- Đúng rồi, đúng rồi. Bí thư Diệp, tòa nhà Thành ủy không phải là sát với Ngũ Long sơn sao. Nếu muốn mở một công viên thì có thể xây dựng và khai thác nó cùng lúc với Ngũ long sơn.
Lúc này Trưởng ban tổ chức cán bộ Cam Thủy Hưng lên tiếng.
- Đúng vậy, Ngũ long sơn là cảnh đẹp hàng đầu Đông Cống chúng ta. Nhưng chỉ là do chính quyền không có năng lực khai thác phát triển thôi. Giống như Ngũ long sơn thì “Ngũ long vọng nguyệt”, “Tiên Hầu Thâu Đào”, “Mai khê toan vũ” cảnh sắc đều rất đẹp. Hơn nữa cũng khá có danh tiếng ở đia phương.
Không ngờ Trưởng ban thư ký mải nói ra lời chân thật đếnquên hết mọi chuyện
Làm hại Y Cao Vân phải trừng mắt nhìn cô. Lý Tinh Tinh vừa thấy ánh mắt của Y Cao Vân thì chu mồm lè lưỡi cuối cùng không dám nói nữa.
- Ừ, nếu có thể xây dựng trên mảnh đất trụ sở của Thành ủy một khu cảnh quan mở kết hợp giữa nhà khách Thành ủy và nghiệp đoàn khách sạn thì tốt biết mấy.
Đi chơi khu Ngũ Long sơn chúng ta không thu vé vào cửa. Chủ yếu là làm lợi cho dân. Tuy nhiên, nghỉ lại buổi tối cần phải thu tiền phòng trọ đúng không nào?
Như vậy, vừa làm đẹp cho Đông Cống, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta cũng kiếm được một khoản tiền. Tại sao không làm? Hơn nữa, lãnh đạo cấp trên có xuống muốn ở lại đây thì cũng có thể đến Ngũ Long sơn leo núi. Đương nhiên, bên trong khách sạn còn có thể tạo nên những phòng chuyên dụng cho việc chiêu đãi.
Lúc này Y Thanh Liên cũng mạnh miệng đề nghị.
- Thành phố Đông Cống chúng ta đến cái công viên để đi dạo cũng không có, thật sự rất xẩu hổ. Mấy đứa con của tôi đến đây nghỉ ngơi đều nói không thích.
Ban đầu muốn đưa chúng nó đến đây ở, tuy nhiên, sau lại gác lại. Nếu thật sự xây dựng khu Ngũ Long Sơn mở rộng ra thành công viên. Tiền Đào Quốc tôi đồng ý cung cấp máy xúc và thiết bị quân dụng. Ngoài ra, phân quân khu cũng có mấy đơn vị bộ đội, có thể hỗ trợ. Về nhân lực cũng xin sẵn sàng.
Không thể tưởng tượng được đề nghị này đã làm xúc động lòng người. Ngay đến cả người chưa bao giờ lên tiếng như tư lệnh Tiền Đào Quốc cũng đã lên tiếng, thật sự là một dấu hiệu tốt.
- Tư lệnh Tiền hỗ trợ thật hào phóng. Diệp Phàm tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có lời cảm ơn.
Diệp Phàm vội vàng nói vậy, nhanh chóng muốn quyết định ngay việc này. Cho dù là Tiền Đào Quốc sau này muốn đổi ý cũng không cho y cơ hội đó.
- Đều là đồng chí với nhau, có chăng là nên thế. Tôi cũng là một phần tử của thành phố Đông Cống. thành phố Đông Cống đẹp lên, tôi cũng được vinh dự đúng không nào?
Tiền Đào Quốc nói.
Đề nghị của Diệp Phàm, mười ủy viên thường vụ dưới sự tác động của Cam Thủy Hưng và Y Thanh Liên. Cộng thêm sự phụ họa của Tiền Đào Quốc và Lý Tinh Tinh.
Đã có năm vị đồng ý phương án này. Bên kia chỉ còn lại năm phiếu. Cho dù có toàn bộ phản đối thì cũng chỉ đạt tỷ lệ năm mươi năm mươi. Đương nhiên, không quá bán thì phương án này vẫn không thể thông qua.
