-Vương Triều, cậu tiếp tục điều tra nhé. Cậu Lam có thể rút lui không cần xen vào việc này, bởi vì, cậu phải dốc toàn lực vào nhà máy. đường Dương Xuân.
Diệp Phàm phân phó.
-Mấy ngày hôm nay tôi luôn suy nghĩ về việc nghiên cứu nhà máy đường Dương Xuân. Nếu cứ phải có động thái lớn thì chúng ta nên cải cách tái cơ cấu toàn diện ở xí nghiệp. Tuy nói là xí nghiệp nhà nước, nhưng cũng không thể đi theo lối xí nghiệp nhà nước trước đây. Nói đến tài chính, nên để mỗi người ở nhà máy đều có cổ phần được chia lợi tức. Chỉ có như vậy công nhân viên chức nhà máy mới tích cực. Hơn nữa, mấy chục cán bộ cấp sở của nhà máy phải nghĩ cách chuyển đi mới được. Bằng không, mỗi ngày sẽ phải đối phó với đám người của Ủy ban Kinh tế Thương mại nhét xuống này, đánh rắm không làm rõ ra sẽ lại bốc mùi tiếp. Mấy lão già này cũng đủ để chúng ta bận tâm rồi.
Lam Tồn Quân nói lên tính toán ban đầu.
-Có hướng nhồi nhét đi đâu chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Việc này, để anh Diệp quyết định đi. Không phải trên tỉnh cũng đã giao toàn bộ nhà máy đường Dương Xuân cho chúng ta sao?
Lam Tồn Quân nói.
-Không phải hoàn toàn là vậy, đến bây giờ về quyền nhân sự ở tỉnh cũng chưa có thông báo cho chúng ta xử lý như thế nào. Tuy nhiên, tôi đã cùng Chủ tịch Chúc bàn qua, chúng ta không có khả năng nghìn tay nghìn mắt để cứu sống nhà máy đường Dương Xuân. Đám người kia có thể làm việc gì chứ?
-Lấy tiền lương để tán gẫu, việc nghiêm chỉnh thì chỉ một vài ngườichịu làm. Tất cả đều là một đám “già mà ăn hại”, Chủ tịch Chúc nói ông ấy sẽ cùng phó Bí thư Tỉnh ủy bàn bạc thêm vài ngày. Việc này, nói thì dễ nhưng để làm được thì đúng là quá khó khăn.
Bởi vì, lãnh đạo nhà máy đường là cán bộ cấp sở, việc này liên quan tới gần ba mươi người. Nếu trao quyền cho cấp dưới ở thành phố Đông Cống, chỉ sợ thành phố Đông Cống không chịu nổi.
Việc này là hơi làm khó cho Chủ tịch Chúc. Đơn vị cấp sở quản lý xí nghiệp cấp sở, phải nói như thế nào đây.
Quá khó khăn. Đề nghị của tôi là cán bộ cấp sở trở lên sẽ do thành phố Đông Cống đề nghị điều chỉnh, nhưng quyền quyết định vẫn là do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Đối với của những lão già này, quyền quyết định chúng ta phải đề nghị được mới có thể có hiệu lực.
Bằng không, chúng ta đề nghị chuyển đến địa phương nào mà Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không tiếp thu chấp thuận, vậy thì có rắm mà tiến hành nổi.
Ít nhất, chúng ta cứ đề xuất ra mười danh ngạch, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ quyết định cho chúng ta sáu cái xuống dưới.
Bằng không, cải cách nhà máy Đường chỉ có thể là chuyện nói chơi mà thôi.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng.
-Quyền nhân sự không thả xuống đây, chúng ta cơ bản là không có cách nào triển khai công tác.
Lam Tồn Quân gật gật đầu đồng ý.
-Mấy ngày này cậu tới nhà máy đường Dương Xuân điều tra toàn diện các mặt đi. Không giống kiểu điều tra trước đây, trước đây là cậu âm thầm điều tra bí mật.
Lần này cậu lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố tới, ví như đi cùng phòng Kiểm toán chẳng hạn. Bảo bọn họ giao ra những gì cần thiết để Ủy ban nhân dân thành phố điều tra, tổ chức cải cách tái cơ cấu.
