Bí thư Y, nhà máy đường Dương Xuân qui mô lớn quá. Một thị xã nho nhỏ như Dương Xuân chúng tôi chịu sao cho thấu gánh nặng này. Nếu nhà máy mà đổ thật, cục diện rối rắm không có mấy trăm triệu thì đừng bàn tới chuyện vãn hồi. Đến lúc đó, Dương Xuân sẽ là nơi đầu tiên không được yên ổn.
Kể từ năm nay, thu chi tài chính của Dương Xuân tăng trưởng ổn định, tổng thu tài chính sáu tháng đầu năm đạt tới hơn tám mươi triệu. Tăng 16. 5% so với năm ngoái, trong đó nguồn thu tài chính từ các cấp địa phương hơn năm mươi triệu, nhẩm tính sơ sơ cũng đã tăng đến 25. 4%, tổng chi tài chính cũng đạt mức hai trăm triệu, tăng 28. 2% so với năm ngoái. Mà cốt yếu nhất ở đây chính là ngân sách chi ra, mấy năm qua đều do nhà máy đường Dương Xuân mà ra cả.
Năm ngoái cấp hơn ba mươi triệu, trong khi tổng thu tài chính một năm của thị xã chúng tôi chỉ là ba cái trăm triệu không hơn. Tức là một phần tư số đó là nhét vào cái tàu há mồm nhà máy đường Dương Xuân này.
Còn Đông Cống chỉ trợ cấp mười triệu, ít hơn nhiều so với chúng tôi. Thị xã Dương Xuân vốn trực thuộc thành phố Đông Cống còn nhà máy đường Dương Xuân cũng là do tỉnh quyết định cho Đông Cống quản lý thay.
Đới Trung Cường cũng thâm cay không kém, cứ dung dăng dung dẻ, không ngờ lại muốn cho Diệp Phàm “dính phốt”. Diệp Phàm trong bụng cười thầm, “ông mày đang đợi chính miệng mày nói ra những lời này đây”.
Tuy vậy, Diệp Phàm vẫn giữ được thái độ nghiêm túc:
-Đồng chí Trung Cường, nói như vậy là không có được. Nhà máy đường Dương Xuân chẳng phải do bên anh quản lý đó sao, đây là chuyện do thường vụ Thành ủy quyết định chứ nào có thuộc thẩm quyền của Ủy ban nhân dân? Với lại, toàn bộ nguồn thu ngân sách của Đông Cống cũng chỉ xấp xỉ có 1 tỷ mà thôi.
Địa bàn, phạm vi quản lý của thành phố lại rộng. Những chỗ cần dùng tiền thì nhiều lắm, chúng tôi cũng biết các anh rất vất vả, riêng điểm này thì toàn thể cán bộ thành phố này đều rõ như ban ngày.
Hy vọng anh có thể vượt qua khó khăn, loại trừ hết mọi rào cản. Mau chóng đưa nhà máy đường Dương Xuân đi vào quỹ đạo. Còn về chuyện trợ cấp, Ủy ban nhân dân thành phố hôm nay sẽ suy xét lại, cứ tạm như vậy nhé.
Tôi xin trích một triệu từ quỹ Chủ tịch thành phố để các anh tạm thời giải quyết vấn đề tâm tình bất ổn của cán bộ công nhân viên chức nhà máy đường Dương Xuân.
Phải loại trừ các nhân tố gây bất lợi, giống như Bí thư Y đã nói vậy, tất cả vì sự ổn định đã. Đương nhiên, cũng phải dựa trên cơ sở đẩy nhanh hơn nữa các bước cải cách nhà máy đường, mau chóng vực dậy nhà máy.
Đây mới là biện pháp giải quyết hữu hiệu triệt để. Nhà máy đường là vấn đề khó khăn, làm thế nào để vượt khó mới là xuất phát điểm tốt nhất hiện nay. Đồng chí Trung Cường, hy vọng sau khi anh trở về hãy cân nhắc kỹ vấn đề này, sau đó gắng nỗ lực hơn để giúp nhà máy đường vượt khó.
-Một triệu, khoản tiền lớn quá nhỉ?
Đới Trung Cường thiếu chút nữa đã quay đít mà đi rồi, trong bụng y thầm nghĩ “tổ cha mà chúng mày đổ vấy cái nhà máy nát này cho ông, giờ lại còn phê bình ông mày chưa chịu ra sức”.
