-Đúng, Chu Sâm và Lâm Thừa Minh đều đang tranh thủ.
Tề Chấn Đào cũng không giấu gì Diệp Phàm.
-Cho nên, tôi bị buộc phải hành động. Chỉ có thể để Chu Sâm nhận chức đó, không thể là Lâm Thừa Minh.
Diệp Phàm hừ nói.
-Lạ nhỉ, Lâm Thừa Minh công tác ở văn phòng Quốc vụ viện, gây hấn với cậu khi nào vậy?
Tề Chấn Đào cảm thấy hơi lạ. Nhìn Diệp Phàm thắc mắc.
-Tôi vừa mới điều tra qua, Lâm Thừa Minh tuy là làm việc ở văn phòng Quốc vụ viện. Nhưng y phụ trách công tác cho ủy viên quốc hội Trương Hướng Đông.
Diệp Phàm nói.
-Người ta phụ trách công tác cho Trương Hướng Đông cậu quan tâm cái rắm gì?
Tề Chấn Đào tức giận văng tục. Nhưng rồi lại như bỗng hiểu ra điều gì, nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói:
-Thật không thể hiểu hết được, cậu đấy, bản lĩnh càng lúc càng lớn. Khả năng gây chuyện cũng càng đáng ghờm hơn, làm người ta cứng cả lưỡi không nói được gì rồi.
-Việc này, tôi không rõ ý của chú Tề?
Diệp Phàm hơi chột dạ, vội vàng lên tiếng che dấu.
-Không rõ…, cậu còn dám khoe khoang trước mặt tôi. Cậu cố ý nói như thế, có phải là muốn nói cho tôi biết, cậu và Trương Hướng Đông không hợp cạ. Người ta là ủy viên quốc hội, sao có thể đến lượt cậu hợp cạ chứ?
Tề Chấn Đào quát lên, giọng rất nặng nề.
-Việc này, cháu của Trương Hướng Đông là Trương Nhất Đống đang đảm nhiệm chức
Phó bí thư thành ủy Hải Đông, quản lý công tác của Ủy ban Kỷ luật.
Diệp Phàm nói, nhìn Tề Chấn Đào bảo:
-Chú Tề, chú nói xem tôi có cách gì? Người thân tín của Trương Hướng Đông đến Hải Đông đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy, liệu còn có quả ngon cho tôi vặt sao? Đến lúc đó y cùng Trương Nhất Đống liên thủ, Hải Đông này đâu còn là địa bàn của tôi. Công việc không thể triển khai, chỗ nào cũng bị khống chế, không có chiến tích thành tích, tôi lấy cái gì để thăng chức chứ?
-Ha ha, thằng nhóc, thì ra cậu đã có chuẩn bị trước.
Tề Chấn Đào đột nhiên mỉm cười. Nhưng, cũng lại nói:
-Việc này, có lẽ phần lớn còn nằm trong tay Bí thư Phí. Chẳng lẽ cậu dám đem việc này nói trước mặt Bí thư Phí?
-Tôi không dám! Bí thư Phí còn giận cái mặt này.
Diệp Phàm quả quyết lắc đầu.
-Cậu còn biết sợ sao. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cậu cũng có lúc nhát gan.
Tề Chấn Đào hừ nói.
-Chọn Bí thư Thành ủy, tôi suy nghĩ chưa chín chắn nên không dám đề nghị với Bí thư Phí chuyện này. Chỉ có điều, có lẽ Trương Vệ Thanh đã đánh tiếng trước. Tuy nhiên, tôi vẫn phải đi tìm bí thư Phí.
-Cậu còn tìm bí thư Phí làm gì. Gần đây chuyện của Hải Đông ầm ĩ đến tận Ủy ban Kỷ luật trung ương. Tuy nói Ủy ban Kỷ luật trung ương không làm gì Bí thư Phí nhưng Thanh Ngưu xảy ra chuyện như vậy, bí thư Phí cũng không có gì đáng để tự hào.
