-Phát triển phát triển, không có tiền thì phát triển như thế nào?Chỉ nói mồm thì ai chẳng nói được chứ? Tất cả đều chỉ là vấn đề tiền. Chẳng ai là không muốn phát triển cả, nhưng biện pháp là gì, tiền ở cục tài chính thành phố thì ít. Ví như vừa rồi Chủ tịch thành phố Diệp nói, mục đích của chúng ta là kiếm sống, ngượng thay là cơm không đủ no thì nói gì đến xây dựng thành phố. Chung quy lại là không thể kêu gọi mọi người xây dựng cao ốc, công viên… mà trong bụng vẫn còn bị đói đúng không?
Lúc này, đồng chí Lưu - Phó chủ tịch thành phố quản lý việc xây dựng lạnh lùng đáp lại Lam Tồn Quân và Diệp Phàm.
-Phó chủ tịch thành phố Lưu, nhà ở thị xã Dương Xuân thì phát triển thế nào chứ.
Người ta chỉ là một thị xã, trong khi chúng ta vốn là một đơn vị lớn hơn, một thành phố cấp 3 chứ?
Lam Tồn Quân nói.
-Ha ha, phải nói thế nào đây, chắc hai người vừa tới đây nên không hiểu rõ cho lắm. Thật ra, vài năm trước, khu vực trụ sở chúng ta, không phải ở thị xã Đông Cống, mà là ở thị xã Dương Xuân.
Sau này, do phong thủy và nhiều nguyên nhân, trụ sở ở Dương Xuân được chuyển tới thị xã Đông Cống.
Tuy nhiên, đến tận bây giờ, nhân dân thị xã Dương Xuân vẫn còn không phục, luôn kiện lên cấp trên tại sao lại dời trụ sở đi chỗ khác?
Cuối cùng, khu vực trung tâm hành chính cũng là một thị xã, việc này một thằng ngốc cũng nghĩ ra. Kỳ thật, lúc di chuyển khu vực hành chính, nhiều đồng chí đều có ý kiến.
Nếu lúc trước không di chuyển, có lẽ, hiện tại Dương Xuân đã phát triển trở thành thành phố trung tâm phía Tây nam của tỉnh.
Nói thật, thì tôi không đồng ý di chuyển. Đó là một khiếm khuyết, vấn đề quá lớn. Bây giờ đã thấy rõ chỗ sai. Sau đó thị xã Dương Xuân phát triển chậm lại, thị xã Đông Cống cũng không có hữu lực để phát triển.
Việc xây đô thị của thị xã Đông Cống vì không có tiền mà bị gác lại, căn bản là không giống một thành phố cấp 3, ngược lại trông giống như là một thị trấn nhỏ ở phía nam?
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố Y Tiễn Sâm cười giải thích tiếp.
-Đúng vậy, việc thu hút đầu tư là phạm vi công tác của tôi. Lần trước, vất vả lắm mới câu được một khách hàng lớn, tôi phải hao tổn hết bao nhiêu calo mới mời được anh ta tới thị xã Đông Cống. Kết quả thế nào chứ, làm người ta chạy mất dép luôn.
Phó chủ tịch thành phố Nạp Thanh Tuyết nói đến đây, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói tiếp:
-Vị thương gia kia chỉ nhìn thoáng qua thị xã Đông Cống đã lắc đầu nói... Thị trấn nhỏ này thì có thể phát triển cái gì, nếu tôi vứt vào đây mấy chục triệu, có khác gì lấy tiền ném xuống sông. Sau khi nói xong cũng chẳng ngồi ăn cơm trưa đứng dậy lên xe đi luôn.
Việc di chuyển thường là do phải di chuyển, nhờ Tần Thiên Hàm Dương tới nói đi. Mọi người đều biết, Tần quốc hufg mạnh bắt đầu từ việc có biến pháp của Thương Ưởng. Biến pháp của Thương Ưởng đều có thứ tự, nội dung quan trọng nhất chính là dời đô Hàm Dương.
Sau khi Tần quốc từ sau Bình Vương Đông Thiên, bắt đầu xây dựng đất nước ở bên dòng sông, ban đầu lãnh thổ quốc gia nhỏ hẹp, hơn nữa vị trí lại hướng về tây, và các dân tộc du mục tiếp cận với phương tây, thậm chí dân cư hỗn tạp, bởi vậy kinh tế, văn hóa rời xa các quốc gia Trung Nguyên, các phương diện đều khá lạc hậu, mà một thời gian dài không bị các quốc gia ở trung nguyên xâm chiếm.
