Để lão già này đo xem cân lượng của cậu.
Ông già nói xong, cũng đỡ liên tiếp bảy tám cước của Diệp Phàm.
Hai người đều không dùng binh khí, mà chỉ dùng chân hoặc nắm đấm giao chiến, cũng không có một chút kĩ xảo nào, nói chính xác là một cuộc tỉ thí bản lĩnh.
Hây hây hây... Diệp Phàm mỗi quyền đánh ra đều hét lớn một tiếng. Ông già tuy không hét lên, nhưng, Diệp Phàm vẫn có thể cảm thấy trong lòng ông ta khẳng định cũng đang hét lên.
Đánh tới chiêu một trăm lẻ tám, Diệp Phàm đã thở như trâu. Loại ngạnh công dùng quyền cước này, đặc biệt hao phí thể lức. Hơn nữa, Diệp Phàm càng đánh càng kinh ngạc.
- Tiếp chiêu!
Diệp Phàm thay đổi phương thức, công lực Hổ Phí của Phí gia bắt đầu thi triển ra. Vây ông già lại bắt đầu di chuyển vòng quanh. Diệp Phàm nhận thấy dùng ngạnh công dường như rất khó thủ thắng.
Bởi vì, hơi thở của ông già bình ổn hơn mình. Điều này chứng tỏ nội tức của ông ta thâm hậu hơn mình tưởng. Đây là thứ tích lũy dần qua năm tháng, muốn nhanh cũng không nhanh được. Cho nên, Diệp Phàm lúc này áp dụng chiến thuật 'Du kích'.
Tuy nhiên, rõ ràng ông già này là một cao nhân thực thụ. Mặc cho Diệp Phàm di động biến hóa đa đa đoan gì. Ông già vẫn đứng bất động ở đó, dường như, giờ phút này ông ta đột nhiên biến thành một pho tượng.
Có lẽ là lấy bất biến ứng vạn biến, tất nhiên, nói về điều này rất dễ dàng. Nếu thật sự phải làm điều này lại muôn vàn khó khăn.
Bởi, khi người ta ở hoạt động, tùy thời điểm sẽ ra tay công kích. Còn anh tuy nói không hề cử động, thật ra, tinh thần của anh phải tập trung cao độ.
Bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị ứng phó với sự công kích trong nháy mắt của đối phương. Loại phòng thủ mà tinh thần rơi vào tình trạng căng thẳng cao độ này, thật ra còn mệt hơn so với tấn công.
- Ông chủ của các anh bản lĩnh rất cao? Cỡ bát đẳng thì phải?
Hoa Hồng Đỏ nhẹ giọng hỏi Lam Tồn Quân bên cạnh.
- Bát đẳng đã là cái cứt gì?
Lam Tồn Quân bô bô nói.
- Vậy là cửu đẳng?
Hoa Hồng Đỏđứng bên nói, mũi không khỏi giật giật mấy lượt. Hẳn là, cũng không thể không kinh ngạc. Bởi vì, bậc cửu đẳng đối với người luyện võ trên toàn thế giới mà nói là một cao nhân đáng ngưỡng vọng.
- Việt Nam các cô có mấy cao thủ cửu đẳng?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Không rõ lắm, tôi chưa từng gặp một người nào. Có điều, ông già này có thể đấu ngang cơ với ông chủ các anh, có lẽ, cũng là cao thủ cửu đẳng. Đây là cao thủ cửu đẳng đầu tiên tôi phát hiện ở nước tôi từ khi sinh ra tới giờ.
Hoa Hồng Đỏ nói, hai mắt như phát sáng vậy.
Một tiếng bịch vang lên, hai người vội nhìn lại.
Phát hiện Diệp Phàm một cước đá vào phần mông ông gia, tuy nhiên, ông già đã quay người lại. Tốc độ ấy, đích xác rất nhanh, căn bản là không tương xứng với tuổi của ông ta. Cú xoay người này của ông ta, còn kèm theo một cước đá tới. Nhưng chẳng thế nào cả, ông già đột nhiên nhíu mày, nhảy một bước dài bảy tám mét ra ngoài.
- Ám khí này của cậu rất đặc biệt, không ngờ có thể cứa rách áo của lão già này.
Trong lúc ông già xoay người, Lam Tồn Quân phát hiện áo phía sau lưng ông ta đã bị Diệp Phàm dùng vật gì đó cắt thành hai mảnh. Hơn nữa, Diệp Phàm xuất chiêu có chừng có mực, vừa khéo chạm đến da, bên trong không hề bị tồn thương gì.
