Diệp Phàm nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của anh ta, biết anh ta lo lắng cho ông nội, đành phải gật đầu. Hai người tách nhau ra khoảng mười mấy mét, người trước người sau dán người xuống đất giữa đám Tiên Nhân Chưởng trèo qua.
Sau khi tiến vào được hơn một dặm cuối cùng phát hiện có mấy bóng người không rõ lắm đang đánh nhau.
- Con át chủ bài của Mỹ và Hoa Hạ, hôm nay nơi này các người sẽ táng thân. Cạc cạc.
Một giọng nói giống như người Nhật Bản vang lên, thanh âm khá chói tai, rất điên cuồng và đắc ý. Tuy nhiên là nói bằng tiếng Anh chứ không phải tiếng Nhật.
- Đúng là ở đó, chúng ta mau tiến lên.
Vương Nhân Bàng nóng nảy khẽ nhích người.
- Khoan đã, có phải muốn dụ chúng ta mắc mưu không?
Diệp Phàm ngăn Vương Nhân Bàng lại, nhỏ giọng nói.
- Thật sự cũng đáng nghi.
Vương Nhân Bàng thân mình chấn động, khẩn trương dừng lại.
Đúng lúc này, ở đó vang lên một tiếng “bá”
Hình như một người bị tảng đá đánh trúng, mắng:
- Cẩu Hoa Hạ, cẩu nước Mỹ, ra đây mau.
- Nhìn thấy chưa, vừa rồi những tên đó đang dùng câu câu cá. Phỏng chừng ông nội anh và Tư Bì Lang nước Mỹ đều đang trốn ở trong khu vực này lén dùng đá tấn công.
Diệp Phàm nói, hai người cẩn thận trèo qua.
- Chúng ta cho bọn nó nếm thử mấy quả lựu đạn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không được, không thể xác định được vị trí của Vương lão, nếu vô tình làm bị thương thì sẽ phiền toái.
Diệp Phàm ngăn chặn hành động điên cuồng của Vương Nhân Bàng.
- Chúng ta tới gần một chút rồi tính sau.
Diệp lão đại nói rồi lại trèo về phía trước.
Bên kia lại truyền đến thanh âm của tảng đá đập, rất hỗn độn, cũng yểm trợ cho tiếng động mà bọn Diệp lão đại tạo ra khi trèo qua.
- Tư Bì Lang, chúng ta đồng loạt ra tay, trước tiên giải quyết đám sói này rồi sẽ quyết đấu sau được không?
Lúc này, truyền tới giọng nói hơi khàn khàn của Vương lão.
- Mười lăm phút, chúng ta hợp lực ra tay, không được tấn công lẫn nhau.
Cách đó không xa, từ trong đám Tiên Nhân Chưởng truyền tới một giọng nói sắc nhọn. Chỗ phát ra giọng nói ấy lập tức ném ra một quả lựu đạn. Tuy nhiên phỏng chừng người đã chạy đi chỗ khác.
- Trúng.
Vương lão nói.
Không lâu sau, cuộc chiến ở Loạn Thạch càng khốc liệt. Hơn nữa, hướng tấn công về cơ bản không cố định. Lúc thì hướng đông, lúc lại hướng tây. Kể cả cao thủ của những nước khác có dùng tay lôi cũng không có cách nào đỡ nổi.
Đúng lúc này, hai giọng nói lần lượt truyền tới. Âm thanh của một trận quyền cước vang lên. Lần lượt hướng về phía năm sáu người ở giữa bồn địa.
- Phỏng chừng mấy người này chưa tới cửu đẳng, hoặc là cũng bị thương rồi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Chúng ta tiến lên trợ giúp bọn họ một chút. Dứt khoát trước tiên giải quyết hết bọn âm mưu này, rồi sau đó sẽ thu phục bọn Tư Bì Lang được không? Tuy nhiên, chúng ta không thể để họ nhận ra là người Hoa Hạ, giả là người Hàn Quốc được không?
Diệp Phàm hỏi:
- Anh nói được tiếng Hàn không?
- Biết vài câu. Tôi nói đi nói lại vài câu là ổn thôi.
Vương Nhân Bàng nói. Hai người lợi dụng cơ hội trèo qua, trước tiên áp sát mặt đất quan sát một hồi.
- Ra tay.