Còn phải ném ra một viên đạn bọc đường. Diệp Phàm thầm hừ một tiếng nói:
- Như vậy đi, nếu việc khai thác phát triển Ngũ long sơn thật sự có thể tiến hành, tôi thấy người có thể đảm nhiệm tổng chỉ đạo việc khai thác phát triển kia chính là Phó Chủ tịch thành phố Quách Tắc Quân. Gần đây tôi phụ trách công tác nhà máy đường, bận nhiều việc, việc này cứ giao cho Phó Chủ tịch thành phố Quách.
- Việc này sao mà tôi làm được chứ?
Quách Tắc Quân hơi do dự nói.
- Đừng khiêm tốn, Phó chủ tịch Quách. Nghe nói trước đây anh xuất thân từ ngành xây dựng đô thị. Nếu làm khai thác phát triển thì anh có kinh nghiệm, với việc xây dựng thành thị anh lại càng hiểu biết nhiều hơn.
Cam Thủy Hưng nói. Biết Diệp Phàm muốn làm gì, lão Cam liền ủng hộ không cần lý do.
Các anh chắc không hiểu được. Khi còn đảm nhiệm Cục trưởng cục Du lịch, phó Chủ tịch Quách của chúng ta vẫn hằng mong muốn xây dựng một khu du lịch. Đến hiện giờ vẫn chưa thực hiện được. Tôi hi vọng Phó chủ tịch Quách có thể đem địa điểm của Tòa nhà Thành ủy xây dựng thành một khách sạn thật sự.
Diệp Phàm một lần nữa nặng tay như hạ lệnh.
- Vậy thì… tôi sẽ nhận nhiệm vụ này. Ngại quá, đến lúc đó làm không tốt thì các đồng chí cũng đừng chê cười tôi.
Quách Tắc quân còn chút ngại ngùng nhưng cũng đã đồng ý rồi.
Thật ra, hắn đã định nói ra từ trước. Phải biết rằng, muốn mở một khu kinh tế mới về du lịch thì tiền phải từ Ủy ban nhân dân cấp.
Chỗ đó rất béo bở. Hơn nữa, còn để nhà khách và khách sạn cùng một chỗ. Nếu làm tốt, lãnh đạo cấp trên đến ở chắc chắn sẽ nhớ tên mình. Nếu làm cho lãnh đạo thoải mái, thì việc mình có thể được đề bạt cũng không phải không có hi vọng.
Đồng chí Quách Tắc Quân cũng không thể không động lòng. Diệp Phàm hiển nhiên cũng biết điều này nên mới tung ra một viên đường lớn. Tin rằng lão Quách sẽ tiếc rẻ nếu buông tay.
Còn Quách Tắc Quân và Thái Phi, Diệp Phàm tin rằng, giữa hai người họ chỉ là liên minh về lợi ích. Đứng trước lợi ích, Quách Tắc Quân tuyệt đối sẽ lựa chọn lợi ích. Hơn nữa, mối lợi này rất lớn. Quan hệ đồng minh không thể so sánh được.
Quả là như thế thật.
- Tốt tốt. Hôm nay chúng ta hãy quyết định việc này. Thành lập Tổ chuyên trách chỉ đạo xây dựng công viên Ngũ Long sơn.
Do đồng chí Quách Tắc Quân đảm nhiệm tổng chỉ đạo. Khu Ngũ Long sơn còn bao gồm cả tòa nhà Thành ủy, cho nên đồng chí Lý Tinh Tinh chắc chắn cũng phải tham gia.
Đồng chí Lý Tinh Tinh đảm nhiệm chức phó tổng chỉ đạo thường trực. Phối hợp giải quyết việc liên quan giữa Thành ủy và ban chỉ đạo.
Ủy ban nhân dân thành phố cũng cử Giang Khải đảm nhiệm Phó tổng chỉ đạo, phụ trách tài chính…
Diệp Phàm thuận miệng quyết định.
Y Cao Vân và Thái Phi thoáng nhìn nhau, bất đắc dĩ chấp nhận. Bởi vì, thế cục đã mất, có phản đối cũng vô dụng.
Tuy nhiên, trong lòng Quách Tắc Quân lại thầm mắng Diệp Phàm “chơi xấu’’ mình. Không ngờ đã giao chức tổng chỉ đạo cho mình lại cử Giang Khải phụ trách mặt tài chính. Đây không phải là đặt một hạt cát trong mắt mình sao.
Diệp Phàm nhìn Quách Tắc Quân một cái, thản nhiên mỉm cười. Thầm nói, về sau muốn tham chú mày cũng phải chú ý, đừng làm quá lớn.
