- Điều động, điều động ở chỗ nào chứ?
Thôi Kim Đồng quát lên hỏi.
- Cuộc chiến Đỗ gia lần trước, Diệp Phàm có gọi ông già Trần Khiếu Thiên. Kiểm tra trong dữ liệu, người này không đến 60 tuổi đã có thân thủ thất đẳng. Ông ta là người đứng đầu Thái Cực Trần gia, chỉ có điều sau này không biết vì sao lại cắt đứt quan hệ với Trần Quân.
Thôi Kim Đồng nói, liếc mắt nhìn Lỗ Tiến một cái, còn nói thêm:
- Nếu điều động Trần Khiếu Thiên đi sẽ phối hợp với Trịnh Phương, hơn nữa tôi hợp thành đội thứ 4 cố gắng gượng còn có chút sức để chiến đấu.
Lần này, Lý Khiếu Phong cũng không nói câu gì. Bởi vì, bây giờ Tổ đặc nhiệm A không còn có ai nữa.
Vì đại nghĩa của quốc gia, lão Lý biết thế nào là nặng nhẹ.
- Chỉ sợ Diệp Phàm sẽ không đồng ý, bởi vì Diệp Phàm tìm ra Trần Khiếu Thiên. Mà trước đó không lâu chúng ta đã đưa con của Trần Khiếu Thiên là Trần Quân ra tiền tuyến. Nếu làm như vậy, có phải là rất vô tình.
Lúc này tổ trưởng tổ Khoa học Năng lượng Ngô Quang Bảo có chút lo lắng nói.
- Lão Lý, anh nói gì đi chứ?
Lỗ Tiến cố ý hỏi Lý Khiếu Phong.
- Quốc gia gặp nạn, dân thường có trách cũng chịu thôi! Lý Long con tôi vừa mới đạt đến tứ đẳng, mọi người cũng phải điều động nó đi.
Trên mặt Lý Khiếu Phong tràn đầy nỗi đau.
- Anh Lý, không thể như thế được, anh đã cả đời vì Tổ đặc nhiệm A. Lẽ ra giờ đã được về hưu còn vì Tổ đặc nhiệm A mà ở lại công tác. Huống chi, anh lại có duy nhất một thằng con trai.
Lỗ Tiến khoát tay nói.
- Tử Đô con cậu có thể đi vì sao con tôi không đi được, không cần nói gì nữa, sắp xếp Lý Long vào đội thứ 4 đi. Nếu thật Lý Long không may mắn, Lý Khiếu Phong tôi còn có một đứa con gái.
Thái độ Lý Khiếu Phong vô cùng kiên quyết.
Một ngày sau, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Trần Khiếu Thiên, nói:
- Anh Diệp, phiền anh chăm sóc Tố Mai và Hạnh Nhi. Hạnh Nhi mới sinh con trai, có lẽ, ôi…
- Ông Trần, ông nói gì vậy? Nếu phải chăm sóc thì phải là ông và Trần Quân chăm sóc chứ.
Diệp Phàm thuận miệng liền nói lại chuyện phản ứng của ông ta, lập tức hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra ạ, có phải xảy ra chuyện gì không?
- Tôi cũng không biết được nữa. Tôi vừa đi kiểm tra sức khỏe, tôi bị ung thư, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm nửa năm. Tôi nghĩ thời gian còn lại sẽ làm một việc gì đó, để đời này cũng không có gì tiếc nuối.
Trần Khiếu Thiên nói, trong lời nói chan chứa thê lương.
- Không thể như vậy được, sức khỏe của ông tốt như vậy sao đột nhiên lại mắc phải ung thư. Đừng nóng vội, tôi lập tức trở về đưa ông đi kiểm tra lại. Cho dù là ung thư đi nữa tôi cũng có thể tìm được biện pháp để chữa trị cho ông.
Quả thực Diệp Phàm đang nóng nảy.
- Thôi, không phải làm vậy đâu, bây giờ tôi sẽ lập tức xuất phát. Tố Mai và Hạnh Nhi xin nhờ anh chăm sóc.
