Tối hôm đó, Tạ Thắng Cường rất buồn bực khi về tới nhà.
Tuy nhiên, vừa mới đặt mông ngồi xuống bà xã Thái Anh đã vừa pha trà vừa nói:
- Ông Tạ, vừa rồi Trương Thanh Tuyết có qua đây. Việc này, ông xem, bọn họ nay người cũng không cho gặp, cũng hơi quá đáng một chút có phải hay không? Hơn nữa, việc này, dù sao cũng là do Thủy Đông nhà chúng ta dựng lên. Hay là ông gọi điện thoại cho bọn họ, tốt xấu gì cũng cho Thanh Tuyết gặp Hoài Hưng một lần. Thanh Tuyết khóc đến sưng cả mắt rồi.
- Sau này có đến thì khỏi tiếp, chuyện Cố Hoài Hưng bà không được nhúng mũi vào dù chỉ là một chút.
Tạ Thắng Cường lạnh lùng hừ nói.
- Ông Tạ à••••••
Thái Anh còn muốn van xin hộ, vừa mới nói ra hai chữ đã bị Tạ Thắng Cường quát:
- Bảo bà đừng dính vào thì cứ biết thế, bà căn bản cũng không hiểu chuyện này can hệ đến đâu. Ngay cả Tạ Thắng Cường tôi cũng sắp chết đuối rồi. Bà nghe rõ chửa?
- Tại sao lại thế được?
Thái Anh vốn cũng không ngu, lập tức sắc mặt có chút tái nhợt, miệng không khỏi ấp úng hỏi.
- Bà không cần phải biết, chỉ cần nhớ kỹ cho tôi, từ giờ trở đi không được nhúng tay vào việc này nữa. Không có việc gì thì lo mà giúp Thủy Đông giải sầu.
- Ông Tạ, thôi thì việc này tôi mặc kệ.
Thái Anh cũng không phải người ngu, thấy chồng mình đã nhấn mạnh như thế, tự nhiên cũng hiểu ra được đôi phần.
Lúc này, Tạ Thủy Đông từ trên lầu chân thấp chân cao bước xuống. Từ trên bậc thang đã cướp lời nói:
- Cha, nghe nói cái tên khốn khiếp Diệp Phàm kia đã đến Tiếu gia. Hơn nữa, nghe nói là đi làm mối cầu thân. Cha, việc này, cha phải mau nói chuyện với bác Tiếu, bằng không, chỉ sợ sẽ quá muộn mất.
- Mày nghe ở đâu ra?
Tạ Thắng Cường hơi sững sờ nhìn đứa con hỏi.
- Tiếu Quân với Hàn Xung đều nói thế, họ còn bảo Diệp Phàm vội tới đó chính là muốn làm mai cho Vương Nhân Bàng đấy. Thật ghê tởm, hắn đánh người mà còn dám đến Tiếu gia cầu hôn, cũng quá kiêu ngạo rồi.
Tạ Thủy Đông vẻ mặt tức giận bất bình nói.
- Vậy thái độ của Bác Tiếu thế nào, mày có hỏi Tiếu Quân không?
Tạ Thắng Cường ngồi xuống, hỏi tiếp.
- Có!Bác Tiếu ý tứ là còn muốn suy xét một chút. Tuy nhiên, Tiếu Quân nói cha y hình như đã hơi thay đổi thái độ. Lúc bắt đầu rất cứng rắn nhưng sau lại mềm mỏng đi rất nhiều. Hơn nữa, từ ánh mắt cha y, Tiếu Quân đoán, việc này, không chừng cha y sẽ đồng ý mối hôn nhân này thật.
Tạ Thủy Đông lo lắng nói.
- Cái này cũng lạ, theo lý mà nói Bác Tiếu nhà mày hẳn là không để ý tới Diệp Phàm mới phải. Thậm chí có thể phê bình hắn vài câu, thái độ sao thay đổi mau đến vậy. Nếu quả thế thật thì khẳng định là có nguyên nhân, mày có hỏi thăm được nguyên nhân không?