- Ha ha.
Diệp Phàm bình tĩnh cười cười, đương nhiên sẽ không để lộ bí mật của Lạc Bảo Kim Tiền. Đây cũng là một trong những đòn sát thủ của Diệp Phàm.
- Ta với cậu làm một cuộc giao dịch.
Ông già dường như không bộc lộ chút thái độ phẫn nộ nào. Hơn nữa còn nói rất bình tĩnh. Sau đó quay vào nhà tranh thay y phục ròi bước ra nói chuyện.
- Ông nói?
Diệp Phàm hỏi.
- Muốn giao dịch với cậu, lão phu nói cho cậu biết, cậu có thể gọi ta là Cống Ba, thật ra, ta họ Nguyễn. Tuy nhiên, cậu có phát hiện ra đặc điểm của phân gấu này không?
Ông già hỏi.
- Có phải là những hạt nhỏ giống như hạt cát kia không?
Diệp Phàm cũng cảm thấy hứng thú, hỏi.
- Ừ, năng lực quan sát của cậu rất tốt. Ta nghĩ, cậu là cao thủ kiệt xuất ta đã thấy trong đám thanh niên đồng lứa. Chắc là cao thủ cửu đẳng. Trẻ tuổi như vậy mà thân thủ có thể đạt tới bậc cao này, thật sự khiến lão phu cảm thấy kinh ngạc. Ta nghĩ, cái này, có tác dụng tương trợ nhất định với dược liệu cậu dùng. Mà các cậu muốn nấm Hùng Mạo, có lẽ cũng đã phát hiện ra một vài công năng của loại nấm này có phải không?
Cống Ba hỏi.
- Đương nhiên, nếu không, chúng tôi lặn lội xa xôi tới đây làm gì? Thứ này, là vật phẩm kết tinh cao độ dinh dưỡng từ thiên nhiên. Có tác dụng kích thích và phụ trợ nhất định đối với luyện công. Tuy nhiên, thứ vật phẩm này dường như có hơi khó kiếm.
Diệp Phàm nói có chút tiếc nuối.
- Ha ha ha...
Cống Ba đột nhiên dồn khí mười phần phá lên cười.
Bốn người Diệp Phàm đều nhìn ông ta, không biết ông già này cười cái gì? Cảm thấy thần kinh hơi không bình thường.
- Biết tại sao trong phân gấu này lại có thứ hạt phát sáng đó không?
Cống Ba hỏi.
- Có lẽ là ăn vào thứ gì không thể tiêu hóa hoàn toàn rồi thải ra.
Lam Tồn Quân nói.
- Ừ.
Cống Ba gật đầu, nói,
- Tôi giao dịch với cậu chính là có liên quan tới thứ này. Lũ “Gấu chó” này thích ăn một loại mật ong, mà loài ong này tên là ong hút máu.
Nghe cái tên này tương đối đáng sợ. Màu sắc của loài ong này là màu tử huyết. Nghe nói là kết quả của sự tạp giao giữa ong Đại Hoàng và một loại độc trùng.
Ong hút máu thích hút máu, hung tợn vô cùng. Nếu gặp phải người, chúng sẽ kết thành đàn xông tới, bình thường đều không có cách nào may mắn thoát khỏi.
Tuy nhiên, loài ong này dường như rất lưu luyến gia đình, sẽ không rời khỏi tổ quá xa. Hơn nữa, loài ong này bình thường sẽ không chủ động tấn công người.
Mà mật do loài ong này tạo ra lại là một bảo bối, giá trị dinh dưỡng của nó rất cao, tuyệt đối gấp năm sáu lần nấm Hùng Mạo này.
Cống Ba nói.
- Lão nhân gia muốn giao dịch có phải là muốn kêu tôi liên thủ cùng đi đoạt mật của loài ong hút máu này?
Diệp Phàm vừa nghĩ đã hiểu ra.
- Đúng vậy.
Cống Ba gật đầu.
- Ông là đại cao thủ, thứ tốt như vậy tự mình giữ lại là được rồi. Còn cần người khác giúp đỡ sao? Lão nhân gia, lời này của ông, e rằng cả trẻ lên ba cũng không bị mắc lừa?
Lam Tồn Quân nói châm chọc.