Trần Khiếu Thiên nói xong cúp máy điện thoại.
- Khẳng định là ông có điều gì gạt tôi, cả cuộc đời Trần lão, chưa từng có ngưỡng nào không vượt qua được.
Ông mau nói ra đi, có gì chúng ta cùng nhau giải quyết. Nếu ông tin tưởng tôi. Nếu không tin tôi, tôi sẽ không hỏi nữa.
Diệp Phàm vội vàng la lớn.
- Chuyện này…!
Ở đầu dây bên kia Trần Khiếu Thiên lặng im, thở dài, nói:
- Ngày hôm qua một vị tướng quân của tổ chức bí mật của quốc gia và sư trưởng Trịnh cùng đi với nhau tới đây tìm tôi. Yêu cầu tôi giúp đỡ bọn họ hoàn thành một nhiệm vụ bí mật…
- Mẹ nó!
Diệp Phàm không nhịn được mắng một câu, suy nghĩ, liền nháy mắt, hỏi:
- Có phải là Trần Quân và Lô Vĩ đều đã bị điều động đi không, hiện tại bọn họ thế nào?
- Ừ, bọn họ đi rồi. Chắc tình hình cũng không lạc quan cho lắm. Bằng không, cũng sẽ không buộc lão già này ra trận. Thôi vậy, tôi cũng phải đi ra xem Trần Quân thế nào. Trần gia cũng chỉ có một thằng con trai duy nhất. Mỗi buổi tối lão già này đều gặp ác mộng, lúc bừng tỉnh không thấy con trai vẫn khóc hô hô. Tôi khó chịu lắm, chỉ muốn chết thôi, cứ ở đây không bằng đi ra tiền tuyến đem nó trở về.
Vẻ mặt ông Trần u buồn nói.
- Nói láo, lão Trần, ông cứ ở nhà chờ, tôi sẽ quay lại ngay. Nếu bọn họ bức ông đã có tôi.
Diệp Phàm nóng nảy, lập tức cầm điện thoại, giải quyết một số việc ở thành phố sau đó vội vàng thu dọn rồi chạy đi.
May mà còn có một chuyến đi đến Thủy Châu Nam Phúc vào buổi tối.
Vừa mới về đến nhà Diệp Phàm chưa kịp rửa mặt mũi vào đại sảnh gọi Trần Khiếu Thiên. Nhưng thấy Trần Khiếu Thiên đang đi theo ba người. Một là lãnh đạo Báo Săn – Trịnh Phương, một vị chính là Phó tổ trưởng tổng bộ Thôi Kim Đồng. Người kia hình như là Chủ nhiệm phòng Liên lạc quân đội Tổ đặc nhiệm A – Tương Đại Hải.
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chào anh! Đã lâu không gặp.
Trịnh Phương rất là niềm nở, giơ tay từ xa để bắt tay.
- Tôi không dám bắt tay anh, các anh giỏi thật, tôi thật sự không nghĩ rằng các anh có thể làm xằng làm bậy. Các anh nghĩ muốn đem người ta đi thế nào cũng được à?
Có phải Trần Quân và Lô Vĩ là các anh đưa đi không? Khen thay cho các anh, ngay cả đến một lão già nhà chúng tôi các anh cũng không buông tha.
Có phải lần sau sẽ đến nhà chúng tôi để quét dọn nốt các cô dì đi bán mạng cho các anh? Các anh, nếu lão Trần không đi, có phải ba người các anh sẽ đánh.
Tư thế gì đấy, định dọa người có phải không?
Diệp Phàm không chút khách khí, đặt mông ngồi xuống long y lạnh lùng hừ nói.
- Diệp Phàm, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Lần này tôi và tổ trưởng Thôi cũng phải đi mà.
Tổ trưởng Nghiêm đã đi trước rồi. Anh Lý cũng kêu là sẽ đi. Lý Long cũng bị anh Lý đưa đi. Ôi, đều là vì quốc gia, bất cứ giá nào chúng ta cũng phải làm.