Tỷ như, Diệp Phàm có lôi nhân vật nào có quyền lực ra để giữ thể diện. Nói thí dụ như Kiều gia đại viện chẳng hạn.
- Nghe nói lúc ấy không chỉ có mỗi Diệp Phàm.
- Khó trách, Diệp Phàm mời được người có phân lượng ra mặt làm chỗ dựa, mày kể tiếp đi, tao đang có chút hứng thú.
Tạ Thắng Cường thản nhiên hừ một tiếng, trong mắt có một tia khinh thường.
- Nghe nói là người bên bộ Quốc phòng, tên là Cung Khai Hà. Con đã cho người điều tra, Cung Khai Hà không phải vốn là cục trưởng cục bảo mật sao? Tại sao lại điều đến bộ Quốc Phòng đảm nhiệm cố vấn.
Tạ Thủy Đông sắc mặt có chút không tốt.
- Khó trách, thì ra là y. lạ thật, y quen với Diệp Phàm từ lúc nào? Chẳng lẽ là Vương gia mời y ra mặt, có vẻ không phải, Vương gia có gì đâu chứ?
Tạ Thắng Cường cũng tự cảm thấy rất mông lung.
- Ông Tạ, sao không trực tiếp gọi điện thoại hỏi lão Tiếu một câu? Vừa rồi nghe được tin tức này, Thủy Đông đã không ngủ yên. Nó cứ làm ầm ĩ , nó sợ Thập Lục thật sự về tay thằng nhóc đáng ghét Vương Nhân Bàng. Hơn nữa, để tranh giành thanh thế, vì mặt mũi Tạ gia chúng ta cũng phải giành lại con bé.
Thái Anh xen vào.
- Việc này, không tiện trực tiếp hỏi. Tuy nhiên, để tôi thử “đánh thọc sườn” một chút.
Tạ Thắng Cường ngẫm nghĩ một chút rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Tiếu Thiết Phong, cười nói:
- Lão Tiếu, hôm nào bảo Thập Lục lại đây chơi được không? Mấy ngày này Thủy Đông đô ở nhà đến quẩn cả chân. Vẫn nằng nặc muốn tới nhà anh kêu Thập Lục cùng nhau chơi đùa. Tuy nhiên, thương thế của nó vẫn chưa khỏe, không có tiện.
- Việc này ••••••
Tiếu Thiết Phong hơi do dự, đoạn nói:
- Thập Lục gần đây bề bộn nhiều việc, đều là chuyện làm ăn. Nghe nói còn muốn dẫn đội của nó đi diễn xuất. Đợi khi nó về sẽ qua chơi với Thủy Đông vậy.
- Ồ, vậy cũng tốt.
Tạ Thắng Cường mơ hồ cảm giác được cái gì, đặt điện thoại xuống mà sắc mặt âm u hẳn.
- Sao rồi ông, lão Tiếu nói sao?
Thái Anh vội hỏi.
- Còn nói cái gì nữa, nói cái rắm!
Tạ Thắng Cường hôm nay thật sự là cực kỳ buồn bực, vốn luôn nhã nhặn mà nay lại bạo miệng nói ra một câu thô tục rồi hậm hực đi thẳng lên lầu.
- Ăn phải bả hay sao!
Phía sau truyền đến tiếng Thái Anh mắng vốn.
Trong nháy mắt hơn mười ngày trôi qua, bên Giang Biện Tổ nghe nói còn đang khẩn trương bận rộn. Theo như Vu Quý Phát báo cáo thì vụ án này không dễ điều tra. Bởi vì nhoáng cái đã qua một năm, rất nhiều chứng cớ sớm đã bị người ta xóa sạch.
Mà uỷ viên Trương dường như cũng bất mãn với hiệu suất làm việc của Giang Biện Tổ, ngay cả Phó trưởng ban thư ký Điền Lâm cũng khiến họ giang hao tâm tổn trí.
Về phần Chủ tịch tỉnh Giang Đô là Tề Phóng Hùng thì thật ra có phối hợp đốc thúc tổ công tác. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là bên ngoài thôi. Chẳng lẽ Tề Phóng Hùng còn có thể vui vẻ mà để người ta tới điều tra chính y?