Diệp Phàm vừa nói xong, từ dưới đám Thiên Nhân Chưởng bay vọt lên trời, trong tay cầm một trường đao, miệng dùng tiếng Hàn mắng:
- Giết sạch.
Một trong hai tên đang đánh nhau kịch liệt với Vương lão chưa kịp phòng bị nên bị một đao của Diệp Phàm chém đứt một đùi. Diệp Phàm lại thu tay xuất một đao nữa, tên kia bay đầu.
Thấy Vương lão đánh về phía mình, Diệp Phàm lập tức dùng tiếng lóng của Tổ đặc nhiệm A hô lớn. Vương lão vừa nghe, lập tức xoay người kết hợp tấn công với Diệp Phàm, một người bây giờ chỉ còn thấy vẻ hung hãn, tóc dài bồng bềnh, nhất thời chưa nhận ra là người nước nào.
Một người tấn công ở trên, một người tấn công phía dưới. Người kia tuy nói cũng là cao thủ cửu đẳng nhưng khi hai cao thủ cửu đẳng giao đấu, hơn nữa Diệp Phàm còn có đôi mắt ưng có hiệu quả nhìn trong đêm tối rất tốt.
A…
Hét lên một tiếng thảm thương, toàn bộ phần eo của người kia bị Diệp Phàm đâm một đao. Tuy nhiên anh ta chưa chết, giơ tay lấy ra quả lựu đạn.
Tuy nhiên Vương lão sao có thể để anh ta đạt được mục đích. Vội vàng tiến tới một bước, cầm tảng đá trong tay nện mạnh vào đầu tên kia.
Người đó đầu óc nở hoa, người gục xuống đất.
Còn Vương Nhân Bàng đang chiến đấu một mình với một tên. Chỉ là bản lĩnh của người ta quá cao, Vương Nhân Bàng đành dần dần thoái lui.
Vương lão cũng không có thời gian mà nghĩ đến việc nghỉ ngơi, kết hợp tấn công với Diệp Phàm. Ba người hợp lại đánh một người. Hai phút sau giải quyết xong. Lột mũ ra nhìn, hẳn là một người Nga.
- Chúng ta lui.
Vương lão nói, ba người lập tức lùi hướng về phía đám Tiên Nhân Chưởng.
- Cẩu Hoa Hạ, không giữ chữ tín.
Tư Quân Bì Lang đang bị hai cao thủ cửu đẳng không biết người nước nào giáp công, anh ta thấy Vương lão không làm sao, nhất thời mắng mỏ.
- Lão phu coi trọng nhất là chữ tín, tôi còn chưa tấn công cậu đúng không?
Vương lão nói, không để ý tới người này.
Vương Nhân Bàng đã mau chóng mở cái hòm thuốc ra băng bó đơn giản cho ông nội một chút sau đó cõng Vương lão về phía Đông Phương. Bên đó có bác sĩ chuyên nghiệp của Tổ đặc nhiệm A sẽ kiểm tra cho Vương lão.
- Tư Bì Lang, nơi này chính là nơi ngươi bỏ mạng.
Diệp lão đại cười khan một tiếng, tiến lên mấy bước.
Phi đao kẹp trong tay hướng về phía Tư Bì Lang. Bị hai đại cao thủ nước ngoài tấn công, Tư Bì Lang đã sớm có chút không chống đỡ nổi.
Hơn nữa phi đao của Diệp Phàm lúc đông lúc tây tương trợ. Không lâu sau, Tư Bì Lang kêu thảm, đùi bị trúng một đao. Tiếng xương vỡ vụn cho dù có cách xa tới năm sáu mươi mét Diệp Phàm vẫn có thể nghe thấy.
- A…
Tư Bì Lang nổi đóa, liều mạng vồ lấy một người trong đó. Lập tức đẩy người đó ngã trên đất.
Thật ra hai người này là cao thủ bát đẳng, chưa tới cửu đẳng. Chỉ có điều Tư Bì Lang bị thương từ trước, lại còn đấu với Vương lão mấy chục ngày, bản thân đã kiệt sức rồi.
Một đội viên khác vừa thấy đồng đội bị đẩy ngã, lập tức đá một cước về phía Tư Bì Lang.
Diệp lão đại đã lặn xuống phía sau, một đao chặt đứt, lập tức máu tươi văng khắp nơi.