Trịnh Phương thấy rất xấu hổ, thu tay lại có chút ngượng ngùng nói.
- Anh cũng ở Tổ đặc nhiệm A, chúng tôi cũng không có gạt anh. Tình huống lần này vô cùng nguy hiểm nên mới phải làm như thế này.
Liên quan đến sinh tồn của Tổ đặc nhiệm A.
Liên quan đến đại cục của quốc gia. Việc này có liên quan đến tài liệu bí mật ‘chiến dịch Phá Thiên’, anh nhìn đi.
Chúng tôi, cũng không phải là cái loại người vô cớ đến làm khó dễ người khác. Thật sự là chúng tôi cũng không có cách nào khác.
Trước kia anh vì Tổ đặc nhiệm A mà cống hiến rất nhiều, chúng tôi không có khả năng như anh.
Thôi Kim Đồng đem một gói văn kiện to ra nói.
- Không bức, các anh bức người nhà và bằng hữu của tôi, đó không phải là bức tôi sao? Các anh đừng tưởng tôi không biết gì, mà ra vẻ ta đây?
Diệp Phàm không khách khí nói.
- Này, đồng chí Diệp Phàm, anh nhìn tài liệu rồi mà vẫn nói vậy sao?
Thôi Kim Đồng nói.
- Cái đấy không liên quan đến tôi, tài liệu của các anh tôi xem không hiểu. Cho nên, không xem cũng được. Về chuyện điều động lão Trần, tuyệt đối không được! Cho dù là Lỗ Tiến điều động Diệp Phàm tôi cũng không đồng ý!
Diệp Phàm tiện tay cầm túi văn kiện ném xuống dưới bàn uống nước.
- Anh là một phế nhân, vênh váo cái gì chứ? Nếu không vì trước kia anh lập được công trạng cho quốc gia, hôm nay nhất định sẽ cho anh một bài học.
Đừng tưởng rằng Phí Thanh Sơn có thể một tay che trời nhé. Anh như vậy là một người nhu nhược, Tọa Địa Lão Hổ cũng sẽ khinh thường anh.
Anh phải chú ý đến thân phận của mình chứ, còn thật sự nghĩ rằng đây là thời kì cường thịnh của Diệp Phàm, có người sủng ái… Thật sự thủ trưởng Lỗ đã quá nhẫn nhịn anh.
Rốt cuộc đồng chí Tương Đại hải đứng bên cạnh không kìm nổi, loại người như bọn họ chưa từng chịu đựng những điều này.
Bình thường thì không đến mức độ này, chẳng qua là hôm nay Diệp Phàm tức giận quá. Cho nên mới lạnh lùng tuôn ra. Âm thanh khá lớn và thô. Cứ như là quát hỏi tôi tớ.
Tuy nhiên, Tương Đại Hải vừa mới nói đến đây, cảm giác trước mặt là cái gì thoáng qua một cái, tiếp theo mọi người nghe thấy tiếng động truyền đến
- Một tiếng, ba, giống như là ai bị tát. Lại tận lực bồi tiếp.
Trịnh Phương và Thôi Kim Đồng kinh ngạc phát hiện một tiếng ‘Ba’ giòn vang.
Lúc này trên miệng đồng chí Tương Đại Hải đều là máu, trông bộ dạng máu chảy đầm địa rất thảm.
Bị Diệp Phàm tát một cái quăng cả người ngã ra hơn ba mét. Tương Đại Hải có bao nhiêu bản lĩnh chứ, Diệp Phàm tát một cái khá hiểm.
Khuôn mặt Tương Đại Hải lập tức biến dạng, miệng và mũi cũng xưng húp giống như cái đầu heo. Hơn nữa, máu tươi đầy miệng, bộ dạng Tương Đại Hải thực sự như dọa người. Buổi tối đi ra ngoài tuyệt đối có thể hù dọa vài đồng chí sợ ma.
- Hàm răng của tôi, hàm răng của tôi!