Tối hôm đó, tâm trạng Lý Tinh Tinh không thể nào tốt lên được. Không thể ngờ được hôm nay không cẩn thận lúc vui lên lại bỗng ủng hộ đề nghị của Diệp Phàm.
Hơn nữa, vừa rồi khi rời khỏi phòng họp ánh mắt Y Cao Vân cực kỳ khinh bỉ. Lý Tinh Tinh biết trong lòng Y Cao Vân đã có suy nghĩ của ông ta về mình, ông ta rất khó chịu.
Tuy nhiên, Lý Tinh Tinh ngẫm nghĩ một chút lại có ý chờ mong. Trước kia quan hệ với Y Cao Vân cũng chỉ là hữu nghị. Cũng không thật sự về phe Y Cao Vân.
Đúng lúc này điện thoại Lý Tinh Tinh vang lên, giọng em trai Lý Hướng Phong khá thất vọng:
- Chị, chuyện đề bạt của em lại thất bại rồi.
- Thất bại, sao lại thế? Không phải mọi chuyện đều đang tốt sao?
Lý Tinh Tinh vừa nghi hoặc trong lòng lập tức trầm giọng xuống, vội vàng hỏi. Em trai sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã phải mất rất nhiều công sức mới giúp cậu ta vào văn phòng Tỉnh ủy công tác.
Không thể tưởng tượng được công tác đã nhiều năm như vậy vẫn không được đề bạt. Đến bây giờ vẫn chỉ là một thư ký của văn phòng Tỉnh ủy. cũng không phải là thư ký riêng cho lãnh đạo mà chỉ là thư ký của văn phòng Tỉnh ủy.
Đương nhiên, những thư ký của văn phòng Tỉnh ủy này chỉ mong có ngày lãnh đạo nhìn đến mình, trở thành thư ký chuyên trách cho lãnh đạo.
Như vậy thì đã một bước lên trời. Ví dụ thư ký chuyên trách cho Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Anh ta đi theo ổng mấy năm rồi được về địa phương đảm nhiệm Chủ tịch huyện hoặc Bí thư huyện ủy là không có vấn đề gì. Thăng tiến nhanh hơn các đồng chí khác rất nhiều. Đây cũng là một con đường tắt để thăng quan.
Em trai cô lúc trước cũng có quyết định này. Nhưng Đông Cống cũng quá hẻo lánh và lạc hậu. Thanh niên đều hướng đến cuộc sống ở thành phố không muốn trở về cũng là một nguyên nhân.
Lúc đó Lý Tinh Tinh cũng muốn em trai có thể được một vị lãnh đạo tỉnh nào đó chọn làm thư ký. Chính cô cũng có thể được thơm lây.
Không thể tưởng tượng được em trai cô rất không gặp may. Vài năm sau chẳng những không có vị lãnh đạo nào mời làm thư ký chuyên trách.
Mà cấp bậc cũng không tiến lên. Đến bây giờ cũng chỉ là nhân viên quèn. Lý Tinh Tinh tuy rằng ở thành phố Đông Cống có chút năng lực. Nhưng ở văn phòng Tỉnh ủy thì Lý Tinh Tinh không có cửa gì.
- Ban đầu Trưởng phòng Trương ở văn phòng Tỉnh ủy nói là được. Nhưng sau đó lại nói có chút phức tạp.
Lý Hướng Phong nói.
- Có phiền toái gì. Hôm đó tôi đã đến thăm hỏi gia đình trưởng phòng Trương rồi mà. Ông ta cũng trả lời rõ ràng là cậu đã công tác năm năm, cũng đã đến lúc nên đề bạt. Hơn nữa, điều kiện đề bạt của cậu đều tốt.
Lý Tinh Tinh hừ nói.
Trưởng phòng Trương chính là Trưởng phòng thư ký Tỉnh ủy Trương Chính Kiều. Cũng là lãnh đạo trực tiếp của Lý Hướng Phong.
- Trưởng phòng Trương nói là việc này ông ấy đã nói chuyện với trưởng phòng nhân sự Kiều. Hơn nữa, cũng đã đề cử em.
Tuy nhiên, cạnh tranh với em có mấy người. Như Lôi Kim của phòng tổng hợp. Nhưng thực lực của mấy người đó cũng không bằng em.
