Đã điều tra xong, người này đảm nhiệm chức Chủ nhiệm vụ đôn đốc giám sát văn phòng trung ương TQ, kiêm chức Phó chủ nhiệm văn phòng.
Nghe nói xuất thân từ huyện Cổ Xuyên nghèo khổ của tỉnh Nam Phúc. Trong nhà cũng không có bối cảnh gì. Cha hắn cho đến bây giờ vẫn chỉ là một cục trưởng nhỏ cục Lao động, phỏng chừng cũng nhờ Diệp Phàm, ông ta mới được đề bạt lên.
Mẹ là một cô giáo dạy thủ công, trong nhà còn có vài anh em…Người nổi bật nhất chính là anh trai Diệp Cường của hắn, là Chủ Tịch tập đoàn Bàn Đế Thủy Châu.
Nghe nói tài sản cũng lên tới bảy trám trăm triệu, cũng coi là có chút xuất thân. Thảo nào anh ta kiêu ngạo như thế, cho là có chút tiền thì có thể lăn lộn trong long đầm ở thủ đô này.
Tuy nhiên, cuối cùng anh ta nhất định sẽ bị đánh chìm cho xem.
Vu Thế Kiệt thản nhiên hừ nói, đương nhiên cũng là khá phẫn nộ rồi.
Hôm nay mặt mũi của Thang Đế đã mất cả. Sáng sớm mai, phỏng chừng báo chí sẽ tràn lan tin tức về chuyện Thang Đế bị cục Công an thành phố sờ gáy.
- Một cán bộ xuất thân gia đình bình thường, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, sao có thế đi tới được vị trí như ngày hôm nay. Anh có điều tra ra cái gì khác nữa không, ví như, kẻ chống lưng cho hắn là ai? Phía sau có bao nhiêu người là bạn bè của anh ta, năng lượng như nào, có quan hệ gì…
Nhạc Bảo Sai tuy lời nói có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ bằng mấy câu đã đưa ra yêu cầu xử lý việc này. Thật lợi hại.
- Chuyện này, còn chưa kịp điều tra.
Vu Thế Kiệt lắc đầu.
- Một Chủ nhiệm vụ đôn đốc giám sát quèn mà hoành tráng vậy sao? Cũng không thèm nhìn xem, đây là nơi nào. Dưới chân thiên tử, không ngờ dám giật dây cảnh sát nổ súng bậy. Chỉ với điểm này, chúng ta đã có thể cho hắn uống mấy bình rồi.
Kiều Đông Phương lạnh lùng hừ một tiếng, Kiều đại công tử cho tới bây giờ luôn là một người lạnh lùng, nói năng thận trọng.
- Tên giám sát quèn, Kiều thiếu gia, anh không hồ đồ đấy chứ. Chức Chủ nhiệm vụ đôn đốc giám sát kia cũng không là gì, chỉ là vị trí Phó chủ nhiệm đó lại rất nhạy cảm.
Nhạc Bảo Sai thản nhiên hừ một tiếng.
- Có gì mà nhạy cảm, chỉ dựa vào cô và tôi tứ đại gia hợp lực, không cần nói đến chuyện hợp lực, chỉ một gia tộc bất kì ra mặt là đủ. Cô dám nói Nhạc gia cô không xử lý được một ‘Phó chủ nhiệm’ quèn? Vậy thì đúng là khiến người ta cười rơi cả răng.
Kiều Đông Phương vẫn ngẩng mặt, đột nhiên có lời châm chọc ông chủ lớn Nhạc Bảo Sai.
- Xử lý hắn thì dễ, chỉ có điều, trước tiên, chúng ta phải vỗ yên dư luận. Bằng không, người khác sẽ cho rằng Thang Đế chúng ta không có bản lĩnh, bị cái cục Thành phố quèn động tới. Nếu đúng như thế, sau này còn có ai tới chỗ chúng ta ăn chơi?
Vu Thế Kiệt nói.
- Việc này thì dễ, để tôi nói một tiếng với Trưởng ban Lan của ban Tuyên giáo Thành ủy là xong. Tin là chỉ cần anh ta nói một lời, chẳng còn tờ báo nào có dám nói linh tinh về Thang Đế chúng ta.
