Không rõ lắm!
Nhạc Nhất Thành lắc lắc đầu, tuy nhiên, trong lòng đã thật sự kinh hãi.
- Cũng không nhất định.
Lưu Nhất Cổ thản nhiên hừ một tiếng, kỳ thực, y chỉ đang cố làm cứng mà thôi.
- Hừ, nhất định sau này phải lấy lòng sư phụ y.
Trữ Hoà Hoà đặt mông ngồi xuống chiếc đôn đá đặt trong mái vòm cổng chính, bất mãn lải nhải một câu.
- Em đã nhìn ra, tôi còn tưởng rằng em ngu dốt đâu đâu?
Phí Hướng Phi châm một hơi khói thuốc, thản nhiên cười nói.
- Tôi mà ngu vậy sao? Mai Thiên Kiệt đùa giỡn về chuyện lòng dạ hẹp hòi, chính là con heo đần cũng có thể nghe ra ý vị trong đó
Trữ Hoà Hoà đắc ý liếc nhìn anh họ một cái, cười nói:
- Hắn còn tưởng rằng có thể lừa được tôi, nói cái gì mà đau bụng muốn đi vệ sinh. Trữ Hoà Hoà tôi là ai chứ? Về điểm này thì trong bụng hắn nghĩ gì, tôi đã hiểu thấu cả.
- Ha ha, Hoà Hoà, phỏng chừng hắn đã chuẩn bị đồ tốt cho em rồi đó.
Phí Hướng Phi cười nói.
- Anh họ, anh nói xem hắn có thể đòi được mấy viên?
Trữ Hoà Hoà chợt hỏi.
- Cái này thì không nói chính xác được. Nghe đâu thứ kia đặc biệt rất khó làm ra, ngay cả lão thái gia nhà ta cũng đã nghiệm chứng qua. Nói là không có bí phương muốn làm là không thể. Hơn nữa, lão thái gia cũng đã phải buột miệng khen tên kia lợi hại, không ngờ có thể làm ra thứ này.
Phí Hướng Phi đáp.
- Thứ đồ đó đích thị là rất hay ho, tuy nhiên, Mai Thiên Kiệt đúng là con lợn chết, chỉ mang về được có một viên. Thật là. Lần này không có ba viên, em sẽ không để hắn yên, sẽ không để yên.
Trữ Hoà Hoà bĩu môi ấm ức.
- Này, em họ, có thể trực tiếp hỏi xin người ta hay không?
Phí Hướng Phi giờ phút này trên mặt có chút quái dị.
- Không nên không nên, muốn hỏi thì anh cứ đi mà hỏi Diệp Phàm nhưng đừng có bảo là chủ ý của em.
Trữ Hoà Hoà vốn thông minh, lập tức cân nhắc ra ý tứ của ông anh họ.
Đơn giản là muốn chia phần, bởi vì, lần trước Diệp Phàm tặng mấy viên cho Phí Điệp Vũ. Tự nhiên, lại bị Phí Hướng Phi ăn bớt đi một viên.
Y mới cho bạn gái dùng thử một lần, từ đó về sau sau, bạn gái y liền mê tít thò lò. Tuy nhiên, nếu bảo Phí Hướng Phi tự đi hỏi xin Diệp Phàm thì y không dám vì sợ mất thể diện.
- Hoà Hoà, chỉ một viên thôi thì thế nào. Đỗ Hồng nếu sau này vào nhà ta thì em cũng phải kêu cô ấy một tiếng chị dâu có phải không nào?
Phí Hướng Phi vốn là đại thiếu gia không ngờ cũng đã cúi đầu.
- Nếu có được hơn ba viên, em sẽ chia cho anh một viên, bằng không thì đừng có mơ.
Trữ Hoà Hoà đáp.
Mai Thiên Kiệt vẫn cố diễn trò, có điều Diệp Phàm thì vẫn bình tĩnh uống rượu, biết cậu ta có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, Mai Thiên Kiệt loay hoay một chặp rồi cũng tới trước mặt Diệp Phàm.
Làm bộ cười nói:
- Sư phụ, đồ đệ kính người ba chén, thầy cứ uống một, tôi xin uống ba.
