Diệp Phàm tôi cũng không phải là một quả bóng cao su, các ông muốn đá thì đá. Trước kia, không có lý do nào mà tước bỏ hết thảy quân chức, quân hàm của tôi, còn muốn xử phạt nặng trong nội bộ Đảng.
Diệp Phàm tôi ít nhiều đã làm việc vì tổ đặc nhiệm A, công lao cũng có, vất vả cũng có. Thật trớ trêu, giờ Diệp Phàm tôi trở thành phế nhân không ngờ các người lại nhớ tới anh em của tôi.
Chẳng lẽ Diệp Phàm tôi không thể có mấy người bạn, bọn họ quen biết tôi là phải chịu khổ thế sao. Lỗ Tiến thật ức hiếp người quá đáng.
Lần này, lão Lý, ông có nói gì cũng vô dụng. Các ông nói tôi vô tình cũng được, cái gì cũng được, hành động Phá Thiên lần này, tôi không tham gia.
Hơn nữa, nếu anh em của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tính sổ chuyện này với Lỗ Tiến.
Diệp Phàm thản nhiên hừ giọng nói.
Hắn vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Huynh đệ khẳng định phải cứu, tuy nhiên lần này chuyện sẽ như thế nào, cũng không thể để Lỗ Tiến tùy ý thao túng. Mặc kệ như thế nào, lần này nếu không khiến Lỗ Tiến thay đổi, Diệp Phàm sẽ không chịu thôi.
- Diệp Phàm, đều là vì nước nhà cả. Lỗ Tiến, tuy trong chuyện này ông ta có chútkhông đúng, cậu có giận cũng là phải.
Tuy nhiên, hiện tại đã lâm vào tình trạng này. Chúng ta cần phải nhìn rộng ra một chút.
Hơn nữa, Lỗ Tiến cũng đã nhượng bộ. Đồng ý đề nghị cấp trên khôi phục tất cả chức vụ và quân hàm cho cậu.
Về phần xử phạt, trực tiếp hủy bỏ là được. Huống chi, cậu là vì tổ A làm việc, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Lý Khiếu Phong khuyên nhủ.
- Được, tôi nể mặt lão Lý. Muốn tôi ra tay cũng được, chỉ cần duy nhất một điều kiện.
Diệp Phàm nói tới đây, cố ý tạm dừng một chút.
- Cậu nói đi
Lý Khiếu Phong khóe miệng không khỏi co giật một chút, ông ta trong lòng hiểu được, phỏng chừng..
Đồng chí Tiểu Diệp đề xuất điều kiện chắc chắn là nhằm vào đồng chí Lỗ Tiến.
- Khai trừ Lỗ Tiến, bảo ông ra rời khỏi tổ A. Bằng không, ông ta ở thì tôi không ở, muốn tôi vào thì ông ta cút đi.
Lời nói Diệp Phàm rất có khí phách.
- Điều này là không thể!
Lý Khiếu Phong có chút tức giận, giọng điệu nặng đi một chút, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Không có khả năng đó vậy thì thôi đi, lão Lý, chúng ta sẽ không bàn lại chuyện này nữa. Hơn nữa, ông cũng đừng lấy quốc gia ra để ép tôi.
Thực lòng nếu ông ép tôi thật, Diệp Phàm tôi chuyện gì cũng có thể làm ra được. Cùng lắm thì cút ra nước ngoài du ngoạn.
Tôi tin rằng, nước Mỹ rất hoan nghênh người như tôi. Hơn nữa, huynh đệ tôi cũng không chịu nhìn Diệp Phàm tôi xui xẻo như thế. Lão Lý, mong ôngngẫm lại đi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ngốc ngếch!
Lý Khiếu Phong tức giận đến nỗi đập mạnh chén trà lên bàn, đứng lên bỏ đi.
- Lão Lý, việc này thật có chút khó làm sao? Tình hình trước mắt khẳng định không thể thiếu Diệp Phàm
Mà thủ trưởng Lỗ bên kia lại đang cầm cự, thật phiền phức.
Một đại tá ngồi cùng xe Lý Khiếu Phong cau mày nói.
- Tiểu tử này, trong lòng vẫn tức giận. Hắn muốn lấy Lỗ Tiến ra đùa cợt.
Lý Khiếu Phong nói ra suy nghĩ.