Đương nhiên, phải chú ý những hệ lụy ảnh hưởng. Gần đây nghe nói có lũ sâu bọ đã ngo ngoe lén lút hành động. Bọn chúng bịa đặt nói nhà máy đường Dương Xuân không vực dậy được, chắc chắn sẽ sập.
Mà Ủy ban Kinh tế Thương mại Tỉnh ủy đã đem nhà máy mục nát này đá sang cho thành phố Đông Cống nên thành phố Đông Cống quyết định đóng cửa nhà máy, các công nhân vừa nghe tin này thì đúng là đã có chút hoảng sợ.
Diệp Phàm nói.
-Can hệ đến bát cơm nhà mình, trong lòng các công nhân vẫn ổn định mới là lạ.
-Tồn Quân, lần này đối với cậu mà nói, có lẽ là cơ hội lớn đấy!
Diệp Phàm nói
-Cơ hội?
Lam Tồn Quân có chút không hiểu, quay sang Diệp Phàm mà thắc mắc.
-Đương nhiên là cơ hội, cậu nghĩ xem, lãnh đạo cấp cao nhà máy đường Dương Xuân ít nhất là cấp bậc gì?
Diệp Phàm cười quỷ dị.
-Ý anh Diệp là bảo tôi nhân đây mà giành lấy một chút uy phong?
Lam Tồn Quân trong chốc lát liền hiểu ngay.
-Ừm, hai vị trí giám đốc và Bí thư Đảng nhà máy đường Dương Xuân đều là chức vị cấp giám đốc sở. Cho nên, lần này ở tỉnh đem nhà máy đường Dương Xuân giao cho tôi.
Tôi nghĩ, công việc cụ thể vẫn cứ là để cậu đi làm. Tôi chỉ kiêm thêm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị là được.
Nếu cậu có thể đảm nhiệm chức giám đốc, tuy nói là giám đốcnắm mấy ngàn người, nhưng nói về thực quyền thì còn không bằng một Phó chủ tịch huyện.
Nhưng, tốt xấu gì cũng cứ lên cấp bậc trước đã. Cậu Lam à, cậu cũng không phải là người không có vốn liếng. Chờ cái mông cậu ngồi ổn định, làm ra thành tích rồi, sau này khi rời khỏi nhà máy đường Dương Xuân thì cái cấp bậc giám đốc Sở không phải sẽ được đảm bảo sao.
Tuy nói đại đa số giám đốc các xí nghiệp chỉ hưởng mỗi đãi ngộ theo cấp bậc. Nhưng, đối với những đồng chí có năng lực mà nói, việc này, cũng là một nấc thang để thăng quan tiến chức.
Khi trở lại công tác chính phủ, với cấp bậc của cậu có thể sẽ đượcđiều động đến vị trí tương đương, cậu sẽ kiếm được đấy. Hơn nữa, tôi đoán là ông cụ nhà cậu chắc chắn cũng đã tính toán không để cậu bị đày ở tỉnh Tây Lâm này mãi đâu.
Cậu lần này xuống dưới đây, cũng chỉ là một cơ hội lột xác thôi.Đã không tiến thân nổi ở bộ Thương thì đến thành phố Đông Cống này để rèn luyện thêm, khi trở lại cũng có thể điều chỉnh tới các bộ khác làm Vụ trưởng gì gì đó.
Diệp Phàm bật cười ha hả.
-Ha ha, Anh Diệp tính toán thật tài tình, nhà họ Lam tôi dùng thủ thuật che mắt người khác chứ sao có thể giấu nổi mắt xanh của anh.
Lam Tồn Quân vừa nói, mấy người đều bật cười,nhưng phút chốc y lại trầm ngâm:
-Việc này, chỉ sợ có chút khó khăn.
Chức giám đốc nhà máy đường Dương Xuân chắc chắn sẽ do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm quyết định
Lam Tồn Quân vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật, trái tim đã nhảy lên thình thịch. Có thể một bước lên đến chức Giám đốc sở, đó là điều Lam Tồn Quân không dám nghĩ đến, cũng không dám mong muốn gì lâu nay, không kích động thử hỏi có được chăng?
