Đương nhiên, vấn đề này nói thì dễ nhưng làm thì khá khó khăn. Phi kiếm thuật này cũng phức tạp giống như cơ chế vận hành của trực thăng. Sau khi Diệp Phàm thử vận khí những lá bạcdịch chuyển đồ vật thì cũng chỉ khiến mấy lá bạc chuyển động lắc lư mấy cái như động kinh.
Điều này khiến Diệp Phàm rất bực mình.
Biết khả năng của mình còn quá thấp. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện sau một thời gian mối liên kết giữa hắn và những lá bạcnhững lá bạc đã tiến thêm một bước nữa.
Dường như những lá bạc này cũng quen thuộc với hắn, sử dụng cũng thuận tay hơn. Diệp Phàm tin rằng chỉ cần dùng một trận thì những lá bạc này sẽ trở thành tay chân của mình. Thứ 2 ngày 20 tháng 7 Diệp Phàm lái xe thẳng đến Tây Quải. Ban đầu định đáp máy bay thẳng đến thành phố Tây Quải, thủ phủcủa tỉnh Tây Lâm.
Nhưng tỉnh Tây Lâm phong cảnh rất đẹp, có Thập Vạn Đại Sơn tráng lệ, có tài nguyên khoáng sản phong phú, có hàng trăm con sông đẹp tuyệt trần. Tạo nên những tài nguyên vô tận về sông nước. Khí hậu á nhiệt đới đã tạo nên một lượng lớn tài nguyên động thực vật quý giá.
Ngoài ra còn có nhiều loại hoa quả, ở đó được gọi là miền đất của hoa quả. Sự đặc thù về điều kiện thiên nhiên, văn vật cổ tích sống động, lại mang đậm nét văn hóa dân tộc đã làm cho Tây Lâm trở thành một tỉnh đầy sức hấp dẫn. Tỉnh Tây Lâm là một tỉnh có nhiều dân tộc, lại là một trong những tỉnh lớn của cả nước.
Cho nên, Diệp Phàm muốn tự mình lái xe đi du ngoạn. Vừa đi vừa ngắm cảnh thiên nhiên, ngoài ra cũng là để giải tỏa nỗi bực dọc trong lòng.
Thêm vào đó Diệp Phàm lái chiếc xe Cherokee được cải trang thành xe cũ. Đương nhiên “cũ” phải đặt trong dấu ngoặc kép. Trên thực tế là xe mới nhưng bên ngoài đã được làm cũ đi. Đây là Diệp Phàm muốn dùng thủ thuật che mắt tránh bị người khác bàn tán. Bởi vì Chủ tịch thành phố điều khiển một chiếc xe tốt như vậy sẽ khiến cho một số người ghen ghét.
Vài ngày sau đó Diệp Phàm tự lái xe du ngoạn cũng khá vui, cuối cùng hắn cũng đến được thành phố Phương Tây.
Buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy báo tin.
Phó trưởng ban thường trực Thiết Hậu Sơn đón tiếp hắn.
Thiết Hậu Sơn đầu hói, chỉ còn sót lại vài sợi tóc sau gáy. Ông ta tiếp Diệp Phàm với thái độ giải quyết công việc chung chung.
-Đồng chí Diệp Phàm, cậu là cán bộ từ tỉnh Nam Phúc khá phát đạt ở vùng duyên hải được giao lưu đến thành phố Đông Cống của chúng tôi.
Tỉnh Nam Phúc giàu có hơn nhiều so với tỉnh Tây Lâm đây. Kinh nghiệm của các cậu đều là cái mà các cán bộ tỉnh Tây Lâm cần.
Đương nhiên, vùng duyên hải có ưu điểm của vùng duyên hải, tỉnh Tây Lâm cũng là tỉnh giáp với vùng duyên hải. Chỉ là cơ hội phát triển và điều kiện địa lý không bằng tỉnh Nam Phúc các cậu.
Tuy nhiên, cùng với sự phát triển của đất nước và thế giới, vị trí địa lý của tỉnh Tây Lâm về sau chắc chắn không thua tỉnh Nam Phúc.
-Phó trưởng ban Thiết nói đúng, tỉnh Nam Phúc có ưu thế của tỉnh Nam Phúc, còn tỉnh Tây Lâm cũng có ưu thế của mình.
