Chỉ có điều không biết bọn họ có đồng ý như vậy không.
Đúng lúc đó Dương Quốc Đào nói chen ngang vào. Anh ta đã ngầm quan sát Diệp Phàm, nhận ra hắn còn rất trẻ vậy mà đã đã đứng trong đội ngũ ủy viên thường vụ Tổ A. Điều này thật khiến người khác kinh ngạc.
Rút cuộc lai lịch của cậu thanh niên này là như thế nào. Dương Quốc Đào còn ngạc nhiên hơn nữa khi phát hiện ra rằng vị trí của cậu thanh niên này ngồi còn cao hơn cả mình, Lan tướng quân và Đới tướng quân.
Nếu căn cứ vào tư cách của từng chỗ ngồi thì nghiễm nhiên cậu ta là một nhân vật quan trọng, xếp thứ sáu trong các thành viên của tổ A.
Thông lệ dựa theo thâm niên công tác để luận cao thấp của người Trung Quốc từ xưa vẫn còn. Bình thường trong cơ cấu thể chế vẫn rất chú ý đến thứ bậc chức vụ.
Khi hội họp, chỗ ngồi cũng cần chú ý. Anh ngồi sai chỗ có thể khiến người khác thù ghét, thậm chí người ta còn nghi ngờ rằng anh muốn leo lên vị trí ấy. Thế thì làm sao mà người ta lại không “để ý” đến anh?
Thậm chí làm việc xong đi ăn uống cũng phải để ý chỗ ngồi, khi kính rượu cũng vậy. Đây thực chất là một tập tục xấu, tuy nhiên muốn thay đổi tư tưởng cổ hủ đã hình thành hàng nghìn năm nay thì quả thực rất khó.
- Nếu đến cả nước đó mà họ cũng không chấp nhận thì chúng ta sẽ để cho những mảnh bản đồ ấy biến thành phế phẩm hết. Cùng lắm thì lành làm gáo, vỡ làm môi.
Cả ba bên giương mắt lên không làm được gì. Tôi nghĩ phía Mỹ còn nôn nóng hơn chúng ta. Họ tự cho mình là một nước lớn, là nước đàn anh trên nhiều mặt như khoa học kỹ thuật quân sự...
Vài lần hợp tác với Tổ A chúng ta trước đây đều chấm dứt vì họ cho rằng họ bị thiệt thòi lợi ích. Bọn họ ắt hẳn rất bực tức nên muốn tính sổ lại với chúng ta.
Nếu lần này ba nước có thể hợp tác với nhau thì sau cùng không phải là chuyện chia chác lợi ích của những thứ phát hiện được mà có lẽ lợi ích của những thứ phát hiện ra được sẽ trở thành tiêu điểm tranh chấp giữa ba nước.
Người trong thiên hạ đều vì quyền lợi mà bon chen, giành giật. Đứng trước lợi ích có ai chịu từ bỏ? Vì thế cho dù ba nước có bắt tay hợp tác thì chúng ta cũng phải bàn bạc một kế hoạch vẹn toàn.
Đừng để đến lúc đó lại bị lỡm tay trên.
Diệp Phàm nói. Mọi người đều cảm thấy khí thế hùng hổ ở hắn.
- Đúng thế, nếu như chia ba ra thì chúng ta thiệt thòi quá. Thành phế phẩm thì thành phế phẩm. Cái gì mà người ngoài hành tinh chứ? Chết tiệt!
Tôi thấy chuyện đĩa bay của người ngoài hành tinh chỉ là một chiêu bài. Ví như trong trận Mê cung tử vong vừa rồi, biết bao đồng đội của chúng ta đã hi sinh nhưng kết quả thì thế nào?
Chúng ta chỉ lấy được một thi thể không hoàn thiện và hai mảnh bản đồ cũ kĩ. Truyền thuyết thì nói cái gì mà vật chất chiến lược đặc biệt, cái gì mà hầm diệt vong...Tất cả chỉ là hư ảo mà thôi.
Bao nhiêu đồng chí đã hi sinh để đổi lại những thứ này, haiz...