-Đồng chí Trung Cường, ở đâu ra thái độ kiểu này vậy? Một triệu là một triệu chứ sao, nếu anh chê ít thì thôi đừng có lấy nữa.
Diệp Phàm nghiêm mặt lại răn lại Đới Trung Cường.
-Một triệu đâu có ít chứ, Dương Xuân các anh một năm tài khóa thu về có suýt soát năm trăm triệu chứ mấy. Một triệu tức là tương đương với khoảng 1%. Đây là ưu tiên cho Dương Xuân các anh rồi, đổi lại nếu là huyện Thanh Châu, khoản tiền một triệu này tương đương với một phần ba mươi tổng thu tài chính cả năm của họ đấy.
Lam Tồn Quân cũng ở một bên chõ mõm vào “hát bè”.
-Không phải xẻo thịt các anh đương nhiên không thấy xót rồi, hơn nữa, chuyện vực dậy nhà máy đường Dương Xuân, Đới Trung Cường tôi quả thật đã hết cách. Tôi xin tự nhận là đã hoàn toàn bó tay. Cái nhà máy xơ mướp này rốt cuộc là tôi quản lý không nổi nữa.
Nói đến đây, Đới Trung Cường quay sang nhìn Diệp Phàm và Lam Tồn Quân mà rằng:
-Ấy thế nhưng vừa rồi nghe Chủ tịch Diệp nói đến chuyện vực dậy nhà máy đường, tôi thoạt nghĩ, cái nhà máy đường này có thể cải tử hoàn sinh trong tay Chủ tịch Diệp không chừng. Tôi tin tưởng vào năng lực của Chủ tịch Diệp và Phó chủ tịch Lam, nếu thật sự được vậy, sao các anh lại không tiếp nhận lại quyền quản lý nhà máy chứ. Đới Trung Cường tôi tự nguyện thay mặt thị xã chi luôn một lần cho các anh 30 triệu coi như chi phí trợ cấp quyết toán một lần để vực dậy nhà máy.
-Ba mươi triệu, Đồng chí Trung Cường, anh đào đâu ra vậy, nhiều quá đấy?
Lúc này, Y Cao Vân nhìn Đới Trung Cường thắc mắc.
Ưng nhãn của Diệp Phàm đã sớm phát hiện, hai người này đang diễn trò nghi kỵ lẫn nhau. Khả năng lớn là họ đã sớm sắp đặt đâu vào đó, muốn đem quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân, một củ khoai lang nóng phỏng tay trực tiếp giao lại cho hắn. Còn Diệp Phàm trong bụng cũng cười thầm, chính hắn và Lam Tồn Quân cũng đã thương lượng kỹ lắm.
Chính là kế tung hỏa mù, trước hết là khiến Đới Trung Cường chịu nhả ra một khoản tiền.
Sau đó giành quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân về tay thành phố.
Tiếp nữa là đập vào đó khoản tiền sáu mươi triệu từ quỹ Chủ tịch thành phố. Về sau tất nhiên là đòi nợ từ tập đoàn Vinh Quang, một khi nắm trong tay số tiền vài trắm triệu kia, lại được Tổ đặc nhiệm A chuyển giao công nghệ, tin rằng triển vọng của nhà máy đường Dương Xuân sẽ rất sáng sủa.
Vả lại, Diệp Phàm còn có một kế hoạch lớn hơn nữa. Bước đầu tiên sẽ đem nhà máy đường Dương Xuân về với thành phố, sau đó tác động lên phía tỉnh để nhà máy đường Dương Xuân hoàn toàn thuộc về phạm vi quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống. Hoàn toàn thoát ly khỏi mối quan hệ với Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, tin rằng Đới Trung Cường sẽ tuyệt đối không ý kiến gì.
Còn Ủy ban Kinh tế Thương mại phỏng chừng cũng đã sớm muốn buông, chỉ có điều lúc ấy Thành ủy Đông Cống không chịu tiếp nhận nên mới thành "Quản lý thay". Nếu bản thân Đông Cống muốn nhận cái cục diện rối rắm này về, chắc rằng các lãnh đạo Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh sẽ không keo kiệt đến nỗi vắt cổ chày ra nước.