Mà tháng sáu cũng chẳng mấy chốc đã đến, lại phải cùng gia tộc Hoành Đoạn bên Nhật Bản tỷ thí nữa.
Ngày đó tới gần. Diệp Phàm trong lòng mỗi ngày đều chịu thống khổ dày vò.
Mà Phí Thanh Sơn trong khoảng thời gian này ngoại trừ liều mình luyện công nhằm khôi phục công lực ra, thời gian còn lại toàn bộ đều để tâm cho “Nội tức khống vật thuật(Thuật dịch chuyển vật thể bằng nội lực)” của Diệp Phàm.
Phí Thanh Sơn thật đúng là thiên tài luyện võ, hơn nữa ông ta còn có nghị lực kinh người, kinh nghiệm cũng là đủ mười phần. Nghe nói đã mò mầm ra đôi chút. Đã có thể làm cho một cây Tiểu thiết kiếm bằng chiếc đũa khồng chế trong tay rồi bắn ra đến vài mét có hơn rồi.
Tuy nhiên, bắn thì bắn được nhưng khi bay ra không có uy lực tiến công. Thân cây cũng không đâm nổi, cứ thế này thì còn luyện làm gì? Đúng là việc “gân gà(vô ích)”.
Một buổi tối trung tuần tháng 5, trăng sáng nhô lên cao, thời tiết tương đối tốt.
- Chuẩn bị xong cả chưa?
Diệp Phàm cất tiếng hỏi Vương Triều.
- Đã chuẩn bị xong, hơn nữa, tôi còn phái mấy người đến Hàn lâm tự. Giả bộ bảo với Hàn Đàm bên kia là có chuyện khác thường, kiểu trên bộ có cử người đến điều tra gì đó. Mà phương trượng của Hàn lâm tự tên tục gia là Dư Thụ, pháp danh Thiên ý đại sư. Vừa nghe nói vậy thì đã rất biết phối hợp với chúng ta mà đuổi mấy hòa thượng bên cạnh Hàn Đàm đi nơi khác. Nơi đó hiện đang rất yên tĩnh, tiện cho chúng ta làm việc.
- Chúng ta xuất phát.
Diệp Phàm khoát tay áo, Vương Triều, Trần Khiếu Thiên, còn có Trương Cường cả thảy bốn người lên xe thẳng đến Hàn lâm tự.
Hàn lâm tự ở nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, ở một huyện lị tên là Khê Thủy, cách thủ đô khá xa. Chạy xe nhanh lắm ước chừng cũng nửa giờ mới đến ngã rẽ, nhắm thẳng sườn núi mà đi.
Nghe Tư Mã Thanh bên cảnh vệ khu nói, bên Hàn Đàm nhặt được một khúc xương người ở đó, so với sắt thép còn cứng hơn, chuyện này, đương nhiên đã làm Diệp Phàm hứng thú.
Xương cốt người này cũng thật là quỷ dị, xương cốt ngâm trong nước hẳn là sẽ phong hoá nhanh hơn, làm sao lại cứng hơn sắt thép được. Nếu như có thể tìm được đầy đủ bộ hài cốt, không chừng là có thể phát hiện ra chút gì.
Bởi vì, Diệp Phàm cũng hỏi qua vấn đề này. Nghe nói người luyện võ luyện đến cảnh giới siêu cao, khi đó xương cốt trong cơ thể so với người thường thì độ cứng sẽ tăng lên rất nhiều.
Thật ra, cảnh giới siêu cao với người luyện võ nội tức mà nói thì nếu không có mấy chục năm tích lũy và lắng đọng lại, là không thể nào tiến vào cảnh giới siêu cao đấy, nói thí dụ như cảnh giới thập đẳng vậy.
Những cao nhân kiểu đó xương cốt trải qua mấy chục năm hòa cùng nội tức, xương cốt cũng tự nhiên có khác biệt lớn so với người thường.