-Tiểu Lam tử, cậu còn chưa nhìn thấy sao, anh Diệp đã quyết định phải giúp cậu phải không nào?
Vương Triều này hóa ra không phải người chậm hiểu,đã nói thẳng tuột ra vấn đề. Tin rằng Lam Tồn Quân cũng đã sớm nhìn ra, chỉ có điều ngượng ngùng nên giả ngu thôi.
-Việc này, ha ha
Lam Tồn Quân bị đoán trúng suy nghĩ thì ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười gượng mấy tiếng, nói:
-Tôi biết là anh Diệp muốn giúp tôi, nói thật, tôi đương nhiên là muốn leo lên quá đi chứ.
Tuy nhiên, đây là tỉnh Tây Lâm, nhà tôi tuy nói có chút quan hệ ở Tân Môn Dương. Nhưng đây lại là tỉnh Tây Lâm, nói thật thì không có quan hệ gì cả.
Tôi đoán chừng tình trạng của anh Diệp cũng không khác là mấy. Hiện tại Chủ tịch Chúc tuy có coi trọng Anh Diệp một chút, nhưng theo tôi cảm giác thì đến nay anh Diệp cũng chưa nhận được sự tín nhiệm của Chủ tịch Chúc.
Chủ tịch Chúc là người có năng lực, quyết đoán. Muốn được ông ta coi trọng, trừ phi Anh Diệp hòn thành việc kiếm sáu trăm triệu trong giai đoạn đầu.
Việc này, nếu không lấy được tín nhiệm mà đã mạo muội yêu cầu với ông ta, tôi sợ mọi chuyện sẽ đi ngược lại mất.
-Yên tâm, tuy nói tôi bây giờ chưa thực sự được Chủ tịch Chúc tín nhiệm. Nhưng tôi nghĩ Chủ tịch Chúc là người có năng lực, ông ta sẽ quyết tâm phải làm điều tốt cho kinh tế Đông Cống.
Trước mắt chuyện quan trọng hơn chính là nhà máy đường Dương Xuân. Chủ tịch Chúc chắc chắn không muốn nhìn thấy nhà máy gục ngã như thế.
Cho nên, ông ấy đặt hy vọng vào tôi
Mà đã có hi vọng là còn có tương lai, nếu ông ta đã nghĩ như thế, Diệp Phàm tôi có đề xuất chút yêu cầu thì ông ta cũng sẽ thông qua được.
Hơn nữa, cậu Lam à, tôi cảm thấy cơ hội lần này là khó có được, sao không đi vật lộn thử một lần? Nếu cậu thực sự hạ quyết tâm, Diệp Phàm tôi sẽ giúp cậu.
Diệp Phàm trước sau giọng nói tương đối có lực, âm thanh rơi xuống có sứcnhấn đầy tính khẳng định.
-Anh Diệp không ngại nói ra những lời này thì Lam Tồn Quân tôi cũng không ngại đấu tranh nữa.
Lam Tồn Quân rốt cục đã chịu hạ quyết tâm.
Buổi sáng ngày hôm sau
Diệp Phàm đang ở văn phòng xem quy hoạch mở rộng thành phố về phía Nam.
Lúc này, Giang Khải nhẹ nhàng gõ cửa, tiến vào nói:
-Chủ tịch thành phố, anh đã tới đây một thời gian, về vấn đề thư ký không biết anh đã lựa chọn được ai chưa?
-Chọn Đông Thanh có được không?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Giang Khải một cái, nói.
-Đông Thanh, anh ta sao được chứ?
Giang Khải vừa nghe đã thốt lên.
-Sao lại không được?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Việc này..
Nguyên nhân thì Giang Khải nói không ra lời, bởi vì, Đông Thanh là thư ký của Chủ tịch thành phố tiền nhiệm Hoàng Quang Nguyên. Tuy vậy Đông Thanh cũng chưa từng được trọng dụng ngay thế này, Hoàng Quang Nguyên sau khi đến Đông Cống đã chọn Trần Chí đảm nhận chức thư ký đầu tiên.