Nếu lại kiếm thêm được vài chục triệu tiền trợ cấp thì còn gì hay hơn. Để thực hiện kế hoạch này, mấy ngày nay Diệp Phàm đã âm thầm tiến hành công tác chuẩn bị. Giờ phút này rốt cuộc cũng thấy được sự hiệu quả, Đới Trung Cường đã sốt ruột đến mức khó chịu nổi nên mới tự nôn ra ba mươi triệu tiền trợ cấp.
-Hết cách rồi Bí thư Y à, chúng ta không đủ sức mà vẫn phải chịu gánh nặng này. Chỉ cần Chủ tịch Diệp gật đầu đồng ý, số tiền ba mươi triệu này tôi có thể chuyển vào tài khoản của Ủy ban nhân dân thành phố ngay lập tức, hay chuyển thẳng vào quỹ Chủ tịch thành phố cũng chẳng sao.
Đới Trung Cường liếc nhìn Diệp Phàm rồi tiếp:
-Tuy nhiên, cũng cần phải nói rõ, ba mươi triệu này sẽ gửi vào tài khoản do ai đứng tên, cũng như nhà máy đường Dương Xuân này là do ai phụ trách.
Sau khi số tiền ba mươi triệu này rót xuống, từ nay về sau, nhà máy đường Dương Xuân này không liên quan gì đến chúng tôi nữa.
Hơn nữa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải hạ phát văn kiện chính thức thừa nhận việc này. Tôi sợ về sau sẽ phát sinh chuyện gì không rõ ràng, anh em ruột cũng phải tiền bạc phân minh phải không nào?
Đới Trung Cường thấy Diệp Phàm và Lam Tồn Quân không lên tiếng liền ra chiều khích lệ.
-Đồng chí Diệp Phàm, anh xem xem thế nào? Nhà máy đường Dương Xuân này vốn là do bên Dương Xuân quản lý, Đông Cống chúng ta đích xác là không được tường tận cho lắm. Một thị xã làm thế nào mà chịu đựng nổi, bọn họ nai lưng ra gồng gánh vài năm nay rồi, Y Cao Vân tôi cũng thấy có chút không nỡ.
Y Cao Vân bên cạnh cũng xen vào góp vui.
Còn Phó bí thư Thành ủy đồng chí Lôi Chí Đỉnh thì không nói một lời nào, cứ thế trơ ra như tượng.
Lại còn mắt lim dim như bắt đầu "thiền" đến nơi.
-Việc này lúc trước là do thường vụ Thành ủy ban hành quyết định, lại được Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh phê duyệt. Hơn nữa, tôi là Chủ tịch thành phố Đông Cống, đâu có rảnh mà đi quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Cái này...
Diệp Phàm cố ý làm bộ khó xử, tạo cho Đới Trung Cường và Y Cao Vân cảm giác như hắn về căn bản là không dám nhận mà chỉ ba phải nước đôi cho sướng miệng mà thôi.
-Hừm, không năng lực thì chớ có kêu ca. Chủ tịch Diệp, Phó chủ tịch Lam, các anh cũng bất tất phải trách Đới Trung Cường tôi không tôn trọng lãnh đạo gì gì đó.
Ban nãy các anh còn ăn nói hùng hồn là phải vực dậy nhà máy đường Dương Xuân. Bây giờ đi vào bàn chuyện thực tế thì lập tức câm như hến.
Thực tình, tôi rất hoài nghi những gì các anh nói vừa rồi hoàn toàn là bốc phét. Một thị xã như này mà còn cáng đáng được lâu như thế, chẳng lẽ đường đường là Đông Cống lại gánh không nổi?
Đới Trung Cường dường như đã bất chấp tất cả, lạnh lùng quyết bức cho đến cùng, trên mặt y tràn ngập sự ngạo mạn và khinh thường.
-Đồng chí Trung Cường, phải chú ý thái độ một chút.
Y Cao Vân nghiêm mặt ra chiều khuyên nhủ nhưng Diệp Phàm có thể khẳng định lão này trăm phần trăm là đang đóng kịch.
-Nếu đã vậy…hay là quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân cứ giao lại cho Thành ủy được chăng?
Diệp Phàm cố ý vờ hỏi Y Cao Vân.
-Đồng chí Diệp Phàm, Thành ủy nhận về để làm cái gì chứ? Quyền điều chỉnh nhân sự của nhà máy đường Dương Xuân vẫn ở trong tay Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh. Mà thượng nghiệp vụ quản lý cụ thể của nhà máy lại do Ủy ban nhân dân thành phố các anh đảm trách, Thành ủy chúng tôi nhận về để nhân sự không quản nổi, mà nghiệp vụ cũng lại không có khả năng. Thế là hoàn toàn bất cập trong phân công chức năng giữa Đảng uỷ và chính quyền.