Ví dụ nói về du lịch, tỉnh Tây Lâm làm tốt hơn tỉnh Nam Phúc. Chỉ là tỉnh Tây Lâm bước chậm một chút, hiện giờ đang cố gắng đuổi theo.
Tuy nhiên, nói về mặt địa lý thì tỉnh Tây Lâm tuy là vùng duyên hải ven sông nhưng so với vị trí địa lý của Nam Phúc có vẻ không được tốt bằng.
Tuy nhiên, tôi tin rằng Tỉnh ủy Tây Lâm cũng sẽ phát triển kinh tế và các mặt khác dựa trên tiềm năng có sẵn của mình…
Diệp Phàm cũng phụ họa thêm.
-Trưởng ban Thôi vẫn đang họp ở Bắc Kinh, mà tôi ngày mai lại có việc quan trọng không thể rời khỏi tỉnh. Tuy nhiên tôi đã sắp xếp Phó trưởng ban Tằng Khải Minh cùng cậu xuống Đông Cống rồi.
Thiết Hậu Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Không việc gì dù tôi một mình đi xuống đó cũng không sao.
Diệp Phàm mỉm cười nói, biết lão già này khinh thường mình. Với vị trí Phó trưởng ban thường trực của y, một cán bộ bị lãnh đạo giao lưu từ tỉnh Nam Phúc đến thành phố nghèo nhất tỉnh Tây Lâm căn bản không đáng nể.
Chắc chắn trong lòng Phó trưởng ban thường trực họ Thiết này cho rằng đó là người cực kỳ xui xẻo. Cho nên nói là giao lưu nhưng thực tế là bị lãnh đạo tỉnh Nam Phúc cách chức.
Thành phố Đông Cống căn bản là không thể so sánh với thành phố Hải Đông về mọi mặt. Giống như người làm công ăn lương không thể so sánh với triệu phú.
-Cậu có thể thông cảm với khó khăn của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là tốt rồi, ha ha.
Thiết Hậu Sơn vỗ vỗ vài Diệp Phàm, ra vẻ lãnh đạo mười phần.
Đúng lúc này cửa phòng khách bị đẩy ra nhẹ nhàng.
-Ai đấy?
Vì không thấy thư ký nói là có người đến cho nên Thiết Hậu Sơn có vẻ khó chịu. Cảm thấy người này không hiểu quy tắc. Ông ta đang tiếp cấp dưới mới đến không ngờ có người không lịch sự chưa được cho phép đã đẩy cửa vào.
Với tình huống này nói nhỏ thì là không tôn trọng lãnh đạo, nói lớn thì chính là coi khinh lãnh đạo, căn bản không coi lãnh đạo ra gì. Phó trưởng ban Thiết mặt như tượng sắt đúc, ánh mắt nghiêm khắc nhìn như muốn ăn thịt người.
Tuy nhiên, khi một cái đầu húi cua hiện ra, vẻ mặt của Thiết Hậu Sơn đã thay đổi ngay, mỉm cười nói:
-Là thư ký Tống, mau vào đây ngồi.
-Không cần ngồi, Phó trưởng ban Thiết, vừa rồi Chủ tịch Chúc bảo tôi tới hỏi một chút. Nói là nếu đồng chí Diệp Phàm ở thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc đến thì đến chỗ Chủ tịch tỉnh một chút.
-Vừa đúng lúc, anh này chính là đồng chí Diệp Phàm, chúng tôi cũng đang nói chuyện. Nếu Chủ tịch Chúc muốn gặp thì giờ tôi sẽ sắp xếp cho anh ấy sang đó.
Thiết Hậu Sơn không phải người mê quyền chức bình thường, nói gì cũng chú ý đến hai chữ “sắp xếp”. Có lẽ là thói quen, chỉ có như thế mới thể hiện quyền uy của lão ta.
-Không cần đến phòng làm việc của Chủ tịch Chúc. Chủ tịch Chúc nói hiện giờ cũng đã đến giờ ăn cơm. Nếu đồng chí Diệp Phàm đến thì cùng nhau ăn cơm.
Thư ký Tống nói xong vẻ mặt thân thiện giơ tay nói với Diệp Phàm:
-Chủ tịch Diệp, chào mừng anh đến tỉnh Tây Lâm công tác. Tôi là thư ký cho Chủ tịch Chúc, Tiểu Tống.
