Các người, đúng là thích giày vò người khác. Đấu với một võ quán bình thường như vậy không sợ mất mặt sao.
Lúc này, Kiều Viên Viên liếc mắt nhìn mọi người, nói xen vào.
- Phu nhân, cô không hiểu được đâu, cái tên Đồng Đinh đó rất kiêu ngạo, cô nghĩ xem, bình thường lão Trần ông ấy điềm tĩnh thế nào. Nhưng cái thằng nhóc đó kiêu ngạo quá mức, không giáo huấn nó không được.
Lý Cường nói.
- Nó chửi anh?
Kiều Viên Viên chớp mắt hỏi Diệp Phàm.
- Nói rất khó nghe.
Diệp Phàm nói.
- Phá nát võ quán!
Kiều Viên Viên hừ giọng nói.
Không lâu sau, Trương Hùng gọi điện thoại đến, nói:
- Quy mô Đồng gia võ quán không nhỏ, nằm ở ven bờ sông Đông Đình quận Lương Kiều.
Có 20 bộ sách luyện võ nổi tiếng, 123 đệ tử. Còn có 10 đệ tử xuất sắc.
Tuy nhiên, giáo trình trên căn bản đều là những món võ giang hồ, chỉ cở thân thủ nhị đẳng đến tam đẳng, dùng để hù những người có tiền sùng bái Thiếu Lâm, Võ Đang thôi.
Chắc hẳn cao thủ chân chính lèo lái Đồng gia võ quá là Đồng Nhất Thiết. Người này nghe nói thân thủ ngũ đẳng đến lục đẳng.
Còn người có bản lĩnh một chút là mấy đứa con trai của Đồng Nhất Thiết. Đứa lớn tên Đồng Binh, thân thủ tứ đẳng, được gọi là Tán thủ vương.
Còn bên quyền anh nghe nói cũng khá, chính là người mà anh nói là được Thủ tướng Khang động viên ấy. Còn lại là Đồng Đinh, thân thủ tam đẳng đỉnh. Còn những người khác, tư liệu của chúng em không nhắc đến. Chắc hẳn, cũng chẳng có bản lĩnh rắm gì.
- Chỉ có mấy người vậy à, đúng là võ quán này quá dễ đập nát, chẳng đáng giá chút nào.
Diệp Phàm nói, có chút thất vọng.
- Cũng chưa chắc, em có hỏi thăm, nghe nói Đồng gia võ quán có chút quan hệ với Bài Bang. Nếu quả thực là như thế, chắc hẳn Đồng gia sẽ cầu viện Bài Bang đến giúp đỡ.
- Bài Bang, chưa nghe nói đến, là bang hội gì à?
Diệp Phàm nói.
- Mấy trăm năm trước, trên đỉnh núi tuyết Tây Tạng, có một con suối,những người đàn ông kết bè sống giữa nước, kết thành một bang, vô cùng dũng mãnh, gọi là Bài Bang.
Hàng hóa đi qua đây đều phải nhờ Bài Bang vận chuyển.
Bài Bang đều là những hảo hán, họ không cho vận chuyển thuốc phiên và tang vật qua đây.
Bởi vậy nên ở đây thường xuất hiện hiện tượng Bài Bang lưu khách. Lưu khách kỳ thực là giữ lại hàng, xử lý xong mới cho người đi.
Đương nhiên, Bài Bang mà em nói là ở Triều Thanh. Bây giờ không còn như vậy nữa rồi.
Giờ bọn họ chuyên kinh doanh du lịch, còn có vận chuyển hàng hóa, lại còn buôn bán sang tay nữa. Nhưng, có một điểm giống trước kia là họ trên căn bản đều kinh doanh xung quanh Đồng Hà.
Những người đàn ông ở đây đoàn kết đồng lòng, nhà ai có người bị bắt nạt, bọn họ sẽ kéo đến như ong vỡ tổ. Hơn nữa, thích chiến đấu tàn nhẫn, khiến công an địa phương rất đau đầu.
Nhưng, bình thường anh không chọc vào họ thì họ cũng chẳng đụng đến anh. Nghe nói hiện nay lãnh đạo của Bài bang là phụ nữ, hình như là một cô gái, hai mấy tuổi, tên Ngư Thái Vân, thân thủ thế nào không rõ.