- Lui lui…
Người nọ quay cuồng chui hướng về phía đám Tiên Nhân Chưởng không còn thấy bóng dáng. Diệp lão đại lại chém một đao chính xác về phía Tư Bì Lang, tên kia cuộn người muốn trườn đi.
Tuy nhiên vẫn bị Diệp lão đại chém trúng một đao vào lưng. Trong cuộc tàn sát đẫm máu, Tư Bì Lang cũng lăn mấy vòng rồi chẳng thấy bóng dáng đâu. Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu rõ, người này chắc cũng tàn phế phân nửa rồi.
Về phần ông anh nằm dưới đất kia, Diệp lão đại đương nhiên không bỏ qua. Một cước giẫm lên, đầu bị Diệp Phàm gắt gao đá dúi vào đám Tiên Nhân Cầu gai góc.
Người nọ đùi và chân đều cố gắng ra đòn. Tuy nhiên Diệp Phàm không thả lỏng chân. Đế dày có khả năng chống địa lôi dày dẫn kia vẫn giẫm lên không buông, vẫn gắt gao ấn vào trong đám Tiên Nhân Cầu.
Cho tới tận khi chân tay người kia không còn động tĩnh gì Diệp lão đại mới buông lỏng giày, cúi đầu nhìn, mắng:
- Khả năng chịu đòn kém quá, cả đầu đều nát bét rồi. Đã chẳng còn nhận ra đâu là mũi mắt tai, cũng chẳng biết đội viên không may của nước nào.
Sau khi trở lại bên phía Đông Phương, Diệp Phàm hỏi:
- Tình trạng Vương lão thế nào rồi?
- Không lạc quan lắm, người trúng hơn mười đao. Hơn nữa chỉ băng bó đơn giản, máu chảy nhiều, hơn mười ngày chiến đấu, sức lực đã tới độ dầu cạn đèn tắt. Phải lập tức đưa về nước, bằng không sẽ quá muộn. Tuy nhiên, cho dù cứu được, phỏng chừng cũng bị tàn phế. Vương lão đều phải dựa vào nghị lực bất khuất mới chống đỡ được.
Đông Phương thờ dài, vẻ mặt bi thương.
- Anh lập tức mang theo hai đội viên hộ tống Vương lão về. Nhân Bàng cũng cùng về.
Diệp Phàm ra lệnh.
- Đại ca bảo trọng.
Vương Nhân Bàng cõng ông nội quay người đi, anh ta cũng đang sốt ruột.
- Khoan đã, Bàng nhi ở lại.
Lúc này, Vương lão trên lưng tỉnh lại, lập tức nói.
- Không được, đường về cũng không an toàn, Vương lão, ông cần người bảo vệ.
Diệp Phàm nói.
- Không cần nói, Nhân Bàng, nếu cháu vẫn còn là một người Hoa Hạ thì hãy để ông xuống. Cháu là cao thủ, không thể quên khí phách của cao thủ. Nghĩ đi, vì cứu ông, hy sinh bao nhiêu đồng chí rồi. Cháu phải xứng đáng với họ.
Vương lão nói như đinh đống cột.
- Vương lão, cái này không được. Trở về sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không cần nói, nếu cháu không lấy về được máy thứ đồ Mê Cung, cháu sẽ không còn là cháu trai của Vương Kinh Thiên.
Vương lão quát.
- Vương lão…
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Không cần nói, Nhân Bàng, nếu cháu còn không đi, ông sẽ tự cắt đứt. Ông đã là một phế nhân rồi, chỉ cần sống được là tốt rồi.
Vương Kinh Thiên đột nhiên rút ra một cây dao găm ngắn.
- Cháu đi, ông nội. Cháu đi. Cháu lăn…
Vương Nhân Bàng nước mắt tràn mi, quỳ xuống đất, ba thủ trưởng quay người đi về phía trước.
- Đồng chí Đông Phương, Vương lão giao cho anh.
Diệp Phàm nói.
- Người còn tôi còn, người mất tôi mất.
Đông Phương vẻ mắt kiên định nói, vừa vung tay lên, liền đi. Hai đội viên phía sau một người cõng Vương lão, một người ở bảo vệ ở phía sau rồi cả bọn rời đi.
Diệp Phàm nhìn bóng dáng Vương lão dần dần biến mất mới xoay người lại.
- Chúng ta còn lại năm người, nhiệm vụ càng gian khổ hơn. Các đồng chí, hối hận không?
Diệp Phàm nói.