Lan Viễn Kim chau mày thở dài.
-Những gì cần hi sinh thì phải hi sinh, cho dù tất cả chúng ta có bỏ mạng ở Sahara thì cũng phải làm. Chuyện này không bàn đến những cái khác, cho dù là giành giật một đống phế thải vô giá trị thì chúng ta cũng phải liều mình mà giành lấy.
Trước khi mọi chuyện kết thúc, ai dám nói đó là một đống phế thải chứ? Nếu như đó thực sự là vật liệu chiến lược đặc biệt, người ta có, chúng ta không có.
Điều đó sẽ mang lại vô vàn những hiểm họa ngầm cho nước chúng ta. Không thể nhìn cảnh họ có mà chúng ta không có. Hơn nữa tuy rất nhiều đồng đội của chúng ta đã hi sinh nhưng bọn họ còn thiệt hại nặng nề hơn.
Tại sao họ lại đồng ý trả một cái giá đắt như thế mà không hối hận? Đó là vì tất cả chúng ta đều có mơ ước-mơ ước thực sự có những sinh vật thông minh từ hành tinh khác mà chúng ta không biết sẽ tới thăm trái đất,
mơ ước một nền kĩ thuật ngoài hành tinh tiên tiến hơn, mơ ước một ngày nào đó phi thuyền của loài người sẽ bay quanh hệ mặt trời bao la đi khám phá những bí mật của vũ trụ.
Một vài chuyện nhỏ nhặt trên trái đất có thấm tháp vào đâu so với việc khám phá vũ trụ? Một mặt thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, mặt khác cũng phải tìm cách mở rộng không gian sinh tồn ở bên ngoài.
Vận mệnh con người vốn là một điều bí ẩn. Thuyết tiến hóa cũng chỉ là một cách lí giải mà thôi. Tuy nhiên chưa tìm ra một cách giải thích hợp lí nào khác thì chúng ta đành phải tin tưởng thuyết của Darwin thôi.
Vì thế chuyện này cứ quyết định vậy đi. Chúng ta cứ tiến hành theo kiến nghị của đồng chí Diệp Phàm, gửi thông điệp cho phía đội Hải Lang và đội Hồng quân
Các đồng chí thấy sao?
Cung Khai Hà nhất thời bị kích động nên đã định trước mọi chuyện rồi mới hỏi ý kiến anh em.
Diệp Phàm nghe vậy thì cười thầm. Hắn nghĩ chẳng phải đội trưởng Cung đã bảo “cứ quyết định vậy đi” rồi sao? Còn hỏi các đồng chí khác gì nữa? Ai mà đề đạt ý kiến khác thì khác gì đối đầu với đội trưởng Cung. Không lẽ đội trưởng cố tình làm như vậy? Không chừng....
Đương nhiên, kết quả này cuối cùng được toàn thể các ủy viên thông qua ngay lập tức.
Sau khi tan họp, Diệp Phàm thu dọn xong đồ đạc đang định ra về thì đội trưởng Cung gọi lại:
- Anh vào phòng tôi một lát.
Diệp Phàm không còn cách nào khác, đành phải đến phòng làm việc của đội trưởng Cung.
- Sắp tới giờ ăn cơm rồi, tôi đưa anh đi ăn cơm.
Thật không ngờ đội trưởng Cung cũng có lúc nói như vậy. Diệp Phàm ngây người ra rồi cười nói:
-Thế thì tốt quá. Đội trưởng Cung lúc nào cũng keo kiệt. Lâu lắm rồi tôi không được ăn cơm anh mời. Xem ra hôm nay được một bữa no nê rồi.
- Tôi nói hình như cậu còn chưa nghe rõ. Tôi bảo đưa cậu đi ăn chứ đâu có nói mời đi ăn
Cung Khai Hà vừa cười vừa đáp lại.
-Ồ...
Diệp Phàm lại ngây người ra rồi hỏi lại đội trưởng:
- Vậy chúng ta đến nhà ai ăn cơm đây?
- Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Anh cứ đi đi rồi khắc biết.
