Con thừa nhận là con đã suy xét có chút không thoả đáng rồi, tuy nhiên, cha cũng tôn sùng diệp phàm quá thể rồi đó?
Triệu Phóng Hào có chút không phục.
- Em ba, đừng tỏ vẻ không phục nữa, Diệp Phàm thực lực thế nào em còn chưa có thực sự lĩnh giáo qua.
Triệu Quát liếc nhìn Triệu Phóng Hào một cái rồi tiếp:
- Thật ra, có một số người em không thể chỉ nhìn qua vẻ ngoài.
Triệu Quát trước kia ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt tại Thủy Châu đảm nhiệm qua chức tư lệnh viên, cho nên, biết được thân phận của Diệp Phàm ở tổ A. Tuy nhiên, việc này lại không thể nói rõ, chỉ có thể là áp dụng phương thức úp mở mà nhắc nhở một chút ông em Triệu Phóng Hào thôi.
- Một tên trẻ tuổi không có xuất thân gốc gác mà chỉ dựa vào Kiều gia đại viện bám váy ăn chút cơm thừa, dựa vào cái gì mà dám bày đặt nói chuyện cùng Triệu gia chúng ta? Chúng ta làm vậy không phải là quá cẩn thận rồi chứ, bộ dạng như vậy rất có thể sẽ khiến những người khác coi thường đó. Kể cả là chức vụ hắn hiện tại đang đảm nhiệm cũng không có gì, tầm bao quát chỉ ở một địa phương, lãnh đạo ở một đô thị cấp 3 là cùng, thế thì có là gì?
Triệu Phóng Hào vẫn còn có chút không phục.
Thật ra, Triệu Phóng Hào cũng không phải không phục Diệp Phàm, mà là đối cới thái độ gia tộc với mình vẫn là khó có thể chấp nhận, Diệp Phàm chỉ là cái cớ thôi.
- Hừ, chỉ với thân phận của hắn bây giờ mày đã phải xách dép theo hắn mà học tập nhiều lắm rồi. Người ta chí ít cũng đã ngồi lên được vị trí hiện tại.
Nếu đổi lại là mày ở tầm tuổi đó, dựa vào Triệu gia này lo lót cũng mới chỉ được làm trung tá.
Nếu không có Triệu gia, tao thấy với mày ngay cả quân hàm thiếu tá cũng đều là giấc mộng. Còn dám dỗi hơi đi phê phán người khác? Làm người phải tự biết thân biết phận mới đúng, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại là sẽ không tốt đẹp gì đâu.
Triệu Bảo Cương đã có vẻ giận, lần này giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều.
Thật ra, Triệu lão lẽ nào không hiểu được chút tâm tư của Triệu Phóng Hào. Đó là lão chỉ đang cảnh cáo đứa con lão phải lấy đại cục làm trọng, nghĩ cho Triệu gia. Bằng không, không có Triệu gia thì chúng mày cái gì cũng không có sất.
- Con hiểu ạ.
Triệu Phóng Hào mặt hơi hơi ửng đỏ, gật đầu bất đắc dĩ, hiểu được ông bố đã nổi giận rồi.
Lúc này mà tiếp tục cứng rắn thì xác định là tạo thêm ấn tượng trong suy nghĩ của lão già. Đó đương nhiên không phải kiểu ấn tượng tốt đẹp gì rồi, nếu thực chọc giận ông bố thì sau này ông có thể sẽ bỏ mặc y, nếu vậy thật thì cũng coi như y đã bị Triệu gia quay mặt.
Đại gia tộc thì sẽ không có khả năng đi giữ cân bằng từng nhà mà sẽ luôn có lấy có bỏ. Hơn nữa, nếu thực sự khiến cho người cầm lái trong nhà có ấn tượng xấu, vậy thì đúng thật là có nguy cơ sẽ bị gia tộc lãnh đạm gạt sang bên.
Tin tức bất lợi từ phía Triệu Phóng Hào không lâu sau thì được chuyển đến tai Hứa Chính Phong của Hứa gia ở cửa Đông.
- Chấn Lưu à, tại sao có thể như vậy chứ?
Hứa Chính Phong nhìn nhìn thủ hạ thân cận ngồi trên ghế đối diện là Trương Chấn Lưu một cái, có chút chán nản, cạch một tiếng trên bàn, y đã ném chiếc bút ngòi vàng thẳng xuống bàn làm việc.