Nhưng, nghe nói cha của cô Ngư Vân Đông là cao thủ. Nghe nói năm xưa có thể đấu ngang với Âm Vô Đao lục tôn của Trung Quốc.
Trương Hùng nói.
Diệp Phàm hỏi:
- Nếu có thể đấu ngang với Âm Vô Đao, vây sao Ngư Vân Đông lại không có chút danh tiếng gì, thật kỳ quái.
- Ngư Vân Đông này là người khiêm tốn, không thích quản lý nhiều việc, nên mới đem Bài Bang giao cho con gái Ngư Thái Vân
Kỳ thực, hiện tại cũng chẳng còn bài bang nữa, chẳng qua khi cần thì có thể tìm thủ lĩnh thương lượng, kêu gọi mọi người tụ tập nghĩ cách thôi.
Không giống như trước, còn có cả đồng phục, rất phô trương, là bang hội chính tông của thời đại đó.
Giờ, đương nhiên là thời đại phát triển nên không còn giống như trước.
Hơn nữa, nước ta chắc chắn sẽ không cho phép xuất hiện hình thức bang hội như thế này.
Trương Hùng nói.
- Âm Vô Đao hiện tại ít nhất là cửu đẳng bậc hai, ngang với tôi. Nhưng bản lĩnh của ông ấy thâm hậu hơn một chút. Vốn định bảo Lý Cường đi phá võ quán, nhưng xem ra thực lực Lý Cường hơi yếu rồi.
Sau khi cúp máy, Diệp Phàm kể lại với mọi người.
- Ngư Vân Đông là người khiêm tốn, vậy có khả năng ông ta sẽ không đến, nếu loại trừ ông ta đi rồi.
Những người khác có đến cũng chẳng đáng lo.
Trần Khiếu Thiên sờ cằm nói.
- Không sao, có đến cũng chẳng sao.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng. Gọi điện thoại cho Vương Nhân Bàng, tên này vừa nghe nói phá võ quán, đã hứng trí, kêu nhất định phải đánh thắng, đánh cho thật sảng khoái.
Ăn xong cơm chiều, Diệp Phàm chuẩn bị thuốc men, bỏ vào cặp, xách theo hai bình rượu tự ủ, đi đến Triệu gia.
Cảnh vệ bên ấy theo thông lệ yêu cầu kiểm tra giấy tờ, vừa nhìn thấy thẻ công tác của Diệp Phàm thì hoảng sợ, viên thiếu tá kia hơi ngây người, sau đó lập tức chào theo quân lễ:
- Chào thủ trưởng!
- Chào cậu!
Diệp Phàm chào đáp lễ rồi lái xe đi.
- Cậu bị cái gì vậy Đông Ba, sao phải cúi chào anh ta, đầu óc cậu hồ đồ rồi à? Dù có là thiếu gia nào, thì tên đó cũng không có tư cách khiến cậu cúi chào như thủ trưởng thế? Thời buổi này, đến thiếu tá cũng học cách nịnh nọt.
Lúc này, một thiếu tá bước đến, chắc hẳn là bạn của anh chàng Đông Ba, thuận miệng nói đùa.
- Nhỏ giọng một chút, Trần Phong, để anh ta nghe được là cậu xui xẻo đấy.
Đông Ba sợ đến mức vội vàng chạy đến bịt miệng thiếu tá Trần Phong.
- Xui xẻo, là sao?
Trân Đông cạy tay Đông Ba ra, vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
- Phó chánh văn phòng chủ tịch Đường, cậu nói Đông Ba tôi dám thất lễ sao? Thằng nhóc cậu. Đúng là thiếu kiên nhẫn, giọng lớn vậy,tai thủ trưởng thính lắm đấy. Để anh ta nghe được, cậu phiền phức to/
Đông Ba nhỏ giọng nói, như kẻ trộm lén nhìn theo xe Diệp Phàm.
- Phó chánh văn phòng chủ tịch Đường?
Trần Phong sợ hãi, vội lén nhìn đuôi xe của Diệp Phàm.
- Thấy gì chưa?
Đông Ba hỏi
- Trời ơi!
Trân Thanh run lên, khóe miệng khẽ co giật.