Kiều Đông Phương nói khá nhẹ nhàng.
- Ừ, điểm này rất quan trọng.
Nhạc Bảo Sai gật gật đầu, biết Kiều gia có người trong ban Tuyên giáo.
- Trương Liêu này, cũng rất không thức thời, không ngờ lại gây ra việc này. Chúng ta tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.
Vu Thế Kiệt hừ nói.
- Anh ta từ đó đến nay vẫn giữ chức đội phó trung đoàn trị an cục thành phố. Cho nên, mấy năm nay vẫn giữ quan hệ rất tốt với chúng ta.
Trước kia dễ dùng, có việc gì chỉ cần hô một tiếng, liền tới luôn. Tuy nhiên, người này rất không thức thời. Nếu đã muốn như thế, Vu Thế Kiệt, việc này anh ra mặt là tốt nhất, liên hệ với bên Quách Canh Tân.
Ăn gan hùm rồi, dám đấu với Thang Đế chúng ta, vậy nhốt vào ngục, tin là một cảnh sát cao cấp cao, bị nhốt vào ngục sẽ càng hiểu rõ nhân tình thế thái.
Kiều Đông Phương trên mặt nổi lên một tia tàn nhẫn.
- Chuyện đó thì khó gì, nổ súng bắn anh ta là xong. Chúng ta muốn để người ngoài nhìn xem, kết cục của kẻ đối nghịch với Thang Đế chúng ta.
Vu Thế Kiệt nói.
- Bắn thì không được, nghĩ cách khác đi.
Nhạc Bảo Sai nói.
- Chủ tịch Bảo, tôi thấy, Chủ nhiệm Diệp đó, vẫn cần nhà cô ra tay.
Kiều Đông Phương nhìn Nhạc Bảo Sai liếc mắt một cái, nói.
- Việc này để tôi lo.
Nhạc Bảo Sai cũng không từ chối, làm ông chủ lớn của Thang Đế, không bỏ nhiều sức nhất, Vu Thế Kiệt, Kiều Đông Phương và Tiết Nhị công tử vừa bị đánh đó hẳn sẽ không phục.
Lý Cường sáng hôm sau mới về. Không ngờ anh ta cả đêm không ngủ mà mặt mày vẫn tươi rói. Xem ra, xử lý công việc cũng ổn…
Vừa đứng lên từ trên giường, rửa mặt xong, Diệp lão đại đi tới đại sảnh, thấy Lý Cường đã ngồi đó từ lâu, hỏi:
- Công việc xử lý ổn cả chứ?
- Xử lý ổn cả rồi.
Lý Cường trả lời.
- Nói nghe xem,
Diệp Phàm ngồi xuống sô pha.
- Hơi giống suy đoán của anh, đêm qua tôi lợi dụng cơ hội hạ thủ với ông chủ Ngưu. Lão tiểu tử kia bị tôi bắt như bắt gà tới một nơi không có người. Tôi chỉ cho lão ta hai cú đá, lão ta liền nói ra sự thật.
Bọn họ trước tiên nói tới việc đánh mất Tây Tạng đúng là thật, đích xác là đã mất. Sau đó lại nghe nói bên Chu Ký đang ăn thịt chó, hơn nữa, cũng là thịt chó ngao Tây Tạng, còn hạ giá rẻ. Ông ta tưởng bị Chu Ký trộm.
Cho nên làm rùm beng lên, vốn việc này không có chứng cứ, ông chủ Ngưu định cho qua, tránh ảnh hưởng tới việc kinh doanh.
Tuy nhiên, sau đó họ hàng của ông ta biết liền ám chỉ ông chủ Ngưu nhất định phải điều tra cho ra nhẽ. Ông chủ Ngưu không có cách nào, đành phải như vậy.
Lý Cường nói.
- Họ hàng của ông chủ Ngưu hẳn là có lai lịch?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ.