Tương Đại Hải lật mồm, mở miệng mình kêu lên. Phỏng chừng, vừa rồi Diệp Phàm dùng lực quá mạnh, không ngờ làm răng của Tương Đại Hải bị rụng hai cái.
Tuy nói là không thể nào yêu mến Tương Đại Hải, nhưng Diệp Phàm cũng hơi quá đáng. Hơn nữa, không cho phép người khác chà đạp lên quyền uy của Tổ đặc nhiệm A. Bọn họ chỉ là đi thi hành công vụ.
Cho nên, Trịnh Phương và Thôi Kim Đồng đồng loạt hừ lạnh lên tiếng nói:
- Diệp Phàm, cậu đang tấn công lãnh đạo quân đội đấy. Cậu đang phạm tội đó có biết không? Lời nói của chúng tôi chính là chứng cứ ra tòa án quân sự.
- Tấn công á, hôm nay bố mày sẽ đánh một trận cho đã. Mẹ nó, cũng chỉ là đồ chơi thôi! Phạm tội á, bố sẽ phạm tội một lần xem sao! Còn phải ra tòa, bố cũng không sợ, hôm nay bố sẽ giải quyết hết chuyện này với chúng mày.
Rốt cuộc Diệp Phàm không kìm nổi, đứng dậy, trưởng một trưởng về phía Trịnh Phương. Trịnh Phương cười lạnh, cũng duỗi tay chống đỡ.
Bởi vì, Diệp Phàm là một phế nhân, nghe nói là không thể vượt qua được cao thủ tứ đẳng. Trịnh Phương là đại soái tổ thứ tám, bản lĩnh gần đạt đến bậc thất đẳng.
Đương nhiên là không sợ Diệp Phàm công kích. Trong lòng Trịnh Phương và mọi người tự cảm thấy như vậy.
Tuy nhiên, đại soái Trịnh Phương chỉ định đánh cho Diệp Phàm hiểu ra là được. Dù sao vẫn là có chút tình nghĩa. Mà Lý Khiếu Phong lại sủng Diệp Phàm, Trịnh Phương xuống tay vẫn phải nể mặt Lý Khiếu Phong.
Cả người Trịnh Phương như trên mây, giống như đang chơi trò tàu lượn siêu tốc, cảm thấy một số bộ phận đau nhức. Rút cuộc là bị Diệp Phàm đánh bay ra năm mét đập vào góc tường. Đó là Diệp Phàm còn nể tình, bằng không, chắc đồng chí Trịnh Phương sớm bắn xuyên qua tường rơi xuống hồ nước bên ngoài.
- Anh làm cái quái gì vậy?
Hai mắt Thôi Kim Đồng mở to nhìn Diệp Phàm, trong lòng đang nghĩ không biết có phải tên nhóc này mới khôi phục lại đến bậc tứ đẳng không, không ngờ Trịnh Phương gần đạt đến thất đẳng cũng chỉ cần một cước của hắn đã thành vương bát.
- Anh cũng thế!
Một lúc sau, Diệp Phàm lại ra tiếp đòn.
Thình thịch……..,
Số phận Thôi Kim Đồng cũng không khác cho lắm, bị dính một cước đúng vào phần eo, cảm giác vô cùng đau đớn.
Lúc đó Thôi Kim Đồng vừa hoảng sợ vừa tức giận.
Đường đường là tổ phó Tổ đặc nhiệm A, chưa từng chịu nhục như thế này. Từ khi đến đây đến giờ, các Tư lệnh viên đại quân khu đều nhận xét đồng chí Thôi Kim Đồng được và bản lĩnh, không thể tưởng tượng được lại có kết cục như ngày hôm nay, cho nên, đồng chí Thôi Kim Đồng lập tức bay lên tiếp đón Diệp Phàm.
*… , nữa này…
Lần này Diệp Phàm không khách khí, tung một cước nữa khiến Thôi Kim Đồng quay cuồng ngã vào Trịnh Phương rồi lại lao vào góc tường.