Y Cao Vân quả nhiên một mực cự tuyệt mà không cần suy tính dây dưa gì thêm nữa, cũng đã tính chuyện ép Diệp Phàm.
-Nếu Bí thư Y đã nói thế, Ủy ban nhân dân thành phố có thể thay mặt quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Nhưng những năm trước đây Dương Xuân hàng năm đều phải trợ cấp cho nhà máy đường hai ba mươi triệu, nếu là trợ cấp một lần duy nhất, ba mươi triệu này có phải …?
Diệp Phàm hết nhìn Y Cao Vân lại nhìn Đới Trung Cường mà bắt đầu ngã giá tự nhiên như không.
-Chủ tịch Diệp, nhà máy này sao có thể thu hồi được, đó là chuyện được thường vụ Thành ủy Đông Cống quyết định. Chúng ta mạo muội thu hồi, có thể sẽ bị dèm pha. Hơn nữa, cả hai ta đều phải lo cho cả thành phố, làm sao có thời giờ đi quản lý nhà máy đường?
Lúc này, Lam Tồn Quân mặt đã tối sầm mà vội vàng cự cãi. Hơn nữa, đồng chí tiểu Lam này cũng rất biết diễn, sắc mặt y lúc này chả khác gì Bao công, bộ dạng vô cùng giận dữ.
-Đồng chí Tồn Quân, anh là từ bên Thương mại xuống đây. Về lĩnh vực kinh tế thương mại hẳn là chúng tôi khó có ai bì kịp.
Nếu để anh đi quản lý nhà máy đường Dương Xuân, tin rằng có thể tạo lập nên kỳ tích. Có đôi lúc, không cần quá bận tâm đến cách nhìn của người khác.
Nếu anh lo đây là quyết định của thường vụ Thành ủy mà sợ bị dèm pha, tôi có thể thay mặt Thành ủy Đông Cống bày tỏ sự ủng hộ với quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố cho thu hồi quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân.
Phải thông báo bằng văn kiện chính thức cũng đúng, ta thấy cứ như vậy đi, sáng mai sẽ mở hội nghị thường vụ Thành ủy, thảo luận vấn đề quản lý nhà máy đường Dương Xuân?
Y Cao Vân ra vẻ đang trưng cầu ý kiến của Lam Tồn Quân, nhưng thật ra là đang bức bách Diệp Phàm phải gật đầu.
-Nếu thật sự muốn thu hồi quyền quản lý về tay Ủy ban nhân dân thành phố thì việc thường vụ Thành ủy thảo luận thông qua là bắt buộc. Tuy nhiên, vấn đề bồi thường sẽ hơi khó giải quyết.
Nhà máy đường Dương Xuân trong tay bí thư Đới thực sự đã trở thành một cục diện hết sức rối rắm, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi chẳng khác nào sẽ tiếp nhận mớ bòng bong này.
Một khi nhà máy đường thật sự không cầm cự được nữa mà phải giải thể, thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước cho việc xử lý “hậu sự”. Đến lúc đó thì to chuyện thật rồi.
Có lẽ Ủy ban nhân dân thành phố từ nay về sau sẽ chịu thêm trên lưng một gánh nặng mấy trăm triệu. Mà nếu Dương Xuân đã muốn rảnh tay thì phải quyết đoán hơn chứ.
Phó bí thư Chí Đỉnh, anh xem tôi nói vậy có lý hay không?
Diệp Phàm chẳng dại gì mà không đem việc này ra hỏi Phó bí thư Thành ủy Lôi Chí Đỉnh. “Lão già này, nếu đã là người làm chứng thì cũng phải trả cái giá của người làm chứng. Không thể bỏ qua cho lão được”.
-Không có tám mươi triệu tiền trợ cấp thì tôi kiên quyết phản đối việc thành phố tiếp nhận nhà máy đường Dương Xuân. Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống thu hồi một mớ hỗn độn như vậy, ắt sẽ gặp phải “sóng to gió cả”. Dương Xuân nếu đã quyết buông tay, thì cũng nên trả cái giá nhất định phải không? Bằng không, vẫn cứ để Dương Xuân quản lý là tốt hơn. Tin rằng không cần đến ba năm bọn họ đã phải trả cái giá tám mươi triệu đó rồi.
