Chủ tịch địa khu Chu Nguyệt Hà hơn bốn mươi, tóc cắt ngắn, ăn mặc giản dị, trên mặt không lộ nét cười, rất nghiêm túc bắt tay Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Diệp, chúng tôi đã sắp xếp dùng bữa chiều tại Sơn trang Vân Phong rồi. Ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi một lát được không?
Chu Nguyệt Hà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi.
- Không cần, tôi thấy, cứ ăn ở nhà khách là được rồi.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Sơn trang Vân Phong, chắc hẳn là một nơi xa xỉ. Đi điều tra, tốt nhân không để rơi vào miệng người ta. Với tình hình hiện tại, chỉ cần có cách có thể khiến nhân viên điều tra “sa đọa” chắc chắn họ sẽ làm ngay.
Nhưng, nếu mọi việc đã sáng tỏ rồi, thế thì cũng khó tránh ăn bữa cơm chiều này của người ta.
- Vậy cũng được, ăn ở nhà khách thành ủy luôn.
Tần Thành gật đầu nói.
Dù nói ăn bữa chiều ở nhà khách, nhưng thức ăn cũng tương đối phong phú, trên bàn tương đối nhiều món ăn dân dã.
Vì địa khu Vân Phong rất hẻo lánh, mật độ bao phủ của núi rừng rất cao. Cho nên, những loại thổ sản như lợn rừng, chim trĩ, chồn... có rất nhiều.
Tuy nhiên, khi Phó chủ tịch thành phố Chu đề nghị uống rượu, Diệp Phàm kiên quyết từ chối.
- Ngày mai còn phải làm việc, không nên uống rượu.
Diệp Phàm hớp một ngụm canh, đặt muỗng xuống, khoát tay nói. Hắn liếc mắt nhìn hai vị đầu sỏ, nói:
- Lần này tổ điều tra của Văn phòng trung ương xuống, chủ yếu là muốn làm rõ tình hình xây dựng “tam nông” huyện Thiện Thuận mà ủy viên Trương Hướng Đông đã tuần tra vào năm ngoái xem như thế nào.
Sắp cuối năm rồi, thời gian gấp gáp, cho nên, sáng mai tám giờ tổ điều tra cần tổ chức một cuộc họp với những người phụ trách phương diện này của bên các anh.
Hơn nữa, phải cung cấp những tài liệu có liên quan. Người phụ trách phải tường thuật rõ tình hình cho các đồng chí tổ điều tra.
Dù sao thì trong vài ngày chắc hẳn tổ điều tra cũng chẳng thể điều tra được gì, đây chỉ là lớp ngụy trang thôi. Cho nên, Diệp lão đại mới nói thoải mái như vậy.
Bên kia, dĩ nhiên đám Vương Triều đang âm thầm tiến hành điều tra. Hơn nữa, vì Tề Chấn Đào, Diệp lão đại chỉ có thể ở đây giả vờ giả vịt, không thể nào hạ lệnh cho các thành viên tổ điều tra lập tức điều tra rõ việc này.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Diệp Phàm xin miễn các hoạt động giải trí khác, cùng các thành viên phòng điều tra về nhà khách Địa ủy nghỉ ngơi.
Diệp Phàm cùng với Tổ trưởng thường trực Vu Quý Phát, Phó vụ trưởng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Chung Dũng, Thôi Hồng Yến Văn phòng xóa đói giảm nghèo của nội các Chính phủ đến phòng mở cuộc họp nhỏ trước khi khai chiến.
- Chủ nhiệm Diệp, hôm nay đã là ngày 16 rồi, chỉ còn năm ngày nữa.
Lão già Vu Quý Phát ngồi không yên, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói.
- Càng gần đến cửa ải cuối năm, chúng ta phải càng bình tĩnh mới được. Nếu không, sẽ rối loạn. Đến lúc đó không hoàn thành được nhiệm vụ, bốn người chúng ta, đều bị ảnh hưởng. Tối nay, chúng ta phân công một chút, tốt nhất là chia quân ra bốn ngã, mỗi người đem theo vài đồng chí đến các bộ phận có liên quan điều tra lấy chứng cứ. Như vậy tốc độ điều tra sẽ nhanh hơn nhiều.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Vu Quý Phát, nhíu mày hừ giọng nói.
