Động tác của Diệp Phàm rất nhẹ nhàng, cuộn giấy được kéo ra chầm chậm. Những chữ Khải màu đen dày chi chít chiếm trọn cả cuộn giấy dài gần mười mét. Cuốn kinh sách được bảo tồn một cách hoàn hảo, ngay cả vết tích của côn trùng cũng cực kỳ ít.
Những người hiện đại thường cho rằng các tác phẩm thi họa để càng lâu thì các dấu vết của côn trùng để lại càng nhiều, thực ra không phải: khi chế tạo giấy, cổ nhân đã chọn phương thức xử lý đặc biệt khiến giấy thành phẩm hoặc tơ thành phẩm có thể bảo quản trong thời gian cả nghìn năm mà không bị côn trùng phá hoại.
Huống chi, cuốn kinh này sử dụng chất liệu là tơ lụa cao cấp.
-“ Tẩy cốt kinh! Quyển kinh này giới thiệu cách tiến hành tẩy cốt cho người luyện võ.
Mỗi tháng ngâm tẩy một lần, sau nửa năm cao thủ cấp cửu đẳng trở lên ngâm tẩy, người luyện võ có xương cốt bình thường ban đầu sẽ đẩy nhanh tốc độ luyện tập nhanh hơn khoảng gấp đôi. – Lam Tồn Quân vừa xem vừa giải thích.
-Vậy thì rất tốt! - Trần Quân cười nói, liếc nhìn Diệp lão đại một cái.
-Không dễ dàng như vậy đâu, Trần Quân. Dù có cao thủ cửu đẳng dùng nội khí giúp cậu tẩy cốt nhưng người ta cũng bị tiêu hao sức lực: giúp một người tẩy tủy thì chắc cũng phải mất gần một năm thì cao thủ cửu đẳng mới khôi phục lại được trạng thái ban đầu. Hơn nữa, đả thông kinh mạch, da có bị tổn thương hay không, điều quan trọng nhất chính là cần rất nhiều dược liệu để tẩy cốt. Những vị thuốc chủ đạo quá khó tìm rồi: sâm núi một trăm tuổi, nấm linh chi một trăm tuổi. – Lam Tồn Quân nói.
-Thôi, phiền phức như vậy còn tẩy cái rắm! – Trần Quân tức giận hừ nói.
-Thằng nhóc này, xương cốt của cậu thế này còn tẩy cái gì? Hoàn toàn là lãng phí, kiểu tẩy cốt này chắc chỉ dùng cho những người mới không có cách nào luyện công hoặc những đệ tử tiến bộ quá chậm mà thôi.
Sư phụ không thể không bỏ ra một lượng sức lực lớn lao để tẩy cốt. Tuy nhiên phương pháp này cũng có điểm tốt của nó, chí ít là bang phái nào đó khi cần bồi dưỡng nhân tài nào đó thì cũng có thể dùng được.
Nếu như những đệ tử bình thường sau khi trải qua tẩy cốt có thể tăng tốc thì những đệ tử tiến bộ nhanh sau thì tẩy cốt nhất định hiệu quả sẽ càng rõ ràng. – Diệp Phàm cười nói, thực ra tâm cũng dao động, thầm nghĩ rằng nếu có thể tẩy cốt cho một số người, bồi dưỡng ra một đám đệ tử, biết đâu muốn đánh một trận sống mái với phái Thiếu Lâm và Võ Đang thì có thể cũng không tệ.
-Nên như vậy thôi! Tuy nhiên dù thế nào nếu có được dược liệu đầy đủ thì cũng là một phương pháp tốt. – Lam Tồn Quân vừa nói, vừa lật qua lật lai xem rồi nói tiếp:
-Tốt rồi, phía dưới có cách mở ra, thì ra cái đồ vật tròn tròn này được gọi là đỉnh Thiên Thu.
Có cách mở riêng, tuy nhiên trên cái đỉnh này có ghi lại rằng, trong lúc đóng kín Thiên Thu đỉnh đầu tiên dùng than củi đốt nóng, sau đó mới dung nhập ‘keo vạn hợp’.