Nghe nói lần trước Bí thư Phí lên họp ở trung ương. Chủ tịch Đường có ý nhắc nhở đến vấn đề của Hải Đông. Tuy không điểm danh phê bình chính thức với lãnh đạo tỉnh Nam Phúc, nhưng việc này cũng đủ làm bí thư Phí khó chịu rồi.
Cậu đó, lúc ấy đã làm mọi chuyện thành ra quá ầm ĩ. Vì sao phải kêu đến tận Ủy ban Kỷ luật trung ương. Vấn đề Thanh Ngưu ở tỉnh hoàn toàn có thể giải quyết.
Hơn nữa, tôi nghe nói, việc này chính là do Lý Phong của phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật trung ương làm. Mà quan hệ giữa Lý Phong và cậu có lẽ cũng không tồi.
Cậu làm như vậy có quan tâm đến suy nghĩ trong lòng Bí thư Phí và Chủ tịch Yến không. Cậu mời cấp trên xuống ra mặt, đây không phải là đánh vào thể diện của họ sao.
Sau này cậu sẽ hiểu. Hai vị đó hiện giờ nhìn thấy cậu có lẽ đều muốn cho cậu ăn một cái tát.
Nghe Tề Chấn Đào nói, Diệp Phàm không biết làm thế nào, cũng chỉ có thể cười khổ.
Thầm nghĩ chuyện này Chủ tịch Đường đã có chỉ thị mật. Diệp Phàm không dám đưa cho Phí Mãn Thiên và Yến Xuân Lai xem.
Hắn đành phải chịu oan ức. Tuy đắc tội với hai vị trùm sò nhưng chủ tịch Đường tự tay viết thư đưa cho hắn cũng làm hắn cảm thấy rất vui. Mất cái này thì được cái kia. Việc này đương nhiên không nên nói với Tề Chấn Đào.
-Việc này, lúc đó chủ nhiệm Lý Long vừa vặn đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng ta làm việc. Sau khi nghe nói việc này y đã đích thân đến. Tôi cũng không có cách gì. Chẳng lẽ không để y đến, tôi đâu có gan làm vậy.
Vả lại, người ta là người của phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật trung ương xuống đây phá án, tôi có lý do gì để ngăn cản.
Diệp Phàm đành phải nói dối, đẩy trách nhiệm lên đầu Lý Long.
-Chẳng lẽ cậu đi tìm Bí thư Phí nói lên suy nghĩ của mình?
Tề Chấn Đào bỗng dưng thấy hưng phấn, hỏi Diệp Phàm.
-Không phải, tuy nói việc chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông tôi không dám ý kiến. Nhưng, nếu có thể có lời nói giúp cũng không sao phải không chú Tề?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Không đúng, cậu nói câu này có ẩn ý.
Tề Chấn Đào đột nhiên suy nghĩ một chút, rồi vỗ bàn hừ nói:
-Cái thằng nhỏ này, lá gan to thật. Không ngờ lại dám bẫy tôi.
-Tôi nào dám chứ, chú Tề, việc này, ha ha. Tôi đang nói tình hình thực tế. Hiện tại Hải Đông còn trống ba vị trí, chọn Bí thư Thành ủy tôi không dám đề nghị, hai vị trí khác, trong mắt tôi đã chọn được người thích hợp.
Đồng chí Vu Hữu Hòa phó Trưởng ban thư ký Thành ủy không tồi. Trong khoảng thời gian tôi đến Hải Đông, y bận rộn suốt ngày, rất năng nổ. Chú cũng biết, dù sao cũng phải cho người khác chút hi vọng có phải không? Nếu không, có ai còn nhiệt tình giúp mình những chuyện không công chứ?
-Quả nhiên là đào hố cho tôi nhảy xuống. Có phải lại muốn mời tôi đề cử đồng chí Vu Hữu Hòa vào hội nghị thường vụ thành ủy?