- Chắc chắn phải như vậy, bằng không, mọi người gom lại một chỗ, còn có thể điều tra được gì. Chúng ta cùng nhau cân nhắc một chút, xem xem nên bắt đầu từ phòng ban nào.
Sau đó chúng ta chia ra, sắp xếp tổ viên hợp lý một chút, ngày mai xuất phát ngay. Không thể kéo dài thêm được nữa, đã ở tỉnh thành mất hai ngày rồi.
Đối thủ của chúng ta vô cùng giảo hoạt. Hơn nữa, còn dám xuống tay với chúng ta, xem ra, đối thủ đã không ngồi yên, chót cùng rứt giậu rồi.
Phó vụ trưởng Chung Dũng vẻ mặt ngưng trọng
- Tôi phụ trách bên xóa đói giảm nghèo, chúng tôi thích hợp với công tác xóa đói giảm nghèo cho những hộ nhà lá và cải tạo các hộ dạng lều trại. Mai tôi sẽ đi thực địa, xem thử những gia đình sống trong những ngôi nhà dạng lều trại có được cải tạo chưa. Bọn họ có tiến hành phương án xây dựng đúng như những gì Ủy ban Trương đã thông qua không. Có bớt xén nguyên vật liệu không, có chỗ nào thất thoát không.
Thôi Hồng Yến nói trước.
- Ừ, vụ trưởng Thôi khá quen với việc này, cũng phù hợp với chuyên môn của anh, vậy hai mảng này do anh phụ trách. Nhưng, tôi phải nhắc nhở anh, có lẽ, khi anh thấy hiện tượng gì thì phải xem xem có đúng là công trình nằm trong phương án của Ủy viên Trương vào năm ngoái hay không. Chẳng hạn, địa điểm, còn tình hình cải tạo, số lượng,... cũng phải xác minh lại một chút.
Diệp Phàm nói, vì trước đó đã được Phạm Cương báo cáo qua rồi.
Chuyện cải tạo nhà lá ở huyện Thiên Thuận tất cả đều là lừa đảo hoặc hàng nhái. Còn vấn đề cải tạo nhà dạng lều càng tệ hơn nữa. Chẳng những thay đổi địa điểm, mà hầu hết tiền đều bị tham ô cả.
Vì, vốn địa điểm Ủy viên Trương chỉ định ở huyện Thiên Thuận rất tốt. Hiện đã bị các lãnh đạo huyện Thiên Thuận mua cho một doanh nghiệp đầu tư khai thác xây dựng rồi.
- Tôi sẽ điều tra cẩn thận.
Thôi Hồng Yến nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu, trong long người phụ nữ này hơi bất mãn với mình, ắt hẳn là cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, hơi có ý khinh thường cô ta.
- Tôi sẽ điều tra mảng giáo dục và hạng mục hồ khí mê tan nông thôn.
Chung Dũng nói.
- Chủ nhiệm Vu hãy điều tra xem các khoản tiền có bị thất thoát không, có bị tham ô không…
Diệp lão đại sắp xếp.
- Haizz, vấn đề tam nông trước giờ là một vấn đề lớn của nước ta. “Tam nông” kỳ thực chính là ba vấn đề nông thôn, nông dân, nông nghiệp cộng lại. Cũng có người khái quát vấn đề “tam nông” là “nông dân cực nghèo, cực khổ”. Kỳ thực, xét cho cùng, tôi thấy, đều do một chữ “nghèo” tác quái. Nếu cuộc sống của nông dân mà được giàu có, được sống sung sướng một chút, thì còn cần chúng ta xuống đây đốc thúc vấn đề “tam nông” không?
Chung Dũng nói.
- Vấn đề nông dân của “vấn đề tam nông”, thể hiện thu nhập thấp, khó gia tang thu nhập của nông dân, sự chênh lệch giàu nghèo với dân thành thị quá lớn, thực chất là thể hiện quyền lợi không được đảm bảo của nông dân.
Vấn đề nông thôn tập trung thể hiện sự lạc hậu, nền kinh tế không phát đạt, cơ sở xây dựng không đủ của vùng nông thôn.
Dùng hình tượng để so sánh thì thành thị của Trung Quốc chúng ta giống Châu Âu, còn nông thôn thì giống Châu Phi. Sự chênh lệch này, không cần nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra được.