- Chưa chắc, ong hút máu rất hung tợn, ta một mình không ứng phó được. Nếu không, có thứ tốt như vậy ta tự mình giữ lại, cũng không tới phiên các ngươi đến đây. Hơn nữa, lão già ta cũng không cần lưu lại chỗ này. Theo bản tính con người mà nói, Cống Ba ta không cao thượng như vậy đâu.
Cống Ba nói.
- Quái, lũ gấu này làm sao có thể ăn được mật ong này, rõ ràng kêu chúng trộm một chút về không phải là được sao?
Lam Tồn Quân nghĩ ra một biện pháp tồi.
- Ta cũng có ý này, tuy nhiên, huấn luyện mấy năm rồi, lũ “gấu chó” này, quả nhiên là khắc tinh của ong hút máu.
Chỉ có điều, lũ gấu mù này chỉ biết tự mình ăn, kêu chúng đi trộm rồi mang về, căn bản là không sai khiến được.
Nếu làm được, ta đã làm từ lâu rồi. Hơn nữa, ta nghi ngờ thứ lũ gấu này ăn đến chỉ là phần bã mà đám ong hút máu không cần tới. Mật ong thực sự chúng có lẽ không ăn đến.
Cống Ba nói.
- Bã mà đã có giá trị như vậy rồi, thứ mật ong kia mới thật sự làm người ta mong đợi. Cống Ba, cuộc giao dịch này, đã thành rồi.
Diệp Phàm nói.
- Lão Đại, việc này, chắc chắn độ nguy hiểm rất cao?
Lam Tồn Quân có chút lo lắng, liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
- Nhát gan thì không cần đi, muốn có được đồ tốt, đương nhiên phải trả giá rồi. Không có đồ tốt muốn nâng cao công lực, vậy thì cậu cứ từ từ mà luyện đi thôi. Đến khi bảy tám mươi tuổi mới cũng không đạt được lục đẳng hay thất đẳng. Giống như cửu đẳng chúng ta đây, đối với người luyện võ luyện công cứng nhắc mà nói, đó chỉ có thể là một giấc mộng.
Cống Ba lạnh lùng hừ giọng.
- Chúng ta vào nhà nói chuyện, nếu muốn đi lấy mật ong, phải bàn bạc cách làm.
Diệp Phàm đề nghị.
- Việc này, chỉ hai người chúng ta biết là được rồi. Bọn họ không cần đi, có thể chờ ở đây. Nếu có thể lấy về mật ong, lão già tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này. Còn như số nấm Hùng Mạo đó, toàn bộ tặng cho các cậu.
Cống Ba nói.
- Lam lão đệ, cậu với Hoa Hồng Đỏ trông coi Đao Bá là được rồi, chờ tôi trở lại.
Diệp Phàm dặn dò, liếc nhìn Hoa Hồng Đỏ, nói,
- Đừng giở trò gì với tôi, em gái cô còn ở trong tay tôi. Hơn nữa, nếu cậu ta có chuyện gì, cho dù đuổi tới chân trời, tôi cũng sẽ bắt được cô.
- Yên tâm, tôi không dám làm gì đâu.
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
- Cô lại đây!
Diệp Phàm hừ giọng.
- Làm gì?
Hoa Hồng Đỏ theo bản năng lui lại phía sau một bước, hỏi.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, thân mình nhoáng lên đã đến trước mặt Hồng Mai Khôi. Điểm điểm mấy ngón tay xuống, sau khi xong việc thu ngón tay lại.
Tất nhiên là thi triển ‘Thiên Cang Lôi Bạo Chỉ' của Trần gia phong bế một vài huyệt đạo của Hoa Hồng Đỏ. Hoa Hồng Đỏ lúc này, cùng lắm chỉ có thể phát huy thực lực cỡ lục đẳng. Lam Tồn Quân là cao thủ thất đẳng, tin rằng có thể đối phó được cô ta.
- Anh làm cái gì vậy?
Hoa Hồng Đỏ vội hét lớn.
- Cô nên thành thật hiệp trợ cậu ta làm việc, tôi trở về đương nhiên sẽ giải khai cho cô. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí.
Diệp Phàm hừ một tiếng, cùng Cống Ba vào nhà tranh.
- Tiểu tử, rất thủ đoạn, không ngờ khiến lão phu thấy được thuật điểm huyệt bế kinh của Trung Quốc. Sư phụ của cậu, hẳn là rất có lai lịch?