Tề Chấn Đào lạnh lùng hừ nói, nhìn Diệp Phàm một cái rồi lẩm bẩm:
-Chu Sâm là chuyện lớn đây.
Đây là Tề Chấn Đào cảnh cáo Diệp Phàm lòng tham không đáy, một lúc đòi đề cử đến hai người. Cho nên, Tề Chấn Đào có chút tức giận.
-Tôi hiểu rồi, tuy nhiên, chuyện Vu Hữu Hòa tôi sẽ đến chỗ bí thư Phí. Đến lúc đó thật sự có người đề xuất, chú Tề nhớ ủng hộ cho một chút là được. Chú Tề cứ cho Diệp Phàm một chút ân tình này, tôi sẽ suốt đời không quên đâu.
Diệp Phàm nói.
-Thôi, dừng ngay. Cậu đấy, ôi, lại dùng cái bài tình cảm trước mặt tôi. Tôi, xem tôi xem, tôi là người trọng tình cảm quá mà.
Tề Chấn Đào khoát tay áo nói.
Y nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên nói:
-Trong khoảng thời gian này, Tề Thiên cũng không biết ở đâu. Có lẽ phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật. Gần đây thấy Diệc Thu một mình có chút cô đơn.
Nó đang mang thai, buồn bã nhiều cũng không tốt.
-Mang thai!
Diệp Phàm nhíu mày, thầm nói, thằng nhãi Tề Thiên này quả thật là lợi hại. Gieo hạt cũng quá nhanh đi, một mũi tên đã trúng mục tiêu.
-Mang thai có gì lạ. Cậu có gì phải ngạc nhiên thế. Tuy nhiên, việc cưới hỏi phải nắm chắc.
Tề Chấn Đào hừ nói.
-Ha ha, tốt tốt tốt. Chú Tề, chờ Tề Thiên về tôi sẽ lập tức đến nhà họ Mai một chuyến. Bà mối như tôi đến tổn thọ mất.
Diệp Phàm cười nói, thầm nghĩ đến Tề Chấn Đào mà cũng đưa ra điều kiện, may mà việc này cũng đơn giản thôi.
-Không phải chỉ có thế, đã mang thai chẳng lẽ còn lo con gái nhà người ta đi mất. Là tôi muốn tìm cho Tề Thiên một chỗ yên tĩnh mà sinh sống thôi.
Tề Chấn Đào khoát tay áo nói.
-Việc này tôi đã nghĩ tới trước. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, để Tề Thiên về công tác phổ thông trong quân ngũ, hoặc là về quân khu nào đó đều được. Hơn nữa, bọn họ từ tổ chức đó đi ra sẽ được thăng một bậc. Tề Thiên hiện tại đã là Trung tá, tăng lên một bậc là đại tá. Đảm nhiệm sư trưởng sư đoàn nào đó là hoàn toàn có khả năng.
Diệp Phàm nói.
-Tốt lắm, việc này cứ giao cho cậu đi. Đến lúc đó tôi chỉ ưng cái chức sư trưởng cho nó thôi đấy. Hơn nữa, việc này, tôi sẽ không nói với nhà họ Mai. Nợ bọn họ chút ân tình, vậy chi bằng bằng để tiểu tử cậu cho tôi một chút ân tình. Hai chúng ta làm mấy chén thế nào hả?
Tề Chấn Đào đột nhiên hào hứng lên, cười nói:
-Việc này, chú Tề hình như chú đang chụp mũ cháu quá đi.
Diệp phàm có chút buồn bực, vì chỉ chốc là là hắn đã hiểu ngay dụng ý.
Hắn đào hầm cho Tề Chấn Đào nhảy, thì Tề Chấn Đào thật ra cũng im ỉm đào hố cho hắn nhảy xuống. Việc này rốt cuộc là ai thắng ai bại vẫn chưa thể phân rõ.
-Chụp cái rắm, cậu đào hai hố, tôi mới một hố, ai chiếm được nhiều ưu thế hơn.
