Không phải, tôi nào có chuyện như thế. Đây là cấp trên xem xét trên tất cả các phương diện. Anh nghĩ xem, Tổ đặc nhiệm A của chúng ta sau khi trải qua cuộc chiến Sahara giảm sút nhân tài, giờ chẳng còn lại ai có thể dùng được.
Chính tôi là người trong nội bộ Cục Cảnh vệ mà cũng khó khăn lắm. Trước kia còn có hai người hoạt động tốt có thể dùng được, họ cũng xuất ngoại cùng vị lãnh đạo kia rồi.
Hiện tại không còn nữa rồi, ngay cả một cái lỗ như củ cải cũng chẳng trám lại được. Làm một so sánh đơn giản, Uỷ viên Bộ Chính trị, nước ta cao nhất là chín người, có phải là mỗi người có một vệ sĩ chính thức thì cũng đã mất 9 người.
Vậy thì tìm ở đâu ra, toàn Tổ đặc nhiệm A chúng ta hiện tại nhân viên chính thức không đến 30 người. Sếp Cung không thể điều 10 người cho tổ vệ sĩ Trung Nam Hải được.
Vừa rồi đây tôi cũng suýt chút nữa bị chết dở đây. Chúng tôi đau đầu vì cùng một lúc hai vị lãnh đạo ra nước ngoài làm việc.
Ít nhất mỗi người phải có hai người theo bảo vệ, một lúc đi bốn người, vậy còn lại tính cả tôi nữa cũng không quá 5 người.
Thế nhưng lãnh đạo ở nhà lại còn đến bảy người, vậy phải phân công thế nào đây? Chúng ta không thể phân thân một thành hai người được. Vì thế, tôi nghĩ, sếp Cung có lẽ cũng rất đau đầu bởi điều này.
Nếu bảo anh trực tiếp chuyên trách bảo vệ Đường Chủ tịch, anh chắc cũng khó khăn. Bởi vì Diệp lão đại của anh tính khí cũng rất khó chịu, sếp Cung cũng chẳng dám dùng nhiều đến anh.
Bởi lẽ đó, sếp Cung đã tìm ra một cách làm thay đổi một chút về phương thức. Anh kiêm luôn chức Phó Chánh văn phòng Chủ tịch, lúc đó bảo anh phụ trách sự an toàn của Chủ tịch.
Anh còn có thể trốn tránh đi đâu được. Đây là sếp Cung đang vận dụng một cách tối đa. Anh không phải là không muốn chính thức phục vụ Tổ đặc nhiệm A sao?
Như thế đã là biến anh trở nên nên hợp pháp, anh không phục vụ Chủ tịch như cũ nữa, cũng không phải giải quyết cấn đề đau đầu của Tổ đặc nhiệm A nữa.
Đương nhiên, có lẽ cũng phải suy nghĩ đến việc thiếu người ở giai đoạn này của Tổ đặc nhiệm A, vì thế mới điều động anh quay trở lại hỗ trợ.
Chờ sau này đủ người rồi, anh có thể quay trở lại vị trí cũ, thực ra như bây giờ cũng là một cơ hội cho anh.
Rèn luyện mấy năm, vừa mới đến đó đã là một quan to rồi.
Những lời Lang Phá Thiên nói ra thực sự cũng có chút lý lẽ.
- Mẹ kiếp, Lão Cung lợi dụng tôi. Tôi đã trở thành vệ sĩ siêu cấp rồi. Lão Lang, lời anh nói có lẽ cũng thực sự có lý. Tôi thực sự có cảm giác bị rơi vào bẫy.
Diệp lão đại mắng một câu và nghĩ có lẽ là đã trúng phải bẫy của lão Cung rồi.
Có lẽ phòng Thanh tra văn phòng Trung ương cũng chỉ là cái vỏ bọc, mà Phó chủ nhiệm bên cạnh chủ tịch Đường mới chính là mục đích.