Mà Trần Chí làm việc cạnh Hoàng Quang Nguyên có nửa năm. Sau Hoàng Quang Nguyên lại muốn chọn một thư ký khác từ văn phòng Thành ủy thì mới là đến lượt Đông Thanh
Không ngờ Đông Thanh làm thư ký mới được nửa năm, Hoàng Quang Nguyên lại bị điều đến tỉnh khác.
Kỳ thật, lúc ấy đồng chí Hoàng Quang Nguyên cũng là cán bộ đất khách nên bị đám người Y Cao Vân dùng thủ đoạn ép buộc.
Mà đồng chí Hoàng Quang Nguyên sang tỉnh khác ngay cả chức Chủ tịch thành phố cũng không được làm, đảm nhiệm chính là chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, cấp bậc vẫn là Giám đốc sở.
Mà Đông Thanh đương nhiên lại càng xui xẻo, trở thành “bà góa” không chỗ nương tựa. Bình thường lãnh đạo mới tới đều không dùng thư ký của lãnh đạo cũ.
Việc này muốn nói nguyên nhân thì là rất nhiều. Ví như vấn đề tín nhiệm, có thể một lòng với chủ mới không, ai dám khẳng định có thể nhớ chủ cũ tốt với mình thế nào hay không…
Mà Hoàng Quang Nguyên vì bị điều đi vội vàng quá nên ngay cả việc bố trí chức vụ cho Đông Thanh cũng không kịp. Hiện tại Đông Thanh chỉ tới văn phòng Thành ủy làm nhân viên tạp vụ.
Văn phòng Thành ủy là do Lý Tinh Tinh trưởng ban thư ký Thành ủy chủ trì công việc, mà Lý Tinh Tinh lại cùng phe với Y Cao Vân.
Hoàng Quang Nguyên bị Y Cao Vân đẩy đi, đương nhiên, đối với Đông Thanh, đồng chí Lý Tinh Tinh không có hòa nhã gì cho lắm.
Đông Thanh vừa tới văn phòng Thành ủy liền trở thành một người làm công việc vặt. Đi đưa văn kiện, đi lại giữa các nơi đều là do cậu ta làm. Đông Thanh trong lòng buồn bực nhưng cũng chỉ có thể thở dài vì số phận mình không tốt mà thôi.
Mấy ngày hôm trước Diệp Phàm ở bệnh viện ngẫu nhiên gặp được Đông Thanh, phát hiện người này vô cùng có hiếu. Đông Thanh chỉ có hai mươi mấy tuổi, còn chưa lấy vợ. Mà mẹ cậu ta đang nằm viện ở Đông Cống, Đông Thanh chăm sóc bà cực kỳ cẩn thận.
Lúc ấy mẹ Đông Thanh nói là muốn ăn mì luộc Dương Đại Đồng, tuy nhiên đã là buổi đêm.
Cửa hàng Dương Đại Đồng đã sớm đóng cửa. Đông Thanh không ngờ giữa đêm khuya chạy tới nhà người ta cầu xin, đi xe đạp qua lại bảy tám cây số mới mang được bát mì về cho mẹ ăn.
Diệp Phàm có chút cảm động, cảm thấy người có hiếu như vậy nhất định là rất lương thiện. Vì thế khi không thấy Giang Khải đề cử ứng viên thì cuối cùng lại chọn Đông Thanh.
Hơn nữa, Đông Thanh cũng đã ở văn phòng Thành ủy vài năm, đối với tình hình ở thành phố hẳn là tương đối quen thuộc. Mà Hoàng Quang Nguyên lại được điều tới tỉnh khác công tác, Đông Thanh có nhớ chủ cũ cũng là khoảng cách quá xa.
Khoảng cách xa, quan hệ con người đương nhiên sẽ dần dần mờ nhạt, xa mặt cách lòng mà.
-Không cần nói nữa, cứ chọn cậu ta đi. Cậu thông báo với cậu ta, lập tức tới chỗ tôi làm việc.
Diệp Phàm khoát tay.
Trong lòng Giang Khải cảm giác có chút kỳ dị, nhưng vẫn gật đầu đi làm.
Tuy nhiên, trong chớp mắt Giang Khải đã quay lại đặt lên bàn một tấm thiếp mời, mặt trên còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảngrồi nói:
-Chủ tịch thành phố, bà Cam Vũ Thuần Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vinh Quang đột nhiên muốn mời anh bữa cơm rau dưa, anh xem đi ạ.