Lý Cường gật gật đầu nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói:
- Chú họ của ông chủ Ngưu là Thái Chấn. Người này lại là một quan lớn, đương nhiệm chức Thứ trưởng bộ Tài chính.
- Chẳng lẽ Thái Chấn và ông chủ Chu Đương Lâm của Chu Ký có thù oán, muốn mượn chuyện này để chỉnh người ta?
Diệp Phàm hỏi.
- Theo ông chủ Ngưu nói, cậu em vợ của ông chủ Chu là Phạm Hoành Hoa, không ngờ cũng là Thứ trưởng bộ Tài chính.
Sau đó tôi lại bắt ông chủ Chu hỏi, ông ta cũng xác nhận việc này. Ông ta cũng nói nhận được lời bóng gió của cậu em vợ phải đấu tới cùng với ông chủ Ngưu.
Cứ như vậy, hai cửa hàng đấu rất hăng, còn lãnh đạo phòng công an quận Ngũ Mã phỏng chừng biết hai cửa hàng đều có chỗ dựa vững chắc, cho nên không dám ra tay, chỉ tỏ thái độ ba phải.
Cả phòng đôn đốc giám sát Ngũ Mã cũng ba phải như vậy. Chuyện này, đương nhiên không dễ giải quyết rồi. Không thể đắc tội với ai, đều là thần tài, cấp bậc lại ngang ngửa.
- Thú vị, hai người thi đấu trên võ đài của hai nhà Chu Ngưu.
Diệp Phàm không khỏi cười nói:
- Tôi bảo việc nhỏ như vậy sao lại đưa lên cả vụ đôn đốc giám sát văn phòng trung ương, hơn nữa còn không thể trì hoãn. Phỏng chừng Vu Qúy Phát người này cũng biết được chỗ dựa sau lưng hai cửa hàng. Cho nên, đẩy tới đẩy lui mới đẩy việc này lên đầu tôi.
- Nghe nói chuyện này cũng không phải hai người họ hàng của hai ông chủ Chu Ngưu đưa lên.
Lúc này, Lý Cường lại nói.
- Không phải là họ, vậy là ai?
Diệp Phàm càng hứng thú.
- Không rõ lắm.
Lý Cường lắc đầu.
- Vậy con chó ngao Tây Tạng hầm cách thủy kia có phải là con chó của ông chủ Ngưu không? Anh đã hỏi ông chủ Chu con chó ngao Tây Tạng của ông ta từ đâu ra chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Hỏi rồi, thật sự là mua của một nhà nuôi chó Tây Tạng. Có phải con đó không cũng không rõ. Tuy nhiên, ông chủ Chu nói, bản thân mình cũng cảm thấy rất lạ lùng. Ông ta có chút hoài nghi có phải ông chủ Ngưu cố ý làm như vậy hay không? Còn ông chủ Ngưu cũng hoài nghi như vậy, nói ông chủ Chu có ý làm, hai người nghi ngờ lẫn nhau.
Lý Cường nói.
- Haha, phỏng chừng còn có người thứ ba, người này mới chính là người khởi xướng.
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn Lý Cường một cái nói:
- Anh lập tức gọi người đi Tây Tạng một chuyến, điều tra tên bán chó. Buộc anh ta nói ra người đứng đằng sau, tôi cũng không tin người đó có thể làm được tới mực áo tiên không thấy vết chỉ khâu(kín mít không chút kẽ hở)
Vừa tới vụ đôn đốc giám sát, nhận được điện thoại của Uỷ viên Trương Hướng Đông từ văn phòng bên kia, thúc giục hỏi sao chuyện Giang Đô còn chưa phái người xuống đốc thúc.
Còn nói thư cáo trạng của quần chúng sắp ngập cả phòng Thông tin đối ngoại nội các Chính phủ rồi. Uỷ viên Trương chỉ thị, yêu cầu vụ đôn đốc giám sát trong vòng ba ngày cửa người xuống đó.
Hơn nữa, bên phía vụ đôn đốc giám sát nội các Chính Phủ cũng phái một cục trưởng cấp giám đốc sở tới phối hợp kiểm chứng.