Lúc này, Phó trưởng ban Thiết Hậu Sơn thật sự kinh ngạc. “Diệp Phàm này rốt cuộc có lai lịch gì, vừa đển tỉnh Tây Lâm đã được Chủ tịch Chúc mời cơm?”
Nhưng việc này thật sự làm cho trong lòng Phó trưởng ban Thiết tò mò. Nếu Diệp Phàm có chỗ dựa vững chắc ở trên thì làm sao giải thích cho việc hắn phải giao lưu từ Hải Đông đến thành phố Đông Cống.
Suy nghĩ trong chốc lát, lão Thiết đột nhiên giật mình. Thầm nói “chẳng lẽ Diệp Phàm đến Đông Cống là do chính Chủ tịch Chúc sắp xếp”
Đúng vậy, hẳn là như vậy. Đây chẳng phải là sau này Diệp Phàm sẽ là thân tín của Chủ tịch Chúc sao.
Phải biết rằng, Chúc Nham Phong là Chủ tịch tỉnh cứng rắn mạnh mẽ, thuộc phe địa phương. Ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Tây Lâm Phó Quốc Vân đôi khi cũng phải nhường ông ta ba phần.
Bởi vì, Phó Quốc Vân không có cấp dưới tin cậy. Đến Tây Lâm đã hơn một năm, nền móng còn chưa vững chắc. Cho nên, trong khoảng thời gian này quan hệ của Phó Quốc Vân và Chủ tịch Chúc cũng không tệ lắm.
-Cảm ơn Chủ tịch Chúc đã có lời mời, lại còn cả thư ký Tống đến hoan nghênh nữa.
Diệp Phàm cũng giơ hai tay bắt tay thư ký Tống.
Thật ra trong lòng Diệp Phàm cũng nghi ngờ khó hiểu. Không biết tại sao lại tốt với mình như vậy.
Vừa đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà Chủ tịch tỉnh người ta đã mời chính hắn ăn cơm. Việc này, có phải là rất vinh dự không? Chẳng lẽ Chủ tịch Chúc muốn nhúng tay vào chuyện gì ở Đông Cống sao?
Mà thành phố Đông Cống vốn nằm trong tay của Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân. Mà Chủ tịch Chúc muốn mượn lực của hắn để quấy Đông Cống. Chưa gì hắn đã là người kẹp giữa hai vị đầu sỏ…
-Chủ tịch Diệp, vậy cậu đi nhanh thôi, đừng để cho Chủ tịch Chúc đợi lâu.
Phó Trưởng ban Thiếu Hậu Sơn vẻ mặt nhiệt tình nói. Vừa quay người, đột nhiên hình như nhớ đến chuyện gì quay mặt hỏi thư ký Lan Phong:
-Sắp xếp lại lịch ngày mai của tôi một chút. Chủ tịch Diệp là cán bộ từ Hải Đông xa xôi đến, Ban Tổ chức cán bộ Tây Lâm chúng ta nhất định phải quan tâm chu đáo. Chủ tịch Diệp đồng ý từ tỉnh Nam Phúc đến chỗ chúng ta để xây dựng Đông Cống thật không dễ dàng. Cho nên, ngày mai tự tôi sẽ dẫn Chủ tịch Diệp xuống Đông Cống nhậm chức. Hãy thông báo cho Phó Trưởng ban Tằng là cứ ở nhà là được.
Thư ký Lan tất nhiên vội vàng gật đầu đồng ý. Trong lòng Diệp Phàm cực kỳ khinh bỉ lão Thiết, miệng cũng ngượng ngùng chậm rãi nói:
-Vậy không nên, việc này sẽ làm lỡ việc của Phó trưởng ban Thiết, tôi sẽ có lỗi mất. Hay cứ để một mình tôi xuống đó.
-Việc này không cần phải nói thêm, cứ quyết định như vậy.
Phó trưởng ban Thiết khoát tay nói vẻ dứt khoát.
-Vậy… cảm ơn!
Diệp Phàm nói xong chào Trưởng ban Thiết rồi cùng thư ký Tống đi thẳng đến căng tin.
Đương nhiên, trên đường đi Diệp Phàm luôn suy nghĩ mục đích việc Chủ tịch Chúc mời mình ăn cơm. Đương nhiên, có thể được Chủ tịch Chúc quan tâm như thế Diệp Phàm cũng cảm thấy tự hào.