Diệp Phàm phân phó.
-Mấy ngày hôm nay tôi luôn suy nghĩ về việc nghiên cứu nhà máy đường Dương Xuân. Nếu cứ phải có động thái lớn thì chúng ta nên cải cách tái cơ cấu toàn diện ở xí nghiệp. Tuy nói là xí nghiệp nhà nước, nhưng cũng không thể đi theo lối xí nghiệp nhà nước trước đây. Nói đến tài chính, nên để mỗi người ở nhà máy đều có cổ phần được chia lợi tức. Chỉ có như vậy công nhân viên chức nhà máy mới tích cực. Hơn nữa, mấy chục cán bộ cấp sở của nhà máy phải nghĩ cách chuyển đi mới được. Bằng không, mỗi ngày sẽ phải đối phó với đám người của Ủy ban Kinh tế Thương mại nhét xuống này, đánh rắm không làm rõ ra sẽ lại bốc mùi tiếp. Mấy lão già này cũng đủ để chúng ta bận tâm rồi.
Lam Tồn Quân nói lên tính toán ban đầu.
-Có hướng nhồi nhét đi đâu chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Việc này, để anh Diệp quyết định đi. Không phải trên tỉnh cũng đã giao toàn bộ nhà máy đường Dương Xuân cho chúng ta sao?
Lam Tồn Quân nói.
-Không phải hoàn toàn là vậy, đến bây giờ về quyền nhân sự ở tỉnh cũng chưa có thông báo cho chúng ta xử lý như thế nào. Tuy nhiên, tôi đã cùng Chủ tịch Chúc bàn qua, chúng ta không có khả năng nghìn tay nghìn mắt để cứu sống nhà máy đường Dương Xuân. Đám người kia có thể làm việc gì chứ?
-Lấy tiền lương để tán gẫu, việc nghiêm chỉnh thì chỉ một vài ngườichịu làm. Tất cả đều là một đám “già mà ăn hại”, Chủ tịch Chúc nói ông ấy sẽ cùng phó Bí thư Tỉnh ủy bàn bạc thêm vài ngày. Việc này, nói thì dễ nhưng để làm được thì đúng là quá khó khăn.
Bởi vì, lãnh đạo nhà máy đường là cán bộ cấp sở, việc này liên quan tới gần ba mươi người. Nếu trao quyền cho cấp dưới ở thành phố Đông Cống, chỉ sợ thành phố Đông Cống không chịu nổi.
Việc này là hơi làm khó cho Chủ tịch Chúc. Đơn vị cấp sở quản lý xí nghiệp cấp sở, phải nói như thế nào đây.
Quá khó khăn. Đề nghị của tôi là cán bộ cấp sở trở lên sẽ do thành phố Đông Cống đề nghị điều chỉnh, nhưng quyền quyết định vẫn là do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Đối với của những lão già này, quyền quyết định chúng ta phải đề nghị được mới có thể có hiệu lực.
Bằng không, chúng ta đề nghị chuyển đến địa phương nào mà Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không tiếp thu chấp thuận, vậy thì có rắm mà tiến hành nổi.
Ít nhất, chúng ta cứ đề xuất ra mười danh ngạch, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ quyết định cho chúng ta sáu cái xuống dưới.
Bằng không, cải cách nhà máy Đường chỉ có thể là chuyện nói chơi mà thôi.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng.
-Quyền nhân sự không thả xuống đây, chúng ta cơ bản là không có cách nào triển khai công tác.
Lam Tồn Quân gật gật đầu đồng ý.
-Mấy ngày này cậu tới nhà máy đường Dương Xuân điều tra toàn diện các mặt đi. Không giống kiểu điều tra trước đây, trước đây là cậu âm thầm điều tra bí mật.
Lần này cậu lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố tới, ví như đi cùng phòng Kiểm toán chẳng hạn. Bảo bọn họ giao ra những gì cần thiết để Ủy ban nhân dân thành phố điều tra, tổ chức cải cách tái cơ cấu.