Mà trưởng phòng Trương nói phiền toái thì em cũng đã hỏi ông ấy. Ông ấy không tiện nói. Tuy nhiên ông ấy có ám chỉ hình như có vị lãnh đạo nhắc trước là ông ấy có người thân muốn đi lên. Cho nên, chuyện của em đã thất bại.
Lý Hướng Phong phẫn nộ nói.
- Em không hỏi trưởng phòng Trương sao? Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?
Lý Tinh Tinh cũng có chút nóng nảy. Nếu lúc này em trai mất đi cơ hội thì sau 30 tuổi càng khó được đề bạt.
- Em mời trưởng phòng Trương uống rượu. Khi uống nhiều ông ấy có nói một câu. Nói là chị cậu gần quan được ban lộc, sao không đi tìm “nước gần” mà lại đến tìm ông ấy.
Lý Hướng Phong nói.
- Sao lại nói đến tôi. “nước gần”, tôi có “nước gần” nào nhỉ…
Lý Tinh Tinh thì thầm vài câu suy nghĩ.
- Chị, em đã đoán ra rồi.
Lý Hướng Phong nói.
- Nói mau, dông dài cái gì nữa? Lúc này rồi mà vẫn chưa hết tật dông dài.
Lý Tinh Tinh tức giận hừ nói.
- Thành phố Đông Cống không phải có đồng chí Thái Phi được điều từ Tỉnh ủy về sao? Trước kia vẫn là phó chủ nhiệm phòng nhân sự. Hơn nữa, em nghe nói Bí thư Thái còn được Bí thư Phó rất yêu quý.
Lý Hướng Phong nói.
- Cậu vòng vo một hồi như vậy có phải muốn tôi van xin Thái Phi hộ đúng không?
Lý Tinh Tinh bừng tỉnh ngộ.
Có lẽ ban đầu chuyện này cũng không có gì phiền toái. Phiền toái chỉ là do con người tạo nên thôi.
Người này có thể là đồng chí Thái Phi mới được điều đến. Người này đơn giản là muốn mình chủ động tiếp cận anh ta.
Lửa giận tràn ngập trong lòng Lý Tinh Tinh. Thầm nói, Thái Phi anh muốn lôi kéo tôi cũng không cần phải dùng thủ đoạn này làm khó dễ em tôi. Thật là bỉ ổi…
Lúc này Trưởng ban tổ chức cán bộ Cam Thủy Hưng lên tiếng.
- Đúng vậy, Ngũ long sơn là cảnh đẹp hàng đầu Đông Cống chúng ta. Nhưng chỉ là do chính quyền không có năng lực khai thác phát triển thôi. Giống như Ngũ long sơn thì “Ngũ long vọng nguyệt”, “Tiên Hầu Thâu Đào”, “Mai khê toan vũ” cảnh sắc đều rất đẹp. Hơn nữa cũng khá có danh tiếng ở đia phương.
Không ngờ Trưởng ban thư ký mải nói ra lời chân thật đếnquên hết mọi chuyện
Làm hại Y Cao Vân phải trừng mắt nhìn cô. Lý Tinh Tinh vừa thấy ánh mắt của Y Cao Vân thì chu mồm lè lưỡi cuối cùng không dám nói nữa.
- Ừ, nếu có thể xây dựng trên mảnh đất trụ sở của Thành ủy một khu cảnh quan mở kết hợp giữa nhà khách Thành ủy và nghiệp đoàn khách sạn thì tốt biết mấy.
Đi chơi khu Ngũ Long sơn chúng ta không thu vé vào cửa. Chủ yếu là làm lợi cho dân. Tuy nhiên, nghỉ lại buổi tối cần phải thu tiền phòng trọ đúng không nào?
Như vậy, vừa làm đẹp cho Đông Cống, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta cũng kiếm được một khoản tiền. Tại sao không làm? Hơn nữa, lãnh đạo cấp trên có xuống muốn ở lại đây thì cũng có thể đến Ngũ Long sơn leo núi. Đương nhiên, bên trong khách sạn còn có thể tạo nên những phòng chuyên dụng cho việc chiêu đãi.
Lúc này Y Thanh Liên cũng mạnh miệng đề nghị.
- Thành phố Đông Cống chúng ta đến cái công viên để đi dạo cũng không có, thật sự rất xẩu hổ. Mấy đứa con của tôi đến đây nghỉ ngơi đều nói không thích.