“Cuối cùng cũng tới rồi, chẳng lẽ việc cửa hàng thịt chó thật sự có liên quan tới Trương gia. Song mặt giáp công, muốn mình đẹp mặt đây mà, nhưng, cửa hàng thịt có chắc không phải là bút tích của Trương Hướng Đông, Trương Nhất Đống, rất giống…” Diệp Phàm trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.
Lập tức thông báo toàn bộ các đồng chí của tổ đôn đốc giám sát mười giờ tới phòng họp báo cáo.
Nội các Chính phủ phái tới chính là đồng chí Điền Lâm. Đồng chí Điềm Lâm chẳng những là chủ nhiệm vụ đông đốc giám sát của nội các Chính Phủ, hơn nữa còn có chức vụ rất cao, Phó trưởng ban thư ký nội các Chính Phủ.
Trong số chính Phó trưởng ban thư ký, tuy nói thứ hạng thấp nhất, nhưng người ta dù gì cũng là cán bộ câp Thứ trưởng. Hơn nữa, người này còn có một nhiệm vụ, đó chính là hiệp trợ Uỷ viên quốc hội Trương Hướng Đông làm tốt công việc.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy Điền Lâm, lập tức lặng đi một chút, còn các nhân viên đi Giang Đô đốc thúc tất cả đều đứng lên nghênh đón. Hơn nữa, cả đám đều nhìn Diệp Phàm một cách kỳ lạ.
Trương Hướng Đông muốn làm cái gì, lần này đúng là bỏ ra quá nhiều công sức, thậm chí gọi cả Điền Lâm tới. Hiệp trợ công tác của mình, thời gian này, có thể có quan lớn cấp Thứ trưởng hiệp trợ cán bộ cấp Giám đốc sở không? Điều này chẳng qua là khiến mình khó chịu…
- Trưởng ban thư ký Điền tới, Diệp mỗ không tiếp đón từ xa, thất lễ, chúng tôi hoan nghênh Trưởng ban thư ký Điền phát biểu.
Diệp Phàm vỗ tay, định nhường ghế cho Điền Lâm.
- Không cần, chủ nhiệm Diệp, anh cứ ngồi đi, tôi ngồi cạnh anh. Lần này xuống, là chịu sự ủy thác của Uỷ viên Trương, hiệp trợ vụ đôn đốc giám sát các anh đến Giang Đô.
Uỷ viên Trương năm kia tới Giang Đô đã bỏ ra nhiều sức lực. Nghe nói vài đồng chí không có trách nhiệm của Giang Đô có chỗ sơ xuất.
Uỷ viên Trương có chỉ thị nhất định phải nghiêm khắc đốc thúc, đưa công tác của Tam Nông tới chỗ thực tế, đem đến lợi ích thiết thực cho dân chúng.
Điền Lâm tỏ vẻ khiêm tốn, nói, thăm dò nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:
- Uỷ viên Trương rất đau lòng, dân chúng lòng đang rỉ máu, chúng ta sao có thể ngồi không được? Cho nên, lần này quyết tâm rất lớn, nhất định phải điều tra rõ việc này.
Lời nói này của Điền Lâm bề ngoài có ý phê bình một số phần tử Giang Đô, tuy nhiên, mọi người đều có thể nghe ra chút ẩn ý.
Dường như cũng đang thầm phê bình cán bộ vụ đôn đốc giám sát không cố gắng làm việc. Dân chúng đang rỉ máu ngoài kia, các anh không ngờ còn ở đây ngồi hưởng thụ.
- Chúng tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của Uỷ viên Trương. Vốn định xuống sớm một chút. Tuy nhiên, cuối năm kia đã hỏi qua Uỷ viên Trương, lúc ấy Uỷ viên Trương trả lời là khoảng tháng tư xuống là hợp lý nhất. Cho nên, trong khoảng thời gian này, các đồng chí vụ đôn đốc giám sát đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi khi chuẩn bị đầy đủ tinh thần và sức lực sẽ xuống Giang Đô, làm một trận lớn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, đương nhiên, cũng là phản bác lại lời chỉ trích ngầm của Điền Lâm khi nãy.