Nếu Tần quốc muốn trở thành bá chủ trung nguyên, biến yếu vì cường, nhất định phải thay đổi trung tâm chính trị Đông Di. Lần này Tần quốc dời đô, khiến cho thế lực hướng đông được đẩy mạnh nhanh, mà trung tâm chính trị Đông Di, cũng khiến cho Tần quốc chính thức sánh ngang với các quốc gia trung nguyên về chính trị, đối với nước Tần mà nói, đây là điều kiện tiên quyết để nước Tần hoàn thành đại nghiệp thống nhất Trung Hoa
Cho nên, tôi cũng không phải không hiểu được vài năm trước thị xã Dương Xuân là khu vực hành chính, còn giờ là thị xã Đông Cống.
Mà nếu Thủ trưởng muốn nói cho mọi người, khu vực hành chính được chuyển đến thị xã Đông Cống là dựa trên việc đã suy xét tất cả các phương diện.
Mà việc chuyển đến Đông Cống, nói thật, cũng không làm cho thị xã Đông Cống phát triển lên. Nguyên nhân là gì, mọi người cần cân nhắc một chút.
Mấy năm trôi qua rồi, khu vực hành chính thị xã Xuân Dương cũng chịu nhiều ảnh hưởng, bọn họ ngược dòng mà phát triển, làm các đơn vị hành chính sự nghiệp hưng thịnh.
Mà vì sao cho đến tận bây giờ thị xã Đông Cống vẫn không có nhiều chuyển biến, các đồng chí đã ngẫm lại chưa?
Tuy nói là chúng ta sống bằng đồng lương, nhưng cũng không thể làm cho hiện tượng này phát triển thêm nữa.
Nói như vậy không dễ nghe chút nào, không thể để cho nhân dân thị xã Xuân Dương chê cười.
Ngay cả các đồng chí có mặt tại đây, đồng chí nào thấy vinh quang nào? Nhanh chóng xây dựng Đông Cống thành thành phố trung tâm phía nam tỉnh là việc bắt buộc phải lên kế hoạch trước.
Hôm nay, triệu tập mọi người tới đây, chính là muốn thảo luận việc thành phố chúng ta phải quy hoạch lại, xây dựng lại.
Về tài chính, cứ từ từ suy nghĩ. Mà đầu tiên chúng ta phải xác định vị trí để xây dựng trung tâm đô thị phía Tây nam.
Cho nên, lần quy hoạch này… phải có tầm nhìn xa hơn, phải thực hiện việc hiện đại hóa thành thị. Tuy nhiên, các tài sản văn hóa, di tích cổ chúng ta phải chú ý giữ gìn.
Lời nói của Diệp Phàm có sức hút rất lớn. Hơn nữa còn đánh trả được bài phát biểu của đồng chí Y Tiễn Sâm.
-Nên sớm lập quy hoạch lại… để xây dựng.
Nét mặt Phó chủ tịch thành phố Trương Chí Khôn có vẻ hưng phấn, nói.
-Ai chẳng biết nên sớm xây dựng, tôi làm lãnh đạo phụ trách khối xây dựng đô thị, chẳng nhẽ không muốn xây dựng thị xã Đông Cống tốt hơn.
Lưu Chuyển Kim tôi ngày cả ngồi nhà vệ sinh cũng đều nghĩ đến việc mở rộng phạm vi nội thành, tăng thêm nhân khẩu cho thị xã Đông Cống. Nhưng tiền không có thì tăng thêm như thế nào, chẳng nhẽ những thiết kế có thể đứng ở Đông Cống chúng ta? Chúng ta cũng không phải thần bút Mã Lương đúng không?
Còn nếu nông thôn đến thị xã Đông Cống sinh sống, người ta ăn cái gì, uống cái gì chứ. Nếu ở đây đói chết, không bằng cứ ở nông thôn còn có thể trồng khoai tây khoai lang mà ăn, ha ha. Cho nên phải đồng bộ công tác, thiết lập vị trí đều phải từ từ mới đuổi kịp được.
Nếu Ủy ban nhân dân thành phố có thể rót xuống vài tỉ, Lưu Chuyển Kim tôi sao không làm chứ?
