Đúng vậy, cả hai người đều có bối cảnh nhất định. Chung Lâm đã làm Cục trưởng mấy năm, vốn muốn điều chỉnh được ngồi len ngai vàng Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng cục công an thành phố.
Không thể ngờ, phịch tới phịch lui, lại để Hứa Chí Cường điều từ tỉnh ngoài về cướp mất vị trí Bí thư Đảng ủy Công an.
Chung Luân chẳng những cấp bậc không lên, mà còn mất hết mặt mũi. Dĩ nhiên, Chung Lung cho rằng phải giải quyết tên ngoại lai này.
Cho nên, Hứa Chí Cường vừa đến Thương Hải, Chung Luân đã triển khai công kích. Muốn làm tên họ “Hứa” mới đến mất hết mặt mũi.
Tuy nhiên, Chung Luân không ngờ trong đó còn có gút mắc. Hậu phương của Hứa Chí Cường tương đối mạnh, không ngờ lại gọi Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Nam Phúc, , Bí thư Đảng ủy Công an Lý Xương Hải, lãnh đạo Đảng ủy Công an trong tỉnh đồng chí Lý Xương Hải ra trách tội Chung Luân.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trước kia khi Hạ Hải Vĩ chưa tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh người vẫn còn tương đối trắng trẻo Hiện nay, đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh rồi, có lẽ do nhu cầu công tác, cho nên, khuôn mặt kia, mười ngày có chín ngày như nhau, giờ đã đen như Bao Công rồi. Chắc hẳn, chỉ có như vậy mới trấn trụ được các quan tham.
- Ừ, tháng 12 năm ngoái, tôi cũng mới đến thành phố Thương Hải không lâu. Xui xẻo là gặp phải chuyện. Thành phố Thương Hải không phải xảy ra hai vụ nổ xưởng pháo hoa ngầm, làm chết bốn người.
Đến lúc đó Lâm Chung muốn che giấu, nhưng, chắc hẳn là Hứa Chí Cường đã hạ thủ. Không lâu sau, cấp trên đã xuống điều tra, hơn nữa, còn là các đồng chí đến từ phòng Đôn đốc tỉnh ủy.
Vừa điều tra, vốn là báo con số không thực tế. Dĩ nhiên, Chung Luân với tôi đều bị phạt tội. Mà đúng lúc đó Hứa Chí Cường phải đi học, thật ra là y biết cách lợi dụng cơ hội để trốn tránh trách nhiệm.
Có lẽ Hứa Chí Cường với Lý Xương Hải có giao dịch gì đó? Lý Xương Hải đích thân đến Thương Hải, bản Chung Luân suýt chút nữa là bị anh ta đập gãy.
Chung Luân hiểu, cái này là Hứa Chí Cường đang âm thầm chỉnh y. Tuy nhiên trên mặt thoắt cái đã nở nụ cười âm hiểm.
Bởi vì, Hứa Chí Cường cũng biết, bản thân mới nhậm chức ở Thương Hải đã nhận nhiều thủ đoạn của Chung Luân. Cái này, chỉ là bắt đầu phản kích thôi.
Còn tôi thì xui xẻo, hai người họ mỗi lần đánh nhau, mặc kệ ai thắng ai bại. cuối cùng cũng phải có một người xui xẻo.
Và tôi chính là tên xui xẻo đó. Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ. Hai người đó đấu nhau, rõ ràng là muốn hại tôi mà.
Ông đây đâu phải là nha đầu bồi táng như trước kia chứ, cái chuyện quái gì đây.
Vu Kiến Thần càng nói càng giận, cái bát suýt chút nữa đã bị anh ta đập nát.
- Hứa Chí Cường nhất định có bối cảnh, y lại là cấp trên của Chung Luân, Lý Xương Hải còn tạo thêm thanh thế cho y. Sao hơn một năm mà vẫn chưa chế phục được một Cục trưởng cục công an cấp Giám đốc sở. Vậy thì năng lực chế ngự người khác của Hứa Chí Cường đáng để cân nhắc.
Diệp Phàm ngồi bên thản nhiên hừ một câu.