Cùng ở Trung Quốc, tại sao giàu nghèo lại chênh lệch nhe vậy. Tình hình Châu Phi như thế nào, Châu Âu như thế nào? Với tình hình thế này, dĩ nhiên, cuộc sống của nông dân vô cùng khó khăn.
Vấn đề nông nghiệp tập trung thể hiện khả năng kiếm tiền khó khăn khi trồng ruộng của nông dân, trình động sản nghiệp hóa thấp.
Thôi Hồng Yến cũng nói.
- Tôi cũng từng sống ở nông thôn, năm đó sau khi tốt nghiệp đã đến công tác tại thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương, tại một nơi gọi là đập nước Thiên Thủy.
Lấy đập nước Thiên Thủy so sánh với thị trấn Lâm Tuyền, cuộc sống của người dân ở đây cách xa cuộc sống người dân ở đập nước Thiên Thủy mấy lần.
Người dân ở đập nước Thiên Thủy một năm khó khăn lắm mới được ăn thịt vài lần, người ta gọi thịt là tôm nõn. Đó là vào năm 1995, đâu phải là nạn đói năm năm mấy đâu.
Tôi vẫn nhớ, có lần tôi được nhận tiền thưởng, bèn đem hơn hai ngàn này mua mấy cái đầu heo bảo người ta đem đến đập nước Thiên Thủy, để dân cả thôn được ăn thịt một bữa. Người dân trong thôn coi tôi như Bồ tát sống.
Vào thời điểm đó, nhà ai có người kết hôn đều làm việc rượu, trên bàn sẽ có món thịt mỡ mà người dân trong thôn thích ăn nhất.
Thịt heo đó, tất cả đều là mỡ, không được chút nạc nào. Mà cũng chưa cắt ra hết, chỉ dùng dao cắt thành từng miếng vuông vuông nhưng lại không cắt đứt hoàn toàn, dưới miếng thịt là rau. Thơm thì cũng thơm đó, nhưng quá béo.
Lúc đó khi tôi nhìn thấy những người đàn ông nông thôn đó miệng đầy mỡ mà còn tranh nhau ăn thịt, trong lòng thực sự chẳng biết là có vị gì.
Lúc đó một cán bộ ngồi cùng bàn giành được cho tôi một miếng lớn, bảo tôi ăn đi, nhưng sao tôi nuốt trôi được. Người ta nghĩ là tôi khách khí, nhã nhặn không dám ăn.
Đúng là buồn cười.
Vậy mà cuộc sống của người dân thị trấn Lâm Tuyền tốt hơn nhiều, hai ba ngày vẫn còn có thịt để ăn. Đây chính là sự chênh lệch rõ ràng.
Diệp Phàm đưa dẫn chứng thực tế.
- Haizz...
Vu Quý Phát thở dài, liếc mắt nhìn mọi người, nói
- Kỳ thực, không phải là nhà nước không muốn giúp nông dân có cuộc sống tốt đẹp.
Chỉ có điều, Trung Quốc chúng ta lớn quá, hơn tỷ dân cơ mà. Cái này, muốn giải quyết vấn đề trong một thời gian ngắn cũng khó.
Tuy nhiên, cùng với sự chuyển hướng trong các chính sách của quốc gia, càng ngày càng coi trọng vấn đề tam nông. Chắc chắn cuộc sống của nông dân tương lai sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên, đương nhiên là phải cần một quá trình. Không thể ăn một miếng đã mập mạp lên được đúng không nào.
- Ừ, hạng mục mà Ủy viên Trương chỉ thị nhằm vào nông dân. Hiện nay nông dân quá nhiều, nhà nước cũng không thể buông lưới nâng mức sống của họ với diện tích quá lớn.
Đây là vấn đề quốc lực, mà muốn nâng cao mức sống của họ, chính quyền địa phương mới là quân chủ lực. Còn bên trên thì chỉ có thể cầm cuốc đào khoai mà thôi.
Không thể nào giải quyết được vấn đề chủ yếu, chỉ có thể nói là dệt hoa trên gấm. Chẳng hạn, kế hoạch của Ủy viên Trương là hơn hai trăm triệu, hơn hai trăm triệu có thể làm được bao nhiêu việc?
Hơn nữa, nếu mỗi huyện trong cả nước đều cấp hai trăm triệu, vậy quốc gia có gánh vác nỗi hay không? Huống chi, cái kiểu xóa đói giảm nghèo này cũng không có ý nghĩa quá lớn với việc nâng cao chất lượng cuộc sống nông dân.