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.
-Chú cũng đào hai hố, vị trí sư trưởng của Tề Thiên khá khó giải quyết. Còn cả việc nói chuyện kết hôn với nhà họ Mai, việc này, tôi cũng phải chạy đi kêu khản cả cổ.
-Kêu cái rắm. Phải tôn kính đối với bề trên đúng không? Cậu đấy, vẫn phải gọi tôi là chú đúng không? Không biết lớn bé gì cả, mau cút đi cho tôi.
Tề Chấn Đào mắng cho Diệp Phàm một té tát coi như là hạ lệnh đuổi khách.
-Tôi đi đây.
Diệp Phàm tất nhiên đứng lên, nhân cơ hội này chuồn luôn cho đẹp. Nếu cứ ở lại đây nữa Tề Chấn Đào lại tìm ra việc gì gây khó dễ với hắn. Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
-Thằng nhóc này, chuồn còn nhanh hơn con thỏ.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng, quay sang nhìn bà xã một cái, đột nhiên cười nói:
-Ha ha, có cháu bế rồi.
-Cháu ông chứ có phải của tôi đâu.
Phong Nhã Mai tức giận mắng Tề Chấn Đào một câu rồi bảo:
-Lão Tề, vị trí sư trưởng không phải là nhỏ. Không phải ông làm khó tiểu Diệp sao? Tôi nghe nói nó gần đây gặp xui xẻo, hình như ở quân đội cũng không ra sao cả.
-Thằng nhóc đó, tuy nói hiện giờ đã mất chức trong quân đội. Tuy nhiên, năng lực của nó bà không nhìn thấy hết được.
Đánh gãy chân thì còn gân đấy thôi. Vị trí sư trưởng của Tề Thiên, cứ giao cho nó. Cũng đỡ cho tôi phải chạy lên chạy xuống đến mệt cả người.
Tề Chấn Đào cười nhạt đắc ý.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đưa đồng chí An Kỳ vào sở Công an tỉnh.
Đầu tiên Diệp Phàm tìm được Phó Giám đốc sở quản lý mảng trinh sát hình sự là Dư Nhuệ Phong.
-Ngồi đi!
Dư Nhuệ Phong vẫn khá nhiệt tình tiếp đón Diệp Phàm. Tuy nhiên, sau khi Diệp Phàm giải thích ý định của mình. Dư Nhuệ Phong vẻ mặt cũng tỏ ra rất khó khăn.
Y cố ý nói vòng vo một hồi rồi bảo:
-Bí thư Diệp, không phải tôi cố ý làm khó các anh.
Vụ án Cao Tiềm là Giám đốc Câu tự mình thẩm vấn. Hơn nữa còn chỉ định đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thôi Hùng Cương thẩm tra xử lý. Sở Công an tỉnh cũng rất coi trọng vụ án này, các cậu yên tâm, sở Công An tỉnh sẽ xử lý công bằng.
Dư Nhuệ Phong tất nhiên là đang ba phải. Diệp Phàm nghe là hiểu ra ngay.
-Giám đốc Câu hôm nay không rảnh sao?
Diệp Phàm hỏi, biết tìm Dư Nhuệ Phong cũng vô dụng, thà không nói cho đỡ phí công.
-Tôi có thể giúp các anh hỏi một chút.
Dư Nhuệ Phong nói xong lấy điện thoại ra, ừ à một chặp rồi nói là Giám đốc Câu đồng ý gặp Diệp Phàm. Diệp Phàm cùng An Kỳ đến phòng làm việc của Giám đốc Câu.
Giám đốc sở công an tỉnh Câu Trần Nam tướng mạo thật không giống cảnh sát, nhìn qua có vẻ thư sinh. Trên mũi đeo cái kính gọng vàng. Y nhìn Diệp Phàm một cái, mặt không chút thái độ cất tiếng hỏi:
-Cậu chính là Diệp Phàm?