- Đúng vậy, phải xác định cho được. Hoặc là Hứa Chí Cường cưỡng chế được Chung Luân, hoặc là Chung Luân đuổi được Hứa Chí Cường. Chỉ khi một bên thắng lợi rồi, có lẽ sếp Vu mới có thể sống thoải mái được. Nhưng, anh Diệp nói cũng có lý, Hứa Chí Cường nhiều ưu thế như vậy, sao lại không trấn áp được Chung Luân?
Trần Quân cũng đưa ra nghi hoặc của chính mình, hy vọng Vu Kiến Thần giải thích nghi hoặc của mọi người.
- Mọi người không ở Thương Hải, đương nhiên không thể biết rõ chuyện này. Chung Luân sinh ra ở Nam Phúc, nhà của y cũng cách thành phố Thương Hải không xa.
Trước kia không thuộc quản lý của Thương Hải, hiện tại sau khi quy hoạch đã thuộc quản lý của Thương Hải. Hơn nữa, cha của Chung Luân, Chung Minh Cửu đã từng là Phó chủ tịch thường trực thành phố Thương Hải.
Tuy nói không có phân lượng được như Chủ tịch thành phố hat Bí thư, nhưng cũng có thể chiếm được nền móng nhất định cho Chung Luân ở Thương Hải.
Chung Luân thuộc phái bản địa mạnh mẽ, còn ở tỉnh, Chung Minh Cửu cũng có những người ủng hộ nhất định. Chung Minh Cửu hiện tại đã về hưu, nhưng trước khi về hưu ắt là ông ta cũng đã rải đường trước cho con mình.
Cho nên, ở tĩnh cũng có lãnh đạo ủng hộ Chung Luân. Bằng không, Chung Luân ắt hẳn sớm đã bị Hứa Chí Cường một cước đá ra khỏi thành phố Thương Hải .
Còn tôi thì khó lắm, mọi người cùng hiểu tôi chẳng có bối cảnh cũng chẳng có trợ thủ. Hai người đó không tìm tôi khai đao thì còn tìm ai nữa? Cái thời đại này, mẹ kiếp, toàn là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Vu Kiến Thần nói, dù sao cũng đã mất mặt rồi, còn sợ gì mất mặt trước mặt các anh em nữa. Không chừng còn có thể nhờ họ ủng hộ.
- Anh Vu, nếu Chung Luân với Hứa Chí Cường thường xuyên sinh sự. Vậy anh tìm xem họ có điểm yếu gì không, đến lúc đó sắp xếp một chút, báo lên cấp trên, em sẽ có cách.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đúng vậy, đến lúc đó, anh là Chủ nhiệm phòng đốc tra văn phòng trung ương có thể xuống dưới đốc thúc. Tìm vài cái cớ, bên trái quẳng Hứa Chí Cường một cái tát. Bên phải đánh Cục trưởng Chung Luân một cái tát. Xem hai người bọn họ còn dám kiêu ngạo nữa không! Bộ không trị được hai tên đó sao?
Tề Thiên vui mừng cười lớn.
- Cuối cùng, cố ý để lộ một chút. Sau khi hai người nghe ngóng, biết được sếp Vu với anh có quan hệ. Đến lúc đó, có lẽ cả hai người đều đi tìm sếp Vu. Sau này, bọn họ hiểu được mối quan hệ của sếp Vu, xem còn dám bắt nạt sếp Vu nữa không? Ít nhất, khi có món hời có khi còn nghĩ đến sếp Vu.
Lô Vĩ cũng gật gật đầu cho rằng cách này khả thi.
- Tát họ, không dễ đâu. Hứa Chí Cường cũng là cán bộ cấp phó tỉnh. Hơn nữa, người ta có bối cảnh. Cậu muốn tát hắn, chắc chắn phải tìm được đầy đủ lý do.
Bằng không, ngược lại khiến hắn biết được chuyện này có liên quan đến sếp Vu, Diệp Phàm vừa đi, sếp Vu sẽ càng khó sống.
Đến lúc đó, 2 người này càng trầm trọng, sếp Vu có thể sống yên ổn được sao? Thời đại này, quan huyện không bằng hiện quản.