Trước mắt phải giải quyết vấn đề từ mặt bản chất, đó chính là giải thoát họ trên tư tưởng, để họ suy nghĩ thoáng ra, đầu óc linh hoạt, tự lực cánh sinh, tự mình làm giàu cho mình.
Anh xem, nông dân không thiếu những người giàu, sao đều là nông dân, những người này lại giàu lên trước. Tôi thấy, nguyên nhân chủ yếu là do đầu óc người ta linh hoạt, suy nghĩ sâu xa.
Đương nhiên, có một số người là có gia tài tổ tiên để lại, có thể nói là có nền tảng tiền tài để đời sau phát triển nhanh.
Đương nhiên, cũng có nhiều người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Cho nên,suy nghĩ linh động, chính sách phát triển của chính phủ cũng có tầm quan trọng nhất định.
Diệp Phàm nói. Cách nói này cũng có chút phê bình lối suy nghĩ hạn hẹp của Trương Hướng Đông.
Ý của tên này đã hiện rõ. Cho nên, Chung Dũng cùng với Thôi Hồng Yến, Vu Quý Phát không dám phát biểu gì về cách nhìn của Diệp lão đại.
Chỉ sợ phát biểu gì đó mà truyền đến tai Ủy viên Trương người ta không phải là xui xẻo rồi sao. Vì, trên đời này, chẳng có tường nào chắn được gió lùa.
Thấy ba đồng chí giả ngu, Diệp lão đại trong lòng thở dài một tiếng. Khoát tay nói:
- Tôi thấy cũng muộn rồi, đêm nay họp đến dây thôi. Ngày mai mọi người hành động sớm một chút.
Đám Chung Dũng rời đi.
Vu Quý Phát vừa về thì chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn dãy số đã biết Thứ trưởng Trần Thiên Hòa gọi đến, vội vàng nghe máy, nghe thấy Trần Thiên Hòa hỏi:
- Quý Phát, nghe nói tổ điều tra các anh vừa xuống dưới điều tra là đã gặp phải chuyện không may?
- Chủ nhiệm Diệp, chúng tôi đã sắp xếp dùng bữa chiều tại Sơn trang Vân Phong rồi. Ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi một lát được không?
Chu Nguyệt Hà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi.
- Không cần, tôi thấy, cứ ăn ở nhà khách là được rồi.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Sơn trang Vân Phong, chắc hẳn là một nơi xa xỉ. Đi điều tra, tốt nhân không để rơi vào miệng người ta. Với tình hình hiện tại, chỉ cần có cách có thể khiến nhân viên điều tra “sa đọa” chắc chắn họ sẽ làm ngay.
Nhưng, nếu mọi việc đã sáng tỏ rồi, thế thì cũng khó tránh ăn bữa cơm chiều này của người ta.
- Vậy cũng được, ăn ở nhà khách thành ủy luôn.
Tần Thành gật đầu nói.
Dù nói ăn bữa chiều ở nhà khách, nhưng thức ăn cũng tương đối phong phú, trên bàn tương đối nhiều món ăn dân dã.
Vì địa khu Vân Phong rất hẻo lánh, mật độ bao phủ của núi rừng rất cao. Cho nên, những loại thổ sản như lợn rừng, chim trĩ, chồn... có rất nhiều.
Tuy nhiên, khi Phó chủ tịch thành phố Chu đề nghị uống rượu, Diệp Phàm kiên quyết từ chối.
- Ngày mai còn phải làm việc, không nên uống rượu.
Diệp Phàm hớp một ngụm canh, đặt muỗng xuống, khoát tay nói. Hắn liếc mắt nhìn hai vị đầu sỏ, nói:
- Lần này tổ điều tra của Văn phòng trung ương xuống, chủ yếu là muốn làm rõ tình hình xây dựng “tam nông” huyện Thiện Thuận mà ủy viên Trương Hướng Đông đã tuần tra vào năm ngoái xem như thế nào.
Sắp cuối năm rồi, thời gian gấp gáp, cho nên, sáng mai tám giờ tổ điều tra cần tổ chức một cuộc họp với những người phụ trách phương diện này của bên các anh.