Đi vào căn tin, thư ký Tống đưa Diệp Phàm đi thẳng vào một gian nhỏ bên trong.
Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Phong khổ người khá lớn, cao khoảng mét tám, chưa đến 50, không ngờ để tóc húi cua. Vẻ mặt sôi nổi. Sau khi Diệp Phàm vào phòng, thư ký Tống lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài.
Tuy nhiên, khi bắt tay Diệp Phàm phát hiện tay Chủ tịch Chúc rất có khí lực. Ngay cả cao thủ cửu đẳng như Diệp Phàm cũng có cảm giác tay nóng run lên.
Sự khác thường của Diệp Phàm bị Chủ tịch Chúc phát hiện, ông ta cười nói:
-Có phải là tay hơi bị tê không?
-Có một chút, lực ở tay của Chủ tịch tỉnh rất mạnh.
Diệp Phàm thành thật gật gật đầu.
-Ha ha, tôi đã từng ra chiến trường. Năm đó trên chiến trường kẻ thù hùng mạnh. Nếu lực ở tay này không mạnh hiện tại cậu đã không thấy tôi ở đây.
Chủ tịch Chúc cười ha hả.
-Khó trách!
Diệp Phàm vẻ mặt cung kính gật đầu.
Chỉ trong chốc lát đồ ăn đã được mang lên. Rất đơn giản, một mâm rau xanh, một đĩa đậu, một bát canh củ cải. Một đĩa thịt xé, lại còn có một bát canh thịt ngỗng. Có lẽ là đến nửa con ngỗng… Tuy nhiên, nhìn thế này thì có vẻ là Chủ tịch Chúc rất thích ăn thịt.
-Tôi thích ăn miếng thịt lớn, cho nên, thịt ngỗng này là thứ tôi thích nhất.
Chủ tịch Chúc cười nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:
-Buổi trưa chúng ta không uống rượu, buổi chiều còn làm việc.
-Ừ, buổi trưa uống rượu dễ say, sẽ chậm trễ công việc.
Diệp Phàm cười nói, thật ra là đã bình tĩnh lại. Làm cho Chủ tịch Chúc cũng thầm kinh ngạc. Bởi vì bình thường cán bộ cấp dưới nhìn thấy ông ta đều vô cùng cung kính.
Điều này khiến Diệp Phàm rất bực mình.
Biết khả năng của mình còn quá thấp. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện sau một thời gian mối liên kết giữa hắn và những lá bạcnhững lá bạc đã tiến thêm một bước nữa.
Dường như những lá bạc này cũng quen thuộc với hắn, sử dụng cũng thuận tay hơn. Diệp Phàm tin rằng chỉ cần dùng một trận thì những lá bạc này sẽ trở thành tay chân của mình. Thứ 2 ngày 20 tháng 7 Diệp Phàm lái xe thẳng đến Tây Quải. Ban đầu định đáp máy bay thẳng đến thành phố Tây Quải, thủ phủcủa tỉnh Tây Lâm.
Nhưng tỉnh Tây Lâm phong cảnh rất đẹp, có Thập Vạn Đại Sơn tráng lệ, có tài nguyên khoáng sản phong phú, có hàng trăm con sông đẹp tuyệt trần. Tạo nên những tài nguyên vô tận về sông nước. Khí hậu á nhiệt đới đã tạo nên một lượng lớn tài nguyên động thực vật quý giá.
Ngoài ra còn có nhiều loại hoa quả, ở đó được gọi là miền đất của hoa quả. Sự đặc thù về điều kiện thiên nhiên, văn vật cổ tích sống động, lại mang đậm nét văn hóa dân tộc đã làm cho Tây Lâm trở thành một tỉnh đầy sức hấp dẫn. Tỉnh Tây Lâm là một tỉnh có nhiều dân tộc, lại là một trong những tỉnh lớn của cả nước.
Cho nên, Diệp Phàm muốn tự mình lái xe đi du ngoạn. Vừa đi vừa ngắm cảnh thiên nhiên, ngoài ra cũng là để giải tỏa nỗi bực dọc trong lòng.
