- Không có ý này, vậy có ý gì?
Diệp Phàm không chịu bỏ qua, tiếp tục áp bức.
- Ý tôi là tôi sẽ ở lại phòng hỗ trợ Chủ nhiệm Diệp làm tốt các công tác trước Tết, đây cũng là việc một Phó chủ nhiệm thường trực như tôi nên làm.
Đồng chí Vu Quý Phát tìm đại một lý do.
- Chủ nhiệm Diệp đã xuống dưới chỉ huy rồi, nên Chủ nhiệm Vu có lòng muốn hỗ trợ, vậy thì xuống dưới hỗ trợ đi. Còn ở phòng, tôi tin là Chủ nhiệm Diệp có thể chỉ huy từ xa, thành viên phụ trách các phòng ban của chúng ta rất đoàn kết, hẳn là có thể hoàn thành được các nhiệm vụ của năm nay.
Lúc này Chủ nhiệm Trần Tiền lại quăng cho Vu Quý Phát một quả pháo.
- Năng lực hiệp trợ của Chủ nhiệm Vu cao đến thế, nếu không có sự hiệp trợ của anh ấy tôi e là khó giải quyết được hết mọi chuyện ở Giang Đô.
Có anh ấy ở cạnh tôi cũng có thể thả lỏng được một chút. Việc này, cứ quyết định vậy đi. Tuy nhiên, chuyện này có liên quan đến hạng mục xóa đói giảm nghèo của quốc gia.
Cho nên, chúng ta cũng sẽ nhờ bên đó điều động vài đồng chí cùng chúng ta xuống dưới.
Việc này sẽ do Chủ nhiệm Phong lập tức thực hiện, phải nắm chắc thời gian, tôi thấy chúng ta nên xuất phát ngay tối nay. Còn chuyện chọn người của Phòng đốc tra chúng ta, đồng chí Vu Quý Phát chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Các đồng chí sắp tết rồi, nhiệm vụ nặng nề, chúng ta không thể phụ lòng hy vọng lãnh đạo. Phòng đốc tra phải làm gì, phải vì dân phục vụ!
Hy vọng lúc nào các vị cũng đặt phục vụ nhân dân lên hàng đầu, và thể hiện rõ tinh thần ấy qua hành động.
Diệp Phàm nói xong, tuyên bố tan họp rồi bỏ đi.
Tuy nhiên, hắn cũng lập tức xin phép Thứ trưởng Khâu Hoa. Vì, ngày mai Diệp Phàm không thể nào đến Văn phòng chủ tịch Đường báo cáo được.
Bên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cũng phải tới một thứ trưởng tên Chung Dũng, còn bên Xóa đói giảm nghèo cũng phái đồng chí Thứ trưởng Tài chính Thôi Hồng Yến. Bọn họ dẫn theo hai đồng chí đi hiệp trợ điều tra.
Năm giờ tối, tổ điều tra tập trung đầy đủ đi Giang Đô. Tám giờ, Diệp Phàm làm tổ trưởng, đội gồm có 15 người lên máy bay bay thẳng đến thành phố Giang Nguyên tỉnh Giang Đô.
Người ngựa chưa đến, tin đã đi trước.
Một số đồng chí ở tỉnh Giang Đô đã ngửi được mùi vị gì đó, đám Diệp Phàm vừa xuống máy bay. Phó chủ tịch tỉnh Giang Đô Giang Thiệu Đông, Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Ngô Tài Tín đã mang người đến sân bay đón tiếp đoàn người Diệp Phàm.
Vì đã là 11 giờ đêm, Giang Thiệu Đông đề nghị đoàn người của Văn phòng trung ương nghỉ lại tại nhà khách tỉnh ủy. Tuy nhiên, Diệp Phàm không đồng ý, đổi chỗ khác, ở lại Khách sạn Giang Nguyên.
Mọi người sắp xếp xong. Tắm rửa một lát thì Giang Thiệu Đông và Ngô Tài Tín đến, nhiệt tình mời đoàn người Diệp Phàm đi ăn khuya.
- Ăn khuya cũng được, nhưng, đơn giản một chút, rượu thì xin miễn cho. Vì ngày mai còn phải làm việc sớm, nếu miệng toàn mùi rượu, sẽ khiến cho dân chúng mắng các đồng chí phòng Đốc tra chúng tôi là phường giá áo túi cơm.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
Kết quả, vẫn không thoát khỏi sự nhiệt tình của Giang Thiệu Đông, mỗi đồng chí vẫn phải uống 2 ly rượu vang.