Tôi nghĩ keo vạn hợp hẳn là loại keo dán đá mà chúng ta vẫn gọi. Hơn nữa nếu không nắm vững thời cơ thì còn bị phản tác dụng, gây nguy hiểm là khác.
-Thì ra là thế, đó chẳng phải là nói phải làm nóng chảy đồ vật tròn tròn đó, không phải gọi là đỉnh Thiên Thu gì đó chẳng phải là cần dùng than đun làm nóng lên, sau đó cao thủ cửu đẳng dùng nội lực làm tan keo vạn hợp ra thì cái đỉnh này mới có thể mở ra được. Ông em lão Tam, hãy thử xem nào! Biết đâu trong cái đỉnh này có dấu đồ vật gì đó? – Diệp Phàm hỏi.
-Không thấy viết, tuy nhiên tôi bây giờ đã biết hài cốt này là của ai. Người này tên là Cát Tử Dương. Theo như hắn nói hắn chính là đời sau của Cát Hồng. – Lam Tồn Quân nói.
-Cát Hồng, hình như là một học giả Đạo giáo thời Đông Tấn, là nhà luyện đan, thầy thuốc và học giả nổi tiếng. Người này từ lúc 11 tuổi đã có thể xem bói, là người huyện Cú Dung, Giang Tô ngày nay, là cháu trai của Trách sĩ Cát Huyền thời Tam Quốc, được người đời tôn là tiểu tiên ông. Hắn từng được phong làm Quan Nội Hầu, sau này sống ở ẩn trong sơn động luyện đan. Hắn có những tác phẩm nổi tiếng là “ Sách bói Thần Tiên”, “ Cách chữa khuỷu tay cấp”, “ Tây Kinh tạp kĩ”... – Diệp Phàm nói.
-Không sai, Cát Tử Dương nói đã hy sinh cả tính mạng của mình để luyện Trường Sinh đan cho Đường Thái Tông, cuối cùng đan dược không luyện thành được. Mà Cát Tử Dương cho rằng, đó là bởi vì Hoàng đế thuộc nhóm người có xương cốt quá kém.
Cho nên, Thái Tông vừa nghe đã phát người đi thu thập vơ vét các dược liệu có liên quan đến tẩy cốt kinh. Mà tẩy cốt kinh này được chính Bồ Đề nước Ấn Độ mang đến.
Chỉ có điều, Đường Thái Tông đến cuối cùng vẫn phải chết, không thể trường sinh. Cát Tử Dương sợ người nhà Lý gia triều Đường tìm hắn tính sổ nên đã trốn ở trong động này luyện đan.
Hắn còn tự mình quyết tâm nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão. Cát Tử Dương thề là phải luyện được ra đan dược trường sinh bất lão, đúng là thằng điên.
Tôi nghĩ không luyện được là điều tất nhiên. Có lẽ Cát Tử Dương đã tự ăn trường sinh đan do tự mình luyện ra nên đã bị trúng độc mà chết.
Anh xem xương cốt hắn đã cốt biến thành màu đen, mang đi xét nghiệm pháp y nhất định là bị trúng phải độc thủy ngân nên mới thành ra như thế này. – Lam Tồn Quân tiếc rẻ nói.
-Anh Diệp, hay là chúng ta cứ mở đỉnh Thiên Thu ra đi? – Trần Quân có chút sốt ruột.
-Chúng ta quay về nghỉ ngơi một chút, mai lại đến mở tiếp, hơn nữa còn phải quay về kiếm chút than mới được. Huống chi làm đến bây giờ mọi người đều mệt gần chết rồi. Đợi sau khi hồi phục sức khỏe rồi tính tiếp! – Diệp Phàm nói, dẫn theo ba người thoát ra khỏi động tới bên đầm nước.
Lão Cố Đầu cũng không hỏi han tình hình bên trong như thế nào, mà Diệp Phàm cũng chưa nói gì. Song Diệp Phàm bảo Trần Quân và Lý Cường phải đi kiếm một ít than.