- Chắc chắn là bị rơi vào bẫy rồi. Nếu không tin tôi với anh đánh cược. Khâu Hoa, lão này chẳng phải là phó chủ nhiệm thường trực của Văn phòng Trung ương, lại kiêm thêm chức Chủ nhiệm Chánh văn phòng, là cấp trên trực tiếp của anh. Có lẽ, anh vừa đến Bắc Kinh ông ta đã nói với anh về nhiệm vụ ở bên Chủ tịch rồi.
Lang Phá Thiên nói.
- Lão già này tôi luôn muốn xem xem ông ta làm thế nào để chụp lên đầu tôi nhiệm vụ vệ sĩ cao cấp.
Diệp lão đại lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Lang Phá Thiên vừa đặt điện thoại xuống.
Chuông điện thoại lại reo lên. Diệp Phàm biết rõ là ngoài việc tắt máy nếu không thì đêm nay không thể nào ngủ được. Bởi vì bạn bè quá nhiều, mọi người nghe tin gọi điện đến chúc mừng cũng là chuyện bình thường.
- Diệp lão đại, anh thật là uy phong đấy!
Diệp Phàm biết rằng đó đều là những bạn bè tốt nên không nhìn số điện thoại. Vì thế vừa mở máy đã nghe một giọng phụ nữ pha chút châm chọc nói.
- Hì hì, là Viên Viên hả, chúng ta đều thực hiện nhiệm vụ, có gì đâu mà uy phong. Em đừng châm biếm anh mà.
Diệp lão đại vội vàng muốn nói cho qua chuyện.
- Còn không uy phong sao? Chủ nhiệm phòng thanh tra Trung ương. Phó Chánh văn phòng bên cạnh Chủ tịch Đường. Hai chức vị sáng giá như vậy rơi vào đầu lão đại của chúng ta chẳng phải bây giờ đã uy phong, nở mày nở mặt rồi sao. Muốn vứt bỏ người vợ quê mùa để đi tìm niềm vui mới, là một phiên bản mới thời hiện đại của “Diệp Thế Mỹ” phải không?
Những lời nói của Kiều Viên Viên như hàng loạt phát pháo bắn qua, tiếp tục nói.
- Tuy nhiên, Diệp lão đại, tôi không phải là Tần Hương Liên của anh, hừ!
- Anh cũngkhông thể là “Diệp Thế Mỹ” được, đương nhiên, em cũng không thể là Tần Hương Liên. Chúng ta là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, một đôi đồng mệnh uyên ương đấy!
Diệp lão đại nói.
- Hứ, em không phải là Chúc Anh Đài. Em muốn sống thoải mái, chết thì có ý nghĩa gì. Muốn chết thì anh chết một mình đi, con bướm đẹp nhưng chẳng có tác dụng gì.
Kiều Viên Viên cười châm biếm.
Biết Kiều đại tiểu thư tâm tình không tốt, Diệp lão đại nói:
- Thời gian này thực sự là rất bận, lần trước đi thực hiện nhiệm vụ không kịp nói với em, đi một mạch hai tháng liền. Thực tế, thời gian ở lại thành phố Đông Cống tính ra cũng không quá bốn tháng. Hơn nữa, lúc đó mới bị đàm tiếu không tốt. Anh cũng không có mặt mũi nào để nói với em chuyện này, sau đó em cũng biết rõ sự việc thế nào. Anh còn có gì để mà nói nữa.
- Việc này Ba cũng thật là, không có một chút động tĩnh gì. Em đã cãi nhau vài lần với ông ấy, ông ấy luôn nói từ từ rồi tính.
Cái gì mà “ngọc bất trác bất thành khí”. Anh giỏi như vậy, tự mình lăn lộn đến được Bắc Kinh. Hôm qua Ba nói với em chuyện này, em vẫn cho là do Ba làm.
Nhưng Ba lắc đầu nói là ông ấy không can thiệp chuyện này. Hơn nữa dự định của Ba là để cho anh ở lại Thành phố Đông Cống thêm một năm nữa rồi quay lại làm ở Uỷ ban trung ương.
Không ngờ có người nâng anh lên nhanh như vậy. Hơn nữa chức vụ đảm nhiệm lại là trung tâm của một số phương diện.
Cũng là vấn đề mà Ba luôn suy nghĩ. Bởi vì chức vụ của anh quá nổi bật, cũng không biết bọn họ có ý gì?
