Haha, em không nhìn thấy, chữ viết tay phía dưới là tên của đại bá sao?
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, lộ ra vẻ phong độ khí khái. Chỉ là Kiều đại tiểu thư ngẩn ngơ một lúc, không khỏi đánh cho hắn một quyền, cười nói:
- Đúng là anh tinh như quỷ, chữ viết tay của đại bá cũng đâu có ghê gớm gì. Tuy nhiên, em phải nói với đại bá một chút, đến lúc đó bảo bác ngàn lần đừng viết tên lưu niệm cho người khác. Bởi như vậy, chẳng phải là phá hỏng con đường của bọn họ sao, thật là thủ đoạn.
Diệp Phàm thiếu chút nữa ngất, nói:
- Ngất mất, không phải Kiều đại bá, em không phát hiện tên người kí lưu niệm phía dưới sao? Thật là, cả ngày ở trong biệt thự Lá Đỏ, còn tự xưng là nữ chủ nhân của biệt thự nữa, đến tên biệt thự cũng không rõ xuất xứ từ đâu?
- Ai rảnh bỏ thời gian nhìn cái biển nát đó, anh nói đi, rốt cuộc là đại bá nào?
Kiều đại tiểu thư lại nhéo Diệp Phàm một chút, trừng mắt hỏi.
- Phí Thanh Sơn.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Sư bá cũng có thể viết chữ, thật là không ngờ. Tuy nhiên, cũng đúng. Đại bá coi như là người thời cuối nhà Thanh đến hiện tại, thời đó ai cũng viết rất đẹp.
Kiều Viên Viên hoảng hốt hiểu ra.
- Em vẫn không hiểu, thật là ngất luôn mất. Chữ đó là đại bá dùng đầu ngón tay viết đó.
Diệp Phàm rút cục tung ra đáp án.
- Ngón tay viết, thảo nào anh tự tin như thế. Bọn họ thật sự muốn tìm được cao thủ như vậy, đúng là khó rồi. Tuy nhiên, chỉ sợ bọn họ không phát hiện ra. Anh xem, lâu thế mà em cũng không phát hiện ra. Dù gì trước đây em cũng từng là cao thủ tứ đẳng đúng không?
Kiều Viên Viên rút cục đã hiểu, sau khi vui mừng, lại lập tức có chút ngờ vực.
- Em cho rằng bọn họ đều là đồ ngốc sao, không đâu. Hứa gia cửa Đông sừng sững mấy trăm năm ở cửa Đông, nội tình của gia tộc như thế rất thâm hậu.
Không chừng trong nhà còn nuôi cao nhân bảo vệ tứ viện. Thời đó, gia tộc có tiền mà không mời vệ sĩ cao thủ thì không thể yên ổn.
Hơn nữa, anh cũng từng nhắc nhở bọn họ. Phỏng chừng, bọn họ lúc này đã bắt đầu tìm hiểu điểm đặc biệt của tấm biển biệt thự này rồi.
Chắc chắn là đang dùng kính lúp hoặc mời người chuyên về khảo cổ tên đến kiểm tra rồi. Năng lực của Hứa Chính Phong không hạn hẹp như người ta vẫn thấy đâu.
Diệp Phàm lắc lắc đầu không đồng ý với cách nói của Kiều đại tiểu thư.
Đúng là Diệp Phàm nói đúng, Hứa Chính Phong lúc này được Trương Chấn Lưu mời tới một nơi đặc biệt. Vừa vào liền thấy tấm biển biệt thự Lá Đỏ đã vỡ thành mấy mảnh.
- Anh vội gọi tôi tới đây là để xem tấm biển nát này?
Hứa Chính Phong có chút bất ngờ hỏi, thật ra cũng không giận. Biết là Trương Chấn Lưu gọi mình đến đây chắc chắn có nguyên nhân quan trọng.
- Chủ biệt thự, tên họ Diệp nói, chỉ cần chúng ta bồi thường tấm biển này, những thứ khác như tường vây, giả sơn, hoa cỏ trong ao đều không cần bồi thường, tôi cảm thấy rất lạ.