Sáng hôm sau, Trần Quân và Lý Cường mới trở về. Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều bốn người liền nhanh chóng đi vào trong hang động.
Sau khi chuẩn bị xong liền bắt đầu đun nóng đỉnh Thiên Thu. Dưới tác động của quạt gió, than nhanh chóng đạt đến nhiệt độ cao.
Sau khi đun mười mấy giờ sau, đỉnh Thiên Thu bắt đầu có động tĩnh. Toàn bộ đỉnh bắt đầu chuyển màu hồng.
-Có thể làm tan keo vạn hợp! - Thấy thời cơ đã chín mùi, Diệp Phàm nói, sau khi chuẩn bị tư thế sẵn sàng liền vận nội công thông qua cách kinh mạch tác động lên đỉnh Thiên Thu. Chiêu thức này chỉ có cao thủ cửu đẳng như Diệp Phàm mới làm được. Còn ba vị kia chỉ có thể giương mắt nhìn.
Hai giờ sau, Diệp Phàm mệt sắp đứt hơi. Tuy trên người mặc quần áo phòng cháy chuyên dụng nhưng toàn thân ướt đầm như mưa.
Trên trán mồ hôi lấm tấm thành giọt, cả người ê ẩm, mệt cứng. Nhưng việc làm tan keo vạn hợp không thể ngắt quãng nửa chừng vì nếu dừng lại thì keo sẽ dính lại, sẽ phải làm lại từ đầu.
Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải cố gắng gượng.
Năm giờ sau, Diệp Phàm vừa được Trần Quân đút cho ăn thực phẩm dinh dưỡng đặc biệt, vừa thi triển nội lực.
Lúc này vang lên một tiếng tách, Diệp Phàm biết đã thành công, kêu lên:
-Mọi người lùi ra một chút, chú ý an toàn!
Ba người Trần Quân lùi ra xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn ngân vang. Chiếc đỉnh Thiên Thu kia chắc là bị nhiệt độ cao làm cho giãn nở không khí bất ngờ bắn ra, bay lên trên không trung trong hang động. Hơn nữa keo vạn hợp bị Diệp Phàm làm tan chảy ra, không dính được vào đỉnh nữa cũng bay lên.
-Mở được rồi, ha ha ha... – Trần Quân cười lớn, mấy người đều chạy qua, muốn nhìn xem rốt cục trong đỉnh chứa cái gì.
-Nguy hiểm, mau lui ra! – Diệp Phàm đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, kêu lớn lên, bản thân mình cũng hết sức lùi ra xa.
Tuy nhiên Diệp Phàm đã chậm một chút.
Một chút tinh chất màu bạc bắn ra từ chiếc đỉnh bị đốt hồng, bay thẳng về phía Diệp Phàm. Thằng nhãi này giật mình hoảng sợ vội tránh ngay sang một bên.
Tuy nhiên, tinh chất màu bạc kia như một vật sống, cứ lao về phía Diệp lão đại. Ba người Lam Tồn Quân sau khi ngây người ra vài giây vội cầm thiết côn đập về phía vật này. Nhưng tinh chất màu bạc này thực sự linh hoạt, cả ba người thẳng tay dồn sức đập mà đều không đập trúng được. Hình như đây là một sinh vật sống, vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt.
-Mọi người lui ra đi! Thứ này có chút kì quái! – Diệp Phàm xua xua tay, đôi mắt chim ưng nhanh chóng nhìn chằn chằm tinh chất màu bạc đang phát sáng.
Tiếp đó hắn phát hiện tinh chất màu bạc này cứ vờn xung quanh bản thân mình, như có linh tính nhưng không hề tấn công mình. Song khối tinh chất thủy ngân cũng không muốn rời khỏi, cứ di chuyển cách khoảng 10 mét quanh người mình, run rẩy.
-Quái! Cái thứ gì đây? – Diệp Phàm nói, cảm thấy hơi mệt mỏi. Tuy nhiên khối tinh chất kia không rời khỏi thì Diệp Phàm cũng không dám chủ quan, lơi là cảnh giác. Nếu nó bất ngờ lao đến đây, người mình cũng không phải kim cương, không phải thân thể bất khả xâm phạm.