Kiều Viên Viên nói.
- Trung tâm, ý là thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Em cũng không rõ lắm, anh trở lại Bắc Kinh thì hỏi Ba xem sao.
Kiều Viên Viên nói, và hỏi:
- Hay là, năm mới đến nhà em ăn tết?
- Không được rồi, tết năm nay anh phải về Cổ Xuyên. Bố mẹ anh đều đã già, bảo họ đến Thủy Châu cũng không quen. Lần này về anh muốn khuyên họ đến Biệt thự Lá đỏ sống, ở đó vẫn không có ai ở. Hay là em cũng chuyển đến đó ở cùng, dù sao cũng đã “cái kia”rồi phải không?
Diệp Phàm không suy nghĩ nói ra.
- Anh nói lung tung cái gì chứ, cái gì mà đã thế này, đã thế kia.
Kiều Viên Viên không thể ngăn nổi mục đích trong lời nói của Diệp lão đại.
- Anh nói sai rồi sao? Chúng ta đã đính hôn, hơn nữa việc này có gì là sai. Hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc là chuyện bình thường của con người!
Diệp lão đại cố ý giả vờ ngây ngô.
- Diệp lão đại, anh không sai, Kiều Viên Viên tôi mới sai.
Kiều Viên Viên “hừ” lên giận dữ.
- Thôi được rồi, cả hai chúng ta đều sai. Tối mai đến Bắc Kinh rồi hãy nói. Anh ở biệt thự Lá đỏ, em có đến không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là nhà của tôi, làm sao tôi có thể không đến được chứ.
Kiều Viên Viên nói rồi muốn cúp điện thoại.
- Vậy tốt rồi, nữ chủ nhân xinh đẹp của anh, chờ anh quay về “vui vẻ” nhé.
Diệp Phàm nói bằng vẻ đáng khinh.
- Anh đừng có mà nằm mơ.
Kiều Viên Viên đáp lại.
- Không phải chứ, đã lâu lắm rồi chúng ta không “thế kia” rồi. Ngay một chút yêu cầu như thế cũng không được sao? Lẽ nào cũng cấm? Để chúc mừng chồng của em thăng chức thì em cũng nên có chút quà gì chức phải không?
Diệp Phàm vừa cười vừa hỏi.
- Tôi cũng muốn chúc mừng anh, nhưng đồng chí Diệp ạ, số anh không tốt rồi.
Kiều Viên Viên đắc ý mỉm cười.
- Chẳng lẽ…chẳng lẽ là…bà dì gì đó đã đến rồi?
Diệp Phàm trong lòng trở nên buồn bực hỏi nhỏ.
- Ha ha, anh đoán đúng rồi đấy!
Kiều Viên Viên cười to và cúp điện thoại.
- Con mẹ nó, thói đời kiểu gì thế, thời khắc quan trọng luôn hỏng việc.
Diệp Phàm buồn bực ngửa mặt lên trần nhà hét lên. Trong lòng nghĩ giờ thực sự không còn mục tiêu gì ở Bắc Kinh nữa rồi. Hiện tại Triều Tứ bộ dạng như thế không nỡ ra tay.
Tuy nhiên, trong đầu Diệp Phàm chợt hiện lên hình ảnh một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đó là Phụng Khuynh Thành. Cô ấy năm nay có lẽ mới chỉ 23 tuổi, đã tốt nghiệp đại học rồi. Nhưng Phụng gia địa vị rất cao, nếu làm không tốt, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện.
Buổi sáng ngày hôm sau, vì để chuẩn bị cho chuyện bàn giao công việc Diệp Phàm phải làm thêm cả buổi tối.
Vì thế mà 2 rưỡi sáng Diệp Phàm đã phải lặng lẽ đeo ba lô lái xe đi rồi. Tuy nhiên, vẫn nhìn thấy bóng của Lam Tồn Quân và Vương Triều đang vẫy tay chào phía sau xe.
- Tạm biệt anh, em!
Diệp Phàm thầm nói và lái xe lao vù đi.
9 giờ 30 đã đến Tỉnh uỷ.