Cung Khai Hà cười, đi phía trước dẫn đường. Diệp Phàm đi sau, trong lòng rất tò mò.
Xe hắn đi theo xe của đội trưởng Cung ra đến ngoại ô.
“Cái nhà ông này, đi ăn cơm mà cũng phải bí mật vậy sao, lại còn đi ra tận ngoại ô nữa. Thật không biết phiền phức gì cả!”. Diệp Phàm không hài lòng lắm, hắn nghĩ thầm trong bụng.
Khít...
Chiếc xe dừng lại trước sân một ngôi nhà rất bình thường- một tứ hợp viện hai tầng làm bằng gạch ngói giản dị.
Bốn phía sân đầy những giàn nho. Giờ sắp đến tháng năm rồi, nho lên xanh tốt nhưng vẫn chưa ra quả. Sân của ngôi nhà trông mộc mạc mà tao nhã. Đi dưới giàn nho đem đến cho người ta cái cảm giác dễ chịu.
Bốn người trẻ tuổi mặc trang phục màu đen đứng trước cửa nhà. Diệp Phàm mơ hồ cảm nhận được ở họ tác phong và khí thế của các vệ sĩ.
Nhìn thấy Cung Khai Hà, cả bốn người bọn họ đều chào theo nghi thức quân đội. Tuy nhiên họ không nói câu gì như thể sợ sẽ quấy rầy ai đó.
Sự việc bất thường đó khiến Diệp Phàm cảm thấy ngạc nhiên. Hắn nghĩ thầm ngôi nhà này chắc là nơi an dưỡng của vị cán bộ cấp cao đã nghỉ hưu nào đó, chỉ là bốn người gác cổng thôi mà cũng trông thật xuất chúng.
Đi xuyên qua dàn nho vào trong phòng, hắn phát hiện ra đại sảnh cũng rất bình thường, kiểu cách trông không khác gì những tứ hợp viện thông thường khác ở Bắc Kinh.
Lên tầng trên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra, phía trong có một bóng người đang ngồi trước chiếc bàn tròn cỡ lớn, quay lưng về phía hắn.
Người đó nghe thấy tiếng động quay lại nhìn. Diệp Phàm đứng ngây người ra. Người đó thân thiện nhìn Diệp Phàm hỏi:
-Sao thế đồng chí Diệp Phàm? Hôm qua mới tạm biệt mà hôm nay đã quên rồi sao?
- Đường.. chủ tịch Đường...Sao lại là chủ tịch?
Diệp Phàm như tỉnh ra nhưng miệng hắn lắp bắp không nói được rõ ràng.
- Sao lại không thể là tôi chứ?
Đường Hạo Đông cười hỏi lại.
- Nơi này có lẽ là bình thường quá.
Diệp Phàm đáp.
- Ngoại trừ chức vụ ra thì chúng ta đều là những người bình thường cả. Lại đây, ngồi xuống đi.
Chủ tịch Đường vừa ra hiệu cho Diệp Phàm và Cung Khài Hà vừa nói.
Một lát sau, đồ ăn đã được mang đến.
Đó đều là những món ăn rất giản dị của nhà nông: một đĩa khoa tây xào mướp đắng, một đĩa thịt kho tàu...
- Ha ha, món trứng cá này chắc chắn cậu Diệp Phàm chưa được nếm qua. Nào, thử xem sao.
Đường Hạo Đông chỉ vào bát thức ăn trông như là trứng chim bồ câu đã được bóc sạch vỏ và nói.
- Nào Diệp Phàm thử đi, hương vị rất được. Trước tôi có được ăn qua một lần, suýt chút nữa thì nuốt gọn cả lưỡi.
Cung Khai Hà tủm tỉm cười, giơ tay lấy chiếc muôi trong bát múc cho Diệp Phàm vài muôi.
Diệp Phàm cũng không khách sáo nữa nếm thử một cái thì thấy hương vị quả thật rất tuyệt, có dầu nhưng lại không ngấy, hơi chua nhưng lại có chút vị ngọt rất tự nhiên. Hắn tò mỏ hỏi:
- Chắc món này được làm từ trứng cá?