- Muốn gì thì cứ nói? Bắt chước thiêu thân làm cái gì?
Diệp Phàm thản nhiên vẹo người liếc qua một cái, không nhanh không chậm bảo y. Hắn đương nhiên không vội, vội chính là người nào đó thôi.
- Vậy con xin nói, sư phụ, nhưng mong người đừng nóng giận.
Mai Thiên Kiệt kiên trì rào đón.
- Được thôi, tuy nhiên, phải giúp ta xử lý một việc nhỏ thì mới ổn.
Diệp Phàm sớm đã đoán được tâm tư của cậu ta, thản nhiên cười nói.
- Cho con 3 viên được không ạ?
Mai Thiên Kiệt giơ ba đầu ngón tay ra.
- Ba, vậy mà cũng dám nói ra miệng sao.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhấp một chén rượu.
- Vậy làm sao bây giờ, không có ngần này Hoà Hoà nhất định là không cho con qua ải. Sư phụ, người chắc không thể nhẫn tâm nhìn cổ biến con thành đầu heo chứ, cổ là người điêu ngoa đanh đá có tiếng mà. Hơn nữa, chuyện của con với Hoà Hoà cũng là do người làm mối mà.
Mai Thiên Kiệt có chút xấu hổ.
- Ta nói ba viên là quá ít, ta muốn cho con ngần này cơ.
Diệp Phàm cười nói rồi giơ năm đầu ngón tay ra.
- Ngần này, không không thể nào, nhiều như vậy, vậy con xin cảm ơn sư phụ.
Mai Thiên Kiệt thoạt sửng sốt sau đó là mừng rỡ hẳn lên.
- Đã quên điều kiện ta đưa ra rồi sao?
Diệp Phàm lại tạt cho thằng nhóc một gáo nước lạnh ngay tại chỗ khiến y hạ hàng tá nhiệt độ.
- Sư phụ cứ nói.
Mai Thiên Kiệt hết cách, đành phải kiên trì đến cùng nhỏ giọng hỏi.
- Con về bảo với Trữ Hoà Hoà một tiếng là cổ nợ tôi một ân tình. Đương nhiên, ân tình này cổ có đủ năng lực đền đáp, bằng không, ta cũng không đề cập tới việc này nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy được rồi, để con đi xin chỉ thị của “thủ trưởng” chút đã.
Mai Thiên Kiệt chạy vào buồng vệ sinh xốc lại điện thoại, một hồi đi ra gật đầu đồng ý.
Mai Thiên Kiệt đi rồi, trên bàn Diệp Phàm không ngờ chen chúc vào rất nhiều bạn học. Một bàn vốn chỉ có thể ngồi 8 người, nay lập tức chen chúc vào mười bốn mười lăm người.
Ngay cả Nhạc Nhất Thành cũng tìm lý do chen lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm và mấy bạn học cũ, Lưu Nhất Cổ chen không ra nên cô đơn ngồi ở bên bàn tròn lớn đằng kia.
Tuy nhiên, giờ phút này Đông Phong lại chuyển tới bàn Diệp Phàm, màn chuyện trò vui vẻ, náo nhiệt thật sự chính là từ anh ta mà ra.
Diệp Phàm cũng không khỏi thầm cảm thán về nhân tình thế thái. Cái lợi luôn là chủ đề vĩnh viễn mà nhân loại nói đến.
Thập lục tiểu muội lần này cũng bởi vì bị thương, bản lĩnh lập tức giảm xuống mức nhị đẳng tối thượng. Bởi vậy, được điều chỉnh tới quân khu Bắc Kinh làm một giáo quan rồi.
- Tôi về nhà rồi.
Đồng chí Vương Nhân Bàng hơi có vẻ xấu hổ nhìn cô một cái, nói.
Hôm nay Thập lục tiểu muội mặc một chiếc áo cộc lông dê cổ lật với một chiếc váy thu đông dày màu đen có viền hoa. Rất có tinh thần, hơn nữa, còn bôi một ít phấn mỏng, lập tức toát lên khí chất của một thiếu nữ.