Lời nói của Lưu Chuyển Kim sắc bén, dường như để đáp lại Diệp Phàm và Lam Tồn Quân nói việc xây dựng thị xã Đống Cống quá chậm. Hơn nữa khẩu khí rất lớn, câu nào nói ra cũng không rời được chữ “Tiền”.
Lam Tồn Quân nghĩ thầm trong lòng, người này giống như vừa ăn đạn, trên người bốc hỏa, rồi nói:
-Đồng chí Chuyển Kim, ý tưởng của anh còn có phần lệch lạc.
-Haizz!
Lưu Chuyển Kim có vẻ ngạc nhiên liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, hừ lạnh nói:
-Phó chủ tịch thành phố Khương, Lưu Chuyển Kim tôi không biết mình sai ở chỗ nào? Mời Phó chủ tịch thành phố Lam chỉ giáo.
Những lời của Lưu Chuyển kim thể hiện rõ sự châm chọc, mọi người ngồi đây đều nhận ra điều đó.
-Ủy ban nhân dân thành phố không có tiền sẽ không thể xây dựng được Đông Cống, thật đúng là truyện tiếu lâm!
Lam Tồn Quân cũng nói như lửa, câu đầu tiên đã đánh Lưu Chuyển Kim.
Từ này về sau nói:
-Cách xây dựng thành thị rất nhiều, phải mở rộng tầm nhìn, biết quan sát sự vật. Vì sao nhất định cứ phải Ủy ban thành phố bỏ tiền ra mới có thể xây dựng thành thị?
Chẳng nhẽ thành thị lớn vùng duyên hải, bọn họ xây dựng thành thị đều là Ủy ban nhân dân thành phố bỏ tiền ra sao? Ủy ban nhân dân thành phố có thể xây dựng được bao nhiêu tòa nhà.
Nhiệm vụ của Ủy ban nhân dân thành phố là gì, chính là chỉ đạo chính sách, để lập quy hoạch xây dựng, chứ không phải là bỏ tiền ra để xây dựng thành thị. Giống như thủy điện, cơ bản tự xây dựng nhưng Ủy ban nhân dân thành phố quy định phạm vi số tiền cho phép.
-Ha ha, Phó chủ tịch thành phố Lam, tôi nghĩ ngay cả Phó chủ tịch thành phố Lưu cũng đều không hiểu chức năng của Ủy ban nhân dân thành phố sao? Này, thật là đáng chê cười. Ngay cả anh cũng chưa từng tiền tu, việc sửa sang hệ thống cống ngầm không thể tiến hành thêm được. Thật sự là đáng chê cười.
Y Tiễn Sâm ra vẻ đang cười, nhưng, Diệp Phàm cũng hiểu ra chút ít. Rõ ràng là đồng chí Y Tiễn Sâm được đồng chí Lưu Chuyện Kim cổ động.
Chẳng nhẽ hai lão già này là một người? Trong lòng Diệp Phàm đang suy nghĩ, đã có phác thảo trong đầu.
-Biết là một chuyện còn làm là một việc khác.
Lam Tồn Quân hừ nói, mất thăng bằng trả lời đồng chí Y Tiễn Sâm.
-Chủ tịch thành phố Lam, anh nói vậy là có ý gì? Lưu Chuyển Kim tôi từ ngày được phân công quản lý xây dựng thành thị tới nay cũng đã làm không ít việc.
Như tòa cao ốc tám tầng Thông Thiến nếu Lưu Chuyển Kim nếu tôi không tận tình khuyên bảo, thuyết phục, thì bây giờ cao nhất cũng không thể quá tám tầng tính cả tầng trệt.
Ủy ban nhân dân thành phố chưa từng bỏ ra một khoản tiền nào, mà đều là rút từ hầu bao của tư nhân ra hết. Còn cả công trình cải tạo sông Dương ở khu Đông Châu.
Không phải tôi làm ra mấy trăm vạn cho Sở Thủy lợi tỉnh, nói gì đến cải tạo. Còn nói đến việc này thì nhiều không đếm xuể.
Rõ ràng Lưu Chuyển Kim có phần nổi giận, chỉ thẳng vào đồng chí Lam Tồn Quân nói.
-Ha ha, đường đường là thành phố cấp địa, tòa nhà cao có tám tầng cũng dám lấy ra để khoe. Chủ tịch thành phố Lưu tôi không hiểu được anh đi ra bên ngoài có để ý không. Một số thị trấn lớn ở vùng duyên hải đều có nhà mười mấy tầng. Nói về việc cải tạo sông Dương, chẳng qua cũng chỉ như cải tạo trên một trăm mét rãnh thoát nước thôi.