- Tôi cũng không rõ lắm, Triệu Phóng Hào giọng điệu rất uyển chuyển. Tuy nhiên, thái độ cũng là rõ ràng dứt khoát chứ chẳng phải mơ hồ gì. Y nói, đây là quyết định của Triệu gia.
Trương Chấn Lưu sắc mặt trở nên hơi khó coi.
- Quyết định của Triệu gia à!
Vừa nghe vậy Hứa Chính Phong cả người đều ngồi thẳng dậy. Hai chữ Triệu gia thôi nhưng so với "Triệu Quát" là hoàn toàn khác nhau đấy, phân lượng hoàn toàn khác nhau.
Hứa Chính Phong nhạy bén cảm giác được mà chân mày kia không khỏi nhíu lại.
- Ừ, là Triệu gia quyết định nhưng cũng chẳng phải là Triệu Quát không đồng ý.
Trương Chấn Lưu thận trọng gật gật đầu.
- Chẳng lẽ thật sự không còn đường sống?
Hứa Chính Phong có chút căm tức thốt lên.
- Vô dụng thôi, Triệu Phóng Hào đã nói qua rồi, thái độ cũng vô cùng rõ ràng dứt khoát, hơn nữa còn nhấn mạnh Triệu gia đã quyết định những lời này. Vậy thì chuyện này lo bên Triệu gia coi như không xong rồi. Nếu vậy thì có tìm uỷ viên Trương cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi. Uỷ viên Trương cũng không có khả năng sẽ cam chịu mạo hiểm mà đắc tội Triệu gia để giúp chúng ta van xin hộ.
Trương Chấn Lưu nhận định.
- Triệu gia quyết định thì có nghĩa đây là Triệu lão gia quyết định, Triệu gia đã quyết định chuyện thì chúng ta có muốn tìm một nhân vật đủ sức đứng ra lật ngược thế cục thì thử hỏi cũng có mấy người bằng Triệu gia?
Hơn nữa, mặc dù còn có thể tìm ra bốn gia tộc như vậy, nhưng người ta khẳng định cũng sẽ không chịu ra tay kiểu phiêu lưu mạo hiểm quá lớn vậy! Chấn Lưu à, đây là trực tiếp phát sinh xung đột với Triệu gia, mà Triệu gia cũng sẽ vì quyền uy của mình mà khẳng định là phải ra tay.
Chẳng lẽ chúng ta thật sự hết cách luôn rồi hả.
Hứa Chính Phong thở dài, ánh mắt giống như có chút đau đớn mà nhắm nghiền hai mắt lại.
- Việc này cũng không biết sao lại thành ra thế? Có lẽ cũng không phải là chủ nhân họ Diệp của Hồng Diệp Bảo(biệt thự lá đỏ) kia có bao nhiêu thực lực.
Đương nhiên, thực lực người này khẳng định cũng là không nhỏ, không ngờ lại có thể làm công tác tư tưởng với bên Triệu gia. Tuy nhiên, nghe nói Triệu gia cũng chẳng ăn ý gì mấy với Tôn Lực bên cảnh vệ khu(cục cảnh vệ bộ quốc phòng).
Chúng ta liệu có thể dụng chút công phu ở thượng tầng này hay không. Tỷ như, chúng ta đi gây mẫu thuẫn giứa tập đoàn thế lực của Triệu gia và Tôn Lực, không chừng còn có thể đục nước béo cò mà lôi Tam Cường ra.
Trương Chấn Lưu lại đề xuất ra một chủ ý.
- Không ổn!
Hứa Chính Phong liền trực tiếp bác bỏ khiến Trương Chấn Lưu có chút không hiểu, Hứa Chính Phong thở dài mà rằng:
- Đối kháng ở cấp độ tập đoàn kiểu bọn họ, trừ phi là đề cập đến lợi ích trọng đại của bản thân, bằng không, sẽ không thể nào phát sinh kiểu mâu thuẫn đối kháng đấy. Tỷ như Trung Quốc và Hoa Kỳ hay Hoa Kỳ với Nga, nhưng nước lớn như vậy sẽ để phát sinh chiến tranh trực diện hay sao?
- Tuyệt đối sẽ không.