- Thông minh, cậu với tôi đều là sĩ quan cấp tá bảo vệ biệt thự Tây viên của nước cộng hòa. Nếu chúng ta không có nhãn lực, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Cậu xem, biển số xe đó, người thường có thể không nhìn ra, nhưng chúng ta sao không nhìn ra được đúng không?
Đông Ba vẻ mặt sùng bái.
- Ừ!
Trần Phong gật gật đầu,nói:
- Chẳng lẽ đến từ đó?
- Chắc chắn như vậy, cậu không thấy, mấy đồng chí bên cục cảnh vệ lái những chiếc xe bề ngoài chẳng khác gì chúng ta.
Nhưng, có lần tôi nịnh bợ một đồng chí. Cuối cùng mới hiểu, những đồng chí bên đó lái những chiếc xe rất khiêm tốn.
Xe thì vậy, nhưng, có một bí mật, đó là sẽ treo biển số xe của Bộ tổng tham mưu.
Cùng là sĩ quan trong Bộ tổng tham mưu nhưng biển số xe đều khác nhau, đều có những ký hiệu nho nhỏ.
Cậu có nhớ biển số xe của thủ trưởng Lang không?
Đông Ba liếc mắt nhìn Trần Phong nói.
- Nhớ, hình như đuôi là 12.
Trần Phong nói.
- Đúng rồi, cậu xem vị lúc nãy đuôi số mấy?
Đông Ba nói.
Trần Phong nghe xong hai răng đánh lập cập.
- Đúng chưa?
Đông Ba nói.
- Thủ trưởng Lang mới số 12, nguy rồi, vị này, không phải là nhân vật trên tầng cao đây chứ? Cái tôi nói là ở tầng trên cùng ấy.
Trần Phong nói, vẻ mặt kinh hãi.
- Haha, chắc hẳn thủ trưởng Lang gặp anh ta còn phải chào, huống chi cậu với tôi. Lúc nãy tôi phản ứng nhanh, bằng không, sẽ khiến thủ trưởng mất hứng, hừ 1 tiếng, cái mũ của tôi có thể bay mất luôn ấy chứ.
Đông Ba trong lòng sợ hãi nói.
- Haha, Chủ nhiệm Diệp, đã lâu không gặp. Ngày càng trẻ ra đấy
Không ngờ con thứ hai của lão Triệu Triệu Quát đã đứng ngoài cửa, vừa thấy xe Diệp Phàm tới, đã hớn hở ra đón.
Có thể nói, con đường đề bạt của Diệp Phàm, Triệu Quát nhìn rất rõ. Năm đó, Triệu Quát là tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu, chuyện của Tổ A, anh ta hẳn đều nắm rõ. Hơn nữa, lúc đó không phải Diệp Phàm chỉ là một Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền nhỏ bé thôi sao.
- Được vậy thì tốt, tốt nhất là trở về lứa tuổi học mẫu giáo thì càng tốt.
Diệp Phàm cũng cười ha hả, bước đến bắt tay Triệu Quát.
- Ông cụ khỏe không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Vẫn khỏe nhưng, người già, khi nào cũng có mấy bệnh lặt vặt. Quy luật tự nhiên, chẳng ai thay đổi được.
Triệu Quát thở dài.
Hai người bước đến cửa phòng khách.
Bên trong truyền ra tiếng đàn dương cầm, giống như chiếc thuyền đang nổi trên sóng biển. Thậm chí Diệp Phàm có thể tưởng tượng được bộ dạng giãy dụa trên sóng của con thuyền nhỏ.
Lòng nghĩ chắc mà Triệu Mỹ Mỹ đang đàn. Kỳ lạ, không phải mặt cô nàng đang nổi mụn nên ngại gặp mọi người, chẳng lẽ người ta chữa khỏi rồi? Vậy hôm nay mình đến đây làm gì chứ.
- Hay lắm, Tiểu Mỹ đàn ca khúc cách mạng mà cũng hay đến thế, ông thích lắm.
Giọng Triệu Bảo Cương khàn khàn, nhưng, vẫn rất vang dội.
- Cái đó là đương nhiên rồi, Hồng sắc nương tử quân con cũng đàn được. Để con thử một bản nhé!