Trương Chấn Lưu cầm kính lúp, vừa quan sát tấm biển vừa nói.
- Cũng đúng, ao và giả sơn bên ngoài biệt thự Lá Đỏ đều làm từ loại đá nổi tiếng và đắt. Đoán chừng là mời đại sư Tô Châu tới thiết kế đấy.
Nếu quả thật phải phục hồi như cũ, không có mấy triệu thì e là không xong. Còn đám cỏ hoa quý kia nữa, mấy triệu bọn họ cũng không bắt bồi thường, lại đòi một tấm biển nát.
Chẳng lẽ đúng là đòi lại mặt mũi sao? Hình như không giống phong cách làm việc của họ Diệp. Người này nghe nói rất trẻ, nhưng, người trẻ có khi lại càng đáng sợ. Chiến thuật mà hắn dùng thật kỳ lạ, hoàn toàn không giống bình thường.
Hứa Chính Phong nói.
- Chủ tịch Hứa, anh đến xem, anh là bậc thầy đồ cổ, rất có nghề trong việc giám định và thưởng thức. Dùng phương pháp đồ cổ giám định một chút.
Chẳng lẽ tấm biển biệt thự này đã có lịch sử mấy trăm năm, hình như không giống, hẳn là vừa làm thôi. Hơn nữa, tảng đá này tôi thấy, dù nói là Hòa Điền Ngọc
Nhưng lại không giống làm bằng thứ ngọc quý đặc biệt đắt tiền Dương Chi Ngọc, đúng là, có chút khiến người ta nghĩ không ra.
Trương Chấn Lưu cũng đầy nghi hoặc không hiểu.
Hứa Chính Phong lấy ra chút nước và vài thứ đồ giám định ngọc đặc biệt, bắt đầu xem xét. Không lâu sau, nói:
- Là Hoà Điền Ngọc, nhưng, cũng không phải loại đặc biệt quý báu.
Chắc là thuộc một loại ngọc cứng. Tuy nhiên, tuy nói không quý báu, nhưng chất ngọc rất cứng chắc. Cũng không phải loại ngọc mềm có tính dẻo mạnh.
Tuy nhiên, cả khối ngọc lại không có tạp chất gì, trông rất lung linh. Dù nói không phải loại thượng hạng nhưng cũng xếp vào hàng cao cấp.
Một khối lớn như vậy, không có năm triệu thì không mua nổi. Chỉ có điều, so sánh với giá trị của biệt thự Lá Đỏ, đây cũng chẳng là gì, Hứa gia ta có thể dễ dàng bồi thường được.
- Ngọc đương nhiên không đáng gì, khi ấy tên chủ họ Diệp cũng nói rồi. Tuy nhiên, tôi thấy hắn luôn nhắc nhở chúng ta, nói là chữ trên khối ngọc này có vẻ rất đặc biệt.
Tuy nhiên, tôi xem rồi, chỉ có ba chữ Hồng Diệp Bảo, người đề tặng ở dưới là Phí Thanh Sơn. Tôi điều tra, trong ngoài các gia tộc nổi tiếng không có ai tên là Phí Thanh Sơn.
Chẳng lẽ là dùng biệt danh, tôi cũng bảo người điều tra, hình như cũng không có đại sư thư pháp nào có biệt danh như vậy.
Trương Chấn Lưu nói.
- Phí Thanh Sơn…
Hứa Chính Phong thì thầm một câu, lim dim mắt nghĩ ngợi, thật lâu sau mới lắc lắc đầu nói:
- Hình như chưa từng nghe qua đại sư nào có tên Phí Thanh Sơn, cả biệt danh cũng không có ai tên như thế.
Phỏng chừng không phải là người đề tặng nổi tiếng? Chẳng lẽ ba chữ ‘Hồng Diệp Bảo’ này có gì kì lạ? Nhưng cũng không nhìn ra cái gì.