Tề Chấn Đào cũng không giấu gì Diệp Phàm.
-Cho nên, tôi bị buộc phải hành động. Chỉ có thể để Chu Sâm nhận chức đó, không thể là Lâm Thừa Minh.
Diệp Phàm hừ nói.
-Lạ nhỉ, Lâm Thừa Minh công tác ở văn phòng Quốc vụ viện, gây hấn với cậu khi nào vậy?
Tề Chấn Đào cảm thấy hơi lạ. Nhìn Diệp Phàm thắc mắc.
-Tôi vừa mới điều tra qua, Lâm Thừa Minh tuy là làm việc ở văn phòng Quốc vụ viện. Nhưng y phụ trách công tác cho ủy viên quốc hội Trương Hướng Đông.
Diệp Phàm nói.
-Người ta phụ trách công tác cho Trương Hướng Đông cậu quan tâm cái rắm gì?
Tề Chấn Đào tức giận văng tục. Nhưng rồi lại như bỗng hiểu ra điều gì, nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói:
-Thật không thể hiểu hết được, cậu đấy, bản lĩnh càng lúc càng lớn. Khả năng gây chuyện cũng càng đáng ghờm hơn, làm người ta cứng cả lưỡi không nói được gì rồi.
-Việc này, tôi không rõ ý của chú Tề?
Diệp Phàm hơi chột dạ, vội vàng lên tiếng che dấu.
-Không rõ…, cậu còn dám khoe khoang trước mặt tôi. Cậu cố ý nói như thế, có phải là muốn nói cho tôi biết, cậu và Trương Hướng Đông không hợp cạ. Người ta là ủy viên quốc hội, sao có thể đến lượt cậu hợp cạ chứ?
Tề Chấn Đào quát lên, giọng rất nặng nề.
-Việc này, cháu của Trương Hướng Đông là Trương Nhất Đống đang đảm nhiệm chức
Phó bí thư thành ủy Hải Đông, quản lý công tác của Ủy ban Kỷ luật.
Diệp Phàm nói, nhìn Tề Chấn Đào bảo:
-Chú Tề, chú nói xem tôi có cách gì? Người thân tín của Trương Hướng Đông đến Hải Đông đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy, liệu còn có quả ngon cho tôi vặt sao? Đến lúc đó y cùng Trương Nhất Đống liên thủ, Hải Đông này đâu còn là địa bàn của tôi. Công việc không thể triển khai, chỗ nào cũng bị khống chế, không có chiến tích thành tích, tôi lấy cái gì để thăng chức chứ?
-Ha ha, thằng nhóc, thì ra cậu đã có chuẩn bị trước.
Tề Chấn Đào đột nhiên mỉm cười. Nhưng, cũng lại nói:
-Việc này, có lẽ phần lớn còn nằm trong tay Bí thư Phí. Chẳng lẽ cậu dám đem việc này nói trước mặt Bí thư Phí?
-Tôi không dám! Bí thư Phí còn giận cái mặt này.
Diệp Phàm quả quyết lắc đầu.
-Cậu còn biết sợ sao. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cậu cũng có lúc nhát gan.
Tề Chấn Đào hừ nói.
-Chọn Bí thư Thành ủy, tôi suy nghĩ chưa chín chắn nên không dám đề nghị với Bí thư Phí chuyện này. Chỉ có điều, có lẽ Trương Vệ Thanh đã đánh tiếng trước. Tuy nhiên, tôi vẫn phải đi tìm bí thư Phí.
-Cậu còn tìm bí thư Phí làm gì. Gần đây chuyện của Hải Đông ầm ĩ đến tận Ủy ban Kỷ luật trung ương. Tuy nói Ủy ban Kỷ luật trung ương không làm gì Bí thư Phí nhưng Thanh Ngưu xảy ra chuyện như vậy, bí thư Phí cũng không có gì đáng để tự hào.