Trương Chấn Lưu gật gật đầu, dường như có chút sáng tỏ, liền liếc nhìn Hứa Chính Phong một cái bảo:
- Thường thì nước lớn như vậy tất sẽ sai khiến một bên thứ ba theo phương thức gián tiếp để phát sinh xung đột.
Tỷ như trợ giúp kinh tế, ngầm cung cấp vũ khí. Hoặc tìm ra điểm yếu của đối phương để thêu dệt chuyện thị phi, kích thích độ mẫn cảm thần kinh nhằm làm suy yếu thực lực đối phương. Khiến quốc gia động loạn, phá vỡ xu thế phát triển kinh tế đang đà tốt đẹp khiến cho chậm lại dần tiến đến lạc hậu so với quốc gia bọn họ nhằm tạo ra mối uy hiếp từ gôc rễ. Đây là cách bọn họ ngầm giao chiến, là thông qua bên thứ ba để biểu hiện ra. Trên thực tế chính là đang ở sau thao túng.
- Ông thử nói xem, có quốc gia nào có thể sai khiến Mĩ với Nga đánh nhau trực diện một hồi để làm kẻ đứng bên trục lợi hay sao?
Hứa Chính Phong lại hỏi.
- Không có, ít nhất, hiện nay vẫn chưa thấy. Nếu như là nước nhỏ đi làm chuyện này, kết quả cuối cùng là mất lòng cả hai bên kia, không chừng còn có thể bị hai bên kia nuốt chửng. Cuối cùng là tự thiệt lấy thân. Đến lúc mà các nước liên hợp lại vây công thì cảnh suy sụp của nước đó đã không còn xa nữa rồi.
Trương Chấn Lưu đáp.
- Đúng vậy đó! Chúng ta nếu so với Triệu gia hay Tôn Lực thì vẫn còn thua nhiều lắm. Tuy nói Hứa gia chúng ta có tương đối có thực lực về kinh tế, cũng có được quyền phát ngôn nhất định. Nhưng so với vòng tròn quyền lực của Triệu gia hay Tôn Lực thì cũng giống như cái nước nhỏ vừa nói lúc nãy. Cậu còn có chủ ý muốn đánh bọn họ, kết quả sẽ chính là tự chịu diệt vong mà thôi.
Nước lớn như người ta còn lo mình ra tay đi gây với họ sao, chỉ cần mình động thủ thì bọn họ sẽ có cớ để ra tay.
Hứa Chính Phong làm như đang nói chuyện quốc tế, thật ra tất cả đều là mượn đây đó để bàn chuyện của mình, chỉ là lấy ví dụ so sánh mà thôi.
- Nếu không thể cứng rắn mà áp chế Triệu gia thì chỉ có thể đi con đường thứ ba rồi.
Trương Chấn Lưu vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Ông mà cũng nói muốn cùng tên chủ nhân họ Diệp của Hồng Diệp Bảo đàm phán sao?
Hứa Chính Phong thản nhiên hừ một tiếng, nếu quả thật phải như thế thì Hứa Chính Phong cảm thấy chẳng khác gi đeo mo vào mặt, đương nhiên sắc mặt ngày càng khó coi.
- Có cách gì nữa chứ, chuyện trong thiên hạ, cũng không phải cái gì Hứa gia chúng ta cũng giải quyết được phải không nào?
Đôi khi, khi không có cách nào nữa thì chỉ có thể áp dụng biện pháp thỏa hiệp, trước tiên Phải cứu Tam thiếu gia ra mới là thượng sách, bằng không Tam thiếu gia mà vẫn trong tay bọn họ thì e là sẽ chịu nhiều thủ đoạn độc ác. Tôi nghe ngóng được, nghe nói Hồng Diệp Bảo còn treo tấm biển sở nghiên cứu khoa học của bên Bộ quốc phòng. Mà cảnh vệ khu bắt người cũng là vì lý do này, đến lúc đó, nếu Triệu gia thật sự phải ra tay, chuyện Tam thiếu một khi đưa ra bàn bạc nghiêm túc thì phỏng chừng còn phải ra tòa án quân sự. Loại hậu quả này, không có khả năng là chúng ta muốn gặp phải đâu. Cho nên hôm nay nhất định phải tiếp xúc với bên Hồng Diệp Bảo.