- Lúc ấy thủ trưởng Lỗ làm vậy thực cũng có chút quá đáng đi. Ông ta thực không nghĩ tới việc sẽ tạo thành thế bị động như hôm nay.
Đại tá nói.
- Thôi vậy, cậu không hiểu. Việc này, bên trong có ẩn tình.
Lý Khiếu Phong khoát tay, ánh mắt nhìn xa xôi, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Kỳ thật, đứng ở lập trường của Lỗ Tiến, ông ta làm như vậy cũng là có nguyên nhân của mình. Diệp Phàm có một bang huynh đệ, hắn đối với tổ A có sức ảnh hưởng quá lớn. Hùng mạnh tới mức Lỗ Tiến có cảm giác lo lắng. Cậu nghĩ xem đổi lại là cậu, cậu có thể không ra tay làm việc này?
- Vâng, tôi cũng sẽ làm. Việc này có lẽ là nỗi lo của tổng thủ trưởng tổ A. Một người không thể khống chế toàn bộ thì làm tổng thủ trưởng tổ A còn có ý nghĩa gì nữa?
Hơn nữa, nghe nói lúc ấy Diệp Phàm đi đầu liên hệ với đám người Lang Phá Thiên, còn tự tập hợp thành một đội quân.
Thiếu chút nữa khiến thủ trưởng Lỗ mất hết mặt mũi
Lỗ Tiến làm tổng thủ trưởng, luôn phải giữ thể diện. Người sống vì thể diện, cây sống vì lớp vỏ.
Có những lúc, mặt mũi so với quyền lực và tiền tài còn quan trọng hơn.
Viên đại tá gật gật đầu nói.
- Kỳ thật lúc đó hai bên cùng lùi một bước thì trời cao biển rộng. Năm đó Thủ trưởng Trấn còn có thể quan hệ rất tốt với Diệp Phàm. Tiểu tử đó tuy lúc ấy có chút gian trá, nhưng đã thay đồng chí Trấn Đông Hải làm rất nhiều chuyện. Làm cục diện ầm ĩ bế tắc như thế, không thể không nói, Lỗ Tiến cũng có một phần trách nhiệm rất lớn.
Lý Khiếu Phong hừ nói
Đêm khuya
Lỗ Tiến nhận được một cuộc điện thoại sau đó lập tức mặt liền tối sầm. Ông ta ngơ ngác ngồi ở bàn làm việc châm thuốc.
Tám giờ sáng hôm sau.
Lý Khiếu Phong báo cáo việc bàn bạc với Diệp Phàm lên Lỗ Tiến. Đương nhiên chuyện Diệp Phàm yêu cầu Lỗ Tiến cút đi, Lý Khiếu Phong không nói ra, chỉ nói Diệp Phàm không chịu tiếp nhận chức vụ. Kỳ thật, Lỗ Tiến sớm đã hiểu được, Lý Khiếu Phong cũng hiểu được. Chỉ là giữ mặt mũi mà không nói trắng ra.
Vài ngày trôi qua, Diệp Phàm tới thành phố Đông Cống tiếp tục chủ trì công tác Thành ủy. Chỉ có điều, Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái. Lý Khiếu Phong không ngờ lại tìm tới chính mình, mà Trần Khiếu Thiên lại ngồi được ở nhà. Giống như việc này chỉ như vậy là thôi.
Sáng sớm ngày 26 tháng 11, Diệp Phàm vừa tiến vào văn phòng liền nhận được điện thoại, bên trong truyền tới một giọng đàn ông nói:
- Cho gặp đồng chí Diệp Phàm ở thành phố Đông Cống!
- Là tôi, xin hỏi ông là ai?
Diệp Phàm rất khách sáo hỏi.
- Tôi là Cổ Kiệt ở văn phòng đồng chí Đường Hạo Đông, Chủ tịch Đường có chỉ thị, gọi cậu lập tức về Bắc Kinh báo cáo công tác với ông ấy. Còn nữa, cậu bàn giao công việc tại thành phố Đông Cống cho tốt. Lần này về Bắc Kinh phỏng chừng phải một thời gian dài. Tôi đã giao cho đồng chí Phó Quốc Vân tỉnh Tây Lâm đảm nhiệm. Cậu coi như là xin phép đi công vụ.
Cổ Kiệt nói
- Tôi sẽ chuyển giao hết.