Cứ như vậy, một người một khối tinh chất cứ chơi trò đuổi bắt ở trong hang động. Diệp Phàm cứ di chuyển qua trái qua phải, lên cao xuống thấp, có khi còn lười biếng lăn tròn.
Ba giờ trôi qua, Diệp Phàm thật sự chạy không nổi nữa, hụt hơi, cảm giác hai mắt tối sầm lại, cả người hôn mê bất tỉnh.
-Đại ca! – Trần Quân hét to một tiếng, liều mình lao thẳng đến, một gậy đập thẳng về phía khối tinh chất kia. Điều khiến Trần Quân ngẩn người ra là khối tinh chất màu bạc này cũng như chơi mệt rồi, lập tức dừng lại trên tay Diệp Phàm, ngoan ngoãn bất động.
-Cái thứ đồ chơi gì vậy? – Lam Tồn Quân vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Ba người đều nhìn về phía khối tinh chất, dưới ánh sáng của đèn mới phát hiện hình như nó là một tấm thép màu bạc, loại rất mỏng, mỏng như tờ giấy vậy. Chiều rộng bằng ngón tay, chiều dài cũng nửa thước.
Trần Quân giơ tay muốn lấy đi khối tinh chất nhưng bị Lam Tồn Câu ngăn lại, nói:
-Thứ này rất kì lạ! Anh không phát hiện nó như có duyên với anh Diệp hay sao? Nếu không tại sao nó không đuổi theo chúng ta mà chỉ đuổi theo anh Diệp? Nếu chúng ta liều lĩnh lấy đi cí thể làm nó tức giận hay gây tổn thương gì đó chăng.
-Vậy chỉ có thể đợi lão Đại tỉnh lại thôi. Chắc lão đại đã quá mệt rồi, ngủ một giấc chắc sẽ tỉnh lại ngay thôi. – Lý Cường nói.
Ba người liền ngồi một bên trông Diệp lão đại và chờ hắn tỉnh lại.
Thằng nhãi này ngủ liền một mạch khoảng mười mấy tiếng mới tỉnh lại.
-Khối tinh chất màu bạc đâu? – Diệp Phàm vừa mở mắt ra đã hỏi ngay.
-Anh nhìn lại trên tay mình xem! – Trần Quân nói.
-Quái, sao lại ở trong tay mình? Rốt cuộc là cái thứ gì đây? – Diệp Phàm nói xong, tiện tay cầm lấy khối tinh chất màu bạc lên, dùng đôi mắt chim ưng quan sát tỉ mỉ.
Khối tinh chất có một ngón tay cái thô, chiều dài khoảng nửa thước. Nắm tay lại thì cảm thấy mềm mềm, Diệp Phàm vừa lấy tay uốn éo thì vật này có thể kéo thành một vòng tròn, mềm giãn như dây chun.
Hơn nữa dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm còn phát hiện một điều kì lạ là khối tinh chất này có thể cuộn tròn thành một khối ở trong tay.
Bởi vì hai đầu khối tinh chất hình như còn có một điểm tiếp nối rất nhỏ mà người thường rất khó có thể phát hiện ra. Diệp Phàm tiện tay ghép lại. Sau khi khối tinh chất thật sự hợp thành một vòng tròn thì vang lên một tiếng động rất nhỏ mà người thường khó nghe thấy. Diệp lão đại thuận tay kéo lên cổ tay, phát hiện vừa khít với tay mình.
Hơn nữa, điều kì lạ là sau khi hợp lại, Diệp Phàm ra sức kéo cũng giằng không ra được. Nhưng nếu dùng nội lực tác động mộ chút lên đầu nối thì cũng có thể mở ra được.
-Anh Diệp, bao tay bạch kim này của anh thật sự phong cách đấy! – Trần Quân đứng một bên cười ha ha nói.
Ngẫm nghĩ một chút hắn lại nhìn chằm chằm khối thủy ngân kia nói:
-Có chút kỳ quái! Khối thủy ngân này rốt cuộc dùng vật liệu gì chế tạo thành? Sao lại có thể bay nữa? Kì lạ quá!
