ngại quá, tôi còn chưa hỏi thăm được.
Hầu Quân tỏ vẻ có lỗi, trầm ngầm một hồi lại nói:
-Tuy nhiên, nghe có người nói từng thấy người của Tô gia và tư lệnh Mai uống rượu với nhau ở Thủy Châu.
Đây cũng có thể là giao tiếp bình thường của người ta. Nghe nói quan hệ giữ lão Mai gia và Tô gia cũng không đến nỗi nào. Từ đời trước đến nay, đều có kết giao.
-Cảm ơn.
Diệp Phàm nói một tiếng rồi gác máy. Sau đó sắc mặt lập tức nặng nề. Việc này chắc chắn là do Mai Trường Phong của Mai gia nhúng tay vào.
Không thể tưởng tưởng bọn họ hành động nhanh vậy. Không ngờ chuyển Cao Tiềm cho Câu Trấn Nam. Lần trước vì chuyện của Đàm Quang Huy, mình đã trực diện bày ra một thủ đoạn. Nếu phải áp chế Câu Trấn Nam, chỉ có Lý Xương Hải của Đảng ủy Công an lên tiếng may ra mới được.
Tuy nhiên, Lý Xương Hải tuy nói biết mình từ lâu, nhưng để nhờ anh ta ra tay, phỏng chừng, không có lợi ích thật lớn, anh ta chắc chắn sẽ không vật tay với Phó giám đốc sở của mình. Trong một thời gian ngắn, Diệp Phàm chưa thể nghĩ ra cách gì để hấp dẫn Lý Xương Hải. Về việc thăng chức, Lý Xương Hải cũng mới nhận chức được khoảng hai năm, chuyện này chắc chắn không được. Nếu dùng tiền, Lý Xương Hải khẳng định không dám nhận. Dùng đồ vật quý giá cũng thế thôi.
Diệp phàm suy nghĩ một hồi, quyết định đích thân đến tỉnh thành một chuyến. Bảo làm thì làm luôn, sau khi giao phó vài công việc, Diệp Phàm dấn theo dám An Kỳ, lái xe thẳng đến tỉnh thành.
Buối tối, Hạ Hải Vĩ nghe nói Diệp Phàm đến tỉnh thành, đặc biệt mời khách ở sơn trang Thượng Thiên Đồ. Bên này, lão Thượng nghe nói Diệp Phàm sẽ đến, đã chuẩn bị sơn trang tốt nhất để phục vụ.
Buổi tối, Diệp Phàm gọi đám người Lô Vĩ, Triệu Thiết Hải, Túc Nhất Tiêu, Hạ Hải Vĩ lái xe thẳng đến sơn trang Nguyệt Thăng mà lão Thượng xây dựng ở Bắc Sơn.
Xe vừa tiến vào sơn trang, Thượng Thiên Đồ sớm dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp xếp hai hàng bên ngoài đón tiếp.
-Haha, Diệp Phàm, đã lâu không gặp, cậu em, tôi nhớ cậu quá đi.
Thượng Thiên Đồ tiến tới, đích thân mở cửa xe cho Diệp Phàm, trước tiên là ôm hắn một cách nhiệt tình.
-Tôi nói lão Thương, lúc nào cũng thích.
Thủy Tinh Vĩ cười một tiếng.
-Gì cơ Thủy Tinh, lão Thượng tôi là loại người này sao? Hơn nữa, anh Diệp là ai, chính là người mà lão Thượng tôi muốn yêu cũng không dám yêu.
Thượng Tiên Đồ hai mặt trắng dã nói.
-Hahaha
Mấy người đều mỉm cười, không lâu sau đó, mọi người tiến vào đại sảnh. Thượng Thiên Đồ trực tiếp dẫn mọi người đến một bể suối nước nóng trong một căn phòng hạng trung.
-Linh Đang, vẫn là cô đến bầu bạn với anh Diệp đi, những người khác, mỗi vị chọn một cô đi.
Nếu không chọn được ai, tôi sẽ gọi toàn bộ các cô trong sơn trang đến. Tuy nhiên, các vị, mấy cô này đều là các cô vừa được chọn từ nông thôn tới, khẳng định là chim non chính cống. Hơn nữa, lão Thượng tôi đã làm việc gì thì mọi người cứ yên tâm, tuyệt đối không ép buộc ai, đều là mọi người tình nguyện.
Để loại bỏ mọi băn khoăn trong lòng mọi người, Thượng Thiên Đổ thẳng thắn nói rõ ra.
Dù sao đều là người quen, cũng hiểu rõ. Chuyện mà mọi người đểu tự nguyện đó chẳng qua chính là vì chữ: “ tiền”
-Anh Diệp, anh còn nhớ Linh Đang không?
Một cô gái dáng người cao gầy, trông rất hấp dẫn, từ từ bước đến bên Diệp Phàm.
-Linh Đang, năm đó gặp, chắc cũng tầm năm sáu năm rồi nhỉ. Năm đó em còn nhỏ, không ngờ bây giờ đã là cô gái lớn thế này rồi.
Diệp Phàm cười cười. Trước kia lúc bị mất quyền lợi ở đập chức nước Ngư Dương, Thượng Thiên Đồ định đem cô bé Linh Đang từ Hưng Yên Lĩnh đến tặng cho mình. Món quà này, đương nhiên không thể nhận. Không ngờ lão Thượng rất có tâm, vẫn thu nhận Linh Đang.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không già mồm cãi láo. Để Linh Đang loay hoay cởi chiếc quần đùi ra cùng xuống suối nước nóng, lại nhìn mấy vị kia cũng thế, tất cả đều cởi bỏ quần đủi rồi xuống suối…
/3320
|