Dù sao, hai người bọn họ cũng là lãnh đạo trực tiếp của sếp Vu, muốn chỉnh họ, phải làm cho họ đau đầu. Sinh ra kiêng kị, về sau không dám làm gì nữa.
Còn không thì đừng làm gì cả, tránh sự việc càng rối rắm thêm.
Hạ Hải Vĩ nói suy nghĩ của mình, vẻ mặt ngưng trọng, nói năng nghiêm túc.
- Còn phải chú ý thêm một chút, sếp Vu, anh phải tìm việc gì đó không liên quan đến anh. Bằng không dù là anh Diệp xuống đánh đòn, cũng sẽ phải đánh cả anh. Có một số việc, người ta nhìn kỹ lắm. Anh Diệp không đánh anh cũng không được. Nếu thực sự như thế, thì chẳng phải đang tự lấy đá đập chân mình sao.
Lô Vĩ nói.
- Cái này cũng khó. Thường chuyện gì có liên quan đến Hứa Chí Cường và Chung Luân cũng đều có dính đến tôi. Vì, tôi là Phó cục trưởng thường trực Công an thành phố Thương Hải. Cục trưởng và Bí thư phân công quản lý chính trị pháp luật đều trúng gậy, tôi sao không dính vào được? Nếu không phải chuyện ở Cục công an, thì có chuyện gì có thể chỉnh họ được? Việc tư của hai người bọn họ không phải phiền tới phòng Đốc tra văn phòng trung ương phải quản.
Vu Kiến Thần nhíu mày, cái này, quả là làm khó anh ta rồi.
- Anh Vu, cứ từ từ mà tìm. Nếu thật sự không tìm thấy, thì bắt nặng thả yếu. Kiếm việc nào có liên quan nhiều đến Hứa Chí Cường và Lâm Chung.
Còn anh chỉ liên lụy một chút thôi. Em xuống, mục tiêu chủ yếu là chỉnh đốn hai người này, chứ không thực sự lật đổ hai người bọn họ, vậy chẳng phải cũng tiện cho người khác sao.
Anh Vu đến Thương Hải chưa được hơn một năm, vị trí Cục trưởng nói thế nào thì cũng khó đến phiên anh đúng không nào?
Nếu có thể dến phiên anh, em có thể ngầm hạ thủ Chung Luân.
Diệp Phàm giọng điệu rất lạnh, Vu Kiến Thần có chút cảm động, đưa ly lên nói:
- Cảm ơn các anh em, Vu Kiến Thần tôi tự uống ba ly để cảm ơn.
- Không cần tự cạn đâu, mọi người đều là anh em, cùng nhau cạn ba chén được không nào?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mọi người, đề nghị.
- Được, được!
Tề Thiên hưởng ứng đầu tiên, Vương Long Đông cũng có chút hưng phấn
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng...
Sau khi cùng cạn ba ly rượu, mặt ai nấy cũng ửng hồng.
- Anh Diệp,đồng chí Long Đông bạn học cũ của anh nghe nói là Bí thư thành ủy Thanh Ngưu. Lên lâu chưa?
Tề Thiên hỏi.
- Chưa đến một năm.
Vương Long Đông thành thật nói.
- Haizz, thời gian ngắn quá. Bằng không phải anh Diệp đưa anh về tỉnh thành luôn. Chúng ta có thêm bạn uống rượu.
Tề Thiên có chút tiếc nuối, lắc lắc đầu.
- Không sao, cứ để Long Đông ở Thanh Ngưu một thời gian cũng được. Đó cũng là nơi rèn luyện tốt. Long Đông cứ rèn luyện thêm vài năm, có cơ hội sẽ thăng lên. Ít nhất cũng được đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố cấp Phó giám đốc sở.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn.
Vương Long Đông nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Vẫn là Chủ nhiệm Diệp nghĩ chu đáo, Thanh Ngưu dù là một huyện cấp thành phố, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng đến Hải Đông. Nếu có thể làm tốt công tác ở Thanh Ngưu, sau này sẽ có cơ sở để đề bạt. Đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ tìm tới Chủ nhiệm Diệp. Bằng không, công tác không tốt, tôi cũng không mặt mũi tìm đến Chủ nhiệm Diệp.