Thập lục tiểu muội thuộc loại người có khuôn mặt không phải cực phẩm xinh đẹp, nhưng là kiểu đàn bà làm cho người ta dấy lên một cảm giác đặc biệt. Khuôn mặt xinh đẹp mà cưới về làm bà xã không bao lâu nhìn nhiều cũng sẽ đâm ghét. Còn người con gái nhưThập lục tiểu muội có thể mang đến cho anh hàng trăm ý vị mới mẻ khác biệt.
- Anh trở về hay không đâu có chuyện gì liên quan đến tôi, gấp rút gọi tôi tới là vì muốn nói những lời này sao?
Thập lục tiểu muội liếc mắt nhìn y một cái, tức giận hừ nói.
- Này, Thập lục, cái việc kia, không tốt, việc này, tôi lúc ấy hồ đồ, đều là chuyện chết tiệt gặp phải trong mê cung. Lúc ấy, giống như tất cả mọi người đều có chút mơ hồ. Tôi còn thấy cả hai lão Anh quốc đấu đá nhau, phỏng chừng là người cùng đội cơ.
Vương Nhân Bàng gãi gãi đầu, đương nhiên đang cực lực nghĩ cách trốn tránh hành vi phạm tội của y với Thập lục muội. Giờ phút này, y vô cùng xấu hổ. Không giống với hình tượng đại công tử nhà họ Vương vốn phóng khoáng chút nào.
- Việc này việc kia, tôi không nhớ rõ.
Thập lục tiểu muội thản nhiên hừ một tiếng, tuy nhiên, trên khuôn mặt kia vẫn có chút đỏ ửng.
Thêm phần xinh đẹp yêu kiều hết mực dưới ánh mặt trời, loại sự tình này, với Thập lục muội mà nói thì mới là lần đầu, cô làm sao mà đã quên nhanh thế được.
Vương Nhân Bàng lại vốn là cao thủ tình trường nên không ngờ lại đâm ra hơi sửng sốt. Thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là Monalisa chuyển thế thành như vậy.
- Vậy, cái này là của người anh em Cẩu Tử làm ra. Bôi lên mặt vài ngày có thể sẽ hiệu quả. Em nhận lấy đi.
Vương Nhân Bàng lấy từ trong cặp ra bốn cái bình ngọc.
- Tôi không bệnh lấy thuốc thang làm gì, không cần! Hơn nữa, tôi dựa vào cái gì mà nhận đồ này nọ của anh? Anh cũng không phải người này nọ của tôi mà? Hồ đồ nhận bừa đồ của người khác là sẽ phải chịu thiệt. Đàn ông các người, đều muốn nhân tiện có phải hay không?
Thập lục tiểu muội liên tục trách móc mấy câu.
- Cái này, là mỹ phẩm đặc hiệu cho phái nữ. Gọi là Hậu cung ngọc nhan hoàn, tuyệt đối là hàng tốt.
Anh cũng xin xỏ lão đại lâu lắm mới cho ngần này viên đấy.
Bản lĩnh thật sự của Cẩu Tử em cũng biết rồi đấy, hắn thật sự là cao thủ cửu đẳng. Hắn dùng bí phương thời cổ đại điều chế ra mấy viên thuốc, có thể kém cỏi được hay sao?
Tuy nhiên, thứ này phải có cao thủ ngũ lục đẳng dùng nội tức đồ lên trên mặt mới có tác dụng. Em hiện tại đang thế này, nếu có rảnh thì cứ bảo anh một tiếng, anh sẽ đến giúp em đồ một chút.
Vương Nhân Bàng kiên trì giảng giải.
- Phải cao thủ ngũ lục đẳng mới đồ được hay sao?
Thập lục tiểu muội quả thực đã nghe đến hồi hứng thú, Thực lực của Cẩu Tử thế nào cô cũng đã tận mắt thấy qua nên nhất thời cũng hơi hơi có chút động tâm.
- Cam đoan tuyệt đối, Vương Nhân Bàng anh không phải hạng người giỏi nói khoác. Đặc biệt ở trước mặt em, tôi càng không có khả năng nói lung tung.
Vương Nhân Bàng vỗ ngực đảm bảo.
- Không nói bừa trước mặt tôi chưa mà chỉ khua môi múa mép trước mặt đám mỹ nữ khác chứ gì. Hừ, làm gì có thằng đàn ông nào không thích khoác lác.