Tôi nghĩ, bọn họ vẫn chưa áp dụng cực hình với Tam thiếu gia, phỏng chừng cũng là đang chờ chúng ta theo chân bọn họ bàn bạc.
Một khi bọn họ mất đi kiên nhẫn, có lẽ sẽ phiền toái đó. Chủ tịch Hứa, việc này theo tôi là không thể kéo dài thêm, rõ ràng phải lập tức hành động. Hãy để tôi ra mặt nói chuyện trước với quản gia Lý Thành của Hồng Diệp Bảo.
Nếu như có thể khiến ông chủ họ Diệp ra mặt thì càng tốt. Tôi nghĩ, bọn họ đơn giản là trong mắt cũng chỉ có tiền thôi, chắc muốn đòi một ít bồi thường gì đó.
Người thì sẽ được thả về, coi như là chúng ta nộp một ít học phí là được. Về phần “gỡ bỏ khúc mắc” với họ Diệp kia thì chúng ta khẳng định không thể để như vậy mà xong.
Đợi cơn sóng gió này qua đi còn sợ không tìm thấy lý do ra tay hay sao. Hồng Diệp Bảo kia không có khả năng cứ xin Triệu gia bảo vệ cho mãi được?
Tôi nghĩ, quan hệ của bọn họ hẳn cũng chỉ là về mặt lợi ích. Tên chủ họ Diệp kia biết cách làm thân với Triệu gia, phỏng chừng, cái giá phải trả cũng chẳng rẻ gì.
Trương Chấn Lưu kiên trì khuyên nhủ.
- Việc này cứ giao cho ông đi làm vậy, tiền không phải là vấn đề. Hàn Tín năm đó còn còn có thể nhẫn nhịn chuyện nhục nhã chui qua háng người ta, Hứa Chính Phong tôi là người hiện đại. Việc này, Chấn Lưu à, ông quá coi thường tôi rồi đó.
Hứa Chính Phong hừ một tiếng.
- Tôi không có ý đó thưa chủ tịch Hứa.
Trương Chấn Lưu trong lòng chấn động, vội vàng muốn giải thích, tuy nhiên, Hứa Chính Phong chỉ khoát tay áo, nói:
- Không sao, tôi biết ông không có ý đó.
Đứa nhỏ Tam Cường này là do ông một tay nuôi lớn. Ông lo là nó sẽ bị thương tổn, tôi không phải là không như thế. Ông cứ đi đi, bọn họ ra điều kiện gì thì ông lập tức báo cho tôi ngay.
Diệp Phàm vừa mới trở lại Hồng Diệp Bảo, Kiều Viên Viên đã pha một ấm trà ngon. Diệp Phàm vừa mới nhấp vào một ngụm, Kiều Viên Viên đã như có chút oán trách mà rằng:
- Sao đến bây giờ vẫn chưa sửa chữa lại, bộ dạng như vậy còn để tới khi nào, nhà chúng ta sắp biến thành bãi rác rồi. Anh có biết có bao nhiêu người chê cười nhà ta không?
- Người ta đang đấu trí, phải xem ai kiên nhẫn hơn đã. Nhưng anh đã cho Hứa gia thời gian cả đêm rồi, sáng ngày mai nếu không có người tới nói chuyện thì buộc lòng anh phải cho thêm “vị thuốc mạnh hơn”. Anh cũng không tin, Hứa Tam Cường có thể chống lại sức ép từ toà án quân sự.
Diệp Phàm bình tĩnh hừ nói.
- Vậy được, ngày mai nếu không ai tới, em cũng phải nói với bác cả một tiếng thôi.
Kiều Viên Viên gật gật đầu.
- Không cần, việc này, anh không cần bọn họ nhúng tay.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ôi ông xã của em thích thể hiện vậy ta. Chúng ta là người một nhà, anh lại khách khí rồi đó. Cái gì gọi là thân thích, là đôi khi nên hỗ trợ thì sẽ ra tay. Bằng không, thân thích để làm cảnh hay sao?
Kiều Viên Viên tíu tít luôn một hồi.
- Thân thích, cũng phải xem là nhằm vào ai? Đương thời, rất nhiều thân thích sớm bị cái lợi làm mù hai mắt. Trong con mắt của bọn họ chỉ có lợi ích và quan hệ, cũng không có quan niệm thân thích nữa đâu.