Diệp Phàm đáp, gác điện thoại, vẻ mặt không có gì là vui vẻ.
Trong lòng hừ nói, Lỗ Tiến xuống tay thật nhanh, phỏng chừng là do lão già Lý Khiếu Phong.
Diệp Phàm vội vàng chạy tới Bắc Kinh, vừa vặn là năm giờ chiều.
Vừa xuống phi cơ liền phát hiện hai người trẻ tuổi đeo kính râm có vẻ rất phong độ đứng ở cửa ra vào.
- Anh là đồng chí Diệp Phàm từ thành phố Đông Cống tới?
Một người thanh niên khỏe mạnh trong đó tháo kính râm xuống, ngăn Diệp Phàm lại hỏi.
- Là tôi?
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn thanh niên này, một hơi thở quen thuộc tràn tới. Diệp Phàm chấn động, biết người này rất có thể chính là thủ hạ của Lang Phá Thiên, còn gọi là vệ sĩ Trung Nam Hải.
- Vậy là tốt rồi, mời đi cùng chúng tôi
Người thanh niên đưa tay ra mời.
- Rất xin lỗi, các anh là ai? Tôi dựa vào cái gì phải đi theo các anh?
Diệp Phàm bình tĩnh liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi. Trong lòng nghĩ các người chỉ có thể dọa người khác chứ ông đây không sợ.
- Ồ, quên không nói với anh một tiếng, chúng tôi là ở nội vệ đoàn, là Chủ tịch Đường bảo chúng tôi tới đón anh
Người thanh niên khúm núm nói.
- Anh tên là gì?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, không di chuyển nửa bước chân.
- Ồ, một tiểu tử còn muốn tra hộ khẩu có phải hay không?
Lúc này người thanh niên kia giống như có chút tức giận, tháo kính râm xuống liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lạnh lùng hừ nói. Một tư thế của cao nhân.
- Mời đưa ra giấy chứng nhận, bằng không, tôi làm sao có thể xác nhận thân phận của các anh? Nếu là kẻ lừa đảo không phải tôi xui xẻo sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha ha…
Hai người thanh niên cười đến nỗi thiếu chút nữa rơi thắt lưng.
- Buồn cười sao?
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đương nhiên buồn cười, Chủ tịch Diệp anh cũng không đi hỏi thăm một chút. Có người dám giả mạo nội vệ đoàn sao? Thật sự là buồn cười, buồn cười đến chết mất
Người thanh niên cười nói.
- Đi thôi, đừng dài dòng, Chủ tịch Đường còn đang chờ.
Một trong hai người thanh niên hừ nói, tay cầm cổ tay Diệp Phàm. Nhìn tư thế đó nếu không đi phỏng chừng người ta sẽ dùng sức.
- Buông tay ra!
Diệp Phàm ngó qua tay tên kia một chút, hừ nói.
- Anh nha, nể mặt anh không được, thật bắt phải lôi anh đi có phải hay không? Đừng tưởng được gặp Chủ tịch Đường thì tôi sẽ phải run rẩy vài phần. Một cái chợ trời thật lắm trâu tốt. không phải nói chuyện chê cười, các cấp quan to trên tỉnh trên bộ thấy hai anh em tôi cũng phải tránh, chứ đừng nói là anh. Đi mau, bằng không hai anh em tôi sẽ không khách khí đâu
Người thanh niên đương nhiên là đã nổi giận.
- Vậy đi, anh không phải muốn kéo sao, chỉ cần anh có thể kéo được tôi, tôi gọi anh ba tiếng “đại ca”. Nếu không kéo được, ha ha, lạy bố ba lạy là được.
Diệp Phàm đứng lên
- Ha ha
Một người thanh niên vừa cười vang, cười đến thiếu chút nước nước mắt mũi đều ra. Anh ta nhìn người thanh niên lúc trước liếc mắt một cái, cười nói
- Bạn hữu, không ngờ có người muốn làm lão Đại của chúng ta, anh có quan hệ với Chủ tịch thành phố, chúng tôi không bồi thường nổi.
- Yên tâm, tôi xuống tay có chừng mực
- Có cam đoan sẽ không việc gì không đấy, nếu bị thương thì đừng có trách tôi
Người thanh niên kia cười liền giơ tay.