Thập lục tiểu muội thản nhiên nói rồi đưa mắt qua liếc nhìn mấy cái bình ngọc kia một cái, bảo:
- Nếu anh không giữ làm gì thì cứ đưa đây tôi xem thử. Tuy nhiên chuyện bôi lên mặt thì không phiền đến anh đâu. Bản cô nương không muốn ai đó tùy tiện động chạm.
- Ha ha, thôi vậy, anh vốn tốt bụng mà, không có ý tứ gì khác.
Vương Nhân Bàng cười cười.
- Ai mà biết được!
Nói xong, Thập lục tiểu muội đoạt lấy bình ngọc rồi ngúng nguẩy xoay người đi mất.
Chỉ để lại một gã khờ lẳng lặng đứng đó ngây người ra thật lâu. Miệng lẩm bẩm:
- Người đâu mà kỳ vậy ta, không ngờ lại không hề truy cứu chuyện mình xxx cổ? Kỳ quái, chẳng lẽ cổ đang thả con săn sắt để bắt con cá rô? Xong đời, gặp phải hạng người khó chơi rồi. Thường thường loại đàn bà này mặt ngoài không giằng co lý sự, kỳ thực là đi bước một đào bẫy chờ con mồi nhảy xuống. Hơn nữa, có muốn thoát cũng không được.
Chín giờ sáng hai ngày sau đó.
Tổng thủ trưởng củtổ A đặc nhiệm A đồng chí Cung Khai Hà mang theo một túi công văn bước vào văn phòng chủ tịch Đường.
- Ngồi đi đồng chí Khai Hà.
Chủ tịch Đường vẻ mặt thân thiết mời ngồi liền ba tiếng.
Sau đó cười cười chỉ vào một chiếc ghế sô pha đơn, nói:
- Gần đây làm anh bận tối mặt tối mũi rồi nhỉ?
- Bận thì bận thôi, cũng không có biện pháp gì khác, trăm công nghìn việc thế này, tóm lại là không thể ngồi nhìn tình trạng này mà không cố gắng đi cải tiến? Hơn nữa, Mốn lên Lương sơn, không vội thì phải cầu may vậy.
Cung Khai Hà trên mặt hiện lên một tia chua xót, cũng là bức xúc mà nói ra rất tùy tiện.
Từ sau khi tiếp nhận tổ A, căn bản là tạo thành một cục diện rối rắm. Nếu tổ A ở trên tay y mà nhất quyết không khá lên được, thì chính y sẽ trở thành tội nhân thiên cổ trong lịch sử nước cộng hoà. Cho nên,
Đồng chí Cung Khai Hà gần đây cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, như sắp đè bẹp bản thân vậy.
- Đúng vậy, công lao các đồng chí trong hành động Phá Thiên lần này của tổ A là không thể chối bỏ. Hơn nữa, để có thể hoàn thành nhiệm vụ, tổn thất phải chịu cũng không phải là nhỏ. Đều là vì quốc gia vì nhân dân cả.
Hơn nữa, bọn họ đều là một đám dũng sĩ anh hùng vô danh đích thực cam tâm hi sinh cho tổ quốc. Quốc gia ghi nhận vinh dự tối cao cho họ, tuy nhiên, bọn họ đều không thể được khen thưởng công khai, chỉ có thể tiến hành nội bộ.
Đây là chuyện đặc thù đã quyết định sẵn với tổ A. Tuy nhiên, may mắn là các đồng chí đều có tính giác ngộ rất cao.
- Hãy quán triệt xuống dưới, bọn họ đều phải giữ bí mật này.
Chủ tịch Đường cố gắng nói hết, rồi liếc nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Cung Khai Hà, hỏi:
- Đồng chí Khai Lâm cũng đã nhiều năm không điều chỉnh địa phương công tác. Lần này tỉnh Nam Phúc bên kia có ban nghành cần điều chỉnh. Tôi thấy, Chức Bí thư đảng trên Tỉnh ủy là rất thích hợp với cậu ấy. Đồng chí Khai Lâm vốn xuất thân từ bên tổ chức cán bộ! Ắt sẽ quen với nghiệp vụ bên này.!.