Thêm vào đó Diệp Phàm lái chiếc xe Cherokee được cải trang thành xe cũ. Đương nhiên “cũ” phải đặt trong dấu ngoặc kép. Trên thực tế là xe mới nhưng bên ngoài đã được làm cũ đi. Đây là Diệp Phàm muốn dùng thủ thuật che mắt tránh bị người khác bàn tán. Bởi vì Chủ tịch thành phố điều khiển một chiếc xe tốt như vậy sẽ khiến cho một số người ghen ghét.
Vài ngày sau đó Diệp Phàm tự lái xe du ngoạn cũng khá vui, cuối cùng hắn cũng đến được thành phố Phương Tây.
Buổi sáng ngày hôm sau Diệp Phàm đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy báo tin.
Phó trưởng ban thường trực Thiết Hậu Sơn đón tiếp hắn.
Thiết Hậu Sơn đầu hói, chỉ còn sót lại vài sợi tóc sau gáy. Ông ta tiếp Diệp Phàm với thái độ giải quyết công việc chung chung.
-Đồng chí Diệp Phàm, cậu là cán bộ từ tỉnh Nam Phúc khá phát đạt ở vùng duyên hải được giao lưu đến thành phố Đông Cống của chúng tôi.
Tỉnh Nam Phúc giàu có hơn nhiều so với tỉnh Tây Lâm đây. Kinh nghiệm của các cậu đều là cái mà các cán bộ tỉnh Tây Lâm cần.
Đương nhiên, vùng duyên hải có ưu điểm của vùng duyên hải, tỉnh Tây Lâm cũng là tỉnh giáp với vùng duyên hải. Chỉ là cơ hội phát triển và điều kiện địa lý không bằng tỉnh Nam Phúc các cậu.
Tuy nhiên, cùng với sự phát triển của đất nước và thế giới, vị trí địa lý của tỉnh Tây Lâm về sau chắc chắn không thua tỉnh Nam Phúc.
-Phó trưởng ban Thiết nói đúng, tỉnh Nam Phúc có ưu thế của tỉnh Nam Phúc, còn tỉnh Tây Lâm cũng có ưu thế của mình.
Ví dụ nói về du lịch, tỉnh Tây Lâm làm tốt hơn tỉnh Nam Phúc. Chỉ là tỉnh Tây Lâm bước chậm một chút, hiện giờ đang cố gắng đuổi theo.
Tuy nhiên, nói về mặt địa lý thì tỉnh Tây Lâm tuy là vùng duyên hải ven sông nhưng so với vị trí địa lý của Nam Phúc có vẻ không được tốt bằng.
Tuy nhiên, tôi tin rằng Tỉnh ủy Tây Lâm cũng sẽ phát triển kinh tế và các mặt khác dựa trên tiềm năng có sẵn của mình…
Diệp Phàm cũng phụ họa thêm.
-Trưởng ban Thôi vẫn đang họp ở Bắc Kinh, mà tôi ngày mai lại có việc quan trọng không thể rời khỏi tỉnh. Tuy nhiên tôi đã sắp xếp Phó trưởng ban Tằng Khải Minh cùng cậu xuống Đông Cống rồi.
Thiết Hậu Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Không việc gì dù tôi một mình đi xuống đó cũng không sao.
Diệp Phàm mỉm cười nói, biết lão già này khinh thường mình. Với vị trí Phó trưởng ban thường trực của y, một cán bộ bị lãnh đạo giao lưu từ tỉnh Nam Phúc đến thành phố nghèo nhất tỉnh Tây Lâm căn bản không đáng nể.
Chắc chắn trong lòng Phó trưởng ban thường trực họ Thiết này cho rằng đó là người cực kỳ xui xẻo. Cho nên nói là giao lưu nhưng thực tế là bị lãnh đạo tỉnh Nam Phúc cách chức.
Thành phố Đông Cống căn bản là không thể so sánh với thành phố Hải Đông về mọi mặt. Giống như người làm công ăn lương không thể so sánh với triệu phú.
-Cậu có thể thông cảm với khó khăn của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy là tốt rồi, ha ha.
Thiết Hậu Sơn vỗ vỗ vài Diệp Phàm, ra vẻ lãnh đạo mười phần.
Đúng lúc này cửa phòng khách bị đẩy ra nhẹ nhàng.
-Ai đấy?
Vì không thấy thư ký nói là có người đến cho nên Thiết Hậu Sơn có vẻ khó chịu. Cảm thấy người này không hiểu quy tắc. Ông ta đang tiếp cấp dưới mới đến không ngờ có người không lịch sự chưa được cho phép đã đẩy cửa vào.