Này, cục Xây dựng, cục Thủy lợi thành phố chúng ta có thể tự mình giải quyết được, không phải nhờ đến trên tỉnh?
Lam Tồn Quân không chút khách khí, nói Lưu Chuyển Kim:
-Việc đại sự, bác lại là thương tích đầy mình đó.
-Tôi muốn nhắc nhở một số đồng chí chú ý là tòa nhà cao tám tầng đối với một số thành phố và thị trấn vùng duyên hải tuy nói là chưa cao. Nhưng, ở đây chúng ta là thị trấn Đông Cống, việc cơ bản nhất là để cho nhân dân no ấm còn không giải quyết được, thị trấn thì xếp hạng lót trên toàn tỉnh.
Ai dám đến đây đầu tư xây dựng một tòa nhà hơn mười tầng chứ? Ở không đươc, dùng cũng chẳng xong, người ta cũng không phải thằng ngốc mà đồng ý ném tiền vào chỗ ngay cả bọt khí cũng không thấy đâu.
Người khác gọi tôi là đại quản gia, tôi hiểu rất rõ vốn tích lũy của chúng ta không có. Tôi cảm thấy chúng ta cần phải có chỗ dựa thật sự, cao ngạo quá là không có tác dụng.
Đừng ảo tưởng những tòa lâu đài xây trên cát có thể biến thành tòa nhà cao hàng trăm tầng? Việc có thể làm mấy chục mét đường quốc lộ thành thị là không có khả năng.
Lúc này, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Vệ Diêu Thông có chút lấy làm tiếc, lắc lắc đầu nói. Có ý ám chỉ Lam Tồn Quân nói có chút không thực tế.
Anh ta phát biểu ý kiến nhưng thật ra lại làm cho Diệp Phàm chú ý đến cách thể hiện. Dường như,…
Vệ Diêu Thông cũng không một lòng với Ủy ban nhân dân thành phố.
Như vậy đại quản gia thị xã lấy đến một… không… Tốt quá! Vệ Diêu Thông tuyệt đối không thể tưởng tượng được buổi nói chuyện của chính mình đã khiến Diệp Phàm phải cảnh giác hơn, hơn nữa, tự nhiên trong đầu suy nghĩ phải thay đổi đại quản gia của ủy ban thành phố.
-Trưởng ban thư ký Vệ, tôi muốn nghe anh nói rõ hơn về chỗ dựa để xây dựng thị xã Đông Cống chúng ta?
Lúc này, Lam Tồn Quân thấy Vệ Diêu Thông liếc mắt một cái, hừ nói.
-Vừa rồi tôi đã nói quá rõ ràng, tôi là tổng quản của thị xã, vốn tích lũy đã mất của Ủy ban nhân dân thành phố là rất rõ rang. Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta và tòa nhà của Thành ủy đều đã rất cũ rồi, mọi người đều quá rõ ràng.
Ngay cả đến văn phòng, phòng họp đều không có. Hiện tại, còn rất nhiều cán bộ còn phải đi thuê phòng làm việc. Người ta đường đường là Phó giám đốc sở - cán bộ cấp cao mà còn không có trụ sở làm việc, chế độ đãi ngộ phúc lợi không đến nơi đến chốn.
Trong lòng người ta có nghĩ bình thường không. Mà lần trước Bí thư Y ở trên tỉnh xuống đòi xây dựng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thành một khu cao tầng.
Cuối cùng lần này cũng có kết quả, trên tỉnh rút 60 triệu cấp cho Ủy ban nhân dân thành phố. Tuy nhìn qua thấy con số này rất lớn, nhưng cũng chỉ có 60 triệu thôi.
Sáu mươi triệu có thể làm được gì đây?
Nói đến đây, Vệ Diêu Thông có vẻ hơi đắc ý liếc nhìn mọi người một cái, nói:
-Nếu xây dựng tòa nhà nhiều nhất cũng chỉ được vài tầng. Cho nên, chúng ta phải có chỗ dựa, muốn xây dựng thành thị đầu tiên phải xây dựng trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lớn. Bây giờ, không phải cứ giản dị, chịu gian khổ là có thể nhìn ra được thời đại. Các thương nhân, khách mời đến thị xã Đống Cống nhìn thấy bộ dạng trụ sở như thế này liệu người ta có tin tưởng được không.