Ban đầu muốn đưa chúng nó đến đây ở, tuy nhiên, sau lại gác lại. Nếu thật sự xây dựng khu Ngũ Long Sơn mở rộng ra thành công viên. Tiền Đào Quốc tôi đồng ý cung cấp máy xúc và thiết bị quân dụng. Ngoài ra, phân quân khu cũng có mấy đơn vị bộ đội, có thể hỗ trợ. Về nhân lực cũng xin sẵn sàng.
Không thể tưởng tượng được đề nghị này đã làm xúc động lòng người. Ngay đến cả người chưa bao giờ lên tiếng như tư lệnh Tiền Đào Quốc cũng đã lên tiếng, thật sự là một dấu hiệu tốt.
- Tư lệnh Tiền hỗ trợ thật hào phóng. Diệp Phàm tôi thay mặt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có lời cảm ơn.
Diệp Phàm vội vàng nói vậy, nhanh chóng muốn quyết định ngay việc này. Cho dù là Tiền Đào Quốc sau này muốn đổi ý cũng không cho y cơ hội đó.
- Đều là đồng chí với nhau, có chăng là nên thế. Tôi cũng là một phần tử của thành phố Đông Cống. thành phố Đông Cống đẹp lên, tôi cũng được vinh dự đúng không nào?
Tiền Đào Quốc nói.
Đề nghị của Diệp Phàm, mười ủy viên thường vụ dưới sự tác động của Cam Thủy Hưng và Y Thanh Liên. Cộng thêm sự phụ họa của Tiền Đào Quốc và Lý Tinh Tinh.
Đã có năm vị đồng ý phương án này. Bên kia chỉ còn lại năm phiếu. Cho dù có toàn bộ phản đối thì cũng chỉ đạt tỷ lệ năm mươi năm mươi. Đương nhiên, không quá bán thì phương án này vẫn không thể thông qua.
Còn phải ném ra một viên đạn bọc đường. Diệp Phàm thầm hừ một tiếng nói:
- Như vậy đi, nếu việc khai thác phát triển Ngũ long sơn thật sự có thể tiến hành, tôi thấy người có thể đảm nhiệm tổng chỉ đạo việc khai thác phát triển kia chính là Phó Chủ tịch thành phố Quách Tắc Quân. Gần đây tôi phụ trách công tác nhà máy đường, bận nhiều việc, việc này cứ giao cho Phó Chủ tịch thành phố Quách.
- Việc này sao mà tôi làm được chứ?
Quách Tắc Quân hơi do dự nói.
- Đừng khiêm tốn, Phó chủ tịch Quách. Nghe nói trước đây anh xuất thân từ ngành xây dựng đô thị. Nếu làm khai thác phát triển thì anh có kinh nghiệm, với việc xây dựng thành thị anh lại càng hiểu biết nhiều hơn.
Cam Thủy Hưng nói. Biết Diệp Phàm muốn làm gì, lão Cam liền ủng hộ không cần lý do.
Các anh chắc không hiểu được. Khi còn đảm nhiệm Cục trưởng cục Du lịch, phó Chủ tịch Quách của chúng ta vẫn hằng mong muốn xây dựng một khu du lịch. Đến hiện giờ vẫn chưa thực hiện được. Tôi hi vọng Phó chủ tịch Quách có thể đem địa điểm của Tòa nhà Thành ủy xây dựng thành một khách sạn thật sự.
Diệp Phàm một lần nữa nặng tay như hạ lệnh.
- Vậy thì… tôi sẽ nhận nhiệm vụ này. Ngại quá, đến lúc đó làm không tốt thì các đồng chí cũng đừng chê cười tôi.
Quách Tắc quân còn chút ngại ngùng nhưng cũng đã đồng ý rồi.
Thật ra, hắn đã định nói ra từ trước. Phải biết rằng, muốn mở một khu kinh tế mới về du lịch thì tiền phải từ Ủy ban nhân dân cấp.
Chỗ đó rất béo bở. Hơn nữa, còn để nhà khách và khách sạn cùng một chỗ. Nếu làm tốt, lãnh đạo cấp trên đến ở chắc chắn sẽ nhớ tên mình. Nếu làm cho lãnh đạo thoải mái, thì việc mình có thể được đề bạt cũng không phải không có hi vọng.