- Bọn họ xuống làm gì vậy, không phải lọt thông tin gì chứ?
Bí thư tỉnh ủy Giang Đô đồng chí Cát Lâm An ngồi trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó chủ tịch tỉnh Giang Thiệu Đông hỏi.
Bí thư Cát Lâm An có chút bất an. Một số người của phòng Đốc tra văn phòng trung ương đã đến Giang Đô, ngay cả Chủ nhiệm phòng Đốc tra mới nhậm chức Diệp Phàm cũng đích thân mặc áo giáp xuất trận.
Hơn nữa, vài ngày nữa là tết. Chứng tỏ, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Nếu điều tra được gì đó, chắc chắn là chuyện kinh thiên. Phòng Đốc tra văn phòng trung ương xuất động là chuyện lớn, dù mình có chuyện gì hay không, chỉ cần ở Giang Đô có chuyện, bản thân gã là người đứng đầu chắc chắn cũng chẳng vẻ vang gì. Hơn nữa, sẽ còn dính thêm một lớp bụi trên con đường chính trị.
- Bọn họ kín miệng lắm, chẳng lọt tin tức gì cả. Tôi cũng có nói bóng nói gió, vốn muốn để họ uống say xem thử họ có tiết lộ gì không, nào ngờ chỉ phí công. Mỗi người bọn họ chỉ uống hai ly rượu vang nhỏ, hai ly rượu vang thì sao đủ để làm họ say. Trừ phi mỗi người uống hai chai thì còn được.
Vẻ mặt Giang Thiệu Đông hiện tia sầu lo, vì không biết đang có việc gì nên càng lo lắng.
Nếu biết được chuyện gì, xem mình có bị dính vào không, thì sẽ không cần lo lắng gì cả. Nếu có dính đến mình, đương nhiên sợ hãi, nhưng thà sợ hãi vì hiểu rõ còn hơn lo lắng vì mơ hồ.
Cho nên, không biết còn khó chịu hơn biết nhiều. Đây là một loại thử thách tâm lý. Hơn nữa, trong thể chế, có mấy cán bộ dám nói cả đời mình chẳng làm “chuyện rắm” nào. Khi chưa hiểu rõ, anh sẽ nghĩ người ta xuống là để điều tra chuyện của mình. Tỉnh Giang Đô, đêm nay sẽ có nhiều đồng chí khó ngủ đây.
- Kín miệng, không phải họ có đến mười mấy người à. Sao lại không lọt chút tin tức nào chứ?
Chuyện lần này kỳ lạ quá, họ đến quá nhanh. Nghe nói sáng qua Chủ nhiệm Diệp mới đến văn phòng, sao tối đã tới rồi chứ.
Chứng tỏ việc này hắn không thể không đến, hơn nữa, việc này còn liên quan đến cái mũ trên đầu hắn. Vì cái mũ, bản thân phải suốt đêm chạy đến đây.
Anh lập tức thông báo toàn tỉnh, yêu cầu họ làm việc chăm chỉ. Làm tốt cả công tác vệ sinh. Nói kỹ một chút, yêu cầu nhân vật số một từng thành phố phải làm tốt chức trách.
Địa phương nào có vấn đề, Cát Lâm An tôi sẽ lấy mũ người đo. Phiền phức, sắp tết rồi, còn ép Cát Lâm An tôi phải nói những câu độc địa.
Chuyện gì vậy chức, đang yên đang lành lại có một đám ôn thần chạy tới?
Cát Lâm An buồn bực hút thuốc.
Trên bàn toàn là những điếu thuốc Đặc cung mới chỉ hút được một chút. Hút lãng phí đến độ đồng chí Giang Thiệu Đông ngồi bên phải đau lòng và không ngừng than tiếc
Vì, hai tháng dù y cũng được chia một cây đặc cung. Nhưng căn bản là không đủ cho mình hút, không thể ngờ loại thuốc đặc cung này vào tay Cát Lâm An lạ giống như gói Thất Thất Lang năm đồng một gói.
- Lần này họ bí mật như vậy, chắc chắn có liên quan đến lợi ích cá nhân. Hơn nữa, cũng liên quan đến chủ nhiệm Diệp này.