Vệ Diêu Thông ra vẻ mình nói những lời này chỉ để xây dựng thành thị có chỗ đứng, trong lúc đó đã vô ý nói ra chuyện trên tỉnh cấp cho khoản tiền sáu mươi triệu!
Lúc này, đồng chí Lưu - Phó chủ tịch thành phố quản lý việc xây dựng lạnh lùng đáp lại Lam Tồn Quân và Diệp Phàm.
-Phó chủ tịch thành phố Lưu, nhà ở thị xã Dương Xuân thì phát triển thế nào chứ.
Người ta chỉ là một thị xã, trong khi chúng ta vốn là một đơn vị lớn hơn, một thành phố cấp 3 chứ?
Lam Tồn Quân nói.
-Ha ha, phải nói thế nào đây, chắc hai người vừa tới đây nên không hiểu rõ cho lắm. Thật ra, vài năm trước, khu vực trụ sở chúng ta, không phải ở thị xã Đông Cống, mà là ở thị xã Dương Xuân.
Sau này, do phong thủy và nhiều nguyên nhân, trụ sở ở Dương Xuân được chuyển tới thị xã Đông Cống.
Tuy nhiên, đến tận bây giờ, nhân dân thị xã Dương Xuân vẫn còn không phục, luôn kiện lên cấp trên tại sao lại dời trụ sở đi chỗ khác?
Cuối cùng, khu vực trung tâm hành chính cũng là một thị xã, việc này một thằng ngốc cũng nghĩ ra. Kỳ thật, lúc di chuyển khu vực hành chính, nhiều đồng chí đều có ý kiến.
Nếu lúc trước không di chuyển, có lẽ, hiện tại Dương Xuân đã phát triển trở thành thành phố trung tâm phía Tây nam của tỉnh.
Nói thật, thì tôi không đồng ý di chuyển. Đó là một khiếm khuyết, vấn đề quá lớn. Bây giờ đã thấy rõ chỗ sai. Sau đó thị xã Dương Xuân phát triển chậm lại, thị xã Đông Cống cũng không có hữu lực để phát triển.
Việc xây đô thị của thị xã Đông Cống vì không có tiền mà bị gác lại, căn bản là không giống một thành phố cấp 3, ngược lại trông giống như là một thị trấn nhỏ ở phía nam?
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố Y Tiễn Sâm cười giải thích tiếp.
-Đúng vậy, việc thu hút đầu tư là phạm vi công tác của tôi. Lần trước, vất vả lắm mới câu được một khách hàng lớn, tôi phải hao tổn hết bao nhiêu calo mới mời được anh ta tới thị xã Đông Cống. Kết quả thế nào chứ, làm người ta chạy mất dép luôn.
Phó chủ tịch thành phố Nạp Thanh Tuyết nói đến đây, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói tiếp:
-Vị thương gia kia chỉ nhìn thoáng qua thị xã Đông Cống đã lắc đầu nói... Thị trấn nhỏ này thì có thể phát triển cái gì, nếu tôi vứt vào đây mấy chục triệu, có khác gì lấy tiền ném xuống sông. Sau khi nói xong cũng chẳng ngồi ăn cơm trưa đứng dậy lên xe đi luôn.
Việc di chuyển thường là do phải di chuyển, nhờ Tần Thiên Hàm Dương tới nói đi. Mọi người đều biết, Tần quốc hufg mạnh bắt đầu từ việc có biến pháp của Thương Ưởng. Biến pháp của Thương Ưởng đều có thứ tự, nội dung quan trọng nhất chính là dời đô Hàm Dương.
Sau khi Tần quốc từ sau Bình Vương Đông Thiên, bắt đầu xây dựng đất nước ở bên dòng sông, ban đầu lãnh thổ quốc gia nhỏ hẹp, hơn nữa vị trí lại hướng về tây, và các dân tộc du mục tiếp cận với phương tây, thậm chí dân cư hỗn tạp, bởi vậy kinh tế, văn hóa rời xa các quốc gia Trung Nguyên, các phương diện đều khá lạc hậu, mà một thời gian dài không bị các quốc gia ở trung nguyên xâm chiếm.