Mà ngọc này cũng không phải ngọc cổ, nếu tôi đoán không nhầm thì tấm biển này treo lên chưa tới nửa năm, không phải đồ cổ.
Tuy nhiên, Chấn Lưu, nói kĩ cho tôi khi đó chủ biệt thự nhắc nhở anh cụ thể như nào, không được bỏ qua một từ nào, chúng ta cân nhắc kỹ xem.
Trương Chấn Lưu sau đó kể lại ngọn ngành.
- Quái, Phó chủ tịch quận Trần hình như uống trà mà lại phát hiện ra điều gì hay sao thế? Không ngờ xoay người đi luôn. Anh gọi điện thoại hỏi một chút xem Trương Hạo có phát hiện ra điểm gì lạ kỳ không?
Sau khi nghe xong, Hứa Chính Phong nói.
- Đúng rồi, sao tôi lại quên anh ta.
Trương Chấn Lưu vỗ đầu một cái, lập tức gọi điện thoại. Sau một hồi ừ a nói:
- Đúng là kỳ lạ, Trương Hạo nói, sau lưng, anh ta có bảo Phó chủ tịch Trần xuống tay với Diệp Phàm không cần khách khí, mà Trương Hạo nói cũng có lý.
Diệp Phàm khoa trương như vậy còn không thèm nhìn qua mặt mũi ông ta thật không ra sao. Dù sao, biệt thự Lá Đỏ cũng ở trên địa bàn quận Ngũ Mã, không ngờ lại có thái độ như vậy với quan phụ mẫu. Không ngờ Phó chủ tịch Trần vừa nghe thấy đã giận tím mặt, còn nghiêm khắc giáo huấn Trương Hạo, Trương Hạo thằng nhãi này đến giờ vẫn còn hú vía. Nói là chưa từng Phó chủ tịch Trần nóng giận như vậy, nhất định là do Diệp Phàm.
- Đúng là lạ, hẳn là Phó chủ tịch Trần phát hiện ra manh mối gì rồi, đang sợ hãi. Đúng lúc đó Trương Hạo lại đề nghị, nên gặp dịp trở thành chỗ trút giận của Phó chủ tịch.
Rốt cuộc điểm nào của Diệp Phàm lại làm cho Phó chủ tịch quận sợ tới mức đó. Người ta tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở quận Ngũ Mã.
Nghe nói ông ta có quân hệ rất thân thiết với Bí thư Lâm, có Lâm Kiên Minh đỡ lưng còn sợ một tên dân đen?
Hứa Chính Phong cũng không giải thích được.
Tuy nhiên, sau đó ngẫm nghĩ một chút lại đột nhiên thảng thốt nói một câu:
- Đúng rồi, có phải hắn bảo anh tìm cao nhân đến xem xét không?
- Đúng đúng đúng, hắn cứ nhắc chúng ta gọi cao nhân tới xem xét mấy chữ này.
Trương Chấn Lưu nói.
- Cao nhân, cái này khó rồi. Có cao nhân giới nghệ thuật thư pháp, lại như ngôi sao ca nhạc hay truyền hình cũng có thể gọi là cao nhân. Hơn nữa một người đặc biệt nổi bật trong một nghề nào đó cũng có thể gọi là cao nhân. Ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Những ‘trạng nguyên’ này có thể gọi là cao nhân. Đúng là khó hiểu thật.
Hứa Chính Phong nói.
- Nếu như lí giải theo cách nói cổ đại, cao nhân thường là chỉ đại hiệp võ lâm.
Trương Chấn Lưu vừa nói đến đây, Hứa Chính Phong đột nhiên thân mình chấn động nói:
- Lúc ấy anh có phát hiện không, sau khi Tam Cường ra, tìm mấy người đi quấy rối biệt thự Lá Đỏ, hình như đều bị người ta phá giải. Thân thủ mấy tên bảo vệ khá cao, chẳng lẽ chính là thế hệ những cao thủ quyền cước công phu đặc biệt lợi hại?