Thôi Kim Đồng quát lên hỏi.
- Cuộc chiến Đỗ gia lần trước, Diệp Phàm có gọi ông già Trần Khiếu Thiên. Kiểm tra trong dữ liệu, người này không đến 60 tuổi đã có thân thủ thất đẳng. Ông ta là người đứng đầu Thái Cực Trần gia, chỉ có điều sau này không biết vì sao lại cắt đứt quan hệ với Trần Quân.
Thôi Kim Đồng nói, liếc mắt nhìn Lỗ Tiến một cái, còn nói thêm:
- Nếu điều động Trần Khiếu Thiên đi sẽ phối hợp với Trịnh Phương, hơn nữa tôi hợp thành đội thứ 4 cố gắng gượng còn có chút sức để chiến đấu.
Lần này, Lý Khiếu Phong cũng không nói câu gì. Bởi vì, bây giờ Tổ đặc nhiệm A không còn có ai nữa.
Vì đại nghĩa của quốc gia, lão Lý biết thế nào là nặng nhẹ.
- Chỉ sợ Diệp Phàm sẽ không đồng ý, bởi vì Diệp Phàm tìm ra Trần Khiếu Thiên. Mà trước đó không lâu chúng ta đã đưa con của Trần Khiếu Thiên là Trần Quân ra tiền tuyến. Nếu làm như vậy, có phải là rất vô tình.
Lúc này tổ trưởng tổ Khoa học Năng lượng Ngô Quang Bảo có chút lo lắng nói.
- Lão Lý, anh nói gì đi chứ?
Lỗ Tiến cố ý hỏi Lý Khiếu Phong.
- Quốc gia gặp nạn, dân thường có trách cũng chịu thôi! Lý Long con tôi vừa mới đạt đến tứ đẳng, mọi người cũng phải điều động nó đi.
Trên mặt Lý Khiếu Phong tràn đầy nỗi đau.
- Anh Lý, không thể như thế được, anh đã cả đời vì Tổ đặc nhiệm A. Lẽ ra giờ đã được về hưu còn vì Tổ đặc nhiệm A mà ở lại công tác. Huống chi, anh lại có duy nhất một thằng con trai.
Lỗ Tiến khoát tay nói.
- Tử Đô con cậu có thể đi vì sao con tôi không đi được, không cần nói gì nữa, sắp xếp Lý Long vào đội thứ 4 đi. Nếu thật Lý Long không may mắn, Lý Khiếu Phong tôi còn có một đứa con gái.
Thái độ Lý Khiếu Phong vô cùng kiên quyết.
Một ngày sau, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Trần Khiếu Thiên, nói:
- Anh Diệp, phiền anh chăm sóc Tố Mai và Hạnh Nhi. Hạnh Nhi mới sinh con trai, có lẽ, ôi…
- Ông Trần, ông nói gì vậy? Nếu phải chăm sóc thì phải là ông và Trần Quân chăm sóc chứ.
Diệp Phàm thuận miệng liền nói lại chuyện phản ứng của ông ta, lập tức hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra ạ, có phải xảy ra chuyện gì không?
- Tôi cũng không biết được nữa. Tôi vừa đi kiểm tra sức khỏe, tôi bị ung thư, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm nửa năm. Tôi nghĩ thời gian còn lại sẽ làm một việc gì đó, để đời này cũng không có gì tiếc nuối.
Trần Khiếu Thiên nói, trong lời nói chan chứa thê lương.
- Không thể như vậy được, sức khỏe của ông tốt như vậy sao đột nhiên lại mắc phải ung thư. Đừng nóng vội, tôi lập tức trở về đưa ông đi kiểm tra lại. Cho dù là ung thư đi nữa tôi cũng có thể tìm được biện pháp để chữa trị cho ông.
Quả thực Diệp Phàm đang nóng nảy.
- Thôi, không phải làm vậy đâu, bây giờ tôi sẽ lập tức xuất phát. Tố Mai và Hạnh Nhi xin nhờ anh chăm sóc.
