Haiz, Phàm Tử, việc này nói ra, mẹ thực sự không có cách nào, điều kiện của đối phương quá tốt, Diệp Hào nhà chúng ta chỉ bước ra từ một thôn nghèo, đâu thể so sánh với họ được chứ?
Diệp Kim Liên thở dài, sắc mặt khó coi.
- Cái gì mà điều kiện của đối phương chứ, mẹ nuôi, mẹ nói rõ chuyện này cho con hay.
Diệp Phàm hỏi.
- Vợ của anh Diệp Hào sắp bị người ta cướp đi rồi.
Lúc này, Nhị Nha Tử lại xen một câu vào. Lý Tuyên Thạch đang bắc một nồi thịt lợn rừng lớn. Tiện tay nhét thanh củi vào bếp, miệng mắng:
- Là thật à? Kẻ nào dám cướp vợ của người đập nước Thiên Thủy chúng ta, tôi đoán chắc nó không muốn sống nữa rồi.
- Có phải hôn sự của Diệp Hào gặp phải phiền toái không, mẹ nuôi mẹ mau nói đi. Đừng để con dâu chạy mất, Diệp Hao sẽ buồn lắm đấy, sau này anh ấy mà không chịu lấy ai nữa thì nhà họ Diệp chúng ta sẽ phiền đấy.
Diệp Phàm giật mình, cố ý nói sự việc sẽ nghiêm trọng hơn.
Diệp Kim Liên vừa nghe, quả nhiên mắc lừa, liền sốt ruột. Nói:
- Đúng vậy đấy! Năm trước Diệp Hào quen một cô. Tên là Triệu Cầm Phương, dạy học ở đại học sư phạm Mặc Hương, trông rất là xinh đẹp, vừa dịu dàng vừa hiểu biết. Diệp Hào còn đưa về để mẹ xem mặt nữa, mà cha cô ấy là Triệu Mại Đạt, gia đình giàu có, nghe nói có mấy tỷ lận. Đi cái xe ‘Bê’ gì ấy.
- Đó gọi là BMW, chú Tuyên Thạch cũng lái loại này, nghe nói một chiếc phải mấy triệu tệ.
Nhị Nha Tử nói chen vào giải thích.
- Đúng đúng, chính là BMW. Ban đầu đã thưa chuyện xong hết rồi định cuối năm đính ước trước. Nhưng, hai tháng trước, mẹ mời chị Cúc Hoa trong thôn đi Triệu gia.
Tuy nhiên, người ta lập tức trở mặt. Chê chúng ta là người nhà quê, hỏi nhà chúng ta có vài triệu tệ không, ở tỉnh thành có biệt thự không, trong nhà có ai có chức vị không?
Đại thể là hỏi một lô một hồi. Người nhà quê chúng ta, sao có tiền mua biệt thự. Có chức vị, cha Diệp Hào mất sớm, chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta, có chức vị gì chứ? Chuyện này, đi tong như vậy đấy.Diệp Kim Liên vừa kể, khóe mắt cũng đỏ dần.
- Triệu Cầm Phương cô ấy có thái độ gì?
Diệp Phàm nhíu mày, hỏi.
- Cô ấy cũng rất tốt, nghe nói cũng không đồng ý với chuyện của bên kia.
Diệp Kim Liên nói,
- Chỉ có điểu, khi Diệp Hào tìm cô ấy hai người đều phải lén lút gặp nhau.
Cô ấy rất thành thật, mong muốn Diệp Hào đả thông cha mẹ cô ấy để họ đồng ý. Diệp Hào hết cách, đành phải mặt dày mày dạn mang theo quà biếu đến nhà lần nữa.
Kết quả, rượu ngoại Mao Đài mà Phàm Tử mang về cũng bị bọn họ ném ra ngoài cửa, nói toàn là hàng giả bọn họ không cần.
- Hàng giả, Diệp Phàm con tặng đồ giả cho ai bao giờ chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, một sự tức giận bốc lên bừng bừng, liếc nhìn mẹ nuôi, hỏi.
- Không phải là chỉ có mấy đồng bạc thôi sao? Có gì mà ghê gớm chứ. Tuy nhiên, e rằng Triệu gia còn có người có chức vị. Hơn nữa, chức vụ không thấp, bằng không, bọn họ sẽ không nói như vậy.