Triệu Phóng Hào có chút không phục.
- Em ba, đừng tỏ vẻ không phục nữa, Diệp Phàm thực lực thế nào em còn chưa có thực sự lĩnh giáo qua.
Triệu Quát liếc nhìn Triệu Phóng Hào một cái rồi tiếp:
- Thật ra, có một số người em không thể chỉ nhìn qua vẻ ngoài.
Triệu Quát trước kia ở căn cứ vịnh Lam Nguyệt tại Thủy Châu đảm nhiệm qua chức tư lệnh viên, cho nên, biết được thân phận của Diệp Phàm ở tổ A. Tuy nhiên, việc này lại không thể nói rõ, chỉ có thể là áp dụng phương thức úp mở mà nhắc nhở một chút ông em Triệu Phóng Hào thôi.
- Một tên trẻ tuổi không có xuất thân gốc gác mà chỉ dựa vào Kiều gia đại viện bám váy ăn chút cơm thừa, dựa vào cái gì mà dám bày đặt nói chuyện cùng Triệu gia chúng ta? Chúng ta làm vậy không phải là quá cẩn thận rồi chứ, bộ dạng như vậy rất có thể sẽ khiến những người khác coi thường đó. Kể cả là chức vụ hắn hiện tại đang đảm nhiệm cũng không có gì, tầm bao quát chỉ ở một địa phương, lãnh đạo ở một đô thị cấp 3 là cùng, thế thì có là gì?
Triệu Phóng Hào vẫn còn có chút không phục.
Thật ra, Triệu Phóng Hào cũng không phải không phục Diệp Phàm, mà là đối cới thái độ gia tộc với mình vẫn là khó có thể chấp nhận, Diệp Phàm chỉ là cái cớ thôi.
- Hừ, chỉ với thân phận của hắn bây giờ mày đã phải xách dép theo hắn mà học tập nhiều lắm rồi. Người ta chí ít cũng đã ngồi lên được vị trí hiện tại.
Nếu đổi lại là mày ở tầm tuổi đó, dựa vào Triệu gia này lo lót cũng mới chỉ được làm trung tá.
Nếu không có Triệu gia, tao thấy với mày ngay cả quân hàm thiếu tá cũng đều là giấc mộng. Còn dám dỗi hơi đi phê phán người khác? Làm người phải tự biết thân biết phận mới đúng, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại là sẽ không tốt đẹp gì đâu.
Triệu Bảo Cương đã có vẻ giận, lần này giọng điệu nghiêm túc hơn nhiều.
Thật ra, Triệu lão lẽ nào không hiểu được chút tâm tư của Triệu Phóng Hào. Đó là lão chỉ đang cảnh cáo đứa con lão phải lấy đại cục làm trọng, nghĩ cho Triệu gia. Bằng không, không có Triệu gia thì chúng mày cái gì cũng không có sất.
- Con hiểu ạ.
Triệu Phóng Hào mặt hơi hơi ửng đỏ, gật đầu bất đắc dĩ, hiểu được ông bố đã nổi giận rồi.
Lúc này mà tiếp tục cứng rắn thì xác định là tạo thêm ấn tượng trong suy nghĩ của lão già. Đó đương nhiên không phải kiểu ấn tượng tốt đẹp gì rồi, nếu thực chọc giận ông bố thì sau này ông có thể sẽ bỏ mặc y, nếu vậy thật thì cũng coi như y đã bị Triệu gia quay mặt.
Đại gia tộc thì sẽ không có khả năng đi giữ cân bằng từng nhà mà sẽ luôn có lấy có bỏ. Hơn nữa, nếu thực sự khiến cho người cầm lái trong nhà có ấn tượng xấu, vậy thì đúng thật là có nguy cơ sẽ bị gia tộc lãnh đạm gạt sang bên.
Tin tức bất lợi từ phía Triệu Phóng Hào không lâu sau thì được chuyển đến tai Hứa Chính Phong của Hứa gia ở cửa Đông.
- Chấn Lưu à, tại sao có thể như vậy chứ?
Hứa Chính Phong nhìn nhìn thủ hạ thân cận ngồi trên ghế đối diện là Trương Chấn Lưu một cái, có chút chán nản, cạch một tiếng trên bàn, y đã ném chiếc bút ngòi vàng thẳng xuống bàn làm việc.