Nghe nói xuất thân từ huyện Cổ Xuyên nghèo khổ của tỉnh Nam Phúc. Trong nhà cũng không có bối cảnh gì. Cha hắn cho đến bây giờ vẫn chỉ là một cục trưởng nhỏ cục Lao động, phỏng chừng cũng nhờ Diệp Phàm, ông ta mới được đề bạt lên.
Mẹ là một cô giáo dạy thủ công, trong nhà còn có vài anh em…Người nổi bật nhất chính là anh trai Diệp Cường của hắn, là Chủ Tịch tập đoàn Bàn Đế Thủy Châu.
Nghe nói tài sản cũng lên tới bảy trám trăm triệu, cũng coi là có chút xuất thân. Thảo nào anh ta kiêu ngạo như thế, cho là có chút tiền thì có thể lăn lộn trong long đầm ở thủ đô này.
Tuy nhiên, cuối cùng anh ta nhất định sẽ bị đánh chìm cho xem.
Vu Thế Kiệt thản nhiên hừ nói, đương nhiên cũng là khá phẫn nộ rồi.
Hôm nay mặt mũi của Thang Đế đã mất cả. Sáng sớm mai, phỏng chừng báo chí sẽ tràn lan tin tức về chuyện Thang Đế bị cục Công an thành phố sờ gáy.
- Một cán bộ xuất thân gia đình bình thường, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, sao có thế đi tới được vị trí như ngày hôm nay. Anh có điều tra ra cái gì khác nữa không, ví như, kẻ chống lưng cho hắn là ai? Phía sau có bao nhiêu người là bạn bè của anh ta, năng lượng như nào, có quan hệ gì…
Nhạc Bảo Sai tuy lời nói có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ bằng mấy câu đã đưa ra yêu cầu xử lý việc này. Thật lợi hại.
- Chuyện này, còn chưa kịp điều tra.
Vu Thế Kiệt lắc đầu.
- Một Chủ nhiệm vụ đôn đốc giám sát quèn mà hoành tráng vậy sao? Cũng không thèm nhìn xem, đây là nơi nào. Dưới chân thiên tử, không ngờ dám giật dây cảnh sát nổ súng bậy. Chỉ với điểm này, chúng ta đã có thể cho hắn uống mấy bình rồi.
Kiều Đông Phương lạnh lùng hừ một tiếng, Kiều đại công tử cho tới bây giờ luôn là một người lạnh lùng, nói năng thận trọng.
- Tên giám sát quèn, Kiều thiếu gia, anh không hồ đồ đấy chứ. Chức Chủ nhiệm vụ đôn đốc giám sát kia cũng không là gì, chỉ là vị trí Phó chủ nhiệm đó lại rất nhạy cảm.
Nhạc Bảo Sai thản nhiên hừ một tiếng.
- Có gì mà nhạy cảm, chỉ dựa vào cô và tôi tứ đại gia hợp lực, không cần nói đến chuyện hợp lực, chỉ một gia tộc bất kì ra mặt là đủ. Cô dám nói Nhạc gia cô không xử lý được một ‘Phó chủ nhiệm’ quèn? Vậy thì đúng là khiến người ta cười rơi cả răng.
Kiều Đông Phương vẫn ngẩng mặt, đột nhiên có lời châm chọc ông chủ lớn Nhạc Bảo Sai.
- Xử lý hắn thì dễ, chỉ có điều, trước tiên, chúng ta phải vỗ yên dư luận. Bằng không, người khác sẽ cho rằng Thang Đế chúng ta không có bản lĩnh, bị cái cục Thành phố quèn động tới. Nếu đúng như thế, sau này còn có ai tới chỗ chúng ta ăn chơi?
Vu Thế Kiệt nói.
- Việc này thì dễ, để tôi nói một tiếng với Trưởng ban Lan của ban Tuyên giáo Thành ủy là xong. Tin là chỉ cần anh ta nói một lời, chẳng còn tờ báo nào có dám nói linh tinh về Thang Đế chúng ta.
Kiều Đông Phương nói khá nhẹ nhàng.