Nghe nói lần trước Bí thư Phí lên họp ở trung ương. Chủ tịch Đường có ý nhắc nhở đến vấn đề của Hải Đông. Tuy không điểm danh phê bình chính thức với lãnh đạo tỉnh Nam Phúc, nhưng việc này cũng đủ làm bí thư Phí khó chịu rồi.
Cậu đó, lúc ấy đã làm mọi chuyện thành ra quá ầm ĩ. Vì sao phải kêu đến tận Ủy ban Kỷ luật trung ương. Vấn đề Thanh Ngưu ở tỉnh hoàn toàn có thể giải quyết.
Hơn nữa, tôi nghe nói, việc này chính là do Lý Phong của phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật trung ương làm. Mà quan hệ giữa Lý Phong và cậu có lẽ cũng không tồi.
Cậu làm như vậy có quan tâm đến suy nghĩ trong lòng Bí thư Phí và Chủ tịch Yến không. Cậu mời cấp trên xuống ra mặt, đây không phải là đánh vào thể diện của họ sao.
Sau này cậu sẽ hiểu. Hai vị đó hiện giờ nhìn thấy cậu có lẽ đều muốn cho cậu ăn một cái tát.
Nghe Tề Chấn Đào nói, Diệp Phàm không biết làm thế nào, cũng chỉ có thể cười khổ.
Thầm nghĩ chuyện này Chủ tịch Đường đã có chỉ thị mật. Diệp Phàm không dám đưa cho Phí Mãn Thiên và Yến Xuân Lai xem.
Hắn đành phải chịu oan ức. Tuy đắc tội với hai vị trùm sò nhưng chủ tịch Đường tự tay viết thư đưa cho hắn cũng làm hắn cảm thấy rất vui. Mất cái này thì được cái kia. Việc này đương nhiên không nên nói với Tề Chấn Đào.
-Việc này, lúc đó chủ nhiệm Lý Long vừa vặn đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng ta làm việc. Sau khi nghe nói việc này y đã đích thân đến. Tôi cũng không có cách gì. Chẳng lẽ không để y đến, tôi đâu có gan làm vậy.
Vả lại, người ta là người của phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật trung ương xuống đây phá án, tôi có lý do gì để ngăn cản.
Diệp Phàm đành phải nói dối, đẩy trách nhiệm lên đầu Lý Long.
-Chẳng lẽ cậu đi tìm Bí thư Phí nói lên suy nghĩ của mình?
Tề Chấn Đào bỗng dưng thấy hưng phấn, hỏi Diệp Phàm.
-Không phải, tuy nói việc chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông tôi không dám ý kiến. Nhưng, nếu có thể có lời nói giúp cũng không sao phải không chú Tề?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Không đúng, cậu nói câu này có ẩn ý.
Tề Chấn Đào đột nhiên suy nghĩ một chút, rồi vỗ bàn hừ nói:
-Cái thằng nhỏ này, lá gan to thật. Không ngờ lại dám bẫy tôi.
-Tôi nào dám chứ, chú Tề, việc này, ha ha. Tôi đang nói tình hình thực tế. Hiện tại Hải Đông còn trống ba vị trí, chọn Bí thư Thành ủy tôi không dám đề nghị, hai vị trí khác, trong mắt tôi đã chọn được người thích hợp.
Đồng chí Vu Hữu Hòa phó Trưởng ban thư ký Thành ủy không tồi. Trong khoảng thời gian tôi đến Hải Đông, y bận rộn suốt ngày, rất năng nổ. Chú cũng biết, dù sao cũng phải cho người khác chút hi vọng có phải không? Nếu không, có ai còn nhiệt tình giúp mình những chuyện không công chứ?
-Quả nhiên là đào hố cho tôi nhảy xuống. Có phải lại muốn mời tôi đề cử đồng chí Vu Hữu Hòa vào hội nghị thường vụ thành ủy?