Nếu Tần quốc muốn trở thành bá chủ trung nguyên, biến yếu vì cường, nhất định phải thay đổi trung tâm chính trị Đông Di. Lần này Tần quốc dời đô, khiến cho thế lực hướng đông được đẩy mạnh nhanh, mà trung tâm chính trị Đông Di, cũng khiến cho Tần quốc chính thức sánh ngang với các quốc gia trung nguyên về chính trị, đối với nước Tần mà nói, đây là điều kiện tiên quyết để nước Tần hoàn thành đại nghiệp thống nhất Trung Hoa
Cho nên, tôi cũng không phải không hiểu được vài năm trước thị xã Dương Xuân là khu vực hành chính, còn giờ là thị xã Đông Cống.
Mà nếu Thủ trưởng muốn nói cho mọi người, khu vực hành chính được chuyển đến thị xã Đông Cống là dựa trên việc đã suy xét tất cả các phương diện.
Mà việc chuyển đến Đông Cống, nói thật, cũng không làm cho thị xã Đông Cống phát triển lên. Nguyên nhân là gì, mọi người cần cân nhắc một chút.
Mấy năm trôi qua rồi, khu vực hành chính thị xã Xuân Dương cũng chịu nhiều ảnh hưởng, bọn họ ngược dòng mà phát triển, làm các đơn vị hành chính sự nghiệp hưng thịnh.
Mà vì sao cho đến tận bây giờ thị xã Đông Cống vẫn không có nhiều chuyển biến, các đồng chí đã ngẫm lại chưa?
Tuy nói là chúng ta sống bằng đồng lương, nhưng cũng không thể làm cho hiện tượng này phát triển thêm nữa.
Nói như vậy không dễ nghe chút nào, không thể để cho nhân dân thị xã Xuân Dương chê cười.
Ngay cả các đồng chí có mặt tại đây, đồng chí nào thấy vinh quang nào? Nhanh chóng xây dựng Đông Cống thành thành phố trung tâm phía nam tỉnh là việc bắt buộc phải lên kế hoạch trước.
Hôm nay, triệu tập mọi người tới đây, chính là muốn thảo luận việc thành phố chúng ta phải quy hoạch lại, xây dựng lại.
Về tài chính, cứ từ từ suy nghĩ. Mà đầu tiên chúng ta phải xác định vị trí để xây dựng trung tâm đô thị phía Tây nam.
Cho nên, lần quy hoạch này… phải có tầm nhìn xa hơn, phải thực hiện việc hiện đại hóa thành thị. Tuy nhiên, các tài sản văn hóa, di tích cổ chúng ta phải chú ý giữ gìn.
Lời nói của Diệp Phàm có sức hút rất lớn. Hơn nữa còn đánh trả được bài phát biểu của đồng chí Y Tiễn Sâm.
-Nên sớm lập quy hoạch lại… để xây dựng.
Nét mặt Phó chủ tịch thành phố Trương Chí Khôn có vẻ hưng phấn, nói.
-Ai chẳng biết nên sớm xây dựng, tôi làm lãnh đạo phụ trách khối xây dựng đô thị, chẳng nhẽ không muốn xây dựng thị xã Đông Cống tốt hơn.
Lưu Chuyển Kim tôi ngày cả ngồi nhà vệ sinh cũng đều nghĩ đến việc mở rộng phạm vi nội thành, tăng thêm nhân khẩu cho thị xã Đông Cống. Nhưng tiền không có thì tăng thêm như thế nào, chẳng nhẽ những thiết kế có thể đứng ở Đông Cống chúng ta? Chúng ta cũng không phải thần bút Mã Lương đúng không?
Còn nếu nông thôn đến thị xã Đông Cống sinh sống, người ta ăn cái gì, uống cái gì chứ. Nếu ở đây đói chết, không bằng cứ ở nông thôn còn có thể trồng khoai tây khoai lang mà ăn, ha ha. Cho nên phải đồng bộ công tác, thiết lập vị trí đều phải từ từ mới đuổi kịp được.
Nếu Ủy ban nhân dân thành phố có thể rót xuống vài tỉ, Lưu Chuyển Kim tôi sao không làm chứ?
Lời nói của Lưu Chuyển Kim sắc bén, dường như để đáp lại Diệp Phàm và Lam Tồn Quân nói việc xây dựng thị xã Đống Cống quá chậm. Hơn nữa khẩu khí rất lớn, câu nào nói ra cũng không rời được chữ “Tiền”.