Những người hiện đại thường cho rằng các tác phẩm thi họa để càng lâu thì các dấu vết của côn trùng để lại càng nhiều, thực ra không phải: khi chế tạo giấy, cổ nhân đã chọn phương thức xử lý đặc biệt khiến giấy thành phẩm hoặc tơ thành phẩm có thể bảo quản trong thời gian cả nghìn năm mà không bị côn trùng phá hoại.
Huống chi, cuốn kinh này sử dụng chất liệu là tơ lụa cao cấp.
-“ Tẩy cốt kinh! Quyển kinh này giới thiệu cách tiến hành tẩy cốt cho người luyện võ.
Mỗi tháng ngâm tẩy một lần, sau nửa năm cao thủ cấp cửu đẳng trở lên ngâm tẩy, người luyện võ có xương cốt bình thường ban đầu sẽ đẩy nhanh tốc độ luyện tập nhanh hơn khoảng gấp đôi. – Lam Tồn Quân vừa xem vừa giải thích.
-Vậy thì rất tốt! - Trần Quân cười nói, liếc nhìn Diệp lão đại một cái.
-Không dễ dàng như vậy đâu, Trần Quân. Dù có cao thủ cửu đẳng dùng nội khí giúp cậu tẩy cốt nhưng người ta cũng bị tiêu hao sức lực: giúp một người tẩy tủy thì chắc cũng phải mất gần một năm thì cao thủ cửu đẳng mới khôi phục lại được trạng thái ban đầu. Hơn nữa, đả thông kinh mạch, da có bị tổn thương hay không, điều quan trọng nhất chính là cần rất nhiều dược liệu để tẩy cốt. Những vị thuốc chủ đạo quá khó tìm rồi: sâm núi một trăm tuổi, nấm linh chi một trăm tuổi. – Lam Tồn Quân nói.
-Thôi, phiền phức như vậy còn tẩy cái rắm! – Trần Quân tức giận hừ nói.
-Thằng nhóc này, xương cốt của cậu thế này còn tẩy cái gì? Hoàn toàn là lãng phí, kiểu tẩy cốt này chắc chỉ dùng cho những người mới không có cách nào luyện công hoặc những đệ tử tiến bộ quá chậm mà thôi.
Sư phụ không thể không bỏ ra một lượng sức lực lớn lao để tẩy cốt. Tuy nhiên phương pháp này cũng có điểm tốt của nó, chí ít là bang phái nào đó khi cần bồi dưỡng nhân tài nào đó thì cũng có thể dùng được.
Nếu như những đệ tử bình thường sau khi trải qua tẩy cốt có thể tăng tốc thì những đệ tử tiến bộ nhanh sau thì tẩy cốt nhất định hiệu quả sẽ càng rõ ràng. – Diệp Phàm cười nói, thực ra tâm cũng dao động, thầm nghĩ rằng nếu có thể tẩy cốt cho một số người, bồi dưỡng ra một đám đệ tử, biết đâu muốn đánh một trận sống mái với phái Thiếu Lâm và Võ Đang thì có thể cũng không tệ.
-Nên như vậy thôi! Tuy nhiên dù thế nào nếu có được dược liệu đầy đủ thì cũng là một phương pháp tốt. – Lam Tồn Quân vừa nói, vừa lật qua lật lai xem rồi nói tiếp:
-Tốt rồi, phía dưới có cách mở ra, thì ra cái đồ vật tròn tròn này được gọi là đỉnh Thiên Thu.
Có cách mở riêng, tuy nhiên trên cái đỉnh này có ghi lại rằng, trong lúc đóng kín Thiên Thu đỉnh đầu tiên dùng than củi đốt nóng, sau đó mới dung nhập ‘keo vạn hợp’.
Tôi nghĩ keo vạn hợp hẳn là loại keo dán đá mà chúng ta vẫn gọi. Hơn nữa nếu không nắm vững thời cơ thì còn bị phản tác dụng, gây nguy hiểm là khác.