- Ha ha, đây là bí mật của người ta, chúng ta không thể đi tranh bát cơm của nhà người ta được.
Đường Hạo Đông điềm đạm cười tỏ ý không nói cho Diệp Phàm biết.
- Đồng chí Diệp Phàm, vết thương của Vương Nhân Bàng thế nào rồi?
Cung Khai Hà rất tự nhiên lái sang một câu chuyện khác.
- Vết thương bên ngoài khá nhiều, bên trong cũng có. Cũng may là sức khỏe cậu ta tốt chứ nếu là người bình thường thì đã thành tàn phế từ lâu rồi. Bọn người kia đã bị các đồng chí của ban kỉ luật Trung ương tóm gọn rồi chứ nếu không tôi sẵn sàng tặng mấy cú đấm vỡ đầu chúng nó.
Diệp Phàm cố ý nói những câu thô bạo.
- Đối với một số đồng chí hiểu luật pháp mà vẫn phạm luật thì phải nghiêm trị.
Khuôn mặt chủ tịch Đường bỗng nghiêm khắc trở lại.
- Thế nhưng đồng chí Diệp Phàm ạ, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi. Hơn nữa trong chuyện này, Vương Nhân Bàng là người có lỗi trước. Nếu cậu ta không say xỉn rồi gây sự thì những sự việc sau đó đã không xảy ta. Những gì cần xử lí chúng ta sẽ nghiêm minh xử lí, cần đánh bại chúng ta sẽ đánh bại. Tuy nhiên nếu như vậy tôi e rằng Vương lão sẽ khó mà hả lòng hả dạ được.
Cung Khai Hà thở dài nói.
Trong nháy mắt, Diệp Phàm đã hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ hai vị lãnh đạo mời hắn dùng bữa cơm này là để nhờ hắn làm người giảng hòa. Mục đích nhắm đến chắc chắn là cao nhân Vương Thành Trạch.
- Muốn cho Vương lão hết tức giận thì trước tiên phải trừng trị nghiêm khắc kẻ đã ra tay, giống như đội trưởng Cung vừa nói, cái gì nên xử lí thì phải xử lí thật nghiêm minh.
Cái gì nên đánh bại thì phải đánh bại. Tôi nghĩ việc này sự tình thế nào, cả hai vị lãnh đạo đều rõ.
Nếu không có người hậu thuẫn chống lưng ở phía sau thì Cố Hoài Hưng không thể làm những việc như thế. Hơn nữa Cố Hoài Hưng và Vương Nhân Bàng lại không thù không oán với nhau, có đúng không?
Tôi nghĩ chuyện này vẫn còn nhiều điều mập mờ, không rõ ràng.
Diệp Phàm nói. Trước tiên hắn muốn trừng phạt thật nghiêm Cố Hoài Hưng, mặt khác cũng yêu cầu lãnh đạo phải trực tiếp ra tay điều tra Tạ Thắng Cường.
- Ha ha, vậy đồng chí Diệp Phàm có kiến nghị gì cứ nói
Chủ tịch Đường vừa cười vừa nhìn Diệp Phàm
- Kiến nghị? Hai vị lãnh đạo đều biết rõ, tôi đâu dám nói lung tung.
Diệp Phàm tất nhiên không dám trực tiếp nói thẳng vì như thế khác gì ép hai vị lãnh đạo làm theo ý hắn. Cấp dưới mà làm như vậy thì thật không nên.
- Ha ha ha, đồng chí Diệp Phàm từ khi nào lại trở nên khiêm tốn như vậy? Tôi thấy lúc cậu tung nắm đấm, cậu đâu có khiêm tốn? Hay là đúng như đội trưởng Cung nói, các bậc cao nhân đều cứng rắn?
Chủ tịch Đường nói.
- Tôi đâu dám. Tôi biết tình mình nhiều khi cứng rắn quá. Tôi vẫn đang cố gắng khắc phục để thích ứng với xã hội và yêu cầu của công việc.