- Không việc gì,anh muốn anh có thể kéo, tôi không cần anh bồi thường.
Diệp Phàm thản nhiên không ngờ mỉm cười quỷ dị.
Việc này, nếu để Tề Thiên thấy. Khẳng định sẽ lùi lại phía sau vài bước, bởi vì, đây là chiêu bài cười của Diệp Phàm, cười là có người phải gặp xui xẻo.
Tên thanh niên kia thấy Diệp Phàm tự tin như thế, cũng có chút ngờ vực, tuy nhiên, vẫn không tin lắm.
Liền giơ tay lại kéo.
Tuy nhiên, phát hiện mình dùng hai phần lực khí lên tay người ta mà dường như không sứt mẻ tí gì.
Người này cảm thấy có chút mất mặt, bức ra năm phần khí lực kéo qua. Chỉ có điều, vẫn không nhúc nhích. Chân Diệp Phàm giống như được đúc trên mặt đất
Nên cuối cùng đồng chí này tức giận, dùng toàn bộ khí lực kéo qua. Kết quả vẫn như thế, việc này, người kia mặt có chút đỏ. Bộ dáng so với khi khóc lóc còn khó coi hơn.
- Thế nào, không phải chứ?
Người thanh niên kia trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, hỏi.
- Chi bằng anh thử đi?
Người thanh niên vừa kéo người tức giận rút tay lại.
- Để đó cho tôi đến, tôi không tin đâu.
Người thanh niên kia giơ tay kéo qua, tuy nhiên, kết quả cũng không khác biệt lắm, mặt trông bí xị như gan lợn.
- Có chút thân thủ cũng không nên đứng trước mặt bố khoe khoang, không cần nói các người mà ngay cả Lang Phá Thiên nhìn thấy tôi cũng phải kêu một tiếng “Diệp ca”. Cút đi.
Diệp Phàm tiện tay động thủ, người thanh niên kia ngã xuống đất.
Chuyện này quả đã làm hai người kia kinh hồn rồi.
- Đây đây là sự thật, thủ trưởng Lang còn phải gọi anh là ca ca?
Hai người không hẹn cùng lên tiếng hỏi. Trong mắt lộ vẻ không thể tin được.
Diệp Phàm tôi ít nhiều đã làm việc vì tổ đặc nhiệm A, công lao cũng có, vất vả cũng có. Thật trớ trêu, giờ Diệp Phàm tôi trở thành phế nhân không ngờ các người lại nhớ tới anh em của tôi.
Chẳng lẽ Diệp Phàm tôi không thể có mấy người bạn, bọn họ quen biết tôi là phải chịu khổ thế sao. Lỗ Tiến thật ức hiếp người quá đáng.
Lần này, lão Lý, ông có nói gì cũng vô dụng. Các ông nói tôi vô tình cũng được, cái gì cũng được, hành động Phá Thiên lần này, tôi không tham gia.
Hơn nữa, nếu anh em của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tính sổ chuyện này với Lỗ Tiến.
Diệp Phàm thản nhiên hừ giọng nói.
Hắn vẫn đang suy nghĩ vấn đề này. Huynh đệ khẳng định phải cứu, tuy nhiên lần này chuyện sẽ như thế nào, cũng không thể để Lỗ Tiến tùy ý thao túng. Mặc kệ như thế nào, lần này nếu không khiến Lỗ Tiến thay đổi, Diệp Phàm sẽ không chịu thôi.
- Diệp Phàm, đều là vì nước nhà cả. Lỗ Tiến, tuy trong chuyện này ông ta có chútkhông đúng, cậu có giận cũng là phải.
Tuy nhiên, hiện tại đã lâm vào tình trạng này. Chúng ta cần phải nhìn rộng ra một chút.
Hơn nữa, Lỗ Tiến cũng đã nhượng bộ. Đồng ý đề nghị cấp trên khôi phục tất cả chức vụ và quân hàm cho cậu.
Về phần xử phạt, trực tiếp hủy bỏ là được. Huống chi, cậu là vì tổ A làm việc, mọi người trong lòng đều biết rõ.
Lý Khiếu Phong khuyên nhủ.
- Được, tôi nể mặt lão Lý. Muốn tôi ra tay cũng được, chỉ cần duy nhất một điều kiện.
Diệp Phàm nói tới đây, cố ý tạm dừng một chút.