-Thì ra là thế, đó chẳng phải là nói phải làm nóng chảy đồ vật tròn tròn đó, không phải gọi là đỉnh Thiên Thu gì đó chẳng phải là cần dùng than đun làm nóng lên, sau đó cao thủ cửu đẳng dùng nội lực làm tan keo vạn hợp ra thì cái đỉnh này mới có thể mở ra được. Ông em lão Tam, hãy thử xem nào! Biết đâu trong cái đỉnh này có dấu đồ vật gì đó? – Diệp Phàm hỏi.
-Không thấy viết, tuy nhiên tôi bây giờ đã biết hài cốt này là của ai. Người này tên là Cát Tử Dương. Theo như hắn nói hắn chính là đời sau của Cát Hồng. – Lam Tồn Quân nói.
-Cát Hồng, hình như là một học giả Đạo giáo thời Đông Tấn, là nhà luyện đan, thầy thuốc và học giả nổi tiếng. Người này từ lúc 11 tuổi đã có thể xem bói, là người huyện Cú Dung, Giang Tô ngày nay, là cháu trai của Trách sĩ Cát Huyền thời Tam Quốc, được người đời tôn là tiểu tiên ông. Hắn từng được phong làm Quan Nội Hầu, sau này sống ở ẩn trong sơn động luyện đan. Hắn có những tác phẩm nổi tiếng là “ Sách bói Thần Tiên”, “ Cách chữa khuỷu tay cấp”, “ Tây Kinh tạp kĩ”... – Diệp Phàm nói.
-Không sai, Cát Tử Dương nói đã hy sinh cả tính mạng của mình để luyện Trường Sinh đan cho Đường Thái Tông, cuối cùng đan dược không luyện thành được. Mà Cát Tử Dương cho rằng, đó là bởi vì Hoàng đế thuộc nhóm người có xương cốt quá kém.
Cho nên, Thái Tông vừa nghe đã phát người đi thu thập vơ vét các dược liệu có liên quan đến tẩy cốt kinh. Mà tẩy cốt kinh này được chính Bồ Đề nước Ấn Độ mang đến.
Chỉ có điều, Đường Thái Tông đến cuối cùng vẫn phải chết, không thể trường sinh. Cát Tử Dương sợ người nhà Lý gia triều Đường tìm hắn tính sổ nên đã trốn ở trong động này luyện đan.
Hắn còn tự mình quyết tâm nghiên cứu thuốc trường sinh bất lão. Cát Tử Dương thề là phải luyện được ra đan dược trường sinh bất lão, đúng là thằng điên.
Tôi nghĩ không luyện được là điều tất nhiên. Có lẽ Cát Tử Dương đã tự ăn trường sinh đan do tự mình luyện ra nên đã bị trúng độc mà chết.
Anh xem xương cốt hắn đã cốt biến thành màu đen, mang đi xét nghiệm pháp y nhất định là bị trúng phải độc thủy ngân nên mới thành ra như thế này. – Lam Tồn Quân tiếc rẻ nói.
-Anh Diệp, hay là chúng ta cứ mở đỉnh Thiên Thu ra đi? – Trần Quân có chút sốt ruột.
-Chúng ta quay về nghỉ ngơi một chút, mai lại đến mở tiếp, hơn nữa còn phải quay về kiếm chút than mới được. Huống chi làm đến bây giờ mọi người đều mệt gần chết rồi. Đợi sau khi hồi phục sức khỏe rồi tính tiếp! – Diệp Phàm nói, dẫn theo ba người thoát ra khỏi động tới bên đầm nước.
Lão Cố Đầu cũng không hỏi han tình hình bên trong như thế nào, mà Diệp Phàm cũng chưa nói gì. Song Diệp Phàm bảo Trần Quân và Lý Cường phải đi kiếm một ít than.
Sáng hôm sau, Trần Quân và Lý Cường mới trở về. Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều bốn người liền nhanh chóng đi vào trong hang động.