Tề Chấn Đào lạnh lùng hừ nói, nhìn Diệp Phàm một cái rồi lẩm bẩm:
-Chu Sâm là chuyện lớn đây.
Đây là Tề Chấn Đào cảnh cáo Diệp Phàm lòng tham không đáy, một lúc đòi đề cử đến hai người. Cho nên, Tề Chấn Đào có chút tức giận.
-Tôi hiểu rồi, tuy nhiên, chuyện Vu Hữu Hòa tôi sẽ đến chỗ bí thư Phí. Đến lúc đó thật sự có người đề xuất, chú Tề nhớ ủng hộ cho một chút là được. Chú Tề cứ cho Diệp Phàm một chút ân tình này, tôi sẽ suốt đời không quên đâu.
Diệp Phàm nói.
-Thôi, dừng ngay. Cậu đấy, ôi, lại dùng cái bài tình cảm trước mặt tôi. Tôi, xem tôi xem, tôi là người trọng tình cảm quá mà.
Tề Chấn Đào khoát tay áo nói.
Y nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên nói:
-Trong khoảng thời gian này, Tề Thiên cũng không biết ở đâu. Có lẽ phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật. Gần đây thấy Diệc Thu một mình có chút cô đơn.
Nó đang mang thai, buồn bã nhiều cũng không tốt.
-Mang thai!
Diệp Phàm nhíu mày, thầm nói, thằng nhãi Tề Thiên này quả thật là lợi hại. Gieo hạt cũng quá nhanh đi, một mũi tên đã trúng mục tiêu.
-Mang thai có gì lạ. Cậu có gì phải ngạc nhiên thế. Tuy nhiên, việc cưới hỏi phải nắm chắc.
Tề Chấn Đào hừ nói.
-Ha ha, tốt tốt tốt. Chú Tề, chờ Tề Thiên về tôi sẽ lập tức đến nhà họ Mai một chuyến. Bà mối như tôi đến tổn thọ mất.
Diệp Phàm cười nói, thầm nghĩ đến Tề Chấn Đào mà cũng đưa ra điều kiện, may mà việc này cũng đơn giản thôi.
-Không phải chỉ có thế, đã mang thai chẳng lẽ còn lo con gái nhà người ta đi mất. Là tôi muốn tìm cho Tề Thiên một chỗ yên tĩnh mà sinh sống thôi.
Tề Chấn Đào khoát tay áo nói.
-Việc này tôi đã nghĩ tới trước. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, để Tề Thiên về công tác phổ thông trong quân ngũ, hoặc là về quân khu nào đó đều được. Hơn nữa, bọn họ từ tổ chức đó đi ra sẽ được thăng một bậc. Tề Thiên hiện tại đã là Trung tá, tăng lên một bậc là đại tá. Đảm nhiệm sư trưởng sư đoàn nào đó là hoàn toàn có khả năng.
Diệp Phàm nói.
-Tốt lắm, việc này cứ giao cho cậu đi. Đến lúc đó tôi chỉ ưng cái chức sư trưởng cho nó thôi đấy. Hơn nữa, việc này, tôi sẽ không nói với nhà họ Mai. Nợ bọn họ chút ân tình, vậy chi bằng bằng để tiểu tử cậu cho tôi một chút ân tình. Hai chúng ta làm mấy chén thế nào hả?
Tề Chấn Đào đột nhiên hào hứng lên, cười nói:
-Việc này, chú Tề hình như chú đang chụp mũ cháu quá đi.
Diệp phàm có chút buồn bực, vì chỉ chốc là là hắn đã hiểu ngay dụng ý.
Hắn đào hầm cho Tề Chấn Đào nhảy, thì Tề Chấn Đào thật ra cũng im ỉm đào hố cho hắn nhảy xuống. Việc này rốt cuộc là ai thắng ai bại vẫn chưa thể phân rõ.
-Chụp cái rắm, cậu đào hai hố, tôi mới một hố, ai chiếm được nhiều ưu thế hơn.
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.