- Vĩnh viễn không hối hận, da ngựa bọc thây.
Bốn người đội viên trong đó có cả Vương Nhân Bàng cùng hô to.
- Nghỉ ngơi, sau đó xuất phát, tiến quân về phía khu số 01.
Diệp Phàm nói, ngồi xuống vận khí huyết.
- Lại xử lý được mấy cao thủ cửu đẳng, tốt quá rồi.
Cung Khai Hà kích động tới mức nện một quyền lên mặt bàn hội nghị.
- Tổ trưởng Cung, hẳn là thông báo bên các đồng chí của cục an ninh quốc gia. Cho dù là hy sinh toàn bộ, cũng phải bảo vệ Vương lão thoát khỏi Sahara về nước.
Lúc này Lý Khiếu phong nói.
- Thông báo…
Cung Khai Hà quay đầu nói với một đại tá.
- Bát cách…
Fujiwara Astoria nện một quyền trên bàn, ném thuốc lá gấu mèo đi rất xa, vẻ mặt lão ta vô cùng đau khổ, chỉ còn thiếu rơi hai giọt lệ.
- Ma Cách Điền Bang cũng thật vô dụng, cái gì mà cao thủ cửu đẳng, không ngờ bị chặt đứt một cánh tay mới trốn về được. Chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, một tên khốn kiếp.
Phó tổ trưởng Sơn Bản thập bát Lang cũng không kìm nổi giật giật lỗ mũi mắng mỏ.
- Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì. Người Hoa Hạ cũng bị thương tương đối. Trên chiến trường địa khu số 01 sắp tới, bọn họ đã không còn khả năng để cướp được tài liệu. Chúng ta vẫn còn Vương Bài thần bí.
Fujiwara Astoria trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh. Nhặt thuốc lá gấu mèo dưới đất lên, hút.
- Lão át chủ bài của Hoa Hạ chắc đã bị tàn phế. Tuy nhiên, sao lại xuất hiện một tên hung hãn đến vậy. Đã điều tra ra người đó chưa, rốt cuộc là ai?
Sơn bản thập bát Lang vẻ mặt phẫn nộ hỏi một thượng tá phía sau.
- Đang điều tra.
Người nọ nghiêm túc trả lời.
Sau khi tiến vào được hơn một dặm cuối cùng phát hiện có mấy bóng người không rõ lắm đang đánh nhau.
- Con át chủ bài của Mỹ và Hoa Hạ, hôm nay nơi này các người sẽ táng thân. Cạc cạc.
Một giọng nói giống như người Nhật Bản vang lên, thanh âm khá chói tai, rất điên cuồng và đắc ý. Tuy nhiên là nói bằng tiếng Anh chứ không phải tiếng Nhật.
- Đúng là ở đó, chúng ta mau tiến lên.
Vương Nhân Bàng nóng nảy khẽ nhích người.
- Khoan đã, có phải muốn dụ chúng ta mắc mưu không?
Diệp Phàm ngăn Vương Nhân Bàng lại, nhỏ giọng nói.
- Thật sự cũng đáng nghi.
Vương Nhân Bàng thân mình chấn động, khẩn trương dừng lại.
Đúng lúc này, ở đó vang lên một tiếng “bá”
Hình như một người bị tảng đá đánh trúng, mắng:
- Cẩu Hoa Hạ, cẩu nước Mỹ, ra đây mau.
- Nhìn thấy chưa, vừa rồi những tên đó đang dùng câu câu cá. Phỏng chừng ông nội anh và Tư Bì Lang nước Mỹ đều đang trốn ở trong khu vực này lén dùng đá tấn công.
Diệp Phàm nói, hai người cẩn thận trèo qua.
- Chúng ta cho bọn nó nếm thử mấy quả lựu đạn.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không được, không thể xác định được vị trí của Vương lão, nếu vô tình làm bị thương thì sẽ phiền toái.
Diệp Phàm ngăn chặn hành động điên cuồng của Vương Nhân Bàng.
- Chúng ta tới gần một chút rồi tính sau.
Diệp lão đại nói rồi lại trèo về phía trước.
Bên kia lại truyền đến thanh âm của tảng đá đập, rất hỗn độn, cũng yểm trợ cho tiếng động mà bọn Diệp lão đại tạo ra khi trèo qua.