Cống Ba ha hả cười nói, thái độ rất thân thiết.
- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn không biết tiền bối đã nghe qua chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Quả nhiên là vậy, ta nán lại ở Trung Quốc cũng được mấy năm. Năm đó nhất thời ngông cuồng, đi tìm vài cao thủ có danh tiếng tỉ thí.
Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn Tọa Địa Lão Hổ này ta là chỉ nghe đến thanh danh, mà chưa được gặp người. Truyền rằng ông ấy đã đạt tới cảnh giới thập đẳng.
Cống Ba không khỏi thở dài, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Ông ấy ôm một cây quái thụ ở tòa núi lở đó 20 năm, ông hiểu được ông ấy mới là lạ, trong lòng Diệp Phàm nói một câu, miệng lại nói:
- Tiền bối, tổ của ong hút máu cách chỗ chúng ta không quá xa chứ?
- Không xa, chỉ khoảng 50 dặm đường.
Cống Ba nói, liếc nhìn Diệp Phàm, nói,
- Chẳng qua chỗ đó ở trong một cái động.
Thật ra là một khe đá bị nứt ra, tương đối dài, phải đi vào đi hai dặm mới có thể đến tổ của chúng.
Hơn nữa, trong khe đá có chỗ rất hẹp, chỉ có thể bò mà đi. Nếu bị ong đuổi theo thì phiền toái rồi. Vì thế, cho tới nay, lão phu nghĩ đủ biện pháp đều không có cách nào lấy được mật ong ấy. Mà, ngay cả tổ ong ta cũng chưa thể tiếp cận được.
- Mặc đồ bảo hộ đặc biệt vào chẳng lẽ ong hút máu còn có thể châm vào sao?
Diệp Phàm có chút chưa rõ, hỏi.
- Đồ bảo hộ bình thường đều không được, ngòi của ong hút máu đặc biệt sắc nhọn. Một con không châm được cậu, thì hai con, ba con, bốn con.
Không châm được cậu chúng tuyệt đối không dừng lại. Có nhiều lắm, chỉ cần một con châm thủng quần áo của cậu, vậy là cậu gặp phiền toái rồi.
Cống Ba lắc đầu.
Ông già nói xong, cũng đỡ liên tiếp bảy tám cước của Diệp Phàm.
Hai người đều không dùng binh khí, mà chỉ dùng chân hoặc nắm đấm giao chiến, cũng không có một chút kĩ xảo nào, nói chính xác là một cuộc tỉ thí bản lĩnh.
Hây hây hây... Diệp Phàm mỗi quyền đánh ra đều hét lớn một tiếng. Ông già tuy không hét lên, nhưng, Diệp Phàm vẫn có thể cảm thấy trong lòng ông ta khẳng định cũng đang hét lên.
Đánh tới chiêu một trăm lẻ tám, Diệp Phàm đã thở như trâu. Loại ngạnh công dùng quyền cước này, đặc biệt hao phí thể lức. Hơn nữa, Diệp Phàm càng đánh càng kinh ngạc.
- Tiếp chiêu!
Diệp Phàm thay đổi phương thức, công lực Hổ Phí của Phí gia bắt đầu thi triển ra. Vây ông già lại bắt đầu di chuyển vòng quanh. Diệp Phàm nhận thấy dùng ngạnh công dường như rất khó thủ thắng.
Bởi vì, hơi thở của ông già bình ổn hơn mình. Điều này chứng tỏ nội tức của ông ta thâm hậu hơn mình tưởng. Đây là thứ tích lũy dần qua năm tháng, muốn nhanh cũng không nhanh được. Cho nên, Diệp Phàm lúc này áp dụng chiến thuật 'Du kích'.
Tuy nhiên, rõ ràng ông già này là một cao nhân thực thụ. Mặc cho Diệp Phàm di động biến hóa đa đa đoan gì. Ông già vẫn đứng bất động ở đó, dường như, giờ phút này ông ta đột nhiên biến thành một pho tượng.
Có lẽ là lấy bất biến ứng vạn biến, tất nhiên, nói về điều này rất dễ dàng. Nếu thật sự phải làm điều này lại muôn vàn khó khăn.
Bởi, khi người ta ở hoạt động, tùy thời điểm sẽ ra tay công kích. Còn anh tuy nói không hề cử động, thật ra, tinh thần của anh phải tập trung cao độ.
Bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị ứng phó với sự công kích trong nháy mắt của đối phương. Loại phòng thủ mà tinh thần rơi vào tình trạng căng thẳng cao độ này, thật ra còn mệt hơn so với tấn công.
- Ông chủ của các anh bản lĩnh rất cao? Cỡ bát đẳng thì phải?
Hoa Hồng Đỏ nhẹ giọng hỏi Lam Tồn Quân bên cạnh.
- Bát đẳng đã là cái cứt gì?
Lam Tồn Quân bô bô nói.
- Vậy là cửu đẳng?
Hoa Hồng Đỏđứng bên nói, mũi không khỏi giật giật mấy lượt. Hẳn là, cũng không thể không kinh ngạc. Bởi vì, bậc cửu đẳng đối với người luyện võ trên toàn thế giới mà nói là một cao nhân đáng ngưỡng vọng.
- Việt Nam các cô có mấy cao thủ cửu đẳng?
Lam Tồn Quân hỏi.
- Không rõ lắm, tôi chưa từng gặp một người nào. Có điều, ông già này có thể đấu ngang cơ với ông chủ các anh, có lẽ, cũng là cao thủ cửu đẳng. Đây là cao thủ cửu đẳng đầu tiên tôi phát hiện ở nước tôi từ khi sinh ra tới giờ.
Hoa Hồng Đỏ nói, hai mắt như phát sáng vậy.
Một tiếng bịch vang lên, hai người vội nhìn lại.
Phát hiện Diệp Phàm một cước đá vào phần mông ông gia, tuy nhiên, ông già đã quay người lại. Tốc độ ấy, đích xác rất nhanh, căn bản là không tương xứng với tuổi của ông ta. Cú xoay người này của ông ta, còn kèm theo một cước đá tới. Nhưng chẳng thế nào cả, ông già đột nhiên nhíu mày, nhảy một bước dài bảy tám mét ra ngoài.
- Ám khí này của cậu rất đặc biệt, không ngờ có thể cứa rách áo của lão già này.
Trong lúc ông già xoay người, Lam Tồn Quân phát hiện áo phía sau lưng ông ta đã bị Diệp Phàm dùng vật gì đó cắt thành hai mảnh. Hơn nữa, Diệp Phàm xuất chiêu có chừng có mực, vừa khéo chạm đến da, bên trong không hề bị tồn thương gì.
- Ha ha.
Diệp Phàm bình tĩnh cười cười, đương nhiên sẽ không để lộ bí mật của Lạc Bảo Kim Tiền. Đây cũng là một trong những đòn sát thủ của Diệp Phàm.
- Ta với cậu làm một cuộc giao dịch.
Ông già dường như không bộc lộ chút thái độ phẫn nộ nào. Hơn nữa còn nói rất bình tĩnh. Sau đó quay vào nhà tranh thay y phục ròi bước ra nói chuyện.
- Ông nói?
Diệp Phàm hỏi.
- Muốn giao dịch với cậu, lão phu nói cho cậu biết, cậu có thể gọi ta là Cống Ba, thật ra, ta họ Nguyễn. Tuy nhiên, cậu có phát hiện ra đặc điểm của phân gấu này không?
Ông già hỏi.
- Có phải là những hạt nhỏ giống như hạt cát kia không?
Diệp Phàm cũng cảm thấy hứng thú, hỏi.
- Ừ, năng lực quan sát của cậu rất tốt. Ta nghĩ, cậu là cao thủ kiệt xuất ta đã thấy trong đám thanh niên đồng lứa. Chắc là cao thủ cửu đẳng. Trẻ tuổi như vậy mà thân thủ có thể đạt tới bậc cao này, thật sự khiến lão phu cảm thấy kinh ngạc. Ta nghĩ, cái này, có tác dụng tương trợ nhất định với dược liệu cậu dùng. Mà các cậu muốn nấm Hùng Mạo, có lẽ cũng đã phát hiện ra một vài công năng của loại nấm này có phải không?
Cống Ba hỏi.
- Đương nhiên, nếu không, chúng tôi lặn lội xa xôi tới đây làm gì? Thứ này, là vật phẩm kết tinh cao độ dinh dưỡng từ thiên nhiên. Có tác dụng kích thích và phụ trợ nhất định đối với luyện công. Tuy nhiên, thứ vật phẩm này dường như có hơi khó kiếm.
Diệp Phàm nói có chút tiếc nuối.
- Ha ha ha...