Trần Khiếu Thiên nói xong cúp máy điện thoại.
- Khẳng định là ông có điều gì gạt tôi, cả cuộc đời Trần lão, chưa từng có ngưỡng nào không vượt qua được.
Ông mau nói ra đi, có gì chúng ta cùng nhau giải quyết. Nếu ông tin tưởng tôi. Nếu không tin tôi, tôi sẽ không hỏi nữa.
Diệp Phàm vội vàng la lớn.
- Chuyện này…!
Ở đầu dây bên kia Trần Khiếu Thiên lặng im, thở dài, nói:
- Ngày hôm qua một vị tướng quân của tổ chức bí mật của quốc gia và sư trưởng Trịnh cùng đi với nhau tới đây tìm tôi. Yêu cầu tôi giúp đỡ bọn họ hoàn thành một nhiệm vụ bí mật…
- Mẹ nó!
Diệp Phàm không nhịn được mắng một câu, suy nghĩ, liền nháy mắt, hỏi:
- Có phải là Trần Quân và Lô Vĩ đều đã bị điều động đi không, hiện tại bọn họ thế nào?
- Ừ, bọn họ đi rồi. Chắc tình hình cũng không lạc quan cho lắm. Bằng không, cũng sẽ không buộc lão già này ra trận. Thôi vậy, tôi cũng phải đi ra xem Trần Quân thế nào. Trần gia cũng chỉ có một thằng con trai duy nhất. Mỗi buổi tối lão già này đều gặp ác mộng, lúc bừng tỉnh không thấy con trai vẫn khóc hô hô. Tôi khó chịu lắm, chỉ muốn chết thôi, cứ ở đây không bằng đi ra tiền tuyến đem nó trở về.
Vẻ mặt ông Trần u buồn nói.
- Nói láo, lão Trần, ông cứ ở nhà chờ, tôi sẽ quay lại ngay. Nếu bọn họ bức ông đã có tôi.
Diệp Phàm nóng nảy, lập tức cầm điện thoại, giải quyết một số việc ở thành phố sau đó vội vàng thu dọn rồi chạy đi.
May mà còn có một chuyến đi đến Thủy Châu Nam Phúc vào buổi tối.
Vừa mới về đến nhà Diệp Phàm chưa kịp rửa mặt mũi vào đại sảnh gọi Trần Khiếu Thiên. Nhưng thấy Trần Khiếu Thiên đang đi theo ba người. Một là lãnh đạo Báo Săn – Trịnh Phương, một vị chính là Phó tổ trưởng tổng bộ Thôi Kim Đồng. Người kia hình như là Chủ nhiệm phòng Liên lạc quân đội Tổ đặc nhiệm A – Tương Đại Hải.
- Chủ tịch thành phố Diệp, xin chào anh! Đã lâu không gặp.
Trịnh Phương rất là niềm nở, giơ tay từ xa để bắt tay.
- Tôi không dám bắt tay anh, các anh giỏi thật, tôi thật sự không nghĩ rằng các anh có thể làm xằng làm bậy. Các anh nghĩ muốn đem người ta đi thế nào cũng được à?
Có phải Trần Quân và Lô Vĩ là các anh đưa đi không? Khen thay cho các anh, ngay cả đến một lão già nhà chúng tôi các anh cũng không buông tha.
Có phải lần sau sẽ đến nhà chúng tôi để quét dọn nốt các cô dì đi bán mạng cho các anh? Các anh, nếu lão Trần không đi, có phải ba người các anh sẽ đánh.
Tư thế gì đấy, định dọa người có phải không?
Diệp Phàm không chút khách khí, đặt mông ngồi xuống long y lạnh lùng hừ nói.
- Diệp Phàm, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ thôi. Lần này tôi và tổ trưởng Thôi cũng phải đi mà.
Tổ trưởng Nghiêm đã đi trước rồi. Anh Lý cũng kêu là sẽ đi. Lý Long cũng bị anh Lý đưa đi. Ôi, đều là vì quốc gia, bất cứ giá nào chúng ta cũng phải làm.