- Ừ, em trai Triệu Mại Đạt tên là Triệu Hướng Lực. Nghe nói là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố gì gì ấy. Dù sao mấy cái chức danh này mẹ cũng không rõ lắm, chỉ có điều, nghe nói còn to hơn bí thư Đoàn Hải khu Lâm Tuyền chúng ta.
Diệp Kim Liên nói.
- Đúng vậy, Triệu Hướng Lực, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Mặc Hương. Người này luôn luôn cứng rắn, thảo nào mà hắn ngáng đường cản lối.
Lý Tuyên Thạch kinh nghiệm thương trường, cũng biết được vài nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố.
- Triệu Hướng Lực, tôi nhớ rồi. Tuy nhiên, nếu Triệu gia đột nhiên trở mặt, thì chứng tỏ có nhà khác đã chấm Triệu Cầm Phương. Đó là nhà nào vậy?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Nhà ấy, nghe nói là họ Tiền. Là người tỉnh thành Thủy Châu, nghe nói rất có thế lực ở tỉnh. Trong nhà có người đang làm quan ở tỉnh. Chuyện khác mẹ cũng không rõ, cũng là Diệp Hào thi thoảng nghe Triệu Cầm Phương nói đến.
Diệp Kim Liên nói.
- Diệp Hào, anh thực sự thích Triệu Cầm Phương, không lấy được cô ấy thì sẽ không lấy ai, có đúng không?
Diệp Phàm đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Hào hỏi. Chuyện này, đương nhiên phải xác định trước một chút. Nam nữ thời buổi này, tư tưởng thay đổi nhanh. Thường thường sẽ bị cái gì đó làm hoa mắt.
- Đời này, nếu không lấy được Cầm Phương thì tôi sẽ chẳng lấy ai, cô ấy cũng nói với tôi, không phải tôi thì cô ấy cũng không lấy ai.
Diệp Hào cho dù có chút ngượng ngùng, nhưng đứng trước đại sự, cậu ta sẽ trả bất cứ giá nào.
Bởi vì, gã hiểu được năng lực người em nuôi này. Có cậu ta ra tay, hy vọng thành công rất lớn.
- Tốt lắm, sáng sớm ngày mai, anh mang chút đặc sản, cả rượu Mao Đài và trà Long Tỉnh Tây Hồ tôi vừa mang về nữa. Chúng ta cùng đến Triệu gia chúc tết. Tôi muốn xem xem, thông gia chúng ta còn dám nói Mao Đài Diệp Phàm tôi tặng là hàng giả hay không.
Diệp Phàm ngữ khí rất nặng, hừ nói.
Hai giờ sau, canh lợn rừng đã chín.
Mấy người đóng lại cửa miếu đang chuẩn bị ăn thịt lợn rừng, nhưng, cửa miếu bị người ta đập vang. Từ xa đã nghe thấy tiếng bô lô ba la của Yêu Côn Phạm Cương (em ruột Phạm Xuân Hương):
- Đại ca, có lợn rừng cũng đừng quên thằng em này chứ. Lợn rừng này, thật sự là thơm đó, cách xa như vậy còn ngửi thấy được. Chắc chắn là tay nghề của Tuyên Thạch đại ca rồi. Lợi hại, tiến bộ đó...
Phạm Cương bô bô bên ngoài một hồi, Nhị Nha Tử vội vàng chạy tới mở cửa. Cánh cửa vừa dầy vừa nặng nặng mở ra .
Có ba người đứng trước cửa miếu, hai người đẹp đứng trước khiến người ta chói mắt, không phải hai chị em Phạm Xuân Hương và Phạm Nghiên Nhi thì là ai?
Hai chị em đều mặc sườn xám cao cấp chế tác thủ công có thêu ren, của Phạm Xuân Hương là màu phấn hồng, còn của Phạm Nghiên Nhi lại là màu tím.
Như vậy một hồng một tím, hơn nữa hai chị em đều thuộc hàng có bộ ngực 'Hung khí' siêu khủng, dáng vẻ vô cùng gợi cảm, hơn nữa vòng mông rất cong, hết thảy nét tươi đẹp này hợp lại cùng một chỗ, không để người ta lòi mắt không được.
Đồng chí Phạm Cương đứng phía sau hai chị em giống bộ dáng của một thần giữ cửa, trong tay nâng hộp quà tặng mà sắp nhấn chìm cậu ta rồi.
- Là bà chủ Xuân, ồ, Nghiên Nhi cũng về ăn tết à, nào nào, mau vào đây, vừa đúng lúc, thịt lợn rừng mới nấu xong.