- Cậu nói đi
Lý Khiếu Phong khóe miệng không khỏi co giật một chút, ông ta trong lòng hiểu được, phỏng chừng..
Đồng chí Tiểu Diệp đề xuất điều kiện chắc chắn là nhằm vào đồng chí Lỗ Tiến.
- Khai trừ Lỗ Tiến, bảo ông ra rời khỏi tổ A. Bằng không, ông ta ở thì tôi không ở, muốn tôi vào thì ông ta cút đi.
Lời nói Diệp Phàm rất có khí phách.
- Điều này là không thể!
Lý Khiếu Phong có chút tức giận, giọng điệu nặng đi một chút, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Không có khả năng đó vậy thì thôi đi, lão Lý, chúng ta sẽ không bàn lại chuyện này nữa. Hơn nữa, ông cũng đừng lấy quốc gia ra để ép tôi.
Thực lòng nếu ông ép tôi thật, Diệp Phàm tôi chuyện gì cũng có thể làm ra được. Cùng lắm thì cút ra nước ngoài du ngoạn.
Tôi tin rằng, nước Mỹ rất hoan nghênh người như tôi. Hơn nữa, huynh đệ tôi cũng không chịu nhìn Diệp Phàm tôi xui xẻo như thế. Lão Lý, mong ôngngẫm lại đi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ngốc ngếch!
Lý Khiếu Phong tức giận đến nỗi đập mạnh chén trà lên bàn, đứng lên bỏ đi.
- Lão Lý, việc này thật có chút khó làm sao? Tình hình trước mắt khẳng định không thể thiếu Diệp Phàm
Mà thủ trưởng Lỗ bên kia lại đang cầm cự, thật phiền phức.
Một đại tá ngồi cùng xe Lý Khiếu Phong cau mày nói.
- Tiểu tử này, trong lòng vẫn tức giận. Hắn muốn lấy Lỗ Tiến ra đùa cợt.
Lý Khiếu Phong nói ra suy nghĩ.
- Lúc ấy thủ trưởng Lỗ làm vậy thực cũng có chút quá đáng đi. Ông ta thực không nghĩ tới việc sẽ tạo thành thế bị động như hôm nay.
Đại tá nói.
- Thôi vậy, cậu không hiểu. Việc này, bên trong có ẩn tình.
Lý Khiếu Phong khoát tay, ánh mắt nhìn xa xôi, ngẫm nghĩ một chút nói:
- Kỳ thật, đứng ở lập trường của Lỗ Tiến, ông ta làm như vậy cũng là có nguyên nhân của mình. Diệp Phàm có một bang huynh đệ, hắn đối với tổ A có sức ảnh hưởng quá lớn. Hùng mạnh tới mức Lỗ Tiến có cảm giác lo lắng. Cậu nghĩ xem đổi lại là cậu, cậu có thể không ra tay làm việc này?
- Vâng, tôi cũng sẽ làm. Việc này có lẽ là nỗi lo của tổng thủ trưởng tổ A. Một người không thể khống chế toàn bộ thì làm tổng thủ trưởng tổ A còn có ý nghĩa gì nữa?
Hơn nữa, nghe nói lúc ấy Diệp Phàm đi đầu liên hệ với đám người Lang Phá Thiên, còn tự tập hợp thành một đội quân.
Thiếu chút nữa khiến thủ trưởng Lỗ mất hết mặt mũi
Lỗ Tiến làm tổng thủ trưởng, luôn phải giữ thể diện. Người sống vì thể diện, cây sống vì lớp vỏ.
Có những lúc, mặt mũi so với quyền lực và tiền tài còn quan trọng hơn.
Viên đại tá gật gật đầu nói.
- Kỳ thật lúc đó hai bên cùng lùi một bước thì trời cao biển rộng. Năm đó Thủ trưởng Trấn còn có thể quan hệ rất tốt với Diệp Phàm. Tiểu tử đó tuy lúc ấy có chút gian trá, nhưng đã thay đồng chí Trấn Đông Hải làm rất nhiều chuyện. Làm cục diện ầm ĩ bế tắc như thế, không thể không nói, Lỗ Tiến cũng có một phần trách nhiệm rất lớn.