- Bí thư Vương, anh thành thật lắm, rất tốt!
Hạ Hải Vĩ khích lệ Vương Long Đông một câu.
Mọi người nói thêm vài chuyện khác, thấy thời gian không còn sớm nữa nên cũng tan cuộc.
Vương Long Đông cả tối ít khi lên tiếng, trên cơ bản chỉ là người nghe. Nhưng, nghe đám người Diệp Phàm nói đến việc tìm cách chỉnh Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Hải thì trong lòng không ngừng kích động.
Không thể ngờ vòng tròn Diệp hệ lại dày như thế. Tuy cấp bậc không cao, nhưng ai nấy đều trẻ tuổi, đều có tiền đồ.
Trải qua đêm nay, đồng chí Vương Long Đông càng quyết chí đi theo Diệp Phàm.
- Long Đông, thế nào, mấy người anh em của tôi không tệ chứ?
Vì ăn quá no, Diệp Phàm đề nghị đi bộ. Thế nên, Vương Long Đông cũng xuống xe đi dạo chung với hắn.
Trong đêm đông giá rét, có vẻ hơi kỳ. Nếu là một đôi nam nữ đi dạo trong đêm đông thì còn có lý. Hai người đàn ông đi dạo, đúng là có chút kỳ quái.
- Rất tốt, xã hội này, ai nấy cũng làm bạn vì lợi. Có phúc cùng hưởng, có họa chẳng thấy tăm hơi.
Đó là bản tính tư lợi của con người, cũng không gì đáng trách. Tuy nhiên, tối nay đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, không thể tưởng tượng được, thời đại này, mà còn có tình anh em không chung huyết thống nồng đượm như vậy.
Tôi nhìn thấy được, mọi người ai cũng thật lòng muốn giúp sếp Vu. Mọi người nói chuyện rất cởi mở, chẳng ai đề phòng ai, như vậy mới là anh em thực sự.
Đây là một vòng tròn đoàn kết. Bạn học, cậu có thể giới thiệu tôi gia nhập không?
Vương Long Đông đưa ra yêu cầu.
- Haha.
Diệp Phàm cười quỷ dị.
Không thể ngờ, phịch tới phịch lui, lại để Hứa Chí Cường điều từ tỉnh ngoài về cướp mất vị trí Bí thư Đảng ủy Công an.
Chung Luân chẳng những cấp bậc không lên, mà còn mất hết mặt mũi. Dĩ nhiên, Chung Lung cho rằng phải giải quyết tên ngoại lai này.
Cho nên, Hứa Chí Cường vừa đến Thương Hải, Chung Luân đã triển khai công kích. Muốn làm tên họ “Hứa” mới đến mất hết mặt mũi.
Tuy nhiên, Chung Luân không ngờ trong đó còn có gút mắc. Hậu phương của Hứa Chí Cường tương đối mạnh, không ngờ lại gọi Ủy viên thường vụ tỉnh ủy Nam Phúc, , Bí thư Đảng ủy Công an Lý Xương Hải, lãnh đạo Đảng ủy Công an trong tỉnh đồng chí Lý Xương Hải ra trách tội Chung Luân.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trước kia khi Hạ Hải Vĩ chưa tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh người vẫn còn tương đối trắng trẻo Hiện nay, đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh rồi, có lẽ do nhu cầu công tác, cho nên, khuôn mặt kia, mười ngày có chín ngày như nhau, giờ đã đen như Bao Công rồi. Chắc hẳn, chỉ có như vậy mới trấn trụ được các quan tham.
- Ừ, tháng 12 năm ngoái, tôi cũng mới đến thành phố Thương Hải không lâu. Xui xẻo là gặp phải chuyện. Thành phố Thương Hải không phải xảy ra hai vụ nổ xưởng pháo hoa ngầm, làm chết bốn người.
Đến lúc đó Lâm Chung muốn che giấu, nhưng, chắc hẳn là Hứa Chí Cường đã hạ thủ. Không lâu sau, cấp trên đã xuống điều tra, hơn nữa, còn là các đồng chí đến từ phòng Đôn đốc tỉnh ủy.