Cống Ba đột nhiên dồn khí mười phần phá lên cười.
Bốn người Diệp Phàm đều nhìn ông ta, không biết ông già này cười cái gì? Cảm thấy thần kinh hơi không bình thường.
- Biết tại sao trong phân gấu này lại có thứ hạt phát sáng đó không?
Cống Ba hỏi.
- Có lẽ là ăn vào thứ gì không thể tiêu hóa hoàn toàn rồi thải ra.
Lam Tồn Quân nói.
- Ừ.
Cống Ba gật đầu, nói,
- Tôi giao dịch với cậu chính là có liên quan tới thứ này. Lũ “Gấu chó” này thích ăn một loại mật ong, mà loài ong này tên là ong hút máu.
Nghe cái tên này tương đối đáng sợ. Màu sắc của loài ong này là màu tử huyết. Nghe nói là kết quả của sự tạp giao giữa ong Đại Hoàng và một loại độc trùng.
Ong hút máu thích hút máu, hung tợn vô cùng. Nếu gặp phải người, chúng sẽ kết thành đàn xông tới, bình thường đều không có cách nào may mắn thoát khỏi.
Tuy nhiên, loài ong này dường như rất lưu luyến gia đình, sẽ không rời khỏi tổ quá xa. Hơn nữa, loài ong này bình thường sẽ không chủ động tấn công người.
Mà mật do loài ong này tạo ra lại là một bảo bối, giá trị dinh dưỡng của nó rất cao, tuyệt đối gấp năm sáu lần nấm Hùng Mạo này.
Cống Ba nói.
- Lão nhân gia muốn giao dịch có phải là muốn kêu tôi liên thủ cùng đi đoạt mật của loài ong hút máu này?
Diệp Phàm vừa nghĩ đã hiểu ra.
- Đúng vậy.
Cống Ba gật đầu.
- Ông là đại cao thủ, thứ tốt như vậy tự mình giữ lại là được rồi. Còn cần người khác giúp đỡ sao? Lão nhân gia, lời này của ông, e rằng cả trẻ lên ba cũng không bị mắc lừa?
Lam Tồn Quân nói châm chọc.
- Chưa chắc, ong hút máu rất hung tợn, ta một mình không ứng phó được. Nếu không, có thứ tốt như vậy ta tự mình giữ lại, cũng không tới phiên các ngươi đến đây. Hơn nữa, lão già ta cũng không cần lưu lại chỗ này. Theo bản tính con người mà nói, Cống Ba ta không cao thượng như vậy đâu.
Cống Ba nói.
- Quái, lũ gấu này làm sao có thể ăn được mật ong này, rõ ràng kêu chúng trộm một chút về không phải là được sao?
Lam Tồn Quân nghĩ ra một biện pháp tồi.
- Ta cũng có ý này, tuy nhiên, huấn luyện mấy năm rồi, lũ “gấu chó” này, quả nhiên là khắc tinh của ong hút máu.
Chỉ có điều, lũ gấu mù này chỉ biết tự mình ăn, kêu chúng đi trộm rồi mang về, căn bản là không sai khiến được.
Nếu làm được, ta đã làm từ lâu rồi. Hơn nữa, ta nghi ngờ thứ lũ gấu này ăn đến chỉ là phần bã mà đám ong hút máu không cần tới. Mật ong thực sự chúng có lẽ không ăn đến.
Cống Ba nói.
- Bã mà đã có giá trị như vậy rồi, thứ mật ong kia mới thật sự làm người ta mong đợi. Cống Ba, cuộc giao dịch này, đã thành rồi.
Diệp Phàm nói.
- Lão Đại, việc này, chắc chắn độ nguy hiểm rất cao?
Lam Tồn Quân có chút lo lắng, liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
- Nhát gan thì không cần đi, muốn có được đồ tốt, đương nhiên phải trả giá rồi. Không có đồ tốt muốn nâng cao công lực, vậy thì cậu cứ từ từ mà luyện đi thôi. Đến khi bảy tám mươi tuổi mới cũng không đạt được lục đẳng hay thất đẳng. Giống như cửu đẳng chúng ta đây, đối với người luyện võ luyện công cứng nhắc mà nói, đó chỉ có thể là một giấc mộng.
Cống Ba lạnh lùng hừ giọng.
- Chúng ta vào nhà nói chuyện, nếu muốn đi lấy mật ong, phải bàn bạc cách làm.