Lý Khiếu Phong hừ nói
Đêm khuya
Lỗ Tiến nhận được một cuộc điện thoại sau đó lập tức mặt liền tối sầm. Ông ta ngơ ngác ngồi ở bàn làm việc châm thuốc.
Tám giờ sáng hôm sau.
Lý Khiếu Phong báo cáo việc bàn bạc với Diệp Phàm lên Lỗ Tiến. Đương nhiên chuyện Diệp Phàm yêu cầu Lỗ Tiến cút đi, Lý Khiếu Phong không nói ra, chỉ nói Diệp Phàm không chịu tiếp nhận chức vụ. Kỳ thật, Lỗ Tiến sớm đã hiểu được, Lý Khiếu Phong cũng hiểu được. Chỉ là giữ mặt mũi mà không nói trắng ra.
Vài ngày trôi qua, Diệp Phàm tới thành phố Đông Cống tiếp tục chủ trì công tác Thành ủy. Chỉ có điều, Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái. Lý Khiếu Phong không ngờ lại tìm tới chính mình, mà Trần Khiếu Thiên lại ngồi được ở nhà. Giống như việc này chỉ như vậy là thôi.
Sáng sớm ngày 26 tháng 11, Diệp Phàm vừa tiến vào văn phòng liền nhận được điện thoại, bên trong truyền tới một giọng đàn ông nói:
- Cho gặp đồng chí Diệp Phàm ở thành phố Đông Cống!
- Là tôi, xin hỏi ông là ai?
Diệp Phàm rất khách sáo hỏi.
- Tôi là Cổ Kiệt ở văn phòng đồng chí Đường Hạo Đông, Chủ tịch Đường có chỉ thị, gọi cậu lập tức về Bắc Kinh báo cáo công tác với ông ấy. Còn nữa, cậu bàn giao công việc tại thành phố Đông Cống cho tốt. Lần này về Bắc Kinh phỏng chừng phải một thời gian dài. Tôi đã giao cho đồng chí Phó Quốc Vân tỉnh Tây Lâm đảm nhiệm. Cậu coi như là xin phép đi công vụ.
Cổ Kiệt nói
- Tôi sẽ chuyển giao hết.
Diệp Phàm đáp, gác điện thoại, vẻ mặt không có gì là vui vẻ.
Trong lòng hừ nói, Lỗ Tiến xuống tay thật nhanh, phỏng chừng là do lão già Lý Khiếu Phong.
Diệp Phàm vội vàng chạy tới Bắc Kinh, vừa vặn là năm giờ chiều.
Vừa xuống phi cơ liền phát hiện hai người trẻ tuổi đeo kính râm có vẻ rất phong độ đứng ở cửa ra vào.
- Anh là đồng chí Diệp Phàm từ thành phố Đông Cống tới?
Một người thanh niên khỏe mạnh trong đó tháo kính râm xuống, ngăn Diệp Phàm lại hỏi.
- Là tôi?
Diệp Phàm gật gật đầu nhìn thanh niên này, một hơi thở quen thuộc tràn tới. Diệp Phàm chấn động, biết người này rất có thể chính là thủ hạ của Lang Phá Thiên, còn gọi là vệ sĩ Trung Nam Hải.
- Vậy là tốt rồi, mời đi cùng chúng tôi
Người thanh niên đưa tay ra mời.
- Rất xin lỗi, các anh là ai? Tôi dựa vào cái gì phải đi theo các anh?
Diệp Phàm bình tĩnh liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi. Trong lòng nghĩ các người chỉ có thể dọa người khác chứ ông đây không sợ.
- Ồ, quên không nói với anh một tiếng, chúng tôi là ở nội vệ đoàn, là Chủ tịch Đường bảo chúng tôi tới đón anh
Người thanh niên khúm núm nói.
- Anh tên là gì?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, không di chuyển nửa bước chân.
- Ồ, một tiểu tử còn muốn tra hộ khẩu có phải hay không?
Lúc này người thanh niên kia giống như có chút tức giận, tháo kính râm xuống liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lạnh lùng hừ nói. Một tư thế của cao nhân.
- Mời đưa ra giấy chứng nhận, bằng không, tôi làm sao có thể xác nhận thân phận của các anh? Nếu là kẻ lừa đảo không phải tôi xui xẻo sao?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha ha…
Hai người thanh niên cười đến nỗi thiếu chút nữa rơi thắt lưng.