- Chắc là đúng, tuy nhiên, quyền cước lợi hại có quan hệ gì tới việc chữ viết. Những đại hiệp võ lâm thời cổ thường là thủ lĩnh, nhưng chẳng biết chữ nào. Thời cổ thường gọi bọn họ là hào kiệt, kỳ thật đều là hạng người lỗ mãng quê mùa. Uống rượu ăn thịt thì được, chứ viết chữ không phải là điểm mạnh của bọn họ. Cho nên, hẳn không phải chứ?
Trương Chấn Lưu lắc lắc đầu.
- Cũng phải, đại hiệp võ lâm có mấy người biết viết chữ. Giống như mấy người xuất hiện trong phim ảnh đều là giả tạo cả. Cái gì mà phong lưu phóng khoáng, công phu lại giỏi, làm gì có ai thế.
Người luyện công sao có thời gian mà luyện chữ đọc sách, tự mình mâu thuẫn.
Hứa Chính Phong đồng ý, liếc mắt nhìn Trương Chấn Lưu, nói:
- Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ đấy.
Tuy nhiên, mấy chữ này đúng là viết khá đẹp, bút lực cứng cáp, anh xem, sờ lên, rất mượt mà, mà nhìn từ xa như chữ in rời, đem lại cho người khác cảm giác mạnh mẽ như hùng ưng.
- Cứng cáp như hùng ưng, chữ gì mà lại hàm súc như vậy, haha…
Một giọng nói vang dội truyền đến.
- Là Lương Ngũ gia à, mời vào.
Hứa Chính Phong vẻ mặt thân thiết cười nói. Lương Ngũ gia này tên thật là gì chính Hứa Chính Phong, chủ nhân Hứa gia cửa Đông cũng không rõ.
Nhưng Hứa Chính Phong rất kính trọng Lương Ngũ gia. Hứa gia đại gia tộc như vậy, tiền bạc của cải khiến người ta phải động tâm, mấy trăm năm nay đều có cao thủ bảo vệ.
Còn đến đời Hứa Chính Phong, có ông ta đứng đầu, bên dưới còn có mười mấy bảo vệ, trong đó có bốn người là đệ tử của ông ta.
Những người khác, tất cả đều là ông ta tìm từ các nơi. Thân thủ của mỗi người đều rất cao, giống như Lương Ngũ gia này, một cước xuống có thể chặt đứt cây to như miệng bát.
Về phần đệ tử của ông ta, một cước cũng có thể đá nát ba đống gạch xếp chồng lên nhau. Còn những nhân viên bảo vệ khác thì kém hơn nhiều. chỉ mạnh hơn người bình thường là được.
- Vậy được, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm. Tôi nhìn xem chữ do cao nhân phương nào viết mà lại có thể khiến Chủ tịch Hứa khen ngợi như vậy. Hẳn không phải là người thường.
Lương Ngũ gia vừa nói vừa bước vào. Người này nhìn qua chưa đến năm mươi, dáng người không cao, rõ ràng là thấp mà chắc, miệng ngậm một điếu thuốc lá dài hơn một thước.
Lương Ngũ gia không thích hút thuốc lá hộp, mà thích hút lá thuốc tự mình bao. Vì sở thích này của Lương Ngũ gia, Hứa Chính Phong sai người chuyên trồng thuốc lá cho Lương Ngũ gia.
- Hix…
Lúc vừa nhìn thấy tấm biển Lá Đỏ đặt trên bàn, Lương Ngũ gia hình như hơi khẽ chấn động, lập tức bước mấy bước tới trước tấm biển ngọc.
Hình như ông ta hoài nghi, dụi mắt một chút, lại cầm chữ ‘Đỏ’ mất một góc lên nhìn nhìn.