Triệu Mỹ Mỹ cười nói.
Lúc này, Kiều Viên Viên liếc mắt nhìn mọi người, nói xen vào.
- Phu nhân, cô không hiểu được đâu, cái tên Đồng Đinh đó rất kiêu ngạo, cô nghĩ xem, bình thường lão Trần ông ấy điềm tĩnh thế nào. Nhưng cái thằng nhóc đó kiêu ngạo quá mức, không giáo huấn nó không được.
Lý Cường nói.
- Nó chửi anh?
Kiều Viên Viên chớp mắt hỏi Diệp Phàm.
- Nói rất khó nghe.
Diệp Phàm nói.
- Phá nát võ quán!
Kiều Viên Viên hừ giọng nói.
Không lâu sau, Trương Hùng gọi điện thoại đến, nói:
- Quy mô Đồng gia võ quán không nhỏ, nằm ở ven bờ sông Đông Đình quận Lương Kiều.
Có 20 bộ sách luyện võ nổi tiếng, 123 đệ tử. Còn có 10 đệ tử xuất sắc.
Tuy nhiên, giáo trình trên căn bản đều là những món võ giang hồ, chỉ cở thân thủ nhị đẳng đến tam đẳng, dùng để hù những người có tiền sùng bái Thiếu Lâm, Võ Đang thôi.
Chắc hẳn cao thủ chân chính lèo lái Đồng gia võ quá là Đồng Nhất Thiết. Người này nghe nói thân thủ ngũ đẳng đến lục đẳng.
Còn người có bản lĩnh một chút là mấy đứa con trai của Đồng Nhất Thiết. Đứa lớn tên Đồng Binh, thân thủ tứ đẳng, được gọi là Tán thủ vương.
Còn bên quyền anh nghe nói cũng khá, chính là người mà anh nói là được Thủ tướng Khang động viên ấy. Còn lại là Đồng Đinh, thân thủ tam đẳng đỉnh. Còn những người khác, tư liệu của chúng em không nhắc đến. Chắc hẳn, cũng chẳng có bản lĩnh rắm gì.
- Chỉ có mấy người vậy à, đúng là võ quán này quá dễ đập nát, chẳng đáng giá chút nào.
Diệp Phàm nói, có chút thất vọng.
- Cũng chưa chắc, em có hỏi thăm, nghe nói Đồng gia võ quán có chút quan hệ với Bài Bang. Nếu quả thực là như thế, chắc hẳn Đồng gia sẽ cầu viện Bài Bang đến giúp đỡ.
- Bài Bang, chưa nghe nói đến, là bang hội gì à?
Diệp Phàm nói.
- Mấy trăm năm trước, trên đỉnh núi tuyết Tây Tạng, có một con suối,những người đàn ông kết bè sống giữa nước, kết thành một bang, vô cùng dũng mãnh, gọi là Bài Bang.
Hàng hóa đi qua đây đều phải nhờ Bài Bang vận chuyển.
Bài Bang đều là những hảo hán, họ không cho vận chuyển thuốc phiên và tang vật qua đây.
Bởi vậy nên ở đây thường xuất hiện hiện tượng Bài Bang lưu khách. Lưu khách kỳ thực là giữ lại hàng, xử lý xong mới cho người đi.
Đương nhiên, Bài Bang mà em nói là ở Triều Thanh. Bây giờ không còn như vậy nữa rồi.
Giờ bọn họ chuyên kinh doanh du lịch, còn có vận chuyển hàng hóa, lại còn buôn bán sang tay nữa. Nhưng, có một điểm giống trước kia là họ trên căn bản đều kinh doanh xung quanh Đồng Hà.
Những người đàn ông ở đây đoàn kết đồng lòng, nhà ai có người bị bắt nạt, bọn họ sẽ kéo đến như ong vỡ tổ. Hơn nữa, thích chiến đấu tàn nhẫn, khiến công an địa phương rất đau đầu.
Nhưng, bình thường anh không chọc vào họ thì họ cũng chẳng đụng đến anh. Nghe nói hiện nay lãnh đạo của Bài bang là phụ nữ, hình như là một cô gái, hai mấy tuổi, tên Ngư Thái Vân, thân thủ thế nào không rõ.