Có lẽ, nhìn qua so với người thường cũng không có gì khác nhau. Tuy nhiên, thật ra thì xương cốt đã xảy ra thay đổi lớn mang tính quyết định.
Nội tức là một lò luyện lớn, trải qua lễ gột rửa này, mật độ xương lẫn độ cứng tự nhiên được cường hóa không ngừng đến N lần. Hơn nữa, không riêng gì độ cứng, ngay cả tính dai bền cũng được cường hóa không ít.
Bằng không, người luyện võ siêu cấp đều là bảy tám chục tuổi có hơn rồi. Quy luật tự nhiên người già thì xương cốt xuống cấp, nếu như không có tính dai bền, không có mật độ xương cao, tùy tiện chịu quyền cước của kẻ trẻ khoẻ hơn thì e là đã ô hô rồi. Huống chi, những nhân vật siêu cấp đó, vừa ra tay lực đạo đã đến vạn cân có thừa. Độ cứng của xương cốt phỏng chừng đã sớm luyện đến mức đủ so bì với sắt thép rồi.
Hàn lâm tự quy mô cũng coi như tạm ổn, có vài chục tòa nhà liên kết thành chùa miếu. Hàn Đàm nằm ngay bên trái gian nhà cuối cùng phía sau Hàn lâm. Phạm vi đại khái khoảng chừng năm mươi mét, một đầm nước nhỏ nằm ngoài quy tắc thông thường.
Tên là Hàn Đàm là bởi vì đầm nước này rất lạnh, ngay lúc giữa hè đưa tay ra sờ xuống nước cũng có cảm giác như chạm phải khối băng. Có mấy chuyên gia tò mò cũng nghiên cứu qua, nhưng cũng không ra kết quả gì cả.
Cuối cùng kết luận là vì mạch đất phía dưới khả năng có khối băng ngàn năm, mà chỗ kia do thẩm thấu lên trên mới hình thành Hàn Đàm, cho nên, mực nước ở đầm này đặc biệt ổn định.
Diệp Phàm giơ tay mò thử, cảm giác đích xác là rất lạnh. Hơn nữa, trên mặt đầm còn có một tầng sương mù mỏng manh dâng lên, mặc dù là đứng ở bờ đầm cũng không khó cảm giác được hàn khí bốc lên lạnh đến thấu xương.
- Đại ca, lúc trước tôi đã khảo nghiệm qua. Theo chiều sâu gia tăng, thì phía dưới là càng ngày càng lạnh.
Vương Triều nói, có chút băn khoăn mà nhìn Diệp Phàm.
- Cụ thể nói xem nào, sâu đến đâu?
Diệp Phàm hai mắt chằm chằm quan sát Hàn Đàm, hỏi.
- Mặt đầm khoảng 1 độ, sâu xuống đến 5 thước thì nhiệt độ xuống âm 3 độ. Sâu hơn khoảng , nhiệt độ không sai 5 mét thì là khoảng âm 6 độ. Khoảng chừng cứ xuống sâu thêm một tầng thì sẽ giảm xuống khoảng 3 độ.
- Nếu quả thế thật..., nếu bộ xương cốt kia ở độ sâu 100 thước, đây chẳng phải là nhiệt độ sẽ chỉ có thể là dưới âm 20 độ trở xuống.
Trương Cường nhìn nhìn mặt đầm, không khỏi rùng mình một cái.
- Vậy thì làm sao đi xuống, còn không phải là đông cứng người ta thành băng hay sao.
Vương Triều nói, đoạn liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi tiếp:
- Phỏng chừng có mang đồ lặn cũng chẳng ích gì.
- 100 thước chiều sâu, đồ lặn đặc thù tự chế của Tổ đặc nhiệm A chỉ có thể chịu nhiệt độ thấp đến âm 30 độ. Theo chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng giới thiệu, thấp nhất là âm 30 độ, nếu thấp hơn thì đồ lặn khẳng định sẽ vỡ vụn.
Diệp Phàm nói.
- Phiền toái nhỉ, nếu xương cốt ở dưới độ sâu 100 mét, vậy tối nay coi như là trắng tay rồi.
Vương Triều có chút tiếc nuối nói.