Đồng chí Quách Tắc Quân cũng không thể không động lòng. Diệp Phàm hiển nhiên cũng biết điều này nên mới tung ra một viên đường lớn. Tin rằng lão Quách sẽ tiếc rẻ nếu buông tay.
Còn Quách Tắc Quân và Thái Phi, Diệp Phàm tin rằng, giữa hai người họ chỉ là liên minh về lợi ích. Đứng trước lợi ích, Quách Tắc Quân tuyệt đối sẽ lựa chọn lợi ích. Hơn nữa, mối lợi này rất lớn. Quan hệ đồng minh không thể so sánh được.
Quả là như thế thật.
- Tốt tốt. Hôm nay chúng ta hãy quyết định việc này. Thành lập Tổ chuyên trách chỉ đạo xây dựng công viên Ngũ Long sơn.
Do đồng chí Quách Tắc Quân đảm nhiệm tổng chỉ đạo. Khu Ngũ Long sơn còn bao gồm cả tòa nhà Thành ủy, cho nên đồng chí Lý Tinh Tinh chắc chắn cũng phải tham gia.
Đồng chí Lý Tinh Tinh đảm nhiệm chức phó tổng chỉ đạo thường trực. Phối hợp giải quyết việc liên quan giữa Thành ủy và ban chỉ đạo.
Ủy ban nhân dân thành phố cũng cử Giang Khải đảm nhiệm Phó tổng chỉ đạo, phụ trách tài chính…
Diệp Phàm thuận miệng quyết định.
Y Cao Vân và Thái Phi thoáng nhìn nhau, bất đắc dĩ chấp nhận. Bởi vì, thế cục đã mất, có phản đối cũng vô dụng.
Tuy nhiên, trong lòng Quách Tắc Quân lại thầm mắng Diệp Phàm “chơi xấu’’ mình. Không ngờ đã giao chức tổng chỉ đạo cho mình lại cử Giang Khải phụ trách mặt tài chính. Đây không phải là đặt một hạt cát trong mắt mình sao.
Diệp Phàm nhìn Quách Tắc Quân một cái, thản nhiên mỉm cười. Thầm nói, về sau muốn tham chú mày cũng phải chú ý, đừng làm quá lớn.
Tối hôm đó, tâm trạng Lý Tinh Tinh không thể nào tốt lên được. Không thể ngờ được hôm nay không cẩn thận lúc vui lên lại bỗng ủng hộ đề nghị của Diệp Phàm.
Hơn nữa, vừa rồi khi rời khỏi phòng họp ánh mắt Y Cao Vân cực kỳ khinh bỉ. Lý Tinh Tinh biết trong lòng Y Cao Vân đã có suy nghĩ của ông ta về mình, ông ta rất khó chịu.
Tuy nhiên, Lý Tinh Tinh ngẫm nghĩ một chút lại có ý chờ mong. Trước kia quan hệ với Y Cao Vân cũng chỉ là hữu nghị. Cũng không thật sự về phe Y Cao Vân.
Đúng lúc này điện thoại Lý Tinh Tinh vang lên, giọng em trai Lý Hướng Phong khá thất vọng:
- Chị, chuyện đề bạt của em lại thất bại rồi.
- Thất bại, sao lại thế? Không phải mọi chuyện đều đang tốt sao?
Lý Tinh Tinh vừa nghi hoặc trong lòng lập tức trầm giọng xuống, vội vàng hỏi. Em trai sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã phải mất rất nhiều công sức mới giúp cậu ta vào văn phòng Tỉnh ủy công tác.
Không thể tưởng tượng được công tác đã nhiều năm như vậy vẫn không được đề bạt. Đến bây giờ vẫn chỉ là một thư ký của văn phòng Tỉnh ủy. cũng không phải là thư ký riêng cho lãnh đạo mà chỉ là thư ký của văn phòng Tỉnh ủy.
Đương nhiên, những thư ký của văn phòng Tỉnh ủy này chỉ mong có ngày lãnh đạo nhìn đến mình, trở thành thư ký chuyên trách cho lãnh đạo.
Như vậy thì đã một bước lên trời. Ví dụ thư ký chuyên trách cho Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Anh ta đi theo ổng mấy năm rồi được về địa phương đảm nhiệm Chủ tịch huyện hoặc Bí thư huyện ủy là không có vấn đề gì. Thăng tiến nhanh hơn các đồng chí khác rất nhiều. Đây cũng là một con đường tắt để thăng quan.