- Tư Bì Lang, chúng ta đồng loạt ra tay, trước tiên giải quyết đám sói này rồi sẽ quyết đấu sau được không?
Lúc này, truyền tới giọng nói hơi khàn khàn của Vương lão.
- Mười lăm phút, chúng ta hợp lực ra tay, không được tấn công lẫn nhau.
Cách đó không xa, từ trong đám Tiên Nhân Chưởng truyền tới một giọng nói sắc nhọn. Chỗ phát ra giọng nói ấy lập tức ném ra một quả lựu đạn. Tuy nhiên phỏng chừng người đã chạy đi chỗ khác.
- Trúng.
Vương lão nói.
Không lâu sau, cuộc chiến ở Loạn Thạch càng khốc liệt. Hơn nữa, hướng tấn công về cơ bản không cố định. Lúc thì hướng đông, lúc lại hướng tây. Kể cả cao thủ của những nước khác có dùng tay lôi cũng không có cách nào đỡ nổi.
Đúng lúc này, hai giọng nói lần lượt truyền tới. Âm thanh của một trận quyền cước vang lên. Lần lượt hướng về phía năm sáu người ở giữa bồn địa.
- Phỏng chừng mấy người này chưa tới cửu đẳng, hoặc là cũng bị thương rồi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Chúng ta tiến lên trợ giúp bọn họ một chút. Dứt khoát trước tiên giải quyết hết bọn âm mưu này, rồi sau đó sẽ thu phục bọn Tư Bì Lang được không? Tuy nhiên, chúng ta không thể để họ nhận ra là người Hoa Hạ, giả là người Hàn Quốc được không?
Diệp Phàm hỏi:
- Anh nói được tiếng Hàn không?
- Biết vài câu. Tôi nói đi nói lại vài câu là ổn thôi.
Vương Nhân Bàng nói. Hai người lợi dụng cơ hội trèo qua, trước tiên áp sát mặt đất quan sát một hồi.
- Ra tay.
Diệp Phàm vừa nói xong, từ dưới đám Thiên Nhân Chưởng bay vọt lên trời, trong tay cầm một trường đao, miệng dùng tiếng Hàn mắng:
- Giết sạch.
Một trong hai tên đang đánh nhau kịch liệt với Vương lão chưa kịp phòng bị nên bị một đao của Diệp Phàm chém đứt một đùi. Diệp Phàm lại thu tay xuất một đao nữa, tên kia bay đầu.
Thấy Vương lão đánh về phía mình, Diệp Phàm lập tức dùng tiếng lóng của Tổ đặc nhiệm A hô lớn. Vương lão vừa nghe, lập tức xoay người kết hợp tấn công với Diệp Phàm, một người bây giờ chỉ còn thấy vẻ hung hãn, tóc dài bồng bềnh, nhất thời chưa nhận ra là người nước nào.
Một người tấn công ở trên, một người tấn công phía dưới. Người kia tuy nói cũng là cao thủ cửu đẳng nhưng khi hai cao thủ cửu đẳng giao đấu, hơn nữa Diệp Phàm còn có đôi mắt ưng có hiệu quả nhìn trong đêm tối rất tốt.
A…
Hét lên một tiếng thảm thương, toàn bộ phần eo của người kia bị Diệp Phàm đâm một đao. Tuy nhiên anh ta chưa chết, giơ tay lấy ra quả lựu đạn.
Tuy nhiên Vương lão sao có thể để anh ta đạt được mục đích. Vội vàng tiến tới một bước, cầm tảng đá trong tay nện mạnh vào đầu tên kia.
Người đó đầu óc nở hoa, người gục xuống đất.
Còn Vương Nhân Bàng đang chiến đấu một mình với một tên. Chỉ là bản lĩnh của người ta quá cao, Vương Nhân Bàng đành dần dần thoái lui.
Vương lão cũng không có thời gian mà nghĩ đến việc nghỉ ngơi, kết hợp tấn công với Diệp Phàm. Ba người hợp lại đánh một người. Hai phút sau giải quyết xong. Lột mũ ra nhìn, hẳn là một người Nga.
- Chúng ta lui.
Vương lão nói, ba người lập tức lùi hướng về phía đám Tiên Nhân Chưởng.
- Cẩu Hoa Hạ, không giữ chữ tín.
Tư Quân Bì Lang đang bị hai cao thủ cửu đẳng không biết người nước nào giáp công, anh ta thấy Vương lão không làm sao, nhất thời mắng mỏ.