Sau khi chuẩn bị xong liền bắt đầu đun nóng đỉnh Thiên Thu. Dưới tác động của quạt gió, than nhanh chóng đạt đến nhiệt độ cao.
Sau khi đun mười mấy giờ sau, đỉnh Thiên Thu bắt đầu có động tĩnh. Toàn bộ đỉnh bắt đầu chuyển màu hồng.
-Có thể làm tan keo vạn hợp! - Thấy thời cơ đã chín mùi, Diệp Phàm nói, sau khi chuẩn bị tư thế sẵn sàng liền vận nội công thông qua cách kinh mạch tác động lên đỉnh Thiên Thu. Chiêu thức này chỉ có cao thủ cửu đẳng như Diệp Phàm mới làm được. Còn ba vị kia chỉ có thể giương mắt nhìn.
Hai giờ sau, Diệp Phàm mệt sắp đứt hơi. Tuy trên người mặc quần áo phòng cháy chuyên dụng nhưng toàn thân ướt đầm như mưa.
Trên trán mồ hôi lấm tấm thành giọt, cả người ê ẩm, mệt cứng. Nhưng việc làm tan keo vạn hợp không thể ngắt quãng nửa chừng vì nếu dừng lại thì keo sẽ dính lại, sẽ phải làm lại từ đầu.
Diệp Phàm không còn cách nào, đành phải cố gắng gượng.
Năm giờ sau, Diệp Phàm vừa được Trần Quân đút cho ăn thực phẩm dinh dưỡng đặc biệt, vừa thi triển nội lực.
Lúc này vang lên một tiếng tách, Diệp Phàm biết đã thành công, kêu lên:
-Mọi người lùi ra một chút, chú ý an toàn!
Ba người Trần Quân lùi ra xa, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn ngân vang. Chiếc đỉnh Thiên Thu kia chắc là bị nhiệt độ cao làm cho giãn nở không khí bất ngờ bắn ra, bay lên trên không trung trong hang động. Hơn nữa keo vạn hợp bị Diệp Phàm làm tan chảy ra, không dính được vào đỉnh nữa cũng bay lên.
-Mở được rồi, ha ha ha... – Trần Quân cười lớn, mấy người đều chạy qua, muốn nhìn xem rốt cục trong đỉnh chứa cái gì.
-Nguy hiểm, mau lui ra! – Diệp Phàm đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, kêu lớn lên, bản thân mình cũng hết sức lùi ra xa.
Tuy nhiên Diệp Phàm đã chậm một chút.
Một chút tinh chất màu bạc bắn ra từ chiếc đỉnh bị đốt hồng, bay thẳng về phía Diệp Phàm. Thằng nhãi này giật mình hoảng sợ vội tránh ngay sang một bên.
Tuy nhiên, tinh chất màu bạc kia như một vật sống, cứ lao về phía Diệp lão đại. Ba người Lam Tồn Quân sau khi ngây người ra vài giây vội cầm thiết côn đập về phía vật này. Nhưng tinh chất màu bạc này thực sự linh hoạt, cả ba người thẳng tay dồn sức đập mà đều không đập trúng được. Hình như đây là một sinh vật sống, vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt.
-Mọi người lui ra đi! Thứ này có chút kì quái! – Diệp Phàm xua xua tay, đôi mắt chim ưng nhanh chóng nhìn chằn chằm tinh chất màu bạc đang phát sáng.
Tiếp đó hắn phát hiện tinh chất màu bạc này cứ vờn xung quanh bản thân mình, như có linh tính nhưng không hề tấn công mình. Song khối tinh chất thủy ngân cũng không muốn rời khỏi, cứ di chuyển cách khoảng 10 mét quanh người mình, run rẩy.
-Quái! Cái thứ gì đây? – Diệp Phàm nói, cảm thấy hơi mệt mỏi. Tuy nhiên khối tinh chất kia không rời khỏi thì Diệp Phàm cũng không dám chủ quan, lơi là cảnh giác. Nếu nó bất ngờ lao đến đây, người mình cũng không phải kim cương, không phải thân thể bất khả xâm phạm.