Diệp Phàm đáp lại.
Đúng lúc đó Dương Quốc Đào nói chen ngang vào. Anh ta đã ngầm quan sát Diệp Phàm, nhận ra hắn còn rất trẻ vậy mà đã đã đứng trong đội ngũ ủy viên thường vụ Tổ A. Điều này thật khiến người khác kinh ngạc.
Rút cuộc lai lịch của cậu thanh niên này là như thế nào. Dương Quốc Đào còn ngạc nhiên hơn nữa khi phát hiện ra rằng vị trí của cậu thanh niên này ngồi còn cao hơn cả mình, Lan tướng quân và Đới tướng quân.
Nếu căn cứ vào tư cách của từng chỗ ngồi thì nghiễm nhiên cậu ta là một nhân vật quan trọng, xếp thứ sáu trong các thành viên của tổ A.
Thông lệ dựa theo thâm niên công tác để luận cao thấp của người Trung Quốc từ xưa vẫn còn. Bình thường trong cơ cấu thể chế vẫn rất chú ý đến thứ bậc chức vụ.
Khi hội họp, chỗ ngồi cũng cần chú ý. Anh ngồi sai chỗ có thể khiến người khác thù ghét, thậm chí người ta còn nghi ngờ rằng anh muốn leo lên vị trí ấy. Thế thì làm sao mà người ta lại không “để ý” đến anh?
Thậm chí làm việc xong đi ăn uống cũng phải để ý chỗ ngồi, khi kính rượu cũng vậy. Đây thực chất là một tập tục xấu, tuy nhiên muốn thay đổi tư tưởng cổ hủ đã hình thành hàng nghìn năm nay thì quả thực rất khó.
- Nếu đến cả nước đó mà họ cũng không chấp nhận thì chúng ta sẽ để cho những mảnh bản đồ ấy biến thành phế phẩm hết. Cùng lắm thì lành làm gáo, vỡ làm môi.
Cả ba bên giương mắt lên không làm được gì. Tôi nghĩ phía Mỹ còn nôn nóng hơn chúng ta. Họ tự cho mình là một nước lớn, là nước đàn anh trên nhiều mặt như khoa học kỹ thuật quân sự...
Vài lần hợp tác với Tổ A chúng ta trước đây đều chấm dứt vì họ cho rằng họ bị thiệt thòi lợi ích. Bọn họ ắt hẳn rất bực tức nên muốn tính sổ lại với chúng ta.
Nếu lần này ba nước có thể hợp tác với nhau thì sau cùng không phải là chuyện chia chác lợi ích của những thứ phát hiện được mà có lẽ lợi ích của những thứ phát hiện ra được sẽ trở thành tiêu điểm tranh chấp giữa ba nước.
Người trong thiên hạ đều vì quyền lợi mà bon chen, giành giật. Đứng trước lợi ích có ai chịu từ bỏ? Vì thế cho dù ba nước có bắt tay hợp tác thì chúng ta cũng phải bàn bạc một kế hoạch vẹn toàn.
Đừng để đến lúc đó lại bị lỡm tay trên.
Diệp Phàm nói. Mọi người đều cảm thấy khí thế hùng hổ ở hắn.
- Đúng thế, nếu như chia ba ra thì chúng ta thiệt thòi quá. Thành phế phẩm thì thành phế phẩm. Cái gì mà người ngoài hành tinh chứ? Chết tiệt!
Tôi thấy chuyện đĩa bay của người ngoài hành tinh chỉ là một chiêu bài. Ví như trong trận Mê cung tử vong vừa rồi, biết bao đồng đội của chúng ta đã hi sinh nhưng kết quả thì thế nào?
Chúng ta chỉ lấy được một thi thể không hoàn thiện và hai mảnh bản đồ cũ kĩ. Truyền thuyết thì nói cái gì mà vật chất chiến lược đặc biệt, cái gì mà hầm diệt vong...Tất cả chỉ là hư ảo mà thôi.
Bao nhiêu đồng chí đã hi sinh để đổi lại những thứ này, haiz...