Nói đến đây Giang Thiệu Đông nhìn Bí thư Cát Lâm An. Nói:
- Chỉ cần tạo mối quan hệ thân thiết với Diệp Phàm, chuyện này sẽ dễ biết thôi.
Tuy nhiên, người này tôi không thể nhìn thấu được, đừng thấy hắn trẻ, thực ra hắn cư xử rất lão luyện. Tôi kính rượu hắn. Hắn lúc thì nói dạ dày không tốt, lúc thì nói đau đầu chóng mặt.
Rồi sau đó bật cười ha hả nói cả người đầy bệnh tật. Như vậy thì tôi còn mặt mũi nào mà ép rượu được nữa.
Giang Thiệu Đông nói.
- Láo! Nghe nói thằng nhóc này chưa đến ba mươi,tuổi trẻ mạnh khỏe, bệnh tật gì chứ? Trẻ tuổi mà mồm miệng đã thế, chả trách có thể ngồi lên vị trí chủ nhiệm phòng Đốc tra văn phòng trung ương.
Người này, còn kiêm cả Chức Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường. Anh nhất định phải chiêu đãi hắn thật tốt, từ tối nay, ngày nào anh cũng phải đi theo hắn.
Giám sát chặt một chút, hắn cần gì anh thỏa mãn ngay. Tôi không tin ngày mai hắn vẫn không để lộ chút gì.
Mấy ngày nữa là tết rồi. Chẳng lẽ định ở lại Giang Đô chúng ta cả đời. Còn nữa, Chủ tịch tỉnh Tề có về không?
Cát Lâm An nói, vẻ mặt hiện lên một tia ngưng trọng.
- Ngày mai mới về, chuyện này, đúng là, gặp chuyện thế này mà ông ấy vẫn còn ở Bắc Kinh, hơn nữa, đang ở Bắc Kinh, mà một chuyện lớn như vậy cũng chẳng nghe được tin tức. Khi tôi báo cáo chuyện này với ông ta ông a vẫn còn chưa biết.
Giang Thiệu Đông có chút oán giận hừ nói.
- Anh không hiểu, ông ta đang ở Bắc Kinh chạy cho em trai. Chắc hẳn, mấy ngày nữa lại tiếp tục đi bái sơn đấy.
Cát Lâm An liếc mắt nhìn Giang Thiệu Đông, nói.
- Em trai ông ta không phải ở tỉnh Nam Phúc sao?
Giang Thiệu Đông vẻ mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn Cát Lâm An, hỏi.
- Đúng vậy, đồng chí Yến Xuân Lai được phái đến Bộ giáo dục. Dĩ nhiên, em trai ông ta nhắm vào chiếc ghế này ngay. Còn bản thân ông ta không có không gian để bay lên nữa. Đã lớn tuổi rồi. Chắc hẳn là chuẩn bị về hưu rồi. Cho nên, Tề gia đem toàn bộ kỳ vọng đặt lên Tề Chấn Đào. Lần này, chắc chắn tốn nhiều sức lực. Nghe nói, Phượng hệ cũng xuất toàn bộ sức lực, mối quan hệ nào có thể lôi kéo được đều lôi kéo hết.
Cát Lâm An nói.
- Tuy nhiên, tin là sáng mai ông ta về ngay tôi. Việc này quá lớn, ông ta còn có thể ở lại Bắc Kinh, xem như ông ta có bản lĩnh.
Giang Thiệu Đông hừ 1 tiếng, liếc mắt nhìn Cát Lâm An, hỏi
- Tề Chấn Đào có hy vọng được điều chỉnh không?
- Khó!
Cát Lâm An chỉ nói một chữ.
- Khó, cả nước có được bao nhiêu Chủ tịch tỉnh, chỉ có vài ngón tay. Nhưng cả nước có biết bao nhiêu đồng chí đủ tư cách làm Chủ tịch tỉnh, là vô số bàn tay. Cái này, còn khó hơn cả thi đại học, chẳng hạn như tôi đây, muốn vào Hội nghị thường vụ đã khó chứ đừng nói gì đến vị trí Chủ tịch tỉnh.
Giang Thiệu Đông cố ý thở dài nói.
- Đừng nóng vội lão Giang, sẽ có cơ hội. Sang năm, chắc hẳn tỉnh chúng ta sẽ có vị trí trống. Đến lúc đó, anh yên tâm, vào Thường vụ, sẽ có khả năng.