Sau đó lần luột xem xét ba chữ ‘Hồng Diệp bảo’, đồng tử lập tức co rút lại một chút. Lại đưa đầu ngón tay sờ sờ, lúc cầm lấy mạnh vỡ có tên Phí Thanh Sơn, ánh mắt nhìn thấy ba chữ ở trên, tay Lương Ngũ gia đột nhiên run lên, mảnh vỡ kia ‘ba’ một tiếng, rơi xuống bàn.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, lộ ra vẻ phong độ khí khái. Chỉ là Kiều đại tiểu thư ngẩn ngơ một lúc, không khỏi đánh cho hắn một quyền, cười nói:
- Đúng là anh tinh như quỷ, chữ viết tay của đại bá cũng đâu có ghê gớm gì. Tuy nhiên, em phải nói với đại bá một chút, đến lúc đó bảo bác ngàn lần đừng viết tên lưu niệm cho người khác. Bởi như vậy, chẳng phải là phá hỏng con đường của bọn họ sao, thật là thủ đoạn.
Diệp Phàm thiếu chút nữa ngất, nói:
- Ngất mất, không phải Kiều đại bá, em không phát hiện tên người kí lưu niệm phía dưới sao? Thật là, cả ngày ở trong biệt thự Lá Đỏ, còn tự xưng là nữ chủ nhân của biệt thự nữa, đến tên biệt thự cũng không rõ xuất xứ từ đâu?
- Ai rảnh bỏ thời gian nhìn cái biển nát đó, anh nói đi, rốt cuộc là đại bá nào?
Kiều đại tiểu thư lại nhéo Diệp Phàm một chút, trừng mắt hỏi.
- Phí Thanh Sơn.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Sư bá cũng có thể viết chữ, thật là không ngờ. Tuy nhiên, cũng đúng. Đại bá coi như là người thời cuối nhà Thanh đến hiện tại, thời đó ai cũng viết rất đẹp.
Kiều Viên Viên hoảng hốt hiểu ra.
- Em vẫn không hiểu, thật là ngất luôn mất. Chữ đó là đại bá dùng đầu ngón tay viết đó.
Diệp Phàm rút cục tung ra đáp án.
- Ngón tay viết, thảo nào anh tự tin như thế. Bọn họ thật sự muốn tìm được cao thủ như vậy, đúng là khó rồi. Tuy nhiên, chỉ sợ bọn họ không phát hiện ra. Anh xem, lâu thế mà em cũng không phát hiện ra. Dù gì trước đây em cũng từng là cao thủ tứ đẳng đúng không?
Kiều Viên Viên rút cục đã hiểu, sau khi vui mừng, lại lập tức có chút ngờ vực.
- Em cho rằng bọn họ đều là đồ ngốc sao, không đâu. Hứa gia cửa Đông sừng sững mấy trăm năm ở cửa Đông, nội tình của gia tộc như thế rất thâm hậu.
Không chừng trong nhà còn nuôi cao nhân bảo vệ tứ viện. Thời đó, gia tộc có tiền mà không mời vệ sĩ cao thủ thì không thể yên ổn.
Hơn nữa, anh cũng từng nhắc nhở bọn họ. Phỏng chừng, bọn họ lúc này đã bắt đầu tìm hiểu điểm đặc biệt của tấm biển biệt thự này rồi.
Chắc chắn là đang dùng kính lúp hoặc mời người chuyên về khảo cổ tên đến kiểm tra rồi. Năng lực của Hứa Chính Phong không hạn hẹp như người ta vẫn thấy đâu.
Diệp Phàm lắc lắc đầu không đồng ý với cách nói của Kiều đại tiểu thư.
Đúng là Diệp Phàm nói đúng, Hứa Chính Phong lúc này được Trương Chấn Lưu mời tới một nơi đặc biệt. Vừa vào liền thấy tấm biển biệt thự Lá Đỏ đã vỡ thành mấy mảnh.
- Anh vội gọi tôi tới đây là để xem tấm biển nát này?
Hứa Chính Phong có chút bất ngờ hỏi, thật ra cũng không giận. Biết là Trương Chấn Lưu gọi mình đến đây chắc chắn có nguyên nhân quan trọng.
- Chủ biệt thự, tên họ Diệp nói, chỉ cần chúng ta bồi thường tấm biển này, những thứ khác như tường vây, giả sơn, hoa cỏ trong ao đều không cần bồi thường, tôi cảm thấy rất lạ.