Lan Viễn Kim chau mày thở dài.
-Những gì cần hi sinh thì phải hi sinh, cho dù tất cả chúng ta có bỏ mạng ở Sahara thì cũng phải làm. Chuyện này không bàn đến những cái khác, cho dù là giành giật một đống phế thải vô giá trị thì chúng ta cũng phải liều mình mà giành lấy.
Trước khi mọi chuyện kết thúc, ai dám nói đó là một đống phế thải chứ? Nếu như đó thực sự là vật liệu chiến lược đặc biệt, người ta có, chúng ta không có.
Điều đó sẽ mang lại vô vàn những hiểm họa ngầm cho nước chúng ta. Không thể nhìn cảnh họ có mà chúng ta không có. Hơn nữa tuy rất nhiều đồng đội của chúng ta đã hi sinh nhưng bọn họ còn thiệt hại nặng nề hơn.
Tại sao họ lại đồng ý trả một cái giá đắt như thế mà không hối hận? Đó là vì tất cả chúng ta đều có mơ ước-mơ ước thực sự có những sinh vật thông minh từ hành tinh khác mà chúng ta không biết sẽ tới thăm trái đất,
mơ ước một nền kĩ thuật ngoài hành tinh tiên tiến hơn, mơ ước một ngày nào đó phi thuyền của loài người sẽ bay quanh hệ mặt trời bao la đi khám phá những bí mật của vũ trụ.
Một vài chuyện nhỏ nhặt trên trái đất có thấm tháp vào đâu so với việc khám phá vũ trụ? Một mặt thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, mặt khác cũng phải tìm cách mở rộng không gian sinh tồn ở bên ngoài.
Vận mệnh con người vốn là một điều bí ẩn. Thuyết tiến hóa cũng chỉ là một cách lí giải mà thôi. Tuy nhiên chưa tìm ra một cách giải thích hợp lí nào khác thì chúng ta đành phải tin tưởng thuyết của Darwin thôi.
Vì thế chuyện này cứ quyết định vậy đi. Chúng ta cứ tiến hành theo kiến nghị của đồng chí Diệp Phàm, gửi thông điệp cho phía đội Hải Lang và đội Hồng quân
Các đồng chí thấy sao?
Cung Khai Hà nhất thời bị kích động nên đã định trước mọi chuyện rồi mới hỏi ý kiến anh em.
Diệp Phàm nghe vậy thì cười thầm. Hắn nghĩ chẳng phải đội trưởng Cung đã bảo “cứ quyết định vậy đi” rồi sao? Còn hỏi các đồng chí khác gì nữa? Ai mà đề đạt ý kiến khác thì khác gì đối đầu với đội trưởng Cung. Không lẽ đội trưởng cố tình làm như vậy? Không chừng....
Đương nhiên, kết quả này cuối cùng được toàn thể các ủy viên thông qua ngay lập tức.
Sau khi tan họp, Diệp Phàm thu dọn xong đồ đạc đang định ra về thì đội trưởng Cung gọi lại:
- Anh vào phòng tôi một lát.
Diệp Phàm không còn cách nào khác, đành phải đến phòng làm việc của đội trưởng Cung.
- Sắp tới giờ ăn cơm rồi, tôi đưa anh đi ăn cơm.
Thật không ngờ đội trưởng Cung cũng có lúc nói như vậy. Diệp Phàm ngây người ra rồi cười nói:
-Thế thì tốt quá. Đội trưởng Cung lúc nào cũng keo kiệt. Lâu lắm rồi tôi không được ăn cơm anh mời. Xem ra hôm nay được một bữa no nê rồi.
- Tôi nói hình như cậu còn chưa nghe rõ. Tôi bảo đưa cậu đi ăn chứ đâu có nói mời đi ăn
Cung Khai Hà vừa cười vừa đáp lại.
-Ồ...
Diệp Phàm lại ngây người ra rồi hỏi lại đội trưởng:
- Vậy chúng ta đến nhà ai ăn cơm đây?
- Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Anh cứ đi đi rồi khắc biết.