Nhưng, nghe nói cha của cô Ngư Vân Đông là cao thủ. Nghe nói năm xưa có thể đấu ngang với Âm Vô Đao lục tôn của Trung Quốc.
Trương Hùng nói.
Diệp Phàm hỏi:
- Nếu có thể đấu ngang với Âm Vô Đao, vây sao Ngư Vân Đông lại không có chút danh tiếng gì, thật kỳ quái.
- Ngư Vân Đông này là người khiêm tốn, không thích quản lý nhiều việc, nên mới đem Bài Bang giao cho con gái Ngư Thái Vân
Kỳ thực, hiện tại cũng chẳng còn bài bang nữa, chẳng qua khi cần thì có thể tìm thủ lĩnh thương lượng, kêu gọi mọi người tụ tập nghĩ cách thôi.
Không giống như trước, còn có cả đồng phục, rất phô trương, là bang hội chính tông của thời đại đó.
Giờ, đương nhiên là thời đại phát triển nên không còn giống như trước.
Hơn nữa, nước ta chắc chắn sẽ không cho phép xuất hiện hình thức bang hội như thế này.
Trương Hùng nói.
- Âm Vô Đao hiện tại ít nhất là cửu đẳng bậc hai, ngang với tôi. Nhưng bản lĩnh của ông ấy thâm hậu hơn một chút. Vốn định bảo Lý Cường đi phá võ quán, nhưng xem ra thực lực Lý Cường hơi yếu rồi.
Sau khi cúp máy, Diệp Phàm kể lại với mọi người.
- Ngư Vân Đông là người khiêm tốn, vậy có khả năng ông ta sẽ không đến, nếu loại trừ ông ta đi rồi.
Những người khác có đến cũng chẳng đáng lo.
Trần Khiếu Thiên sờ cằm nói.
- Không sao, có đến cũng chẳng sao.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng. Gọi điện thoại cho Vương Nhân Bàng, tên này vừa nghe nói phá võ quán, đã hứng trí, kêu nhất định phải đánh thắng, đánh cho thật sảng khoái.
Ăn xong cơm chiều, Diệp Phàm chuẩn bị thuốc men, bỏ vào cặp, xách theo hai bình rượu tự ủ, đi đến Triệu gia.
Cảnh vệ bên ấy theo thông lệ yêu cầu kiểm tra giấy tờ, vừa nhìn thấy thẻ công tác của Diệp Phàm thì hoảng sợ, viên thiếu tá kia hơi ngây người, sau đó lập tức chào theo quân lễ:
- Chào thủ trưởng!
- Chào cậu!
Diệp Phàm chào đáp lễ rồi lái xe đi.
- Cậu bị cái gì vậy Đông Ba, sao phải cúi chào anh ta, đầu óc cậu hồ đồ rồi à? Dù có là thiếu gia nào, thì tên đó cũng không có tư cách khiến cậu cúi chào như thủ trưởng thế? Thời buổi này, đến thiếu tá cũng học cách nịnh nọt.
Lúc này, một thiếu tá bước đến, chắc hẳn là bạn của anh chàng Đông Ba, thuận miệng nói đùa.
- Nhỏ giọng một chút, Trần Phong, để anh ta nghe được là cậu xui xẻo đấy.
Đông Ba sợ đến mức vội vàng chạy đến bịt miệng thiếu tá Trần Phong.
- Xui xẻo, là sao?
Trân Đông cạy tay Đông Ba ra, vẻ mặt khó hiểu, hỏi.
- Phó chánh văn phòng chủ tịch Đường, cậu nói Đông Ba tôi dám thất lễ sao? Thằng nhóc cậu. Đúng là thiếu kiên nhẫn, giọng lớn vậy,tai thủ trưởng thính lắm đấy. Để anh ta nghe được, cậu phiền phức to/
Đông Ba nhỏ giọng nói, như kẻ trộm lén nhìn theo xe Diệp Phàm.
- Phó chánh văn phòng chủ tịch Đường?
Trần Phong sợ hãi, vội lén nhìn đuôi xe của Diệp Phàm.
- Thấy gì chưa?
Đông Ba hỏi
- Trời ơi!
Trân Thanh run lên, khóe miệng khẽ co giật.