- Lão phu coi trọng nhất là chữ tín, tôi còn chưa tấn công cậu đúng không?
Vương lão nói, không để ý tới người này.
Vương Nhân Bàng đã mau chóng mở cái hòm thuốc ra băng bó đơn giản cho ông nội một chút sau đó cõng Vương lão về phía Đông Phương. Bên đó có bác sĩ chuyên nghiệp của Tổ đặc nhiệm A sẽ kiểm tra cho Vương lão.
- Tư Bì Lang, nơi này chính là nơi ngươi bỏ mạng.
Diệp lão đại cười khan một tiếng, tiến lên mấy bước.
Phi đao kẹp trong tay hướng về phía Tư Bì Lang. Bị hai đại cao thủ nước ngoài tấn công, Tư Bì Lang đã sớm có chút không chống đỡ nổi.
Hơn nữa phi đao của Diệp Phàm lúc đông lúc tây tương trợ. Không lâu sau, Tư Bì Lang kêu thảm, đùi bị trúng một đao. Tiếng xương vỡ vụn cho dù có cách xa tới năm sáu mươi mét Diệp Phàm vẫn có thể nghe thấy.
- A…
Tư Bì Lang nổi đóa, liều mạng vồ lấy một người trong đó. Lập tức đẩy người đó ngã trên đất.
Thật ra hai người này là cao thủ bát đẳng, chưa tới cửu đẳng. Chỉ có điều Tư Bì Lang bị thương từ trước, lại còn đấu với Vương lão mấy chục ngày, bản thân đã kiệt sức rồi.
Một đội viên khác vừa thấy đồng đội bị đẩy ngã, lập tức đá một cước về phía Tư Bì Lang.
Diệp lão đại đã lặn xuống phía sau, một đao chặt đứt, lập tức máu tươi văng khắp nơi.
- Lui lui…
Người nọ quay cuồng chui hướng về phía đám Tiên Nhân Chưởng không còn thấy bóng dáng. Diệp lão đại lại chém một đao chính xác về phía Tư Bì Lang, tên kia cuộn người muốn trườn đi.
Tuy nhiên vẫn bị Diệp lão đại chém trúng một đao vào lưng. Trong cuộc tàn sát đẫm máu, Tư Bì Lang cũng lăn mấy vòng rồi chẳng thấy bóng dáng đâu. Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu rõ, người này chắc cũng tàn phế phân nửa rồi.
Về phần ông anh nằm dưới đất kia, Diệp lão đại đương nhiên không bỏ qua. Một cước giẫm lên, đầu bị Diệp Phàm gắt gao đá dúi vào đám Tiên Nhân Cầu gai góc.
Người nọ đùi và chân đều cố gắng ra đòn. Tuy nhiên Diệp Phàm không thả lỏng chân. Đế dày có khả năng chống địa lôi dày dẫn kia vẫn giẫm lên không buông, vẫn gắt gao ấn vào trong đám Tiên Nhân Cầu.
Cho tới tận khi chân tay người kia không còn động tĩnh gì Diệp lão đại mới buông lỏng giày, cúi đầu nhìn, mắng:
- Khả năng chịu đòn kém quá, cả đầu đều nát bét rồi. Đã chẳng còn nhận ra đâu là mũi mắt tai, cũng chẳng biết đội viên không may của nước nào.
Sau khi trở lại bên phía Đông Phương, Diệp Phàm hỏi:
- Tình trạng Vương lão thế nào rồi?
- Không lạc quan lắm, người trúng hơn mười đao. Hơn nữa chỉ băng bó đơn giản, máu chảy nhiều, hơn mười ngày chiến đấu, sức lực đã tới độ dầu cạn đèn tắt. Phải lập tức đưa về nước, bằng không sẽ quá muộn. Tuy nhiên, cho dù cứu được, phỏng chừng cũng bị tàn phế. Vương lão đều phải dựa vào nghị lực bất khuất mới chống đỡ được.
Đông Phương thờ dài, vẻ mặt bi thương.
- Anh lập tức mang theo hai đội viên hộ tống Vương lão về. Nhân Bàng cũng cùng về.
Diệp Phàm ra lệnh.
- Đại ca bảo trọng.
Vương Nhân Bàng cõng ông nội quay người đi, anh ta cũng đang sốt ruột.