Lý Tuyên Thạch cười nói.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt sáng quắc của hai chị em Phạm Xuân Hương, Diệp Phàm cảm thấy có chút lạnh gáy. Trước kia Phạm Xuân Hương đã từng nói hai chị em cô muốn cùng hầu hạ Diệp Phàm, khiến hắn hưởng thụ sự thoải mái như bậc đế vương.
Nói thật, Diệp Phàm đương nhiên cũng đã động lòng. Đàn ông mà, ai lại không muốn có cuộc sống như vậy chứ. Tuy nhiên, cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
Điều này, cũng là nguyên nhân tại sao mà hắn trốn tránh không gặp Phạm Xuân Hương. Bởi vì, Diệp Phàm biết, Phạm Nghiên Nhi đã về ăn tết. Đến lúc đó, gặp nhau có chút gượng gạo.
Không lâu sau, Bát thịt lớn được bưng lên. Sau đó còn đốt một đống lửa giữa sân của đại điện để sưởi ấm. Mọi người vừa ăn thịt lợn, vừa uống rượu gạo tự ủ. Đời người, niềm vui đơn giản chỉ là như vậy.
Thật ra, trong đại điện chỉ có Diệp Phàm, Diệp Hào, Lý Tuyên Thạch cùng với ba chị em Phạm Cương.
Quan hệ giữa Diệp Phàm với Phạm Xuân Hương, người rõ nhất ở đây chắc chắn là hai anh em họ Phạm. Về phần Lý Tuyên Thạch chỉ là đoán mò, có điều, tám phần cũng hiểu được hai người này khẳng định có chuyện.
Nếu không, Diệp Phàm sẽ chú ý Phạm Xuân Hương như vậy, hơn nữa, trước khi đi còn dặn đi dặn lại mình quan tâm khác sạn Xuân Hương. Còn Diệp Hào, đương nhiên cũng không phải là đồ ngốc, cũng nhìn ra một chút manh mối.
- Phạm Cương, đã đưa bạn gái về chưa?
Diệp Phàm vừa cắn miếng thịt vừa hỏi.
- Cái này, anh Diệp, bạn gái còn ở trong bụng mẹ vợ.
Phạm Cương cười gượng một tiếng, nhún vai, hơi ngượng ngùng.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, anh mau giới thiệu cho cậu ấy một cô đi. Sắp ba mươi rồi, thêm mấy năm nữa thì già mất. Đến lúc đó muốn tìm người yêu cũng khó, mà nhà họ Phạm chúng tôi chỉ có mỗi nó là độc đinh thôi.
Phạm Xuân Hương mở miệng, cả cái tên 'Chủ tịch thị trấn Diệp' cũng nói ra.
Xem ra, cô có ấn tượng rất sâu với chức vị ấy. Tuy nhiên, ở đây, mọi người cũng không chú ý tới điều này. Nhưng thật ra Chủ tịch thị trấn Diệp gọi lên lại hợp khẩu vị mọi người.
- Chuyện này, Xuân Hương, đừng lo lắng. Chỉ dựa vào tài năng phẩm cách của Phạm Cương còn sợ không tìm thấy ý trung nhân sao? Chưa đến ba mươi tuổi, đã là cán bộ cấp Cục phó rồi phải không? Sang năm lại phấn đấu lên Cục trưởng.
Diệp Phàm vẻ mặt lại thoải mái, cười nói.
- Cục trưởng, nghe nói cục phó còn dễ làm, muốn ngồi lên vị trí Cục trưởng phỏng chừng khó khăn rất lớn. Anh xem Phạm Cương, đến bây giờ vẫn chỉ là cái chức quyền Phó cục trưởng thường trực cục An ninh Quốc gia thành phố Hải Đông, cái chữ 'quyền' ấy còn chưa có rơi mất. Nghe nói Phó cục trưởng thường trực chính là cấp Cục trưởng rồi. Chủ tịch thị trấn Diệp, chi bằng, anh nghĩ chút biện pháp, đưa anh ấy 'lên trưởng'."
Phạm Nghiên Nhi chớp chớp mắt, có chút tinh nghịch nói.
Đóa hoa Phạm Nghiên Nhi này đã đến thời kỳ nở rộ nở rộ, đúng là lúc chờ người đến hái. Cô càng có vẻ họat bát hơn Phạm Xuân Hương, càng nhìn càng thấy thông minh.