Lam Tồn Quân mặt trầm xuống quả quyết.
Kể từ năm nay, thu chi tài chính của Dương Xuân tăng trưởng ổn định, tổng thu tài chính sáu tháng đầu năm đạt tới hơn tám mươi triệu. Tăng 16. 5% so với năm ngoái, trong đó nguồn thu tài chính từ các cấp địa phương hơn năm mươi triệu, nhẩm tính sơ sơ cũng đã tăng đến 25. 4%, tổng chi tài chính cũng đạt mức hai trăm triệu, tăng 28. 2% so với năm ngoái. Mà cốt yếu nhất ở đây chính là ngân sách chi ra, mấy năm qua đều do nhà máy đường Dương Xuân mà ra cả.
Năm ngoái cấp hơn ba mươi triệu, trong khi tổng thu tài chính một năm của thị xã chúng tôi chỉ là ba cái trăm triệu không hơn. Tức là một phần tư số đó là nhét vào cái tàu há mồm nhà máy đường Dương Xuân này.
Còn Đông Cống chỉ trợ cấp mười triệu, ít hơn nhiều so với chúng tôi. Thị xã Dương Xuân vốn trực thuộc thành phố Đông Cống còn nhà máy đường Dương Xuân cũng là do tỉnh quyết định cho Đông Cống quản lý thay.
Đới Trung Cường cũng thâm cay không kém, cứ dung dăng dung dẻ, không ngờ lại muốn cho Diệp Phàm “dính phốt”. Diệp Phàm trong bụng cười thầm, “ông mày đang đợi chính miệng mày nói ra những lời này đây”.
Tuy vậy, Diệp Phàm vẫn giữ được thái độ nghiêm túc:
-Đồng chí Trung Cường, nói như vậy là không có được. Nhà máy đường Dương Xuân chẳng phải do bên anh quản lý đó sao, đây là chuyện do thường vụ Thành ủy quyết định chứ nào có thuộc thẩm quyền của Ủy ban nhân dân? Với lại, toàn bộ nguồn thu ngân sách của Đông Cống cũng chỉ xấp xỉ có 1 tỷ mà thôi.
Địa bàn, phạm vi quản lý của thành phố lại rộng. Những chỗ cần dùng tiền thì nhiều lắm, chúng tôi cũng biết các anh rất vất vả, riêng điểm này thì toàn thể cán bộ thành phố này đều rõ như ban ngày.
Hy vọng anh có thể vượt qua khó khăn, loại trừ hết mọi rào cản. Mau chóng đưa nhà máy đường Dương Xuân đi vào quỹ đạo. Còn về chuyện trợ cấp, Ủy ban nhân dân thành phố hôm nay sẽ suy xét lại, cứ tạm như vậy nhé.
Tôi xin trích một triệu từ quỹ Chủ tịch thành phố để các anh tạm thời giải quyết vấn đề tâm tình bất ổn của cán bộ công nhân viên chức nhà máy đường Dương Xuân.
Phải loại trừ các nhân tố gây bất lợi, giống như Bí thư Y đã nói vậy, tất cả vì sự ổn định đã. Đương nhiên, cũng phải dựa trên cơ sở đẩy nhanh hơn nữa các bước cải cách nhà máy đường, mau chóng vực dậy nhà máy.
Đây mới là biện pháp giải quyết hữu hiệu triệt để. Nhà máy đường là vấn đề khó khăn, làm thế nào để vượt khó mới là xuất phát điểm tốt nhất hiện nay. Đồng chí Trung Cường, hy vọng sau khi anh trở về hãy cân nhắc kỹ vấn đề này, sau đó gắng nỗ lực hơn để giúp nhà máy đường vượt khó.
-Một triệu, khoản tiền lớn quá nhỉ?
Đới Trung Cường thiếu chút nữa đã quay đít mà đi rồi, trong bụng y thầm nghĩ “tổ cha mà chúng mày đổ vấy cái nhà máy nát này cho ông, giờ lại còn phê bình ông mày chưa chịu ra sức”.
-Đồng chí Trung Cường, ở đâu ra thái độ kiểu này vậy? Một triệu là một triệu chứ sao, nếu anh chê ít thì thôi đừng có lấy nữa.
Diệp Phàm nghiêm mặt lại răn lại Đới Trung Cường.