Tuy nhiên, vừa mới đặt mông ngồi xuống bà xã Thái Anh đã vừa pha trà vừa nói:
- Ông Tạ, vừa rồi Trương Thanh Tuyết có qua đây. Việc này, ông xem, bọn họ nay người cũng không cho gặp, cũng hơi quá đáng một chút có phải hay không? Hơn nữa, việc này, dù sao cũng là do Thủy Đông nhà chúng ta dựng lên. Hay là ông gọi điện thoại cho bọn họ, tốt xấu gì cũng cho Thanh Tuyết gặp Hoài Hưng một lần. Thanh Tuyết khóc đến sưng cả mắt rồi.
- Sau này có đến thì khỏi tiếp, chuyện Cố Hoài Hưng bà không được nhúng mũi vào dù chỉ là một chút.
Tạ Thắng Cường lạnh lùng hừ nói.
- Ông Tạ à••••••
Thái Anh còn muốn van xin hộ, vừa mới nói ra hai chữ đã bị Tạ Thắng Cường quát:
- Bảo bà đừng dính vào thì cứ biết thế, bà căn bản cũng không hiểu chuyện này can hệ đến đâu. Ngay cả Tạ Thắng Cường tôi cũng sắp chết đuối rồi. Bà nghe rõ chửa?
- Tại sao lại thế được?
Thái Anh vốn cũng không ngu, lập tức sắc mặt có chút tái nhợt, miệng không khỏi ấp úng hỏi.
- Bà không cần phải biết, chỉ cần nhớ kỹ cho tôi, từ giờ trở đi không được nhúng tay vào việc này nữa. Không có việc gì thì lo mà giúp Thủy Đông giải sầu.
- Ông Tạ, thôi thì việc này tôi mặc kệ.
Thái Anh cũng không phải người ngu, thấy chồng mình đã nhấn mạnh như thế, tự nhiên cũng hiểu ra được đôi phần.
Lúc này, Tạ Thủy Đông từ trên lầu chân thấp chân cao bước xuống. Từ trên bậc thang đã cướp lời nói:
- Cha, nghe nói cái tên khốn khiếp Diệp Phàm kia đã đến Tiếu gia. Hơn nữa, nghe nói là đi làm mối cầu thân. Cha, việc này, cha phải mau nói chuyện với bác Tiếu, bằng không, chỉ sợ sẽ quá muộn mất.
- Mày nghe ở đâu ra?
Tạ Thắng Cường hơi sững sờ nhìn đứa con hỏi.
- Tiếu Quân với Hàn Xung đều nói thế, họ còn bảo Diệp Phàm vội tới đó chính là muốn làm mai cho Vương Nhân Bàng đấy. Thật ghê tởm, hắn đánh người mà còn dám đến Tiếu gia cầu hôn, cũng quá kiêu ngạo rồi.
Tạ Thủy Đông vẻ mặt tức giận bất bình nói.
- Vậy thái độ của Bác Tiếu thế nào, mày có hỏi Tiếu Quân không?
Tạ Thắng Cường ngồi xuống, hỏi tiếp.
- Có!Bác Tiếu ý tứ là còn muốn suy xét một chút. Tuy nhiên, Tiếu Quân nói cha y hình như đã hơi thay đổi thái độ. Lúc bắt đầu rất cứng rắn nhưng sau lại mềm mỏng đi rất nhiều. Hơn nữa, từ ánh mắt cha y, Tiếu Quân đoán, việc này, không chừng cha y sẽ đồng ý mối hôn nhân này thật.
Tạ Thủy Đông lo lắng nói.
- Cái này cũng lạ, theo lý mà nói Bác Tiếu nhà mày hẳn là không để ý tới Diệp Phàm mới phải. Thậm chí có thể phê bình hắn vài câu, thái độ sao thay đổi mau đến vậy. Nếu quả thế thật thì khẳng định là có nguyên nhân, mày có hỏi thăm được nguyên nhân không?
Tỷ như, Diệp Phàm có lôi nhân vật nào có quyền lực ra để giữ thể diện. Nói thí dụ như Kiều gia đại viện chẳng hạn.