Trước hết là đến Phòng Tổ chức tỉnh uỷ, sau đó đến chào tạm biệt Bí thư Phó Quốc Vân.
- Không ngờ anh mới đến có mấy tháng mà lại chuyển đi rồi.
Phó Quốc Vân nét mặt tươi cười chào Diệp Phàm đang ngồi đối diện.
- Tôi cũng không ngờ, nói thật một câu, tôi thực sự chưa muốn chuyển đi. Tỉnh Đông Cống vừa mới triển khai xây dựng toàn diện, cơ sở mới của nhà máy đường Nguyên Dương Xuân còn chưa xây lên, khu du lịch Ngũ Long Sơn cũng mới ở bước đầu, lại còn phố đi bộ Lư Thị…hàng loạt việc như vậy tôi thực sự muốn nhìn thấy ngày mà họ hoàn thành.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối nói.
- Không sao, nhiệm vụ cách mạng ở bất cứ nơi đâu cũng phải làm. Lần này anh có thể trở về Bắc Kinh là rất tốt. Từ nay về sau sẽ có một khoảng trời mới đang chờ đón anh. Người hướng lên cao, nước hướng chỗ trũng. Việc xây dựng tỉnh Đông Cống bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ghé thăm mà.
Phó Quốc Vân cười nói.
- Cảm ơn những lời tốt đẹp của ông.
Diệp Phàm biểu thị sự cảm ơn, sau đó nhìn Phó Quốc Vân nói:
- Việc tôi không yên tâm nhất của tỉnh Đông Cống đó là Nhà máy đường Nguyên Dương Xuân.
Nhà máy mới bước đầu phục hồi phát triển, có rất nhiều khó khăn đang bày ra trước mắt Giám đốc nhà máy Lam. Nhưng Giám đốc Lam tuy là giám đốc nhà máy nhưng lại hưởng đãi ngộ của Giám đốc Sở.
Nhưng phạm vi quản lý của anh ta chỉ hạn chế ở Nhà máy đường mà bên trên thì có quá nhiều “bảo mẫu”, bất cứ đồng chí nào của Thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố tỉnh Đông Công cũng là “bảo mẫu” của nhà máy đường.
Mà Tồn Quân ngay cả uỷ viên thường trực tỉnh uỷ cũng không phải, cũng không phải nằm trong bộ máy Uỷ ban nhân dân tỉnh Đông Cống, vì thế rất nhiều quyết định của các vị trên Uỷ ban nhân dân và tỉnh uỷ đều ảnh hưởng đến việc phục hồi phát triển của nhà máy đường.
Đồng chí Tồn Quân một đồng chí có năng lực, mấy tháng nay, việc của nhà máy đường trên thực tế một Bí thư Đảng uỷ như tôi đây cũng chỉ là khoanh tay đứng nhìn còn thực sự đều là anh ta làm.
Hiện tại bước đầu cũng đã được hình thành cụ thể hơn. Tôi rất không muốn nhìn thấy cục diện tốt như vậy bị phá hỏng, vì thế tôi có thể đề xuất với ông một thỉnh cầu được không?
- Thỉnh cầu, hình như trước kia anh cũng đã từng nói rồi, có phải là muốn đưa đồng chí Lam Tồn Quân vào trong Hội nghị Thường vụ tỉnh uỷ phải không?
Phó Quốc Vân vẫn còn nhớ việc này, chứng tỏ ông ta cũng để tâm đến chuyện này.
- Vâng, hiện tại Thường vụ tỉnh uỷ tỉnh Đông Cống cũng đang khuyết vài vị trí. Nếu đồng chí Lam Tồn Quân có thể giữ chức Phó Bí thư trong Thường vụ tỉnh uỷ, việc này chắc chắn có lợi đối với sự phát triển của nhà máy đường . Ông cũng hiểu rõ, “bảo mẫu” quá nhiều sẽ gây ra rất nhiều trở ngại. Đương nhiên, không có cũng không được, sẽ tạo ra không nắm giữ được phía dưới. Việc này phải có một mức độ. Hơn nữa, đồng chí Tồn Quân có quyết tâm rất lớn, không tạo ra được thành tích thì không rời Đông Cống.