Trịnh Phương thấy rất xấu hổ, thu tay lại có chút ngượng ngùng nói.
- Anh cũng ở Tổ đặc nhiệm A, chúng tôi cũng không có gạt anh. Tình huống lần này vô cùng nguy hiểm nên mới phải làm như thế này.
Liên quan đến sinh tồn của Tổ đặc nhiệm A.
Liên quan đến đại cục của quốc gia. Việc này có liên quan đến tài liệu bí mật ‘chiến dịch Phá Thiên’, anh nhìn đi.
Chúng tôi, cũng không phải là cái loại người vô cớ đến làm khó dễ người khác. Thật sự là chúng tôi cũng không có cách nào khác.
Trước kia anh vì Tổ đặc nhiệm A mà cống hiến rất nhiều, chúng tôi không có khả năng như anh.
Thôi Kim Đồng đem một gói văn kiện to ra nói.
- Không bức, các anh bức người nhà và bằng hữu của tôi, đó không phải là bức tôi sao? Các anh đừng tưởng tôi không biết gì, mà ra vẻ ta đây?
Diệp Phàm không khách khí nói.
- Này, đồng chí Diệp Phàm, anh nhìn tài liệu rồi mà vẫn nói vậy sao?
Thôi Kim Đồng nói.
- Cái đấy không liên quan đến tôi, tài liệu của các anh tôi xem không hiểu. Cho nên, không xem cũng được. Về chuyện điều động lão Trần, tuyệt đối không được! Cho dù là Lỗ Tiến điều động Diệp Phàm tôi cũng không đồng ý!
Diệp Phàm tiện tay cầm túi văn kiện ném xuống dưới bàn uống nước.
- Anh là một phế nhân, vênh váo cái gì chứ? Nếu không vì trước kia anh lập được công trạng cho quốc gia, hôm nay nhất định sẽ cho anh một bài học.
Đừng tưởng rằng Phí Thanh Sơn có thể một tay che trời nhé. Anh như vậy là một người nhu nhược, Tọa Địa Lão Hổ cũng sẽ khinh thường anh.
Anh phải chú ý đến thân phận của mình chứ, còn thật sự nghĩ rằng đây là thời kì cường thịnh của Diệp Phàm, có người sủng ái… Thật sự thủ trưởng Lỗ đã quá nhẫn nhịn anh.
Rốt cuộc đồng chí Tương Đại hải đứng bên cạnh không kìm nổi, loại người như bọn họ chưa từng chịu đựng những điều này.
Bình thường thì không đến mức độ này, chẳng qua là hôm nay Diệp Phàm tức giận quá. Cho nên mới lạnh lùng tuôn ra. Âm thanh khá lớn và thô. Cứ như là quát hỏi tôi tớ.
Tuy nhiên, Tương Đại Hải vừa mới nói đến đây, cảm giác trước mặt là cái gì thoáng qua một cái, tiếp theo mọi người nghe thấy tiếng động truyền đến
- Một tiếng, ba, giống như là ai bị tát. Lại tận lực bồi tiếp.
Trịnh Phương và Thôi Kim Đồng kinh ngạc phát hiện một tiếng ‘Ba’ giòn vang.
Lúc này trên miệng đồng chí Tương Đại Hải đều là máu, trông bộ dạng máu chảy đầm địa rất thảm.
Bị Diệp Phàm tát một cái quăng cả người ngã ra hơn ba mét. Tương Đại Hải có bao nhiêu bản lĩnh chứ, Diệp Phàm tát một cái khá hiểm.
Khuôn mặt Tương Đại Hải lập tức biến dạng, miệng và mũi cũng xưng húp giống như cái đầu heo. Hơn nữa, máu tươi đầy miệng, bộ dạng Tương Đại Hải thực sự như dọa người. Buổi tối đi ra ngoài tuyệt đối có thể hù dọa vài đồng chí sợ ma.
- Hàm răng của tôi, hàm răng của tôi!