Phạm Xuân Hương có dáng vẻ chất phác của một cô gái nông thôn, còn Phạm Nghiên Nhi lại là thoát khỏi vẻ ngoài một cô gái nông thôn, tuy nhiên, lại không hoàn toàn giống một cô gái thành phố, cho nên, cô là sản phẩm đặc thù dung hợp nông thôn với thành thị. Vừa có nét thông minh của cô gái thành phố, vừa có nét chất phác của một cô gái nông thôn.
- Lên trưởng, chuyện này, không cần tìm anh. Có người còn hữu dụng hơn anh.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Ai vậy anh Diệp?
Phạm Nghiên Nhi có chút nũng nịu trộn lẫn trong câu hỏi đó.
- Trần Quân, sư đoàn phó đương nhiệm sư đoàn Báo Săn. Anh ta có chút quan hệ với bên an ninh quốc gia, dù sao Phạm Cương cũng quen biết anh ta. Đến lúc đó tự mình đi tìm anh ta là được, Phạm Cương cũng tới lúc về lại sở rồi, tiếp tục công tác tại Hải Đông này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vừa lên trưởng liền trở lại.
Diệp Phàm nói.
- Trần Quân, anh ta thật sự được?
Phạm Cương bộ dáng có chút không tin nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bởi vì, quan hệ giữa Báo Săn với Cục an ninh quốc gia Phạm Cương không rõ lắm.
Tuy nhiên, phương diện này Diệp Phàm rõ nhất. Bên này vài ban ngành sở An ninh tỉnh đều có quan hệ trực tiếp với Báo Săn. Tuy nói Báo Săn không có quyền trực tiếp điều động bọn họ.
Nhưng, ngoài một vài nơi quan trọng. Thì khi bổ nhiệm Giám đốc sở An ninh Quốc gia mấy tỉnh phía nam đầu tiên phải có được sự đồng ý của thủ trưởng Báo Săn mới được.
Bởi vì, sau lưng Báo Săn là Tổ nỏng cốt thứ tám. Trưng cầu sự đồng ý của thủ trưởng Báo Săn, trên thực tế chính là trưng cầu sự đồng ý của Trịnh Phương tổ trưởng Tổ tám nòng cốt mà thôi.
Mà Trần Quân là uỷ viên thường vụ Tổ tám nòng cốt, đương nhiên cũng có quyền phát ngôn nhất định. Về phương diện này, Giám đốc sở An ninh Quốc gia mấy tỉnh phía nam đều hiểu được chỗ lợi hại trong đó.
Cho nên, Trần Quân ra mặt, mấy tay đó sẽ nể mặt một chút. Cũng không phải cán bộ cấp bộ, chẳng qua một cán bộ cấp sở mà thôi.
- Bảo cậu đi cậu cứ đi, đắn đo cái gì?
Diệp Phàm nghiêm mặt, giáo huấn Phạm Cương.
- Tết xong em sẽ đi.
Phạm Cương nói, biết Diệp Phàm nói không rõ, nhưng trong đó khẳng định có liên quan.
Tuy nhiên, Phạm Cương làm ở an ninh quốc gia cũng vài năm, cũng hiểu được một ít bí mật trong đó. Điều không nên hỏi thì không nên hỏi, không thể thăm dò thì đừng dại thăm dò.
Sau khi cơm nước xong Lý Tuyên Thạch cáo từ về trước, còn Diệp Hào cũng nói có một số việc phải xử lý nên đi vào thôn. Tuy nhiên, hai gã này có lẽ đều ngửi thấy được mùi vị nào đó, nên cố ý như vậy.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, chúng tôi phải về rồi.
Phạm Xuân Hương liếc nhìn Diệp Phàm, nói. Bởi vì, quê các cô cách đập nước Thiên Thủy cũng không xa.
Hiện tại đường tu sửa tốt rồi, chỉ mất 20 phút đi xe. Đúng lúc này, điện thoại Phạm Cương vang lên. Tay này vừa nhận điện thoại ừ a vài câu nói là bạn học cũ ở Lâm Tuyền đang chờ, vội vã lái xe chuồn mất dạng.
- Anh Diệp, anh sẽ không để hai chị em bọn em đi bộ về chứ. Đêm hôm khuya khoắt thế này, không sợ lợn rừng ăn thịt bọn em à.
Phạm Nghiên Nhi liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói ẩn dụ.
- Anh... anh đưa bọn em về.
Diệp Phàm đành phải bất đắc dĩ, nói. Ba người lên xe, Diệp Phàm làm lái xe.