Diệp Phàm nói một cách rõ ràng.
Chính tôi là người trong nội bộ Cục Cảnh vệ mà cũng khó khăn lắm. Trước kia còn có hai người hoạt động tốt có thể dùng được, họ cũng xuất ngoại cùng vị lãnh đạo kia rồi.
Hiện tại không còn nữa rồi, ngay cả một cái lỗ như củ cải cũng chẳng trám lại được. Làm một so sánh đơn giản, Uỷ viên Bộ Chính trị, nước ta cao nhất là chín người, có phải là mỗi người có một vệ sĩ chính thức thì cũng đã mất 9 người.
Vậy thì tìm ở đâu ra, toàn Tổ đặc nhiệm A chúng ta hiện tại nhân viên chính thức không đến 30 người. Sếp Cung không thể điều 10 người cho tổ vệ sĩ Trung Nam Hải được.
Vừa rồi đây tôi cũng suýt chút nữa bị chết dở đây. Chúng tôi đau đầu vì cùng một lúc hai vị lãnh đạo ra nước ngoài làm việc.
Ít nhất mỗi người phải có hai người theo bảo vệ, một lúc đi bốn người, vậy còn lại tính cả tôi nữa cũng không quá 5 người.
Thế nhưng lãnh đạo ở nhà lại còn đến bảy người, vậy phải phân công thế nào đây? Chúng ta không thể phân thân một thành hai người được. Vì thế, tôi nghĩ, sếp Cung có lẽ cũng rất đau đầu bởi điều này.
Nếu bảo anh trực tiếp chuyên trách bảo vệ Đường Chủ tịch, anh chắc cũng khó khăn. Bởi vì Diệp lão đại của anh tính khí cũng rất khó chịu, sếp Cung cũng chẳng dám dùng nhiều đến anh.
Bởi lẽ đó, sếp Cung đã tìm ra một cách làm thay đổi một chút về phương thức. Anh kiêm luôn chức Phó Chánh văn phòng Chủ tịch, lúc đó bảo anh phụ trách sự an toàn của Chủ tịch.
Anh còn có thể trốn tránh đi đâu được. Đây là sếp Cung đang vận dụng một cách tối đa. Anh không phải là không muốn chính thức phục vụ Tổ đặc nhiệm A sao?
Như thế đã là biến anh trở nên nên hợp pháp, anh không phục vụ Chủ tịch như cũ nữa, cũng không phải giải quyết cấn đề đau đầu của Tổ đặc nhiệm A nữa.
Đương nhiên, có lẽ cũng phải suy nghĩ đến việc thiếu người ở giai đoạn này của Tổ đặc nhiệm A, vì thế mới điều động anh quay trở lại hỗ trợ.
Chờ sau này đủ người rồi, anh có thể quay trở lại vị trí cũ, thực ra như bây giờ cũng là một cơ hội cho anh.
Rèn luyện mấy năm, vừa mới đến đó đã là một quan to rồi.
Những lời Lang Phá Thiên nói ra thực sự cũng có chút lý lẽ.
- Mẹ kiếp, Lão Cung lợi dụng tôi. Tôi đã trở thành vệ sĩ siêu cấp rồi. Lão Lang, lời anh nói có lẽ cũng thực sự có lý. Tôi thực sự có cảm giác bị rơi vào bẫy.
Diệp lão đại mắng một câu và nghĩ có lẽ là đã trúng phải bẫy của lão Cung rồi.
Có lẽ phòng Thanh tra văn phòng Trung ương cũng chỉ là cái vỏ bọc, mà Phó chủ nhiệm bên cạnh chủ tịch Đường mới chính là mục đích.
- Chắc chắn là bị rơi vào bẫy rồi. Nếu không tin tôi với anh đánh cược. Khâu Hoa, lão này chẳng phải là phó chủ nhiệm thường trực của Văn phòng Trung ương, lại kiêm thêm chức Chủ nhiệm Chánh văn phòng, là cấp trên trực tiếp của anh. Có lẽ, anh vừa đến Bắc Kinh ông ta đã nói với anh về nhiệm vụ ở bên Chủ tịch rồi.