Tương Đại Hải lật mồm, mở miệng mình kêu lên. Phỏng chừng, vừa rồi Diệp Phàm dùng lực quá mạnh, không ngờ làm răng của Tương Đại Hải bị rụng hai cái.
Tuy nói là không thể nào yêu mến Tương Đại Hải, nhưng Diệp Phàm cũng hơi quá đáng. Hơn nữa, không cho phép người khác chà đạp lên quyền uy của Tổ đặc nhiệm A. Bọn họ chỉ là đi thi hành công vụ.
Cho nên, Trịnh Phương và Thôi Kim Đồng đồng loạt hừ lạnh lên tiếng nói:
- Diệp Phàm, cậu đang tấn công lãnh đạo quân đội đấy. Cậu đang phạm tội đó có biết không? Lời nói của chúng tôi chính là chứng cứ ra tòa án quân sự.
- Tấn công á, hôm nay bố mày sẽ đánh một trận cho đã. Mẹ nó, cũng chỉ là đồ chơi thôi! Phạm tội á, bố sẽ phạm tội một lần xem sao! Còn phải ra tòa, bố cũng không sợ, hôm nay bố sẽ giải quyết hết chuyện này với chúng mày.
Rốt cuộc Diệp Phàm không kìm nổi, đứng dậy, trưởng một trưởng về phía Trịnh Phương. Trịnh Phương cười lạnh, cũng duỗi tay chống đỡ.
Bởi vì, Diệp Phàm là một phế nhân, nghe nói là không thể vượt qua được cao thủ tứ đẳng. Trịnh Phương là đại soái tổ thứ tám, bản lĩnh gần đạt đến bậc thất đẳng.
Đương nhiên là không sợ Diệp Phàm công kích. Trong lòng Trịnh Phương và mọi người tự cảm thấy như vậy.
Tuy nhiên, đại soái Trịnh Phương chỉ định đánh cho Diệp Phàm hiểu ra là được. Dù sao vẫn là có chút tình nghĩa. Mà Lý Khiếu Phong lại sủng Diệp Phàm, Trịnh Phương xuống tay vẫn phải nể mặt Lý Khiếu Phong.
Cả người Trịnh Phương như trên mây, giống như đang chơi trò tàu lượn siêu tốc, cảm thấy một số bộ phận đau nhức. Rút cuộc là bị Diệp Phàm đánh bay ra năm mét đập vào góc tường. Đó là Diệp Phàm còn nể tình, bằng không, chắc đồng chí Trịnh Phương sớm bắn xuyên qua tường rơi xuống hồ nước bên ngoài.
- Anh làm cái quái gì vậy?
Hai mắt Thôi Kim Đồng mở to nhìn Diệp Phàm, trong lòng đang nghĩ không biết có phải tên nhóc này mới khôi phục lại đến bậc tứ đẳng không, không ngờ Trịnh Phương gần đạt đến thất đẳng cũng chỉ cần một cước của hắn đã thành vương bát.
- Anh cũng thế!
Một lúc sau, Diệp Phàm lại ra tiếp đòn.
Thình thịch……..,
Số phận Thôi Kim Đồng cũng không khác cho lắm, bị dính một cước đúng vào phần eo, cảm giác vô cùng đau đớn.
Lúc đó Thôi Kim Đồng vừa hoảng sợ vừa tức giận.
Đường đường là tổ phó Tổ đặc nhiệm A, chưa từng chịu nhục như thế này. Từ khi đến đây đến giờ, các Tư lệnh viên đại quân khu đều nhận xét đồng chí Thôi Kim Đồng được và bản lĩnh, không thể tưởng tượng được lại có kết cục như ngày hôm nay, cho nên, đồng chí Thôi Kim Đồng lập tức bay lên tiếp đón Diệp Phàm.
*… , nữa này…
Lần này Diệp Phàm không khách khí, tung một cước nữa khiến Thôi Kim Đồng quay cuồng ngã vào Trịnh Phương rồi lại lao vào góc tường.
/3320
|