- Tôi cũng không rõ lắm, Triệu Phóng Hào giọng điệu rất uyển chuyển. Tuy nhiên, thái độ cũng là rõ ràng dứt khoát chứ chẳng phải mơ hồ gì. Y nói, đây là quyết định của Triệu gia.
Trương Chấn Lưu sắc mặt trở nên hơi khó coi.
- Quyết định của Triệu gia à!
Vừa nghe vậy Hứa Chính Phong cả người đều ngồi thẳng dậy. Hai chữ Triệu gia thôi nhưng so với "Triệu Quát" là hoàn toàn khác nhau đấy, phân lượng hoàn toàn khác nhau.
Hứa Chính Phong nhạy bén cảm giác được mà chân mày kia không khỏi nhíu lại.
- Ừ, là Triệu gia quyết định nhưng cũng chẳng phải là Triệu Quát không đồng ý.
Trương Chấn Lưu thận trọng gật gật đầu.
- Chẳng lẽ thật sự không còn đường sống?
Hứa Chính Phong có chút căm tức thốt lên.
- Vô dụng thôi, Triệu Phóng Hào đã nói qua rồi, thái độ cũng vô cùng rõ ràng dứt khoát, hơn nữa còn nhấn mạnh Triệu gia đã quyết định những lời này. Vậy thì chuyện này lo bên Triệu gia coi như không xong rồi. Nếu vậy thì có tìm uỷ viên Trương cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi. Uỷ viên Trương cũng không có khả năng sẽ cam chịu mạo hiểm mà đắc tội Triệu gia để giúp chúng ta van xin hộ.
Trương Chấn Lưu nhận định.
- Triệu gia quyết định thì có nghĩa đây là Triệu lão gia quyết định, Triệu gia đã quyết định chuyện thì chúng ta có muốn tìm một nhân vật đủ sức đứng ra lật ngược thế cục thì thử hỏi cũng có mấy người bằng Triệu gia?
Hơn nữa, mặc dù còn có thể tìm ra bốn gia tộc như vậy, nhưng người ta khẳng định cũng sẽ không chịu ra tay kiểu phiêu lưu mạo hiểm quá lớn vậy! Chấn Lưu à, đây là trực tiếp phát sinh xung đột với Triệu gia, mà Triệu gia cũng sẽ vì quyền uy của mình mà khẳng định là phải ra tay.
Chẳng lẽ chúng ta thật sự hết cách luôn rồi hả.
Hứa Chính Phong thở dài, ánh mắt giống như có chút đau đớn mà nhắm nghiền hai mắt lại.
- Việc này cũng không biết sao lại thành ra thế? Có lẽ cũng không phải là chủ nhân họ Diệp của Hồng Diệp Bảo(biệt thự lá đỏ) kia có bao nhiêu thực lực.
Đương nhiên, thực lực người này khẳng định cũng là không nhỏ, không ngờ lại có thể làm công tác tư tưởng với bên Triệu gia. Tuy nhiên, nghe nói Triệu gia cũng chẳng ăn ý gì mấy với Tôn Lực bên cảnh vệ khu(cục cảnh vệ bộ quốc phòng).
Chúng ta liệu có thể dụng chút công phu ở thượng tầng này hay không. Tỷ như, chúng ta đi gây mẫu thuẫn giứa tập đoàn thế lực của Triệu gia và Tôn Lực, không chừng còn có thể đục nước béo cò mà lôi Tam Cường ra.
Trương Chấn Lưu lại đề xuất ra một chủ ý.
- Không ổn!
Hứa Chính Phong liền trực tiếp bác bỏ khiến Trương Chấn Lưu có chút không hiểu, Hứa Chính Phong thở dài mà rằng:
- Đối kháng ở cấp độ tập đoàn kiểu bọn họ, trừ phi là đề cập đến lợi ích trọng đại của bản thân, bằng không, sẽ không thể nào phát sinh kiểu mâu thuẫn đối kháng đấy. Tỷ như Trung Quốc và Hoa Kỳ hay Hoa Kỳ với Nga, nhưng nước lớn như vậy sẽ để phát sinh chiến tranh trực diện hay sao?
- Tuyệt đối sẽ không.