-Một triệu đâu có ít chứ, Dương Xuân các anh một năm tài khóa thu về có suýt soát năm trăm triệu chứ mấy. Một triệu tức là tương đương với khoảng 1%. Đây là ưu tiên cho Dương Xuân các anh rồi, đổi lại nếu là huyện Thanh Châu, khoản tiền một triệu này tương đương với một phần ba mươi tổng thu tài chính cả năm của họ đấy.
Lam Tồn Quân cũng ở một bên chõ mõm vào “hát bè”.
-Không phải xẻo thịt các anh đương nhiên không thấy xót rồi, hơn nữa, chuyện vực dậy nhà máy đường Dương Xuân, Đới Trung Cường tôi quả thật đã hết cách. Tôi xin tự nhận là đã hoàn toàn bó tay. Cái nhà máy xơ mướp này rốt cuộc là tôi quản lý không nổi nữa.
Nói đến đây, Đới Trung Cường quay sang nhìn Diệp Phàm và Lam Tồn Quân mà rằng:
-Ấy thế nhưng vừa rồi nghe Chủ tịch Diệp nói đến chuyện vực dậy nhà máy đường, tôi thoạt nghĩ, cái nhà máy đường này có thể cải tử hoàn sinh trong tay Chủ tịch Diệp không chừng. Tôi tin tưởng vào năng lực của Chủ tịch Diệp và Phó chủ tịch Lam, nếu thật sự được vậy, sao các anh lại không tiếp nhận lại quyền quản lý nhà máy chứ. Đới Trung Cường tôi tự nguyện thay mặt thị xã chi luôn một lần cho các anh 30 triệu coi như chi phí trợ cấp quyết toán một lần để vực dậy nhà máy.
-Ba mươi triệu, Đồng chí Trung Cường, anh đào đâu ra vậy, nhiều quá đấy?
Lúc này, Y Cao Vân nhìn Đới Trung Cường thắc mắc.
Ưng nhãn của Diệp Phàm đã sớm phát hiện, hai người này đang diễn trò nghi kỵ lẫn nhau. Khả năng lớn là họ đã sớm sắp đặt đâu vào đó, muốn đem quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân, một củ khoai lang nóng phỏng tay trực tiếp giao lại cho hắn. Còn Diệp Phàm trong bụng cũng cười thầm, chính hắn và Lam Tồn Quân cũng đã thương lượng kỹ lắm.
Chính là kế tung hỏa mù, trước hết là khiến Đới Trung Cường chịu nhả ra một khoản tiền.
Sau đó giành quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân về tay thành phố.
Tiếp nữa là đập vào đó khoản tiền sáu mươi triệu từ quỹ Chủ tịch thành phố. Về sau tất nhiên là đòi nợ từ tập đoàn Vinh Quang, một khi nắm trong tay số tiền vài trắm triệu kia, lại được Tổ đặc nhiệm A chuyển giao công nghệ, tin rằng triển vọng của nhà máy đường Dương Xuân sẽ rất sáng sủa.
Vả lại, Diệp Phàm còn có một kế hoạch lớn hơn nữa. Bước đầu tiên sẽ đem nhà máy đường Dương Xuân về với thành phố, sau đó tác động lên phía tỉnh để nhà máy đường Dương Xuân hoàn toàn thuộc về phạm vi quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống. Hoàn toàn thoát ly khỏi mối quan hệ với Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, tin rằng Đới Trung Cường sẽ tuyệt đối không ý kiến gì.
Còn Ủy ban Kinh tế Thương mại phỏng chừng cũng đã sớm muốn buông, chỉ có điều lúc ấy Thành ủy Đông Cống không chịu tiếp nhận nên mới thành "Quản lý thay". Nếu bản thân Đông Cống muốn nhận cái cục diện rối rắm này về, chắc rằng các lãnh đạo Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh sẽ không keo kiệt đến nỗi vắt cổ chày ra nước.
Nếu lại kiếm thêm được vài chục triệu tiền trợ cấp thì còn gì hay hơn. Để thực hiện kế hoạch này, mấy ngày nay Diệp Phàm đã âm thầm tiến hành công tác chuẩn bị. Giờ phút này rốt cuộc cũng thấy được sự hiệu quả, Đới Trung Cường đã sốt ruột đến mức khó chịu nổi nên mới tự nôn ra ba mươi triệu tiền trợ cấp.