- Thông minh, cậu với tôi đều là sĩ quan cấp tá bảo vệ biệt thự Tây viên của nước cộng hòa. Nếu chúng ta không có nhãn lực, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Cậu xem, biển số xe đó, người thường có thể không nhìn ra, nhưng chúng ta sao không nhìn ra được đúng không?
Đông Ba vẻ mặt sùng bái.
- Ừ!
Trần Phong gật gật đầu,nói:
- Chẳng lẽ đến từ đó?
- Chắc chắn như vậy, cậu không thấy, mấy đồng chí bên cục cảnh vệ lái những chiếc xe bề ngoài chẳng khác gì chúng ta.
Nhưng, có lần tôi nịnh bợ một đồng chí. Cuối cùng mới hiểu, những đồng chí bên đó lái những chiếc xe rất khiêm tốn.
Xe thì vậy, nhưng, có một bí mật, đó là sẽ treo biển số xe của Bộ tổng tham mưu.
Cùng là sĩ quan trong Bộ tổng tham mưu nhưng biển số xe đều khác nhau, đều có những ký hiệu nho nhỏ.
Cậu có nhớ biển số xe của thủ trưởng Lang không?
Đông Ba liếc mắt nhìn Trần Phong nói.
- Nhớ, hình như đuôi là 12.
Trần Phong nói.
- Đúng rồi, cậu xem vị lúc nãy đuôi số mấy?
Đông Ba nói.
Trần Phong nghe xong hai răng đánh lập cập.
- Đúng chưa?
Đông Ba nói.
- Thủ trưởng Lang mới số 12, nguy rồi, vị này, không phải là nhân vật trên tầng cao đây chứ? Cái tôi nói là ở tầng trên cùng ấy.
Trần Phong nói, vẻ mặt kinh hãi.
- Haha, chắc hẳn thủ trưởng Lang gặp anh ta còn phải chào, huống chi cậu với tôi. Lúc nãy tôi phản ứng nhanh, bằng không, sẽ khiến thủ trưởng mất hứng, hừ 1 tiếng, cái mũ của tôi có thể bay mất luôn ấy chứ.
Đông Ba trong lòng sợ hãi nói.
- Haha, Chủ nhiệm Diệp, đã lâu không gặp. Ngày càng trẻ ra đấy
Không ngờ con thứ hai của lão Triệu Triệu Quát đã đứng ngoài cửa, vừa thấy xe Diệp Phàm tới, đã hớn hở ra đón.
Có thể nói, con đường đề bạt của Diệp Phàm, Triệu Quát nhìn rất rõ. Năm đó, Triệu Quát là tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu, chuyện của Tổ A, anh ta hẳn đều nắm rõ. Hơn nữa, lúc đó không phải Diệp Phàm chỉ là một Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền nhỏ bé thôi sao.
- Được vậy thì tốt, tốt nhất là trở về lứa tuổi học mẫu giáo thì càng tốt.
Diệp Phàm cũng cười ha hả, bước đến bắt tay Triệu Quát.
- Ông cụ khỏe không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Vẫn khỏe nhưng, người già, khi nào cũng có mấy bệnh lặt vặt. Quy luật tự nhiên, chẳng ai thay đổi được.
Triệu Quát thở dài.
Hai người bước đến cửa phòng khách.
Bên trong truyền ra tiếng đàn dương cầm, giống như chiếc thuyền đang nổi trên sóng biển. Thậm chí Diệp Phàm có thể tưởng tượng được bộ dạng giãy dụa trên sóng của con thuyền nhỏ.
Lòng nghĩ chắc mà Triệu Mỹ Mỹ đang đàn. Kỳ lạ, không phải mặt cô nàng đang nổi mụn nên ngại gặp mọi người, chẳng lẽ người ta chữa khỏi rồi? Vậy hôm nay mình đến đây làm gì chứ.
- Hay lắm, Tiểu Mỹ đàn ca khúc cách mạng mà cũng hay đến thế, ông thích lắm.
Giọng Triệu Bảo Cương khàn khàn, nhưng, vẫn rất vang dội.
- Cái đó là đương nhiên rồi, Hồng sắc nương tử quân con cũng đàn được. Để con thử một bản nhé!
Triệu Mỹ Mỹ cười nói.
/3320
|