Cát Lâm An thân thiết vỗ vai Giang Thiệu Đông, cỗ vũ thân tín của mình.
- Cảm ơn Bí thư Cát, tôi đã sắp xếp người theo dõi khách sạn Nguyên Khang 24/24 rồi. Để theo dõi họ, tôi đã mượn tinh anh của Sở tỉnh đấy. Haha, bọn họ đều là những cao thủ theo dõi. Hơn nữa, mấy người phòng Đốc tra này có gì mà ghê gớm. Xuống dưới uống vài ly rượu là mồm năm miệng mười ngay. Nếu nói về khoản điều tra, bọn họ chả là gì cả.
Giang Thiệu Đông nói.
- Không thể sơ suất. Những người này, dù sao cũng đã có mấy chục năm trong ngành điều tra rồi đấy.
Lần này xuống đây đều là những tinh anh của Phòng đốc tra Văn phòng trung ương. Cái tên Diệp Phàm có lẽ anh chưa biết, tôi đã hỏi thăm qua rồi.
Người này từng phá vụ án lớn ở Ngư Đồng, tỉnh Việt đông. Đã từng được Thủ tướng tiền nhiệm khen ngợi. Năm đó, trước khi vụ án được giải quyết, nhóm tinh anh của Bộ công an xuống mà cũng chẳng điều tra được gì.
Diệp Phàm là một quan văn trẻ tuổi, kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy công an thành phố Ngư Đồng, bị áp lực phá án đè nặng.
Anh nói thử xem, anh so người anh mượn từ Giám đốc sở Ngư với tinh anh của bộ công an xem, ai lợi hại hơn?
Cát Lâm An vẻ mặt nghiêm túc phê bình Giang Thiệu Đông.
- Xem ra, chúng ta gặp đối thủ nặng cân rồi đây.
Giang Thiệu Đông mặt cứng đờ, nhất thời ngây ngẩn cả người. Trong lòng lập tức lo lắng. Đúng vậy, các đồng chí công an sở tỉnh Giang Đô làm sao so được với các tinh anh của Bộ công an chứ.
Diệp Phàm không chịu bỏ qua, tiếp tục áp bức.
- Ý tôi là tôi sẽ ở lại phòng hỗ trợ Chủ nhiệm Diệp làm tốt các công tác trước Tết, đây cũng là việc một Phó chủ nhiệm thường trực như tôi nên làm.
Đồng chí Vu Quý Phát tìm đại một lý do.
- Chủ nhiệm Diệp đã xuống dưới chỉ huy rồi, nên Chủ nhiệm Vu có lòng muốn hỗ trợ, vậy thì xuống dưới hỗ trợ đi. Còn ở phòng, tôi tin là Chủ nhiệm Diệp có thể chỉ huy từ xa, thành viên phụ trách các phòng ban của chúng ta rất đoàn kết, hẳn là có thể hoàn thành được các nhiệm vụ của năm nay.
Lúc này Chủ nhiệm Trần Tiền lại quăng cho Vu Quý Phát một quả pháo.
- Năng lực hiệp trợ của Chủ nhiệm Vu cao đến thế, nếu không có sự hiệp trợ của anh ấy tôi e là khó giải quyết được hết mọi chuyện ở Giang Đô.
Có anh ấy ở cạnh tôi cũng có thể thả lỏng được một chút. Việc này, cứ quyết định vậy đi. Tuy nhiên, chuyện này có liên quan đến hạng mục xóa đói giảm nghèo của quốc gia.
Cho nên, chúng ta cũng sẽ nhờ bên đó điều động vài đồng chí cùng chúng ta xuống dưới.
Việc này sẽ do Chủ nhiệm Phong lập tức thực hiện, phải nắm chắc thời gian, tôi thấy chúng ta nên xuất phát ngay tối nay. Còn chuyện chọn người của Phòng đốc tra chúng ta, đồng chí Vu Quý Phát chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Các đồng chí sắp tết rồi, nhiệm vụ nặng nề, chúng ta không thể phụ lòng hy vọng lãnh đạo. Phòng đốc tra phải làm gì, phải vì dân phục vụ!
Hy vọng lúc nào các vị cũng đặt phục vụ nhân dân lên hàng đầu, và thể hiện rõ tinh thần ấy qua hành động.
Diệp Phàm nói xong, tuyên bố tan họp rồi bỏ đi.