-Hết cách rồi Bí thư Y à, chúng ta không đủ sức mà vẫn phải chịu gánh nặng này. Chỉ cần Chủ tịch Diệp gật đầu đồng ý, số tiền ba mươi triệu này tôi có thể chuyển vào tài khoản của Ủy ban nhân dân thành phố ngay lập tức, hay chuyển thẳng vào quỹ Chủ tịch thành phố cũng chẳng sao.
Đới Trung Cường liếc nhìn Diệp Phàm rồi tiếp:
-Tuy nhiên, cũng cần phải nói rõ, ba mươi triệu này sẽ gửi vào tài khoản do ai đứng tên, cũng như nhà máy đường Dương Xuân này là do ai phụ trách.
Sau khi số tiền ba mươi triệu này rót xuống, từ nay về sau, nhà máy đường Dương Xuân này không liên quan gì đến chúng tôi nữa.
Hơn nữa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải hạ phát văn kiện chính thức thừa nhận việc này. Tôi sợ về sau sẽ phát sinh chuyện gì không rõ ràng, anh em ruột cũng phải tiền bạc phân minh phải không nào?
Đới Trung Cường thấy Diệp Phàm và Lam Tồn Quân không lên tiếng liền ra chiều khích lệ.
-Đồng chí Diệp Phàm, anh xem xem thế nào? Nhà máy đường Dương Xuân này vốn là do bên Dương Xuân quản lý, Đông Cống chúng ta đích xác là không được tường tận cho lắm. Một thị xã làm thế nào mà chịu đựng nổi, bọn họ nai lưng ra gồng gánh vài năm nay rồi, Y Cao Vân tôi cũng thấy có chút không nỡ.
Y Cao Vân bên cạnh cũng xen vào góp vui.
Còn Phó bí thư Thành ủy đồng chí Lôi Chí Đỉnh thì không nói một lời nào, cứ thế trơ ra như tượng.
Lại còn mắt lim dim như bắt đầu "thiền" đến nơi.
-Việc này lúc trước là do thường vụ Thành ủy ban hành quyết định, lại được Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh phê duyệt. Hơn nữa, tôi là Chủ tịch thành phố Đông Cống, đâu có rảnh mà đi quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Cái này...
Diệp Phàm cố ý làm bộ khó xử, tạo cho Đới Trung Cường và Y Cao Vân cảm giác như hắn về căn bản là không dám nhận mà chỉ ba phải nước đôi cho sướng miệng mà thôi.
-Hừm, không năng lực thì chớ có kêu ca. Chủ tịch Diệp, Phó chủ tịch Lam, các anh cũng bất tất phải trách Đới Trung Cường tôi không tôn trọng lãnh đạo gì gì đó.
Ban nãy các anh còn ăn nói hùng hồn là phải vực dậy nhà máy đường Dương Xuân. Bây giờ đi vào bàn chuyện thực tế thì lập tức câm như hến.
Thực tình, tôi rất hoài nghi những gì các anh nói vừa rồi hoàn toàn là bốc phét. Một thị xã như này mà còn cáng đáng được lâu như thế, chẳng lẽ đường đường là Đông Cống lại gánh không nổi?
Đới Trung Cường dường như đã bất chấp tất cả, lạnh lùng quyết bức cho đến cùng, trên mặt y tràn ngập sự ngạo mạn và khinh thường.
-Đồng chí Trung Cường, phải chú ý thái độ một chút.
Y Cao Vân nghiêm mặt ra chiều khuyên nhủ nhưng Diệp Phàm có thể khẳng định lão này trăm phần trăm là đang đóng kịch.
-Nếu đã vậy…hay là quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân cứ giao lại cho Thành ủy được chăng?
Diệp Phàm cố ý vờ hỏi Y Cao Vân.
-Đồng chí Diệp Phàm, Thành ủy nhận về để làm cái gì chứ? Quyền điều chỉnh nhân sự của nhà máy đường Dương Xuân vẫn ở trong tay Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh. Mà thượng nghiệp vụ quản lý cụ thể của nhà máy lại do Ủy ban nhân dân thành phố các anh đảm trách, Thành ủy chúng tôi nhận về để nhân sự không quản nổi, mà nghiệp vụ cũng lại không có khả năng. Thế là hoàn toàn bất cập trong phân công chức năng giữa Đảng uỷ và chính quyền.