Hơn nữa, phải cung cấp những tài liệu có liên quan. Người phụ trách phải tường thuật rõ tình hình cho các đồng chí tổ điều tra.
Dù sao thì trong vài ngày chắc hẳn tổ điều tra cũng chẳng thể điều tra được gì, đây chỉ là lớp ngụy trang thôi. Cho nên, Diệp lão đại mới nói thoải mái như vậy.
Bên kia, dĩ nhiên đám Vương Triều đang âm thầm tiến hành điều tra. Hơn nữa, vì Tề Chấn Đào, Diệp lão đại chỉ có thể ở đây giả vờ giả vịt, không thể nào hạ lệnh cho các thành viên tổ điều tra lập tức điều tra rõ việc này.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Diệp Phàm xin miễn các hoạt động giải trí khác, cùng các thành viên phòng điều tra về nhà khách Địa ủy nghỉ ngơi.
Diệp Phàm cùng với Tổ trưởng thường trực Vu Quý Phát, Phó vụ trưởng Ủy ban Kế hoạch và Phát triển Chung Dũng, Thôi Hồng Yến Văn phòng xóa đói giảm nghèo của nội các Chính phủ đến phòng mở cuộc họp nhỏ trước khi khai chiến.
- Chủ nhiệm Diệp, hôm nay đã là ngày 16 rồi, chỉ còn năm ngày nữa.
Lão già Vu Quý Phát ngồi không yên, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói.
- Càng gần đến cửa ải cuối năm, chúng ta phải càng bình tĩnh mới được. Nếu không, sẽ rối loạn. Đến lúc đó không hoàn thành được nhiệm vụ, bốn người chúng ta, đều bị ảnh hưởng. Tối nay, chúng ta phân công một chút, tốt nhất là chia quân ra bốn ngã, mỗi người đem theo vài đồng chí đến các bộ phận có liên quan điều tra lấy chứng cứ. Như vậy tốc độ điều tra sẽ nhanh hơn nhiều.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Vu Quý Phát, nhíu mày hừ giọng nói.
- Chắc chắn phải như vậy, bằng không, mọi người gom lại một chỗ, còn có thể điều tra được gì. Chúng ta cùng nhau cân nhắc một chút, xem xem nên bắt đầu từ phòng ban nào.
Sau đó chúng ta chia ra, sắp xếp tổ viên hợp lý một chút, ngày mai xuất phát ngay. Không thể kéo dài thêm được nữa, đã ở tỉnh thành mất hai ngày rồi.
Đối thủ của chúng ta vô cùng giảo hoạt. Hơn nữa, còn dám xuống tay với chúng ta, xem ra, đối thủ đã không ngồi yên, chót cùng rứt giậu rồi.
Phó vụ trưởng Chung Dũng vẻ mặt ngưng trọng
- Tôi phụ trách bên xóa đói giảm nghèo, chúng tôi thích hợp với công tác xóa đói giảm nghèo cho những hộ nhà lá và cải tạo các hộ dạng lều trại. Mai tôi sẽ đi thực địa, xem thử những gia đình sống trong những ngôi nhà dạng lều trại có được cải tạo chưa. Bọn họ có tiến hành phương án xây dựng đúng như những gì Ủy ban Trương đã thông qua không. Có bớt xén nguyên vật liệu không, có chỗ nào thất thoát không.
Thôi Hồng Yến nói trước.
- Ừ, vụ trưởng Thôi khá quen với việc này, cũng phù hợp với chuyên môn của anh, vậy hai mảng này do anh phụ trách. Nhưng, tôi phải nhắc nhở anh, có lẽ, khi anh thấy hiện tượng gì thì phải xem xem có đúng là công trình nằm trong phương án của Ủy viên Trương vào năm ngoái hay không. Chẳng hạn, địa điểm, còn tình hình cải tạo, số lượng,... cũng phải xác minh lại một chút.
Diệp Phàm nói, vì trước đó đã được Phạm Cương báo cáo qua rồi.
Chuyện cải tạo nhà lá ở huyện Thiên Thuận tất cả đều là lừa đảo hoặc hàng nhái. Còn vấn đề cải tạo nhà dạng lều càng tệ hơn nữa. Chẳng những thay đổi địa điểm, mà hầu hết tiền đều bị tham ô cả.