Lang Phá Thiên nói.
- Lão già này tôi luôn muốn xem xem ông ta làm thế nào để chụp lên đầu tôi nhiệm vụ vệ sĩ cao cấp.
Diệp lão đại lạnh lùng “hừ” một tiếng.
Lang Phá Thiên vừa đặt điện thoại xuống.
Chuông điện thoại lại reo lên. Diệp Phàm biết rõ là ngoài việc tắt máy nếu không thì đêm nay không thể nào ngủ được. Bởi vì bạn bè quá nhiều, mọi người nghe tin gọi điện đến chúc mừng cũng là chuyện bình thường.
- Diệp lão đại, anh thật là uy phong đấy!
Diệp Phàm biết rằng đó đều là những bạn bè tốt nên không nhìn số điện thoại. Vì thế vừa mở máy đã nghe một giọng phụ nữ pha chút châm chọc nói.
- Hì hì, là Viên Viên hả, chúng ta đều thực hiện nhiệm vụ, có gì đâu mà uy phong. Em đừng châm biếm anh mà.
Diệp lão đại vội vàng muốn nói cho qua chuyện.
- Còn không uy phong sao? Chủ nhiệm phòng thanh tra Trung ương. Phó Chánh văn phòng bên cạnh Chủ tịch Đường. Hai chức vị sáng giá như vậy rơi vào đầu lão đại của chúng ta chẳng phải bây giờ đã uy phong, nở mày nở mặt rồi sao. Muốn vứt bỏ người vợ quê mùa để đi tìm niềm vui mới, là một phiên bản mới thời hiện đại của “Diệp Thế Mỹ” phải không?
Những lời nói của Kiều Viên Viên như hàng loạt phát pháo bắn qua, tiếp tục nói.
- Tuy nhiên, Diệp lão đại, tôi không phải là Tần Hương Liên của anh, hừ!
- Anh cũngkhông thể là “Diệp Thế Mỹ” được, đương nhiên, em cũng không thể là Tần Hương Liên. Chúng ta là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, một đôi đồng mệnh uyên ương đấy!
Diệp lão đại nói.
- Hứ, em không phải là Chúc Anh Đài. Em muốn sống thoải mái, chết thì có ý nghĩa gì. Muốn chết thì anh chết một mình đi, con bướm đẹp nhưng chẳng có tác dụng gì.
Kiều Viên Viên cười châm biếm.
Biết Kiều đại tiểu thư tâm tình không tốt, Diệp lão đại nói:
- Thời gian này thực sự là rất bận, lần trước đi thực hiện nhiệm vụ không kịp nói với em, đi một mạch hai tháng liền. Thực tế, thời gian ở lại thành phố Đông Cống tính ra cũng không quá bốn tháng. Hơn nữa, lúc đó mới bị đàm tiếu không tốt. Anh cũng không có mặt mũi nào để nói với em chuyện này, sau đó em cũng biết rõ sự việc thế nào. Anh còn có gì để mà nói nữa.
- Việc này Ba cũng thật là, không có một chút động tĩnh gì. Em đã cãi nhau vài lần với ông ấy, ông ấy luôn nói từ từ rồi tính.
Cái gì mà “ngọc bất trác bất thành khí”. Anh giỏi như vậy, tự mình lăn lộn đến được Bắc Kinh. Hôm qua Ba nói với em chuyện này, em vẫn cho là do Ba làm.
Nhưng Ba lắc đầu nói là ông ấy không can thiệp chuyện này. Hơn nữa dự định của Ba là để cho anh ở lại Thành phố Đông Cống thêm một năm nữa rồi quay lại làm ở Uỷ ban trung ương.
Không ngờ có người nâng anh lên nhanh như vậy. Hơn nữa chức vụ đảm nhiệm lại là trung tâm của một số phương diện.
Cũng là vấn đề mà Ba luôn suy nghĩ. Bởi vì chức vụ của anh quá nổi bật, cũng không biết bọn họ có ý gì?
Kiều Viên Viên nói.
- Trung tâm, ý là thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Em cũng không rõ lắm, anh trở lại Bắc Kinh thì hỏi Ba xem sao.