Với tình huống này nói nhỏ thì là không tôn trọng lãnh đạo, nói lớn thì chính là coi khinh lãnh đạo, căn bản không coi lãnh đạo ra gì. Phó trưởng ban Thiết mặt như tượng sắt đúc, ánh mắt nghiêm khắc nhìn như muốn ăn thịt người.
Tuy nhiên, khi một cái đầu húi cua hiện ra, vẻ mặt của Thiết Hậu Sơn đã thay đổi ngay, mỉm cười nói:
-Là thư ký Tống, mau vào đây ngồi.
-Không cần ngồi, Phó trưởng ban Thiết, vừa rồi Chủ tịch Chúc bảo tôi tới hỏi một chút. Nói là nếu đồng chí Diệp Phàm ở thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc đến thì đến chỗ Chủ tịch tỉnh một chút.
-Vừa đúng lúc, anh này chính là đồng chí Diệp Phàm, chúng tôi cũng đang nói chuyện. Nếu Chủ tịch Chúc muốn gặp thì giờ tôi sẽ sắp xếp cho anh ấy sang đó.
Thiết Hậu Sơn không phải người mê quyền chức bình thường, nói gì cũng chú ý đến hai chữ “sắp xếp”. Có lẽ là thói quen, chỉ có như thế mới thể hiện quyền uy của lão ta.
-Không cần đến phòng làm việc của Chủ tịch Chúc. Chủ tịch Chúc nói hiện giờ cũng đã đến giờ ăn cơm. Nếu đồng chí Diệp Phàm đến thì cùng nhau ăn cơm.
Thư ký Tống nói xong vẻ mặt thân thiện giơ tay nói với Diệp Phàm:
-Chủ tịch Diệp, chào mừng anh đến tỉnh Tây Lâm công tác. Tôi là thư ký cho Chủ tịch Chúc, Tiểu Tống.
Lúc này, Phó trưởng ban Thiết Hậu Sơn thật sự kinh ngạc. “Diệp Phàm này rốt cuộc có lai lịch gì, vừa đển tỉnh Tây Lâm đã được Chủ tịch Chúc mời cơm?”
Nhưng việc này thật sự làm cho trong lòng Phó trưởng ban Thiết tò mò. Nếu Diệp Phàm có chỗ dựa vững chắc ở trên thì làm sao giải thích cho việc hắn phải giao lưu từ Hải Đông đến thành phố Đông Cống.
Suy nghĩ trong chốc lát, lão Thiết đột nhiên giật mình. Thầm nói “chẳng lẽ Diệp Phàm đến Đông Cống là do chính Chủ tịch Chúc sắp xếp”
Đúng vậy, hẳn là như vậy. Đây chẳng phải là sau này Diệp Phàm sẽ là thân tín của Chủ tịch Chúc sao.
Phải biết rằng, Chúc Nham Phong là Chủ tịch tỉnh cứng rắn mạnh mẽ, thuộc phe địa phương. Ngay cả Bí thư Tỉnh ủy Tây Lâm Phó Quốc Vân đôi khi cũng phải nhường ông ta ba phần.
Bởi vì, Phó Quốc Vân không có cấp dưới tin cậy. Đến Tây Lâm đã hơn một năm, nền móng còn chưa vững chắc. Cho nên, trong khoảng thời gian này quan hệ của Phó Quốc Vân và Chủ tịch Chúc cũng không tệ lắm.
-Cảm ơn Chủ tịch Chúc đã có lời mời, lại còn cả thư ký Tống đến hoan nghênh nữa.
Diệp Phàm cũng giơ hai tay bắt tay thư ký Tống.
Thật ra trong lòng Diệp Phàm cũng nghi ngờ khó hiểu. Không biết tại sao lại tốt với mình như vậy.
Vừa đến Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mà Chủ tịch tỉnh người ta đã mời chính hắn ăn cơm. Việc này, có phải là rất vinh dự không? Chẳng lẽ Chủ tịch Chúc muốn nhúng tay vào chuyện gì ở Đông Cống sao?
Mà thành phố Đông Cống vốn nằm trong tay của Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân. Mà Chủ tịch Chúc muốn mượn lực của hắn để quấy Đông Cống. Chưa gì hắn đã là người kẹp giữa hai vị đầu sỏ…
-Chủ tịch Diệp, vậy cậu đi nhanh thôi, đừng để cho Chủ tịch Chúc đợi lâu.