Nhạc Nhất Thành lắc lắc đầu, tuy nhiên, trong lòng đã thật sự kinh hãi.
- Cũng không nhất định.
Lưu Nhất Cổ thản nhiên hừ một tiếng, kỳ thực, y chỉ đang cố làm cứng mà thôi.
- Hừ, nhất định sau này phải lấy lòng sư phụ y.
Trữ Hoà Hoà đặt mông ngồi xuống chiếc đôn đá đặt trong mái vòm cổng chính, bất mãn lải nhải một câu.
- Em đã nhìn ra, tôi còn tưởng rằng em ngu dốt đâu đâu?
Phí Hướng Phi châm một hơi khói thuốc, thản nhiên cười nói.
- Tôi mà ngu vậy sao? Mai Thiên Kiệt đùa giỡn về chuyện lòng dạ hẹp hòi, chính là con heo đần cũng có thể nghe ra ý vị trong đó
Trữ Hoà Hoà đắc ý liếc nhìn anh họ một cái, cười nói:
- Hắn còn tưởng rằng có thể lừa được tôi, nói cái gì mà đau bụng muốn đi vệ sinh. Trữ Hoà Hoà tôi là ai chứ? Về điểm này thì trong bụng hắn nghĩ gì, tôi đã hiểu thấu cả.
- Ha ha, Hoà Hoà, phỏng chừng hắn đã chuẩn bị đồ tốt cho em rồi đó.
Phí Hướng Phi cười nói.
- Anh họ, anh nói xem hắn có thể đòi được mấy viên?
Trữ Hoà Hoà chợt hỏi.
- Cái này thì không nói chính xác được. Nghe đâu thứ kia đặc biệt rất khó làm ra, ngay cả lão thái gia nhà ta cũng đã nghiệm chứng qua. Nói là không có bí phương muốn làm là không thể. Hơn nữa, lão thái gia cũng đã phải buột miệng khen tên kia lợi hại, không ngờ có thể làm ra thứ này.
Phí Hướng Phi đáp.
- Thứ đồ đó đích thị là rất hay ho, tuy nhiên, Mai Thiên Kiệt đúng là con lợn chết, chỉ mang về được có một viên. Thật là. Lần này không có ba viên, em sẽ không để hắn yên, sẽ không để yên.
Trữ Hoà Hoà bĩu môi ấm ức.
- Này, em họ, có thể trực tiếp hỏi xin người ta hay không?
Phí Hướng Phi giờ phút này trên mặt có chút quái dị.
- Không nên không nên, muốn hỏi thì anh cứ đi mà hỏi Diệp Phàm nhưng đừng có bảo là chủ ý của em.
Trữ Hoà Hoà vốn thông minh, lập tức cân nhắc ra ý tứ của ông anh họ.
Đơn giản là muốn chia phần, bởi vì, lần trước Diệp Phàm tặng mấy viên cho Phí Điệp Vũ. Tự nhiên, lại bị Phí Hướng Phi ăn bớt đi một viên.
Y mới cho bạn gái dùng thử một lần, từ đó về sau sau, bạn gái y liền mê tít thò lò. Tuy nhiên, nếu bảo Phí Hướng Phi tự đi hỏi xin Diệp Phàm thì y không dám vì sợ mất thể diện.
- Hoà Hoà, chỉ một viên thôi thì thế nào. Đỗ Hồng nếu sau này vào nhà ta thì em cũng phải kêu cô ấy một tiếng chị dâu có phải không nào?
Phí Hướng Phi vốn là đại thiếu gia không ngờ cũng đã cúi đầu.
- Nếu có được hơn ba viên, em sẽ chia cho anh một viên, bằng không thì đừng có mơ.
Trữ Hoà Hoà đáp.
Mai Thiên Kiệt vẫn cố diễn trò, có điều Diệp Phàm thì vẫn bình tĩnh uống rượu, biết cậu ta có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, Mai Thiên Kiệt loay hoay một chặp rồi cũng tới trước mặt Diệp Phàm.
Làm bộ cười nói:
- Sư phụ, đồ đệ kính người ba chén, thầy cứ uống một, tôi xin uống ba.
- Muốn gì thì cứ nói? Bắt chước thiêu thân làm cái gì?