Cứ như vậy, một người một khối tinh chất cứ chơi trò đuổi bắt ở trong hang động. Diệp Phàm cứ di chuyển qua trái qua phải, lên cao xuống thấp, có khi còn lười biếng lăn tròn.
Ba giờ trôi qua, Diệp Phàm thật sự chạy không nổi nữa, hụt hơi, cảm giác hai mắt tối sầm lại, cả người hôn mê bất tỉnh.
-Đại ca! – Trần Quân hét to một tiếng, liều mình lao thẳng đến, một gậy đập thẳng về phía khối tinh chất kia. Điều khiến Trần Quân ngẩn người ra là khối tinh chất màu bạc này cũng như chơi mệt rồi, lập tức dừng lại trên tay Diệp Phàm, ngoan ngoãn bất động.
-Cái thứ đồ chơi gì vậy? – Lam Tồn Quân vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Ba người đều nhìn về phía khối tinh chất, dưới ánh sáng của đèn mới phát hiện hình như nó là một tấm thép màu bạc, loại rất mỏng, mỏng như tờ giấy vậy. Chiều rộng bằng ngón tay, chiều dài cũng nửa thước.
Trần Quân giơ tay muốn lấy đi khối tinh chất nhưng bị Lam Tồn Câu ngăn lại, nói:
-Thứ này rất kì lạ! Anh không phát hiện nó như có duyên với anh Diệp hay sao? Nếu không tại sao nó không đuổi theo chúng ta mà chỉ đuổi theo anh Diệp? Nếu chúng ta liều lĩnh lấy đi cí thể làm nó tức giận hay gây tổn thương gì đó chăng.
-Vậy chỉ có thể đợi lão Đại tỉnh lại thôi. Chắc lão đại đã quá mệt rồi, ngủ một giấc chắc sẽ tỉnh lại ngay thôi. – Lý Cường nói.
Ba người liền ngồi một bên trông Diệp lão đại và chờ hắn tỉnh lại.
Thằng nhãi này ngủ liền một mạch khoảng mười mấy tiếng mới tỉnh lại.
-Khối tinh chất màu bạc đâu? – Diệp Phàm vừa mở mắt ra đã hỏi ngay.
-Anh nhìn lại trên tay mình xem! – Trần Quân nói.
-Quái, sao lại ở trong tay mình? Rốt cuộc là cái thứ gì đây? – Diệp Phàm nói xong, tiện tay cầm lấy khối tinh chất màu bạc lên, dùng đôi mắt chim ưng quan sát tỉ mỉ.
Khối tinh chất có một ngón tay cái thô, chiều dài khoảng nửa thước. Nắm tay lại thì cảm thấy mềm mềm, Diệp Phàm vừa lấy tay uốn éo thì vật này có thể kéo thành một vòng tròn, mềm giãn như dây chun.
Hơn nữa dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm còn phát hiện một điều kì lạ là khối tinh chất này có thể cuộn tròn thành một khối ở trong tay.
Bởi vì hai đầu khối tinh chất hình như còn có một điểm tiếp nối rất nhỏ mà người thường rất khó có thể phát hiện ra. Diệp Phàm tiện tay ghép lại. Sau khi khối tinh chất thật sự hợp thành một vòng tròn thì vang lên một tiếng động rất nhỏ mà người thường khó nghe thấy. Diệp lão đại thuận tay kéo lên cổ tay, phát hiện vừa khít với tay mình.
Hơn nữa, điều kì lạ là sau khi hợp lại, Diệp Phàm ra sức kéo cũng giằng không ra được. Nhưng nếu dùng nội lực tác động mộ chút lên đầu nối thì cũng có thể mở ra được.
-Anh Diệp, bao tay bạch kim này của anh thật sự phong cách đấy! – Trần Quân đứng một bên cười ha ha nói.
Ngẫm nghĩ một chút hắn lại nhìn chằm chằm khối thủy ngân kia nói:
-Có chút kỳ quái! Khối thủy ngân này rốt cuộc dùng vật liệu gì chế tạo thành? Sao lại có thể bay nữa? Kì lạ quá!
/3320
|