Trương Chấn Lưu cầm kính lúp, vừa quan sát tấm biển vừa nói.
- Cũng đúng, ao và giả sơn bên ngoài biệt thự Lá Đỏ đều làm từ loại đá nổi tiếng và đắt. Đoán chừng là mời đại sư Tô Châu tới thiết kế đấy.
Nếu quả thật phải phục hồi như cũ, không có mấy triệu thì e là không xong. Còn đám cỏ hoa quý kia nữa, mấy triệu bọn họ cũng không bắt bồi thường, lại đòi một tấm biển nát.
Chẳng lẽ đúng là đòi lại mặt mũi sao? Hình như không giống phong cách làm việc của họ Diệp. Người này nghe nói rất trẻ, nhưng, người trẻ có khi lại càng đáng sợ. Chiến thuật mà hắn dùng thật kỳ lạ, hoàn toàn không giống bình thường.
Hứa Chính Phong nói.
- Chủ tịch Hứa, anh đến xem, anh là bậc thầy đồ cổ, rất có nghề trong việc giám định và thưởng thức. Dùng phương pháp đồ cổ giám định một chút.
Chẳng lẽ tấm biển biệt thự này đã có lịch sử mấy trăm năm, hình như không giống, hẳn là vừa làm thôi. Hơn nữa, tảng đá này tôi thấy, dù nói là Hòa Điền Ngọc
Nhưng lại không giống làm bằng thứ ngọc quý đặc biệt đắt tiền Dương Chi Ngọc, đúng là, có chút khiến người ta nghĩ không ra.
Trương Chấn Lưu cũng đầy nghi hoặc không hiểu.
Hứa Chính Phong lấy ra chút nước và vài thứ đồ giám định ngọc đặc biệt, bắt đầu xem xét. Không lâu sau, nói:
- Là Hoà Điền Ngọc, nhưng, cũng không phải loại đặc biệt quý báu.
Chắc là thuộc một loại ngọc cứng. Tuy nhiên, tuy nói không quý báu, nhưng chất ngọc rất cứng chắc. Cũng không phải loại ngọc mềm có tính dẻo mạnh.
Tuy nhiên, cả khối ngọc lại không có tạp chất gì, trông rất lung linh. Dù nói không phải loại thượng hạng nhưng cũng xếp vào hàng cao cấp.
Một khối lớn như vậy, không có năm triệu thì không mua nổi. Chỉ có điều, so sánh với giá trị của biệt thự Lá Đỏ, đây cũng chẳng là gì, Hứa gia ta có thể dễ dàng bồi thường được.
- Ngọc đương nhiên không đáng gì, khi ấy tên chủ họ Diệp cũng nói rồi. Tuy nhiên, tôi thấy hắn luôn nhắc nhở chúng ta, nói là chữ trên khối ngọc này có vẻ rất đặc biệt.
Tuy nhiên, tôi xem rồi, chỉ có ba chữ Hồng Diệp Bảo, người đề tặng ở dưới là Phí Thanh Sơn. Tôi điều tra, trong ngoài các gia tộc nổi tiếng không có ai tên là Phí Thanh Sơn.
Chẳng lẽ là dùng biệt danh, tôi cũng bảo người điều tra, hình như cũng không có đại sư thư pháp nào có biệt danh như vậy.
Trương Chấn Lưu nói.
- Phí Thanh Sơn…
Hứa Chính Phong thì thầm một câu, lim dim mắt nghĩ ngợi, thật lâu sau mới lắc lắc đầu nói:
- Hình như chưa từng nghe qua đại sư nào có tên Phí Thanh Sơn, cả biệt danh cũng không có ai tên như thế.
Phỏng chừng không phải là người đề tặng nổi tiếng? Chẳng lẽ ba chữ ‘Hồng Diệp Bảo’ này có gì kì lạ? Nhưng cũng không nhìn ra cái gì.
Mà ngọc này cũng không phải ngọc cổ, nếu tôi đoán không nhầm thì tấm biển này treo lên chưa tới nửa năm, không phải đồ cổ.