Diệp Phàm thản nhiên vẹo người liếc qua một cái, không nhanh không chậm bảo y. Hắn đương nhiên không vội, vội chính là người nào đó thôi.
- Vậy con xin nói, sư phụ, nhưng mong người đừng nóng giận.
Mai Thiên Kiệt kiên trì rào đón.
- Được thôi, tuy nhiên, phải giúp ta xử lý một việc nhỏ thì mới ổn.
Diệp Phàm sớm đã đoán được tâm tư của cậu ta, thản nhiên cười nói.
- Cho con 3 viên được không ạ?
Mai Thiên Kiệt giơ ba đầu ngón tay ra.
- Ba, vậy mà cũng dám nói ra miệng sao.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhấp một chén rượu.
- Vậy làm sao bây giờ, không có ngần này Hoà Hoà nhất định là không cho con qua ải. Sư phụ, người chắc không thể nhẫn tâm nhìn cổ biến con thành đầu heo chứ, cổ là người điêu ngoa đanh đá có tiếng mà. Hơn nữa, chuyện của con với Hoà Hoà cũng là do người làm mối mà.
Mai Thiên Kiệt có chút xấu hổ.
- Ta nói ba viên là quá ít, ta muốn cho con ngần này cơ.
Diệp Phàm cười nói rồi giơ năm đầu ngón tay ra.
- Ngần này, không không thể nào, nhiều như vậy, vậy con xin cảm ơn sư phụ.
Mai Thiên Kiệt thoạt sửng sốt sau đó là mừng rỡ hẳn lên.
- Đã quên điều kiện ta đưa ra rồi sao?
Diệp Phàm lại tạt cho thằng nhóc một gáo nước lạnh ngay tại chỗ khiến y hạ hàng tá nhiệt độ.
- Sư phụ cứ nói.
Mai Thiên Kiệt hết cách, đành phải kiên trì đến cùng nhỏ giọng hỏi.
- Con về bảo với Trữ Hoà Hoà một tiếng là cổ nợ tôi một ân tình. Đương nhiên, ân tình này cổ có đủ năng lực đền đáp, bằng không, ta cũng không đề cập tới việc này nữa.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy được rồi, để con đi xin chỉ thị của “thủ trưởng” chút đã.
Mai Thiên Kiệt chạy vào buồng vệ sinh xốc lại điện thoại, một hồi đi ra gật đầu đồng ý.
Mai Thiên Kiệt đi rồi, trên bàn Diệp Phàm không ngờ chen chúc vào rất nhiều bạn học. Một bàn vốn chỉ có thể ngồi 8 người, nay lập tức chen chúc vào mười bốn mười lăm người.
Ngay cả Nhạc Nhất Thành cũng tìm lý do chen lại ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm và mấy bạn học cũ, Lưu Nhất Cổ chen không ra nên cô đơn ngồi ở bên bàn tròn lớn đằng kia.
Tuy nhiên, giờ phút này Đông Phong lại chuyển tới bàn Diệp Phàm, màn chuyện trò vui vẻ, náo nhiệt thật sự chính là từ anh ta mà ra.
Diệp Phàm cũng không khỏi thầm cảm thán về nhân tình thế thái. Cái lợi luôn là chủ đề vĩnh viễn mà nhân loại nói đến.
Thập lục tiểu muội lần này cũng bởi vì bị thương, bản lĩnh lập tức giảm xuống mức nhị đẳng tối thượng. Bởi vậy, được điều chỉnh tới quân khu Bắc Kinh làm một giáo quan rồi.
- Tôi về nhà rồi.
Đồng chí Vương Nhân Bàng hơi có vẻ xấu hổ nhìn cô một cái, nói.
Hôm nay Thập lục tiểu muội mặc một chiếc áo cộc lông dê cổ lật với một chiếc váy thu đông dày màu đen có viền hoa. Rất có tinh thần, hơn nữa, còn bôi một ít phấn mỏng, lập tức toát lên khí chất của một thiếu nữ.