- Ừ, điểm này rất quan trọng.
Nhạc Bảo Sai gật gật đầu, biết Kiều gia có người trong ban Tuyên giáo.
- Trương Liêu này, cũng rất không thức thời, không ngờ lại gây ra việc này. Chúng ta tuyệt đối không bỏ qua cho anh ta.
Vu Thế Kiệt hừ nói.
- Anh ta từ đó đến nay vẫn giữ chức đội phó trung đoàn trị an cục thành phố. Cho nên, mấy năm nay vẫn giữ quan hệ rất tốt với chúng ta.
Trước kia dễ dùng, có việc gì chỉ cần hô một tiếng, liền tới luôn. Tuy nhiên, người này rất không thức thời. Nếu đã muốn như thế, Vu Thế Kiệt, việc này anh ra mặt là tốt nhất, liên hệ với bên Quách Canh Tân.
Ăn gan hùm rồi, dám đấu với Thang Đế chúng ta, vậy nhốt vào ngục, tin là một cảnh sát cao cấp cao, bị nhốt vào ngục sẽ càng hiểu rõ nhân tình thế thái.
Kiều Đông Phương trên mặt nổi lên một tia tàn nhẫn.
- Chuyện đó thì khó gì, nổ súng bắn anh ta là xong. Chúng ta muốn để người ngoài nhìn xem, kết cục của kẻ đối nghịch với Thang Đế chúng ta.
Vu Thế Kiệt nói.
- Bắn thì không được, nghĩ cách khác đi.
Nhạc Bảo Sai nói.
- Chủ tịch Bảo, tôi thấy, Chủ nhiệm Diệp đó, vẫn cần nhà cô ra tay.
Kiều Đông Phương nhìn Nhạc Bảo Sai liếc mắt một cái, nói.
- Việc này để tôi lo.
Nhạc Bảo Sai cũng không từ chối, làm ông chủ lớn của Thang Đế, không bỏ nhiều sức nhất, Vu Thế Kiệt, Kiều Đông Phương và Tiết Nhị công tử vừa bị đánh đó hẳn sẽ không phục.
Lý Cường sáng hôm sau mới về. Không ngờ anh ta cả đêm không ngủ mà mặt mày vẫn tươi rói. Xem ra, xử lý công việc cũng ổn…
Vừa đứng lên từ trên giường, rửa mặt xong, Diệp lão đại đi tới đại sảnh, thấy Lý Cường đã ngồi đó từ lâu, hỏi:
- Công việc xử lý ổn cả chứ?
- Xử lý ổn cả rồi.
Lý Cường trả lời.
- Nói nghe xem,
Diệp Phàm ngồi xuống sô pha.
- Hơi giống suy đoán của anh, đêm qua tôi lợi dụng cơ hội hạ thủ với ông chủ Ngưu. Lão tiểu tử kia bị tôi bắt như bắt gà tới một nơi không có người. Tôi chỉ cho lão ta hai cú đá, lão ta liền nói ra sự thật.
Bọn họ trước tiên nói tới việc đánh mất Tây Tạng đúng là thật, đích xác là đã mất. Sau đó lại nghe nói bên Chu Ký đang ăn thịt chó, hơn nữa, cũng là thịt chó ngao Tây Tạng, còn hạ giá rẻ. Ông ta tưởng bị Chu Ký trộm.
Cho nên làm rùm beng lên, vốn việc này không có chứng cứ, ông chủ Ngưu định cho qua, tránh ảnh hưởng tới việc kinh doanh.
Tuy nhiên, sau đó họ hàng của ông ta biết liền ám chỉ ông chủ Ngưu nhất định phải điều tra cho ra nhẽ. Ông chủ Ngưu không có cách nào, đành phải như vậy.
Lý Cường nói.
- Họ hàng của ông chủ Ngưu hẳn là có lai lịch?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ.
Lý Cường gật gật đầu nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói:
- Chú họ của ông chủ Ngưu là Thái Chấn. Người này lại là một quan lớn, đương nhiệm chức Thứ trưởng bộ Tài chính.