Tuy nhiên, Chấn Lưu, nói kĩ cho tôi khi đó chủ biệt thự nhắc nhở anh cụ thể như nào, không được bỏ qua một từ nào, chúng ta cân nhắc kỹ xem.
Trương Chấn Lưu sau đó kể lại ngọn ngành.
- Quái, Phó chủ tịch quận Trần hình như uống trà mà lại phát hiện ra điều gì hay sao thế? Không ngờ xoay người đi luôn. Anh gọi điện thoại hỏi một chút xem Trương Hạo có phát hiện ra điểm gì lạ kỳ không?
Sau khi nghe xong, Hứa Chính Phong nói.
- Đúng rồi, sao tôi lại quên anh ta.
Trương Chấn Lưu vỗ đầu một cái, lập tức gọi điện thoại. Sau một hồi ừ a nói:
- Đúng là kỳ lạ, Trương Hạo nói, sau lưng, anh ta có bảo Phó chủ tịch Trần xuống tay với Diệp Phàm không cần khách khí, mà Trương Hạo nói cũng có lý.
Diệp Phàm khoa trương như vậy còn không thèm nhìn qua mặt mũi ông ta thật không ra sao. Dù sao, biệt thự Lá Đỏ cũng ở trên địa bàn quận Ngũ Mã, không ngờ lại có thái độ như vậy với quan phụ mẫu. Không ngờ Phó chủ tịch Trần vừa nghe thấy đã giận tím mặt, còn nghiêm khắc giáo huấn Trương Hạo, Trương Hạo thằng nhãi này đến giờ vẫn còn hú vía. Nói là chưa từng Phó chủ tịch Trần nóng giận như vậy, nhất định là do Diệp Phàm.
- Đúng là lạ, hẳn là Phó chủ tịch Trần phát hiện ra manh mối gì rồi, đang sợ hãi. Đúng lúc đó Trương Hạo lại đề nghị, nên gặp dịp trở thành chỗ trút giận của Phó chủ tịch.
Rốt cuộc điểm nào của Diệp Phàm lại làm cho Phó chủ tịch quận sợ tới mức đó. Người ta tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở quận Ngũ Mã.
Nghe nói ông ta có quân hệ rất thân thiết với Bí thư Lâm, có Lâm Kiên Minh đỡ lưng còn sợ một tên dân đen?
Hứa Chính Phong cũng không giải thích được.
Tuy nhiên, sau đó ngẫm nghĩ một chút lại đột nhiên thảng thốt nói một câu:
- Đúng rồi, có phải hắn bảo anh tìm cao nhân đến xem xét không?
- Đúng đúng đúng, hắn cứ nhắc chúng ta gọi cao nhân tới xem xét mấy chữ này.
Trương Chấn Lưu nói.
- Cao nhân, cái này khó rồi. Có cao nhân giới nghệ thuật thư pháp, lại như ngôi sao ca nhạc hay truyền hình cũng có thể gọi là cao nhân. Hơn nữa một người đặc biệt nổi bật trong một nghề nào đó cũng có thể gọi là cao nhân. Ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Những ‘trạng nguyên’ này có thể gọi là cao nhân. Đúng là khó hiểu thật.
Hứa Chính Phong nói.
- Nếu như lí giải theo cách nói cổ đại, cao nhân thường là chỉ đại hiệp võ lâm.
Trương Chấn Lưu vừa nói đến đây, Hứa Chính Phong đột nhiên thân mình chấn động nói:
- Lúc ấy anh có phát hiện không, sau khi Tam Cường ra, tìm mấy người đi quấy rối biệt thự Lá Đỏ, hình như đều bị người ta phá giải. Thân thủ mấy tên bảo vệ khá cao, chẳng lẽ chính là thế hệ những cao thủ quyền cước công phu đặc biệt lợi hại?