- Nghe nói lúc ấy không chỉ có mỗi Diệp Phàm.
- Khó trách, Diệp Phàm mời được người có phân lượng ra mặt làm chỗ dựa, mày kể tiếp đi, tao đang có chút hứng thú.
Tạ Thắng Cường thản nhiên hừ một tiếng, trong mắt có một tia khinh thường.
- Nghe nói là người bên bộ Quốc phòng, tên là Cung Khai Hà. Con đã cho người điều tra, Cung Khai Hà không phải vốn là cục trưởng cục bảo mật sao? Tại sao lại điều đến bộ Quốc Phòng đảm nhiệm cố vấn.
Tạ Thủy Đông sắc mặt có chút không tốt.
- Khó trách, thì ra là y. lạ thật, y quen với Diệp Phàm từ lúc nào? Chẳng lẽ là Vương gia mời y ra mặt, có vẻ không phải, Vương gia có gì đâu chứ?
Tạ Thắng Cường cũng tự cảm thấy rất mông lung.
- Ông Tạ, sao không trực tiếp gọi điện thoại hỏi lão Tiếu một câu? Vừa rồi nghe được tin tức này, Thủy Đông đã không ngủ yên. Nó cứ làm ầm ĩ , nó sợ Thập Lục thật sự về tay thằng nhóc đáng ghét Vương Nhân Bàng. Hơn nữa, để tranh giành thanh thế, vì mặt mũi Tạ gia chúng ta cũng phải giành lại con bé.
Thái Anh xen vào.
- Việc này, không tiện trực tiếp hỏi. Tuy nhiên, để tôi thử “đánh thọc sườn” một chút.
Tạ Thắng Cường ngẫm nghĩ một chút rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Tiếu Thiết Phong, cười nói:
- Lão Tiếu, hôm nào bảo Thập Lục lại đây chơi được không? Mấy ngày này Thủy Đông đô ở nhà đến quẩn cả chân. Vẫn nằng nặc muốn tới nhà anh kêu Thập Lục cùng nhau chơi đùa. Tuy nhiên, thương thế của nó vẫn chưa khỏe, không có tiện.
- Việc này ••••••
Tiếu Thiết Phong hơi do dự, đoạn nói:
- Thập Lục gần đây bề bộn nhiều việc, đều là chuyện làm ăn. Nghe nói còn muốn dẫn đội của nó đi diễn xuất. Đợi khi nó về sẽ qua chơi với Thủy Đông vậy.
- Ồ, vậy cũng tốt.
Tạ Thắng Cường mơ hồ cảm giác được cái gì, đặt điện thoại xuống mà sắc mặt âm u hẳn.
- Sao rồi ông, lão Tiếu nói sao?
Thái Anh vội hỏi.
- Còn nói cái gì nữa, nói cái rắm!
Tạ Thắng Cường hôm nay thật sự là cực kỳ buồn bực, vốn luôn nhã nhặn mà nay lại bạo miệng nói ra một câu thô tục rồi hậm hực đi thẳng lên lầu.
- Ăn phải bả hay sao!
Phía sau truyền đến tiếng Thái Anh mắng vốn.
Trong nháy mắt hơn mười ngày trôi qua, bên Giang Biện Tổ nghe nói còn đang khẩn trương bận rộn. Theo như Vu Quý Phát báo cáo thì vụ án này không dễ điều tra. Bởi vì nhoáng cái đã qua một năm, rất nhiều chứng cớ sớm đã bị người ta xóa sạch.
Mà uỷ viên Trương dường như cũng bất mãn với hiệu suất làm việc của Giang Biện Tổ, ngay cả Phó trưởng ban thư ký Điền Lâm cũng khiến họ giang hao tâm tổn trí.
Về phần Chủ tịch tỉnh Giang Đô là Tề Phóng Hùng thì thật ra có phối hợp đốc thúc tổ công tác. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là bên ngoài thôi. Chẳng lẽ Tề Phóng Hùng còn có thể vui vẻ mà để người ta tới điều tra chính y?