Đương nhiên, phải chú ý những hệ lụy ảnh hưởng. Gần đây nghe nói có lũ sâu bọ đã ngo ngoe lén lút hành động. Bọn chúng bịa đặt nói nhà máy đường Dương Xuân không vực dậy được, chắc chắn sẽ sập.
Mà Ủy ban Kinh tế Thương mại Tỉnh ủy đã đem nhà máy mục nát này đá sang cho thành phố Đông Cống nên thành phố Đông Cống quyết định đóng cửa nhà máy, các công nhân vừa nghe tin này thì đúng là đã có chút hoảng sợ.
Diệp Phàm nói.
-Can hệ đến bát cơm nhà mình, trong lòng các công nhân vẫn ổn định mới là lạ.
-Tồn Quân, lần này đối với cậu mà nói, có lẽ là cơ hội lớn đấy!
Diệp Phàm nói
-Cơ hội?
Lam Tồn Quân có chút không hiểu, quay sang Diệp Phàm mà thắc mắc.
-Đương nhiên là cơ hội, cậu nghĩ xem, lãnh đạo cấp cao nhà máy đường Dương Xuân ít nhất là cấp bậc gì?
Diệp Phàm cười quỷ dị.
-Ý anh Diệp là bảo tôi nhân đây mà giành lấy một chút uy phong?
Lam Tồn Quân trong chốc lát liền hiểu ngay.
-Ừm, hai vị trí giám đốc và Bí thư Đảng nhà máy đường Dương Xuân đều là chức vị cấp giám đốc sở. Cho nên, lần này ở tỉnh đem nhà máy đường Dương Xuân giao cho tôi.
Tôi nghĩ, công việc cụ thể vẫn cứ là để cậu đi làm. Tôi chỉ kiêm thêm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị là được.
Nếu cậu có thể đảm nhiệm chức giám đốc, tuy nói là giám đốcnắm mấy ngàn người, nhưng nói về thực quyền thì còn không bằng một Phó chủ tịch huyện.
Nhưng, tốt xấu gì cũng cứ lên cấp bậc trước đã. Cậu Lam à, cậu cũng không phải là người không có vốn liếng. Chờ cái mông cậu ngồi ổn định, làm ra thành tích rồi, sau này khi rời khỏi nhà máy đường Dương Xuân thì cái cấp bậc giám đốc Sở không phải sẽ được đảm bảo sao.
Tuy nói đại đa số giám đốc các xí nghiệp chỉ hưởng mỗi đãi ngộ theo cấp bậc. Nhưng, đối với những đồng chí có năng lực mà nói, việc này, cũng là một nấc thang để thăng quan tiến chức.
Khi trở lại công tác chính phủ, với cấp bậc của cậu có thể sẽ đượcđiều động đến vị trí tương đương, cậu sẽ kiếm được đấy. Hơn nữa, tôi đoán là ông cụ nhà cậu chắc chắn cũng đã tính toán không để cậu bị đày ở tỉnh Tây Lâm này mãi đâu.
Cậu lần này xuống dưới đây, cũng chỉ là một cơ hội lột xác thôi.Đã không tiến thân nổi ở bộ Thương thì đến thành phố Đông Cống này để rèn luyện thêm, khi trở lại cũng có thể điều chỉnh tới các bộ khác làm Vụ trưởng gì gì đó.
Diệp Phàm bật cười ha hả.
-Ha ha, Anh Diệp tính toán thật tài tình, nhà họ Lam tôi dùng thủ thuật che mắt người khác chứ sao có thể giấu nổi mắt xanh của anh.
Lam Tồn Quân vừa nói, mấy người đều bật cười,nhưng phút chốc y lại trầm ngâm:
-Việc này, chỉ sợ có chút khó khăn.
Chức giám đốc nhà máy đường Dương Xuân chắc chắn sẽ do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm quyết định
Lam Tồn Quân vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật, trái tim đã nhảy lên thình thịch. Có thể một bước lên đến chức Giám đốc sở, đó là điều Lam Tồn Quân không dám nghĩ đến, cũng không dám mong muốn gì lâu nay, không kích động thử hỏi có được chăng?
-Tiểu Lam tử, cậu còn chưa nhìn thấy sao, anh Diệp đã quyết định phải giúp cậu phải không nào?