Vì, vốn địa điểm Ủy viên Trương chỉ định ở huyện Thiên Thuận rất tốt. Hiện đã bị các lãnh đạo huyện Thiên Thuận mua cho một doanh nghiệp đầu tư khai thác xây dựng rồi.
- Tôi sẽ điều tra cẩn thận.
Thôi Hồng Yến nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu, trong long người phụ nữ này hơi bất mãn với mình, ắt hẳn là cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, hơi có ý khinh thường cô ta.
- Tôi sẽ điều tra mảng giáo dục và hạng mục hồ khí mê tan nông thôn.
Chung Dũng nói.
- Chủ nhiệm Vu hãy điều tra xem các khoản tiền có bị thất thoát không, có bị tham ô không…
Diệp lão đại sắp xếp.
- Haizz, vấn đề tam nông trước giờ là một vấn đề lớn của nước ta. “Tam nông” kỳ thực chính là ba vấn đề nông thôn, nông dân, nông nghiệp cộng lại. Cũng có người khái quát vấn đề “tam nông” là “nông dân cực nghèo, cực khổ”. Kỳ thực, xét cho cùng, tôi thấy, đều do một chữ “nghèo” tác quái. Nếu cuộc sống của nông dân mà được giàu có, được sống sung sướng một chút, thì còn cần chúng ta xuống đây đốc thúc vấn đề “tam nông” không?
Chung Dũng nói.
- Vấn đề nông dân của “vấn đề tam nông”, thể hiện thu nhập thấp, khó gia tang thu nhập của nông dân, sự chênh lệch giàu nghèo với dân thành thị quá lớn, thực chất là thể hiện quyền lợi không được đảm bảo của nông dân.
Vấn đề nông thôn tập trung thể hiện sự lạc hậu, nền kinh tế không phát đạt, cơ sở xây dựng không đủ của vùng nông thôn.
Dùng hình tượng để so sánh thì thành thị của Trung Quốc chúng ta giống Châu Âu, còn nông thôn thì giống Châu Phi. Sự chênh lệch này, không cần nhìn, cũng có thể tưởng tượng ra được.
Cùng ở Trung Quốc, tại sao giàu nghèo lại chênh lệch nhe vậy. Tình hình Châu Phi như thế nào, Châu Âu như thế nào? Với tình hình thế này, dĩ nhiên, cuộc sống của nông dân vô cùng khó khăn.
Vấn đề nông nghiệp tập trung thể hiện khả năng kiếm tiền khó khăn khi trồng ruộng của nông dân, trình động sản nghiệp hóa thấp.
Thôi Hồng Yến cũng nói.
- Tôi cũng từng sống ở nông thôn, năm đó sau khi tốt nghiệp đã đến công tác tại thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương, tại một nơi gọi là đập nước Thiên Thủy.
Lấy đập nước Thiên Thủy so sánh với thị trấn Lâm Tuyền, cuộc sống của người dân ở đây cách xa cuộc sống người dân ở đập nước Thiên Thủy mấy lần.
Người dân ở đập nước Thiên Thủy một năm khó khăn lắm mới được ăn thịt vài lần, người ta gọi thịt là tôm nõn. Đó là vào năm 1995, đâu phải là nạn đói năm năm mấy đâu.
Tôi vẫn nhớ, có lần tôi được nhận tiền thưởng, bèn đem hơn hai ngàn này mua mấy cái đầu heo bảo người ta đem đến đập nước Thiên Thủy, để dân cả thôn được ăn thịt một bữa. Người dân trong thôn coi tôi như Bồ tát sống.
Vào thời điểm đó, nhà ai có người kết hôn đều làm việc rượu, trên bàn sẽ có món thịt mỡ mà người dân trong thôn thích ăn nhất.
Thịt heo đó, tất cả đều là mỡ, không được chút nạc nào. Mà cũng chưa cắt ra hết, chỉ dùng dao cắt thành từng miếng vuông vuông nhưng lại không cắt đứt hoàn toàn, dưới miếng thịt là rau. Thơm thì cũng thơm đó, nhưng quá béo.
Lúc đó khi tôi nhìn thấy những người đàn ông nông thôn đó miệng đầy mỡ mà còn tranh nhau ăn thịt, trong lòng thực sự chẳng biết là có vị gì.