Mà tháng sáu cũng chẳng mấy chốc đã đến, lại phải cùng gia tộc Hoành Đoạn bên Nhật Bản tỷ thí nữa.
Ngày đó tới gần. Diệp Phàm trong lòng mỗi ngày đều chịu thống khổ dày vò.
Mà Phí Thanh Sơn trong khoảng thời gian này ngoại trừ liều mình luyện công nhằm khôi phục công lực ra, thời gian còn lại toàn bộ đều để tâm cho “Nội tức khống vật thuật(Thuật dịch chuyển vật thể bằng nội lực)” của Diệp Phàm.
Phí Thanh Sơn thật đúng là thiên tài luyện võ, hơn nữa ông ta còn có nghị lực kinh người, kinh nghiệm cũng là đủ mười phần. Nghe nói đã mò mầm ra đôi chút. Đã có thể làm cho một cây Tiểu thiết kiếm bằng chiếc đũa khồng chế trong tay rồi bắn ra đến vài mét có hơn rồi.
Tuy nhiên, bắn thì bắn được nhưng khi bay ra không có uy lực tiến công. Thân cây cũng không đâm nổi, cứ thế này thì còn luyện làm gì? Đúng là việc “gân gà(vô ích)”.
Một buổi tối trung tuần tháng 5, trăng sáng nhô lên cao, thời tiết tương đối tốt.
- Chuẩn bị xong cả chưa?
Diệp Phàm cất tiếng hỏi Vương Triều.
- Đã chuẩn bị xong, hơn nữa, tôi còn phái mấy người đến Hàn lâm tự. Giả bộ bảo với Hàn Đàm bên kia là có chuyện khác thường, kiểu trên bộ có cử người đến điều tra gì đó. Mà phương trượng của Hàn lâm tự tên tục gia là Dư Thụ, pháp danh Thiên ý đại sư. Vừa nghe nói vậy thì đã rất biết phối hợp với chúng ta mà đuổi mấy hòa thượng bên cạnh Hàn Đàm đi nơi khác. Nơi đó hiện đang rất yên tĩnh, tiện cho chúng ta làm việc.
- Chúng ta xuất phát.
Diệp Phàm khoát tay áo, Vương Triều, Trần Khiếu Thiên, còn có Trương Cường cả thảy bốn người lên xe thẳng đến Hàn lâm tự.
Hàn lâm tự ở nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, ở một huyện lị tên là Khê Thủy, cách thủ đô khá xa. Chạy xe nhanh lắm ước chừng cũng nửa giờ mới đến ngã rẽ, nhắm thẳng sườn núi mà đi.
Nghe Tư Mã Thanh bên cảnh vệ khu nói, bên Hàn Đàm nhặt được một khúc xương người ở đó, so với sắt thép còn cứng hơn, chuyện này, đương nhiên đã làm Diệp Phàm hứng thú.
Xương cốt người này cũng thật là quỷ dị, xương cốt ngâm trong nước hẳn là sẽ phong hoá nhanh hơn, làm sao lại cứng hơn sắt thép được. Nếu như có thể tìm được đầy đủ bộ hài cốt, không chừng là có thể phát hiện ra chút gì.
Bởi vì, Diệp Phàm cũng hỏi qua vấn đề này. Nghe nói người luyện võ luyện đến cảnh giới siêu cao, khi đó xương cốt trong cơ thể so với người thường thì độ cứng sẽ tăng lên rất nhiều.
Thật ra, cảnh giới siêu cao với người luyện võ nội tức mà nói thì nếu không có mấy chục năm tích lũy và lắng đọng lại, là không thể nào tiến vào cảnh giới siêu cao đấy, nói thí dụ như cảnh giới thập đẳng vậy.
Những cao nhân kiểu đó xương cốt trải qua mấy chục năm hòa cùng nội tức, xương cốt cũng tự nhiên có khác biệt lớn so với người thường.
Có lẽ, nhìn qua so với người thường cũng không có gì khác nhau. Tuy nhiên, thật ra thì xương cốt đã xảy ra thay đổi lớn mang tính quyết định.