Cung Khai Hà cười, đi phía trước dẫn đường. Diệp Phàm đi sau, trong lòng rất tò mò.
Xe hắn đi theo xe của đội trưởng Cung ra đến ngoại ô.
“Cái nhà ông này, đi ăn cơm mà cũng phải bí mật vậy sao, lại còn đi ra tận ngoại ô nữa. Thật không biết phiền phức gì cả!”. Diệp Phàm không hài lòng lắm, hắn nghĩ thầm trong bụng.
Khít...
Chiếc xe dừng lại trước sân một ngôi nhà rất bình thường- một tứ hợp viện hai tầng làm bằng gạch ngói giản dị.
Bốn phía sân đầy những giàn nho. Giờ sắp đến tháng năm rồi, nho lên xanh tốt nhưng vẫn chưa ra quả. Sân của ngôi nhà trông mộc mạc mà tao nhã. Đi dưới giàn nho đem đến cho người ta cái cảm giác dễ chịu.
Bốn người trẻ tuổi mặc trang phục màu đen đứng trước cửa nhà. Diệp Phàm mơ hồ cảm nhận được ở họ tác phong và khí thế của các vệ sĩ.
Nhìn thấy Cung Khai Hà, cả bốn người bọn họ đều chào theo nghi thức quân đội. Tuy nhiên họ không nói câu gì như thể sợ sẽ quấy rầy ai đó.
Sự việc bất thường đó khiến Diệp Phàm cảm thấy ngạc nhiên. Hắn nghĩ thầm ngôi nhà này chắc là nơi an dưỡng của vị cán bộ cấp cao đã nghỉ hưu nào đó, chỉ là bốn người gác cổng thôi mà cũng trông thật xuất chúng.
Đi xuyên qua dàn nho vào trong phòng, hắn phát hiện ra đại sảnh cũng rất bình thường, kiểu cách trông không khác gì những tứ hợp viện thông thường khác ở Bắc Kinh.
Lên tầng trên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra, phía trong có một bóng người đang ngồi trước chiếc bàn tròn cỡ lớn, quay lưng về phía hắn.
Người đó nghe thấy tiếng động quay lại nhìn. Diệp Phàm đứng ngây người ra. Người đó thân thiện nhìn Diệp Phàm hỏi:
-Sao thế đồng chí Diệp Phàm? Hôm qua mới tạm biệt mà hôm nay đã quên rồi sao?
- Đường.. chủ tịch Đường...Sao lại là chủ tịch?
Diệp Phàm như tỉnh ra nhưng miệng hắn lắp bắp không nói được rõ ràng.
- Sao lại không thể là tôi chứ?
Đường Hạo Đông cười hỏi lại.
- Nơi này có lẽ là bình thường quá.
Diệp Phàm đáp.
- Ngoại trừ chức vụ ra thì chúng ta đều là những người bình thường cả. Lại đây, ngồi xuống đi.
Chủ tịch Đường vừa ra hiệu cho Diệp Phàm và Cung Khài Hà vừa nói.
Một lát sau, đồ ăn đã được mang đến.
Đó đều là những món ăn rất giản dị của nhà nông: một đĩa khoa tây xào mướp đắng, một đĩa thịt kho tàu...
- Ha ha, món trứng cá này chắc chắn cậu Diệp Phàm chưa được nếm qua. Nào, thử xem sao.
Đường Hạo Đông chỉ vào bát thức ăn trông như là trứng chim bồ câu đã được bóc sạch vỏ và nói.
- Nào Diệp Phàm thử đi, hương vị rất được. Trước tôi có được ăn qua một lần, suýt chút nữa thì nuốt gọn cả lưỡi.
Cung Khai Hà tủm tỉm cười, giơ tay lấy chiếc muôi trong bát múc cho Diệp Phàm vài muôi.
Diệp Phàm cũng không khách sáo nữa nếm thử một cái thì thấy hương vị quả thật rất tuyệt, có dầu nhưng lại không ngấy, hơi chua nhưng lại có chút vị ngọt rất tự nhiên. Hắn tò mỏ hỏi:
- Chắc món này được làm từ trứng cá?