Lam Tồn Quân nghĩ thầm trong lòng, người này giống như vừa ăn đạn, trên người bốc hỏa, rồi nói:
-Đồng chí Chuyển Kim, ý tưởng của anh còn có phần lệch lạc.
-Haizz!
Lưu Chuyển Kim có vẻ ngạc nhiên liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, hừ lạnh nói:
-Phó chủ tịch thành phố Khương, Lưu Chuyển Kim tôi không biết mình sai ở chỗ nào? Mời Phó chủ tịch thành phố Lam chỉ giáo.
Những lời của Lưu Chuyển kim thể hiện rõ sự châm chọc, mọi người ngồi đây đều nhận ra điều đó.
-Ủy ban nhân dân thành phố không có tiền sẽ không thể xây dựng được Đông Cống, thật đúng là truyện tiếu lâm!
Lam Tồn Quân cũng nói như lửa, câu đầu tiên đã đánh Lưu Chuyển Kim.
Từ này về sau nói:
-Cách xây dựng thành thị rất nhiều, phải mở rộng tầm nhìn, biết quan sát sự vật. Vì sao nhất định cứ phải Ủy ban thành phố bỏ tiền ra mới có thể xây dựng thành thị?
Chẳng nhẽ thành thị lớn vùng duyên hải, bọn họ xây dựng thành thị đều là Ủy ban nhân dân thành phố bỏ tiền ra sao? Ủy ban nhân dân thành phố có thể xây dựng được bao nhiêu tòa nhà.
Nhiệm vụ của Ủy ban nhân dân thành phố là gì, chính là chỉ đạo chính sách, để lập quy hoạch xây dựng, chứ không phải là bỏ tiền ra để xây dựng thành thị. Giống như thủy điện, cơ bản tự xây dựng nhưng Ủy ban nhân dân thành phố quy định phạm vi số tiền cho phép.
-Ha ha, Phó chủ tịch thành phố Lam, tôi nghĩ ngay cả Phó chủ tịch thành phố Lưu cũng đều không hiểu chức năng của Ủy ban nhân dân thành phố sao? Này, thật là đáng chê cười. Ngay cả anh cũng chưa từng tiền tu, việc sửa sang hệ thống cống ngầm không thể tiến hành thêm được. Thật sự là đáng chê cười.
Y Tiễn Sâm ra vẻ đang cười, nhưng, Diệp Phàm cũng hiểu ra chút ít. Rõ ràng là đồng chí Y Tiễn Sâm được đồng chí Lưu Chuyện Kim cổ động.
Chẳng nhẽ hai lão già này là một người? Trong lòng Diệp Phàm đang suy nghĩ, đã có phác thảo trong đầu.
-Biết là một chuyện còn làm là một việc khác.
Lam Tồn Quân hừ nói, mất thăng bằng trả lời đồng chí Y Tiễn Sâm.
-Chủ tịch thành phố Lam, anh nói vậy là có ý gì? Lưu Chuyển Kim tôi từ ngày được phân công quản lý xây dựng thành thị tới nay cũng đã làm không ít việc.
Như tòa cao ốc tám tầng Thông Thiến nếu Lưu Chuyển Kim nếu tôi không tận tình khuyên bảo, thuyết phục, thì bây giờ cao nhất cũng không thể quá tám tầng tính cả tầng trệt.
Ủy ban nhân dân thành phố chưa từng bỏ ra một khoản tiền nào, mà đều là rút từ hầu bao của tư nhân ra hết. Còn cả công trình cải tạo sông Dương ở khu Đông Châu.
Không phải tôi làm ra mấy trăm vạn cho Sở Thủy lợi tỉnh, nói gì đến cải tạo. Còn nói đến việc này thì nhiều không đếm xuể.
Rõ ràng Lưu Chuyển Kim có phần nổi giận, chỉ thẳng vào đồng chí Lam Tồn Quân nói.
-Ha ha, đường đường là thành phố cấp địa, tòa nhà cao có tám tầng cũng dám lấy ra để khoe. Chủ tịch thành phố Lưu tôi không hiểu được anh đi ra bên ngoài có để ý không. Một số thị trấn lớn ở vùng duyên hải đều có nhà mười mấy tầng. Nói về việc cải tạo sông Dương, chẳng qua cũng chỉ như cải tạo trên một trăm mét rãnh thoát nước thôi.
Này, cục Xây dựng, cục Thủy lợi thành phố chúng ta có thể tự mình giải quyết được, không phải nhờ đến trên tỉnh?