Nội tức là một lò luyện lớn, trải qua lễ gột rửa này, mật độ xương lẫn độ cứng tự nhiên được cường hóa không ngừng đến N lần. Hơn nữa, không riêng gì độ cứng, ngay cả tính dai bền cũng được cường hóa không ít.
Bằng không, người luyện võ siêu cấp đều là bảy tám chục tuổi có hơn rồi. Quy luật tự nhiên người già thì xương cốt xuống cấp, nếu như không có tính dai bền, không có mật độ xương cao, tùy tiện chịu quyền cước của kẻ trẻ khoẻ hơn thì e là đã ô hô rồi. Huống chi, những nhân vật siêu cấp đó, vừa ra tay lực đạo đã đến vạn cân có thừa. Độ cứng của xương cốt phỏng chừng đã sớm luyện đến mức đủ so bì với sắt thép rồi.
Hàn lâm tự quy mô cũng coi như tạm ổn, có vài chục tòa nhà liên kết thành chùa miếu. Hàn Đàm nằm ngay bên trái gian nhà cuối cùng phía sau Hàn lâm. Phạm vi đại khái khoảng chừng năm mươi mét, một đầm nước nhỏ nằm ngoài quy tắc thông thường.
Tên là Hàn Đàm là bởi vì đầm nước này rất lạnh, ngay lúc giữa hè đưa tay ra sờ xuống nước cũng có cảm giác như chạm phải khối băng. Có mấy chuyên gia tò mò cũng nghiên cứu qua, nhưng cũng không ra kết quả gì cả.
Cuối cùng kết luận là vì mạch đất phía dưới khả năng có khối băng ngàn năm, mà chỗ kia do thẩm thấu lên trên mới hình thành Hàn Đàm, cho nên, mực nước ở đầm này đặc biệt ổn định.
Diệp Phàm giơ tay mò thử, cảm giác đích xác là rất lạnh. Hơn nữa, trên mặt đầm còn có một tầng sương mù mỏng manh dâng lên, mặc dù là đứng ở bờ đầm cũng không khó cảm giác được hàn khí bốc lên lạnh đến thấu xương.
- Đại ca, lúc trước tôi đã khảo nghiệm qua. Theo chiều sâu gia tăng, thì phía dưới là càng ngày càng lạnh.
Vương Triều nói, có chút băn khoăn mà nhìn Diệp Phàm.
- Cụ thể nói xem nào, sâu đến đâu?
Diệp Phàm hai mắt chằm chằm quan sát Hàn Đàm, hỏi.
- Mặt đầm khoảng 1 độ, sâu xuống đến 5 thước thì nhiệt độ xuống âm 3 độ. Sâu hơn khoảng , nhiệt độ không sai 5 mét thì là khoảng âm 6 độ. Khoảng chừng cứ xuống sâu thêm một tầng thì sẽ giảm xuống khoảng 3 độ.
- Nếu quả thế thật..., nếu bộ xương cốt kia ở độ sâu 100 thước, đây chẳng phải là nhiệt độ sẽ chỉ có thể là dưới âm 20 độ trở xuống.
Trương Cường nhìn nhìn mặt đầm, không khỏi rùng mình một cái.
- Vậy thì làm sao đi xuống, còn không phải là đông cứng người ta thành băng hay sao.
Vương Triều nói, đoạn liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi tiếp:
- Phỏng chừng có mang đồ lặn cũng chẳng ích gì.
- 100 thước chiều sâu, đồ lặn đặc thù tự chế của Tổ đặc nhiệm A chỉ có thể chịu nhiệt độ thấp đến âm 30 độ. Theo chuyên gia tổ Khoa học Năng lượng giới thiệu, thấp nhất là âm 30 độ, nếu thấp hơn thì đồ lặn khẳng định sẽ vỡ vụn.
Diệp Phàm nói.
- Phiền toái nhỉ, nếu xương cốt ở dưới độ sâu 100 mét, vậy tối nay coi như là trắng tay rồi.
Vương Triều có chút tiếc nuối nói.
/3320
|