Diệp Kim Liên thở dài, sắc mặt khó coi.
- Cái gì mà điều kiện của đối phương chứ, mẹ nuôi, mẹ nói rõ chuyện này cho con hay.
Diệp Phàm hỏi.
- Vợ của anh Diệp Hào sắp bị người ta cướp đi rồi.
Lúc này, Nhị Nha Tử lại xen một câu vào. Lý Tuyên Thạch đang bắc một nồi thịt lợn rừng lớn. Tiện tay nhét thanh củi vào bếp, miệng mắng:
- Là thật à? Kẻ nào dám cướp vợ của người đập nước Thiên Thủy chúng ta, tôi đoán chắc nó không muốn sống nữa rồi.
- Có phải hôn sự của Diệp Hào gặp phải phiền toái không, mẹ nuôi mẹ mau nói đi. Đừng để con dâu chạy mất, Diệp Hao sẽ buồn lắm đấy, sau này anh ấy mà không chịu lấy ai nữa thì nhà họ Diệp chúng ta sẽ phiền đấy.
Diệp Phàm giật mình, cố ý nói sự việc sẽ nghiêm trọng hơn.
Diệp Kim Liên vừa nghe, quả nhiên mắc lừa, liền sốt ruột. Nói:
- Đúng vậy đấy! Năm trước Diệp Hào quen một cô. Tên là Triệu Cầm Phương, dạy học ở đại học sư phạm Mặc Hương, trông rất là xinh đẹp, vừa dịu dàng vừa hiểu biết. Diệp Hào còn đưa về để mẹ xem mặt nữa, mà cha cô ấy là Triệu Mại Đạt, gia đình giàu có, nghe nói có mấy tỷ lận. Đi cái xe ‘Bê’ gì ấy.
- Đó gọi là BMW, chú Tuyên Thạch cũng lái loại này, nghe nói một chiếc phải mấy triệu tệ.
Nhị Nha Tử nói chen vào giải thích.
- Đúng đúng, chính là BMW. Ban đầu đã thưa chuyện xong hết rồi định cuối năm đính ước trước. Nhưng, hai tháng trước, mẹ mời chị Cúc Hoa trong thôn đi Triệu gia.
Tuy nhiên, người ta lập tức trở mặt. Chê chúng ta là người nhà quê, hỏi nhà chúng ta có vài triệu tệ không, ở tỉnh thành có biệt thự không, trong nhà có ai có chức vị không?
Đại thể là hỏi một lô một hồi. Người nhà quê chúng ta, sao có tiền mua biệt thự. Có chức vị, cha Diệp Hào mất sớm, chỉ còn lại hai mẹ con chúng ta, có chức vị gì chứ? Chuyện này, đi tong như vậy đấy.Diệp Kim Liên vừa kể, khóe mắt cũng đỏ dần.
- Triệu Cầm Phương cô ấy có thái độ gì?
Diệp Phàm nhíu mày, hỏi.
- Cô ấy cũng rất tốt, nghe nói cũng không đồng ý với chuyện của bên kia.
Diệp Kim Liên nói,
- Chỉ có điểu, khi Diệp Hào tìm cô ấy hai người đều phải lén lút gặp nhau.
Cô ấy rất thành thật, mong muốn Diệp Hào đả thông cha mẹ cô ấy để họ đồng ý. Diệp Hào hết cách, đành phải mặt dày mày dạn mang theo quà biếu đến nhà lần nữa.
Kết quả, rượu ngoại Mao Đài mà Phàm Tử mang về cũng bị bọn họ ném ra ngoài cửa, nói toàn là hàng giả bọn họ không cần.
- Hàng giả, Diệp Phàm con tặng đồ giả cho ai bao giờ chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, một sự tức giận bốc lên bừng bừng, liếc nhìn mẹ nuôi, hỏi.
- Không phải là chỉ có mấy đồng bạc thôi sao? Có gì mà ghê gớm chứ. Tuy nhiên, e rằng Triệu gia còn có người có chức vị. Hơn nữa, chức vụ không thấp, bằng không, bọn họ sẽ không nói như vậy.
- Ừ, em trai Triệu Mại Đạt tên là Triệu Hướng Lực. Nghe nói là ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố gì gì ấy. Dù sao mấy cái chức danh này mẹ cũng không rõ lắm, chỉ có điều, nghe nói còn to hơn bí thư Đoàn Hải khu Lâm Tuyền chúng ta.