- Khoan đã, Bàng nhi ở lại.
Lúc này, Vương lão trên lưng tỉnh lại, lập tức nói.
- Không được, đường về cũng không an toàn, Vương lão, ông cần người bảo vệ.
Diệp Phàm nói.
- Không cần nói, Nhân Bàng, nếu cháu vẫn còn là một người Hoa Hạ thì hãy để ông xuống. Cháu là cao thủ, không thể quên khí phách của cao thủ. Nghĩ đi, vì cứu ông, hy sinh bao nhiêu đồng chí rồi. Cháu phải xứng đáng với họ.
Vương lão nói như đinh đống cột.
- Vương lão, cái này không được. Trở về sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Vương Nhân Bàng nói.
- Không cần nói, nếu cháu không lấy về được máy thứ đồ Mê Cung, cháu sẽ không còn là cháu trai của Vương Kinh Thiên.
Vương lão quát.
- Vương lão…
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Không cần nói, Nhân Bàng, nếu cháu còn không đi, ông sẽ tự cắt đứt. Ông đã là một phế nhân rồi, chỉ cần sống được là tốt rồi.
Vương Kinh Thiên đột nhiên rút ra một cây dao găm ngắn.
- Cháu đi, ông nội. Cháu đi. Cháu lăn…
Vương Nhân Bàng nước mắt tràn mi, quỳ xuống đất, ba thủ trưởng quay người đi về phía trước.
- Đồng chí Đông Phương, Vương lão giao cho anh.
Diệp Phàm nói.
- Người còn tôi còn, người mất tôi mất.
Đông Phương vẻ mắt kiên định nói, vừa vung tay lên, liền đi. Hai đội viên phía sau một người cõng Vương lão, một người ở bảo vệ ở phía sau rồi cả bọn rời đi.
Diệp Phàm nhìn bóng dáng Vương lão dần dần biến mất mới xoay người lại.
- Chúng ta còn lại năm người, nhiệm vụ càng gian khổ hơn. Các đồng chí, hối hận không?
Diệp Phàm nói.
- Vĩnh viễn không hối hận, da ngựa bọc thây.
Bốn người đội viên trong đó có cả Vương Nhân Bàng cùng hô to.
- Nghỉ ngơi, sau đó xuất phát, tiến quân về phía khu số 01.
Diệp Phàm nói, ngồi xuống vận khí huyết.
- Lại xử lý được mấy cao thủ cửu đẳng, tốt quá rồi.
Cung Khai Hà kích động tới mức nện một quyền lên mặt bàn hội nghị.
- Tổ trưởng Cung, hẳn là thông báo bên các đồng chí của cục an ninh quốc gia. Cho dù là hy sinh toàn bộ, cũng phải bảo vệ Vương lão thoát khỏi Sahara về nước.
Lúc này Lý Khiếu phong nói.
- Thông báo…
Cung Khai Hà quay đầu nói với một đại tá.
- Bát cách…
Fujiwara Astoria nện một quyền trên bàn, ném thuốc lá gấu mèo đi rất xa, vẻ mặt lão ta vô cùng đau khổ, chỉ còn thiếu rơi hai giọt lệ.
- Ma Cách Điền Bang cũng thật vô dụng, cái gì mà cao thủ cửu đẳng, không ngờ bị chặt đứt một cánh tay mới trốn về được. Chúng ta bỏ ra nhiều tiền như vậy, một tên khốn kiếp.
Phó tổ trưởng Sơn Bản thập bát Lang cũng không kìm nổi giật giật lỗ mũi mắng mỏ.
- Tuy nhiên cũng không có vấn đề gì. Người Hoa Hạ cũng bị thương tương đối. Trên chiến trường địa khu số 01 sắp tới, bọn họ đã không còn khả năng để cướp được tài liệu. Chúng ta vẫn còn Vương Bài thần bí.
Fujiwara Astoria trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh. Nhặt thuốc lá gấu mèo dưới đất lên, hút.
- Lão át chủ bài của Hoa Hạ chắc đã bị tàn phế. Tuy nhiên, sao lại xuất hiện một tên hung hãn đến vậy. Đã điều tra ra người đó chưa, rốt cuộc là ai?
Sơn bản thập bát Lang vẻ mặt phẫn nộ hỏi một thượng tá phía sau.
- Đang điều tra.
Người nọ nghiêm túc trả lời.
/3320
|