Vương Triều này hóa ra không phải người chậm hiểu,đã nói thẳng tuột ra vấn đề. Tin rằng Lam Tồn Quân cũng đã sớm nhìn ra, chỉ có điều ngượng ngùng nên giả ngu thôi.
-Việc này, ha ha
Lam Tồn Quân bị đoán trúng suy nghĩ thì ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười gượng mấy tiếng, nói:
-Tôi biết là anh Diệp muốn giúp tôi, nói thật, tôi đương nhiên là muốn leo lên quá đi chứ.
Tuy nhiên, đây là tỉnh Tây Lâm, nhà tôi tuy nói có chút quan hệ ở Tân Môn Dương. Nhưng đây lại là tỉnh Tây Lâm, nói thật thì không có quan hệ gì cả.
Tôi đoán chừng tình trạng của anh Diệp cũng không khác là mấy. Hiện tại Chủ tịch Chúc tuy có coi trọng Anh Diệp một chút, nhưng theo tôi cảm giác thì đến nay anh Diệp cũng chưa nhận được sự tín nhiệm của Chủ tịch Chúc.
Chủ tịch Chúc là người có năng lực, quyết đoán. Muốn được ông ta coi trọng, trừ phi Anh Diệp hòn thành việc kiếm sáu trăm triệu trong giai đoạn đầu.
Việc này, nếu không lấy được tín nhiệm mà đã mạo muội yêu cầu với ông ta, tôi sợ mọi chuyện sẽ đi ngược lại mất.
-Yên tâm, tuy nói tôi bây giờ chưa thực sự được Chủ tịch Chúc tín nhiệm. Nhưng tôi nghĩ Chủ tịch Chúc là người có năng lực, ông ta sẽ quyết tâm phải làm điều tốt cho kinh tế Đông Cống.
Trước mắt chuyện quan trọng hơn chính là nhà máy đường Dương Xuân. Chủ tịch Chúc chắc chắn không muốn nhìn thấy nhà máy gục ngã như thế.
Cho nên, ông ấy đặt hy vọng vào tôi
Mà đã có hi vọng là còn có tương lai, nếu ông ta đã nghĩ như thế, Diệp Phàm tôi có đề xuất chút yêu cầu thì ông ta cũng sẽ thông qua được.
Hơn nữa, cậu Lam à, tôi cảm thấy cơ hội lần này là khó có được, sao không đi vật lộn thử một lần? Nếu cậu thực sự hạ quyết tâm, Diệp Phàm tôi sẽ giúp cậu.
Diệp Phàm trước sau giọng nói tương đối có lực, âm thanh rơi xuống có sứcnhấn đầy tính khẳng định.
-Anh Diệp không ngại nói ra những lời này thì Lam Tồn Quân tôi cũng không ngại đấu tranh nữa.
Lam Tồn Quân rốt cục đã chịu hạ quyết tâm.
Buổi sáng ngày hôm sau
Diệp Phàm đang ở văn phòng xem quy hoạch mở rộng thành phố về phía Nam.
Lúc này, Giang Khải nhẹ nhàng gõ cửa, tiến vào nói:
-Chủ tịch thành phố, anh đã tới đây một thời gian, về vấn đề thư ký không biết anh đã lựa chọn được ai chưa?
-Chọn Đông Thanh có được không?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Giang Khải một cái, nói.
-Đông Thanh, anh ta sao được chứ?
Giang Khải vừa nghe đã thốt lên.
-Sao lại không được?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Việc này..
Nguyên nhân thì Giang Khải nói không ra lời, bởi vì, Đông Thanh là thư ký của Chủ tịch thành phố tiền nhiệm Hoàng Quang Nguyên. Tuy vậy Đông Thanh cũng chưa từng được trọng dụng ngay thế này, Hoàng Quang Nguyên sau khi đến Đông Cống đã chọn Trần Chí đảm nhận chức thư ký đầu tiên.
Mà Trần Chí làm việc cạnh Hoàng Quang Nguyên có nửa năm. Sau Hoàng Quang Nguyên lại muốn chọn một thư ký khác từ văn phòng Thành ủy thì mới là đến lượt Đông Thanh
Không ngờ Đông Thanh làm thư ký mới được nửa năm, Hoàng Quang Nguyên lại bị điều đến tỉnh khác.