- Chẳng lẽ Thái Chấn và ông chủ Chu Đương Lâm của Chu Ký có thù oán, muốn mượn chuyện này để chỉnh người ta?
Diệp Phàm hỏi.
- Theo ông chủ Ngưu nói, cậu em vợ của ông chủ Chu là Phạm Hoành Hoa, không ngờ cũng là Thứ trưởng bộ Tài chính.
Sau đó tôi lại bắt ông chủ Chu hỏi, ông ta cũng xác nhận việc này. Ông ta cũng nói nhận được lời bóng gió của cậu em vợ phải đấu tới cùng với ông chủ Ngưu.
Cứ như vậy, hai cửa hàng đấu rất hăng, còn lãnh đạo phòng công an quận Ngũ Mã phỏng chừng biết hai cửa hàng đều có chỗ dựa vững chắc, cho nên không dám ra tay, chỉ tỏ thái độ ba phải.
Cả phòng đôn đốc giám sát Ngũ Mã cũng ba phải như vậy. Chuyện này, đương nhiên không dễ giải quyết rồi. Không thể đắc tội với ai, đều là thần tài, cấp bậc lại ngang ngửa.
- Thú vị, hai người thi đấu trên võ đài của hai nhà Chu Ngưu.
Diệp Phàm không khỏi cười nói:
- Tôi bảo việc nhỏ như vậy sao lại đưa lên cả vụ đôn đốc giám sát văn phòng trung ương, hơn nữa còn không thể trì hoãn. Phỏng chừng Vu Qúy Phát người này cũng biết được chỗ dựa sau lưng hai cửa hàng. Cho nên, đẩy tới đẩy lui mới đẩy việc này lên đầu tôi.
- Nghe nói chuyện này cũng không phải hai người họ hàng của hai ông chủ Chu Ngưu đưa lên.
Lúc này, Lý Cường lại nói.
- Không phải là họ, vậy là ai?
Diệp Phàm càng hứng thú.
- Không rõ lắm.
Lý Cường lắc đầu.
- Vậy con chó ngao Tây Tạng hầm cách thủy kia có phải là con chó của ông chủ Ngưu không? Anh đã hỏi ông chủ Chu con chó ngao Tây Tạng của ông ta từ đâu ra chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Hỏi rồi, thật sự là mua của một nhà nuôi chó Tây Tạng. Có phải con đó không cũng không rõ. Tuy nhiên, ông chủ Chu nói, bản thân mình cũng cảm thấy rất lạ lùng. Ông ta có chút hoài nghi có phải ông chủ Ngưu cố ý làm như vậy hay không? Còn ông chủ Ngưu cũng hoài nghi như vậy, nói ông chủ Chu có ý làm, hai người nghi ngờ lẫn nhau.
Lý Cường nói.
- Haha, phỏng chừng còn có người thứ ba, người này mới chính là người khởi xướng.
Diệp Phàm đột nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn Lý Cường một cái nói:
- Anh lập tức gọi người đi Tây Tạng một chuyến, điều tra tên bán chó. Buộc anh ta nói ra người đứng đằng sau, tôi cũng không tin người đó có thể làm được tới mực áo tiên không thấy vết chỉ khâu(kín mít không chút kẽ hở)
Vừa tới vụ đôn đốc giám sát, nhận được điện thoại của Uỷ viên Trương Hướng Đông từ văn phòng bên kia, thúc giục hỏi sao chuyện Giang Đô còn chưa phái người xuống đốc thúc.
Còn nói thư cáo trạng của quần chúng sắp ngập cả phòng Thông tin đối ngoại nội các Chính phủ rồi. Uỷ viên Trương chỉ thị, yêu cầu vụ đôn đốc giám sát trong vòng ba ngày cửa người xuống đó.
Hơn nữa, bên phía vụ đôn đốc giám sát nội các Chính Phủ cũng phái một cục trưởng cấp giám đốc sở tới phối hợp kiểm chứng.