Diệp Kim Liên nói.
- Đúng vậy, Triệu Hướng Lực, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Mặc Hương. Người này luôn luôn cứng rắn, thảo nào mà hắn ngáng đường cản lối.
Lý Tuyên Thạch kinh nghiệm thương trường, cũng biết được vài nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố.
- Triệu Hướng Lực, tôi nhớ rồi. Tuy nhiên, nếu Triệu gia đột nhiên trở mặt, thì chứng tỏ có nhà khác đã chấm Triệu Cầm Phương. Đó là nhà nào vậy?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Nhà ấy, nghe nói là họ Tiền. Là người tỉnh thành Thủy Châu, nghe nói rất có thế lực ở tỉnh. Trong nhà có người đang làm quan ở tỉnh. Chuyện khác mẹ cũng không rõ, cũng là Diệp Hào thi thoảng nghe Triệu Cầm Phương nói đến.
Diệp Kim Liên nói.
- Diệp Hào, anh thực sự thích Triệu Cầm Phương, không lấy được cô ấy thì sẽ không lấy ai, có đúng không?
Diệp Phàm đột nhiên nhìn chằm chằm Diệp Hào hỏi. Chuyện này, đương nhiên phải xác định trước một chút. Nam nữ thời buổi này, tư tưởng thay đổi nhanh. Thường thường sẽ bị cái gì đó làm hoa mắt.
- Đời này, nếu không lấy được Cầm Phương thì tôi sẽ chẳng lấy ai, cô ấy cũng nói với tôi, không phải tôi thì cô ấy cũng không lấy ai.
Diệp Hào cho dù có chút ngượng ngùng, nhưng đứng trước đại sự, cậu ta sẽ trả bất cứ giá nào.
Bởi vì, gã hiểu được năng lực người em nuôi này. Có cậu ta ra tay, hy vọng thành công rất lớn.
- Tốt lắm, sáng sớm ngày mai, anh mang chút đặc sản, cả rượu Mao Đài và trà Long Tỉnh Tây Hồ tôi vừa mang về nữa. Chúng ta cùng đến Triệu gia chúc tết. Tôi muốn xem xem, thông gia chúng ta còn dám nói Mao Đài Diệp Phàm tôi tặng là hàng giả hay không.
Diệp Phàm ngữ khí rất nặng, hừ nói.
Hai giờ sau, canh lợn rừng đã chín.
Mấy người đóng lại cửa miếu đang chuẩn bị ăn thịt lợn rừng, nhưng, cửa miếu bị người ta đập vang. Từ xa đã nghe thấy tiếng bô lô ba la của Yêu Côn Phạm Cương (em ruột Phạm Xuân Hương):
- Đại ca, có lợn rừng cũng đừng quên thằng em này chứ. Lợn rừng này, thật sự là thơm đó, cách xa như vậy còn ngửi thấy được. Chắc chắn là tay nghề của Tuyên Thạch đại ca rồi. Lợi hại, tiến bộ đó...
Phạm Cương bô bô bên ngoài một hồi, Nhị Nha Tử vội vàng chạy tới mở cửa. Cánh cửa vừa dầy vừa nặng nặng mở ra .
Có ba người đứng trước cửa miếu, hai người đẹp đứng trước khiến người ta chói mắt, không phải hai chị em Phạm Xuân Hương và Phạm Nghiên Nhi thì là ai?
Hai chị em đều mặc sườn xám cao cấp chế tác thủ công có thêu ren, của Phạm Xuân Hương là màu phấn hồng, còn của Phạm Nghiên Nhi lại là màu tím.
Như vậy một hồng một tím, hơn nữa hai chị em đều thuộc hàng có bộ ngực 'Hung khí' siêu khủng, dáng vẻ vô cùng gợi cảm, hơn nữa vòng mông rất cong, hết thảy nét tươi đẹp này hợp lại cùng một chỗ, không để người ta lòi mắt không được.
Đồng chí Phạm Cương đứng phía sau hai chị em giống bộ dáng của một thần giữ cửa, trong tay nâng hộp quà tặng mà sắp nhấn chìm cậu ta rồi.
- Là bà chủ Xuân, ồ, Nghiên Nhi cũng về ăn tết à, nào nào, mau vào đây, vừa đúng lúc, thịt lợn rừng mới nấu xong.