Tuy nhiên, hắn cũng lập tức xin phép Thứ trưởng Khâu Hoa. Vì, ngày mai Diệp Phàm không thể nào đến Văn phòng chủ tịch Đường báo cáo được.
Bên Ủy ban Kế hoạch và Phát triển cũng phải tới một thứ trưởng tên Chung Dũng, còn bên Xóa đói giảm nghèo cũng phái đồng chí Thứ trưởng Tài chính Thôi Hồng Yến. Bọn họ dẫn theo hai đồng chí đi hiệp trợ điều tra.
Năm giờ tối, tổ điều tra tập trung đầy đủ đi Giang Đô. Tám giờ, Diệp Phàm làm tổ trưởng, đội gồm có 15 người lên máy bay bay thẳng đến thành phố Giang Nguyên tỉnh Giang Đô.
Người ngựa chưa đến, tin đã đi trước.
Một số đồng chí ở tỉnh Giang Đô đã ngửi được mùi vị gì đó, đám Diệp Phàm vừa xuống máy bay. Phó chủ tịch tỉnh Giang Đô Giang Thiệu Đông, Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy Ngô Tài Tín đã mang người đến sân bay đón tiếp đoàn người Diệp Phàm.
Vì đã là 11 giờ đêm, Giang Thiệu Đông đề nghị đoàn người của Văn phòng trung ương nghỉ lại tại nhà khách tỉnh ủy. Tuy nhiên, Diệp Phàm không đồng ý, đổi chỗ khác, ở lại Khách sạn Giang Nguyên.
Mọi người sắp xếp xong. Tắm rửa một lát thì Giang Thiệu Đông và Ngô Tài Tín đến, nhiệt tình mời đoàn người Diệp Phàm đi ăn khuya.
- Ăn khuya cũng được, nhưng, đơn giản một chút, rượu thì xin miễn cho. Vì ngày mai còn phải làm việc sớm, nếu miệng toàn mùi rượu, sẽ khiến cho dân chúng mắng các đồng chí phòng Đốc tra chúng tôi là phường giá áo túi cơm.
Diệp Phàm cười ha hả nói.
Kết quả, vẫn không thoát khỏi sự nhiệt tình của Giang Thiệu Đông, mỗi đồng chí vẫn phải uống 2 ly rượu vang.
- Bọn họ xuống làm gì vậy, không phải lọt thông tin gì chứ?
Bí thư tỉnh ủy Giang Đô đồng chí Cát Lâm An ngồi trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó chủ tịch tỉnh Giang Thiệu Đông hỏi.
Bí thư Cát Lâm An có chút bất an. Một số người của phòng Đốc tra văn phòng trung ương đã đến Giang Đô, ngay cả Chủ nhiệm phòng Đốc tra mới nhậm chức Diệp Phàm cũng đích thân mặc áo giáp xuất trận.
Hơn nữa, vài ngày nữa là tết. Chứng tỏ, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Nếu điều tra được gì đó, chắc chắn là chuyện kinh thiên. Phòng Đốc tra văn phòng trung ương xuất động là chuyện lớn, dù mình có chuyện gì hay không, chỉ cần ở Giang Đô có chuyện, bản thân gã là người đứng đầu chắc chắn cũng chẳng vẻ vang gì. Hơn nữa, sẽ còn dính thêm một lớp bụi trên con đường chính trị.
- Bọn họ kín miệng lắm, chẳng lọt tin tức gì cả. Tôi cũng có nói bóng nói gió, vốn muốn để họ uống say xem thử họ có tiết lộ gì không, nào ngờ chỉ phí công. Mỗi người bọn họ chỉ uống hai ly rượu vang nhỏ, hai ly rượu vang thì sao đủ để làm họ say. Trừ phi mỗi người uống hai chai thì còn được.
Vẻ mặt Giang Thiệu Đông hiện tia sầu lo, vì không biết đang có việc gì nên càng lo lắng.
Nếu biết được chuyện gì, xem mình có bị dính vào không, thì sẽ không cần lo lắng gì cả. Nếu có dính đến mình, đương nhiên sợ hãi, nhưng thà sợ hãi vì hiểu rõ còn hơn lo lắng vì mơ hồ.