-Chú cũng đào hai hố, vị trí sư trưởng của Tề Thiên khá khó giải quyết. Còn cả việc nói chuyện kết hôn với nhà họ Mai, việc này, tôi cũng phải chạy đi kêu khản cả cổ.
-Kêu cái rắm. Phải tôn kính đối với bề trên đúng không? Cậu đấy, vẫn phải gọi tôi là chú đúng không? Không biết lớn bé gì cả, mau cút đi cho tôi.
Tề Chấn Đào mắng cho Diệp Phàm một té tát coi như là hạ lệnh đuổi khách.
-Tôi đi đây.
Diệp Phàm tất nhiên đứng lên, nhân cơ hội này chuồn luôn cho đẹp. Nếu cứ ở lại đây nữa Tề Chấn Đào lại tìm ra việc gì gây khó dễ với hắn. Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
-Thằng nhóc này, chuồn còn nhanh hơn con thỏ.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng, quay sang nhìn bà xã một cái, đột nhiên cười nói:
-Ha ha, có cháu bế rồi.
-Cháu ông chứ có phải của tôi đâu.
Phong Nhã Mai tức giận mắng Tề Chấn Đào một câu rồi bảo:
-Lão Tề, vị trí sư trưởng không phải là nhỏ. Không phải ông làm khó tiểu Diệp sao? Tôi nghe nói nó gần đây gặp xui xẻo, hình như ở quân đội cũng không ra sao cả.
-Thằng nhóc đó, tuy nói hiện giờ đã mất chức trong quân đội. Tuy nhiên, năng lực của nó bà không nhìn thấy hết được.
Đánh gãy chân thì còn gân đấy thôi. Vị trí sư trưởng của Tề Thiên, cứ giao cho nó. Cũng đỡ cho tôi phải chạy lên chạy xuống đến mệt cả người.
Tề Chấn Đào cười nhạt đắc ý.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đưa đồng chí An Kỳ vào sở Công an tỉnh.
Đầu tiên Diệp Phàm tìm được Phó Giám đốc sở quản lý mảng trinh sát hình sự là Dư Nhuệ Phong.
-Ngồi đi!
Dư Nhuệ Phong vẫn khá nhiệt tình tiếp đón Diệp Phàm. Tuy nhiên, sau khi Diệp Phàm giải thích ý định của mình. Dư Nhuệ Phong vẻ mặt cũng tỏ ra rất khó khăn.
Y cố ý nói vòng vo một hồi rồi bảo:
-Bí thư Diệp, không phải tôi cố ý làm khó các anh.
Vụ án Cao Tiềm là Giám đốc Câu tự mình thẩm vấn. Hơn nữa còn chỉ định đội trưởng đội cảnh sát hình sự Thôi Hùng Cương thẩm tra xử lý. Sở Công an tỉnh cũng rất coi trọng vụ án này, các cậu yên tâm, sở Công An tỉnh sẽ xử lý công bằng.
Dư Nhuệ Phong tất nhiên là đang ba phải. Diệp Phàm nghe là hiểu ra ngay.
-Giám đốc Câu hôm nay không rảnh sao?
Diệp Phàm hỏi, biết tìm Dư Nhuệ Phong cũng vô dụng, thà không nói cho đỡ phí công.
-Tôi có thể giúp các anh hỏi một chút.
Dư Nhuệ Phong nói xong lấy điện thoại ra, ừ à một chặp rồi nói là Giám đốc Câu đồng ý gặp Diệp Phàm. Diệp Phàm cùng An Kỳ đến phòng làm việc của Giám đốc Câu.
Giám đốc sở công an tỉnh Câu Trần Nam tướng mạo thật không giống cảnh sát, nhìn qua có vẻ thư sinh. Trên mũi đeo cái kính gọng vàng. Y nhìn Diệp Phàm một cái, mặt không chút thái độ cất tiếng hỏi:
-Cậu chính là Diệp Phàm?
/3320
|