Y Cao Vân quả nhiên một mực cự tuyệt mà không cần suy tính dây dưa gì thêm nữa, cũng đã tính chuyện ép Diệp Phàm.
-Nếu Bí thư Y đã nói thế, Ủy ban nhân dân thành phố có thể thay mặt quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Nhưng những năm trước đây Dương Xuân hàng năm đều phải trợ cấp cho nhà máy đường hai ba mươi triệu, nếu là trợ cấp một lần duy nhất, ba mươi triệu này có phải …?
Diệp Phàm hết nhìn Y Cao Vân lại nhìn Đới Trung Cường mà bắt đầu ngã giá tự nhiên như không.
-Chủ tịch Diệp, nhà máy này sao có thể thu hồi được, đó là chuyện được thường vụ Thành ủy Đông Cống quyết định. Chúng ta mạo muội thu hồi, có thể sẽ bị dèm pha. Hơn nữa, cả hai ta đều phải lo cho cả thành phố, làm sao có thời giờ đi quản lý nhà máy đường?
Lúc này, Lam Tồn Quân mặt đã tối sầm mà vội vàng cự cãi. Hơn nữa, đồng chí tiểu Lam này cũng rất biết diễn, sắc mặt y lúc này chả khác gì Bao công, bộ dạng vô cùng giận dữ.
-Đồng chí Tồn Quân, anh là từ bên Thương mại xuống đây. Về lĩnh vực kinh tế thương mại hẳn là chúng tôi khó có ai bì kịp.
Nếu để anh đi quản lý nhà máy đường Dương Xuân, tin rằng có thể tạo lập nên kỳ tích. Có đôi lúc, không cần quá bận tâm đến cách nhìn của người khác.
Nếu anh lo đây là quyết định của thường vụ Thành ủy mà sợ bị dèm pha, tôi có thể thay mặt Thành ủy Đông Cống bày tỏ sự ủng hộ với quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố cho thu hồi quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân.
Phải thông báo bằng văn kiện chính thức cũng đúng, ta thấy cứ như vậy đi, sáng mai sẽ mở hội nghị thường vụ Thành ủy, thảo luận vấn đề quản lý nhà máy đường Dương Xuân?
Y Cao Vân ra vẻ đang trưng cầu ý kiến của Lam Tồn Quân, nhưng thật ra là đang bức bách Diệp Phàm phải gật đầu.
-Nếu thật sự muốn thu hồi quyền quản lý về tay Ủy ban nhân dân thành phố thì việc thường vụ Thành ủy thảo luận thông qua là bắt buộc. Tuy nhiên, vấn đề bồi thường sẽ hơi khó giải quyết.
Nhà máy đường Dương Xuân trong tay bí thư Đới thực sự đã trở thành một cục diện hết sức rối rắm, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi chẳng khác nào sẽ tiếp nhận mớ bòng bong này.
Một khi nhà máy đường thật sự không cầm cự được nữa mà phải giải thể, thì cũng phải chuẩn bị sẵn sàng trước cho việc xử lý “hậu sự”. Đến lúc đó thì to chuyện thật rồi.
Có lẽ Ủy ban nhân dân thành phố từ nay về sau sẽ chịu thêm trên lưng một gánh nặng mấy trăm triệu. Mà nếu Dương Xuân đã muốn rảnh tay thì phải quyết đoán hơn chứ.
Phó bí thư Chí Đỉnh, anh xem tôi nói vậy có lý hay không?
Diệp Phàm chẳng dại gì mà không đem việc này ra hỏi Phó bí thư Thành ủy Lôi Chí Đỉnh. “Lão già này, nếu đã là người làm chứng thì cũng phải trả cái giá của người làm chứng. Không thể bỏ qua cho lão được”.
-Không có tám mươi triệu tiền trợ cấp thì tôi kiên quyết phản đối việc thành phố tiếp nhận nhà máy đường Dương Xuân. Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống thu hồi một mớ hỗn độn như vậy, ắt sẽ gặp phải “sóng to gió cả”. Dương Xuân nếu đã quyết buông tay, thì cũng nên trả cái giá nhất định phải không? Bằng không, vẫn cứ để Dương Xuân quản lý là tốt hơn. Tin rằng không cần đến ba năm bọn họ đã phải trả cái giá tám mươi triệu đó rồi.
Lam Tồn Quân mặt trầm xuống quả quyết.
/3320
|