Lúc đó một cán bộ ngồi cùng bàn giành được cho tôi một miếng lớn, bảo tôi ăn đi, nhưng sao tôi nuốt trôi được. Người ta nghĩ là tôi khách khí, nhã nhặn không dám ăn.
Đúng là buồn cười.
Vậy mà cuộc sống của người dân thị trấn Lâm Tuyền tốt hơn nhiều, hai ba ngày vẫn còn có thịt để ăn. Đây chính là sự chênh lệch rõ ràng.
Diệp Phàm đưa dẫn chứng thực tế.
- Haizz...
Vu Quý Phát thở dài, liếc mắt nhìn mọi người, nói
- Kỳ thực, không phải là nhà nước không muốn giúp nông dân có cuộc sống tốt đẹp.
Chỉ có điều, Trung Quốc chúng ta lớn quá, hơn tỷ dân cơ mà. Cái này, muốn giải quyết vấn đề trong một thời gian ngắn cũng khó.
Tuy nhiên, cùng với sự chuyển hướng trong các chính sách của quốc gia, càng ngày càng coi trọng vấn đề tam nông. Chắc chắn cuộc sống của nông dân tương lai sẽ tốt hơn.
Tuy nhiên, đương nhiên là phải cần một quá trình. Không thể ăn một miếng đã mập mạp lên được đúng không nào.
- Ừ, hạng mục mà Ủy viên Trương chỉ thị nhằm vào nông dân. Hiện nay nông dân quá nhiều, nhà nước cũng không thể buông lưới nâng mức sống của họ với diện tích quá lớn.
Đây là vấn đề quốc lực, mà muốn nâng cao mức sống của họ, chính quyền địa phương mới là quân chủ lực. Còn bên trên thì chỉ có thể cầm cuốc đào khoai mà thôi.
Không thể nào giải quyết được vấn đề chủ yếu, chỉ có thể nói là dệt hoa trên gấm. Chẳng hạn, kế hoạch của Ủy viên Trương là hơn hai trăm triệu, hơn hai trăm triệu có thể làm được bao nhiêu việc?
Hơn nữa, nếu mỗi huyện trong cả nước đều cấp hai trăm triệu, vậy quốc gia có gánh vác nỗi hay không? Huống chi, cái kiểu xóa đói giảm nghèo này cũng không có ý nghĩa quá lớn với việc nâng cao chất lượng cuộc sống nông dân.
Trước mắt phải giải quyết vấn đề từ mặt bản chất, đó chính là giải thoát họ trên tư tưởng, để họ suy nghĩ thoáng ra, đầu óc linh hoạt, tự lực cánh sinh, tự mình làm giàu cho mình.
Anh xem, nông dân không thiếu những người giàu, sao đều là nông dân, những người này lại giàu lên trước. Tôi thấy, nguyên nhân chủ yếu là do đầu óc người ta linh hoạt, suy nghĩ sâu xa.
Đương nhiên, có một số người là có gia tài tổ tiên để lại, có thể nói là có nền tảng tiền tài để đời sau phát triển nhanh.
Đương nhiên, cũng có nhiều người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Cho nên,suy nghĩ linh động, chính sách phát triển của chính phủ cũng có tầm quan trọng nhất định.
Diệp Phàm nói. Cách nói này cũng có chút phê bình lối suy nghĩ hạn hẹp của Trương Hướng Đông.
Ý của tên này đã hiện rõ. Cho nên, Chung Dũng cùng với Thôi Hồng Yến, Vu Quý Phát không dám phát biểu gì về cách nhìn của Diệp lão đại.
Chỉ sợ phát biểu gì đó mà truyền đến tai Ủy viên Trương người ta không phải là xui xẻo rồi sao. Vì, trên đời này, chẳng có tường nào chắn được gió lùa.
Thấy ba đồng chí giả ngu, Diệp lão đại trong lòng thở dài một tiếng. Khoát tay nói:
- Tôi thấy cũng muộn rồi, đêm nay họp đến dây thôi. Ngày mai mọi người hành động sớm một chút.
Đám Chung Dũng rời đi.
Vu Quý Phát vừa về thì chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn dãy số đã biết Thứ trưởng Trần Thiên Hòa gọi đến, vội vàng nghe máy, nghe thấy Trần Thiên Hòa hỏi:
- Quý Phát, nghe nói tổ điều tra các anh vừa xuống dưới điều tra là đã gặp phải chuyện không may?
/3320
|