Kiều Viên Viên nói, và hỏi:
- Hay là, năm mới đến nhà em ăn tết?
- Không được rồi, tết năm nay anh phải về Cổ Xuyên. Bố mẹ anh đều đã già, bảo họ đến Thủy Châu cũng không quen. Lần này về anh muốn khuyên họ đến Biệt thự Lá đỏ sống, ở đó vẫn không có ai ở. Hay là em cũng chuyển đến đó ở cùng, dù sao cũng đã “cái kia”rồi phải không?
Diệp Phàm không suy nghĩ nói ra.
- Anh nói lung tung cái gì chứ, cái gì mà đã thế này, đã thế kia.
Kiều Viên Viên không thể ngăn nổi mục đích trong lời nói của Diệp lão đại.
- Anh nói sai rồi sao? Chúng ta đã đính hôn, hơn nữa việc này có gì là sai. Hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc là chuyện bình thường của con người!
Diệp lão đại cố ý giả vờ ngây ngô.
- Diệp lão đại, anh không sai, Kiều Viên Viên tôi mới sai.
Kiều Viên Viên “hừ” lên giận dữ.
- Thôi được rồi, cả hai chúng ta đều sai. Tối mai đến Bắc Kinh rồi hãy nói. Anh ở biệt thự Lá đỏ, em có đến không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là nhà của tôi, làm sao tôi có thể không đến được chứ.
Kiều Viên Viên nói rồi muốn cúp điện thoại.
- Vậy tốt rồi, nữ chủ nhân xinh đẹp của anh, chờ anh quay về “vui vẻ” nhé.
Diệp Phàm nói bằng vẻ đáng khinh.
- Anh đừng có mà nằm mơ.
Kiều Viên Viên đáp lại.
- Không phải chứ, đã lâu lắm rồi chúng ta không “thế kia” rồi. Ngay một chút yêu cầu như thế cũng không được sao? Lẽ nào cũng cấm? Để chúc mừng chồng của em thăng chức thì em cũng nên có chút quà gì chức phải không?
Diệp Phàm vừa cười vừa hỏi.
- Tôi cũng muốn chúc mừng anh, nhưng đồng chí Diệp ạ, số anh không tốt rồi.
Kiều Viên Viên đắc ý mỉm cười.
- Chẳng lẽ…chẳng lẽ là…bà dì gì đó đã đến rồi?
Diệp Phàm trong lòng trở nên buồn bực hỏi nhỏ.
- Ha ha, anh đoán đúng rồi đấy!
Kiều Viên Viên cười to và cúp điện thoại.
- Con mẹ nó, thói đời kiểu gì thế, thời khắc quan trọng luôn hỏng việc.
Diệp Phàm buồn bực ngửa mặt lên trần nhà hét lên. Trong lòng nghĩ giờ thực sự không còn mục tiêu gì ở Bắc Kinh nữa rồi. Hiện tại Triều Tứ bộ dạng như thế không nỡ ra tay.
Tuy nhiên, trong đầu Diệp Phàm chợt hiện lên hình ảnh một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đó là Phụng Khuynh Thành. Cô ấy năm nay có lẽ mới chỉ 23 tuổi, đã tốt nghiệp đại học rồi. Nhưng Phụng gia địa vị rất cao, nếu làm không tốt, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện.
Buổi sáng ngày hôm sau, vì để chuẩn bị cho chuyện bàn giao công việc Diệp Phàm phải làm thêm cả buổi tối.
Vì thế mà 2 rưỡi sáng Diệp Phàm đã phải lặng lẽ đeo ba lô lái xe đi rồi. Tuy nhiên, vẫn nhìn thấy bóng của Lam Tồn Quân và Vương Triều đang vẫy tay chào phía sau xe.
- Tạm biệt anh, em!
Diệp Phàm thầm nói và lái xe lao vù đi.
9 giờ 30 đã đến Tỉnh uỷ.
Trước hết là đến Phòng Tổ chức tỉnh uỷ, sau đó đến chào tạm biệt Bí thư Phó Quốc Vân.