- Chắc là đúng, tuy nhiên, quyền cước lợi hại có quan hệ gì tới việc chữ viết. Những đại hiệp võ lâm thời cổ thường là thủ lĩnh, nhưng chẳng biết chữ nào. Thời cổ thường gọi bọn họ là hào kiệt, kỳ thật đều là hạng người lỗ mãng quê mùa. Uống rượu ăn thịt thì được, chứ viết chữ không phải là điểm mạnh của bọn họ. Cho nên, hẳn không phải chứ?
Trương Chấn Lưu lắc lắc đầu.
- Cũng phải, đại hiệp võ lâm có mấy người biết viết chữ. Giống như mấy người xuất hiện trong phim ảnh đều là giả tạo cả. Cái gì mà phong lưu phóng khoáng, công phu lại giỏi, làm gì có ai thế.
Người luyện công sao có thời gian mà luyện chữ đọc sách, tự mình mâu thuẫn.
Hứa Chính Phong đồng ý, liếc mắt nhìn Trương Chấn Lưu, nói:
- Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ đấy.
Tuy nhiên, mấy chữ này đúng là viết khá đẹp, bút lực cứng cáp, anh xem, sờ lên, rất mượt mà, mà nhìn từ xa như chữ in rời, đem lại cho người khác cảm giác mạnh mẽ như hùng ưng.
- Cứng cáp như hùng ưng, chữ gì mà lại hàm súc như vậy, haha…
Một giọng nói vang dội truyền đến.
- Là Lương Ngũ gia à, mời vào.
Hứa Chính Phong vẻ mặt thân thiết cười nói. Lương Ngũ gia này tên thật là gì chính Hứa Chính Phong, chủ nhân Hứa gia cửa Đông cũng không rõ.
Nhưng Hứa Chính Phong rất kính trọng Lương Ngũ gia. Hứa gia đại gia tộc như vậy, tiền bạc của cải khiến người ta phải động tâm, mấy trăm năm nay đều có cao thủ bảo vệ.
Còn đến đời Hứa Chính Phong, có ông ta đứng đầu, bên dưới còn có mười mấy bảo vệ, trong đó có bốn người là đệ tử của ông ta.
Những người khác, tất cả đều là ông ta tìm từ các nơi. Thân thủ của mỗi người đều rất cao, giống như Lương Ngũ gia này, một cước xuống có thể chặt đứt cây to như miệng bát.
Về phần đệ tử của ông ta, một cước cũng có thể đá nát ba đống gạch xếp chồng lên nhau. Còn những nhân viên bảo vệ khác thì kém hơn nhiều. chỉ mạnh hơn người bình thường là được.
- Vậy được, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm. Tôi nhìn xem chữ do cao nhân phương nào viết mà lại có thể khiến Chủ tịch Hứa khen ngợi như vậy. Hẳn không phải là người thường.
Lương Ngũ gia vừa nói vừa bước vào. Người này nhìn qua chưa đến năm mươi, dáng người không cao, rõ ràng là thấp mà chắc, miệng ngậm một điếu thuốc lá dài hơn một thước.
Lương Ngũ gia không thích hút thuốc lá hộp, mà thích hút lá thuốc tự mình bao. Vì sở thích này của Lương Ngũ gia, Hứa Chính Phong sai người chuyên trồng thuốc lá cho Lương Ngũ gia.
- Hix…
Lúc vừa nhìn thấy tấm biển Lá Đỏ đặt trên bàn, Lương Ngũ gia hình như hơi khẽ chấn động, lập tức bước mấy bước tới trước tấm biển ngọc.
Hình như ông ta hoài nghi, dụi mắt một chút, lại cầm chữ ‘Đỏ’ mất một góc lên nhìn nhìn.
Sau đó lần luột xem xét ba chữ ‘Hồng Diệp bảo’, đồng tử lập tức co rút lại một chút. Lại đưa đầu ngón tay sờ sờ, lúc cầm lấy mạnh vỡ có tên Phí Thanh Sơn, ánh mắt nhìn thấy ba chữ ở trên, tay Lương Ngũ gia đột nhiên run lên, mảnh vỡ kia ‘ba’ một tiếng, rơi xuống bàn.
/3320
|