“Cuối cùng cũng tới rồi, chẳng lẽ việc cửa hàng thịt chó thật sự có liên quan tới Trương gia. Song mặt giáp công, muốn mình đẹp mặt đây mà, nhưng, cửa hàng thịt có chắc không phải là bút tích của Trương Hướng Đông, Trương Nhất Đống, rất giống…” Diệp Phàm trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.
Lập tức thông báo toàn bộ các đồng chí của tổ đôn đốc giám sát mười giờ tới phòng họp báo cáo.
Nội các Chính phủ phái tới chính là đồng chí Điền Lâm. Đồng chí Điềm Lâm chẳng những là chủ nhiệm vụ đông đốc giám sát của nội các Chính Phủ, hơn nữa còn có chức vụ rất cao, Phó trưởng ban thư ký nội các Chính Phủ.
Trong số chính Phó trưởng ban thư ký, tuy nói thứ hạng thấp nhất, nhưng người ta dù gì cũng là cán bộ câp Thứ trưởng. Hơn nữa, người này còn có một nhiệm vụ, đó chính là hiệp trợ Uỷ viên quốc hội Trương Hướng Đông làm tốt công việc.
Diệp Phàm vừa nhìn thấy Điền Lâm, lập tức lặng đi một chút, còn các nhân viên đi Giang Đô đốc thúc tất cả đều đứng lên nghênh đón. Hơn nữa, cả đám đều nhìn Diệp Phàm một cách kỳ lạ.
Trương Hướng Đông muốn làm cái gì, lần này đúng là bỏ ra quá nhiều công sức, thậm chí gọi cả Điền Lâm tới. Hiệp trợ công tác của mình, thời gian này, có thể có quan lớn cấp Thứ trưởng hiệp trợ cán bộ cấp Giám đốc sở không? Điều này chẳng qua là khiến mình khó chịu…
- Trưởng ban thư ký Điền tới, Diệp mỗ không tiếp đón từ xa, thất lễ, chúng tôi hoan nghênh Trưởng ban thư ký Điền phát biểu.
Diệp Phàm vỗ tay, định nhường ghế cho Điền Lâm.
- Không cần, chủ nhiệm Diệp, anh cứ ngồi đi, tôi ngồi cạnh anh. Lần này xuống, là chịu sự ủy thác của Uỷ viên Trương, hiệp trợ vụ đôn đốc giám sát các anh đến Giang Đô.
Uỷ viên Trương năm kia tới Giang Đô đã bỏ ra nhiều sức lực. Nghe nói vài đồng chí không có trách nhiệm của Giang Đô có chỗ sơ xuất.
Uỷ viên Trương có chỉ thị nhất định phải nghiêm khắc đốc thúc, đưa công tác của Tam Nông tới chỗ thực tế, đem đến lợi ích thiết thực cho dân chúng.
Điền Lâm tỏ vẻ khiêm tốn, nói, thăm dò nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:
- Uỷ viên Trương rất đau lòng, dân chúng lòng đang rỉ máu, chúng ta sao có thể ngồi không được? Cho nên, lần này quyết tâm rất lớn, nhất định phải điều tra rõ việc này.
Lời nói này của Điền Lâm bề ngoài có ý phê bình một số phần tử Giang Đô, tuy nhiên, mọi người đều có thể nghe ra chút ẩn ý.
Dường như cũng đang thầm phê bình cán bộ vụ đôn đốc giám sát không cố gắng làm việc. Dân chúng đang rỉ máu ngoài kia, các anh không ngờ còn ở đây ngồi hưởng thụ.
- Chúng tôi nhất định ghi nhớ chỉ thị của Uỷ viên Trương. Vốn định xuống sớm một chút. Tuy nhiên, cuối năm kia đã hỏi qua Uỷ viên Trương, lúc ấy Uỷ viên Trương trả lời là khoảng tháng tư xuống là hợp lý nhất. Cho nên, trong khoảng thời gian này, các đồng chí vụ đôn đốc giám sát đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, sau khi khi chuẩn bị đầy đủ tinh thần và sức lực sẽ xuống Giang Đô, làm một trận lớn.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói, đương nhiên, cũng là phản bác lại lời chỉ trích ngầm của Điền Lâm khi nãy.
/3320
|