Vừa điều tra, vốn là báo con số không thực tế. Dĩ nhiên, Chung Luân với tôi đều bị phạt tội. Mà đúng lúc đó Hứa Chí Cường phải đi học, thật ra là y biết cách lợi dụng cơ hội để trốn tránh trách nhiệm.
Có lẽ Hứa Chí Cường với Lý Xương Hải có giao dịch gì đó? Lý Xương Hải đích thân đến Thương Hải, bản Chung Luân suýt chút nữa là bị anh ta đập gãy.
Chung Luân hiểu, cái này là Hứa Chí Cường đang âm thầm chỉnh y. Tuy nhiên trên mặt thoắt cái đã nở nụ cười âm hiểm.
Bởi vì, Hứa Chí Cường cũng biết, bản thân mới nhậm chức ở Thương Hải đã nhận nhiều thủ đoạn của Chung Luân. Cái này, chỉ là bắt đầu phản kích thôi.
Còn tôi thì xui xẻo, hai người họ mỗi lần đánh nhau, mặc kệ ai thắng ai bại. cuối cùng cũng phải có một người xui xẻo.
Và tôi chính là tên xui xẻo đó. Mẹ nó, đây là chuyện gì chứ. Hai người đó đấu nhau, rõ ràng là muốn hại tôi mà.
Ông đây đâu phải là nha đầu bồi táng như trước kia chứ, cái chuyện quái gì đây.
Vu Kiến Thần càng nói càng giận, cái bát suýt chút nữa đã bị anh ta đập nát.
- Hứa Chí Cường nhất định có bối cảnh, y lại là cấp trên của Chung Luân, Lý Xương Hải còn tạo thêm thanh thế cho y. Sao hơn một năm mà vẫn chưa chế phục được một Cục trưởng cục công an cấp Giám đốc sở. Vậy thì năng lực chế ngự người khác của Hứa Chí Cường đáng để cân nhắc.
Diệp Phàm ngồi bên thản nhiên hừ một câu.
- Đúng vậy, phải xác định cho được. Hoặc là Hứa Chí Cường cưỡng chế được Chung Luân, hoặc là Chung Luân đuổi được Hứa Chí Cường. Chỉ khi một bên thắng lợi rồi, có lẽ sếp Vu mới có thể sống thoải mái được. Nhưng, anh Diệp nói cũng có lý, Hứa Chí Cường nhiều ưu thế như vậy, sao lại không trấn áp được Chung Luân?
Trần Quân cũng đưa ra nghi hoặc của chính mình, hy vọng Vu Kiến Thần giải thích nghi hoặc của mọi người.
- Mọi người không ở Thương Hải, đương nhiên không thể biết rõ chuyện này. Chung Luân sinh ra ở Nam Phúc, nhà của y cũng cách thành phố Thương Hải không xa.
Trước kia không thuộc quản lý của Thương Hải, hiện tại sau khi quy hoạch đã thuộc quản lý của Thương Hải. Hơn nữa, cha của Chung Luân, Chung Minh Cửu đã từng là Phó chủ tịch thường trực thành phố Thương Hải.
Tuy nói không có phân lượng được như Chủ tịch thành phố hat Bí thư, nhưng cũng có thể chiếm được nền móng nhất định cho Chung Luân ở Thương Hải.
Chung Luân thuộc phái bản địa mạnh mẽ, còn ở tỉnh, Chung Minh Cửu cũng có những người ủng hộ nhất định. Chung Minh Cửu hiện tại đã về hưu, nhưng trước khi về hưu ắt là ông ta cũng đã rải đường trước cho con mình.
Cho nên, ở tĩnh cũng có lãnh đạo ủng hộ Chung Luân. Bằng không, Chung Luân ắt hẳn sớm đã bị Hứa Chí Cường một cước đá ra khỏi thành phố Thương Hải .
Còn tôi thì khó lắm, mọi người cùng hiểu tôi chẳng có bối cảnh cũng chẳng có trợ thủ. Hai người đó không tìm tôi khai đao thì còn tìm ai nữa? Cái thời đại này, mẹ kiếp, toàn là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Vu Kiến Thần nói, dù sao cũng đã mất mặt rồi, còn sợ gì mất mặt trước mặt các anh em nữa. Không chừng còn có thể nhờ họ ủng hộ.