Diệp Phàm đề nghị.
- Việc này, chỉ hai người chúng ta biết là được rồi. Bọn họ không cần đi, có thể chờ ở đây. Nếu có thể lấy về mật ong, lão già tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này. Còn như số nấm Hùng Mạo đó, toàn bộ tặng cho các cậu.
Cống Ba nói.
- Lam lão đệ, cậu với Hoa Hồng Đỏ trông coi Đao Bá là được rồi, chờ tôi trở lại.
Diệp Phàm dặn dò, liếc nhìn Hoa Hồng Đỏ, nói,
- Đừng giở trò gì với tôi, em gái cô còn ở trong tay tôi. Hơn nữa, nếu cậu ta có chuyện gì, cho dù đuổi tới chân trời, tôi cũng sẽ bắt được cô.
- Yên tâm, tôi không dám làm gì đâu.
Hoa Hồng Đỏ gật đầu.
- Cô lại đây!
Diệp Phàm hừ giọng.
- Làm gì?
Hoa Hồng Đỏ theo bản năng lui lại phía sau một bước, hỏi.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, thân mình nhoáng lên đã đến trước mặt Hồng Mai Khôi. Điểm điểm mấy ngón tay xuống, sau khi xong việc thu ngón tay lại.
Tất nhiên là thi triển ‘Thiên Cang Lôi Bạo Chỉ' của Trần gia phong bế một vài huyệt đạo của Hoa Hồng Đỏ. Hoa Hồng Đỏ lúc này, cùng lắm chỉ có thể phát huy thực lực cỡ lục đẳng. Lam Tồn Quân là cao thủ thất đẳng, tin rằng có thể đối phó được cô ta.
- Anh làm cái gì vậy?
Hoa Hồng Đỏ vội hét lớn.
- Cô nên thành thật hiệp trợ cậu ta làm việc, tôi trở về đương nhiên sẽ giải khai cho cô. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí.
Diệp Phàm hừ một tiếng, cùng Cống Ba vào nhà tranh.
- Tiểu tử, rất thủ đoạn, không ngờ khiến lão phu thấy được thuật điểm huyệt bế kinh của Trung Quốc. Sư phụ của cậu, hẳn là rất có lai lịch?
Cống Ba ha hả cười nói, thái độ rất thân thiết.
- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn không biết tiền bối đã nghe qua chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Quả nhiên là vậy, ta nán lại ở Trung Quốc cũng được mấy năm. Năm đó nhất thời ngông cuồng, đi tìm vài cao thủ có danh tiếng tỉ thí.
Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn Tọa Địa Lão Hổ này ta là chỉ nghe đến thanh danh, mà chưa được gặp người. Truyền rằng ông ấy đã đạt tới cảnh giới thập đẳng.
Cống Ba không khỏi thở dài, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ.
Ông ấy ôm một cây quái thụ ở tòa núi lở đó 20 năm, ông hiểu được ông ấy mới là lạ, trong lòng Diệp Phàm nói một câu, miệng lại nói:
- Tiền bối, tổ của ong hút máu cách chỗ chúng ta không quá xa chứ?
- Không xa, chỉ khoảng 50 dặm đường.
Cống Ba nói, liếc nhìn Diệp Phàm, nói,
- Chẳng qua chỗ đó ở trong một cái động.
Thật ra là một khe đá bị nứt ra, tương đối dài, phải đi vào đi hai dặm mới có thể đến tổ của chúng.
Hơn nữa, trong khe đá có chỗ rất hẹp, chỉ có thể bò mà đi. Nếu bị ong đuổi theo thì phiền toái rồi. Vì thế, cho tới nay, lão phu nghĩ đủ biện pháp đều không có cách nào lấy được mật ong ấy. Mà, ngay cả tổ ong ta cũng chưa thể tiếp cận được.
- Mặc đồ bảo hộ đặc biệt vào chẳng lẽ ong hút máu còn có thể châm vào sao?
Diệp Phàm có chút chưa rõ, hỏi.
- Đồ bảo hộ bình thường đều không được, ngòi của ong hút máu đặc biệt sắc nhọn. Một con không châm được cậu, thì hai con, ba con, bốn con.
Không châm được cậu chúng tuyệt đối không dừng lại. Có nhiều lắm, chỉ cần một con châm thủng quần áo của cậu, vậy là cậu gặp phiền toái rồi.
Cống Ba lắc đầu.
/3320
|