Phó Trưởng ban Thiếu Hậu Sơn vẻ mặt nhiệt tình nói. Vừa quay người, đột nhiên hình như nhớ đến chuyện gì quay mặt hỏi thư ký Lan Phong:
-Sắp xếp lại lịch ngày mai của tôi một chút. Chủ tịch Diệp là cán bộ từ Hải Đông xa xôi đến, Ban Tổ chức cán bộ Tây Lâm chúng ta nhất định phải quan tâm chu đáo. Chủ tịch Diệp đồng ý từ tỉnh Nam Phúc đến chỗ chúng ta để xây dựng Đông Cống thật không dễ dàng. Cho nên, ngày mai tự tôi sẽ dẫn Chủ tịch Diệp xuống Đông Cống nhậm chức. Hãy thông báo cho Phó Trưởng ban Tằng là cứ ở nhà là được.
Thư ký Lan tất nhiên vội vàng gật đầu đồng ý. Trong lòng Diệp Phàm cực kỳ khinh bỉ lão Thiết, miệng cũng ngượng ngùng chậm rãi nói:
-Vậy không nên, việc này sẽ làm lỡ việc của Phó trưởng ban Thiết, tôi sẽ có lỗi mất. Hay cứ để một mình tôi xuống đó.
-Việc này không cần phải nói thêm, cứ quyết định như vậy.
Phó trưởng ban Thiết khoát tay nói vẻ dứt khoát.
-Vậy… cảm ơn!
Diệp Phàm nói xong chào Trưởng ban Thiết rồi cùng thư ký Tống đi thẳng đến căng tin.
Đương nhiên, trên đường đi Diệp Phàm luôn suy nghĩ mục đích việc Chủ tịch Chúc mời mình ăn cơm. Đương nhiên, có thể được Chủ tịch Chúc quan tâm như thế Diệp Phàm cũng cảm thấy tự hào.
Đi vào căn tin, thư ký Tống đưa Diệp Phàm đi thẳng vào một gian nhỏ bên trong.
Chủ tịch tỉnh Chúc Nham Phong khổ người khá lớn, cao khoảng mét tám, chưa đến 50, không ngờ để tóc húi cua. Vẻ mặt sôi nổi. Sau khi Diệp Phàm vào phòng, thư ký Tống lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài.
Tuy nhiên, khi bắt tay Diệp Phàm phát hiện tay Chủ tịch Chúc rất có khí lực. Ngay cả cao thủ cửu đẳng như Diệp Phàm cũng có cảm giác tay nóng run lên.
Sự khác thường của Diệp Phàm bị Chủ tịch Chúc phát hiện, ông ta cười nói:
-Có phải là tay hơi bị tê không?
-Có một chút, lực ở tay của Chủ tịch tỉnh rất mạnh.
Diệp Phàm thành thật gật gật đầu.
-Ha ha, tôi đã từng ra chiến trường. Năm đó trên chiến trường kẻ thù hùng mạnh. Nếu lực ở tay này không mạnh hiện tại cậu đã không thấy tôi ở đây.
Chủ tịch Chúc cười ha hả.
-Khó trách!
Diệp Phàm vẻ mặt cung kính gật đầu.
Chỉ trong chốc lát đồ ăn đã được mang lên. Rất đơn giản, một mâm rau xanh, một đĩa đậu, một bát canh củ cải. Một đĩa thịt xé, lại còn có một bát canh thịt ngỗng. Có lẽ là đến nửa con ngỗng… Tuy nhiên, nhìn thế này thì có vẻ là Chủ tịch Chúc rất thích ăn thịt.
-Tôi thích ăn miếng thịt lớn, cho nên, thịt ngỗng này là thứ tôi thích nhất.
Chủ tịch Chúc cười nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái nói:
-Buổi trưa chúng ta không uống rượu, buổi chiều còn làm việc.
-Ừ, buổi trưa uống rượu dễ say, sẽ chậm trễ công việc.
Diệp Phàm cười nói, thật ra là đã bình tĩnh lại. Làm cho Chủ tịch Chúc cũng thầm kinh ngạc. Bởi vì bình thường cán bộ cấp dưới nhìn thấy ông ta đều vô cùng cung kính.
/3320
|