Lý Tuyên Thạch cười nói.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt sáng quắc của hai chị em Phạm Xuân Hương, Diệp Phàm cảm thấy có chút lạnh gáy. Trước kia Phạm Xuân Hương đã từng nói hai chị em cô muốn cùng hầu hạ Diệp Phàm, khiến hắn hưởng thụ sự thoải mái như bậc đế vương.
Nói thật, Diệp Phàm đương nhiên cũng đã động lòng. Đàn ông mà, ai lại không muốn có cuộc sống như vậy chứ. Tuy nhiên, cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
Điều này, cũng là nguyên nhân tại sao mà hắn trốn tránh không gặp Phạm Xuân Hương. Bởi vì, Diệp Phàm biết, Phạm Nghiên Nhi đã về ăn tết. Đến lúc đó, gặp nhau có chút gượng gạo.
Không lâu sau, Bát thịt lớn được bưng lên. Sau đó còn đốt một đống lửa giữa sân của đại điện để sưởi ấm. Mọi người vừa ăn thịt lợn, vừa uống rượu gạo tự ủ. Đời người, niềm vui đơn giản chỉ là như vậy.
Thật ra, trong đại điện chỉ có Diệp Phàm, Diệp Hào, Lý Tuyên Thạch cùng với ba chị em Phạm Cương.
Quan hệ giữa Diệp Phàm với Phạm Xuân Hương, người rõ nhất ở đây chắc chắn là hai anh em họ Phạm. Về phần Lý Tuyên Thạch chỉ là đoán mò, có điều, tám phần cũng hiểu được hai người này khẳng định có chuyện.
Nếu không, Diệp Phàm sẽ chú ý Phạm Xuân Hương như vậy, hơn nữa, trước khi đi còn dặn đi dặn lại mình quan tâm khác sạn Xuân Hương. Còn Diệp Hào, đương nhiên cũng không phải là đồ ngốc, cũng nhìn ra một chút manh mối.
- Phạm Cương, đã đưa bạn gái về chưa?
Diệp Phàm vừa cắn miếng thịt vừa hỏi.
- Cái này, anh Diệp, bạn gái còn ở trong bụng mẹ vợ.
Phạm Cương cười gượng một tiếng, nhún vai, hơi ngượng ngùng.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, anh mau giới thiệu cho cậu ấy một cô đi. Sắp ba mươi rồi, thêm mấy năm nữa thì già mất. Đến lúc đó muốn tìm người yêu cũng khó, mà nhà họ Phạm chúng tôi chỉ có mỗi nó là độc đinh thôi.
Phạm Xuân Hương mở miệng, cả cái tên 'Chủ tịch thị trấn Diệp' cũng nói ra.
Xem ra, cô có ấn tượng rất sâu với chức vị ấy. Tuy nhiên, ở đây, mọi người cũng không chú ý tới điều này. Nhưng thật ra Chủ tịch thị trấn Diệp gọi lên lại hợp khẩu vị mọi người.
- Chuyện này, Xuân Hương, đừng lo lắng. Chỉ dựa vào tài năng phẩm cách của Phạm Cương còn sợ không tìm thấy ý trung nhân sao? Chưa đến ba mươi tuổi, đã là cán bộ cấp Cục phó rồi phải không? Sang năm lại phấn đấu lên Cục trưởng.
Diệp Phàm vẻ mặt lại thoải mái, cười nói.
- Cục trưởng, nghe nói cục phó còn dễ làm, muốn ngồi lên vị trí Cục trưởng phỏng chừng khó khăn rất lớn. Anh xem Phạm Cương, đến bây giờ vẫn chỉ là cái chức quyền Phó cục trưởng thường trực cục An ninh Quốc gia thành phố Hải Đông, cái chữ 'quyền' ấy còn chưa có rơi mất. Nghe nói Phó cục trưởng thường trực chính là cấp Cục trưởng rồi. Chủ tịch thị trấn Diệp, chi bằng, anh nghĩ chút biện pháp, đưa anh ấy 'lên trưởng'."
Phạm Nghiên Nhi chớp chớp mắt, có chút tinh nghịch nói.
Đóa hoa Phạm Nghiên Nhi này đã đến thời kỳ nở rộ nở rộ, đúng là lúc chờ người đến hái. Cô càng có vẻ họat bát hơn Phạm Xuân Hương, càng nhìn càng thấy thông minh.