Cho nên, không biết còn khó chịu hơn biết nhiều. Đây là một loại thử thách tâm lý. Hơn nữa, trong thể chế, có mấy cán bộ dám nói cả đời mình chẳng làm “chuyện rắm” nào. Khi chưa hiểu rõ, anh sẽ nghĩ người ta xuống là để điều tra chuyện của mình. Tỉnh Giang Đô, đêm nay sẽ có nhiều đồng chí khó ngủ đây.
- Kín miệng, không phải họ có đến mười mấy người à. Sao lại không lọt chút tin tức nào chứ?
Chuyện lần này kỳ lạ quá, họ đến quá nhanh. Nghe nói sáng qua Chủ nhiệm Diệp mới đến văn phòng, sao tối đã tới rồi chứ.
Chứng tỏ việc này hắn không thể không đến, hơn nữa, việc này còn liên quan đến cái mũ trên đầu hắn. Vì cái mũ, bản thân phải suốt đêm chạy đến đây.
Anh lập tức thông báo toàn tỉnh, yêu cầu họ làm việc chăm chỉ. Làm tốt cả công tác vệ sinh. Nói kỹ một chút, yêu cầu nhân vật số một từng thành phố phải làm tốt chức trách.
Địa phương nào có vấn đề, Cát Lâm An tôi sẽ lấy mũ người đo. Phiền phức, sắp tết rồi, còn ép Cát Lâm An tôi phải nói những câu độc địa.
Chuyện gì vậy chức, đang yên đang lành lại có một đám ôn thần chạy tới?
Cát Lâm An buồn bực hút thuốc.
Trên bàn toàn là những điếu thuốc Đặc cung mới chỉ hút được một chút. Hút lãng phí đến độ đồng chí Giang Thiệu Đông ngồi bên phải đau lòng và không ngừng than tiếc
Vì, hai tháng dù y cũng được chia một cây đặc cung. Nhưng căn bản là không đủ cho mình hút, không thể ngờ loại thuốc đặc cung này vào tay Cát Lâm An lạ giống như gói Thất Thất Lang năm đồng một gói.
- Lần này họ bí mật như vậy, chắc chắn có liên quan đến lợi ích cá nhân. Hơn nữa, cũng liên quan đến chủ nhiệm Diệp này.
Nói đến đây Giang Thiệu Đông nhìn Bí thư Cát Lâm An. Nói:
- Chỉ cần tạo mối quan hệ thân thiết với Diệp Phàm, chuyện này sẽ dễ biết thôi.
Tuy nhiên, người này tôi không thể nhìn thấu được, đừng thấy hắn trẻ, thực ra hắn cư xử rất lão luyện. Tôi kính rượu hắn. Hắn lúc thì nói dạ dày không tốt, lúc thì nói đau đầu chóng mặt.
Rồi sau đó bật cười ha hả nói cả người đầy bệnh tật. Như vậy thì tôi còn mặt mũi nào mà ép rượu được nữa.
Giang Thiệu Đông nói.
- Láo! Nghe nói thằng nhóc này chưa đến ba mươi,tuổi trẻ mạnh khỏe, bệnh tật gì chứ? Trẻ tuổi mà mồm miệng đã thế, chả trách có thể ngồi lên vị trí chủ nhiệm phòng Đốc tra văn phòng trung ương.
Người này, còn kiêm cả Chức Phó chánh văn phòng Chủ tịch Đường. Anh nhất định phải chiêu đãi hắn thật tốt, từ tối nay, ngày nào anh cũng phải đi theo hắn.
Giám sát chặt một chút, hắn cần gì anh thỏa mãn ngay. Tôi không tin ngày mai hắn vẫn không để lộ chút gì.
Mấy ngày nữa là tết rồi. Chẳng lẽ định ở lại Giang Đô chúng ta cả đời. Còn nữa, Chủ tịch tỉnh Tề có về không?
Cát Lâm An nói, vẻ mặt hiện lên một tia ngưng trọng.
- Ngày mai mới về, chuyện này, đúng là, gặp chuyện thế này mà ông ấy vẫn còn ở Bắc Kinh, hơn nữa, đang ở Bắc Kinh, mà một chuyện lớn như vậy cũng chẳng nghe được tin tức. Khi tôi báo cáo chuyện này với ông ta ông a vẫn còn chưa biết.
Giang Thiệu Đông có chút oán giận hừ nói.
- Anh không hiểu, ông ta đang ở Bắc Kinh chạy cho em trai. Chắc hẳn, mấy ngày nữa lại tiếp tục đi bái sơn đấy.