Lam Tồn Quân không chút khách khí, nói Lưu Chuyển Kim:
-Việc đại sự, bác lại là thương tích đầy mình đó.
-Tôi muốn nhắc nhở một số đồng chí chú ý là tòa nhà cao tám tầng đối với một số thành phố và thị trấn vùng duyên hải tuy nói là chưa cao. Nhưng, ở đây chúng ta là thị trấn Đông Cống, việc cơ bản nhất là để cho nhân dân no ấm còn không giải quyết được, thị trấn thì xếp hạng lót trên toàn tỉnh.
Ai dám đến đây đầu tư xây dựng một tòa nhà hơn mười tầng chứ? Ở không đươc, dùng cũng chẳng xong, người ta cũng không phải thằng ngốc mà đồng ý ném tiền vào chỗ ngay cả bọt khí cũng không thấy đâu.
Người khác gọi tôi là đại quản gia, tôi hiểu rất rõ vốn tích lũy của chúng ta không có. Tôi cảm thấy chúng ta cần phải có chỗ dựa thật sự, cao ngạo quá là không có tác dụng.
Đừng ảo tưởng những tòa lâu đài xây trên cát có thể biến thành tòa nhà cao hàng trăm tầng? Việc có thể làm mấy chục mét đường quốc lộ thành thị là không có khả năng.
Lúc này, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Vệ Diêu Thông có chút lấy làm tiếc, lắc lắc đầu nói. Có ý ám chỉ Lam Tồn Quân nói có chút không thực tế.
Anh ta phát biểu ý kiến nhưng thật ra lại làm cho Diệp Phàm chú ý đến cách thể hiện. Dường như,…
Vệ Diêu Thông cũng không một lòng với Ủy ban nhân dân thành phố.
Như vậy đại quản gia thị xã lấy đến một… không… Tốt quá! Vệ Diêu Thông tuyệt đối không thể tưởng tượng được buổi nói chuyện của chính mình đã khiến Diệp Phàm phải cảnh giác hơn, hơn nữa, tự nhiên trong đầu suy nghĩ phải thay đổi đại quản gia của ủy ban thành phố.
-Trưởng ban thư ký Vệ, tôi muốn nghe anh nói rõ hơn về chỗ dựa để xây dựng thị xã Đông Cống chúng ta?
Lúc này, Lam Tồn Quân thấy Vệ Diêu Thông liếc mắt một cái, hừ nói.
-Vừa rồi tôi đã nói quá rõ ràng, tôi là tổng quản của thị xã, vốn tích lũy đã mất của Ủy ban nhân dân thành phố là rất rõ rang. Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta và tòa nhà của Thành ủy đều đã rất cũ rồi, mọi người đều quá rõ ràng.
Ngay cả đến văn phòng, phòng họp đều không có. Hiện tại, còn rất nhiều cán bộ còn phải đi thuê phòng làm việc. Người ta đường đường là Phó giám đốc sở - cán bộ cấp cao mà còn không có trụ sở làm việc, chế độ đãi ngộ phúc lợi không đến nơi đến chốn.
Trong lòng người ta có nghĩ bình thường không. Mà lần trước Bí thư Y ở trên tỉnh xuống đòi xây dựng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thành một khu cao tầng.
Cuối cùng lần này cũng có kết quả, trên tỉnh rút 60 triệu cấp cho Ủy ban nhân dân thành phố. Tuy nhìn qua thấy con số này rất lớn, nhưng cũng chỉ có 60 triệu thôi.
Sáu mươi triệu có thể làm được gì đây?
Nói đến đây, Vệ Diêu Thông có vẻ hơi đắc ý liếc nhìn mọi người một cái, nói:
-Nếu xây dựng tòa nhà nhiều nhất cũng chỉ được vài tầng. Cho nên, chúng ta phải có chỗ dựa, muốn xây dựng thành thị đầu tiên phải xây dựng trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lớn. Bây giờ, không phải cứ giản dị, chịu gian khổ là có thể nhìn ra được thời đại. Các thương nhân, khách mời đến thị xã Đống Cống nhìn thấy bộ dạng trụ sở như thế này liệu người ta có tin tưởng được không.
Vệ Diêu Thông ra vẻ mình nói những lời này chỉ để xây dựng thành thị có chỗ đứng, trong lúc đó đã vô ý nói ra chuyện trên tỉnh cấp cho khoản tiền sáu mươi triệu!
/3320
|