Phạm Xuân Hương có dáng vẻ chất phác của một cô gái nông thôn, còn Phạm Nghiên Nhi lại là thoát khỏi vẻ ngoài một cô gái nông thôn, tuy nhiên, lại không hoàn toàn giống một cô gái thành phố, cho nên, cô là sản phẩm đặc thù dung hợp nông thôn với thành thị. Vừa có nét thông minh của cô gái thành phố, vừa có nét chất phác của một cô gái nông thôn.
- Lên trưởng, chuyện này, không cần tìm anh. Có người còn hữu dụng hơn anh.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Ai vậy anh Diệp?
Phạm Nghiên Nhi có chút nũng nịu trộn lẫn trong câu hỏi đó.
- Trần Quân, sư đoàn phó đương nhiệm sư đoàn Báo Săn. Anh ta có chút quan hệ với bên an ninh quốc gia, dù sao Phạm Cương cũng quen biết anh ta. Đến lúc đó tự mình đi tìm anh ta là được, Phạm Cương cũng tới lúc về lại sở rồi, tiếp tục công tác tại Hải Đông này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vừa lên trưởng liền trở lại.
Diệp Phàm nói.
- Trần Quân, anh ta thật sự được?
Phạm Cương bộ dáng có chút không tin nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bởi vì, quan hệ giữa Báo Săn với Cục an ninh quốc gia Phạm Cương không rõ lắm.
Tuy nhiên, phương diện này Diệp Phàm rõ nhất. Bên này vài ban ngành sở An ninh tỉnh đều có quan hệ trực tiếp với Báo Săn. Tuy nói Báo Săn không có quyền trực tiếp điều động bọn họ.
Nhưng, ngoài một vài nơi quan trọng. Thì khi bổ nhiệm Giám đốc sở An ninh Quốc gia mấy tỉnh phía nam đầu tiên phải có được sự đồng ý của thủ trưởng Báo Săn mới được.
Bởi vì, sau lưng Báo Săn là Tổ nỏng cốt thứ tám. Trưng cầu sự đồng ý của thủ trưởng Báo Săn, trên thực tế chính là trưng cầu sự đồng ý của Trịnh Phương tổ trưởng Tổ tám nòng cốt mà thôi.
Mà Trần Quân là uỷ viên thường vụ Tổ tám nòng cốt, đương nhiên cũng có quyền phát ngôn nhất định. Về phương diện này, Giám đốc sở An ninh Quốc gia mấy tỉnh phía nam đều hiểu được chỗ lợi hại trong đó.
Cho nên, Trần Quân ra mặt, mấy tay đó sẽ nể mặt một chút. Cũng không phải cán bộ cấp bộ, chẳng qua một cán bộ cấp sở mà thôi.
- Bảo cậu đi cậu cứ đi, đắn đo cái gì?
Diệp Phàm nghiêm mặt, giáo huấn Phạm Cương.
- Tết xong em sẽ đi.
Phạm Cương nói, biết Diệp Phàm nói không rõ, nhưng trong đó khẳng định có liên quan.
Tuy nhiên, Phạm Cương làm ở an ninh quốc gia cũng vài năm, cũng hiểu được một ít bí mật trong đó. Điều không nên hỏi thì không nên hỏi, không thể thăm dò thì đừng dại thăm dò.
Sau khi cơm nước xong Lý Tuyên Thạch cáo từ về trước, còn Diệp Hào cũng nói có một số việc phải xử lý nên đi vào thôn. Tuy nhiên, hai gã này có lẽ đều ngửi thấy được mùi vị nào đó, nên cố ý như vậy.
- Chủ tịch thị trấn Diệp, chúng tôi phải về rồi.
Phạm Xuân Hương liếc nhìn Diệp Phàm, nói. Bởi vì, quê các cô cách đập nước Thiên Thủy cũng không xa.
Hiện tại đường tu sửa tốt rồi, chỉ mất 20 phút đi xe. Đúng lúc này, điện thoại Phạm Cương vang lên. Tay này vừa nhận điện thoại ừ a vài câu nói là bạn học cũ ở Lâm Tuyền đang chờ, vội vã lái xe chuồn mất dạng.
- Anh Diệp, anh sẽ không để hai chị em bọn em đi bộ về chứ. Đêm hôm khuya khoắt thế này, không sợ lợn rừng ăn thịt bọn em à.
Phạm Nghiên Nhi liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói ẩn dụ.
- Anh... anh đưa bọn em về.
Diệp Phàm đành phải bất đắc dĩ, nói. Ba người lên xe, Diệp Phàm làm lái xe.
/3320
|