- Ha ha, đây là bí mật của người ta, chúng ta không thể đi tranh bát cơm của nhà người ta được.
Đường Hạo Đông điềm đạm cười tỏ ý không nói cho Diệp Phàm biết.
- Đồng chí Diệp Phàm, vết thương của Vương Nhân Bàng thế nào rồi?
Cung Khai Hà rất tự nhiên lái sang một câu chuyện khác.
- Vết thương bên ngoài khá nhiều, bên trong cũng có. Cũng may là sức khỏe cậu ta tốt chứ nếu là người bình thường thì đã thành tàn phế từ lâu rồi. Bọn người kia đã bị các đồng chí của ban kỉ luật Trung ương tóm gọn rồi chứ nếu không tôi sẵn sàng tặng mấy cú đấm vỡ đầu chúng nó.
Diệp Phàm cố ý nói những câu thô bạo.
- Đối với một số đồng chí hiểu luật pháp mà vẫn phạm luật thì phải nghiêm trị.
Khuôn mặt chủ tịch Đường bỗng nghiêm khắc trở lại.
- Thế nhưng đồng chí Diệp Phàm ạ, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi. Hơn nữa trong chuyện này, Vương Nhân Bàng là người có lỗi trước. Nếu cậu ta không say xỉn rồi gây sự thì những sự việc sau đó đã không xảy ta. Những gì cần xử lí chúng ta sẽ nghiêm minh xử lí, cần đánh bại chúng ta sẽ đánh bại. Tuy nhiên nếu như vậy tôi e rằng Vương lão sẽ khó mà hả lòng hả dạ được.
Cung Khai Hà thở dài nói.
Trong nháy mắt, Diệp Phàm đã hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ hai vị lãnh đạo mời hắn dùng bữa cơm này là để nhờ hắn làm người giảng hòa. Mục đích nhắm đến chắc chắn là cao nhân Vương Thành Trạch.
- Muốn cho Vương lão hết tức giận thì trước tiên phải trừng trị nghiêm khắc kẻ đã ra tay, giống như đội trưởng Cung vừa nói, cái gì nên xử lí thì phải xử lí thật nghiêm minh.
Cái gì nên đánh bại thì phải đánh bại. Tôi nghĩ việc này sự tình thế nào, cả hai vị lãnh đạo đều rõ.
Nếu không có người hậu thuẫn chống lưng ở phía sau thì Cố Hoài Hưng không thể làm những việc như thế. Hơn nữa Cố Hoài Hưng và Vương Nhân Bàng lại không thù không oán với nhau, có đúng không?
Tôi nghĩ chuyện này vẫn còn nhiều điều mập mờ, không rõ ràng.
Diệp Phàm nói. Trước tiên hắn muốn trừng phạt thật nghiêm Cố Hoài Hưng, mặt khác cũng yêu cầu lãnh đạo phải trực tiếp ra tay điều tra Tạ Thắng Cường.
- Ha ha, vậy đồng chí Diệp Phàm có kiến nghị gì cứ nói
Chủ tịch Đường vừa cười vừa nhìn Diệp Phàm
- Kiến nghị? Hai vị lãnh đạo đều biết rõ, tôi đâu dám nói lung tung.
Diệp Phàm tất nhiên không dám trực tiếp nói thẳng vì như thế khác gì ép hai vị lãnh đạo làm theo ý hắn. Cấp dưới mà làm như vậy thì thật không nên.
- Ha ha ha, đồng chí Diệp Phàm từ khi nào lại trở nên khiêm tốn như vậy? Tôi thấy lúc cậu tung nắm đấm, cậu đâu có khiêm tốn? Hay là đúng như đội trưởng Cung nói, các bậc cao nhân đều cứng rắn?
Chủ tịch Đường nói.
- Tôi đâu dám. Tôi biết tình mình nhiều khi cứng rắn quá. Tôi vẫn đang cố gắng khắc phục để thích ứng với xã hội và yêu cầu của công việc.
Diệp Phàm đáp lại.
/3320
|