Em trai cô lúc trước cũng có quyết định này. Nhưng Đông Cống cũng quá hẻo lánh và lạc hậu. Thanh niên đều hướng đến cuộc sống ở thành phố không muốn trở về cũng là một nguyên nhân.
Lúc đó Lý Tinh Tinh cũng muốn em trai có thể được một vị lãnh đạo tỉnh nào đó chọn làm thư ký. Chính cô cũng có thể được thơm lây.
Không thể tưởng tượng được em trai cô rất không gặp may. Vài năm sau chẳng những không có vị lãnh đạo nào mời làm thư ký chuyên trách.
Mà cấp bậc cũng không tiến lên. Đến bây giờ cũng chỉ là nhân viên quèn. Lý Tinh Tinh tuy rằng ở thành phố Đông Cống có chút năng lực. Nhưng ở văn phòng Tỉnh ủy thì Lý Tinh Tinh không có cửa gì.
- Ban đầu Trưởng phòng Trương ở văn phòng Tỉnh ủy nói là được. Nhưng sau đó lại nói có chút phức tạp.
Lý Hướng Phong nói.
- Có phiền toái gì. Hôm đó tôi đã đến thăm hỏi gia đình trưởng phòng Trương rồi mà. Ông ta cũng trả lời rõ ràng là cậu đã công tác năm năm, cũng đã đến lúc nên đề bạt. Hơn nữa, điều kiện đề bạt của cậu đều tốt.
Lý Tinh Tinh hừ nói.
Trưởng phòng Trương chính là Trưởng phòng thư ký Tỉnh ủy Trương Chính Kiều. Cũng là lãnh đạo trực tiếp của Lý Hướng Phong.
- Trưởng phòng Trương nói là việc này ông ấy đã nói chuyện với trưởng phòng nhân sự Kiều. Hơn nữa, cũng đã đề cử em.
Tuy nhiên, cạnh tranh với em có mấy người. Như Lôi Kim của phòng tổng hợp. Nhưng thực lực của mấy người đó cũng không bằng em.
Mà trưởng phòng Trương nói phiền toái thì em cũng đã hỏi ông ấy. Ông ấy không tiện nói. Tuy nhiên ông ấy có ám chỉ hình như có vị lãnh đạo nhắc trước là ông ấy có người thân muốn đi lên. Cho nên, chuyện của em đã thất bại.
Lý Hướng Phong phẫn nộ nói.
- Em không hỏi trưởng phòng Trương sao? Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?
Lý Tinh Tinh cũng có chút nóng nảy. Nếu lúc này em trai mất đi cơ hội thì sau 30 tuổi càng khó được đề bạt.
- Em mời trưởng phòng Trương uống rượu. Khi uống nhiều ông ấy có nói một câu. Nói là chị cậu gần quan được ban lộc, sao không đi tìm “nước gần” mà lại đến tìm ông ấy.
Lý Hướng Phong nói.
- Sao lại nói đến tôi. “nước gần”, tôi có “nước gần” nào nhỉ…
Lý Tinh Tinh thì thầm vài câu suy nghĩ.
- Chị, em đã đoán ra rồi.
Lý Hướng Phong nói.
- Nói mau, dông dài cái gì nữa? Lúc này rồi mà vẫn chưa hết tật dông dài.
Lý Tinh Tinh tức giận hừ nói.
- Thành phố Đông Cống không phải có đồng chí Thái Phi được điều từ Tỉnh ủy về sao? Trước kia vẫn là phó chủ nhiệm phòng nhân sự. Hơn nữa, em nghe nói Bí thư Thái còn được Bí thư Phó rất yêu quý.
Lý Hướng Phong nói.
- Cậu vòng vo một hồi như vậy có phải muốn tôi van xin Thái Phi hộ đúng không?
Lý Tinh Tinh bừng tỉnh ngộ.
Có lẽ ban đầu chuyện này cũng không có gì phiền toái. Phiền toái chỉ là do con người tạo nên thôi.
Người này có thể là đồng chí Thái Phi mới được điều đến. Người này đơn giản là muốn mình chủ động tiếp cận anh ta.
Lửa giận tràn ngập trong lòng Lý Tinh Tinh. Thầm nói, Thái Phi anh muốn lôi kéo tôi cũng không cần phải dùng thủ đoạn này làm khó dễ em tôi. Thật là bỉ ổi…
/3320
|