Trương Chấn Lưu gật gật đầu, dường như có chút sáng tỏ, liền liếc nhìn Hứa Chính Phong một cái bảo:
- Thường thì nước lớn như vậy tất sẽ sai khiến một bên thứ ba theo phương thức gián tiếp để phát sinh xung đột.
Tỷ như trợ giúp kinh tế, ngầm cung cấp vũ khí. Hoặc tìm ra điểm yếu của đối phương để thêu dệt chuyện thị phi, kích thích độ mẫn cảm thần kinh nhằm làm suy yếu thực lực đối phương. Khiến quốc gia động loạn, phá vỡ xu thế phát triển kinh tế đang đà tốt đẹp khiến cho chậm lại dần tiến đến lạc hậu so với quốc gia bọn họ nhằm tạo ra mối uy hiếp từ gôc rễ. Đây là cách bọn họ ngầm giao chiến, là thông qua bên thứ ba để biểu hiện ra. Trên thực tế chính là đang ở sau thao túng.
- Ông thử nói xem, có quốc gia nào có thể sai khiến Mĩ với Nga đánh nhau trực diện một hồi để làm kẻ đứng bên trục lợi hay sao?
Hứa Chính Phong lại hỏi.
- Không có, ít nhất, hiện nay vẫn chưa thấy. Nếu như là nước nhỏ đi làm chuyện này, kết quả cuối cùng là mất lòng cả hai bên kia, không chừng còn có thể bị hai bên kia nuốt chửng. Cuối cùng là tự thiệt lấy thân. Đến lúc mà các nước liên hợp lại vây công thì cảnh suy sụp của nước đó đã không còn xa nữa rồi.
Trương Chấn Lưu đáp.
- Đúng vậy đó! Chúng ta nếu so với Triệu gia hay Tôn Lực thì vẫn còn thua nhiều lắm. Tuy nói Hứa gia chúng ta có tương đối có thực lực về kinh tế, cũng có được quyền phát ngôn nhất định. Nhưng so với vòng tròn quyền lực của Triệu gia hay Tôn Lực thì cũng giống như cái nước nhỏ vừa nói lúc nãy. Cậu còn có chủ ý muốn đánh bọn họ, kết quả sẽ chính là tự chịu diệt vong mà thôi.
Nước lớn như người ta còn lo mình ra tay đi gây với họ sao, chỉ cần mình động thủ thì bọn họ sẽ có cớ để ra tay.
Hứa Chính Phong làm như đang nói chuyện quốc tế, thật ra tất cả đều là mượn đây đó để bàn chuyện của mình, chỉ là lấy ví dụ so sánh mà thôi.
- Nếu không thể cứng rắn mà áp chế Triệu gia thì chỉ có thể đi con đường thứ ba rồi.
Trương Chấn Lưu vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Ông mà cũng nói muốn cùng tên chủ nhân họ Diệp của Hồng Diệp Bảo đàm phán sao?
Hứa Chính Phong thản nhiên hừ một tiếng, nếu quả thật phải như thế thì Hứa Chính Phong cảm thấy chẳng khác gi đeo mo vào mặt, đương nhiên sắc mặt ngày càng khó coi.
- Có cách gì nữa chứ, chuyện trong thiên hạ, cũng không phải cái gì Hứa gia chúng ta cũng giải quyết được phải không nào?
Đôi khi, khi không có cách nào nữa thì chỉ có thể áp dụng biện pháp thỏa hiệp, trước tiên Phải cứu Tam thiếu gia ra mới là thượng sách, bằng không Tam thiếu gia mà vẫn trong tay bọn họ thì e là sẽ chịu nhiều thủ đoạn độc ác. Tôi nghe ngóng được, nghe nói Hồng Diệp Bảo còn treo tấm biển sở nghiên cứu khoa học của bên Bộ quốc phòng. Mà cảnh vệ khu bắt người cũng là vì lý do này, đến lúc đó, nếu Triệu gia thật sự phải ra tay, chuyện Tam thiếu một khi đưa ra bàn bạc nghiêm túc thì phỏng chừng còn phải ra tòa án quân sự. Loại hậu quả này, không có khả năng là chúng ta muốn gặp phải đâu. Cho nên hôm nay nhất định phải tiếp xúc với bên Hồng Diệp Bảo.