- Anh Vu, nếu Chung Luân với Hứa Chí Cường thường xuyên sinh sự. Vậy anh tìm xem họ có điểm yếu gì không, đến lúc đó sắp xếp một chút, báo lên cấp trên, em sẽ có cách.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Đúng vậy, đến lúc đó, anh là Chủ nhiệm phòng đốc tra văn phòng trung ương có thể xuống dưới đốc thúc. Tìm vài cái cớ, bên trái quẳng Hứa Chí Cường một cái tát. Bên phải đánh Cục trưởng Chung Luân một cái tát. Xem hai người bọn họ còn dám kiêu ngạo nữa không! Bộ không trị được hai tên đó sao?
Tề Thiên vui mừng cười lớn.
- Cuối cùng, cố ý để lộ một chút. Sau khi hai người nghe ngóng, biết được sếp Vu với anh có quan hệ. Đến lúc đó, có lẽ cả hai người đều đi tìm sếp Vu. Sau này, bọn họ hiểu được mối quan hệ của sếp Vu, xem còn dám bắt nạt sếp Vu nữa không? Ít nhất, khi có món hời có khi còn nghĩ đến sếp Vu.
Lô Vĩ cũng gật gật đầu cho rằng cách này khả thi.
- Tát họ, không dễ đâu. Hứa Chí Cường cũng là cán bộ cấp phó tỉnh. Hơn nữa, người ta có bối cảnh. Cậu muốn tát hắn, chắc chắn phải tìm được đầy đủ lý do.
Bằng không, ngược lại khiến hắn biết được chuyện này có liên quan đến sếp Vu, Diệp Phàm vừa đi, sếp Vu sẽ càng khó sống.
Đến lúc đó, 2 người này càng trầm trọng, sếp Vu có thể sống yên ổn được sao? Thời đại này, quan huyện không bằng hiện quản.
Dù sao, hai người bọn họ cũng là lãnh đạo trực tiếp của sếp Vu, muốn chỉnh họ, phải làm cho họ đau đầu. Sinh ra kiêng kị, về sau không dám làm gì nữa.
Còn không thì đừng làm gì cả, tránh sự việc càng rối rắm thêm.
Hạ Hải Vĩ nói suy nghĩ của mình, vẻ mặt ngưng trọng, nói năng nghiêm túc.
- Còn phải chú ý thêm một chút, sếp Vu, anh phải tìm việc gì đó không liên quan đến anh. Bằng không dù là anh Diệp xuống đánh đòn, cũng sẽ phải đánh cả anh. Có một số việc, người ta nhìn kỹ lắm. Anh Diệp không đánh anh cũng không được. Nếu thực sự như thế, thì chẳng phải đang tự lấy đá đập chân mình sao.
Lô Vĩ nói.
- Cái này cũng khó. Thường chuyện gì có liên quan đến Hứa Chí Cường và Chung Luân cũng đều có dính đến tôi. Vì, tôi là Phó cục trưởng thường trực Công an thành phố Thương Hải. Cục trưởng và Bí thư phân công quản lý chính trị pháp luật đều trúng gậy, tôi sao không dính vào được? Nếu không phải chuyện ở Cục công an, thì có chuyện gì có thể chỉnh họ được? Việc tư của hai người bọn họ không phải phiền tới phòng Đốc tra văn phòng trung ương phải quản.
Vu Kiến Thần nhíu mày, cái này, quả là làm khó anh ta rồi.
- Anh Vu, cứ từ từ mà tìm. Nếu thật sự không tìm thấy, thì bắt nặng thả yếu. Kiếm việc nào có liên quan nhiều đến Hứa Chí Cường và Lâm Chung.
Còn anh chỉ liên lụy một chút thôi. Em xuống, mục tiêu chủ yếu là chỉnh đốn hai người này, chứ không thực sự lật đổ hai người bọn họ, vậy chẳng phải cũng tiện cho người khác sao.
Anh Vu đến Thương Hải chưa được hơn một năm, vị trí Cục trưởng nói thế nào thì cũng khó đến phiên anh đúng không nào?