- Buồn cười sao?
Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đương nhiên buồn cười, Chủ tịch Diệp anh cũng không đi hỏi thăm một chút. Có người dám giả mạo nội vệ đoàn sao? Thật sự là buồn cười, buồn cười đến chết mất
Người thanh niên cười nói.
- Đi thôi, đừng dài dòng, Chủ tịch Đường còn đang chờ.
Một trong hai người thanh niên hừ nói, tay cầm cổ tay Diệp Phàm. Nhìn tư thế đó nếu không đi phỏng chừng người ta sẽ dùng sức.
- Buông tay ra!
Diệp Phàm ngó qua tay tên kia một chút, hừ nói.
- Anh nha, nể mặt anh không được, thật bắt phải lôi anh đi có phải hay không? Đừng tưởng được gặp Chủ tịch Đường thì tôi sẽ phải run rẩy vài phần. Một cái chợ trời thật lắm trâu tốt. không phải nói chuyện chê cười, các cấp quan to trên tỉnh trên bộ thấy hai anh em tôi cũng phải tránh, chứ đừng nói là anh. Đi mau, bằng không hai anh em tôi sẽ không khách khí đâu
Người thanh niên đương nhiên là đã nổi giận.
- Vậy đi, anh không phải muốn kéo sao, chỉ cần anh có thể kéo được tôi, tôi gọi anh ba tiếng “đại ca”. Nếu không kéo được, ha ha, lạy bố ba lạy là được.
Diệp Phàm đứng lên
- Ha ha
Một người thanh niên vừa cười vang, cười đến thiếu chút nước nước mắt mũi đều ra. Anh ta nhìn người thanh niên lúc trước liếc mắt một cái, cười nói
- Bạn hữu, không ngờ có người muốn làm lão Đại của chúng ta, anh có quan hệ với Chủ tịch thành phố, chúng tôi không bồi thường nổi.
- Yên tâm, tôi xuống tay có chừng mực
- Có cam đoan sẽ không việc gì không đấy, nếu bị thương thì đừng có trách tôi
Người thanh niên kia cười liền giơ tay.
- Không việc gì,anh muốn anh có thể kéo, tôi không cần anh bồi thường.
Diệp Phàm thản nhiên không ngờ mỉm cười quỷ dị.
Việc này, nếu để Tề Thiên thấy. Khẳng định sẽ lùi lại phía sau vài bước, bởi vì, đây là chiêu bài cười của Diệp Phàm, cười là có người phải gặp xui xẻo.
Tên thanh niên kia thấy Diệp Phàm tự tin như thế, cũng có chút ngờ vực, tuy nhiên, vẫn không tin lắm.
Liền giơ tay lại kéo.
Tuy nhiên, phát hiện mình dùng hai phần lực khí lên tay người ta mà dường như không sứt mẻ tí gì.
Người này cảm thấy có chút mất mặt, bức ra năm phần khí lực kéo qua. Chỉ có điều, vẫn không nhúc nhích. Chân Diệp Phàm giống như được đúc trên mặt đất
Nên cuối cùng đồng chí này tức giận, dùng toàn bộ khí lực kéo qua. Kết quả vẫn như thế, việc này, người kia mặt có chút đỏ. Bộ dáng so với khi khóc lóc còn khó coi hơn.
- Thế nào, không phải chứ?
Người thanh niên kia trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, hỏi.
- Chi bằng anh thử đi?
Người thanh niên vừa kéo người tức giận rút tay lại.
- Để đó cho tôi đến, tôi không tin đâu.
Người thanh niên kia giơ tay kéo qua, tuy nhiên, kết quả cũng không khác biệt lắm, mặt trông bí xị như gan lợn.
- Có chút thân thủ cũng không nên đứng trước mặt bố khoe khoang, không cần nói các người mà ngay cả Lang Phá Thiên nhìn thấy tôi cũng phải kêu một tiếng “Diệp ca”. Cút đi.
Diệp Phàm tiện tay động thủ, người thanh niên kia ngã xuống đất.
Chuyện này quả đã làm hai người kia kinh hồn rồi.
- Đây đây là sự thật, thủ trưởng Lang còn phải gọi anh là ca ca?
Hai người không hẹn cùng lên tiếng hỏi. Trong mắt lộ vẻ không thể tin được.
/3320
|