Thập lục tiểu muội thuộc loại người có khuôn mặt không phải cực phẩm xinh đẹp, nhưng là kiểu đàn bà làm cho người ta dấy lên một cảm giác đặc biệt. Khuôn mặt xinh đẹp mà cưới về làm bà xã không bao lâu nhìn nhiều cũng sẽ đâm ghét. Còn người con gái nhưThập lục tiểu muội có thể mang đến cho anh hàng trăm ý vị mới mẻ khác biệt.
- Anh trở về hay không đâu có chuyện gì liên quan đến tôi, gấp rút gọi tôi tới là vì muốn nói những lời này sao?
Thập lục tiểu muội liếc mắt nhìn y một cái, tức giận hừ nói.
- Này, Thập lục, cái việc kia, không tốt, việc này, tôi lúc ấy hồ đồ, đều là chuyện chết tiệt gặp phải trong mê cung. Lúc ấy, giống như tất cả mọi người đều có chút mơ hồ. Tôi còn thấy cả hai lão Anh quốc đấu đá nhau, phỏng chừng là người cùng đội cơ.
Vương Nhân Bàng gãi gãi đầu, đương nhiên đang cực lực nghĩ cách trốn tránh hành vi phạm tội của y với Thập lục muội. Giờ phút này, y vô cùng xấu hổ. Không giống với hình tượng đại công tử nhà họ Vương vốn phóng khoáng chút nào.
- Việc này việc kia, tôi không nhớ rõ.
Thập lục tiểu muội thản nhiên hừ một tiếng, tuy nhiên, trên khuôn mặt kia vẫn có chút đỏ ửng.
Thêm phần xinh đẹp yêu kiều hết mực dưới ánh mặt trời, loại sự tình này, với Thập lục muội mà nói thì mới là lần đầu, cô làm sao mà đã quên nhanh thế được.
Vương Nhân Bàng lại vốn là cao thủ tình trường nên không ngờ lại đâm ra hơi sửng sốt. Thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là Monalisa chuyển thế thành như vậy.
- Vậy, cái này là của người anh em Cẩu Tử làm ra. Bôi lên mặt vài ngày có thể sẽ hiệu quả. Em nhận lấy đi.
Vương Nhân Bàng lấy từ trong cặp ra bốn cái bình ngọc.
- Tôi không bệnh lấy thuốc thang làm gì, không cần! Hơn nữa, tôi dựa vào cái gì mà nhận đồ này nọ của anh? Anh cũng không phải người này nọ của tôi mà? Hồ đồ nhận bừa đồ của người khác là sẽ phải chịu thiệt. Đàn ông các người, đều muốn nhân tiện có phải hay không?
Thập lục tiểu muội liên tục trách móc mấy câu.
- Cái này, là mỹ phẩm đặc hiệu cho phái nữ. Gọi là Hậu cung ngọc nhan hoàn, tuyệt đối là hàng tốt.
Anh cũng xin xỏ lão đại lâu lắm mới cho ngần này viên đấy.
Bản lĩnh thật sự của Cẩu Tử em cũng biết rồi đấy, hắn thật sự là cao thủ cửu đẳng. Hắn dùng bí phương thời cổ đại điều chế ra mấy viên thuốc, có thể kém cỏi được hay sao?
Tuy nhiên, thứ này phải có cao thủ ngũ lục đẳng dùng nội tức đồ lên trên mặt mới có tác dụng. Em hiện tại đang thế này, nếu có rảnh thì cứ bảo anh một tiếng, anh sẽ đến giúp em đồ một chút.
Vương Nhân Bàng kiên trì giảng giải.
- Phải cao thủ ngũ lục đẳng mới đồ được hay sao?
Thập lục tiểu muội quả thực đã nghe đến hồi hứng thú, Thực lực của Cẩu Tử thế nào cô cũng đã tận mắt thấy qua nên nhất thời cũng hơi hơi có chút động tâm.
- Cam đoan tuyệt đối, Vương Nhân Bàng anh không phải hạng người giỏi nói khoác. Đặc biệt ở trước mặt em, tôi càng không có khả năng nói lung tung.
Vương Nhân Bàng vỗ ngực đảm bảo.
- Không nói bừa trước mặt tôi chưa mà chỉ khua môi múa mép trước mặt đám mỹ nữ khác chứ gì. Hừ, làm gì có thằng đàn ông nào không thích khoác lác.