Nếu có thể dến phiên anh, em có thể ngầm hạ thủ Chung Luân.
Diệp Phàm giọng điệu rất lạnh, Vu Kiến Thần có chút cảm động, đưa ly lên nói:
- Cảm ơn các anh em, Vu Kiến Thần tôi tự uống ba ly để cảm ơn.
- Không cần tự cạn đâu, mọi người đều là anh em, cùng nhau cạn ba chén được không nào?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mọi người, đề nghị.
- Được, được!
Tề Thiên hưởng ứng đầu tiên, Vương Long Đông cũng có chút hưng phấn
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng...
Sau khi cùng cạn ba ly rượu, mặt ai nấy cũng ửng hồng.
- Anh Diệp,đồng chí Long Đông bạn học cũ của anh nghe nói là Bí thư thành ủy Thanh Ngưu. Lên lâu chưa?
Tề Thiên hỏi.
- Chưa đến một năm.
Vương Long Đông thành thật nói.
- Haizz, thời gian ngắn quá. Bằng không phải anh Diệp đưa anh về tỉnh thành luôn. Chúng ta có thêm bạn uống rượu.
Tề Thiên có chút tiếc nuối, lắc lắc đầu.
- Không sao, cứ để Long Đông ở Thanh Ngưu một thời gian cũng được. Đó cũng là nơi rèn luyện tốt. Long Đông cứ rèn luyện thêm vài năm, có cơ hội sẽ thăng lên. Ít nhất cũng được đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thành phố cấp Phó giám đốc sở.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn.
Vương Long Đông nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Vẫn là Chủ nhiệm Diệp nghĩ chu đáo, Thanh Ngưu dù là một huyện cấp thành phố, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng đến Hải Đông. Nếu có thể làm tốt công tác ở Thanh Ngưu, sau này sẽ có cơ sở để đề bạt. Đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ tìm tới Chủ nhiệm Diệp. Bằng không, công tác không tốt, tôi cũng không mặt mũi tìm đến Chủ nhiệm Diệp.
- Bí thư Vương, anh thành thật lắm, rất tốt!
Hạ Hải Vĩ khích lệ Vương Long Đông một câu.
Mọi người nói thêm vài chuyện khác, thấy thời gian không còn sớm nữa nên cũng tan cuộc.
Vương Long Đông cả tối ít khi lên tiếng, trên cơ bản chỉ là người nghe. Nhưng, nghe đám người Diệp Phàm nói đến việc tìm cách chỉnh Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Thương Hải thì trong lòng không ngừng kích động.
Không thể ngờ vòng tròn Diệp hệ lại dày như thế. Tuy cấp bậc không cao, nhưng ai nấy đều trẻ tuổi, đều có tiền đồ.
Trải qua đêm nay, đồng chí Vương Long Đông càng quyết chí đi theo Diệp Phàm.
- Long Đông, thế nào, mấy người anh em của tôi không tệ chứ?
Vì ăn quá no, Diệp Phàm đề nghị đi bộ. Thế nên, Vương Long Đông cũng xuống xe đi dạo chung với hắn.
Trong đêm đông giá rét, có vẻ hơi kỳ. Nếu là một đôi nam nữ đi dạo trong đêm đông thì còn có lý. Hai người đàn ông đi dạo, đúng là có chút kỳ quái.
- Rất tốt, xã hội này, ai nấy cũng làm bạn vì lợi. Có phúc cùng hưởng, có họa chẳng thấy tăm hơi.
Đó là bản tính tư lợi của con người, cũng không gì đáng trách. Tuy nhiên, tối nay đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, không thể tưởng tượng được, thời đại này, mà còn có tình anh em không chung huyết thống nồng đượm như vậy.
Tôi nhìn thấy được, mọi người ai cũng thật lòng muốn giúp sếp Vu. Mọi người nói chuyện rất cởi mở, chẳng ai đề phòng ai, như vậy mới là anh em thực sự.
Đây là một vòng tròn đoàn kết. Bạn học, cậu có thể giới thiệu tôi gia nhập không?
Vương Long Đông đưa ra yêu cầu.
- Haha.
Diệp Phàm cười quỷ dị.
/3320
|