Kỳ thật, lúc ấy đồng chí Hoàng Quang Nguyên cũng là cán bộ đất khách nên bị đám người Y Cao Vân dùng thủ đoạn ép buộc.
Mà đồng chí Hoàng Quang Nguyên sang tỉnh khác ngay cả chức Chủ tịch thành phố cũng không được làm, đảm nhiệm chính là chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, cấp bậc vẫn là Giám đốc sở.
Mà Đông Thanh đương nhiên lại càng xui xẻo, trở thành “bà góa” không chỗ nương tựa. Bình thường lãnh đạo mới tới đều không dùng thư ký của lãnh đạo cũ.
Việc này muốn nói nguyên nhân thì là rất nhiều. Ví như vấn đề tín nhiệm, có thể một lòng với chủ mới không, ai dám khẳng định có thể nhớ chủ cũ tốt với mình thế nào hay không…
Mà Hoàng Quang Nguyên vì bị điều đi vội vàng quá nên ngay cả việc bố trí chức vụ cho Đông Thanh cũng không kịp. Hiện tại Đông Thanh chỉ tới văn phòng Thành ủy làm nhân viên tạp vụ.
Văn phòng Thành ủy là do Lý Tinh Tinh trưởng ban thư ký Thành ủy chủ trì công việc, mà Lý Tinh Tinh lại cùng phe với Y Cao Vân.
Hoàng Quang Nguyên bị Y Cao Vân đẩy đi, đương nhiên, đối với Đông Thanh, đồng chí Lý Tinh Tinh không có hòa nhã gì cho lắm.
Đông Thanh vừa tới văn phòng Thành ủy liền trở thành một người làm công việc vặt. Đi đưa văn kiện, đi lại giữa các nơi đều là do cậu ta làm. Đông Thanh trong lòng buồn bực nhưng cũng chỉ có thể thở dài vì số phận mình không tốt mà thôi.
Mấy ngày hôm trước Diệp Phàm ở bệnh viện ngẫu nhiên gặp được Đông Thanh, phát hiện người này vô cùng có hiếu. Đông Thanh chỉ có hai mươi mấy tuổi, còn chưa lấy vợ. Mà mẹ cậu ta đang nằm viện ở Đông Cống, Đông Thanh chăm sóc bà cực kỳ cẩn thận.
Lúc ấy mẹ Đông Thanh nói là muốn ăn mì luộc Dương Đại Đồng, tuy nhiên đã là buổi đêm.
Cửa hàng Dương Đại Đồng đã sớm đóng cửa. Đông Thanh không ngờ giữa đêm khuya chạy tới nhà người ta cầu xin, đi xe đạp qua lại bảy tám cây số mới mang được bát mì về cho mẹ ăn.
Diệp Phàm có chút cảm động, cảm thấy người có hiếu như vậy nhất định là rất lương thiện. Vì thế khi không thấy Giang Khải đề cử ứng viên thì cuối cùng lại chọn Đông Thanh.
Hơn nữa, Đông Thanh cũng đã ở văn phòng Thành ủy vài năm, đối với tình hình ở thành phố hẳn là tương đối quen thuộc. Mà Hoàng Quang Nguyên lại được điều tới tỉnh khác công tác, Đông Thanh có nhớ chủ cũ cũng là khoảng cách quá xa.
Khoảng cách xa, quan hệ con người đương nhiên sẽ dần dần mờ nhạt, xa mặt cách lòng mà.
-Không cần nói nữa, cứ chọn cậu ta đi. Cậu thông báo với cậu ta, lập tức tới chỗ tôi làm việc.
Diệp Phàm khoát tay.
Trong lòng Giang Khải cảm giác có chút kỳ dị, nhưng vẫn gật đầu đi làm.
Tuy nhiên, trong chớp mắt Giang Khải đã quay lại đặt lên bàn một tấm thiếp mời, mặt trên còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảngrồi nói:
-Chủ tịch thành phố, bà Cam Vũ Thuần Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vinh Quang đột nhiên muốn mời anh bữa cơm rau dưa, anh xem đi ạ.
/3320
|