Tôi nghĩ, bọn họ vẫn chưa áp dụng cực hình với Tam thiếu gia, phỏng chừng cũng là đang chờ chúng ta theo chân bọn họ bàn bạc.
Một khi bọn họ mất đi kiên nhẫn, có lẽ sẽ phiền toái đó. Chủ tịch Hứa, việc này theo tôi là không thể kéo dài thêm, rõ ràng phải lập tức hành động. Hãy để tôi ra mặt nói chuyện trước với quản gia Lý Thành của Hồng Diệp Bảo.
Nếu như có thể khiến ông chủ họ Diệp ra mặt thì càng tốt. Tôi nghĩ, bọn họ đơn giản là trong mắt cũng chỉ có tiền thôi, chắc muốn đòi một ít bồi thường gì đó.
Người thì sẽ được thả về, coi như là chúng ta nộp một ít học phí là được. Về phần “gỡ bỏ khúc mắc” với họ Diệp kia thì chúng ta khẳng định không thể để như vậy mà xong.
Đợi cơn sóng gió này qua đi còn sợ không tìm thấy lý do ra tay hay sao. Hồng Diệp Bảo kia không có khả năng cứ xin Triệu gia bảo vệ cho mãi được?
Tôi nghĩ, quan hệ của bọn họ hẳn cũng chỉ là về mặt lợi ích. Tên chủ họ Diệp kia biết cách làm thân với Triệu gia, phỏng chừng, cái giá phải trả cũng chẳng rẻ gì.
Trương Chấn Lưu kiên trì khuyên nhủ.
- Việc này cứ giao cho ông đi làm vậy, tiền không phải là vấn đề. Hàn Tín năm đó còn còn có thể nhẫn nhịn chuyện nhục nhã chui qua háng người ta, Hứa Chính Phong tôi là người hiện đại. Việc này, Chấn Lưu à, ông quá coi thường tôi rồi đó.
Hứa Chính Phong hừ một tiếng.
- Tôi không có ý đó thưa chủ tịch Hứa.
Trương Chấn Lưu trong lòng chấn động, vội vàng muốn giải thích, tuy nhiên, Hứa Chính Phong chỉ khoát tay áo, nói:
- Không sao, tôi biết ông không có ý đó.
Đứa nhỏ Tam Cường này là do ông một tay nuôi lớn. Ông lo là nó sẽ bị thương tổn, tôi không phải là không như thế. Ông cứ đi đi, bọn họ ra điều kiện gì thì ông lập tức báo cho tôi ngay.
Diệp Phàm vừa mới trở lại Hồng Diệp Bảo, Kiều Viên Viên đã pha một ấm trà ngon. Diệp Phàm vừa mới nhấp vào một ngụm, Kiều Viên Viên đã như có chút oán trách mà rằng:
- Sao đến bây giờ vẫn chưa sửa chữa lại, bộ dạng như vậy còn để tới khi nào, nhà chúng ta sắp biến thành bãi rác rồi. Anh có biết có bao nhiêu người chê cười nhà ta không?
- Người ta đang đấu trí, phải xem ai kiên nhẫn hơn đã. Nhưng anh đã cho Hứa gia thời gian cả đêm rồi, sáng ngày mai nếu không có người tới nói chuyện thì buộc lòng anh phải cho thêm “vị thuốc mạnh hơn”. Anh cũng không tin, Hứa Tam Cường có thể chống lại sức ép từ toà án quân sự.
Diệp Phàm bình tĩnh hừ nói.
- Vậy được, ngày mai nếu không ai tới, em cũng phải nói với bác cả một tiếng thôi.
Kiều Viên Viên gật gật đầu.
- Không cần, việc này, anh không cần bọn họ nhúng tay.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ôi ông xã của em thích thể hiện vậy ta. Chúng ta là người một nhà, anh lại khách khí rồi đó. Cái gì gọi là thân thích, là đôi khi nên hỗ trợ thì sẽ ra tay. Bằng không, thân thích để làm cảnh hay sao?
Kiều Viên Viên tíu tít luôn một hồi.
- Thân thích, cũng phải xem là nhằm vào ai? Đương thời, rất nhiều thân thích sớm bị cái lợi làm mù hai mắt. Trong con mắt của bọn họ chỉ có lợi ích và quan hệ, cũng không có quan niệm thân thích nữa đâu.
/3320
|