- Không ngờ anh mới đến có mấy tháng mà lại chuyển đi rồi.
Phó Quốc Vân nét mặt tươi cười chào Diệp Phàm đang ngồi đối diện.
- Tôi cũng không ngờ, nói thật một câu, tôi thực sự chưa muốn chuyển đi. Tỉnh Đông Cống vừa mới triển khai xây dựng toàn diện, cơ sở mới của nhà máy đường Nguyên Dương Xuân còn chưa xây lên, khu du lịch Ngũ Long Sơn cũng mới ở bước đầu, lại còn phố đi bộ Lư Thị…hàng loạt việc như vậy tôi thực sự muốn nhìn thấy ngày mà họ hoàn thành.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối nói.
- Không sao, nhiệm vụ cách mạng ở bất cứ nơi đâu cũng phải làm. Lần này anh có thể trở về Bắc Kinh là rất tốt. Từ nay về sau sẽ có một khoảng trời mới đang chờ đón anh. Người hướng lên cao, nước hướng chỗ trũng. Việc xây dựng tỉnh Đông Cống bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ghé thăm mà.
Phó Quốc Vân cười nói.
- Cảm ơn những lời tốt đẹp của ông.
Diệp Phàm biểu thị sự cảm ơn, sau đó nhìn Phó Quốc Vân nói:
- Việc tôi không yên tâm nhất của tỉnh Đông Cống đó là Nhà máy đường Nguyên Dương Xuân.
Nhà máy mới bước đầu phục hồi phát triển, có rất nhiều khó khăn đang bày ra trước mắt Giám đốc nhà máy Lam. Nhưng Giám đốc Lam tuy là giám đốc nhà máy nhưng lại hưởng đãi ngộ của Giám đốc Sở.
Nhưng phạm vi quản lý của anh ta chỉ hạn chế ở Nhà máy đường mà bên trên thì có quá nhiều “bảo mẫu”, bất cứ đồng chí nào của Thành uỷ và uỷ ban nhân dân thành phố tỉnh Đông Công cũng là “bảo mẫu” của nhà máy đường.
Mà Tồn Quân ngay cả uỷ viên thường trực tỉnh uỷ cũng không phải, cũng không phải nằm trong bộ máy Uỷ ban nhân dân tỉnh Đông Cống, vì thế rất nhiều quyết định của các vị trên Uỷ ban nhân dân và tỉnh uỷ đều ảnh hưởng đến việc phục hồi phát triển của nhà máy đường.
Đồng chí Tồn Quân một đồng chí có năng lực, mấy tháng nay, việc của nhà máy đường trên thực tế một Bí thư Đảng uỷ như tôi đây cũng chỉ là khoanh tay đứng nhìn còn thực sự đều là anh ta làm.
Hiện tại bước đầu cũng đã được hình thành cụ thể hơn. Tôi rất không muốn nhìn thấy cục diện tốt như vậy bị phá hỏng, vì thế tôi có thể đề xuất với ông một thỉnh cầu được không?
- Thỉnh cầu, hình như trước kia anh cũng đã từng nói rồi, có phải là muốn đưa đồng chí Lam Tồn Quân vào trong Hội nghị Thường vụ tỉnh uỷ phải không?
Phó Quốc Vân vẫn còn nhớ việc này, chứng tỏ ông ta cũng để tâm đến chuyện này.
- Vâng, hiện tại Thường vụ tỉnh uỷ tỉnh Đông Cống cũng đang khuyết vài vị trí. Nếu đồng chí Lam Tồn Quân có thể giữ chức Phó Bí thư trong Thường vụ tỉnh uỷ, việc này chắc chắn có lợi đối với sự phát triển của nhà máy đường . Ông cũng hiểu rõ, “bảo mẫu” quá nhiều sẽ gây ra rất nhiều trở ngại. Đương nhiên, không có cũng không được, sẽ tạo ra không nắm giữ được phía dưới. Việc này phải có một mức độ. Hơn nữa, đồng chí Tồn Quân có quyết tâm rất lớn, không tạo ra được thành tích thì không rời Đông Cống.
Diệp Phàm nói một cách rõ ràng.
/3320
|