Cát Lâm An liếc mắt nhìn Giang Thiệu Đông, nói.
- Em trai ông ta không phải ở tỉnh Nam Phúc sao?
Giang Thiệu Đông vẻ mặt kinh ngạc, liếc mắt nhìn Cát Lâm An, hỏi.
- Đúng vậy, đồng chí Yến Xuân Lai được phái đến Bộ giáo dục. Dĩ nhiên, em trai ông ta nhắm vào chiếc ghế này ngay. Còn bản thân ông ta không có không gian để bay lên nữa. Đã lớn tuổi rồi. Chắc hẳn là chuẩn bị về hưu rồi. Cho nên, Tề gia đem toàn bộ kỳ vọng đặt lên Tề Chấn Đào. Lần này, chắc chắn tốn nhiều sức lực. Nghe nói, Phượng hệ cũng xuất toàn bộ sức lực, mối quan hệ nào có thể lôi kéo được đều lôi kéo hết.
Cát Lâm An nói.
- Tuy nhiên, tin là sáng mai ông ta về ngay tôi. Việc này quá lớn, ông ta còn có thể ở lại Bắc Kinh, xem như ông ta có bản lĩnh.
Giang Thiệu Đông hừ 1 tiếng, liếc mắt nhìn Cát Lâm An, hỏi
- Tề Chấn Đào có hy vọng được điều chỉnh không?
- Khó!
Cát Lâm An chỉ nói một chữ.
- Khó, cả nước có được bao nhiêu Chủ tịch tỉnh, chỉ có vài ngón tay. Nhưng cả nước có biết bao nhiêu đồng chí đủ tư cách làm Chủ tịch tỉnh, là vô số bàn tay. Cái này, còn khó hơn cả thi đại học, chẳng hạn như tôi đây, muốn vào Hội nghị thường vụ đã khó chứ đừng nói gì đến vị trí Chủ tịch tỉnh.
Giang Thiệu Đông cố ý thở dài nói.
- Đừng nóng vội lão Giang, sẽ có cơ hội. Sang năm, chắc hẳn tỉnh chúng ta sẽ có vị trí trống. Đến lúc đó, anh yên tâm, vào Thường vụ, sẽ có khả năng.
Cát Lâm An thân thiết vỗ vai Giang Thiệu Đông, cỗ vũ thân tín của mình.
- Cảm ơn Bí thư Cát, tôi đã sắp xếp người theo dõi khách sạn Nguyên Khang 24/24 rồi. Để theo dõi họ, tôi đã mượn tinh anh của Sở tỉnh đấy. Haha, bọn họ đều là những cao thủ theo dõi. Hơn nữa, mấy người phòng Đốc tra này có gì mà ghê gớm. Xuống dưới uống vài ly rượu là mồm năm miệng mười ngay. Nếu nói về khoản điều tra, bọn họ chả là gì cả.
Giang Thiệu Đông nói.
- Không thể sơ suất. Những người này, dù sao cũng đã có mấy chục năm trong ngành điều tra rồi đấy.
Lần này xuống đây đều là những tinh anh của Phòng đốc tra Văn phòng trung ương. Cái tên Diệp Phàm có lẽ anh chưa biết, tôi đã hỏi thăm qua rồi.
Người này từng phá vụ án lớn ở Ngư Đồng, tỉnh Việt đông. Đã từng được Thủ tướng tiền nhiệm khen ngợi. Năm đó, trước khi vụ án được giải quyết, nhóm tinh anh của Bộ công an xuống mà cũng chẳng điều tra được gì.
Diệp Phàm là một quan văn trẻ tuổi, kiêm nhiệm Bí thư Đảng ủy công an thành phố Ngư Đồng, bị áp lực phá án đè nặng.
Anh nói thử xem, anh so người anh mượn từ Giám đốc sở Ngư với tinh anh của bộ công an xem, ai lợi hại hơn?
Cát Lâm An vẻ mặt nghiêm túc phê bình Giang Thiệu Đông.
- Xem ra, chúng ta gặp đối thủ nặng cân rồi đây.
Giang Thiệu Đông mặt cứng đờ, nhất thời ngây ngẩn cả người. Trong lòng lập tức lo lắng. Đúng vậy, các đồng chí công an sở tỉnh Giang Đô làm sao so được với các tinh anh của Bộ công an chứ.
/3320
|