Thập lục tiểu muội thản nhiên nói rồi đưa mắt qua liếc nhìn mấy cái bình ngọc kia một cái, bảo:
- Nếu anh không giữ làm gì thì cứ đưa đây tôi xem thử. Tuy nhiên chuyện bôi lên mặt thì không phiền đến anh đâu. Bản cô nương không muốn ai đó tùy tiện động chạm.
- Ha ha, thôi vậy, anh vốn tốt bụng mà, không có ý tứ gì khác.
Vương Nhân Bàng cười cười.
- Ai mà biết được!
Nói xong, Thập lục tiểu muội đoạt lấy bình ngọc rồi ngúng nguẩy xoay người đi mất.
Chỉ để lại một gã khờ lẳng lặng đứng đó ngây người ra thật lâu. Miệng lẩm bẩm:
- Người đâu mà kỳ vậy ta, không ngờ lại không hề truy cứu chuyện mình xxx cổ? Kỳ quái, chẳng lẽ cổ đang thả con săn sắt để bắt con cá rô? Xong đời, gặp phải hạng người khó chơi rồi. Thường thường loại đàn bà này mặt ngoài không giằng co lý sự, kỳ thực là đi bước một đào bẫy chờ con mồi nhảy xuống. Hơn nữa, có muốn thoát cũng không được.
Chín giờ sáng hai ngày sau đó.
Tổng thủ trưởng củtổ A đặc nhiệm A đồng chí Cung Khai Hà mang theo một túi công văn bước vào văn phòng chủ tịch Đường.
- Ngồi đi đồng chí Khai Hà.
Chủ tịch Đường vẻ mặt thân thiết mời ngồi liền ba tiếng.
Sau đó cười cười chỉ vào một chiếc ghế sô pha đơn, nói:
- Gần đây làm anh bận tối mặt tối mũi rồi nhỉ?
- Bận thì bận thôi, cũng không có biện pháp gì khác, trăm công nghìn việc thế này, tóm lại là không thể ngồi nhìn tình trạng này mà không cố gắng đi cải tiến? Hơn nữa, Mốn lên Lương sơn, không vội thì phải cầu may vậy.
Cung Khai Hà trên mặt hiện lên một tia chua xót, cũng là bức xúc mà nói ra rất tùy tiện.
Từ sau khi tiếp nhận tổ A, căn bản là tạo thành một cục diện rối rắm. Nếu tổ A ở trên tay y mà nhất quyết không khá lên được, thì chính y sẽ trở thành tội nhân thiên cổ trong lịch sử nước cộng hoà. Cho nên,
Đồng chí Cung Khai Hà gần đây cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn, như sắp đè bẹp bản thân vậy.
- Đúng vậy, công lao các đồng chí trong hành động Phá Thiên lần này của tổ A là không thể chối bỏ. Hơn nữa, để có thể hoàn thành nhiệm vụ, tổn thất phải chịu cũng không phải là nhỏ. Đều là vì quốc gia vì nhân dân cả.
Hơn nữa, bọn họ đều là một đám dũng sĩ anh hùng vô danh đích thực cam tâm hi sinh cho tổ quốc. Quốc gia ghi nhận vinh dự tối cao cho họ, tuy nhiên, bọn họ đều không thể được khen thưởng công khai, chỉ có thể tiến hành nội bộ.
Đây là chuyện đặc thù đã quyết định sẵn với tổ A. Tuy nhiên, may mắn là các đồng chí đều có tính giác ngộ rất cao.
- Hãy quán triệt xuống dưới, bọn họ đều phải giữ bí mật này.
Chủ tịch Đường cố gắng nói hết, rồi liếc nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Cung Khai Hà, hỏi:
- Đồng chí Khai Lâm cũng đã nhiều năm không điều chỉnh địa phương công tác. Lần này tỉnh Nam Phúc bên kia có ban nghành cần điều chỉnh. Tôi thấy, Chức Bí thư đảng trên Tỉnh ủy là rất thích hợp với cậu ấy. Đồng chí Khai Lâm vốn xuất thân từ bên tổ chức cán bộ! Ắt sẽ quen với nghiệp vụ bên này.!.
/3320
|